Số 13 Phố Mink

Chương 998

"Thiếu gia từng kể cho chúng ta nghe ngài ấy đã nhìn thấy cảnh tượng sau ba ô

cửa sổ ở trong không gian sâu thẩm của đại não Ranedal, cô nói xem, tình

huống trước mắt có giống với cảnh tượng đằng sau ô cửa thứ ba kia không?

Ranedal giết chết Hải Thần, người đứng phía sau là Thần Trật Tự.

Ranedal, Kevin;

Hải Thần, tín đồ Hải Thần giáo;

Thần Trật Tự...

Giờ này khắc này, thời khắc kia.

Tôi muốn ghi chép lại."

Alfred lấy quyển bút ký nhỏ của mình ra, bắt đầu ghi chép, không phải dùng

văn tự, mà là dùng cách phác hoạ.

Pall quay đầu thấy cảnh này, nghi ngờ nói: "Này yêu tinh radio, ngươi học vẽ

tranh lúc nào thế?"

"Đã học được từ rất sớm, là làm chuẩn bị cho việc thiết kế tranh vẽ trên tường

sau này."

"A hiểu rồi, dựa theo ý của ngươi, ngươi cũng cảm thấy Karen có quan hệ với

Thần Trật Tự, nhưng bản thân cậu ta không chịu thừa nhận."

"Thiếu gia là thiếu gia, Thần Trật Tự là Thần Trật Tự, ta cho rằng thiếu gia biết

rõ mình là ai, không cần bất cứ sự nghi ngờ nào... Bởi vì, điểm bắt đầu của mọi

tư tưởng, đều xuất phát từ câu hỏi Ta là ai."

"Cho nên, tất cả mọi việc đều là trùng hợp? Vậy tại sao sẽ có trùng hợp nhiều

lần như vậy?"

"Bởi vì lão gia Dis là thẩm phán quan Trật Tự Thần Giáo, bởi vì thiếu gia tiếp

xúc và làm quen với Trật Tự Thần Giáo sớm nhất, càng bởi vì, thiếu gia cuối

cùng quyết định đi lên con đường của Trật Tự.

Không phải thiếu gia giống với Thần Trật Tự, cũng không phải thiếu gia có gì

liên hệ với Thần Trật Tự, ví như khái niệm luân hồi chuyển thế của Luân Hồi

Thần Giáo, thiếu gia vẫn luôn rất khinh thường nó.

Trên người thiếu gia sở dĩ sẽ phát sinh nhiều sự trùng hợp như vậy với Thần

Trật Tự, bởi vì thiếu gia cất bước trên con đường của Trật Tự.

Cũng không phải là nói thiếu gia giống với Thần Trật Tự, nếu như nhận định

Thần Trật Tự là một chức vị, mà không nhắc đến vị đã thành lập ra Trật Tự

Thần Giáo vào kỷ nguyên trước, như vậy đơn giản là thiếu gia cùng vị kia, đi

trên một con đường giống nhau.

Bọn họ đều rất giống với chức vị Thần Trật Tự này, đều hướng đến gần chức vị

Thần Trật Tự này, mà không phải thiếu gia có gì sự dính dáng gì với vị Thần

Trật Tự kia."

"Thật khó khăn cho ngươi, thế mà có thể tìm ra một chuỗi lý luận để trình bày

rõ ràng đến như vậy, nhưng nếu như suy nghĩ của ngươi là sai lầm thì sao?"

Alfred lơ đễnh lắc đầu, nói:

"Cho dù thiếu gia thật sự là Thần Trật Tự chuyển thế, chỉ cần thiếu gia cho rằng

mình không phải, vậy thì ngài ấy không phải.

Vấn đề này có thể rất phức tạp, dù viết ra vô số quyển sách dùng toàn bộ kỷ

nguyên để nghiên cứu thảo luận cũng đều không thể đưa ra một kết luận chính

xác;

Nhưng vấn đề này cũng có thể giải quyết rất đơn giản, đơn giản như là hai mặt

ngửa sấp của một đồng tiền xu chính, ném một cái thì sẽ nhận được đáp án."

"Ném tiền xu, vậy thì có nghĩa gì?"

"Đúng vậy, cho nên thiếu gia từ lúc vừa mới bắt đầu đã bỏ đi công đoạn ném

tiền xu."

Alfred khép lại quyển bút ký, quay người, mặt nhìn về một hướng khác, ở nơi

đó, có một đám tín đồ Hải Thần Giáo đang lao về phía này.

"Ngươi đang muốn giúp Karen cản bọn chúng lại?" Pall hỏi.

"Tôi muốn thử một chút."

"Nhưng ngươi quên, lúc ngươi giúp Karen khống chế tên sai vặt kia, cũng

không có cách nào khống chế hắn ta mà không gây ra tiếng động gì."

"Đúng vậy, không sai, nhưng điều kiện tiên quyết của lần trước là không một

tiếng động, thật ra nếu như vào thời điểm này có rít gào lên thì cũng không quan

trọng như vậy."

"Xem ra, ngươi rất có tự tin."

"Đương nhiên, thế nhưng tôi từng đánh ngang tay với lão gia Dis đấy."

"Ha ha, meo."

"Ha ha." Alfred cũng cười, "Đã thật lâu không có đánh nhau, lần trước khi đối

mặt với người thừa kế của Tộc Thủ Mộ kia, thật ra cũng không đánh nhau."

"Được rồi, yêu tinh radio, ta sẽ cổ vũ cho ngươi."

"Tạ ơn, tiểu thư Pall xinh đẹp."

Đúng lúc này, bên trên bầu trời liên tiếp bắn ra những viên đạn tín hiệu, mỗi

một viên đạn tín hiệu đều nổ ra hình thù khác nhau trên bầu trời, tượng trưng

cho huy hiệu đặc trưng của mỗi tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật khác nhau.

Thật ra thì huy hiệu của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật cũng không có hạn chế, hoàn

toàn có thể căn cứ theo sở thích của mỗi tiểu đội mà phát huy.

Lúc từng viên đạn tín hiệu khác nhau được bắn lên, lập tức tạo ra ảo giác rằng

hòn đảo này đã bị bao vậy bởi không biết bao nhiêu tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật.

Mà đám người của Hải Thần Giáo đang chạy về hướng này, ngoại trừ tên cầm

đầu "Dante" kia vẫn còn tiếp tục chạy về hướng này thì những người còn lại

toàn bộ đều thay đổi phương hướng, chạy vào trong khu chợ dân sinh.

Pall mở miệng nói: "Ta đoán là vị đội trưởng kia sai người thả tín hiệu, ta cũng

không cảm thấy ngoài ý muốn gì nếu trên người của vị đội trưởng kia có đạn tín

hiệu của những tiểu đội khác."

Alfred nhẹ gật đầu, nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, được rồi, tôi phải đi xuống

dưới thôi."

"Cẩn thận."

"Không có việc gì, có rất nhiều loại phương thức để ngăn cản, tôi sẽ lựa chọn

phương án an toàn nhất."

Nói xong, Alfred tung người nhảy xuống, hai con ngươi rực đỏ cũng không phải

màu sắc của máu đỏ, mà là một màu đỏ sẫm như rượu vang.

Dante dừng bước, nhìn Alfred, đồng thời đưa tay gỡ xuống một cây trường

cung từ sau lưng mình.

Hai người không giao lưu chút nào, rất nhanh, Dante đã giương cung lắp tên,

một mũi tên trông như vô hình mà lại tồn tại tạo thành bởi hơi nước lao về phía

Alfred.

Alfred nhích người sang, tránh né, mà mũi tên kia đã bay qua trong giây lát lại

quay trở về, trực tiếp xuyên thủng cơ thể Alfred từ phía sau.

Alfred che ngực, máu tươi ào ạt chảy ra, cả người khom xuống quỳ một chân

trên đất.

"A..."

Dante thu hồi trường cung, thân hình tiếp tục di chuyển về phía trước, hắn

muốn đi tiếp ứng Eno, người của Trật Tự Thần Giáo tới đây nhanh hơn quá

nhiều so với trong tưởng tượng của bọn chúng, bọn chúng nhất định phải lập

tức rời khỏi hòn đảo này ngay.

Nhưng mà, khi cơ thể của Dante vừa vọt qua bên người của Alfred, khóe mắt

Dante liếc qua người trúng mũi tên của mình đang quỳ rạp xuống đất chờ đợi

cái chết kia, vào lúc này thân thể của Alfred vào lúc này đang tan chảy ra.

Lập tức, trước người Dante lại xuất hiện bóng dáng của Alfred, hai con mắt của

anh ta tựa như có thể thôn phệ tất cả tia sáng, tạo nên vùng tối tăm tuyệt vọng.
Bình Luận (0)
Comment