Ta không thể chạy, đều đã đánh nhau rồi, hắn ta chắc chắn sẽ đem chuyện này
báo cáo cho phía lãnh đạo của Trật Tự Thần Giáo, bọn họ chắc chắn sẽ dùng
việc này để làm cho bà của ta thấy buồn nôn, ta không thể phá hoại ấn tượng tốt
của bà về hình ảnh mới vừa thay đổi của ta!
Ta mặc kệ trên người hắn rốt cuộc có gì thần bí, giúp ta giết chết hắn, giết chết
hắn, giết chết hắn!
Karen thì bẻ bẻ cổ, cố để các khớp xương trên người càng thêm linh hoạt, sau
đó, lần này anh cũng không đợi đối phương bắt đầu tấn công, mà tự mình chủ
động xông tới trước.
Tốc độ nhanh hơn, sức mạnh cũng lớn hơn, sau khi Con Mắt Ám Nguyệt mở ra,
khả năng sử dụng sức mạnh Ám Nguyệt của Karen được tăng lên đến một trình
độ kinh khủng.
Cùng lúc đó, phản ứng của đối phương trong mắt của Karen cũng vì vậy mà
chậm lại.
"̀m!"
Đại kiếm và trường thương phát ra âm thanh va chạm đầu tiên, bốn phía nổi gió
lên, vỏ cây cũng toát ra.
Cả người Karen rực cháy, cầm kiếm mà chém xuống nhát thứ hai!
"̀m!"
Nhát thứ ba!
Nhát thứ tư!
Nhát chém thứ năm!
Mặc dù mỗi lần Peder đều đỡ được đòn tấn công đến từ Karen, nhưng bây giờ
hắn ta tựa như chỉ còn đủ sức để đỡ đòn.
Tiếp tục!
Karen liên tục vung kiếm, mỗi một nhát kiếm đều khiến đối phương không thể
nào không phòng ngự, dùng cách thức tấn công mạnh mẽ nhất, buộc đối phương
không thể làm ra bất cứ động tác nào khác.
Mặc dù không biết bây giờ đối phương cảm thấy như thế nào, nhưng lần này
Karen chặt rất sướng tay, chém vô cùng thoải mái, trong đầu của anh nghĩ đến
cảnh đội trưởng triệu hồi ra bộ giáp của Kỵ Sĩ Ánh Sáng để chiến đấu, xem ra
lúc ấy đội trưởng cũng rất vui vẻ!
Những thứ như thế võ, chiêu thức, kinh nghiệm, vân vân khi đặt trước sự chèn
ép của sức mạnh tuyệt đối thì đều trở nên mờ nhạt, một chiêu mà người khác
dùng sức đánh ra thì vào lúc này đã trở thành đòn tấn công thông thường của
Karen.
Nhưng vào lúc này, Karen bỗng phát hiện sự chống đỡ của đối phương đang
dần yếu bớt.
Trong nháy mắt Karen tỉnh táo lại, không tiếp tục đắm chìm vào trong cảm giác
sảng khoái của bạo lực, anh biết rằng đối phương đang vận sức.
Mình có thể miệt thị Peder, nhưng mình không có tư cách miệt thị cái vong hồn
đang nhập vào người hắn ta.
Quả nhiên, lúc Karen lại chém thêm một kiếm xuống, sau khi thanh trường
thương đỡ đòn, thân của trường thương cứ như bị tan chảy mà bò lên trên, cuốn
thanh đại kiếm của Karen lại.
Tay phải Peder hất thanh trường thương lên, đi thẳng đến trước mặt Karen, lòng
bàn tay trái xuất hiện một tia sét màu xám, đánh về phía Karen.
"Oanh!"
Áo Giáp Hải Thần chịu một chiêu này, vậy mà trực tiếp biến mất, đối phương
đã sớm quan sát áo giáp của Karen, đồng thời tìm ra cách phá giải.
Sau khi tia sét biến mất, lòng bàn tay của đối phương bỗng nhiên lõm vào, một
dòng máu tươi bắn ra ngoài, ngưng tụ ra một trận pháp cỡ nhỏ trên không trung,
một con rắn với vảy xám che kín toàn thân chui ra từ bên trong trận pháp, nó hé
miệng, trong răng nanh màu xám đậm có năng lượng nguyền rủa đậm đặc đang
tụ lại.
Toàn bộ quá trình, đều vô cùng trôi chảy và xảy ra rất nhanh, nhưng Karen đã
sớm có sự chuẩn bị tâm lý, hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh của Lưỡi Đao
Ám Nguyệt mà cắt đứt mọi thứ xung quanh, dùng phương pháp thô bạo nhất để
quét ra một khu vực an toàn tuyệt đối, mặc dù một chiêu này đối với Karen
cũng tiêu hao rất lớn, nhưng anh hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng sau khi Karen trông thấy răng nanh của con rắn kia, Karen từ bỏ lựa
chọn này.
Giao lưu là giao lưu, có rất nhiều quy định, nhưng chém giết nhau thì đơn giản
hơn nhiều, chỉ cần tính toán mình có thể trả giá bao nhiêu để đối phương chết.
"Phốc!"
Rắn độc cắn trúng cái cổ của Karen, răng nanh cắm vào trung, thân rắn trong
nháy mắt dài ra, bao lấy cái cổ của Karen, quấn chặt lại.
Đại kiếm trong tay Karen thì chém về phía Peder, Peder giơ hai tay lên, một cái
vòng trên cổ tay vỡ tan, ngưng tụ ra một tấm chắn!
"Ầm!"
Tấm chắn bị đại kiếm đánh nát, đại kiếm cũng bị văng lên, cả người Peder chịu
tác động, âm thanh xương cốt vỡ tan vang lên rất rõ ràng, sau đó phun ra một
ngụm máu tươi, cả người bay ngược về phía sau.
Hắn ta trả một cái giá rất lớn, thành công dùng sát chiêu đánh trúng cổ của
Karen, sương độc màu xám đã bảo phủ cổ của Karen, dần dần nhuộm màu cho
cơ thể của anh.
Đáng giá!
Karen thì hoàn toàn không có lo lắng con rắn trên cổ kia, so với độc tính của
con rắn này thì anh càng tin tưởng vào con chó nhà mình hơn.
Dưới tình huống bây giờ, đầu ngón tay trái của Karen vẫy một cái!
Dưới chân Peder vừa bay ra ngoài, một sợi xích màu đen vẫn luôn ẩn nấp bay
ra, chui vào hai chân Peder, mà sợi xích màu đen vào lúc này cũng nhanh chóng
trở thành màu trắng.
Khế ước Linh Hồn, phá bỏ!
"Rắc..."
Peder giống như nghe được một âm thanh vỡ tan của một cái bình thủy tinh rơi
xuống đất, ngay sau đó, từ tai mắt mũi miệng của hắn, đều có máu tươi tràn ra,
đây không phải là nội thương do đại kiếm đánh trúng lúc trước tạo thành, mà là
cơ thể của hắn bởi vì Khế Ước Linh Hồn bỗng nhiên bị phả bỏ nên phải chịu sự
phản phệ do vong hồn nhập vào người.
Bóng người màu đen rời khỏi cơ thể của Peder, sau khi Peder loạng choạng một
hồi thì cuối cùng ngã sấp xuống trên mặt đất.
Karen đâm thanh đại kiếm xuống đất, một tay chống lên chuôi kiếm, cả người
quỳ một gối xuống.
"A...!"
Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng Karen, anh duỗi một cái tay khác
ra, trong tay sử dụng sức mạnh Trật Tự bắt lấy con rắn, sau đó, dùng sức kéo ra
ngoài một cái!