Chờ đến gần hai tiếng đồng hồ.
Thị trấn nhỏ vốn ồn ào náo nhiệt nhưng vào thời điểm này cũng đã yên tĩnh lại.
Lúc này, Karen nghe được tiếng bước chân đi về phía này, cửa bị đẩy ra, là Eno.
"Ngươi nói xem nó có đẹp không?"
Eno ôm một con mèo trắng hỏi Wood.
Wood không để ý nó.
"Ha ha, vẻ đẹp của nó, ngươi không biết cách thưởng thức." Lập tức, Eno nhìn
về phía Karen đứng ở trong góc nhỏ, "Nó đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Ừm, đúng thế."
Eno rất là thỏa mãn ôm con mèo lại đi ra ngoài.
Karen đang chuẩn bị đóng cửa lại, đột nhiên, nghe được một âm thanh vang dội
bên ngoài, giống như là một viên pháo hoa bay lên phát ra một tiếng "Bụp",
Karen lập tức nhìn lên bầu trời hướng bên cảng qua cửa sổ, là đạn tín hiệu!
Không do dự nữa, trong lòng bàn tay của Karen xuất hiện Ngọn Lửa Trật Tự,
bắt lấy sợi dây đang trói chặt trên người của Wood, dây thừng lúc này bị phá
tan.
"Đi!"
Wood cũng không hỏi "Vợ con tôi đã được cứu chưa?"
Mà là không chút do dự tung người về phía cửa sổ, lúc rơi xuống đất, trên người
còn có một ngọn lửa đang cháy.
Karen cũng lập tức xoay người nhảy về phía cửa sổ, đi theo sau lưng của Wood.
Đạn tín hiệu bỗng nhiên bay lên trời làm cho cả tòa nhà văn phòng cảnh giác,
mà tiếng động trong phòng liên lạc, cũng lập tức bị Eno cảm giác được.
Karen vừa xuống đất, nhìn lại, đã nhìn thấy Eno đang ôm một con mèo trắng
cũng nhảy xuống từ lầu ba.
Sau một khắc, lúc này trên người Karen hiện ra Áo Giáp Hải Thần, hô về phía
Wood đang chạy phía trước:
"Đừng chạy! Đứng lại cho ta! Đừng chạy!"
Trên người của Wood có ngọn lửa đang cháy, liều lĩnh chạy về phía trước,
Karen đuổi theo ở phía sau.
Lúc này, một làn sóng nước đi qua từ bên người Karen, chính là Eno, trong
nháy mắt kéo gần khoảng cách với Wood.
Sở dĩ Eno chỉ trói ông ta lại mà không có thêm cấm chế gì khác, một là bởi vì
có vợ con của ông ta làm con tin, hai là bởi vì hắn vốn cũng không cho rằng
Wood sẽ chạy trốn.
Tay phải Eno vẫn ôm con mèo như cũ, tay trái nhô ra, cả người nhanh chóng rút
ngắn khoảng cách, sắp bắt lấy bả vai của Wood, cả chuỗi động tác trông rất nhẹ
nhàng thoải mái.
Hai con ngươi của Karen trong nháy mắt rực đổ, hai tay vung lên, thả ra Lưỡi
Đao Ám Nguyệt, thân hình trong nháy mắt tăng tốc, bắn vọt đến sau lưng Eno,
trực tiếp chém lên lưng của hắn!
Vẻ thong dong bình tĩnh trên mặt Eno lúc này hoàn toàn biến mất không thấy gì
nữa, hắn thật không cách nào tưởng tượng, thuộc hạ sau lưng của mình, vì sao
vào lúc này lại biến hóa như vậy!
Nhưng cảm giác được nguy cơ để hắn bắt đầu tiến hành phòng ngự theo bản
năng, ở trên người hắn cũng hiện ra Áo Giáp Hải Thần, nhưng càng mạnh hơn,
đường vân trên áo giáp càng thêm rõ ràng.
Nhưng Lưỡi Đao Ám Nguyệt của Karen vẫn gắng gượng mà xuyên qua lớp áo
giáp bên ngoài, tiếp tục đâm vào bên trong.
Lúc này, con mèo trong tay Eno bỗng nhiên nổ ra, hóa thành một màn sương
máu, dung nhập vào trong lớp áo giáp, khiến cho áo giáp của hắn cũng biến
thành màu đỏ.
Lưỡi Đao Ám Nguyệt của Karen rốt cục phá vỡ tất cả ngăn cả, đâm vào phía
sau lưng Eno, thậm chí xuyên thấu qua toàn bộ.
Nhưng cơ thể của Eno bỗng nhiên hóa thành thể lỏng, trực tiếp nổ tung!
"Oanh!"
Con rối thế thân?
Karen biết, mình cũng không thật sự đánh lén thành công, anh cũng không ngờ
tới, dụng ý yêu mèo của đối phương, lại là ở chỗ này.
Cách đó không xa, một luồng hơi nước ngưng tụ ra bóng người của Eno, hắn
dùng mu bàn tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, rất kinh ngạc mà nhìn chằm
chằm Karen.
Karen cũng không đối mặt cùng với hắn, nếu lần đánh lén lúc nãy không thành
công, vậy thì... Chạy!
Dưới sự tăng cường của Lưỡi Đao Ám Nguyệt, cơ thể Karen như hóa thành một
tia sáng màu đỏ, chạy về phía mà Wood chạy trốn.
Eno thấy thế, thân hình hóa thành hơi nước màu xanh lam, đuổi về hướng của
Karen.
Áo Giáp Hải Thần vậy mà cũng có thể tăng tốc nhanh như vẫy sao?
Trong lòng Karen thoáng có chút giật mình, bởi vì mình vậy mà không thể cắt
đuôi đối phương, lập tức, Karen trực tiếp thay đổi phương hướng, dẫn hắn đi
hướng khác, để Wood có thể chạy trốn trước, Karen tin tưởng hành vi của mình
vừa nãy, tuyệt đối khiến cho đối phương không thể bỏ mặc mình chạy trốn.
Quả nhiên, sau khi Karen đổi hướng, Eno không quan tâm đến Wood nữa,
ngược lại tiếp tục đuổi theo hướng Karen.
Đúng lúc này, phát đạn tín hiệu thứ hai bắn lên không!
Ngay sau đó, là phát đạn tín hiệu thứ ba!
Một phát đạn tín hiệu là rút lui, hai phát đạn tín hiệu là chơi, ba phát đạn tín
hiệu, là chơi tới bến!
Tất nhiên, đội trưởng đã thăm dò rõ ràng thực lực cụ thể của đối phương mà ra
lệnh.
Karen nhanh chóng dừng người lại, xoay người một cái, đối mặt Eno.
Eno cũng lập tức ngừng lại, cách một khoảng cách, nhìn xem Karen, phía sau
lưng của hắn, đã có máu tươi đang chảy ra.
"Ngươi là ai?" Eno hỏi.
"Gâu!"
Trên nóc nhà phía trên, một con chó vàng đang chạy đến, trên người của nó cột
một sợi dây thừng, dây thừng buộc vào thành kiếm Lưu Tư, theo bước chạy của
con chó, thanh kiếm Lưu Tư cũng kéo ra một hàng tia lửa trên mái nhà.
Trên nóc nhà cuối cùng, Kevin tung người nhảy lên, chó và thanh đại kiếm vẽ ra
trên không trung một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Giữa không trung, Kevin cắn đứt sợi dây trên người, Karen đưa tay bắt lấy
thanh kiếm Lưu Tư.
Sau khi Kevin đáp xuống, lập tức nhe răng trợn mắt về phía Eno: "Gâu! Gâu!
Gâu!"
Trên da Eno xuất hiện một lớp vải dữ tợn, khí thế cũng theo đó mà tăng vọt.
"Ô ô..."
Kevin bị một màn này làm cho hoảng sợ một chút, rốt cuộc thì bây giờ nó vẫn
chỉ là một con chó.
Nhưng sau khi nó quay người nhìn thoáng qua Karen đang cầm kiếm đứng phía
sau, lập tức nâng cao lòng tin một lần nữa, càng thêm phách lối mà sủa loạn về
phía Eno!
Y hệt như năm đó