Số 13 Phố Mink ( Dịch Full T1/2024)

Chương 48 - Chương 811: Ta, Giết Chị Ấy (3)

Chương 811: Ta, giết chị ấy (3)

"Ha."

Nghe nói như thế, ngài Eisen bỗng nhiên thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người vậy mà bình tĩnh lại.

Karen nhẹ gật đầu, thật ra nguyên nhân nhiều người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội xuất phát từ sự mơ hồ của bản thân đối với mọi thứ xung quanh, ánh mắt của mọi người từ bốn phía, vẻ mặt và tiếng nói của họ sẽ làm xáo trộn nhận thức của người bệnh.

Cũng ví như những người đi đi đến đến trạm tàu điện, hai tay sẽ đổ mồ hồi, trong lòng hốt hoảng chân tay luống cuống, nhưng nếu như để họ cầm dụng cụ trên người mà ngồi xổm sửa chữa ở đó, ngược lại sẽ không có vấn đề này xảy ra.

Bọn họ thích hình thức ứng xử dứt khoát nhất khi ở chung với người khác.

"Trong lòng của ngài Eisen có gì muốn nói với tôi hoặc là có bí mật nào đó mà ngài muốn chia sẻ không?"

"Ta." Cơ bắp trên mặt của ngài Eisen bắt đầu căng cứng.

"Nếu không có lời gì muốn nói, thì tôi sẽ tiến hành liệu pháp thôi miên cho ngài, ngài cần thả lỏng mọi sự đề phòng trong tâm trí, để cho tôi có thể dẫn dắt ý thức của ngài."

"Hả…. Được rồi."

Cơ thể Eisen dựa vào sau lưng ghế một chút, hai mắt nhắm nghiền.

Karen đứng người lên, đi đến trước mặt của ngài Eisen, mở miệng nói: "Xin ngài tiến vào trạng thái suy tưởng, sau đó xem thanh âm của tôi coi như là âm thanh từ nội tâm của ngài, đừng có bất cứ mâu thuẫn tâm lý nào."

"Được rồi."

Gương mặt của ngài Eisen trong nháy mắt trở nên thả lỏng và yên bình.

Karen cảm thấy, người cậu này của mình là vị bệnh nhân biết phối hợp nhất mà mình từng gặp, không có bất kỳ câu nói nhảm nào, bảo làm cái gì thì làm cái đó, mà tốc độ tiến vào trạng thái suy tưởng cũng rất nhanh.

"Xin hãy cúi đầu xuống, ngài sẽ thấy dưới chân mình xuất hiện một con đường "

"Bây giờ, xin hãy xoay người "

"Xin hãy bước trên con đường của mình, mở rộng bước chân, đi về phía trước."

"… "

Sau đó, Karen bắt đầu dẫn dắt ngài Eisen ngược dòng về quá khứ của mình, bởi vì Karen suy đoán ngài Eisen chắc đã gặp phải một chuyện gì đó trong quá khứ cho nên mới dẫn đến tình cảnh bây giờ, bộ dạng lúc trước của ông ấy cũng không phải như vậy;

Nếu không, thì mình cũng không thể giải thích được lý do Richard được sinh ra.

Đây vốn là một quá trình dài đằng đẵng, chỉ đơn thuần xem xét trên góc độ chuyên nghiệp, tỉ lệ thôi miên thành công cũng không phải quá cao, mà tỉ lệ có hiệu quả lại càng thấp, phương diện này phải phụ thuộc vào bác sĩ, đồng thời cũng phải nhờ vào sự phối hợp của bệnh nhân ra sao.

Ngài Eisen tuyệt đối có thể xem như là "Bệnh nhân" cao cấp, trình độ phối hợp rất trôi chảy, mỗi khi Karen hỏi thì ông ấy cũng sẽ đáp lời rất nhanh, "Thấy" và "Nghe thấy", đều hoàn toàn dựa theo con đường mà Karen đã chỉ dẫn sẵn cho ông ấy bước lên.

Đáng tiếc, tâm lý học chuyên nghiệp không có cách nào giữ lại "giáo viên quốc dân" như của ngành y, nếu không ngài Eisen tuyệt đối là mẫu bệnh nhân mà tất cả học sinh ngành tâm lý học chuyên nghiệp đều tha thiết mong chờ.

"Bây giờ, xin hãy đưa tay đẩy ra cánh cửa rỉ sét với đầy vết máu loang lỗ phía trên, xin ngài đừng do dự "

"Ta đã đẩy cửa ra."

"Nói cho tôi, phía sau cánh cửa ấy, ngài đã nhìn thấy cái gì "

"Ta nhìn thấy, chị của ta."

Ánh mắt của Karen híp lại, tiếp tục duy trì giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Xin hãy lại nhìn kỹ, nhìn quần áo trên người bà ấy, nhìn xem thứ mà bà ấy cầm trong tay "

"Ta nhìn thấy chị ấy rất đau đớn."

"Ta nhìn thấy chị ấy đang nằm trên mặt đất kêu rên."

"Ta nhìn thấy chị ấy đang khóc."

"Ta nhìn thấy cơ thể chị ấy đang thối rữa."

"Ta nhìn thấy cặp mắt của chị ấy đang đổ máu."

"Ta nhìn thấy chị ấy đang bò về phía ta."

"Ta nhìn thấy chị ấy đang cầu xin ta."

"Chị ấy nói."

"Em trai, cầu xin em, cầu xin em."

"Cầu xin em hãy giết chị!"

Là sự trói buộc của huyết thống sao?

Karen nhíu mày suy tư.

Tín ngưỡng của bà ngoại là Trật Tự Thần Giáo sao? Hay là, bản thân của bà ấy là người thuộc về hệ thống tín ngưỡng của gia tộc?

Richard có thể cảm ứng được huyết thống trên người mình, có phải ngài Eisen cũng cảm nhận chị của mình, cũng vì liên quan đến huyết thống?

Loại quan hệ này, nếu có di truyền thì ở đời trước chắc sẽ càng mạnh hơn, mà nếu như quan hệ của hai chị em lúc còn nhỏ rất tốt thì có thể sẽ khiến cho sự ràng buộc này trở nên càng sâu sắc.

Trước mắt, Karen cũng chỉ có thể phân tích ra nhiêu đó.

Là do cậu Eisen cảm ứng được cái chết của mẹ mình, sau đó loại cảm giác này vẫn quanh quẩn trong lòng của ông ấy, trở thành một cơn ác mộng, lại không ngừng khuếch tán trong lòng ông ấy dẫn đến tình trạng như bây giờ?

Dựa theo thời gian để suy tính mà nói thì khi “cha mẹ” của mình bị ô uế rồi cầu xin Dis giết chết họ, "Mình" vào thời điểm đó đã là một cậu bé, Richard cũng đã ra đời ở Wien.

Từ sau lúc đó, cậu Eisen đã bị tác dụng tiêu cực của quan hệ huyết thống này ảnh hưởng, về mặt thời gian thì rất phù hợp.

Nhìn trên mặt của Eisen đã chảy đầy nước mắt, trong lòng của Karen có chút không đành lòng.

Cho nên, năng lực huyết mạch trên cơ sở có thể khiến cho một người càng mạnh hơn, nhưng cùng lúc, nó cũng sẽ mang đến những tác dụng phụ, ví dụ rõ ràng nhất đó chính là huyết mạch của tộc Dị Ma Khát Máu.

Karen có chút lúng túng, bởi vì đây cũng không phải là vấn đề có thể giải quyết đơn giản bằng phương diện tâm lý học, việc này dính đến huyết thống.

Còn mình thì có lẽ cũng chỉ giúp ông ấy dịu bớt phần nào, nhưng có thể giảm bớt nhiều hay ít, thì mình cũng không nắm chắc là bao.

Đến cùng thì lần trị liệu này đã có thể kết thúc.

"Được rồi bây giờ xin hãy lui về sau, lùi ra phía sau cánh cửa, sau đó, đóng lại cánh cửa đã rỉ sét này "

Ngài Eisen không nói chuyện.

"Ngài đã lùi ra ngoài chưa "

Ngài Eisen vẫn không nói chuyện.

"Đã rời khỏi chưa "

"Ta, đã lùi ra ngoài."

"Được rồi, có đóng cửa lại không "

"Cửa, đã đóng lại."

"Được rồi, bây giờ xin quay người, chúng ta quay trở về "

"Ta muốn đứng lại ở chỗ này thêm một lúc."

"Bị cánh cửa này ngăn cách, ngài không cách nào trông thấy và nghe thấy gì từ bên trong "

"Ta vừa mới đáp ứng lời cầu xin của chị mình."

"Ừm?"

Vào lúc này cậu Eisen mở mắt ra, trừng mắt nhìn Karen, trong ánh mắt của ông ấy toàn là vệt máu, gằn từng chữ từng chữ nói:

"Ta, giết chị ấy!"

Chương 812: Sự Thật (1)

Karen thấy thế, trong lòng cũng hơi chột dạ một chút.

Sẽ không phải là bởi vì nguyên nhân là mình cho nên cậu Eisen rơi vào tình trạng lạc lối như thế này chứ?

Nếu nói như vậy, thì cái việc này cũng quá buồn cười, mình đến giúp người ta làm trị liệu tâm lý, lúc đầu người ta chỉ là gặp khó khăn trong cuộc sống, sau khi trải qua quá trình trị liệu của mình thì bệnh nặng hơn rồi?

Nhưng rất nhanh, Karen phát hiện mình đã sợ bóng sợ gió một hồi, bởi vệt máu trong ánh mắt của cậu Eisen dần dần biến mất, trở nên hiền hòa hơn nhiều... Hoặc nói là bi thương hơn nhiều.

Điều này có nghĩa rằng, cậu Eisen không phải dưới sự dẫn dắt của mình mà giết chết chị của ông ấy, mà là trong quá khứ ông ấy đã từng làm như vậy.

Có thể là ở trong mơ, có thể là trong thoáng chốc, khi đối mặt với lời cầu xin của chị mình, ông ấy không đành lòng để chị mình tiếp tục chịu sự tra tấn hành hạ mà giết chết chị mình.

Cái này là một sự giải thoát giành cho người thân, nhưng đối với người ra tay, rất khó để biện hộ cho bản thân mình trên góc độ lý tính.

Cũng giống như... Dis.

Karen biết, Dis vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc năm xưa tự tay ông giết con trai và con dâu của mình, chưa hề vượt qua nỗi đau trong lòng, vì thế, ông thậm chí bắt đầu nghi ngờ Thần Trật Tự, trả một cái giá rất đắt, đến mức ngưng tụ ra phần thần cách mảnh vỡ thứ hai.

Mặc dù thật sự cũng không phải Eisen tự mình ra tay, nhưng loại cảm giác rất chân thật kia, bản thân thừa nhận sự khiển trách từ tâm lý và đạo đức, kỳ thật cùng mình hạ thủ, cũng không có quá lớn khác nhau.

Cái này, chắc hẳn là nguồn cơn căn bệnh của Eisen.

Thật ra ông ấy đã chạy ra khỏi đó, bởi vì từ sau lúc ấy, ông ấy còn có thể tiếp tục công việc, tiếp tục tăng lên cảnh giới, tiếp tục đi trên đường đời của mình;

Nhưng ông ấy bỏ lại một phần của bản thân, vĩnh viễn ở lại trong cảnh tượng kia, phía sau cánh cửa rỉ sét.

Tựa như là trên người có một vết thương rất to không cách nào để khép lại, dù không chạm vào nó, nhưng khi bị gió thổi qua, cũng cảm thấy rất đau đớn.

Vào giờ khắc này, Karen phát hiện mình không có cách nào đi an ủi và khuyên nhủ người đàn ông đang ngồi trước mặt này.

Ngài không cần phải tự trách; ta không có tự trách.

Bà ấy chết không phải do ngài; ta biết là không phải là do ta.

Bà ấy sẽ không trách ngài; ta biết chị ấy sẽ không trách ta.

Karen thậm chí có thể dự đoán được lúc mình nói ra những lời khuyên nhủ này thì cậu Eisen cữu cữu sẽ đáp lời mình ra sao.

Ông ấy đã sớm nghĩ thoáng, cũng đã sớm tự khuyên nhủ bản thân rồi;

Như ông ấy chỉ đơn giản là,

Cảm thấy khó chịu.

Chuyện này vẫn luôn đọng lại trong lòng ông ấy, không cách nào biến mất, cuối cùng ảnh hưởng tinh thần, khiến ông ấy ngại giao tiếp xã hội.

"Buổi trị liệu đã kết thúc rồi sao?" Cậu Eisen mở miệng hỏi.

"Kết thúc rồi."

"Ta cảm thấy mình dễ chịu hơn một chút." Cậu Eisen dùng mu bàn tay bắt đầu lau vệt nước mắt trên khóe mi, "Thật ra, ta biết bản thân mình có vấn đề, nhưng ta cũng biết rõ không có cách nào để giải quyết nó."

Karen nhẹ gật đầu.

"Thứ để cho ta cảm thấy rất áy náy đó là, bởi vì vấn đề của ta, dẫn đến người nhà cũng bị ảnh hưởng, mặc dù ta đã rất cố gắng, nhưng ta phát hiện ta càng ngày càng khó mà đảm đương trọng trách của một người con trai, một người chồng, một người cha."

Cậu Eisen đứng người lên, mỉm cười với Karen, nói: "Ta có thể cảm thấy được sự chuyên nghiệp của cậu."

"Cảm ơn."

"Ta vẫn còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng vợ chồng ta của cậu đâu, vào đêm hôm đó, nếu như không có cậu kịp thời xuất hiện, ta và vợ mình chắc chắn đã không còn ở đây. Nói không chừng bây giờ ngay trong căn nhà này đang cử hành lễ cúng điếu của chúng ta đấy."

Cậu Eisen nói chuyện nhiều hơn lúc trước, vả lại cũng càng lưu loát hơn, đây cũng không phải là là bởi vì bệnh tình của ông ấy có tiến triển tốt, mà là vết thương thối rữa bị xé rách ra, cảm giác đau đớn dữ dội trong lúc ấy ngược lại là sự kích thích trái ngược.

Nhưng đây chỉ là trong tạm thời, không bao lâu sau, ông ấy sẽ sẽ dần dần trở lại như cũ, mà lại, có lẽ sẽ càng mẫn cảm hơn, cũng có nghĩa là tình hình cơ bản của bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn.

"Đây là việc mà tôi phải làm."

"Nếu cậu có việc gì cần giúp đỡ, có thể trực tiếp tới tìm ta."

"Được rồi thưa ngài Eisen."

"Vậy thì bây giờ, ta muốn tiếp tục ngồi một mình."

"Được rồi."

Karen đi tới cửa, lúc chuẩn bị mở cửa phòng sách để ra ngoài, anh dừng lại, quay người, nhìn về phía cậu Eisen:

"Ngài Eisen, thật ra thì cũng không phải không có phương pháp trị liệu."

"Ừm?"

"Tôi có một cái phương pháp, có lẽ ngài có thể thử một lần."

"Mời nói."

Karen đưa tay chỉ mặt mình, lại chỉ về hướng cậu Eisen:

"Có lẽ thứ ngài cần là một tấm mặt nạ."

"Mặt nạ?"

"Đúng vậy, thay đổi một cái thân phận khác, ngắn ngủi, ngẫu nhiên,."

"Ta không muốn trốn tránh."

"Không phải bảo ngài trốn tránh, mà là để ngài giải tỏa."

"Giải tỏa..."

"Những cảm xúc trong lòng của ngài, vẫn luôn không cách nào tìm được một nơi để giải phóng, tựa như là hầm biogas, ngài biết hầm biogas là gì không?"

"Ta biết."

"Được rồi, chỉ đơn giản là một trạng thái như thế thôi, vì thân phận bây giờ của ngài, khiến ngài không cách nào giải tỏa tâm trạng của mình, nhưng lúc thay đổi một thân phận mới, ngài có thể thuyết phục chính mình."

"Thuyết phục chính ta?"

"Ta cảm thấy ngài có thể thử một chút."

Vấn đề lớn nhất bây giờ của cậu Eisen chính là... Ông ấy không có vấn đề cần phải giải quyết, sự lý tính của ông ấy, không cần khuyên giải, không cần khuyên bảo, nhưng người quá mức lý tính, một khi xảy ra vấn đề, ngược lại sẽ không tìm thấy cái đập ngăn nước để giải phóng cảm xúc của mình.

"Hình như ta đã hiểu được một chút ý của cậu."

"Việc này cũng sẽ không kéo dài trong thời gian quá lâu, ngài chỉ cần ngẫu nhiên thay đổi thân phận của mình, sau đó chờ đợi hiệu quả, tôi nghĩ, có lẽ ngài sẽ phát hiện ra, bản thân ngài có thể trở nên càng bình thường hơn trong thân phận mới ấy,."

"Cho nên, cụ thể nên làm như thế nào?"

"Ngài cần cam đoan với tôi rằng ngài sẽ giữ bí mật."

"Cậu là ân nhân cứu mạng của ta, ta biết nên đối đãi ân nhân cứu mạng của mình như thế nào."

Chương 813: Sự Thật (2)

Karen nhẹ gật đầu, nói như thế nào đây, sự cam đoan của người ngại giao tiếp xã hội, luôn có thể cho người ta một loại cảm giác rất đáng tin.

"Ta có thể mời người chế tạo giúp ngài một tấm mặt nạ, khi đeo nó lên, ngài sẽ có thể biến thành bộ dáng của người khác, không chỉ là mặt, mà là toàn bộ dáng người, giọng nói và... Khí chất."

Cậu Eisen lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, đưa cho Karen, nói: "Đây là thẻ trợ cấp của ta, ta biết việc chế tạo một tấm mặt nạ như thế cũng không rẻ."

Karen không có nhận cái tấm thẻ này, mà là cười khổ nói: "Tấm thẻ này của ngài, tôi không có cách nào sử dụng, bởi vì việc này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngài tốt nhất nên đưa tiền mặt cho tôi."

"Ta không có."

"Trong tay của con trai ngài chắc hẳn cũng có không ít."

"Được rồi, để ta tìm Richard lấy."

Xin lỗi em họ rồi, tất cả những việc này đều vì sức khỏe của cậu thôi.

"Mặt khác, có chuyện tôi muốn nhắc nhở ngài một chút."

"Mời nói."

"Đó chính là nếu như ngài đem ngài thẻ trợ cấp giao cho phu nhân Kaixi giữ, có thể sẽ có lợi cho việc cải thiện quan hệ vợ chồng giữa hai người."

"Được rồi, ta đã biết."

"Quan trọng nhất chính là, phải giữ bí mật, ngay cả người nhà của ngài đều không thể biết về thân phận mới của ngài."

"Ta đã hiểu rõ, nhưng ta cảm thấy, chỉ đơn giản sử dụng một thân phận mới, có lẽ cũng không có cách nào mang đến hiệu quả thật sự."

"Tôi hiểu, tôi hiểu." Karen giơ tay lên một cái, "Tôi đã chuẩn bị xong cho ngài, bởi vì tôi biết một chỗ, có thể thường xuyên gặp được một vài cơ hội để giải tỏa cảm xúc bản thân."

"Ở nơi nào?"

"Tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật."

"Cậu nói đúng lắm..."

"Không sai, đội trưởng của chúng ta chắc chắn là một người có thể dẫn dắt tiểu đội chó săn của chúng ta tìm một đám gia súc để giải tỏa tâm trạng."

"Thế nhưng còn Richard..."

"Có thể thay đổi một cái thân phận để tiếp xúc với con trai mình, cũng có thể xem là một phương pháp không tệ để bù đắp lại sự thiếu thốn của tình cảm cha con bấy lâu nay, không phải sao?

Dù sao thì, trên đời này có rất nhiều người cha mong rằng có thể trở thành bạn bè của con cái mình."

Xin lỗi em họ rồi, đây cũng là vì sức khỏe của cậu thôi.

"Được rồi, ta đồng ý, nhưng còn công việc bây giờ của ta..."

"Ngài có thể lấy lý do về vấn đề tâm lý, xin tạm thời rời khỏi chức vị để nghỉ ngơi một khoảng thời gian, dù sao thì, tôi tin tưởng những vị phía trên cũng không yên tâm để cho một thần quan có chút mê mang vô định tiếp tục giữ vị trí quan trọng, chỉ có điều việc này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngài."

"Không có vấn đề, ta không quan tâm đến danh dự."

"Còn có một việc chính là, việc ngài trở thành đội viên ngoài biên chế của tiểu đội chúng ta cần có sự phê duyệt của đội trưởng, đội trưởng chúng tôi cũng không phải một người dễ dàng lừa gạt, cho nên tôi sẽ thông báo cho đội trưởng về thân phận của ngài trước, cũng xin ngài hãy yên tâm, trong toàn bộ tiểu đội, chỉ có tôi và đội trưởng mới biết được thân phận thật sự của ngài mà thôi."

"Được rồi, không có vấn đề."

"Sau khi sắp xếp xong mọi việc, tôi sẽ đến thông báo cho ngài."

"Ta chờ cậu."

"Vậy thì phương án trị liệu kia, cứ quyết định như vậy đi, chúc ngài có thể có một kết quả trị liệu tốt."

"Nhưng ta có một việc muốn cậu, cậu cũng có thể không trả lời."

"Xin ngài hãy hỏi."

"Karen, bây giờ trên mặt của cậu có đeo mặt nạ không?"

Karen cười, đáp lời:

"Nếu như trong lòng đã đầy đủ sự chân thành, trên mặt có đeo mặt nạ hay không thì tôi cũng không nghĩ đây là một việc quan trọng."

...

Karen đi ra khỏi phòng sách, lại quay trở về phòng ăn.

Vì để tạo một hoàn cảnh trị liệu tốt nhất cho Karen, người nhà Guman dùng bữa tối xong cũng không quay trở lại phòng khách, mà là tiếp tục ngồi trong phòng ăn.

Không đợi mọi người mở miệng hỏi thăm, Karen đã chủ động nói:

"Vấn đề của ngài Eisen rất nghiêm trọng."

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người ở đây cũng không cảm thấy giật mình, bọn họ đương nhiên đã biết vấn đề của Eisen đã nghiêm trọng đến mức nào.

"Trước mắt thì tôi đã cung cấp một phương pháp trị liệu cho ngài ấy, tôi nghĩ, ít nhất nó cũng sẽ có hiệu quả nhất định, nhưng hiệu quả cụ thể được bao nhiêu, chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh."

"Cám ơn anh, Karen."

Richard đứng người lên, trịnh trọng mà nói lời cảm ơn với Karen.

"Đây là việc mà tôi phải làm." Karen mỉm cười đáp lại.

Bà lão chủ động vẫy tay với Karen:

"Karen, tới, đến đây, đến chỗ của bà nội nào."

Nhìn thấy một cảnh này, Lucy đưa tay vỗ trán, ánh mắt lại len lén nhìn sang mà đánh giá Kaixi, cũng là chị dâu của mình

Trên mặt Kaixi vẫn mỉm cười, nhưng cái nụ cười này, có chút cứng đờ.

Karen đi đến trước mặt của bà lão, bà ấy bưng lên một đĩa đồ ngọt trước mặt mình, tự tay dùng thìa múc một miếng giống như bánh pudding, đưa đến bên miệng của Karen:

"Nào, ngoan, há miệng."

Ông Deron thấy thế, hơi nghi ngờ một chút, ông ấy cảm thấy thái độ của vợ mình đối với Karen, giống như có hơi quá.

Duck cùng và con gái Lucia của mình cũng nhìn sang phía bên kia, hiển nhiên, bọn họ cũng đã nhận ra được điều gì.

Chỉ có Richard, đối với việc này vẫn còn chưa phát giác chút nào, còn giới thiệu nói:

"Karen, đây là thạch mà bà nội tôi tự làm đấy, ăn rất ngon."

Karen hé miệng, ăn một miếng.

Bà lão vội hỏi: "Có ngọt không?"

"Không ngọt."

"Vậy cháu không thích à ?"

Karen lắc đầu, nói: "Vừa lúc là đánh giá cao nhất mà cháu có thể dành cho đồ ngọt đó là... Không ngọt."

"Ha ha ha ha."

Bà lão cười rất vui vẻ.

Từ thói quen nấu nướng của một người có thể nhìn ra được khẩu vị của họ ra sao, bà ngoại nấu đồ ăn cũng không quá đậm vị như khẩu vị của người Wien bình thường, Karen rõ ràng, bà ấy là một người thích thanh đạm.

"Cháu thật đúng là bảo bối của bà, bà nội yêu cháu chết mất."

Nói xong,

Bà lão dùng thìa chỉ về phía những người khác đang ngồi, nói:

"Còn bọn họ, ai cũng đều không hiểu cách thưởng thức, nhưng bà biết, cháu hiểu."

Hoàn toàn chính xác, trong một đám người gốc Wien, quả thật rất khó để duy trì khẩu vị thanh đạm.

Nhưng đây có phải cũng có ý nghĩa rằng, bà ấy cũng không phải là người gốc Wien?

Bà ngoại của mình đến từ bên ngoài?

Xem ra, suy đoán này của mình có khả năng rất lớn, tín ngưỡng của bà ngoại mình chắc hẳn cũng không phải là Trật Tự, bởi vì bà ấy cũng không thường nói “Thần Trật Tự phù hộ”.

"Bà nội, lúc bình thường cháu cũng thích tự mình nghiên cứu một chút đồ ăn, về sau nếu có cơ hội thì chúng ta có thể cùng nhau trao đổi một chút."

Chương 814: Sự Thật (3)

"Thật sao? Tốt! Tốt! Tốt!" Bà lão để đĩa điểm tâm xuống, nắm lấy tay Karen nói, "Về sau a, mặc kệ thằng nhóc Richard kia có nhà hay không, cháu muốn đến, thì cứ đến, a đúng, bình thường bà cũng không sống ở đây, nhưng việc này cũng không quan trọng, ta dự định từ hôm nay trở đi, sẽ ở lại đây, như vậy thì cháu có sang đây cũng thuận tiện hơn."

"Được rồi, bà nội."

Lucy để ý đến sắc mặt của chị dâu Kaixi mình, đã trầm đến nỗi chảy ra nước.

"Bà và... ông Deron đều đã lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, bà hi vọng có thể trong quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình, cố hết sức để... Sống vui vẻ một chút.

Cháu không có cha mẹ, là một đứa trẻ số khổ, cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, có biết không?"

"Được rồi, thưa bà nội."

Richard mở miệng cười nói: "Bà nội, bà thật sự đối với Karen còn thân thiết hơn đứa cháu ruột là cháu đấy."

Lucy phát hiện móng tay của chị dâu mình đã ghì vào trong ghế.

Ông Deron mở miệng nói: "Đúng, về sau nơi này chính là nhà của cậu, thường tới làm khách nhé."

Duck cũng mở miệng nói: "Cũng hoan nghênh cậu đến nhà ta làm khách, ha ha."

Nói xong, thấy vợ mình cũng không có phản ứng, ông ta còn dùng tay nhẹ nhàng đụng đụng vào người của vợ mình.

Lucy lập tức nói: "Ừm, ừm, đúng vậy, hoan nghênh, hoan nghênh cậu đến chơi."

Kaixi hít sâu một hơi, đứng người lên, hốc mắt của bà ấy có chút đỏ lên, nói với Karen:

"Karen, một lần nữa cảm ơn cậu đã cứu mạng ta, mẹ cũng nói đúng, nơi này về sau chính là nhà của cậu, cậu cũng không cần phải câu nệ gì cả."

Nói xong, Kaixi nói với bà và ông Deron: "Cha, mẹ, con muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút, con thấy hơi mệt."

"Vậy con mau đi đi, trên người còn bị thương, đừng nên mệt nhọc."

"Chị dâu, để em dìu chị lên lầu." Lucy cũng đứng dậy, đỡ Kaixi đi lên lầu.

"Bà nội, ngài Deron, ngài Duck, tiểu thư Lucia, thời gian cũng không còn sớm, cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của mọi người, tôi xin phép cáo từ trước."

Những người còn xót lại trong phòng ăn tiễn Karen ra trước cửa, Richard thì đi cùng Karen ra ngoài xe.

Sau khi Karen ngồi vào trong xe, Richard còn ghé vào cửa sổ xe hỏi Karen:

"Vấn đề của cha tôi thật sự có biện pháp làm dịu đi sao?"

"Ừm, đúng thế."

"Thật sự rất cám ơn anh, Karen, có đôi khi tôi cũng không biết phải dùng phương pháp gì để diễn tả."

"Không cần phải khách sáo, đây là việc mà tôi phải làm."

Hi vọng sau khi cậu biết sự thật của ngảy hôm nay, không nên hận thù gì tôi.

"Gặp lại sau, lái xe chú ý an toàn."

"Gặp lại, ở nhà chú ý an toàn."

...

Lầu hai, phòng ngủ.

Hai chị em dâu đang ngồi dựa sát vào người nhau.

Kaixi mở miệng nói: "Không có khả năng sai, không có khả năng sai, chị biết mẹ đến từ gia tộc Alte, gia tộc Alte có được sự cảm ứng rất mạnh về huyết thống, bà ấy chắc chắn đã cảm nhận được huyết mạch của Karen, bà ấy vội vã đến mức không nhịn nổi mà bảo Karen gọi mình là bà nội."

Lucy mím môi, cũng không cách nào phản bác lại chuyện của mẹ mình.

"Mẹ đang cố ý làm cho chị xem, bà ấy đang cố ý làm cho chị xem đấy." Kaixi nói.

"Ai..." Lucy cũng không biết nên an ủi chị dâu của mình ra sao.

Nếu hoán đổi vị trí với nhau mà suy nghĩ, bà ấy chắc chắc sẽ càng nổi điên hơn cả chị dâu của mình.

"Nó đã từng cứu mạng của chị, Lucy, mặc kệ như thế nào, nó cũng đã cứu chị cùng Eisen, một đêm đó, thật sự, nếu như nó không xuất hiện kịp thời, chị và Eisen bây giờ chắc chắn đã không còn ở đây.

Chị sẽ cố gắng đón nhận nó, chị biết, đây là việc mà chị phải làm, mặc kệ như thế nào, nó cũng không làm việc gì sai trái, nó chỉ có ân đối với chị.

Còn mẹ thì nên cho chị một khoảng thời gian để phản ứng, bà ấy nên cân nhắc cho chị một chút chứ, chả nhẽ bà ấy cũng không tin tưởng chị đến mức chỉ một chút thời gian cũng không đợi được hay sao?

Chị biết mình nên làm như thế nào, chị biết mình phải làm gì, nhưng mẹ thật sự không nên làm như vậy, không nên như vậy, ô ô ô..."

Phụ nữ ở bên ngoài dù có mạnh mẽ đến mức nào, cũng cuối cùng sẽ có một mặt yếu đuối của mình, cho dù bà ấy là một vị Thuật Pháp Quan.

"Em cảm thấy, nếu mẹ đã quyết định không nói toạc việc này ra, sự việc nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển, có lẽ cũng có khả năng là bởi vì mẹ và Karen rất có duyên với nhau thì sao?"

"Em cảm thấy điều đó có thể sao, Lucy?"

"Em chỉ nói là có lẽ thôi, có lẽ có khả năng như vậy đâu? Bây giờ thì mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, người lớn tuổi về sau sẽ có đôi lúc hành động rất cảm tính. Cho nên, có thể chỉ là do chúng ta tự hiểu lầm mà thôi ?

Mặc dù những năm nay nguyên nhân bởi vì anh của em, cho nên hai người mới ở riêng, nhưng em nhớ được ngay từ lúc đầu thì tình cảm của hai anh chị vẫn rất tốt, hai người từ lúc yêu nhau, tìm hiểu nhau cho đến khi có Richard, hai người vẫn luôn rất ân ái với nhau, không phải sao?

Tuổi tác của Karen, so với Richard còn lớn hơn một chút mà, cho nên sao lại có thể như vậy được, vào lúc này."

"Thật ra anh của em từng nói cho chị biết, trước lúc gặp chị, ông ấy từng có một người bạn gái cũ."

"Có sao? Là ai?"

"Ông ấy với chị là cô ta chết trong lúc làm nhiệm vụ rồi, ô...... Ông ấy gạt chị, Lucy, ông ấy vậy mà gạt chị!"

"Em cảm thấy chuyện này, còn có thể suy nghĩ lại một chút, còn có thể tìm hiểu rõ hơn một chút nữa."

Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, ngài Eisen bổng xuất hiện ở ngoài cửa.

Kaixi lập tức không khóc nữa, hai người phụ nữ nhìn người đang ông đang đứng ngoài cửa.

Ngài Eisen đem thẻ trợ cấp của mình đặt vào trong tay của Kaixi, sau đó một câu cũng không nói, quay người rời khỏi phòng ngủ, còn gài cửa lại.

Kaixi nhìn thẻ trợ cấp trong tay mình một hồi,

Sau đó nhìn về phía Lucy,

Lại lập tức bắt đầu khóc to hơn:

"Ô...... Lucy, ông ấy đang đền bù cho chị, ông ấy đang đền bù cho chị! !!"

Kaixi ôm Lucy, khóc vô cùng đau thương:

"Karen thật sự là con riêng của ông ấy!"

Chương 815: Karen tự kỷ (1)

"Được rồi, đã hoàn thành, mặc dù hơi xấu một chút."

Lão Saman vừa hút tẩu thuốc vừa nhìn cái quan tài ở trước mặt.

Cái quan tài này... Tạm thời có thể gọi nó là quan tài đi, bên ngoài cũng không được trơn láng cho lắm, rất nhiều phù văn và đường vân trận pháp lộ ra bên ngoài, giống như là đống dây điện rối mù trong khu ổ chuột.

Chỗ nối giữa từng vách quan tài với nhau cũng được chế tác rất thô ráp, không có chút cảm giác tinh xảo nào, trái lại có thể thấy được sự nghuệch ngoạc qua loa.

Alfred đưa tay vuốt ve cái quan tài này, nhớ lại quá trình thúc đẩy tiến độ suốt một ngày một đêm không nghỉ, anh ta cũng không thể không khâm phục kỹ năng rèn đúc không gian của Lão Saman, ở phương diện này, lão già này quả thật là chuyên gia lành nghề.

Lúc trước mình cũng chưa từng đặt chân vào lĩnh vực của ông ta, cho nên cảm xúc cũng không sâu, chỉ khi thật sự bước vào, mới có thể quan sát được sự to lớn của ông ta ở phương diện này.

"Những quan tài tiếp theo sau, ngươi cứ dựa theo quá trình này mà làm, đương nhiên, chắc chắn cũng không giống như ta vào lúc này phải đẩy nhanh tiến độ, cho nên thành phẩm sẽ đẹp hơn."

"Chờ sau này tôi làm ra một cái quan tài mới thì sẽ chuyển ông vào."

"Đừng, đừng, tuyệt đối đừng, mặc dù cái này không được dễ nhìn, nhưng ít ra là do tự tay ta làm, trong lòng an tâm, không dễ nhìn nhưng chắc chắn xài tốt.

Ta cũng không muốn để cho mình nằm vào trong một cái quan tài không qua kiểm duyệt chất lượng, đừng để đến lúc mấy năm sau các người mở nắp quan tài ra, phát hiện từng ấy năng lượng linh tính còn lại của ta đã biến mất sạch sẽ, thật sự trở thành một bãi thịt vụn, vậy thì ta có muốn khóc cũng khóc không được."

"Ông phải có lòng tin với tôi chứ."

"Ừm, hoàn toàn chính xác, ngoại trừ có chút lải nhải, năng lực học tập của người thực sự rất mạnh, mớ kiến thức về trận pháp của ngươi là học từ đâu thế?"

"Trưởng lão Hoven."

"Trưởng lão Hoven? Cái giáo hội nào?"

"Nguyên Lý Thần Giáo."

"Ta làm sao không nhớ rõ có một vị nhân vật như thế ở trong Nguyên Lý Thần Giáo nhỉ, tuổi tác của ông ta phải rất lớn mới đúng chứ, vào ba mươi năm trước chắc hẳn phải rất nổi tiếng."

"Ông không biết đến ngài ấy cũng rất bình thường, bởi vì ngài ấy là Trưởng lão bảo vệ Vòng Quay Nguyên Lý của Nguyên Lý Thần Giáo."

"A, phải vậy không, thật sự là một nhân vật không tầm thường."

Hai người Dincom và Pieck đã mệt đến nỗi đừ người ra, nhưng trong tay của mỗi người đều nắm chặt năm trăm phiếu Trật Tự tiền công làm thêm giờ, nhưng vấn đứng thẳng tắp ở nơi đó như cũ, tùy lúc chờ sự dặn dò kế tiếp.

Ánh mắt của Lão Saman đảo qua hai người bọn họ, cười nói: "Ha ha, hai tên thần bộc này, xem ra cũng sắp thần khải."

Alfred nhìn về phía bọn họ, nói với hai người: "Vất vả rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, thưa ngài."

"Vâng, thưa ngài."

Pieck và Dincom cùng đi ra ngoài, bước chân có chút cứng ngắc, cảm giác nếu lại tiếp tục tăng ca nữa, cái quan tài được đẩy nhanh tốc độ thi công này không biết đến cùng là để cho ai nằm vào trong đâu.

"Bây giờ ta muốn vào trong nằm rồi, tên nhóc Karen kia đâu, còn chưa có trở về sao?"

"Ông nên học cách tôn trọng thiếu gia."

"Cậu ta còn chưa nói cái gì, ngươi so đo làm gì?"

"Thần đã đứng cao ở phía trên, vì cái gì còn cần có giáo hội?"

"Ta biết, ta hiểu rõ." Lão Saman khoát tay áo, "Chỉ là còn cảm thấy có chút không chân thực, giống như là giấc mộng sau khi chết, cũng không biết bây giờ là mơ hay là đã tỉnh."

"Trong trận pháp của ông, có một vấn đề." Alfred cầm lấy bản vẽ trận pháp, " Ở nơi trung tâm của trận pháp này, rốt cuộc là để bố trí cái gì?"

"Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ không nhận ra đấy." Lão Saman cười nói.

Quan tài là quan tài, trận pháp là trận pháp, mười hai cái quan tài phối hợp với trận pháp mới có thể đạt được hiệu quả thật sự.

"Đây là, nơi đặt tế phẩm à?" Alfred hỏi.

"Đương nhiên, ta dám cam đoan, ở chỗ ngủ của đội trưởng Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, chắc chắn cũng được bố trí như vậy, nghĩ kĩ thì rất rõ ràng, năng lượng linh tính sao lại có thể xuất hiện mà không có lý do chứ?

Cho dù là ngươi muốn trồng một bông hoa, ngươi cũng cần tưới nước bón phân cho nó đấy."

"Được rồi, tôi đã biết."

"Ừm? Vậy là kết thúc rồi đấy à?"

"Kết thúc rồi."

"Đối với vị trí trung tâm của trận pháp này, ngươi cũng không có thứ gì khác muốn hỏi à?"

"Có lẽ đối với người khác mà nói thì đây là một vấn đề, nhưng đối với thiếu gia mà nói, cái này cũng không tính là vấn đề gì."

Alfred rất rõ, năng lực thiếu gia nhà mình giống như thần thánh vậy, cái giá mà ngài ấy phải trả khi thực hiện Thức tỉnh là vô cùng thấp thấp, cái này cũng có ý nghĩa rằng, ngài có thể tiến hành bổ sung năng lượng linh tính với một cái giá rẻ nhất.

Nói cách khác, nếu như vị trí trung tâm này không bị bỏ trống, như vậy thì những người nằm trong mười hai cái quan tài này, sự xói mòn năng lượng linh tính của họ sẽ bị giảm xuống rất thấp.

Mà nếu như thiếu gia cứ cách mấy tháng đến vị trí trung tâm trận pháp đứng một chút, lấy năng lượng linh tính tích lũy trong người để vận chuyển, thì có thể kích hoạt hiệu quả lớn nhất của trận pháp, khiến cho trận pháp có thể tiến hành "Bổ sung" năng lượng linh tính cho mười hai người nằm trong quan tài.

Lão Saman cảm thấy đây là việc rất khó giải quyết, Trật Tự Thần Giáo vì duy trì quy mô của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, vì thế mà hàng năm đều phải trả một cái giá rất lớn.

"Những việc này ông cũng không cần lo lắng." Alfred đưa tay gõ gõ lên quan tài, "Ông vào đây mà nằm ngủ trước đi."

"Ta muốn chờ Karen trở về, nói với cậu ta thêm vài câu, cậu ta cũng không thể làm thế này được, ta thì vừa tỉnh dậy, kết quả cậu ta thì ra ngoài dự tiệc một mình rồi?"

"Ừm, là đi ăn bữa tối."

"Bữa tối gì có thể quan trọng như vậy."

"Rất quan trọng."

"Thôi được rồi." Lão Saman hút một hơi thuốc, tự giễu nói, "Cơ quan trong cơ thể bắt đầu thoái hóa, ngay cả sự kích thích từ mùi thuốc lá cũng nhạt đi."

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Healy: "Thiếu gia, ngài trở về rồi à."

Chương 816: Karen tự kỷ (2)

Karen không vào phòng ngủ trước, mà là đi tới nhà kho, bước bên cạnh quan tài, sờ lên, nói:

"Thật xấu."

Bởi vì đã từng làm việc ở phố Mink, Karen có mắt thẩm mỹ dành cho quan tài.

"Dùng tốt là được rồi." Lão Saman bỏ cái tẩu thuộc xuống, âm thanh cũng hạ thấp một ít.

"Vậy cũng chỉ có thể uất ức ông trước vậy."

"Không có gì uất ức, hai mắt nhắm lại, cái gì cũng không biết, nằm nơi nào cũng là nằm thôi."

"Chờ sau này tôi thay cái mới cho ông." Karen nói.

"Không cần, không cần, ta cũng không thèm để ý cái này."

"Nhưng tôi để ý." Karen nhìn về phía Alfred, dặn dò, "Mười hai cỗ quan tài cuối cùng nhất định phải làm thành một kiểu dáng chung, nếu không thì tôi sẽ không thấy thoải mái."

"Tôi đã hiểu thưa thiếu gia."

Karen lại nhìn về phía Lão Saman, nói: "Ông có cần ra ngoài dạo chơi một vòng không?"

"Không cần đi dạo, cũng không có gì tốt để đi dạo, việc của đời trước đều đã giải quyết xong xuôi, ta chỉ đang muốn đợi cậu về để nói với cậu một câu."

"Được rồi, ông cứ nói."

"Ta về sau, chính là của nô lệ của cậu à?"

Karen đang chuẩn bị mở miệng,

Lão Saman thì tự hỏi tự trả lời nói: "Hay là như cái câu Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu kia à?"

"Vậy thì ông thích loại nào nào?"

"Loại sau, ta có thể hiểu rõ thực chất đó là một mối quan hệ như thế nào, nhưng ít ra thì trong lòng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."

"Tốt, vậy thì đó chính là loại sau."

"Ừm, cho nên, vào lần thức tỉnh tiếp theo của ta, xin... Xin ngài, hãy thanh cao một chút, lại đúng mực hơn một chút."

"Được rồi, tôi đã biết."

"Vậy ta đi ngủ đây." Lão Saman chủ động nằm vào trong quan tài, trước lúc nhắm mắt, lại vừa cười vừa nói, "Cảm giác chợp mắt mà không có gì ràng buộc trong lòng, thật là dễ chịu, cứ như tìm lại cảm giác đi ngủ sau một ngày chơi đùa lúc còn bé."

Karen mở miệng nói: "Lúc còn bé khi ngủ, bình thường đều sẽ rất chờ mong ngày mai sau khi tỉnh lại, bởi vì có thể tiếp tục chơi."

"Đúng vậy, không sai."

Hai tay Lão Saman đặt trước ngực, tạo thành động tác kết ấn của Pamirez giáo:

"Ta đã bày xong tư thế, vào lần thức tỉnh tiếp theo của ta, ta sẽ ca ngợi vì ngài."

"Đáng tiếc, tôi cũng không có mấy hứng thú với lời ca ngợi của ông."

"Đúng đúng đúng, cần nhất là loại cảm giác này, như vậy thì vừa hợp."

Khóe miệng Karen nở một nụ cười

Lão Saman hắng giọng một cái, nói:

"Ngủ ngon!"

Nắp quan tài bị Alfred khép kín lại, trận pháp trong quan tài khởi động, Lão Saman được đưa vào không gian phong ấn.

"Dincom và Pieck giúp đỡ có được không?" Karen hỏi.

"Thuộc hạ cảm thấy cũng không có vấn đề, vấn đề trên mặt kỹ thuật mặc dù thuộc hạ mặc dù còn có vài chỗ vẫn chưa hoàn toàn tìm hiểu rõ, nhưng chiếu theo mô hình mà phục chế ra những cái khác thì vấn đề cũng không lớn."

"Ừm, vậy là tốt rồi."

"Mặt khác, thiếu gia, Pieck và Dincom hình như sắp bước vào thần khải, có lẽ cùng trong tháng này."

"Tôi đã nhận ra rồi."

"Tư chất của bọn họ rất bình thường, nhưng may mắn là, bọn họ được gặp thiếu gia."

"Anh cứ để ý họ một chút."

"Được rồi, thiếu gia, đợi đến lúc đến gần thời gian cụ thể, thuộc hạ thông báo trước cho ngài."

"Thông báo tôi làm cái gì?"

"Chỉ có thiếu gia ngài, mới có tư cách cho bọn họ sự gợi ý."

Trong nháy mắt Karen đã hiểu ý của Alfred, hỏi: "Một bước này, có phải bước hơi quá lớn không?"

"Chỉ khi bọn họ nhận được thần khải thật sự, mới có thể xem như là người một nhà."

Thấy Karen còn đang do dự,

Alfred tiếp tục nói: "Thần Trật Tự cách bọn họ quá xa, nhưng thiếu gia, thì ở ngay bên cạnh họ."

"Tôi đã biết, nhưng trước lúc thần khải, tôi sẽ cho hai người bọn họ cơ hội để lựa chọn, nếu như cưỡng ép mà thay đổi thần khải của bọn họ, vậy tôi và Thần Trật Tự còn có cái gì khác nhau?"

"Tôi tin tưởng bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác."

Trong lòng Alfred nghĩ thầm câu nói tiếp theo: Suy cho cùng thì mỗi tháng Thần Trật Tự cũng chỉ cho họ một trăm phiếu điểm mà thôi.

Karen trở lại phòng ngủ, Pall đang đắp một tấm thảm nhỏ mà nằm trên giường, cô chắc là vừa mới tắm rửa xong.

"A, Karen bé nhỏ bận rộng của tôi cuối cùng đã trở về."

"Cô rất thích dùng cách này để chào hỏi sao?"

"Không có, nhưng tôi cảm thấy cách chào hỏi này có thể thể hiện ra thân phận trưởng bối của tôi."

"Cô quá lo lắng rồi, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ lầm rằng cô còn trẻ cả."

"A, miệng của cậu hôm nay cứ như mới vừa quết qua một đống nước tương của Wien vậy!"

"Ngày mai tối đến bảo tàng gốm, đã liệt kê xong yêu cầu về con rối chưa?"

"Ồ, còn chưa chọn xong đâu, tôi đang dự định đợi John từ ký túc xá trong trường trở về nhà nghỉ hai ngày để vẽ giúp chúng ta hai bức tranh chân dung."

"Phiền phức như vậy sao?"

"Thật vất vả mới có thể xuất hiện dưới hình dáng con người, chắc chắn phải cẩn thận một chút."

Kevin cũng lập tức gật đầu theo.

"Ừm, đến lúc đó thì nói với tôi."

Karen đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trở lại trên giường rồi nằm xuống, mở miệng nói:

"Hôm nay, bà ấy hình như đã nhận ra tôi."

"Bà ấy? Bà ngoại của cậu à?" Pall nghiêng người, nhìn xem Karen, "Bà ấy nhận ra cậu rồi à?"

"Mặc dù không có xác nhận hoàn toàn, nhưng tôi có cảm giác như vậy, hình như tín ngưỡng của bà ấy cũng không phải là Thần Trật Tự."

"Ừm, tín ngưỡng của bà ấy chắn hẳn là Thủy tổ Alte, một cái hệ thống tín ngưỡng gia tộc rất thần bí."

"Cô biết à?"

"Chỉ là trước đây có nghe Dis nhắc đến một lần, cậu cũng biết đấy, Dis vẫn luôn quan tâm đến người nhà, nhà Guman mặc dù không biết sự tồn tại của nhà Inmerais, nhưng Dis thế nhưng vẫn biết về bọn họ."

"Cô xác định chứ?"

"Về phương diện kia sao?"

"Tôi cảm thấy bà ấy nhận ra tôi, nhưng bà ấy lại không có vạch trần thân phận của tôi, còn cố hết sức để che giấu sự mất tự nhiên của mình."

"Ý của cậu là, bà ấy có thể biết một số việc về nhà Inmerais sao?"

"Tôi cũng không rõ, nếu như biết việc tôi đang ẩn giấu thân phận, như vậy bà ấy cũng nên tìm cơ hội nói chuyện riêng để hỏi thăm tôi, bà ấy lại bỏ bớt trình tự này, tựa như đã nhận định rằng việc tôi ẩn giấu thân phận là một điều rất tất yếu."

"Tôi cảm thấy, cân nhắc từ góc độ của nhà Guman, che giấu thân phận thật của cậu với họ là điều rất quan trong, căn nhà số 13 phố Mink có Dis ngủ say đang bảo vệ, nhưng còn nơi này thì không có."

"Tôi biết điều này."

"Những việc liên quan đến gia tộc Alte thì tôi cũng không biết được bao nhiêu, bọn họ vẫn luôn là một gia tộc rất thần bí, tôi chỉ biết là bọn họ tựa hồ có một loại năng lực cảm ứng ký lạ, bọn họ không phải một cái gia tộc hùng mạnh gì, nhưng đã kéo dài từ rất xa xưa.

Mà lại, di sản của bọn họ không giống gia tộc Ellen, dòng chính đều ở tại trang viên Ellen, bọn họ vẫn luôn liên kết rất lỏng lẻo, nhưng lại vẫn luôn chưa từng đứt đoạn, thậm chí, bọn họ cũng không giống như một gia tộc có hệ thống tín ngưỡng."

Chương 817: Karen tự kỷ (3)

"Gâu! Gâu!"

Karen ngồi dậy, nhìn Kevin đi tới.

Pall mở miệng nói: "Con chó ngu xuẩn nói, gia tộc Alte là gia tộc được thần Vĩnh Hằng ban phúc."

"Thần Vĩnh Hằng?"

Pall mở miệng nói: "Tựa như là một vị Chủ Thần rất xa xưa."

"Gâu! Gâu!"

"Con chó ngu nói rằng, Thần Vĩnh Hằng sinh ra trước cả Thần Ánh Sáng, trước lúc Thần Ánh Sáng và Ánh Sáng Thần Giáo trở thành đại biểu cho thần chính thống và giáo hội chính thống, vị trí kia là của Thần Vĩnh Hằng và Vĩnh Hằng Thần Giáo."

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Thời kỳ cuối của hai kỷ nguyên trước, Thần Vĩnh Hằng bỗng nhiên biến mất.

Cho nên, Thần Chiến trong giai đoạn giữa của kỷ nguyên trước, trên cơ bản một phe là do Thần Ánh Sáng chỉ huy đấu với một phe của Thần Vĩnh Hằng, mục đích là vì thanh trừ trật tự của thế giới mà Thần Vĩnh Hằng để lại."

"Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!"

"Gia tộc Alte từng bảo vệ Thần Vĩnh Hằng, nhưng không rõ ràng là trước khi Thần Vĩnh Hằng thành thần, hay là lúc thời gian sau xảy ra việc ngoài ý muốn, hoặc là khi thần lại biến trở lại thành người một lần nữa mà du ngoạn giữa thế gian.

Tóm lại, Thần Vĩnh Hằng cảm thấy gia tộc Alte ấm áp và hòa thuận, cho nên chúc phúc cho bọn họ, ngụ ý là để gia tộc của họ có thể đời đời kiếp kiếp yêu thương nhau."

Pall nghi ngờ nói: "Câu chuyện này nghe rất quen tai nha, giống như trong « Kỷ Nguyên Ánh Sáng » cũng có ghi lại một câu chuyện tương tự, lúc thần Ánh Sáng dạo chơi thế gian, cũng thích làm chuyện loại này."

"Gâu! Gâu!"

"Con chó ngu xuẩn nói chuyện kể về thần toàn là sao chép lẫn nhau.

Còn nói mục đích mà giáo hội sửa chữa thần thoại tự thuật, chính là để chôn lấp và xóa đi lịch sử."

"Cách đây đã hai kỷ nguyên, đây là cái kỷ nguyên thứ ba, Thần Vĩnh Hằng chắc cũng đã sớm chết, hiệu quả ban phúc vẫn còn tồn tại à?"

"Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!"

"Chắc chắn sẽ trở nên càng lúc càng mỏng manh, nhưng nếu như gia tộc phối hợp với thần quan cao cấp sinh ra đời tiếp theo, rất có thể sẽ kích hoạt huyết mạch, gia tộc Alte vốn dĩ thần bí, là bởi vì bọn họ cũng không có dã tâm, nhiều khi, chính bản thân bọn họ cũng không biết rằng mình là người của gia tộc Alte, với lại, loại chúc phúc này nói cho đúng cũng không phải hệ thống tín ngưỡng gia tộc bởi vì nó không có xung đột với tín ngưỡng khác."

Cho nên, cậu Eisen, mẹ của mình, là bởi vì ông ngoại Deron cho nên mới có thể kích hoạt cảm ứng huyết thống?

Không đúng,

Còn bà ngoại thì sao đâu?

Trong đầu Karen nhớ lại phản ứng của bà ngoại lúc vừa nhìn thấy mình, thật ra huyết mạch của bà ấy cũng đã được kích hoạt.

Cũng đúng, gia tộc Guman là gia tộc làm thuật pháp quan, nhà gái có thể cùng kết hôn với ông Deron, chắc chắn cũng không phải là người bình thường.

"Hôm nay rốt cuộc tôi biết vì sao cậu Eisen lại biến thành như thế, ông ấy cảm ứng được sự đau khổ của chị mình lúc bị ô uế, hơn nữa trong giấc mộng còn lựa chọn giúp chị mình chấm dứt sự đâu khổ.

Bởi vì cả hai đã thức tỉnh huyết mạch của gia tộc Alte, cho nên giữa hai bên sẽ thành lập một sự liên hệ đặc biệt, tôi cảm thấy nhờ vậy mà có thể cảm thấy tình thương yêu không thể diễn tả bằng lời giữa thân nhân cùng chung huyết mạch.

Đây là lời chúc phúc,

Nhưng theo một ý nghĩa nào đó, lời chúc phúc vào một số thời điểm cũng sẽ biến thành một loại nguyền rủa."

Cậu Eisen vốn trên phương diện tinh thần đều không có vấn đề gì, Karen cảm thấy ông ấy thậm chí có điểm giống với đội trưởng Neo, bọn họ đều rất kiên cường, cũng đều rất tỉnh táo, suy cho cùng, Thuật Pháp Quan cũng không phải dễ dàng mà leo lên được.

Chỉ là, cái vòng tròn này, ông ấy không có cách nào bước thêm nữa.

Pall nhìn về phía Kevin, hỏi: "Ngươi đối với gia tộc Alte rất quen thuộc à?"

"Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!"

"Ách..." Pall ngây ngẩn cả người.

"Kevin nói cái gì?"

"Con chó ngu nói, ở trong kỷ nguyên trước, có rất nhiều kẻ quyền quý, những kẻ quyền quý thật sự, sẽ vì thỏa mãn ước muốn hướng đến tình yêu tốt đẹp của mình mà cố ý bắt người có huyết mạch của gia tộc Alte để tinh luyện huyết mạch và linh hồn của họ, sau đó cùng người mình yêu uống vào, chuyển hóa lời chúc phúc, tạo nên một câu chuyện tình yêu tốt đẹp.

Thậm chí, có vài cuộc thông gia, vì để cho hiệu quả của việc thông gia càng thêm chân thực, cũng sẽ cố gắng chuẩn bị cho đối tượng thông gia của hai bên một loại thuốc có nguyên liệu từ máu và linh hồn của người thuộc gia tộc Alte, nó đã trở thành vật tiêu chuẩn thấp nhất phải có trong các cuộc thông gia."

Pall lại nói: "Nhưng ở trong kỷ nguyên này, cái tập tục này là đã sớm chấm dứt, tôi cũng chưa từng nghe nói đến vật này, nếu không tên ngu xuẩn Bernard kia chắc chắn sẽ làm ra nó."

Cho nên, bất cứ việc gì đều sẽ có hai mặt, sự chúc phúc hay là lời nguyền rủa của thần, có lẽ chỉ cần lật mặt của sự vật lại, thậm chí, chính sự vật cũng không thay đổi vị trí, thứ thay đổi là góc nhìn của con người.

Karen mở miệng nói: "Richard, cũng chắc là đã kích hoạt huyết mạch, hoặc là, sắp kích hoạt."

Điều này có thể giải thích cho việc vì sao sau khi Richard trông thấy mình, cậu ta vốn là một tên công tử lại thân thiết với một “thần bộc” như mình.

"Không sai, chắc là như vậy." Pall phụ họa nói.

"Chờ một chút." Karen giơ tay lên, "Còn bỏ sót một người, người kia, có lẽ cũng thế."

"Meo?"

"Uông?"

"Eisen và chị của mình bởi vì năng lực của huyết mạch ảnh hưởng mà tinh thần phải chịu sự hành hạ đến bây giờ, vậy người kia, cũng có thể vẫn chịu sự tra tấn này."

Karen đưa tay chỉ về phía mình,

Nói:

"Karen tự kỷ."

Chương 818: Này người mới (1)

Tí tách... Tí tách... Tí tách...

Bên tai bên cạnh truyền đến âm thanh lắc rắc, chóp mũi ngửi thấy một mùi Lavender thơm ngát, thím Mary thích dùng loại hương thơm này để xông lên quần áo và giường đệm.

Karen biết, mình đang nằm mơ.

Anh vốn đã rất ít nằm mơ, nhất là sau khi hoàn thành thần khải, nhưng đêm nay lại đang mơ.

Mở mắt ra, Karen phát hiện mình đang trên giường trong căn phòng của mình ở nhà Inmerais, nghiêng mặt qua, Karen trông thấy bản thân mình lúc nhỏ tuổi hơn, mặt nhìn hướng lên trên, ánh mắt chết lặng.

Chỗ trần nhà, xuất hiện hình ảnh và ánh sáng xen lẫn vào nhau, dần dần tạo thành một cảnh tượng mơ hồ, một ông lão, cầm một thanh kiếm đứng ở nơi đó, hai bộ thi thể nằm dưới chân ông ấy.

“Cậu ta” cứ như vậy mà nằm xem, vẫn luôn nhìn xem, cứ ngỡ như cảnh tượng này, cậu ta đã tận mắt nhìn rất nhiều lần.

Lúc trước trông thấy bức vẽ kia của “Karen”, mình đã nghi ngờ rằng, bằng năng lực của Dis, lúc giết con trai và con dâu của mình, làm sao lại để cháu của mình có thể ở bên cạnh mà nhìn lén được?

Hiện tại, đáp án đã xuất hiện, "Karen" trên cơ bản cũng không có nhìn lén, nhưng cậu ta lại thật sự có thể nhìn thấy..

Đứa trẻ này, từ lúc còn rất nhỏ đã phải chịu đựng sự tra tấn như thế này sao...

Việc này không thể nào kể ra, không cách nào thổ lộ với ai, cũng là sự tra tấn không thể ngừng lại.

Eisen dù gì thì vẫn là một vị Thuật Pháp Quan trưởng thành, nhưng cậu ta thì vẫn chỉ là một đứa bé.

Karen quay đầu trở về, ánh mắt từ từ khép lại, phát ra một tiếng thở dài:

"Ai."

... Ánh sáng sớm mai xuyên qua khe hở cửa sổ mà chiếu vào trong căn phòng, Karen quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy giờ.

Tắm vòi sen, rửa mặt, mặc quần áo tử tế, Karen đi ra khỏi phòng ngủ rồi bước vào nhà bếp.

"Thiếu gia, hôm nay tôi có nấu cháo thịt nạc với nấm hương, ngài nếm thử chút không?" Ánh mắt Healy tràn đầy sự kỳ vọng mà nhìn xem Karen.

"Được."

Healy múc cho Karen một chén cháo, cùng hai quả trứng gà luộc và hai dĩa dưa muối.

Karen ăn một miếng cháo, gật đầu nói: "Không tệ."

"Ha ha." Healy cười rất vui vẻ, sau đó cầm lấy cái rổ đựng cải bó xôi ở trên bàn lên, để xuống dưới đất, còn mình thì ngồi xổm xuống đưa lưng về phía thiếu gia.

Lúc này, phu nhân Lake đi tới cửa, sau khi thấy cảnh này, khóe miệng hơi vểnh lên, bà ấy cũng là người từng trải, làm sao lại nhìn không ra tâm tư của cô gái nhỏ này.

"Karen, hôm nay cô Daisa muốn dẫn Dora và Doreen cùng đi vùng ngoại thành vẽ cảnh thật." Phu nhân Lake đi đến trước mặt Karen nói.

"Là chuyện tốt, Dora và Doreen cung nên đi ra bên ngoài để hít thở thêm không khí, tôi sẽ bảo Alfred đi cùng bọn họ."

"Được rồi, tốt." Thật ra phu nhân Lake chủ yếu là hỏi thăm về chuyện này, Alfred làm việc có trách nhiệm và đáng tin bao nhiêu thì bà ấy cũng nhìn thấy được.

Sau đó, tựa như là thể hiện lời cảm ơn với Karen một lần nữa, phu nhân Lake cũng ngồi xổm xuống, giúp Healy cùng nhau lặt cải bó xôi.

Sau khi ăn sáng xong, Karen gọi điện thoại cho Fanny trước, anh muốn liên lạc với đội trưởng, biết được đội trưởng hôm nay được bàn giao văn phòng ở cao ốc giáo vụ mới, mà cao ốc giáo vụ mới được xây ở phía bắc ngoại ô thành phố, lần này cách xa trung tâm thành phố.

Karen nhờ Fanny giúp mình liên hệ với đội trưởng, buổi chiều gặp mặt ở bảo tàng gốm, còn về phần địa chỉ ở đâu thì Fanny cũng không có hỏi, cô biết rằng chắc chắn đội trưởng cũng biết đến.

Sau khi gọi điện thoại xong, Karen dặn dò Alfred về việc đi cùng với Dora và Doreen để vẽ ngoại cảnh, sau đó thì Karen tự mình lái xe đến đại lộ King, sau khi dừng xe trước cửa bảo tàng gốm Lemar, thì Karen ngồi lại trên xe một hồi.

Ánh nắng ngày hôm nay rất tốt, chiếu lên trên người có cảm giác rất dễ chịu, nhất là ánh nắng buổi sáng, lại càng dễ làm cho người ta cảm thấy rõ được năng lượng trong cơ thể.

"Anh Karen!"

Giọng của Selena vang lên bên cạnh cửa sổ xe, Karen không nhìn thấy cô ấy, chờ đến sau khi mở cửa xe ra, mới phát hiện Selena hôm nay là một cô bé.

"A!"

Selena tựa như đã nhận ra được cái gì, lập tức lại quay người chạy vào trong tiệm, vì trông thấy Karen nên cô cảm thấy quá hưng phần, quên mất bộ dáng hôm nay của mình.

Mặc dù cô cũng không có học qua tâm lý học, nhưng cũng rõ ràng nếu tiếp tục làm sâu sắc ấn tượng của anh Karen về mình là một cô bé thì cơ hội của mình vốn đã xa vời lại càng khó với tới hơn, rốt cuộc thì, anh Karen của cô cũng không phải là một tên biến thái.

Trái lại thì Karen rất thích bộ dáng cô bé của Selena, rất đáng yêu, có lẽ là bởi vì lúc mình nhìn thấy cô ta lần đầu tiên là cái bộ dạng này.

Selena còn chưa chạy vào trong cửa hàng đã bị Karen bế lên, nhưng trên mặt của cô cũng không có vẻ hạnh phúc gì mấy, bởi vì cô bị ôm lên bằng tư thế bế trẻ em.

Karen đẩy cửa tiệm ra mà bước vào, Lemar đang cầm một ly rượu đỏ mà thưởng thức, nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại, thấy em gái mình bị Karen ôm như thế mà bước vào...

"Phốc."

Ngụm rượu đỏ đang ngậm trong miệng, trực tiếp phun ra ngoài.

"Sớm như vậy đã uống rượu rồi sao?" Karen hỏi.

"Đã quen rồi, buổi sáng không uống một chút thì cả ngày đều sẽ không có tinh thần, có việc gì sao?"

"Ừm, hi vọng ngài có thể giúp tôi làm một cái mặt nạ, cho một người bạn của tôi dùng."

"Được rồi, không có vấn đề, cần gấp không?"

"Hơi gấp một chút."

"Vậy tôi làm ngay bây giờ, có đem da mặt đến không?"

"Không có, ở chỗ của ngài có trữ sẵn hàng không?"

Một vị đại sư am hiểu việc chế tạo mặt nạ, trong nhà kho làm sao có thể không có trữ hàng sẵn?

Quan trọng nhất chính là, lần trước lúc Karen và Neo cùng đi vào, đều trông thấy trong đống da mặt trưng bày trong tủ kính.

Chương 819: Này người mới (2)

"Có trữ hàng sẵn, cũng không phải là do ta giết rồi lấy xuống, bởi vì da mặt nếu mang theo oán niệm thì không đủ chất lượng để chế tạo mặt nạ, đây đều là do ta mua lại, dùng Rael, có vài người là sắp chết, có vài người là chuẩn bị tự sát, để lại chút ít tiền cho người nhà."

"Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của ngài Lemar, ngài cũng không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy."

"Ừm, được rồi, nói ra yêu cầu của cậu đi, để xem trong mớ hàng tôi trữ sẵn có phù hợp không."

"Nam trung niên, không có yêu cầu gì khác."

"Cái này cũng dễ xử lý, còn yêu cầu về phẩm chất thì sao, giống như cái mặt nạ mà tôi chế tạo cho cậu lần trước à?"

"Không cần, đây là một vụ giao dịch bình thường không liên quan đến những việc khác, ông ta cũng thanh toán Phiếu Trật Tự cho tôi rồi, ngài cứ nói giá ra đi."

"Vậy thì tốt, giá hữu nghị, sáu nghìn Phiếu Trật Tự."

"Được rồi, không có vấn đề, ghi sổ trước, qua một lúc tôi còn muốn tới tìm ngài đặt làm trước hai cái con rối hình người, đến lúc đó cùng thanh toán một lần."

"Ừm, tốt, vậy tôi đi làm ngay đây." Nói xong, Lemar còn trừng mắt nhìn em gái mình một cái.

Ngài Lemar đi vào phòng làm việc của mình, trực tiếp giao đứa em gái “nhỏ tuổi” của mình cho một người đàn ông khác trông coi, ông ta còn rất yên tâm, bởi vì Lemar cũng biết rõ rằng Karen cũng không ý nghĩ gì khác với em gái mình.

"Anh Karen, anh đã ăn sáng chưa?"

"Đã ăn rồi, phải rồi, vừa nãy cô định đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, em định đến nhà của mẹ, mẹ và người chồng tái hôn lần thứ 2 lại ly hôn, bởi vì vấn đề bạo lực gia đình."

"A, vậy thì mẹ của cô thật đáng thương."

"Là mẹ bạo lực gia đình ông ấy, ông ấy còn bị xe cứu thương đưa đến bệnh viện cấp cứu, may mắn vẫn còn cứu được."

"À... Được rồi."

"Bây giờ sau khi ly hôn mẹ lại đang định tái hôn lại với cha, đang lên kế hoạch chia rẽ hôn nhân của cha em, vốn dĩ hôm nay em muốn đến an ủi bà ấy một chút."

"Vậy không phải đã bị tôi làm gián đoạn rồi sao?"

"A, không có việc gì, không liên quan, em đã quen với mấy vụ ân oán tình thù của cha mẹ em, bọn họ vẫn luôn có thể làm ra rất nhiều chuyện vô nghĩa."

Karen rất tán thành mà gật đầu, ai có thể nghĩ tới, cha mẹ trong miệng của Selena lại là hai con rối hình người do chính Lemar chế tạo ra đâu.

Có lẽ, mục đích mà Lemar chế tạo hai con rối "Cha mẹ này" là để cho em gái mình có một cái tuổi thơ hoàn chỉnh, nhưng ai mà biết được rằng hai cái con rối kia lại bởi vì không còn tình cảm mà ly hôn.

Nhưng cũng đúng là tuổi thơ của Selena càng trở nên hoàn chỉnh hơn, độ chân thực trong trải nghiệm cũng cao hơn.

"Anh Karen, anh vẫn uống nước đá à?"

"Ừm, đúng thế."

"Được rồi, em đi lấy cho anh."

Karen thì tìm cái ghế dựa rồi ngồi xuống, chờ đến sau khi Selena bưng nước đá đến, Karen uống hai ngụm, sau đó để tay lên mặt bàn, bên mặt úp lên cánh tay, cứ như vậy mà nhắm mắt lại.

Selena cũng không làm phiền Karen, mà là ngồi ở bên cạnh, hai tay đỡ lấy cằm của mình, cứ ngồi nghiêm túc như vậy mà nhìn chằm chằm vào mặt Karen, ánh nắng chiếu xuống trên mặt của anh Karen, cảm giác rất là hấp dẫn người khác.

Lúc đầu Karen không có ý định đi ngủ, mặc dù tối hôm qua ngủ có mơ mộng, nhưng chất lượng của giấc ngủ cũng không tệ, mà cũng không biết thế nào, mình chỉ muốn tắm nắng một chút, kết quả lại rất nhanh mà ngủ thiếp đi.

Tốc độ tiến vào trạng thái ngủ để cho chính Karen cũng có chút bất ngờ, trong thoáng chốc, để anh ấy cảm thấy bản thân mình không phải đang ở bảo tàng gốm Lemar, mà là đang ngồi trên chiếc xe hộ tống khách quý trong lúc chấp hành nhiệm vụ.

"Anh Karen."

Karen bị Selena đánh thức, nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã hai giờ rưỡi chiều, mình vậy mà ngủ cả nửa ngày.

"Cô có đói bụng không, Selena."

Ngài Lemar đang chế tạo mặt nạ cho mình trong phòng làm việc, mình làm sao cũng không thể để em gái của người ta không có cơm ăn được.

"Ồ, không có, anh đang nhìn gì vậy."

Karen quay đầu nhìn về phía cửa tiệm, phát hiện có một con quạ màu đen đang đậu tay nắm cửa, Karen đi qua mở cửa, con quạ đen trực tiếp biến mất, tại cách đó không xa, Karen nhìn thấy bóng dáng của đội trưởng Neo.

"Selena, tôi đi ra ngoài một chút, cô ở lại trong cửa hàng nhé."

"Được rồi, anh Karen."

Karen bước đến đối diện Neo: "Đội trưởng."

"Vừa rồi trông thấy cậu ngủ rất say, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt à?"

"Không phải, tôi cũng cảm thấy có chút khó hiểu, buổi sáng lúc thức giấc thì ngủ cũng rất ngon, nhưng lúc nãy lại ngủ thiếp đi."

"Có lẽ đây là một loại trực giác."

"Trực giác?"

"Tựa như là một ít động vật có thể dự báo trước thiên tai đến, thật ra thì con người cũng có thể làm được, chỉ bất quá bản thân họ cũng không phát hiện được."

"Đội trưởng, là có nhiệm vụ mới sao?"

"Ừm, rạng sáng tối nay có một nhiệm vụ thanh lý, một cái trang viên ở gần bờ biển xuất hiện dị ma có hành vi phi pháp, tổng cộng có ba tiểu đội muốn liên hợp hành động để thanh lý trang viên kia."

"Được rồi, đội trưởng, tôi đã biết."

"Bây giờ xem ra, ta cần ước lượng lại độ khó của nhiệm vụ lần này một lần nữa, bởi vì cậu thế mà lại ngủ bù trước nhiệm vụ này."

"Đội trưởng, tôi cảm thấy cũng không phải làm quá lên như vậy đâu..."

"Bất kỳ một chi tiết ám chỉ nào bị bỏ sót, đều có thể dẫn đến kết quả thê thảm của cả tiểu đội, bản thân ta là đội trưởng, ta không có cách nào mà không xem trọng nó cả."

Nói xong, đội thở dài một cái, nói:

"Được rồi, lúc đầu còn nghĩ tiểu đội chúng ta cứ đến trước thời gian tập kết để giải quyết xong mọi chuyện, còn bây giờ thì vẫn nên chờ hai cái tiểu đội kia đến rồi cùng hành động vậy, chúng ta lùi về phía sau một chút."

"Được rồi, đội trưởng, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài."

"Đúng rồi, cậu tìm ta có chuyện gì không, còn hẹn gặp mặt ở chỗ này nữa?"

"Là như thế này, đội trưởng..."

Karen kể việc của Eisen cho đội trưởng nghe.

"Cậu muốn dùng loại phương pháp này để trị liệu cho ông ta à?"

"Đúng vậy, đội trưởng, tôi muốn thử một lần."

"Vị Thuật Pháp Quan kia sẽ nghe mệnh lệnh của ta sao?"

"Ông ấy sẽ, thật ra thì ông ấy chỉ không thích nói chuyện thôi, nhưng rất thích làm việc, nếu có người nói rõ việc ông ấy cần phải làm thì ông ấy sẽ rất dễ chịu."

"Được rồi, ta đã biết, ta đồng ý, dù sao thì có tên đội trưởng của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật nào sẽ từ chối sự gia nhập của một vị Thuật Pháp Quan đây, mà lại là một người đội viên ngoài biên chế nữa?"

"Cảm ơn đội trưởng."

"Cậu đang chuẩn bị mặt nạ cho ông ta à?"

"Đúng vậy, cũng sắp làm xong rồi."

"Vậy ông ta có thể đến tham gia lần hành động vào tối nay sao?"

"Hình như hơi gấp một chút."

"Nếu như tính cách của ông ta thật sự giống như cậu nói, lúc cậu nói cho ông ấy cần phải nghỉ bệnh ở nhà, vậy thì ngày thứ hai ông ta cũng sẽ không đi làm."

"Được rồi, đội trưởng, tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút."

"Được rồi, nếu như ông ta có thể đến, vậy thì nói cho ông ta biết địa điểm tập hợp tối này, mười hai giờ, tập hợp ở trạm dừng số 3 nhà ga khu đông."

"Tôi đã nhớ kỹ, đội trưởng."

"Vậy thì ta đi trước, ban đêm gặp lại."

"Ban đêm gặp, đội trưởng."

Chương 820: Này người mới (3)

Lúc Karen đi quay trở vào cửa hàng, trông thấy một người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Selena, nhìn mặt của người đàn ông này, xem ra cũng rất chất phác.

Ánh sáng lóe lên, người đàn ông trung niên biến thành bộ dáng của Lemar, Lemar đem chiếc nhẫn ném về phía Karen, Karen đưa tay chụp được.

"Làm xong rồi."

"Cảm ơn." Karen cầm ước lượng chiếc nhẫn trong tay, có thể cảm giác rõ ràng được, chiếc nhẫn này không cùng một cấp bậc với chiếc nhẫn của mình.

Đương nhiên, chiếc nhẫn này của mình bởi vì dung hợp với cái mặt nạ bạc mà ông nội đưa cho, nên đã xảy ra thay đổi rất lớn.

"Chủ nhân của tấm da mặt này mắc phải bệnh nan y, trước khi chết nhờ người giới thiệu mà tìm được ta, bán da mặt của mình cho ta, để lại một khoản tiền không nhỏ cho vợ cọn của mình."

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Tôi muốn mượn dùng điện thoại một chút."

"Xin cứ tự nhiên."

Karen cầm ống nói lên, dựa theo ký ức của mình, bấm dãy số của nhà Richard.

"Xin chào, đây là nhà Guman." âm thanh xa lạ, không giống giọng bất cứ người phụ nữ nào trong nhà Guman, chắc là hầu gái đang nghe máy.

"Xin hỏi ngài Eisen có đang ở nhà không?"

"Ngài ấy đang ở nhà, nhưng ngài ấy chưa từng nghe máy, ngài có việc gì thì cứ nói để tôi chuyển lời lại ạ."

Karen biết, tin tức quan trọng trong nội bộ giáo hội cũng chỉ được chuyển đến bằng thuật pháp.

"Xin nói cho ông ấy biết, là Karen đang tìm, ông ấy sẽ nghe máy."

"Được rồi, xin ngài chờ một lát."

Hầu gái đi về phía phòng sách của Eisen ở lầu 1, lúc này, Kaixi đang đứng trên bậc thang mở miệng hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"

"Thưa phu nhân, là một vị gọi tên là Karen gọi điện thoại tới."

"Ừm, ta đã biết, ngươi đi gọi ngài Eisen đi."

Hầu gái gõ cửa, nghe được tiếng trả lời “vào” của Eisen, thông báo cho vị nam chủ nhân đang ngồi trong phòng, Eisen lập tức đi mở cửa phòng sách bước đến bàn trà trong phòng khách, bắt điện thoại.

Nhìn xem động tác của chồng mình tốc độ nhanh như thế, Kaixi cắn môi một cái, vốn tính đi tới phòng tắm thì lúc ngang qua phòng con trai mình, trông thấy Richard đang ngồi trên sàn nhà, trong ngực ôm một cái hộp, trong hộp còn có không ít phiếu điểm.

"Làm sao vậy, con trai?" Kaixi hỏi.

"Vừa nãy thế mà cha chủ động hỏi con lấy phiếu điểm, ông ấy cầm đi một nửa!"

Lấy đi một nửa từ trong tay đứa con trai này sao?

Có điều, Richard cũng không phải là bởi vì cha mình cầm đi một nửa tài sản của mình mà tức giận, ngược lại rất là kích động mà nói với mẹ mình:

"Con quả thực không dám tin tưởng, mẹ à, cha vậy mà chủ động đến đòi tiền, mẹ cảm thấy đây có phải là cha đang thay đổi không, sau buổi điều trị tâm lý kia của Karen, cha đã có chỗ thay đổi!"

Richard lúc nãy ngồi ngẩn người, cũng không phải trong lòng thấy đau đớn, mà là là không dám tin về sự thay đổi của cha mình.

Kaixi lộ ra mỉm cười, nói: "Đúng vậy, kết quả buổi trị liệu của Karen, quả thật có tác dụng."

"Mẹ có biết không, từ lần đầu tiên con trông thấy Karen, con đã đối với anh ta có một cảm giác thân thiết không giải thích được, có đôi khi, ta thật sự cảm thấy Karen giống như anh trai của mình."

"Giống như anh trai của con..."

"Richard, nghe điện thoại."

"Tới đây thưa cha!"

Nhìn con trai mình chạy xuống dưới nhận điện thoại, Kaixi lại đi trở về đầu cầu thang, trông thấy chồng mình lại đi vào phòng sách của ông ấy, chỉ chốc lát sau, chồng mình lại ra khỏi phòng sách, đổi lại một kiện áo khoác, không phải thần bào.

Ngài Eisen quay người, nhìn về phía Kaixi, muốn nói lại thôi.

Kaixi hít sâu, giữ nụ cười trên môi, hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài à?"

"Ừm."

"Anh muốn đi đâu?"

"Không thể nói cho em biết."

"..." Kaixi.

Ngài Eisen ra khỏi nhà, Kaixi không có ý định đi theo dõi chồng của mình, chớ nói chi vết thương của bà ấy vẫn chưa thể hồi phục lại như cũ, cho dù có phục hồi lại như lúc đầu thìtrên nhiều khía cạnh bà ấy đều không bằng chồng mình.

"Oh yeah!"

Richard để điện thoại xuống rồi kêu lên một tiếng, sau đó chạy đến dưới cầu thang, nói với mẹ mình đang đứng ở trên lầu:

"Mẹ thân yêu của con, con của mẹ sẽ được cầm roi vì Trật Tự vào đêm nay, ca ngợi Thần Trật Tự!"

...

Đêm khuya, trạm dừng số 3 nhà ga khu đông.

Richard mặc thần bào, dưới vai kẹp lấy một cái mặt nạ, vác trên lưng một cái túi, bên trong chứa vật dụng thuật pháp, giữa gió lạnh trong đêm, tay chân đang không ngừng mà run rẩy.

Lúc này, Zema và Kunsi sóng vai nhau bước đến, trông thấy Richard đang lạnh cóng đến mức run rẩy, Kunsi trêu chọc nói:

"Cậu đã đến đây đợi từ sớm đấy à, này, chúng ta cũng đã tới từ sớm, nhưng chúng ta ở trong cửa hàng điểm tâm ngồi chơi một lúc rồi."

Bình thường mà nói, xung quanh nhà ga, cửa hàng điểm tâm sẽ càng nhiều hơn.

Zema thì cười nói: "Ha ha ha, người mới sợ là cũng chưa vào cửa hàng điểm tâm lần nào nhỉ, đừng lo lắng, lần sau chúng ta dẫn cậu đi cùng."

Vốn là người mới nhất trong tiểu đội, Richard chỉ có thể cười cười mà đón nhận sự trêu chọc của thành viên cũ.

Lúc này, Richard trông thấy Karen và một người đàn ông trung niên lạ mặt bước đến.

"Karen, ông ta là ai thế?"

"Người mới."

Karen biết Richard có năng lực cảm ứng huyết mạch, cho nên không có giới thiệu về người bên cạnh quá nhiều

"Ta có việc, đi đến phía trước tìm đội trưởng đây."

Nói xong, Karen đi thẳng về phía trước, người mới thì đứng ở chỗ cũ.

Ồ, người mới tới!

Richard rất vui vẻ, rốt cuộc thì mình cũng không phải người đứng ở cuối cùng, phía sau của mình cũng có một cái đuôi mới.

Người mới vẻ mặt chất phác chỉ đứng yên ở chỗ đó, Richard là người cũ nên chủ động tiến tới, muốn giúp người mới giải tỏa sự lúng túng khi vừa gia nhập vào tiểu đội, cậu ta dùng vai đẩy vai của người mới một cái,

Cười nói:

"Người mới sợ là còn chưa đến cửa hàng điểm tâm lần nào đâu nhỉ, đừng lo lắng, lần sau tôi sẽ dắt ông đi cùng."

Chương 821: Đội xe biến mất (1)

Người mới có hơi kinh ngạc mà nhìn Richard.

Richard thấy thế, trong lòng rất là thông cảm, người mới đang cảm thấy ngỡ ngàng khi nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt đến từ thành viên cũ của đội.

Bởi vì Richard cũng vừa mới gia nhập tiểu đội không được bao lâu, vừa được trải nghiệm đãi ngộ bị phớt lờ của người mới gia nhập, cậu ta nghĩ mình có thể làm chút gì đó để cho người này có thể hòa nhập vào tiểu đội này nhanh hơn.

Chính vì cậu ta đã từng thấy lúng túng, cho nên cậu ta cũng không muốn lại để cho những người mới khác phải có cảm nhận giống như mình.

Quan trọng nhất chính là, không biết vì sao mà Richard cảm thấy người trước mặt này nhìn rất hợp mắt, theo bản năng muốn giúp đỡ hắn ta.

Lập tức, Richard trực tiếp lấy bả vai của người mới, người mới hơi cao một chút, vì vậy Richard phải nhón chân lên:

"Yên tâm, về sau có ta chiếu cố ông, chẳng mấy chốc ông sẽ cảm nhận được sức hút độc quyền của tiểu đội chúng ta."

Người mới mở miệng hỏi: "Cậu... Thường xuyên đến cửa hàng điểm tâm?"

"Ha ha, tất nhiên!"

"Cậu đối với nơi đó... Rất quen à?"

"Nói nhảm!"

Richard hất tóc mình một cái, có gắng để cho mái tóc cắt ngang trán tạo thành một góc độ phù hợp với làn gió đêm, để ánh mắt của mình phối hợp với ánh trăng tỏa ra sự tang thương và từng trải:

"Ai, đều là những người đáng thương, không phải cha đánh bạc thiếu nợ, thì là em trai em gái cần phải đi học, cho nên, có thể giúp đỡ một chút thì giúp đỡ một chút."

"Cậu..."

Richard giơ tay lên, ngắt lời nói: "Không có cách nào khác, ta thật sự quá lương thiện.."

Lúc này, Neo và Karen bước về hướng này, vào lúc này tất cả mọi người đều yên lặng mà đeo mặt nạ lên mặt, mỗi lần đội trưởng xuất hiện, đều sẽ thay đổi bầu không khí của cả tiểu đội chỉ trong nháy mắt.

"Giới thiệu một chút, vị này là người mới..."

Nói đến đây, Neo nhìn về phía Karen.

Karen lập tức nói tiếp: "Người mới tên là Memphis."

Người mới giữ im lặng;

Richard duỗi khuỷu tay đánh vào trên ngực của người mới một cái, trêu chọc nói:

"Cái tên này cũng khó nghe như tên của cha ta vậy."

"Tối nay là nhiệm vụ thanh lý, tổng cộng có ba tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật sẽ cùng nhau hành động, bây giờ ta quyết định chia tiểu đội của chúng ta thành hai đội hình tác chiến;

Ta, Karen, Fanny, Peia, Wind, Gray, Richard, Memphis là đội hình thứ nhất, do ta tự mình chỉ huy, những người còn lại sẽ là đội hình thứ hai, do Marlow chỉ huy.

Đội hình thứ nhất phụ trách tiến lên tiếp cận và điều tra; đội hình thứ hai giữ khoảng cách với đội hình thứ nhất, tùy lúc mà chuẩn bị tiếp ứng và ngăn chặn."

Nghe được đội trưởng sắp xếp như vậy, trong mắt mọi người đều hiện ra vẻ kinh ngạc, bọn họ vốn cho rằng là một nhiệm vụ thanh lý đơn giản, xử lý những tên dị ma nổi điên kia, thậm chí còn cho rằng sẽ giống lúc thường ngày mà tiến lên trước để đánh chiếm rồi vơ vét những gì có thể, ngay cả cơ hội dọn dẹp chiến trường cũng không để lại cho hai tiểu đội khác.

Nhưng cách bố trí bây giờ của đội trưởng, rõ ràng là chuẩn bị một khi sự việc có gì ngoài tầm kiểm soát sẽ ngay lập tức lùi về phía sau, hiển nhiên, đội trưởng cho rằng tỉ lệ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này là rất cao.

"Ta không hi vọng sẽ nhìn thấy có thành viên trong tiểu đội chết đi, nhưng nếu như ai vẫn cứ lơ là sơ suất, vậy thì ta chỉ còn có thể chọn việc đến dự lễ cúng điếu của người đó.

Bây giờ,

Hành động!"

Tất cả thành viên của tiểu đội leo lên một toa xe lửa vận chuyển hàng hóa ra ngoại ô.

Đợi đến khi tới nơi, cả đội nhảy khỏi toa tàu, đội hình tác chiến thứ nhất dưới sự dẫn đầu của Neo bắt đầu đi bộ tiến lên, đội hình thứ hai do Marlow chỉ huy thì dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.

Vị trí mục tiêu là ở một trang viên gần biển, đã từng là đất phong của một gia tộc hưng thịnh, chỉ có điều sau khi gia tộc suy sụp, ngay cả đất phong đều bị "Bán" ra ngoài.

Mua bán ở đây cũng không phải là cuộc mua bán bình thường, càng giống như một cái phiên bản khác của "trang viên Ellen", chỉ có điều trang viên Ellen gượng mà vượt qua được, mà gia tộc kia thì không thể.

Đối với gia tộc có hệ thống tín ngưỡng mà nói,

Khi gia tộc suy sụp, cũng thường có ý nghĩa rằng người của gia tộc đã biến thành heo trong chuồng, bọn họ không chỉ mất đi tài sản, mà còn là linh hồn.

Rất nhanh, băng qua một sườn núi nhỏ, vị trí gần bờ biển, một cái trang viên và lâu đài cổ xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Trong trang viên có đèn điện đang chiếu sáng, bên trong lâu đài cổ cũng có không ít căn phòng đang sáng ánh lửa, nhìn vào cũng không có cái gì bất thường.

Peia bố trí một cái pháp trận che giấu hơi thở đơn giản, mọi người chỉnh đốn lại đội ngũ ở bên trong.

Fanny mở miệng nói: "Nơi này vốn là lâu đài cổ Sandro, bây giờ đã trở thành lâu đài cổ Forrest, gia tộc Forrest là thương nghiệp cung ứng Thiết Anh Sa, làm nghiệp vụ làm ăn qua lại với giáo hội, nhưng một lô hàng gần nhất Thiết Anh Sa được đưa tới lại xuất hiện vấn đề trong thành phần, có rất nhiều hàng nhái bên trong, cho nên, ba ngày trước, bộ ngành liên quan của Thần Giáo phái người đến tra hỏi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó người được phái đến để tra hỏi vẫn chưa trở về."

Người được phái đi vẫn chưa trở về đã nói rõ vấn đề xảy ra.

Nếu đơn giản đổi gia tộc Ales thành gia tộc Ellen để suy nghĩ thì gia tộc Ellen có dám trộn hàng giả vào trong nguyên liệu cung cấp cho Trật Tự Thần Giáo hay không? Đương nhiên là không dám.

Mà đối mặt với nhân viên tới tra hỏi của Trật Tự Thần Giáo, gia tộc Ellen có dám bắt giữ người ta lại... Hay là xử dụng phương pháp càng cực đoạn hơn để xử lý hay không,

Gia tộc Ellen càng không dám.

Một cái gia tộc, làm sao dám bất kính với Trật Tự Thần Giáo?

Nhưng Karen vẫn còn có chút nghi ngờ, anh hỏi: "Nói cách khác, tình hình cụ thể trong trang viên là như thế nào thì chúng ta cũng không biết?"

"Đúng thế."

"Nhưng đội trưởng lại nói đây là nhiệm vụ thanh lý?"

"Phạm vào lỗi lầm như thế, tiếp đó dẫn đến phiền phức lớn như vậy, mặc kệ gia tộc Ales là chủ động hay là bị ép buộc thì sự tồn tại tiếp tục của nó là việc không cần thiết."

Chương 822: Đội xe biến mất (2)

Karen nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu rõ.

Cho nên, suy cho cùng có phải là do dị ma phá hoại hay không đều không quan trọng, Trật Tự Thần Giáo cho rằng mình đã bị xúc phạm, như vậy nhất định phải có hành động trừng phạt.

Mặc dù có nhiều dấu hiệu cho thấy, cả gia tộc Ales chỉ cần không phải toàn là kẻ ngu thì không có khả năng làm ra chuyện này, nhưng Trật Tự Thần Giáo cũng không muốn truy cứu nguyên nhân rõ ràng.

Đây đúng là một sự kiêu ngạo đến từ giáo hội chính thống.

Có điều, đối với nhiệm vụ đêm nay mà mọi người chấp hành thì đây là loại nhiệm vụ rất thuận tiện, lúc ra tay cũng không cần phải chú ý hay kiêng nể điều gì, suy cho cùng thì, nhiệm vụ tấn công dễ làm hơn nhiệm vụ giải cứu nhiều.

Richard giật một cọng cỏ bên người xuống, đưa vào bên trong miệng mà nhai từng chút một, mặc dù mùi cay và tanh của đất khiến cậu ta cảm thấy buồn nôn, nhưng cậu ta vẫn cố duy trì vẻ mặt hờ hững và ánh mắt lão luyện.

Nhìn sang người mới bên cạnh, thấy cơ thể của ông ta có chút cứng ngắc, Richard lắc đầu, nói: "Cũng không biết ông là may mắn hay không may mắn, đội trưởng thế mà cũng đưa ông vào đội hình tác chiến số 1."

Bên trong giọng điệu lộ ra cảm giác chỉ có thành viên cũ mới có đủ khả năng để gánh vác trọng trách của nhiệm vụ.

Người mới cũng không nói chuyện.

"Ông có phải cảm giác rất hồi hộp hay không?" Richard cười cười, "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cho ông."

Nói xong, Richard còn vỗ vỗ vào ba lô của mình.

Người mới vẫn như cũ không nói chuyện, mà là nằm xuống, ánh mắt nhìn về phía những ngôi sao trên bầu trời.

Richard cảm thấy người mới này không hiểu một chút quy tắc nào của người mới, mình trông nom cho ông ta đến thế, vậy mà cũng không hiểu lễ phép mà đáp lại.

Ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, cậu ta vẫn muốn qua nằm cùng với Karen hơn, như thế có thể tiện nói chuyện để bớt cảm giác buồn chán lúc này.

Cuối cùng,

Neo chờ được người mà mình muốn chờ.

Hai đội xe khác nhau chạy nhanh đến từ con đường phía dười đồi, sở dĩ có thể nhận ra rõ ràng là hai nhóm người, là bởi vì trong quá trình này có thể thấy rõ các hành động va quẹt và khiêu khích lẫn nhau giữa hai bên.

Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Richard lộ ra nụ cười mỉa mai, trêu chọc nói:

"Ai, thật sự là một đám trẻ con nghịch ngơm."

Sau khi cảm khái xong, Richard lại một lần nhìn về phía người mới đang nằm bên cạnh mình, ông ta vẫn còn đang ngắm sao.

Hai đội xe dừng lại trước cửa chính của lâu đài Ales, hai nhóm người từ trên xe bước xuống.

Cả hai bên cùng nhau tiến vào lâu đài cổ, chờ đến lúc bọn họ quay trở ra, bỗng nhiên, toàn bộ đèn sáng trong cả tòa lâu đài đều dập tắt, trở thành một vùng tối đen như mực, loại màu đen này rất quái dị, bởi vì cho dù ánh trăng và bầu trời sao cũng không cách nào chiếu vào nó, giống như bị ngăn cản bởi một màn chắn.

"Giống như... Có điểm gì là lạ." Richard nói.

"Là lạ ở chỗ nào?"

Giongj của đội trưởng vang lên từ sau lưng của Richard, hù Richard nhảy dựng lên một cái.

Quay đầu nhìn đội trưởng bỗng xuất hiện bên cạnh mình, Richard nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Đội trưởng, làm sao tôi có thể biết được chi tiết cụ thể chứ…"

"Không phải là kết giới, cũng không phải trận pháp, chỉ là sự che đậy bình thường."

"Che đậy? Thân thể của nó có thể lớn như thế sao?"

"Thân thể không chỉ nói đến máu thịt, chỉ cần là những thứ ở trên cơ thể mình, đều tính là một bộ phận của cơ thể."

"Ông cảm thấy, nó sẽ là cái gì?"

"Ta cũng không rõ."

"Vậy ông cảm thấy, chúng ta có nên đến gần nó một chút để xem xét không?"

"Ta cũng không rõ."

"Bây giờ ta có cần trực tiếp báo cáo lên trên, sau đó tiếp tục giữ vị trí mà quan sát?"

"Ta cũng không rõ."

Neo nhẹ gật đầu, không những không tức giận, trái lại còn cười, mặc dù mang mặt nạ trên mặt, nhưng Richard có thể nghe được tiếng cười của đội trưởng.

Thấy đội trưởng đang dùng cách này để tán gẫu với người mới, cho dù Richard có ngu thì cũng ý thức được người mới này không hề đơn giản, trong chốc lát, Richard cảm giác mặt mình có chút nóng lên.

Đội trưởng lại đi tới một vị trí khác, Richard thừa cơ hội đưa tay đẩy người mới một cái, hỏi:

"Trước kia ông từng làm gì?"

Người mới nghiêng đầu quay sang, nhìn Richard một chút, sau đó lại quay người trở về, tiếp tục ngắm nhìn trời sao.

Bờ môi của Richard mấp mấy, gửi một tràng dài lời hỏi thăm trong yên lặng đến người mới.

"Bây giờ cậu đang có cảm giác gì?" âm thanh của đội trưởng xuất hiện bên cạnh Karen.

"Cảm giác?"

"Đúng."

Karen cảm thấy, đội trưởng có vẻ như đã xem mình như “Bà lão tiên tri người Chaser”

"Tôi cảm thấy, phía dưới chắc sẽ rất nguy hiểm, nhưng cụ thể vẫn phải xem xem hai cái tiểu đội kia khi nào sẽ ra ngoài, hoặc là, cho dù có ra không được, cũng sẽ tạo ra một vài động tĩnh."

Từ lúc hai tiểu đội kia tiến vào trang viên cho đến bây giờ, trên căn bản cũng không hề có chút động tĩnh gì, đương nhiên, cho dù bây giờ đám người của Karen đang ở trên một nơi cao, cũng không có cách nào nhìn thấy tình hình trong tòa lâu đài cổ kia.

"Cảm giác của ta rất mãnh liệt." Neo mở miệng nói, "Bóng đen kia, để cho ta cảm thấy rất không thoải mái."

Karen biết, trên người đội trưởng có năng lượng hệ Ánh Sáng, sau khi bóng đen kia xuất hiện rồi bao trùm cả tòa lâu đài, đội trưởng chắc cũng đã cảm ứng được cái gì.

Thậm chí, Karen còn cảm thấy đội trưởng thậm chí đã có sự dự cảm trước cả mình, buổi chiều lúc ở trước cửa bảo tàng gốm Lemar nói việc ngủ bù của mình là một sự ám chỉ trước, có lẽ chỉ vì đội trưởng muốn đẩy cái danh hiệu "Bà lão tiên tri” này sang cho mình.

Tóm lại, đây là lần thứ nhất mình trông thấy đội trưởng vốn vẫn luôn lấy tư thế của một con chó săn, bây giờ lại trở nên cẩn thận như thế.

Chương 823: Đội xe biến mất (3)

Thời gian, từng phút từng giây trôi qua.

Từ khi hai tiểu đội kia tiến vào trang viên cho đến lúc này, đã sắp gần một giờ đồng hồ trôi qua.

Mà trong khoảng thời gian này, Neo vốn là đội trưởng cũng không đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào, toàn bộ đội hình tác chiến thứ nhất đều yên lặng mà ngồi xổm hoặc là nằm ở phía sau sườn núi.

"Thời gian cũng đã tới, Fanny, thông báo cho đội hình số hai, để bọn họ lấy danh nghĩa của ta mà báo cáo về thần giáo, ba tiểu đội chúng ta gặp phải sự tập kích quái lạ trong trang viên, bị thương nghiêm trọng, yêu cầu chi viện."

"Vâng, thưa đội trưởng."

Sau khi ra lệnh xong, bóng dáng của đội trưởng lại biến mất, Karen sau đó lại thấy bóng dáng của đội trưởng xuất hiện ở một phía khác của sườn núi,.

"Thanh kiếm kia của cậu đâu rồi, sao lần này không mang theo?" Peia đến bên người Karen hỏi.

"Thấy nó quá nặng, không được tiện cho lắm."

"A, thì ra là vậy sao." Peia đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Karen, ánh mắt nhìn về vị trí hiện tại của đội trưởng, "Cậu có cảm thấy rằng hôm nay đội trưởng có chút gì đó kỳ lạ hay không?"

"Đội trưởng chắc chắc có lý do của riêng mình."

"Tất nhiên tôi cũng biết là thế." Peia trợn mắt nhìn Karen một chút, cũng không thèm nói gì thêm, mà là dứt khoát nằm xuống đất, dùng đầu ngón tay đùa nghịch cái khuyên mũi của mình.

Đột nhiên, màn đen vốn đang bao trùm trên tòa lâu đài trang viên Ales bỗng nhiên biến mất, đèn đuốc lập tức khôi phục trở lại.

Một đám người đi ra từ trước cổng trang viên, tựa như là đội viên của hai tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật kia, lúc bọn họ ngồi vào trong xe, xe rất nhanh đã khởi động, đèn xe cũng một lần nữa sáng lên, quay đầu xe lại, trở về trên con đường đã đến, thậm chí, trên đường quay trở lại, bọn họ vẫn đang bấm còi xe khiêu khích nhau.

Tất cả mọi việc đều có một cảm giác kỳ dị không nói nên lời.

Bởi vì ba tiểu đội đều nhận được cùng một loại nhiệm vụ như nhau, nhiệm vụ này cũng không có khả năng bình yên như vậy, hai tiểu đội kia đi vào, lại đi ra, kết quả trong lâu đài cổ kia cũng không có việc gì xảy ra?

Vậy bọn họ đi vào là làm cái gì?

Giải thích hợp lý duy nhất cơ bản chính là, lâu đài Ales đưa ra đủ thành ý mà xin lỗi, giao ra kẻ cầm đầu, đồng thời đưa đầy đủ thù lao cho hai cái tiểu đội này, để bọn họ bắt lấy người kia đi giao nộp lên trên. Suy cho cùng thì mức độ của nhiệm vụ thanh lý, vẫn là từ người thanh lý là đội trưởng của các tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật quyết định.

Bây giờ bọn họ đã cùng hoàn thành xong nhiệm vụ và đang trên đường trở về.

Nhưng nếu như mọi việc thật sự chỉ đơn giản như vậy thì bóng đen xuất hiện lúc trước phải nên giải thích như thế nào?

Bóng dáng Neo lại xuất hiện ở giữa đội hình, hạ lệnh: "Toàn bộ triệt để lùi về sau, Fanny, truyền tin cho đội hình số hai, để bọn họ nghĩ cách chặn lại xe của hai tiểu đội kia."

"Vâng, thưa đội trưởng."

Cứ như vậy, đám người cứ ngồi chờ tận hai tiếng đồng hồ trên cái sườn núi này, chuyện gì cũng chưa làm mà đã triệt để lùi về phía sau, nhưng không có người nào có ý kiến phàn nàn.

Trở về được khoảng chừng mười lăm phút, trên con đường phía trước xuất hiện bóng dáng của một đoàn xe, những chiếc ô tô kia toàn bộ dừng ở ven đường, đèn xe mở ra, động cơ cũng không tắt máy.

Bọn người của Marlow thì đứng ở vị trí hai bên, thấy đội trưởng dẫn đoàn người quay về, chủ động tiến lên phía trước nói:

"Đội trưởng, có chuyện xảy ra. Chúng ta dựa theo mệnh lệnh của ngài đang chuẩn bị chặn đường đội xe lại, lúc đi lên dọc theo đường cái, phát hiện những chiếc xe này đều đang dừng ở ven đường, trong xe không thấy một bóng người nào."

Neo đi đến ven đường, mở cửa của một chiếc xe ra, đưa tay sờ sờ vào chỗ ngồi, lại lách người vào trong xe, hít hà, không có phát hiện bất cứ sự bất thường nào.

Hai tiểu đội kia rõ ràng là lái xe ra ngoài, hoàn toàn không có lý do bỏ xe ở chỗ này mà đi bộ về.

Cho nên, người của hai tiểu đội kia rốt cuộc đã đi đâu cả rồi?

Hay là, người chạy xe ra ngoài rốt cuộc là ai?

"Toàn đội rút lui, chờ đợi đội tiếp viện đến!"

Đội trưởng Neo ra lệnh, điều này cũng có ý nghĩa rằng, nhiệm vụ đến nơi đây, gần như đã tuyên bố thất bại, với lại Neo cũng không có ý muốn tiếp tục.

Cả đội bắt đầu đi về phía đường sắt lúc đến đây, ở giữa đoạn này, đường sắt và đường bộ có một chỗ giao nhau, đường bộ thì đi xuyên qua phía dưới một cái cầu hình vòm, phía trên là đường sắt.

Khi mọi người rút lui về tới nơi này, từ phía bên trong.

Ánh sáng xuất hiện, từng chiếc ô tô lái ra từ bên trong, bọn họ bấm còi lẫn nhau, lạn lách, còn có không ít người vươn nửa người ra ngoài cửa sổ xe rồi giơ ngón giữa lên.

Số lượng, loại hình, biển số xe, đều giống như đúc với đoàn xe mà đám người mất tích lúc nãy ở trên đường.

"Đón xe!"

Neo ra lệnh.

Mọi người trong tiểu đội đi tới trên đường lộ, Fanny dùng súng trường bắn ra một viên đạn tín hiệu màu đỏ.

Hai đội xe dừng lại, cửa xe mở ra, một đám người từ phía trên đi xuống.

Ngay sau đó, từ trong đám người hai người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống, một người trong đó hỏi:

"Là tiểu đội của Neo sao?"

Một người khác thì mở miệng nói: "Chắc chắn là bọn họ, tôi đã sớm nghe đồng nghiệp ở Tang Phổ có nhắc qua, lần nào thì bọn họ cũng giống như chó săn vậy, thích đến sớm để ăn vụn hết thịt, ngay cả cặn cũng không chừa lại cho người khác.

Khỉ thật, xem ra lần này chúng ta lại đến chậm rồi, việc ở trang viên cũng đã bị bọn họ giải quyết xong."

Neo đi tới, nhìn hai vị đội trưởng đang đứng đối diện mình.

"Tôi là Neo."

"Chào anh Neo, tôi là Anthony."

"Kansa."

Neo mặt nạ tháo xuống, để lộ mặt mình, nói với bọn họ:

"Mời hai người bây giờ tháo mặt nạ xuống."

"Neo, anh đang có ý gì, bây giờ là đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ." Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng Anthony vẫn tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra một gương mặt thon gầy.

"Để làm gì thế?" Kansa cũng tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt râu quai nón

Ánh mắt của Neo nhìn qua gương mặt của hai người, cũng không nói gì.

"Tiểu đội của anh có phải đã giải quyết xong việc của trang viên kia rồi không?" Anthony hỏi.

"Neo, ngươi cũng không thể để cho chúng ta đi không công một chuyến chứ!" Kansa hét lên, "Ít nhất cũng để lại cho ta một ít đồ, để ta mời tiểu đội của mình ăn bữa khuya nữa."

"Rất xin lỗi..."

"Ha ha, xem ra đã giải quyết xong rồi."

"Khỉ thật! Thương lượng một chút cũng không được à, dù gì cũng là nhiệm vụ chung của ba cái tiểu đội mà."

Neo nhìn xem hai người bọn họ,

Nói:

"Rất xin lỗi, ta hoài nghi hai người, đã chết rồi."

Trên mặt Anthony và Kansa lập tức lộ ra vẻ đề phòng, Anthony rút roi da ra, Kansa thì cầm trong tay một thanh mã tấu, đặt ngang ở trước người, thấy hai vị đội trưởng của mình bày ra tư thế phòng ngự, các đội viên phía sau họ cũng nhao nhao vào trạng thái chiến đấu.

Neo kéo ông tay áo lên, lộ ra cái đồng hồ đeo tay màu bạc, mở miệng nói:

"Đổi đồng hồ."

"Cuối cùng thì ngươi đang có ý gì, vừa dứt sữa xong nên nói năng lộn xộn à!" Kansa trực tiếp mắng.

Neo mở miệng nói:

"Bốn giờ năm phút."

Anthony cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ tay của mình, ánh mắt híp lại, đáp lời nói:

"Một giờ năm phút."

Chương 824: âm mưu Thời Gian (1)

Sau khi đối chiếu đồng hồ xong, ba vị đội trưởng đều yên tĩnh lại.

Cho dù là Kansai tính tình nóng nảy và có thành kiến với Neo nhất, nhưng vào lúc này cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Đương nhiên, hắn ta có lẽ cũng không phải là có thành kiến gì với Neo, mà thực sự nhận biết nhau.

"Ba giờ, chúng ta chậm hơn ba giờ." Anthony lập tức kêu về phía sau, "Đối chiếu thời gian, cùng nhìn đồng hồ đi!"

Kansa cũng lập tức hô lên: "Mau làm theo."

Neo ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời một chút, đưa tay gõ gõ bên vỏ sò màu xanh lam bên tai: "Fanny, đồng hồ sao."

Rất nhanh, đồng hồ sao của hai bên cho ra kết quả.

Bên phía Anthony và Kansa thì hơn 1 giờ, còn bên phía của Neo là hơn 4 giờ.

Hai bên mặc dù mặt đối mặt, nhưng về thời gian lại cách nhau ba giờ, ngay cả bầu trời trên đầu hai bên, cũng không giống nhau.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Anthony nhìn về phía Neo..

Kansa thì hỏi: "Neo, trong ba giờ sau chúng ta đã làm những việc gì?"

Là đội trưởng của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, tố chất nghiệp vụ cơ bản và kiến thức cơ sở, bọn họ tất nhiên cũng sẽ không đứng yên ở đó mà la lên "Việc này không có khả năng, việc này không có khả năng, tất cả mọi thứ đều là một âm mưu..."

Nếu tình huống kỳ quái đã xuất hiện, việc cần làm bây giờ, là cố hết khả năng để giải quyết nó.

Neo mở miệng nói: "Các ngươi đã vào trong lâu đài cổ của trang viên Ales, hơn một giờ sau các ngươi đã rời khỏi trang viên, ta để cho tiểu đội của mình chặn đoàn xe của các ngươi lại, phát hiệncòn lại chỉ có xe dừng ven đường chứ không có bóng dáng ai cả, sau đó dẫn cả đội quay trở về con đường cũ, trông thấy các ngươi đang lái xe từ đây đến."

"Nói như vậy, chúng ta đã tiến vào vị trí mục tiêu của nhiệm vụ rồi sao?" Mắt Anthony lộ ra vẻ suy tư.

Kansa thì hỏi: "Trong trang viên rốt cuộc là có cái gì?"

"Ta cũng không biết." Neo lắc đầu.

"Ngươi cũng không biết?"

"Ta chưa từng bước vào trong trang viên, bởi vì ta cảm thấy ở trong có nguy hiểm, cho nên quyết định từ bỏ nhiệm vụ lần này."

"Cho nên, chỉ có hai tiểu đội của ta và Anthony tiến vào trong trang viên sao?"

"Đúng thế."

Kansa liếm môi một cái, nói: "Nếu như dựa theo lời của ngươi là đúng, bản thân chúng ta vào ba giờ trước, cho nên, dù bây giờ chúng ta có làm cái gì đi nữa, đều không thể thay đổi kết quả đã cố định?"

Neo giơ tay lên, ngắt lời Kansa: "Ta cảm thấy, bây giờ chúng ta không nên thảo luận loại vấn đề triết học này, mà là nên suy nghĩ theo thực tế."

Anthony hỏi: "Neo, anh cảm thấy đang có việc gì xảy ra?"

"Ta nghi ngờ rằng, trong trang viên Ales có tồn tại một loại đồ vật thần bí nào đó, tạo thành ảnh hưởng với các ngươi."

Kansa kinh ngạc nói: "Thánh khí có thể điều khiển Thời Gian?"

Neo nhìn lướt qua Kansa, hỏi: "Ngươi có biết Thánh Khí Thời Gian mang ý nghĩa gì hay không?"

Mặc dù Thánh Khí và Thần Khí Thời Gian vẫn luôn được lưu truyền, nhưng chưa hề có chứng cứ nào cho thấy bọn chúng đã từng tồn tại, bên trong thế giới Giáo Hội không phải cũng không phải không có giáo hội thờ cúng Thần linh có liên quan đến Thời Gian, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều đều chỉ là giáo hội nhỏ, thậm vị Thần mà họ thờ phùng cũng có thể là giả, chưa từng tồn tại.

Bởi vì Thời Gian, không cách nào đảo ngược, cũng không cách nào điều khiển.

Từng kỷ nguyên đã trôi qua, chư thần đều thử nghiên cứu và tìm hiểu về Thời Gian, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Mặc dù thần sẽ không đứng ra chủ động nói rõ rằng nghiên cứu của bản thân mình đã thất bại, nhưng chỉ cần nhìn vào từng kỷ nguyên lần lượt trôi qua, biết bao Thần linh và biết bao giáo hội chính thống chôn vùi trong dòng chảy Thời Gian, cũng đủ để chứng minh, đến nay cũng không từng có bất cứ vị thần nào thật sự tìm hiểu được nó.

Cho nên, Thánh khí Thời Gian, vẫn luôn chỉ là một loại khái niệm, dù có rất nhiều người biết rõ về nó, thậm chí cũng đã sớm xuất hiện trong các tác phẩm nghê thuật, nhưng ở trong hiện thực, trên cơ bản chưa từng có dấu vết nào cho thấy nó đã từng tồn tại.

Anthony hỏi: "Vậy anh cảm thấy đây là cái gì?"

"Ta suy đoán, các ngươi có thể đã bị che mắt, cũng có thể là đã bị mê hoặc, tạo thành tình huống giống như bây giờ."

"Chúng ta?" Anthony lập tức truy hỏi, "Vì sao anh lại cảm thấy bản thân mình không bị mê hoặc?"

"Bởi vì tiểu đội của ta cũng chưa từng tiến vào trong trang viên."

"Làm sao ngươi biết ngươi chưa từng vào trong trang viên kia? Nếu như ngươi đã từng vào trong sau đó bị che mắt rồi cho rằng mình chưa từng tiến vào trong thì sao?" Kansa lập tức hỏi.

Neo cũng không nói.

"Nếu như chỉ có chúng ta bị che đậy và mê hoặc, vì sao ngươi lại xuất hiện ở trước mắt của ta?"

Anthony đưa tay giữ chặt Kansa lại, ra hiệu cho hắn dừng nói lại, trái lại nói với Neo: "Chúng tôi sẽ nghe theo anh chỉ huy, tiểu đội của tôi và Kansa, đều nghe theo anh chỉ huy."

"Dựa vào cái gì..." Kansa tất nhiên cảm thấy rất khó chịu, bây giờ hắn ta đã hiểu rõ, lúc trước khi vừa bắt đầu Neo đã tách riêng mình ra khỏi bọn họ rồi đổ hết trách nhiệm lên mình vì gặp phải tình cảnh này, rõ ràng là đang muốn lấy thân phận của "Người cứu vớt" để lãnh đạo ba tiểu đội.

Cho nên hắn mới vẫn luôn cố ý nói "Các ngươi" "Các ngươi", mà cũng không thèm nhắc đến việc vấn đề có thể cũng xuất hiện phía bên mình.

Chương 825: âm mưu Thời Gian (2)

Neo mỉm cười nói: "Bởi vì ta sẽ không giao quyền chỉ huy tiểu đội mình cho người khác, bởi vì ta không thích giao vận mệnh của mình vào tay kẻ khác, các ngươi có thể lựa chọn tự mình hành động, đi tiếp trên con đường này tiến về trang viên Ales, các ngươi làm chuyện của các ngươi, còn ta làm chuyện của ta."

"Chúng ta đồng ý liên hợp!" Anthony mở miệng nói.

Kansa thầm thì trong miệng một tiếng "Côn đồ",

Nhưng cũng mở miệng nói lớn: "Tốt, vậy thì nghe ngươi chỉ huy vậy, bước đầu tiên cần phải làm cái gì?"

"Tiểu đội của hai người cứ đứng yên ở chỗ này, ta dẫn tiểu đội của mình đến chỗ nút giao tàu hỏa, thử dùng tàu hỏa để quay về thành phố York."

Kansa lập tức kêu lên: "Ngươi muốn xác nhận xem bên mình có vấn đề gì hay không? Nếu như không có vấn đề, thì ngươi sẽ trực tiếp dẫn tiểu đội của mình về à?"

Neo nhẹ gật đầu, nói: "Đúng."

"Ngươi!"

Anthony lập tức kéo Kansa lại, nói: "Được rồi, chúng ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh."

Kansa tức giận một lúc, nhưng vẫn không nói gì thêm nữa.

Dưới tình hình như thế này, nếu như tiểu đội Neo thật sự có thể trở lại thành phố York, ít ra có thể báo cáo lên thần giáo để xin cứu viện, mời bộ môn mạnh hơn đến để giải quyết vấn đề ở nơi này, như vậy thì hai tiểu đội của bọn họ cũng mới được cứu.

Kansa không phải không hiểu mối liên quan lợi ích trong này, việc làm hắn ta tức giận đó chính là thái độ của Neo.

Neo quay người, quay trở lại trước mặt thành viên của tiểu đội mình, cuộc trò chuyện lúc trước của ba vị đội trưởng cũng không tránh né các đội viên của mỗi tiểu đội, nhất là giọng nói của Kansa vẫn luôn rất lớn, bởi vì ở trong tình hình này, giấu diếm thuộc hạ của mình là một việc rất vô nghĩa.

Nếu cho tất cả mọi người đều biết cục diện trước mặt, một mặt có thể tập trung tư tưởng cùng suy nghĩ để tìm ra biện pháp, một mặt khác cũng có thể dễ dàng mà chỉ huy đám đội viên thực hiện một vài mệnh lệnh tưởng chừng như không tưởng trong lúc thường ngày

Quan trọng nhất chính là, nếu như cục diện này bế tắc thì cũng có nghĩa rằng tất cả mọi người không ai có thể thoát khỏi đây, đây cũng là một biện pháp đoàn kết mọi người vào lúc này.

Ánh mắt của Neo liếc qua đám người, mở miệng nói: "Bây giờ ta cần một người qua gia nhập vào tiểu đội bên kia, nếu như chúng ta không thể theo đường cũ mà quay trở về thành công, chờ đến lúc quay lại đây thì người đó có thể có tác dụng giống như một cái tọa độ đối chiếu.

Ai chán sống muốn mạo hiểm thì có thể đứng ra, nếu như không có người nào nguyện ý, vậy chúng ta sẽ rút thăm, trừ ta ra, chọn ra một người từ trong mười lăm người ở đây."

Ai cũng biết rõ rằng, người ở lại sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn, trong tình huống quái quỷ này, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, di chuyển đến nơi an toàn mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Karen không nói gì, cũng không có lựa chọn đứng ra, anh thích việc rút thăm hơn.

Nhưng mà,

Richard lại chủ động bước lên phía trước hai bước, kêu lên:

"Đội trưởng, tôi sẽ ở lại!"

Trong chốc lát, ánh mắt của tất mọi người đều rơi vào trên người của Richard, phía sau lưng của Richard thẳng tắp, đế giày dưới chân cọ cọ xuống đất, dáng vẻ giả bộ như "Chẳng có chuyện gì lớn".

Karen thì nhìn về phía người mới Memphis, Memphis cũng giơ chân lên chuẩn bị bước lên phía trước.

Đúng lúc này, Marlow bước lên trước, nói cho đúng thì tốc độ bước lên vừa nãy của Marlow chỉ chậm hơn Richard một chút.

Marlow đưa tay bắt lấy bả vai Richard, kéo người cậu ta về sau một cái, mở miệng nói:

"Đội trưởng, để tôi, tôi biết trận pháp, đến lúc đó nếu như muốn liên lạc mà nói thì, cũng sẽ dễ dàng một chút."

"Tốt, vậy Marlow ở lại, những người còn lại, tiếp tục lên đường."

Tiểu đội của Neo bước tiếp trên đường, đi ngang qua tiểu đội của Anthony và Kansa.

Marlow thì ở lại.

Cùng lúc đó, lúc các tiểu đội đi ngang qua nhau, đằng sau cũng có thêm hai thành viên mới đi theo, bọn họ là người của tiểu đội Anthony và Marlow, tất nhiên rằng, hai vị đội trưởng kia cũng sắp xếp giống như Neo.

Không có bất cứ lời chào hỏi, không có giới thiệu lẫn nhau, người ở lại thì ở lại, kẻ cần đi thì vẫn đi, khoảng cách hai bên càng ngày càng xa.

Rốt cuộc đã đến nơi giao nhau với đường ray, tất cả mọi người đứng trên đường ray chờ tàu hỏa trở về thành phố York.

Thành phố York vốn dĩ rất lớn, còn có thêm cảng York, cho nên dù là ban đêm thì vẫn có rất nhiều chuyến tàu hỏa hoạt động.

Không bao lâu, một chuyến tàu lửa chở hàng chạy đến.

"Lên xe."

Tất cả mọi người nhảy lên trên tàu hỏa.

Ba người Karen, Richard và Memphis đứng ở phần nối giữa hai toa tàu.

"Nhiệm vụ lần này rất khó giải quyết." Karen nói.

Richard mở miệng nói: "Đúng là như vậy."

Memphis nhẹ gật đầu.

"Cậu không có phát hiện cái gì bất thường sao?" Karen hỏi.

Richard mở miệng nói: "Không có, mặc dù tôi đã rất chú ý quan sát tình huống xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện được gì."

Memphis cũng lắc đầu.

Tàu hỏa tiếp tục di chuyển.

Karen chợt phát hiện ra cảnh sắc phía xa có chút không đúng, lúc trước rõ ràng rằng khi đến gần thành phố đèn đuốc càng ngày càng trở nên dày đặc nhưng giống như chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt, những ánh đèn kia bỗng trở nên cách càng xa.

Một tay Karen nắm lấy phần rìa của toa tàu, cơ thể rướn ra ngoài, trông thấy phía trước là vị trí giao nhau với đường ra mà lúc nãy mình đã lên tàu hỏa.

Vậy là... Lại quay trở về.

"Xuống xe!"

Mệnh lệnh của đội trưởng truyền đến, tất cả mọi người nhao nhao nhảy xuống khỏi tàu hỏa, nhìn tàu hỏa đang tiếp tục chạy về phía trước.

"Đi bộ hướng về trước!"

Mệnh lệnh mới được đưa ra.

Tất cả mọi người bắt đầu đi bộ mà tiến lên, sau khi đi tiếp 20 phút, đám người lại quay về điểm xuất phát một lần nửa.

Richard nói ra một câu nói nhảm: "Chúng ta có vẻ như không đi ra ngoài được."

Memphis mở miệng nói: "Có lẽ căn bản chúng ta chưa từng đi đâu cả."

Karen nhìn về phía Memphis, hỏi: "Chúng ta đã bị thôi miên sao?"

Memphis lắc đầu, nói: "Còn phức tạp hơn thế."

Lúc này, vài con quạ đen đậu xuống phía trước mặt, bọn chúng đang ở nơi đó đi dạo, tản bộ, Neo đi tới, phất tay, những con quạ đen này cũng biết mất, tất nhiên, đây đều là tin tức mà đội trưởng truyền ra ngoài, nhưng có vẻ tin tức cũng không có cách nào truyền được ra ngoài.

Đám người, giống như đã bị nhốt trong một cái giếng khổng lồ, bốn phía mặc dù không có góc cạnh, nhưng lại phủ đầy rêu xanh trơn trượt trái lại càng làm con người ta thấy tuyệt vọng.

Richard nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay của mình, nói: "Sắp năm giờ, trời cũng sắp sáng."

Karen mở miệng hỏi: "Richard, bây giờ cụ thể là mấy giờ rồi?"

Bình Luận (0)
Comment