Số 13 Phố Mink ( Dịch Full T1/2024)

Chương 49 - Chương 826: Âm Mưu Thời Gian (3)

Chương 826: âm mưu Thời Gian (3)

"À, năm giờ... Hả? 0 giờ 30 phút!"

Những tiếng kêu giống vậy, cũng vang lên trong tiểu đội, tất nhiên, không chỉ có một mình Richard để ý đến thời gian.

Karen ngẩng đầu, nhìn về phía bàu trời sao trên đầu, đối với việc xem thiên văn anh cũng không mấy thành thạo, nhưng cũng có thể cảm nhận được ngôi sao trên trời có chút giống với lúc trước.

Rất nhanh, đồng hồ sao cho ra kết quả, đúng là trời chỉ vừa rạng sáng không được bao lâu.

Điều này có nghĩa rằng cả đám không chỉ không thể thoát khỏi không gian ở đây, mà thêm đó là thời gian.

"Không nhìn thấy bọn họ!" Fanny mở miệng nói lớn.

Đám người lập tức đứng dậy xem xét bốn phía, sau khi xác nhận lại số lượng, tính thêm đội trưởng vào là được 15 người.

Cả đội vốn là 12 thành viên cộng thêm đội trưởng, 12 đội viên trong biên chế và 3 người ngoài biên chế, tổng cộng là 16 người, trừ đi Marlow ở lại chỗ của hai tiểu đội kia là 15 người.

Những người biến mất cũng chỉ có hai người đi theo đến từ hai tiểu đội kia, Karen không biết tên của bọn họ, nhưng anh chắn chắn thấy họ cùng mình leo lên trên tàu hỏa mà rời đi.

"Bọn họ có xuống khỏi tàu hỏa." Gray mở miệng nói, "Hai người bọn họ vốn dĩ vẫn luôn đứng chung một chỗ với tôi, tôi phụ trách việc quan sát thay đổi của bọn họ, tôi nhớ rất rõ rằng, sau khi đội trưởng ra lệnh, hai người bọn họ còn cùng tôi nhảy xuống khỏi tàu hỏa, còn nói với tôi sự lo lắng của họ về tình hình bây giờ.

Có thể nói, vừa lúc nãy, bọn họ vẫn còn ở bên cạnh tôi, nhưng tôi cũng hoàn toàn không có để ý được, tại sao bây giờ họ lại biến mất."

"Hai người bọn họ, đã trở về rồi sao?" Peia hỏi, "Ý của tôi là “Bị đưa trở về”."

Fanny nói: "Vậy còn Marlow thì sao, nếu như hai người bọn họ là “Bị đưa trở về”, vậy vì sao Marlow không trở về đây?"

"Bởi vì điểm trở về không đúng." Memphis nói.

Đám người đều hướng ánh mắt về người mới này.

Memphis cũng không ngại giao tiếp xã hội, mà là rất nghiêm túc nói: "Bọn họ chắc hẳn đã trở về, Marlow cũng chắc là đã trở về, nhưng vị trí mà họ quay trở lại là không giống nhau, nơi quay trở về cũng không nhất định là vị trí của chúng ta bây giờ."

"Thật xin lỗi, nghe xong tôi cũng không hiểu gì..." Fanny nói.

"Tọa độ không ở vị trí của chúng ta, có lẽ có một thứ gì đó hoặc địa điểm nào đó tồn tại với tác dụng như một tọa độ cố định, khi thời gian của họ đến một thời điểm, bọn họ sẽ bị đưa về tọa độ kia."

"Vậy còn chúng ta thì sao, tại sao chúng ta vẫn còn ở nơi này?" Fanny hỏi.

"Bây giờ có lẽ tiểu đội chúng ta đã trở thành một cái tọa độ di động."

"Tọa độ di động?" Peia nghi ngờ nói, "Tại sao?"

"Tôi cũng không biết, nhưng tôi có cảm giác, nếu như từng người rải rác tách khỏi nhóm, có lẽ sẽ bị dịch chuyển về cái tọa độ cố định kia, mà chỉ cần số lượng thành viên trong nhóm đạt đến một mức nhất định, chúng ta sẽ trở thành tọa độ di động, thời gian sẽ bị thay đổi, nhưng về không gian thì không."

"Thời gian?" Gray bắt được từ khóa này.

"Hình thức được thể hiện dựa trên sự khác biệt về thời gian, tôi cũng không cho rằng thời gian trong hiện thực đã thay đổi như thế nào, thời gian trong hiện thực chắc chắn sẽ không thay đổi, thứ thay đổi chính là nhận biết của chúng ta về thời gian.

Đồng hồ đeo tay, bầu trời trên đầu chúng ta, có lẽ tất cả đều là âm mưu, tôi không biết tất cả những việc này do nguyên nhân gì mà tạo thành, nhưng những thứ này được tạo ra tựa như đang cố gắng dẫn dắt chúng ta đến ý nghĩ rằng thời gian đã bị chia cắt."

Neo mở miệng nói: "Memphis nói rất đúng, không cần để ý đến thời gian, bản thân không cần làm rõ gì về khái niệm này nữa, ta không cho rằng trên đời này có sự tồn tại của Thánh Khí Thời Gian, cũng không có sự tồn tại của năng lượng Thời Gian.

Chúng ta không thể dựa vào sự dẫn dắt của nó để nhận thức và tìm hiểu, nếu không thì sẽ vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi nơi này.

Bây giờ, nếu đã không ra được, chúng ta nên trở về, quay lại trên cái đồi mà chúng ta dừng lại quan sát lúc nãy, ta hi vọng rằng Marlow sẽ ở đó mà chờ chúng ta đến tập hợp."

Neo không nói hai tiểu đội kia sẽ tập hợp ở nơi nào, Karen cảm thấy, căn bản là Neo không cảm thấy bọn họ sẽ xuất hiện ở đó, mặc dù bọn họ chắc chắn sẽ dựa theo giao hẹn mà đứng chờ ở đấy.

Đám người bắt đầu trở về con đường cũ, Richard vừa tiến lại gần Karen vừa hỏi nhỏ: "Thật sự không có Thánh khí Thời Gian sao?"

"Không có." Memphis mở miệng nói trước, "Nghe nói, Thần Ánh Sáng bởi vì muốn nắm giữ sức mạnh của Thời Gian mà biến mất."

Nghe được lời giải thích này, Karen sửng sốt một chút, hỏi: "Có lời giải thích này sao?"

Có vô số sự suy đoán liên quan đến kết cục của Thần Ánh Sáng, ý kiến chủ đạo của mỗi thời kỳ đều có sự bất đồng riêng, điều này cũng rất bình thường, suy cho cùng thì khi nghiên cứu một quyển tiểu thuyết còn có nhiều luồng ý kiến phân ra tạo thành nhiều trường phái khác nhau tranh luận không ngừng, huống chi là về Thần Ánh Sáng?

Nhận thức được thống nhất nhiều nhất vào lúc này đó là Thần Ánh Sáng “mất tích” vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước hoặc là mở đầu của kỷ nguyên này, "Mất tích" ở đây cũng có khả năng là đã chết đi.

"Có rất nhiều cách giải thích, còn phải xem xem cậu chấp nhận cách giải thích nào nào." Memphis tiếp tục nói, "Thời gian, là một loại sức mạnh mà ngay cả Thần đều phải mê mẩn."

Bởi vì chỉ khi nắm giữ được thời gian, mới có thể khiến bản thân mình tồn tại vĩnh viễn qua các kỷ nguyên mà không cần lo lắng bị chôn vùi trong dòng chảy của nó.

Karen không khỏi nghĩ đến câu chuyện mà con chó nhà mình kể vào đêm đó, nó dùng từ “biến mất” để hình dung Thần Vĩnh Hằng.

Nhưng nếu như Thời Gian thật sự là loại sức mạnh mà Thần vô cùng ham muốn nhưng lại không thể có được, như vậy thứ đang tác dụng lên trên tất cả mọi người ở đây rốt cuộc là sức mạnh gì?

Karen không biết đáp án, đội trưởng thử liên lạc ra bên ngoài cũng sớm thất bại, lúc trước để Marlow truyền tin cầu cứu về Thần Giáo chắc hẳn là cũng đã mất hiệu lực.

Nếu như chó và mèo nhà mình ở bên cạnh mà nói, bọn chúng chắc hẳn có thể đưa ra nhiều suy đoán và gợi ý hơn.

Sau cùng,

Cả đám người của tiểu đội một lần nữa đến nơi cuối cùng chạm mặt tiểu đội của Anthony và Kansa, cũng không ngoài ý muốn đó là, Marlow được yêu cầu ở lại đây và cả hai tiểu đội kia đều không thấy bóng dáng đâu.

Richard chạy đến ven đường, kiểm tra một chút, Karen hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"

"Lúc tôi chủ động yêu cầu ở lại đây, có dùng đế giày chà chà ra một cái hố nhỏ ở chỗ này, tôi có thể chắc chắn lúc trước mình đứng ở chỗ này, nhưng cái hố thì không thấy."

Karen nhớ lại, lúc ấy Richard chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ, vì để tỏa ra sự lạnh nhạt, dưới chân thật sự có khá nhiều động tác.

Lúc này, Karen nghe được lời đề nghị của Fanny với đội trưởng:

"Đội trưởng, tôi cảm thấy nếu chúng ta đã không thể ra khỏi khu vực này, vậy thì cứ vào trang viên Ales mà xem thử."

"Đúng vậy a, đội trưởng, dù sao đều đã như vậy, không bằng đi đến lâu đài cổ nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ gì." Gray cũng đề nghị.

Neo lắc đầu, nói: "Nhưng ta cảm thấy, chúng ta chưa tiến vào trang viên Ales, trái lại là ưu thế lớn nhất của chúng ta hiện giờ, ta cũng không tin thời gian tác dụng của nó có thể dài đến như vậy.

Tất cả mọi người, tụ tập lại, hạ trại tại chỗ!"

Đội trưởng ra lệnh hạ trại, Karen và Memphis đi về phía bên tiểu đội, lúc này, Karen để ý đến Richard vẫn chưa đi theo, mà còn đang ở đây mà tìm kiếm cái hố nhỏ của mình.

"Richard, đi thôi, hạ trại." Karen hối thúc cậu ta.

Memphis cũng dừng bước lại, nhìn về phía Richard.

"À được rồi, tôi tới đây Karen."

Richard phủi tay, đứng người lên, sau đó ngay dưới ánh nhìn chăm chú của Karen và Memphis, bắt đầu chạy về hướng ngược lại, còn vừa chạy vừa kêu:

"Ai, anh đừng có chạy nhanh như vậy chứ, anh chờ tôi một chút với, Karen!"

Chương 827: Con chó điên cuồng (1)

Hành động khác thường của Richard lập tức đưa đến sự chú ý của Karen và Memphis, Karen trực tiếp vươn tay ra túm lại Richard, Memphis thì trong nháy mắt cả người đã xuất hiện trước mặt của Richard.

Nhưng tay của Karen lại xuyên qua cơ thể của Richard, ngay sau đó, Richard lại như đi thẳng qua cơ thể của Memphis.

Richard lúc này tựa như là một người trong suốt, mà chính cậu ta thì còn đang vừa chạy vừa hét to:

"Chậm một chút đã, Karen, tôi tới đây."

Lần thứ nhất chặn đường không thành công, đợi đến khi Karen và Memphis chuẩn bị chặn đường lần thứ hai, bóng dáng của Richard bỗng dưng biến mất.

Cậu ta đã bước vào một chiều thời gian khác?

Đây là ý nghĩ nảy ra trong đầu của Karen theo bản năng, bởi vì lúc trước Richard rõ ràng là đang kêu mình, rất giống như là bản thân mình trong một khoảng thời gian khác đang kêu cậu ta đi qua.

Nhưng lập tức, Karen lập tức loại bỏ ý nghĩa này khỏi đầu của mình, không, không phải là thời gian.

Đội trưởng và Memphis đều đã từng nói qua, Thánh Khí Thời Gian trên cơ bản là không tồn tại, tất cả sự việc kỳ lạ đang xảy ra trước mặt, đều giống như một loại âm mưu hơn, còn mục đích của cái âm mưu này là để cho người ta cảm giác như thời gian đang bị chia cắt.

Nhưng đạt được mục đích đó lại có ý nghĩa gì?

Memphis đưa tay đặt ở trên bờ vai Karen, Karen hơi có chút nghi ngờ, mặc dù hai người đều mang mặt nạ, nhưng con mắt có thể nhìn thấy, Karen không có thấy được sự lo lắng của người cha dành cho con trai từ trong mắt của Memphis.

"Đây là một âm mưu." Memphis nói, "Mục đích của nó là để lừa gạt."

Nói xong, Memphis chủ động bước về phía của Neo.

Những đội viên khác cũng đều chú ý tới tình huống ở nơi này, có không ít người cũng đã tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình mà Richard biến mất.

Mặc dù lúc trước nhảy khỏi tàu hỏa, có hai đội viên của tiểu đội khác biến mất, nhưng lần này biến mất, lại là đồng đội phía bên mình.

Nếu như vậy thì chuyện xảy ra để nói, tiếp theo sẽ là ai biến mất?

Như vậy sao mà đề phòng, làm thế nào để ngăn cản?

Cho dù xem như là thành viên của tiểu đội chó săn, đối mặt với loại tình huống trước mắt, cũng sẽ bắt đầu trở nên mẫn cảm và đa nghi, nếu như là chém giết mặt đối mặt, cho dù có gặp phải những kẻ mạnh hơn nữa thì họ cũng sẽ không sinh ra loại cảm giác này.

Neo đi đến phía trước cùng với Memphis, Memphis lặp lại lời nói lúc nãy với Neo: "Đây là âm mưu."

"Đúng vậy, đây là âm mưu." Neo gật đầu nói, nói xong, Neo còn nhìn về phía Karen đứng ở bên cạnh, đưa tay sờ sờ lên mặt nạ của mình.

"Mau nhìn, đó có phải là Richard hay không?"

Fanny chỉ về hướng sườn núi không xa bên kia mà kêu lên, đám người đều hướng mắt nhìn qua, phát hiện trên đỉnh núi quả thật có một người đang đến, xem xét từ trên trang phục và hình thể thì rất giống với Richard vừa biến mất lúc trước.

Richard bắt đầu vội vàng chạy từ trên xuống, vừa chạy còn vừa phất tay, có thể thấy được, cậu ta bây giờ rất hoảng sợ, nhưng cùng lúc lại rất hưng phấn, cậu ta vừa chạy vừa thút thít, tựa như may mắn sống sót sau khi gặp phải tai nạn.

Tất cả mọi người tụ tập tới, tất cả mọi người đang chờ đợi Richard tới gần, nhưng không có người nào chủ động bước lên tiếp đón.

Karen nhìn về phía Memphis vẫn đứng tại bên người mình, anh phát hiện người cậu này trước việc con trai "Biến mất" rồi đến bây giờ con trai "Xuất hiện", đều quá bình tĩnh.

Như là đã nhận ra ánh mắt của Karen, Memphis quay đầu nhìn về phía Karen, nói:

"Bắt nhầm người."

"Cái gì?"

Memphis lắc đầu, giống như là đang hít sâu một hơi, lại giống như đang tiến hành chuẩn bị cho một việc gì đó.

Richard càng ngày càng đến gần, biểu cảm trên mặt của mọi người càng lúc càng nghiêm túc, trong lòng đều đã chuẩn bị xong khi Richard chạy đến gần, lại đi xuyên qua người của bọn họ, tựa như cách mà cậu ta biến mất lúc nãy.

Nhưng mà,

Sự việc phát triển tựa như đã thoát khỏi dự định của mọi người.

"Làm tôi sợ muốn chết Karen, thật sự là làm tôi sợ muốn chết, Karen!"

Richard la lên, giống như là vận động viên chạy bộ cuối cùng đã đến được đích, sau đó cậu ta nhào về phía Karen ôm chầm một cái.

Karen cảm giác được cảm giác cơ thể tiếp xúc thật sự, Richard cũng không có biến mất, cậu ta bây giờ rất chân thực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì chắc hẳn Richard đã thật sự quay trở lại.

Ánh mắt của mọi người đều có chút ngạc nhiên, bởi vì mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần từ lúc Richard biến mất một cách kỳ lạ, kết quả là Richard lại bằng cách này mà tự mình quay trở về?

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sờ sờ lên người của Richard.

"Làm cái gì, làm cái gì vậy, này, này, đừng có sờ nơi này, a!"

Richard bị mười mấy cái tay sờ lên người đến mức hét ầm lên, dù là bên trong có hai đôi tay của Peia và Fanny, nhưng tay của đàn ông vẫn nhiều hơn hẳn, cậu ta không thể thích ứng được với cảm giác khó chịu này.

"Vừa nãy cậu đã đi đâu?" Karen hỏi.

"Tôi? Tôi vừa mới nhìn thấy anh vẫy tay với tôi, nói rằng đội trưởng gọi mọi người tiếp tục đi về phía trước, gọi ta nhanh lên mà đi cùng, tôi lập tức chạy theo anh về phía trước."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Tôi chạy mãi về phía trước, bỗng nhiên phát hiện không thấy anh nữa, tôi biết đã không ổn rồi, tôi đã trúng chiêu, tôi bò lên sườn núi phía bên kia nhìn xem xung quanh, kết quả phát hiện các người đang ở chỗ này, tôi lập tức chạy về đây."

"Không có sự thay đổi gì khác sao?" Fanny hỏi.

"Không có, bởi vì thời gian rất ngắn, đúng rồi, bây giờ đã qua bao lâu rồi?" Richard lập tức hỏi, "Mấy giờ?"

"Dựa theo miêu tả về thời gian thì, thời gian của chúng ta bây giờ là ngang nhau." Fanny trả lời.

"A, còn tên người mới kia đâu rồi?"

"Memphis đâu?"

"Hắn ta đi đâu rồi?"

Karen cũng bắt đầu đảo mắt tìm xung quanh, phát hiện Memphis lúc nãy còn đứng bên cạnh mình bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi.

"Lần này lại là người mới biến mất sao?" Fanny nói.

"Có lẽ hắn ta cũng sẽ trở lại nhanh thôi?" Peia hỏi.

Karen bỗng nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng mà Memphis nói với mình trước khi biến mất: "Bắt nhầm người."

"Hả, người mới cũng biến mất rồi sao?" Richard cũng bắt đầu tìm kiếm, "Hắn ta chắc cũng sẽ giống như tôi, tìm nơi cao để xác nhận vị trí."

Chương 828: Con chó điên cuồng (2)

Karen nhìn Richard một chút, mím môi.

Nhưng mà, mãi cho đến khi đám người hạ trại xong, ăn một chút đồ ăn mang dự phòng theo người, người mới Memphis vẫn còn chưa trở về.

Hạ trại cũng không có lều vải, nhưng cũng có vài tấm thảm và màn sắp xếp để che chắn, mọi người dựa theo thói quen mà bố trí ba tầng bảo vệ, bên ngoài, vòng giữa và bên trong vòng, rất có trật tự.

Nhưng suy cho cùng loại phòng ngự này có hiệu quả hay không thì trong lòng tất cả mọi người đều không biết chắc được.

"Tại sao người mới vẫn còn chưa quay trở lại..."

Richard vừa nhắc tới, còn đang không ngừng mà nhìn chung quanh, có lẽ đây là do cha con đồng tâm chăng, mặc dù Richard cũng không biết thân phận thật sự của Memphis, nhưng theo bản năng cũng sẽ cảm thấy lo lắng.

"Karen, anh nói xem tại sao tôi đã trở về rồi, nhưng người mới cho đến bây giờ vẫn còn chưa quay trở lại?"

Karen lắc đầu, anh cảm thấy có lẽ mình đã hiểu được nguyên nhân, nhưng lại không tiện mà nói ra.

Đúng lúc này, Wind phát ra tiếng hô kinh ngạc: "Đội trưởng đâu rồi?"

"Đội trưởng đâu?"

"Đội trưởng đâu!"

Đối với các đội viên của tiểu đội lúc này, một người mới biến thì cũng không sao cả, nhưng nếu như đội trưởng cũng đã biến mất, vậy sẽ tạo ra sự chấn động rất lớn đối với tâm trạng của mọi người.

Bởi vì mọi người sớm đã thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng trong lúc thi hành nhiệm vụ.

"Ta đến phía trước một lúc, còn phát hiện được một người."

Khói đen xuất hiện, bóng người của Neo bước ra từ bên trong, sau đó, lại có người thứ hai bước đến, đó là Marlow.

"Marlow, anh cũng trở về rồi đấy à?"

"Ha ha, Marlow, tôi còn tưởng rằng anh đã gặp phải chuyện gì không may rồi đấy!"

"Tôi còn tính xong sẽ cúng điếu bao nhiêu tiền khi viếng lễ tang của anh rồi đấy, vẫn còn may là anh giúp tôi tiết kiệm được một khoảng tiền."

Neo mở miệng nói: "Ta có vẻ đã tìm ra được một loại quy luật nào đó, lúc trước ta rời đi là để thử kiểm tra quy luật này, sau đó, ta lợi dụng cái quy luật này mà tìm được Marlow.

Thật ra thì Marlow vẫn luôn ở lại một chỗ, từ trước đến nay anh ta vẫn ở chung một chỗ với tiểu đội của Anthony và Kansa, nhưng bởi vì chúng ta ở vào từng đoạn thời gian khác biệt, cho nên dù vị trí của chúng ta là trùng nhau, nhưng vẫn không có cách nào có thể trông thấy người khác."

"Đội trưởng, ý của ngài là?" Gray hỏi.

"Đúng vậy, mặc dù mọi người có thể sẽ cảm thấy đây là một việc rất hoang đường, nhưng ta vẫn muốn chia sẻ cho mọi người điều mà ta quan sát và tìm hiểu được, chúng ta gặp phải... Thời gian bị đứt gãy."

Sau khi nghe được câu nói sau cùng, Karen bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng đang đeo mặt nạ.

Marlow cũng mở miệng nói: "Trong quãng thời gian vừa rồi tôi cũng đã bố trí mấy cái trận pháp truyền tin, không phải để truyền tin ngay lập tức, mà là trì hoãn việc truyền tin lại, bố trí thời gian khởi động lại thành từng mốc nửa tiếng, một tiếng, hai tiếng.

Sau đó, tôi liên lạc thành công với đội trưởng, đồng thời đội trưởng cũng nhận được liên lạc nên cũng đến đến dẫn tôi về, cũng chính thời gian hiện tại của mọi người."

"Tôi... Nghe không hiểu..." Kunsi nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.

"Nghe không hiểu cũng không sao cả, chủ yếu là ta đã tìm ra cách để rời khỏi nơi này, cách để đi ra ngoài." Neo chỉ chỉ về phương hướng của lâu đài cổ trong trang viên Ales kia, "Lối ra, thật ra là ở ngay cổng chính của tòa lâu đài, bởi vì cổng chính của tòa lâu đài chính là điểm xuất phát của tất cả mọi thứ, là điểm ban đầu của hành trình bị đứt gãy thời gian này, chúng ta nhất định phải xuất phát từ nơi đó, sau đó lại từ nơi đó mà đi ra ngoài, như vậy mới thoát khỏi sự khống chế của dòng thời gian đứt gãy, thành công ra khỏi đây.

Marlow sẽ dẫn đường ở phía trước, ta sẽ đi ở sau cùng, ta ra lệnh cho mọi người, vứt bỏ đồng hồ đeo tay, đồng thời không cho phép ngẩng đầu nhìn lên mấy ngôi sao trên trời, ta yêu cầu mọi người vứt bỏ hết khái niệm về thời gian.

Phải biết một điều rằng, thời gian vốn cũng không có khái niệm, cái thứ gọi là Thời gian, chỉ là con người chúng ta đặt cho nó mà thôi, trên đường đi tới, mọi người cần phải tự cho mình một cảm giác rằng là đang có dòng nước chảy xuôi qua người của mình.

Nếu như mọi người chợt phát hiện người ở trước mặt của mình bỗng nhiên biến mất, không nên hốt hoảng, bởi vì những người người đồng đội kia vẫn còn ở bên cạnh, mọi người chỉ cần dùng nội tâm của mình để cảm nhận tốt độ chảy của thời gian, tựa như là đang điều chỉnh tần số của đài radio vậy, mọi người có thể sẽ trông thấy bọn họ một lần nữa.

Thời gian bây giờ không còn nhiều lắm, khoảng cách đến lần điều chỉnh thời gian tiếp theo cũng không còn dài, thực phẩm chúng ta mang theo cũng có hạn, nhất định phải thừa cơ hội mà thành công thoát khỏi đây một lần.

Có thể có vài người sẽ thất bại, nhưng không nên nản chí, quay trở lại điểm khởi đầu một lần nữa, lại thử “bơi” ra ngoài, đồng thời phải có lòng tin, cần vững tin rằng đã có đồng đội bơi ra ngoài thành công, như vậy tất nhiên sẽ có cứu viện của Thần Giáo đến.

Thần Trật Tự, sẽ phù hộ tất cả chúng ta!

Bắt đầu đi!"

"Quả nhiên là thời gian đã bị đứt gãy, Karen, anh biết chúng ta đã gặp phải cái gì rồi không?" Richard vừa vứt đồng hồ đeo tay của mình xuống dưới đất vừa nói với giọng điệu vô cùng kích động, "Nếu như vật này được chúng ta phát hiện ra, chờ đến khi chúng ta thoát khỏi đây rồi báo cáo tin tức này lên phía trên, nhất định có thể được Thần Giáo ban thưởng rất lớn, thậm chí, ngay cả tên của chúng ta đều sẽ được lưu lại trong biên niên sử của Thần Giáo."

Karen nhìn thoáng qua Richard:

Có lẽ đây chính là nguyên nhân cậu ta bị bắt đi những vẫn bị trả trở về chăng?

Sau đó, Marlow đi ở trước nhất, đội trưởng ở phía sau cùng, đám người xếp thành một hàng dọc bắt đầu tiến về hướng của lâu đài Ales.

Karen cố ý đi ở gần cuối đội hình, chỉ đi trước đội trưởng, Richard thấy thế, vì để đứng chung với Karen một chỗ, cũng cố ý ở lại phần cuối của hàng người, ngay ở phía trước Karen.

Sau khi đi được một quãng, mọi người đi tới dưới sườn núi lúc đầu ẩn nấp, nhưng lần này đám người đi dọc theo đường cái, vòng qua nơi sườn dốc, cổng lớn của lâu đài cổ Ales ở ngay trước mặt.

Marlowe dừng lại trước cổng chính của tòa lâu đài, cũng không có lựa chọn đẩy cửa đi vào, mà là trực tiếp xoay người, đồng thời phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người cùng đi theo.

Mọi người tựa như một đám bạn nhỏ xếp hàng ở nhà trẻ vậy, sau khi bước qua cổng lớn lại từng người một quay người lại một cái.

Karen rõ ràng trông thấy, những người đồng đội bước vào từ trong cổng chính, biểu cảm trên mặt thay đổi, lộ ra sự hưng phấn.

Richard ở phía trước Karen cũng quay người lại, sửng sốt một hồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng tột độ, tiếp tục đuổi theo đội hình trước mặt.

Sau khi Karen xoay người, phát hiện một màn sương trắng xuất hiện trong tầm mắt của mình, sương cũng không cao, chỉ tới phần eo của người đứng nhưng có thể phát hiện rõ ràng nó đang chảy xuôi, tựa như là một dòng suối tạo thành từ sương trắng, còn phương hướng mà mình đang tiến lên là đang “Đi ngược dòng nước”.

Cảm giác được tiến trình đang phát triển có thể là sự động viên rất lớn cho người khác, giống như cảm giác được con đường mình đang đi làm đúng, khoảng cách đến lúc ra ngoài cũng đã gần lại, cũng khó trách các đội viên lúc trước đều quay người lại một cái rồi vẻ mặt thay đổi.

Nhưng Karen lại không hưng phấn nổi, lúc anh đang không ngừng tiến lên, lại nghiêng đầu một chút nhìn về phía đội trưởng ở phía sau.

Rốt cuộc, sau khi đi thêm được một khoảng, Karen mở miệng nói:

"Đội trưởng, mang mặt nạ lâu tôi thấy không thoải mái, tôi muốn lấy mặt nạ xuống"

Neo mở miệng nói:

"Im lặng, lo chú ý đi đường."

"Vâng, đội trưởng."

Karen gật đầu đồng thời, rút ra khẩu súng ngắn Sava 7 của mình.

...

Chương 829: Con chó điên cuồng (3)

"Tình huống thế nào rồi?"

"Dưới sự sắp xếp và bố trí của tôi, từ đội trưởng của bọn họ cho đến đội viên của hai tiểu đội của Anthony và tiểu đội Kansa đều đã cho rằng mình tiến vào trong thời gian đứt gãy, hiện tại đang dựa theo sự thay đổi của thời gian để đưa ra biện pháp tương ứng.

Nhưng tiểu đội của Neo..."

"Tiểu đội Neo thì thế nào?"

"Tự mình xem đi."

"Ừm? Không phải chứ, không đúng, sao lại phải thêm nhiều thứ như vậy, còn có hai người bị cô lập à?"

"Không có cách nào, tố chất của tiểu đội này quả thật cao hơn hai tiểu đội của Anthony và Kansa rất nhiều, bởi vì ngay từ lúc đầu, đội trưởng của bọn họ đã tuyên bố với tất cả mọi người, đây không phải là vấn đề về thời gian.

Với lại trong đội ngũ, còn có một người tựa như đã phát hiện ra được điều gì, càng không ngừng nói rằng “Đây là âm mưu, đây là âm mưu”.

Uy vọng của vị đội trưởng này quá cao, lời mà anh ta nói ra thì đội viên đều sẽ cung kính mà nghe theo, sẽ không đưa ra lời bàn tán gì, cho nên, sự dẫn dắt của tôi ngay từ đầu đã bị anh ta vô hiệu hóa.

Với lại anh ta vẫn luôn không chịu tiến vào trong lâu đài cổ, từ lúc vừa mới bắt đầu đã lựa chọn cách làm tiêu cực nhất, không cho tôi bất cứ thời cơ nào để đưa ý thức của bọn họ vào sâu hơn, yếu tố thay đổi ở ngoại cảnh mà tôi có thể lợi dụng là quá ít, phần lớn thiết kế của tôi đều chỉ ở trong tòa lâu đài, ai."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi tách một mình Neo ra khỏi nhóm, cái tên nói đây là âm mưu, cũng bị tôi tách ra riêng, trong này còn có một việc nhỏ xảy ra, lúc đầu tôi để ý đến tên đó, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra khi tôi đánh dấu để cô lập, kẻ bị cô lập lại là một người khác tin rằng đây là thời gian bị đứt gãy, không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ có thể thả hắn ta ra, rồi đánh dấu cách ly lại một lần nữa."

"Hai người bọn họ là thân thích à?"

"Chắc là đội viên cùng một gia tộc trong Đòn Roi Kỷ Luật, cũng không xem như hiếm thấy lắm."

"Nhưng lỗi sai này của cậu, thật không nên có, sẽ phá hỏng cảm giác chân thật."

"Không còn cách nào khác, cái tên đội viên bị cô lập lần thứ nhất hết sức tin rằng đây là thời gian bị đứt gãy.

Lại nói thêm, tôi đã hết sức cứu vãn mọi việc, vì thế, tôi còn để đội trưởng của bọn họ xuất hiện, truyền khái niệm thời gian đứt gãy cho họ một lần nữa, cứ như vậy, mọi việc xem như mới trở lại quỹ đạo.

Bọn họ quá tin tưởng đội trưởng của mình.

Ai, nếu sớm biết thì tôi nên cách ly tên đội trưởng này ra khỏi tiểu đội của anh ta."

"Chính cậu là người chủ động yêu cầu ba tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, cậu nói rằng không muốn tất cả đều bình thường, muốn chọn một đội thật sự ưu tú, xem ra, bên bộ môn sắp xếp nhiệm vụ nghe được lời thỉnh cầu này của cậu, cái tiểu đội Neo này quả thật có tố chất cao hơn các đội bình thường nhiều."

"Cũng chỉ là một tên đội trưởng thêm một tên đội viên có tố chất cao thôi."

"Không thể nói như thế, một tiểu đội chỉ cần đội trưởng đủ xuất sắc, cái tiểu đội sẽ này rất khó mà không xuất sắc huống chi lần này còn không chỉ có một mình đội trưởng."

"Có điều, thật sự tôi cũng không hiểu vì sao Thần Điện muốn khởi động hạng mục này, mặc dù tôi cảm thấy người thiết kế ra được hạng mục này, đúng là một vị thiên tài."

"Một vị có thể trở thành Tà Thần, làm sao có thể là chỉ có thể dùng hai từ Thiên tài mà hình dung ra được?"

"Đúng vậy, có lẽ đây chính là tư duy của Tà Thần, các vị chủ thần vĩ đại trên thế gian tìm kiếm sức mạnh của thời gian những vẫn chưa bao giờ đạt được nó, nhưng Tà Thần lại có thể mở ra một con đường mới.

Còn nhớ rõ những lời được ghi trên cuốn sách kia không, nghe nói, đây chính là những điều tâm đắc mà Tà Thần để lại:

Thời Gian, cơ bản không tồn tại, ngươi không có cách nào tìm thấy một thứ đồ vật mà không tồn tại trong hiện thực, mà những thứng không tồn tại, chỉ có thể tìm chúng trong những nơi không tồn tại, ví như... Ý thức suy nghĩ của con người. "

"Tôi vẫn luôn rất tò mò về một việc, năm đó, Tà Thần có thành công không?"

"Chắc chắn là thất bại, đây là điều không thể nghi ngờ."

"Vậy Tà Thần có lấy được kết quả gì không, cho dù là chỉ là ít thành quả nhỏ nhoi?"

"Tôi nghĩ, là có."

"Cậu nghĩ, là có?"

"Bởi vì, Tà thần đã bị trấn áp."

"Cậu nói... Rất có lý."

"Đúng rồi, lần đo đạc nội bộ ban đầu này còn muốn tiến hành trong bao lâu?"

"Mười ngày, dựa theo chúng ta đã thiết lập chu kì 5 giờ cho mỗi lần ý thức tuần hoàn chuyển đổi, đối với bọn họ mà nói, tổng cộng là 48 lần tuần hoàn."

"A, thế thật sự rất vất vả cho bọn họ."

"Yên tâm đi, chờ sau khi kiểm tra xong, thần giáo sẽ dành cho bọn họ phần thưởng rất phong phú vì nhiệm vụ này."

"Đúng rồi, tôi nghe nói, tên gọi của hạng mục lần này là dựa theo tên của vị Tà Thần kia mà đặt à?"

"Đúng vậy, « Kế hoạch Ranedal »."

"A, trời ạ! Xong, xem ra tiểu đội của Neo sắp kết thúc cái bài kiểm tra lần này."

"Thế nào?"

"Chính cậu nhìn xem đi."

...

"Này mọi người!"

Tất cả đội viên phía trước quay người lại nhìn về Karen đang ở tít phía sau của tiểu đội.

Karen sau đó móc ra khẩu súng lục Sava 7 xoay người lại, nhắm ngay vào cái trán của đội trưởng Neo ở sau lưng mình, không chút do dự mà bóp lấy cò súng:

"Ầm!"

Chương 830: Ngày mà nàng xuống biển (1)

Từ lúc đội trưởng đột nhiên biến mất rồi lại dẫn Marlow trở lại, Karen đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Chủ yếu là khi Richard biến mất rồi lại trở về, sau đó Memphis, cũng chính là cậu Eisen nói với mình một câu: "Bắt nhầm người."

Sau đó, Memphis biến mất cũng đã chứng thực điều này, đối phương thật sự là bắt nhầm người.

Nhưng vấn đề là, đối phương bắt đội trưởng lại vì sao muốn đem đội trưởng gửi trả trở về?

Chẳng lẽ đội trưởng cũng bị bắt lộn?

Cho nên, đội trưởng ở cùng một cấp độ với Richard à?

Karen tin rằng, cho dù là Richard đi nữa, cũng sẽ không đồng ý với cái nhận định này.

Lui một bước mà nói, đội trưởng không có bị bắt đi, mà là thật sự phát hiện được quy luật của nơi này, sau đó lại đón Marlow quay trở về.

Nhưng từ lúc nào đội trưởng lại nói nhiều lời như vậy ở trước mặt các đội viên của mình?

Chưa kể là còn giải thích, nói rõ, chia sẻ khái niệm, giống như là thầy giáo đang giải bài cho học sinh của mình vậy.

Việc mà đội trưởng thích làm, vẫn là ngậm một cái còi ở trong miệng, dùng cách đơn giản nhất mà đưa ra mệnh lệnh.

Các người cũng không cần biết vì sao phải làm như thế, chỉ cần dựa theo sự mệnh lệnh của ta mà làm việc.

Lúc kết thúc công việc chuẩn bị hành động,

Đội trưởng còn ca ngợi Thần Trật Tự.

Cái này có vẻ mang theo hiệu quả châm chọc của “hài đen”, đội trưởng là một người mà ngay cả quyển « Điều Lệ Trật Tự » cũng sẽ không thèm đọc, là người truyền thụ kinh nghiệm mà tự mình nghĩ bừa, nhưng vào lúc đối diện với tình huống quái quỷ này, vậy mà bắt đầu cầu nguyện với thần?

Nếu như là bình thường có người ngoài ở đây, mọi người cùng ngồi xuống uống một chút cà phê, giả bộ hòa nhã mà uống chút trà, đội trưởng nói một câu khách sáo kiểu như vậy là rất bình thường, nhưng bây giờ, lại tạo ra cảm giác rất ngượng ngạo.

Còn về câu nói sau cùng của Karen "Đội trưởng tôi có thể lấy mặt nạ xuống không?"

Trái lại là sau khi Karen đã chắc chắn rằng đội trưởng là tên giả mạo cho nên vừa lúc đùa một chút.

Cho nên,

Khi khẩu súng lục Sava 7 đã giơ lên giữa mi tâm của đội trưởng, Karen vốn cũng chẳng có chút gì do dự, đây là vì phòng ngừa thứ quỷ quái này "Biến mất" rồi lại xuất hiện một lần nữa, khiến mình biến mất, vì thế, Karen cũng không giải thích nguyên nhân thật sự mà Richard "Đi mà quay lại" với cậu ta.

"Ầm!"

Tiếng súng vang lên.

Tất cả đồng đội đang đứng phía trước đều thấy rõ, Karen đưa súng bắn một phát vào người đội trưởng.

Đội trưởng cũng không có tránh né, xuất hiện một cái lỗ ở giữa gián.

Sau khi thực hiện chuỗi động tác này, trong lòng Karen còn cảm thấy hồi hộp một chút, bởi vì suy cho cùng thì địa vị của đội trưởng trong lòng của mình và các đội viên khác là không giống nhau.

Không nói đến mục tiêu là một đội trưởng đang còn “sống sờ sờ”, cho dù là dùng phi tiêu phóng vào trên một cái hồng tâm là bức ảnh của đội trưởng thì cũng sẽ có áp lực.

Cũng may, sau một lúc, cơ thể của “đội trưởng” bắt đầu méo mó biến dạng, giống như là có một cái lỗ đen xuất hiện, hút cả người của nó vào, mà cái này, tất nhiên không phải là hiệu quả mà một viên đạn của khẩu Sava 7 có thể làm được.

Karen né sang một bên, cả người thoát khỏi đội hình đang xếp dọc, giơ họng súng hướng về Marlow đang dẫn đầu.

Thật ra thì Karen không xác định mình phát súng tiếp theo của mình có thể bắn trúng được mục tiêu hay không, mặc dù anh từng luyện tập bắn súng một thời gian trong câu lạc bộ ở nhà máy của Peia và Fanny, nhưng anh cũng không có lòng tin quá nhiều với khả năng sử dụng súng đạn của mình, nhất là trong tình huống xuất hiện lâm thời đưa tay bắn ngay, việc này càng yêu cầu trí nhớ cơ bắp đạt đến một mức nhất định.

Điều quan trong nhất chính là, Marlow đang đứng trên cùng trong hàng, Karen lại đang đứng phía sau cùng, giữa hai bên không chỉ có một khoảng cách rất dài, mà còn có một màn sương trắng che chắn.

"Ầm!"

Karen ngắm bắn vào đầu của Marlow, nhưng cuối cùng lại chỉ đánh trúng bả vai Marlow.

Phát bắn này của Karen cũng không có vấn đề, độ chính xác đáng để khen ngợi, nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ Marlow không phối hợp, cũng không chủ động đưa đầu ra mà hứng đạn.

Chủ yếu vẫn là sau khi bắn ra phát súng đầu tiên, tất cả mọi người xuất hiện phản ứng kịp thời, bắt đầu tiến hành động tác chiến thuật và ẩn nấp theo tự nhiên, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Richard ra thì đều là đội viên cũ có kinh nghiệm phong phú, Marlow dựa vào cách này mà né được một phát bắn trí mạng.

Nhưng phần bả vai trúng đạn của Marlow, vẫn có ngọn lửa màu đen cháy lên, đây là hiệu quả kèm theo của đạn ma pháp.

Sau đó,

Marlow bắt đầu mắng to:

"Mẹ nó! Cậu đang làm cái gì thế hả, Karen!"

Ánh mắt của Karen híp lại;

Hả?

Marlow lại là thật?

Chương 831: Ngày mà nàng xuống biển (2)

Cái này,

Từng cột sáng màu đen xuất hiện xung quanh mọi người, bao phủ tất cả mọi người lại.

Cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên méo mó co dãn, tất cả mọi người xuất hiện trong một không gian kính mà bốn phía đều là những viên gạch màu đen tạo thành, còn vị trí trần nhà trên đầu, có điêu khắc một sợi roi da —— Đòn Roi Kỷ Luật.

Tất cả mọi người xuất hiện ở đây, đều chỉ có thể ngồi ở trên vị trí của mình, cả người bị trói lại, mà lại trước mặt mỗi người lại bị ngăn cách bởi một tấm chắn màu đen, có thể thấy được người ở xung quanh, nhưng lại không cách nào dùng âm thanh để nói chuyện, nơi này, tĩnh lặng như chết.

Cũng may, sau khi nhìn thấy ký hiệu của Đòn Roi Kỷ Luật, mặc dù mọi người đều đối với những việc trải qua cảm thấy khiếp sợ không gì bằng, nhưng ít ra, trong lòng cũng đã bình tĩnh lại.

Bản thân là thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật xuất hiện ở trong một căn phòng được khắc ký hiệu của Đòn Roi Kỷ Luật thì chắc chắn có thể bảo đảm sự an toàn.

Karen biết nơi này là chỗ nào, mặc dù anh cũng chưa đến bao giờ, nhưng từng nghe được Fanny và Peia nói, trong nội bộ của Đòn Roi Kỷ Luật có một căn phòng thẩm vấn, căn phòng thẩm vấn này rất nhỏ, lại có thể mô phỏng ra cảnh vật khác nhau, có chút giống với công nghệ hình chiếu 3D, để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của kẻ bị tra hỏi.

Vào lúc hai người cãi nhau trong phòng, Peia đã mắng Fanny, nói muốn đem Fanny cột vào trong phòng thẩm vấn rồi thay đổi khung cảnh thành một cái quảng trường rồi ra sức mà làm nhục cô!

Thế nhưng, Karen không nhớ rõ nhóm người của mình bị "Bắt" đến trong phòng thẩm vấn lúc nào, quan trọng nhất chính là, phòng thẩm vấn của Đòn Roi Kỷ Luật chỉ là thay đổi khung cảnh xung quanh nhằm tô đậm một loại không khí nào đó, thật ra thì người vẫn chỉ ở trong một căn phòng rộng chừng ấy mà thôi, thứ thay đổi cũng chỉ là vách tường bốn phía, sàn nhà và trần nhà, còn nhóm người của mình lúc trước đã di chuyển một khoảng cách xa đến như thế, thậm chí còn bắt tàu hỏa mà đi.

Karen mím môi, theo bản năng của mình, anh cảm thấy màn lừa gạt này, tựa như vẫn còn không kết thúc.

Chỗ mà mình đang nhìn thấy trước mắt, có vẻ không giống là trong hiện thực.

Karen nhìn thấy hai cái ghế ở phía trước mình, là đội trưởng và Memphis đang ngồi, bọn họ biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì trên mặt có đeo mặt nạ, cho nên không nhìn thấy rõ được ánh mắt của họ, với lại bọn họ cũng không thử làm ra động tác chân tay gì để truyền tin.

Vào lúc này,

Trung tâm phòng xuất hiện một bóng người, người đó mặc thần bào màu đen, phía trước thần bào có có thêu lên một thanh kiếm sắc bén, bốn phía xung quanh thanh kiếm có tia chớp màu đen.

Tia chớp màu đen là họa tiết đặc thù phổ biến trên thần bào của Trật Tự Thần Giáo, còn về thanh kiếm kia, hẳn là đại diện cho một bộ môn đặc biệt nào đó, nhưng Karen cũng không nhận ra chức năng của ngành này là cái gì.

"Xin mọi người hãy yên tâm, các bạn có thể tin tưởng về sự an toàn của mình, nhiệm vụ của các bạn cũng đã thành công, xin mọi người ngồi lại ở chỗ này năm tiếng, sau khi năm tiếng kết thúc, mọi ngưởi đều sẽ an toàn rời đi nơi này, sau đó có thể đi nhận phần thưởng nhiệm vụ của mình.

Chờ đến sau khi các bạn rời đi, sẽ có người chuyên môn được cử đến để ký hiệp ước giữ bí mật với mọi người, bởi vậy cho nên mọi người cũng sẽ được nhận thêm một ít phần thưởng thêm vào.

Tôi biết, quá trình này có thể sẽ có chút buồn chán, cho nên, mọi người có thể học tập theo đội trưởng của mình, ngủ ở chỗ này một giấc."

Ánh mắt của mọi người nhao nhao nhìn về phía đội trưởng chỗ ngồi, xem ra, đội trưởng thật sự là đang ngủ.

Đáng tiếc là, mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều đang lơ ngơ, nhưng bởi vì không có cách nào giao tiếp với nhau, cho nên chỉ có thể giấu ở trong lòng.

"Được, gặp lại sau."

Vừa dứt lời, bóng dánh của vị thần quan này cũng lập tức biến mất.

Karen cảm thấy có chút buồn cười, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra, không phải làm nhiệm vụ thanh lý sao, sao còn đến nơi này?

Việc càng buồn cười hơn đó chính là, đội trưởng vậy mà thật sự đang ngủ...

Hả?

Karen bỗng nhiên để ý đến tư thế của đội trưởng, phía sau lưng của đội trưởng là đang dựa vào ghế, cả người có lệch ra một chút, theo lý thuyết thì nếu ngủ theo cái tư thế này, hai tay nếu đặt lên tay vịn của ghế hoặc là vạt áo ở hai bên ghế sẽ thích hợp hơn một chút, nhưng đội trưởng thì không có, hai tay của anh ta đang gấp lại để ở trước người.

Nhìn vào loại tư thế này cho người ta một loại cảm giác rất khó chịu, ánh mắt của Karen trong vô thức mà nhìn đến tay của đội trưởng, phát hiện ngón trỏ tay phải của đội trưởng vừa khéo lại đặt trên một đốt ngón tay trái.

Ở ngón đeo nhẫn?

Chương 832: Ngày mà nàng xuống biển (3)

Karen hình như là đã ý thức được cái gì, ngay lập tức nhìn về phía Memphis đang ngồi trên ghế bên cạnh đội trưởng, từ lúc mọi người ngồi ở trong đây Memphis cũng chưa từng thay đổi tư thế ngồi, ông ấy có lẽ cũng đang ngủ giống như đội trưởng.

Khác biệt với tư thế ngủ không câu nệ mà lại thiếu tự nhiên của đội trưởng, Memphis ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt ở trước người, rất phù hợp với tính cách nghiêm túc cẩn thận của ông ấy.

Nhưng Karen phát hiện, đầu ngón tay của Memphis, đang làm động tác giống với đội trưởng.

Anh biết, trên ngón tay trái của hai người này đều có đeo một chiếc nhẫn kia, mà chiếc nhẫn kia chính là cái mặt nạ.

Đi ngủ... Chiếc nhẫn... Mặt nạ?

Karen liếm môi một cái, nhìn kỹ lại hoàn cảnh bốn phía xung quanh, năm tiếng, xấp xỉ lần chỉnh sửa thời gian trước, cho nên nếu nhóm người của mình muốn đi ra ngoài, nhất định phải đợi đến lần chỉnh sửa tiếp theo?

Vậy thì rốt cuộc nhóm người của mình đang ở chỗ nào?

Bị thôi miên sao?

Nhưng chân thực hơn so với thôi miên nhiều, cũng tỉ mỉ tinh tế hơn trong giấc mơ nhiều.

Loại cảm giác này, càng giống như tinh thần của mình bị ép buộc đưa vào một khung cảnh khác, tất cả mọi việc đều nằm ngoài sự tự chủ của mình.

Cho nên, nếu như nói "Ra ngoài", cũng không phải là mang ý nghĩa là “Cấm chế” được phá bỏ, bước ra khỏi cánh cửa lớn nơi này để rời đi, mà là tinh thần ý thức quay trở về...

Như vậy, nhóm người của mình bây giờ, vẫn còn ở trong thế giới ý thức không chân thật kia!

Karen cho rằng mình phát hiện mấu chốt của vấn đề, có sự nhận biết này làm điều kiện tiên quyết, lại nhìn vào tư thế ngủ của đội trưởng và Memphis, Karen đã cảm thấy việc này càng thêm kỳ quái.

Nếu như so sánh nơi này một với một cái lồng giam bên trong ý thức, chúng ta đều bị ngăn cách trong nơi này, như vậy hai người đội trưởng và Memphis bây giờ chẳng phải là đang… Vượt ngục?

Là hai người bị cách ly đến đây sớm nhất, là hai người mạnh và có trí thức uyên bác nhất trong tiểu đội, bọn họ sẽ cam tâm ngồi tù suốt ở đây sao?

Không, bọn họ sẽ không, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách làm một vài việc, thử một vài thứ gì đó.

Thứ mà họ thử đó là... Mặt nạ sao?

Karen cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn này, mình cũng không cách nào triệt để hiểu rõ ràng quan hệ cụ thể giữa những hoàn cảnh này, có điều, anh cũng không ngại bắt chước đội trưởng và cậu của mình một chút, đến cùng thì, tất cả mọi người đều có mặt nạ.

Lúc này, Karen để ý đến bên một người ngồi trên cái ghế bên cạnh mình đang điên cuồng làm động tác tay để ra hiệu cho mình, đó là em họ Richard của mình, Richard bây giờ có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng còn ngôn ngữ tay của cậu ta đang bày ra bây giờ có lẽ là do chính cậu ấy nghĩ ra.

Karen làm tư thế mặt úp lên hai tay, ra hiệu rằng mình buồn ngủ, bảo cậu ta đi kiếm người khác mà thảo luận về việc phát minh ra ngôn ngữ tay mới.

Sau đó, cơ thể Karen lùi lại rồi tựa vào sau, cố gắng cuộn cơ thể của mình lại, đưa tay ép cái mặt nạ trên mặt xuống một chút.

Cái mặt nạ này là mặt nạ màu bạc mà Fanny thống nhất mua cho cả tiểu đội, nhưng trong giới chỉ có mình mình vẫn còn có hai cái mặt nạ khác.

Một cái là ngài Pavaro, một cái khác là một cái mặt nạ màu bạc mà ông nội để lại.

Karen suy đoán, cái thế giới ý thức này đã đánh dấu lên mỗi người ở đây, nhóm người của mình từ lúc nhận nhiệm vụ cho đến khi tiến vào trong hoàn cảnh này, chắc hẳn đều đã có sự sắp xếp từ trước, người điều khiển cái thế giới ý thức này chắc chắn cũng biết rõ về sự tồn tại của mỗi người trong đây.

Cho nên, dựa trên cơ sở này, nếu như có thể tạo thêm một cái thân phận mới vào lúc này thì sẽ không bị đánh dấu, tương đương với việc trở thành một người không nên tồn tại ở trong thế giới ý thức này?

Không bị giám sát và không bị giới hạn, với điều kiện không cố ý tạo nên sự chú ý, cũng có nghĩa rằng được tự do một mức nhất định.

Chọn cái nào mặt nạ nào đây?

Karen theo bản năng muốn lựa chọn tấm mặt nạ của ngài Pavaro, nhưng cân nhắc đến việc lần trước mình dùng mặt nạ của ông nội để tiến vào không gian phong cấm mà Loya bị giữ ở trong, cho nên tấm mặt nạ này của ông nội vào một vài trường hợp sẽ có tác dụng đặc biệt.

Đầu ngón tay, chạm lên trên bề mặt chiếc nhẫn, Karen lựa chọn tấm mặt nạ màu bạc của ông nội.

Ở trong lúc đeo mặt nạ ấy, Richard chỉ cảm thấy Karen ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, giống như là đã thật sự ngủ thiếp đi.

Còn bản thân Karen, thì phát hiện hoàn cảnh xung quanh mình xảy ra thay đổi, khung cảnh phòng kín biến mất, các thành viên trong tiểu đội cũng không thấy, còn mình thì nằm tại ở trên một sườn núi.

Chỗ sườn núi này Karen rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì có thể trông thấy lâu đài cổ Ales, lúc đầu vừa đến đây, toàn bộ tiểu đội đã ẩn núp chờ đợi ở chỗ này một khoảng thời gian rất lâu.

Karen ngồi dậy, hai tay sờ lên trên mặt đất hai bên.

Tại sao lại bắt đầu từ nơi này?

Hai tiểu đội của Anthony và Kansa lái xe đi qua nơi đây, tiến vào lâu đài cổ, đợi đến lúc bọn họ đi ra, nhóm người mình từ trên sườn núi này đi xuống dưới, phát hiện xe mà họ bỏ lại trên đường.

Vị trí này, tựa như là điểm xuất phát của tất cả mọi thứ?

Nhưng nguyên nhân của điểm xuất phát này là gì?

Karen đứng người lên, nhìn chỗ mình vừa nằm lúc nãy, lẩm bẩm nói:

"Ở trong hiện thực, cơ thể của tất cả mọi người, thật ra đều đang nằm ở chỗ này?"

Nếu như thật sự muốn lựa chọn ra một điểm giao nhau giữa một cái thế giới ý thức và thế giới hiện thực, có lẽ chỗ này là nơi thích hợp nhất, lâu đài cổ Ales bỗng nhiên bị một bóng đen bao trùm, không chỉ mang ý nghĩa cả lâu đài cổ bị bóng tối bao trùm, mà càng có nghĩa rằng ánh mắt của mọi người đã bị che lại.

Chương 833: Ngày mà nàng xuống biển (4)

"A..."

Karen hít sâu một hơi,

"Cho nên, lúc này đang làm gì, chả nhẽ là thử nghiệm Thần Khí sao?"

Liên tưởng đến mấy câu "Nhiệm vụ của các bạn đã hoàn thành" "Ký tên vào hiệp ước giữ bí mật nhận thêm phần thưởng" của người kia nói vào lúc ở trong phòng bí mật, rất có thể, mục tiêu của tiểu đội mình và của cả hai tiểu đội kia cũng không phải là để thanh lý dị ma trong lâu đài cổ gì đó, mà là bị "Dụ dỗ" vào đây để làm "chuột bạch" thí nghiệm.

Đội trưởng và cậu Eisen đã đi đâu rồi?

Bọn họ chắc hẳn cũng ở chỗ này mà "Tỉnh dậy", nhưng bọn họ chắc cũng không chỉ đứng lại ở đây, cho nên bọn họ bây giờ đã đi đâu rồi?

Đáp án, thật ra đã có.

Tòa lâu đài cổ kia trong hiện thực có khoảng cách bao xa thì trong thế giới ý thức này cũng như vậy, trong loại trạng thái này, nếu không thử vào xem, cũng cảm thấy hơi có lỗi với bản thân mình.

Karen bắt đầu đi xuống dưới sườn núi, lúc bước đi, anh còn cố ý che giấu thân hình của mình, cố gắng mượn khung cảnh ban đêm để che giấu hành động của mình.

Anh không đi đến trước cổng lớn của lâu đài cổ trong trang viên, mà là đi tới bức tường bao vây trang viên ở phía tây, bên trong vách tường cũng chỉ có một vùng cây cỏ, không trông thấy bóng người nào, Karen trực tiếp bò lên trên vách tường.

Lúc hai chân rươi xuống đất, phát ra một chút tiếng vang, Karen xoay người ngồi xổm xuống, cảnh giác mà nhìn khắp bốn phía.

Sau khi xác nhận không có ai, Karen đứng người lên, chuẩn bị đi về hướng của tòa lâu đài.

Nhưng vào lúc này, trong hàng cây cỏ sau lưng Karen, bỗng nhiên có một người nhảy ra, sau khi người này nhảy ra ngoài, ngay lập tức kêu to lên một tiếng.

"A! ! !"

"..." Karen.

Nhưng tiếp theo đó, cái người này cứ giống như không nhìn thấy Karen vậy, hắn ta nhảy ra từ trong lùm cây, hai tay làm ra tư thế như đang bơi lội, hai chân vừa đi đến phía trước vừa bơi.

Trong miệng còn lầm bầm:

"Mình là một con cá đang bơi trong dòng sông thời gian, cá, cá, cá!"

Từ đầu đến cuối, hắn ta đều không nhìn thấy Karen, cũng không biết là thật sự không nhìn thấy hay là bởi vì hắn đang ở trong trạng thái vô thức, không còn để ý đến mọi việc xung quanh.

Karen suy nghĩ một hồi, giống như nhớ lại, vị này tựa như là 1 trong hai người đội viên của hai tiểu đội kia trao đổi vào mà đi cùng với tiểu đội mình lúc trước.

Đã diễn kịch đến nhập tâm vậy rồi sao?

Nếu như đội trưởng lúc đầu không có làm công tác tư tưởng cho tiểu đội mình, không có Memphis nói ra đây là một âm mưu, không có một phát súng bắn vào đội trưởng giả của mình, như vậy thì tất cả mọi người trong tiểu đội mình, có phải cũng sẽ giống như thế này hay không, cho rằng bản thân mình đang chuyển động trong dòng thời gian?

Karen rất hoài nghi rằng, chờ đến sau khi biết được sự thật, bọn họ phải làm gì với những tổn thương tinh thần này?

"Có phải cảm thấy rất tàn nhẫn không?"

Âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong cửa sổ của tòa lâu đài gần bên, Karen nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy đội trưởng đang đứng ở trong mà nhìn mình.

"Đội trưởng, ngài nhìn thấy tôi à?"

Neo hỏi ngược lại: "Sao rồi, cậu cảm thấy mình đã tàng hình rồi sao?"

"Vừa mới nãy thiếu chút nữa cho rằng là vậy."

"Ha ha." Neo cười hai tiếng, lấy xuống tấm mặt nạ màu bạc trên mặt mình, lộ ra một gương mặt đầy máu mà không có da mặt.

Karen đưa tay để lên trên mặt mình, sau đó lắc đầu, anh không lấy nó xuống được.

Đội trưởng tháo mặt nạ xuống là thay đổi thân phận, còn mình thì mang mặt nạ lên đổi thân phận.

"Ta đã từng thấy cậu đeo cái mặt nạ này, cho nên ta cảm thấy mặt nạ màu bạc có vẻ đẹp hơn một chút, cho nên về sau mới bảo Fanny đi kiếm mặt nạ bạc cho cả tiểu đội cùng dùng."

"À, ừm."

Neo chỉ về hướng mà “con cá” lúc nãy vừa bơi đi, nói: "Vừa nãy cậu cảm thấy tên đó đáng thương à?"

"Cũng không tính là vậy."

"Nhìn quen thì tốt rồi, chính phủ Wien vì nghiên cứu vi khuẩn, còn cố ý bảo rằng là tiêm chủng miễn phí mà tiêm vi khuẩn vào dân bản địa để quan sát hình hình.

So với những việc đó, ít ra Thần Giáo của chúng ta cũng không làm quá đáng đến như vậy."

"Đội trưởng, ngài phát hiện được điều gì ở trong rồi sao?"

"Không hề phát hiện được thứ gì, tất cả mọi thứ trong lầu đài cổ chỉ là một vài thiết kế ám chỉ tâm lý, giống như là một công viên giải trí với chủ đề kinh dị mà thôi, có lẽ tin tức có ích cũng không ở bên trong, mà là ở bên ngoài."

Neo nhảy từ trong cửa sổ ra, ra hiệu Karen đi theo mình.

Bọn họ đi ra phía sau của tòa lâu đài, đằng sau có một đài phun nước, vị trí của cái đài phun nước này rất kỳ lạ, giống như là bị dán vào vách tường bên ngoài của tòa lâu đài này, cho nên từ phía bên ngoài và ở trên sườn núi, ánh mắt vừa lúc bị che khuất, cho nên không nhìn thấy nơi này.

Trong đài phun nước có một tòa pho tượng, một người đàn ông ngồi trên ghế, tay phải nắm lại chống dưới cằm của mình, trên mặt tỏ vẻ trầm tư.

"Đây là ai?" Karen hỏi.

"A, ta đang chuẩn bị hỏi cậu vấn đề này đấy."

"Hỏi tôi?"

"Bởi vì cách đây không lâu cậu còn nhắc qua cái tên này trước mặt ta, nếu không tin thì cậu thử nhìn lên cái bia đá kia xem."

Bên cạnh đài phun nước còn có một cái bia đá, Karen đi qua nhìn về phía chữ khắc ở phía trước:

Ta không tiếc tất cả muốn ngược dòng tìm hiểu thời gian, chỉ vì để quay lại ngày mà nàng xuống biển.

—— —— Ranedal.

"..." Karen.

Chương 834: Hải Thần diệt vong (1)

"Cậu phát hiện được gì rồi sao?" Neo hỏi Karen, "Có lẽ, cậu có điều gì muốn nói với ta không?"

Karen lại nhìn về hàng chữ khắc trên bia đá một lần nữa, đúng vậy, là Ranedal, không sai.

Ngay sau đó, Karen vừa nhìn về phía cái pho tượng ở giữa đài phun nước kia...

Thần hình của người đàn ông có chút thon gầy, đường cong trên bộ mặt rõ ràng, cho người ta cảm giác được một bầu không khí trầm lặng và cô độc.

Sau đó, Karen cố ý nhìn về phía đầu của pho tượng, à, không phải đầu hói.

"Ừm?"

Neo lại dùng giọng mũi nhẹ hối thúc một tiếng.

Karen do dự một chút, anh cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói: Đội trưởng, tất cả mọi việc mà tiểu đội chúng ta đã gặp ngày hôm nay, đều là do con chó nhà tôi làm ra à?

Có điều, Karen cũng rất rõ, những việc xảy ra vào ngày hôm nay cũng không có liên quan gì đến Kevin bây giờ.

Đơn giản chỉ là một món đồ chơi do nó để lại, bây giờ, món đồ chơi đó bị người khác nhặt lên rồi chơi đùa mà thôi.

"Tôi cũng không biết gì nhiều về hắn ta."

"Ừm, ta tin tưởng cậu," Neo trả lời một câu như vậy, "Tuy nhiên có một nơi có lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú đấy, hoặc có thể nói rằng, có ích đối với cậu, nếu như việc mà cậu nói với tôi kia là thật."

"Đội trưởng, là việc gì?"

"Cậu đã từng nói với tôi rằng, cơ thể của cậu đã từng được Renedal cải tạo."

"Cho nên?"

"Cho nên, có một nơi ta không vào được, nhưng có lẽ cậu có thể vào."

"Là nơi nào?"

"Tầng cao nhất của lâu đài cổ này."

Karen đi theo Neo tiến vào trong lâu đài cổ, không đi vào bằng cổng chính mà là trèo qua cửa sổ.

Sau khi bước vào, Karen phát hiện căn phòng này bị chia thành một nửa ánh sáng và một nửa bóng tối, giống như là thời gian đã bị phân tách ở nơi này.

"Nơi đây đã cố gắng bố trí thành như vậy, cậu chắc hẳn hiểu những thứ này hơn cả ta." Neo nói.

"Dùng để tăng thêm sự sâu sắc cho những gợi ý tâm lý, những việc mà chúng ta trải qua ở ngoài lâu đài cổ và bên trong lâu đài cổ, chắc chắn hoàn toàn không cùng một cấp bậc, người điều khiển nơi này chắc hẳn đã tốn nhiều tâm sức để bố trí nơi này hơn."

"Đúng vậy, may là ta không có dẫn mọi người vào nơi này, nếu không thì ta lo rằng sau khi nhiệm vụ này kết thúc, trong tiểu đội của mình lại có thêm mấy tên đần độn, cũng không thể vứt bỏ hay loại trừ bọn họ ra khỏi đội, chỉ có thể tìm một nhiệm vụ thích hợp, sắp xếp cho bọn họ một cái kết cục hy sinh bản thân mình để cứu mọi người sẽ là một chuyện rất khó khăn."

"Đội trưởng, tôi cảm thấy những lời này không thích hợp để nói cho môt ngưởi đội viên như tôi nghe đâu."

"Nghe một chút cũng không có gì xấu cả, cậu cũng không cần lo lắng đội viên khác bởi vì biết được mục đích của cậu mà cảm thấy cậu vô tình hay là công kích cậu, có lẽ trong lúc bọn họ uống rượu say sẽ nói vài câu rằng cậu là một kẻ máu lạnh, nhưng thực sự từ đáy lòng của bọn họ vẫn tán thành với cách làm của cậu.

Nhưng thật ra ta nghĩ, nếu như phần thưởng đủ hậu hĩnh mà nói thì rất nhiều bệnh chắc có thể trực tiếp chữa khỏi."

Karen không có nói tiếp mà là tiếp tục yên lặng mà đi theo Neo, hai người đi từ cầu thang lầu một, cuối cùng lên tới lầu năm.

Trong lúc này, Karen có loại cảm giác đến khu vui vào buổi tối, rất nhiều thứ mặc dù không có khởi động, nhưng vẫn như cũ có thể làm cho nội tâm của người ta rất khó chịu, nếu như khởi động mà nói, thứ cảm giác sai lệch về thời gian kia đủ để phá vỡ hoàn toàn những nhận thức của người ta trước đây về thời gian

Đợi đến lúc lên tới lầu năm, Neo nhìn nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nói: "Thời gian của chúng ta xem như cũng dư dả, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau muốn đi vào cũng rất khó khăn, ta đoán chừng chúng ta sẽ bị xếp vào trong danh sách của những người không vượt qua bài kiểm tra. À, đúng rồi, suýt nữa quên mất, cậu có thể tới nơi này, là do cậu bị cô lập, hay là toàn bộ tiểu đội đều bị cô lập?"

"Toàn bộ tiểu đội đều bị cô lập."

"Vậy thì thời gian đến lúc tiểu đội của chúng ta rời khỏi nơi này đã rất gần, nhưng mà thời gian vẫn còn dư dả." Neo vừa tính toán vừa hỏi thăm, "Sao mà làm được vậy?"

"Người vận hành nơi này tạo ra một bản giả của ngài."

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Tôi bắn vào đầu ngài ngay trước mặt tất cả thành viên trong tiểu đội."

"Ừm?"

"Bản giả của ngài."

"Cậu thật sự dám ra tay."

"Bởi vì tôi biết tên đó là giả."

"Tốt, cậu đã làm rất tốt, đám người kia dùng cách này để xem chúng ta như vật thử nghiệm, cho dù sau đó phần thưởng có hậu hĩnh hơn đi chăng nữa, ở trong lòng chúng ta cũng phải hết sức nguyền rủa bọn chúng, đương nhiên, để cho việc thử nghiệm của bọn chúng có vấn đề cũng là một sự biểu đạt rất tốt.

Đến rồi, là cánh cửa này."

Neo chỉ chỉ vào một cánh cửa lớn màu đỏ ở trước mặt, sự xuất hiện của cánh cửa lớn này ở đây vô cùng không phù hợp với phong cách bố trí ở nơi này, nhưng cũng bởi vậy mà làm nổi bật lên rằng nó không giống bình thường.

"Ta không mở nó ra được, nó giống như là một cái vách tường, cậu đến thử xem sao."

Chương 835: Hải Thần diệt vong (2)

Karen nhẹ gật đầu, duỗi tay ra chạm vào bên trên cánh cửa, nhưng không cảm giác được bất cứ lực cản nào, thậm chí cái gì cũng không sờ đến được, bởi vì tay của Karen đã trực tiếp xuyên qua cánh cửa.

Neo nhìn cảnh này, gật đầu nhẹ, nói:

"Được rồi, bây giờ ta đã hoàn toàn tin tưởng rằng cái cơ thể này của cậu đã được Tà Thần cải tạo."

"Trước đây đội trưởng ngài vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng sao?"

"Ta vẫn luôn tin tưởng cậu mà, nhưng hoàn toàn tin tưởng là ở một cấp độ cao hơn."

Karen cũng duỗi ra một cánh tay còn lại đặt lên trên, lúc này, trên cửa lớn bắt đầu xuất hiện từng tầng từng tầng gợn sóng, cánh cửa lớn trước mặt, như là một mặt nước dựng đứng.

"Đội trưởng ngài có muốn cùng vào chung không?"

Karen rút một cánh tay của mình ra, đưa về phía đội trưởng.

"Nếu như lúc ta đi vào có vấn đề gì xảy ra, ta có thể kẹt chết luôn trong đó không?"

"Đây chỉ là ý thức tinh thần mà thôi."

"Nhưng cảm giác tử vong cũng là thật, nếu như ở chỗ này bản thân cho rằng mình đã chết, vậy cậu cảm thấy cơ thể chúng ta trong hiện thực sẽ có phản ứng dây chuyền gì? Thuật Pháp hệ Tinh Thần hiểu rõ nhất về điều này."

Nghe được câu này, Karen bỗng nhiên ý thức được nếu như lần trước phát bắn của mình ngắm chuẩn một chúng mà bắn vỡ đầu của Marlow, như vậy Marlow chẳng phải là...

Marlow đáng thường cũng chẳng qua cũng chỉ là bị tên đội trưởng giả lừa gạt mà thôi.

"Vậy ngài ở lại bên ngoài, tôi đi vào xem."

Karen thật sự rất tò mò rằng con chó nhà mình năm đó đã để lại món đồ chơi gì, nếu mất đi cơ hội trước mắt thì rất khó mà đợi đến thời cơ tiếp theo, cho dù chủ nhân của thứ này năm xưa là con chó nhà mình.

"Không, ta nguyện ý thử một chút."

Neo bắt lấy tay của Karen, ngay lập tức, cơ thể của Neo tựa như cũng nhận được tư cách đi vào trong cánh cửa này, sau đó hai người rất nhanh đã chui vào bên trong cánh cửa.

"Ông!"

Phía sau cửa, là một vùng trời sao, rất đẹp.

Nhưng cái này cũng không phải là những ngôi sao thật sự, mà là một chuỗi phép tính, nó chính là cơ quan đầu não, cơ cấu lên toàn bộ không gian ý thức này, nếu dạo bước bên trong nó, ngươi có thể cảm giác được sự nhỏ bé của mình, đây là một sự đè bẹp trên phương diện trí tuệ.

"Ta nghĩ, cái không gian này, chắc hẳn là thứ mà Ranedal để lại." Neo nói, "Một vùng sao trí tuệ."

Karen nhẹ gật đầu, nhưng lập tức lại có một cảm giác buồn rầu xuất hiện trong lòng, nếu đây là đồ của con chó nhà mình để lại thì nếu mình đem nó mang đi, trên danh nghĩa thì xem như vật trả về cho chủ cũ, nhưng hết lần này đến lần khác thì cái thứ được để lại... Mình cho dù muốn lấy đi cũng không được.

Ai, cũng đáng đời Ranedal không lưu lại được bao nhiêu vết tích trên thế gian, không nói đến người bình thường, cho dù xem như là thần quan, cũng cơ bản không có bao nhiêu người biết về sự tồn tại của vị Tà Thần này.

Nếu như năm đó nó lưu lại vài thứ như Đao Tà Thần, Kiếm Tà Thần, Búa Tà Thần, Khiên Tà Thần, cho dù ở phía trước có thêm mấy loại tiền tố như "Tàn phá, vỡ tan", vậy thì độ nổi tiếng chắc chắn sẽ khác nhau.

Karen cùng với Neo tiếp tục tiến lên, trong lúc hai người đang cho rằng phía sau cánh cửa này chỉ có ngôi sao này thôi, lại một cánh cửa xuất hiện ở trước mặt hai người, cánh cửa này không phải màu đỏ, mà là màu xanh lam.

"Thử lại một lần xem có thể đi vào trong hay không."

"Được rồi."

Karen duỗi ra hai tay một lần nữa, nhưng lần này, hai tay bị cửa chặn lại.

Neo thấy thế, phát ra một tiếng than thất vọng, nói: "Xem ra là không được, chỉ có thể đi tới đây thôi."

Nói xong, Neo xoay người, chỉ vào hướng hai người đi vào đây:

"Đồ vật trong căn phòng này, chắc là do Ranedal để lại, thậm chí ta có thể suy đoán được, ngay cả cánh cửa màu đỏ kia thì bọn họ cũng không vào được;

Bởi vì bọn họ lo rằng nếu gượng ép mà vào đây sẽ phá vỡ những ngôi sao này, cho nên bọn họ chỉ có thể mượn trung tâm Trí tuệ của nơi này đến vận hành thế giới ý thức.

Đáng tiếc, bên trong cánh cửa tận cùng nhất này, chúng ta cũng không vào được, chắc hẳn cũng chưa từng có người nào bước vào mà xem có cái gì ở trong."

Ý của đội trưởng đó là, thứ mà Ranedal để lại, có thể là một loại “Đại Não” theo ý nghĩa trừu tượng, bộ môn liên quan của Trật Tự Thần Giáo sợ rằng phá vỡ kết cấu của nó cho nên mới không tiến hành giải phẫu nghiên cứu, chỉ có thể xem nó là một vật được gắn vào đây rồi sử dụng nó.

"Nơi này là nơi quan trọng nhất, nhưng cùng lúc cũng là nơi không quan trọng nhất." Neo thở dài, "Đi thôi, chúng ta trở về đi."

"Kẹt kẹt..."

Đúng lúc này, Neo nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ sau lưng của mình.

Neo xoay người, trông thấy Karen đưa tay bắt lấy chốt cửa, kéo cửa mở ra.

"Đội trưởng, cánh cửa này dù không thể đi xuyên qua, nhưng có thể kéo ra."

Chương 836: Hải Thần diệt vong (3)

"A, như vậy à."

Neo lại quay trở về, hai người cùng đi vào trong gian phòng nằm trong tận cùng này.

Nói xác thực, thì nó đúng là một căn phòng.

Bởi vì hai người đi ra từ trong một cái tủ quần áo bị thủng, mà trong căn phòng được xây lên từ mấy tảng đá này, thứ đáng giá nhất lại là cái tủ quần áo bị thủng này

Neo bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía, Karen mở miệng hỏi: "Đội trưởng, có thể nhìn ra từ niên đại nào không?"

"Bất cứ dấu vết về năm tháng gì đều chẳng liên quan đến người nghèo."

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Ta cảm thấy nơi này hẳn nơi khắc sâu nhất trong ký ức của Ranedal, rất có thể đây là ngôi nhà đầu tiên của hắn ta."

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, vậy còn ba cái cửa sổ đóng chặt này..."

"Có thể đẩy ra xem."

Neo cười nói: "Nhìn trộm ký ức của một vị Tà Thần, giống như có chút không thích hợp a?"

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Neo vẫn như cũ mà bước đến cửa sổ đầu tiên phía tay trái.

"Tôi cảm thấy ngài Tà Thàn vĩ đại cũng sẽ không để đến vài việc nho nhỏ này." Karen cũng đến gần cửa sổ.

Sau khi chuyện này qua đi, Karen cảm thấy mình cần phải về nhà tra khảo con chó kia một hồi, không thể bởi vì nó không biết nói chuyện mà bỏ mặt không quan tâm đến quá khứ của nó, cũng giống như chuyện lần này, nếu như mình sớm biết đến nơi này, lúc ngay từ đầu cũng không cần phải hồi hộp như vậy, còn kém chút nữa làm ý thức của Marlow tan rã.

Karen hình như nhớ lại vào lúc mọi người được sắp xếp vào trong căn phòng bí mật kia, không chỉ có Richard đang điên cuồng làm ngôn ngữ tay cho mình xem, Marlow ở phía xa xa cũng chỉ vào vết thương trên bả vai mình đang mà cố gắng kháng nghị với mình, nhưng chắc là do mình nhìn lầm, ừm, là nhìn lầm.

Tóm lại, việc cần làm là thẩm vấn con chó nhà mình vẫn nên giao cho con mèo nhà mình đi.

Neo đưa tay, đẩy một cánh cửa sổ ra.

Sau khi cửa sổ thứ nhất được mở ra, khung cảnh bên ngoài hiện ra chính là một vùng biển cả xanh thẫm, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài trắng đang đi dọc theo bãi cát nhặt hải sản, đằng sau, là một thiếu niên áo quần lam lũ cẩn thận từng li từng tí đi theo đằng sau cô ấy.

Ánh nắng, bãi cát, sóng biển, thiếu nữ và thiếu niên, đây là một cảnh tượng vẫn luôn theo một khuôn mẫu cũ nhưng vẫn làm người xem không bao giờ cảm thấy chán.

Rất nhiều người đều có thể thay mình vào vị thiếu nữ kia, rất nhiều người cũng có thể thay mình vào cậu thiếu niên kia.

Trong những ngày tháng của tuổi thanh xuân, có thể là một tia nắng chiều vương xuống trên một lọn tóc hoặc là một bờ môi nhẹ cong, trong nháy mắt có thể chạm vào trái tim của ai đó.

Đều từng trải qua độ tuổi đó, cũng đều đến từ độ tuổi đó, nhắm mắt mà suy nghĩ, có vẻ như luôn có thể tìm đến hình ảnh giống như vậy, chỉ có điều người con gái ấy, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết rằng từng có ánh mắt của mình rơi vào trên người con gái ấy.

Lúc này,

Hai người Neo và Karen đều chống khuỷu tay lên bờ cửa sổ, hai người lúc này giống như một hai anh em trong môt hộ gia đình sống ở trên lầu hai thích đứng ở bên cửa sổ ngắm gái xinh đi dạo trên đường.

"Vị thiếu niên này chính là Tà Thần?"

"Có lẽ vậy."

"Thật sự khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ, Tà Thần thế mà đã từng có một mặt như thế, trung thực, chất phác, ngại ngùng, người như vậy mà về sau có thể trở thành một vị Tà Thần, chậc chậc.

Đúng rồi, thiếu nữ kia là người bình thường sao?"

"Nếu như tôi không đoán sai mà nói, cô gái kia hẳn là... Mills."

"Nữ thần Mills?"

"Đúng thế."

"Thì ra nữ thần Mills đã từng có một đoạn tình cảm giống như rơi vào chung một chum đựng tương với Tà Thần."

Người Wien thích ăn các loại tương, gần như mỗi nhà đều có một chum tương, cho nên hai đứa bé cùng nhau rơi vào trong một cái chum tương, mang ý nghĩa rằng quan hệ hai nhà vô cùng tốt, có thể dùng chung một chum tương, xem như phiên bản thanh mai trúc mã của người Wien.

"Tôi cảm thấy, nữ thần Mills và Tà Thần, cũng chưa từng rơi chung vào một cái chum tương."

"Ồ?"

Neo nghe được câu này, lại nghiêm túc quan sát một hồi, phát hiện thiếu niên kia chỉ là nhắm mắt mà theo đuôi của chị gái đang đi ở phía trước, đang giẫm lên vết chân của cô, cô ấy quay đầu lại nhìn cậu ta, cũng chỉ cười cười một cách lễ phép, xem ra, hai người hình như cũng chẳng quen biết gì nhau.

"Tê..."

Neo hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Tại sao ta cảm giác mình hơi đáng thương cho vị Tà Thần này."

"Tôi cũng thế." Karen phụ họa nói.

Neo nghiêng mặt qua nhìn xem Karen, hỏi: "Trong cuộc sống của cậu đã từng thiếu phụ nữ à?"

"Cái gì?"

"Ý của ta là, lúc cậu nói ra mấy lời này, lương tri của cậu sẽ không cảm thấy nhức nhối à?"

"..." Karen.

Chương 837: Hải Thần diệt vong (4)

Từ cái cửa sổ này nhìn sang, thiếu nữ vẫn đang cất bước, thiếu niên cũng vẫn luôn ở sau lưng cô, hai người từ sáng sớm đi tới giữa trưa, lại từ giữa trưa đi đến hoàng hôn, từ hoàng hôn lại bước đến phía những ngôi sao xa.

Có lẽ, mảnh ký ức này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi chủ nhân của ký ức này hi vọng nó mãi mãi không có điểm cuối cùng, cứ như vậy mà luôn luôn tiếp diễn, cho đến vĩnh hằng.

"Nhìn đến ô cửa sổ thứ hai đi." Neo đề nghị.

"Được rồi, đội trưởng."

Ô cửa sổ thứ hai bị đẩy ra, ngoài cửa sổ biến thành một mảnh đá ngầm, một người thanh niên tuổi trẻ đứng ở nơi đó, nhìn một người phụ nữ, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trên đảo, ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ, lái vào biển cả rộng lớn vô ngần, cuối cùng, bị màn nước và vòng xoáy khổng lồ nuốt chửng.

Cảnh tượng này, Karen từng trông thấy trong ký ức của Kevin lúc giải bỏ một tầng phong ấn cho nó.

Neo mở miệng nói: "Ngày mà nữ thần Mills thành Thần."

Karen nhẹ gật đầu.

Nữ thần Mills vì để cho những cô gái điếm trên đảo không bị ức hiếp nữa, chủ động tiến vào biển cả, trở thành tình nhân của Hải Thần, từ đó về sau, đám hải tặc cũng không dám không trả tiền chơi gái, nếu không sẽ bị sóng biển nuốt chửng như là hình phạt.

Trả tiền cho gái điếm, vốn đã mang rất nhiều hàm ý tôn trọng và danh dự trong đó.

"Cậu ta nổi giận." Neo chỉ chỉ vào người trẻ tuổi đứng trên tảng đá ngầm.

"Ừm."

"Cho nên, ta rất chờ mong đến ô cửa sổ thứ 3, Hải Thần giáo đã từng là giáo hội chính thống, nhưng đã phân liệt vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, mấy cái giáo hội bị tách ra từ Hải Thần Giáo khi xưa, cao nhất cũng chỉ là một cái giáo hội tầm trung.

Hải Thần Giáo phân liệt có mối quan hệ gì với vị Tà Thần này hay không?

Dừng lại,

Không nên mở miệng,

Ta muốn tự mình mở cửa sổ mà nhìn!"

Thật ra điều Karen muốn nói đó là: Tôi cũng không biết.

Nhưng cơ bản có thể phán đoán ra được kết quả chắc hẳn là như vậy.

Nếu không, mình cũng không cách nào giải thích lai lịch của thuật pháp "Áo Giáp Hải Thần" đến từ đâu, cũng không có khả năng là năm đó con chó nhà mình đến gặp tình địch sau đó nói chuyện vui vẻ rồi tặng quà làm quen cho nhau?

Neo mở ô cửa sổ thứ 3, trong chốc lát, uy nghiêm kinh khủng càn quét ra xung quanh.

Karen đang bước về phía này, cũng bị áp lực kinh khủng này ép đến khom người xuống trong vô thức, chỉ có thể ráng chống đỡ mà không quỳ xuống, mà Neo ở phía trước, thì hai tay nắm chặt vào bệ cửa sổ, chống chịu lại cơ thể.

Thật sự là uy nghiêm kinh khủng này đến quá bất ngời, để cho hai người không có bất cứ sự chuẩn bị gì, hoàn toàn không cùng một phong cách với hai ô cửa trước đây.

Rốt cục, Karen cũng thích ứng với áp lực này, đi tới một bên bệ cửa sổ, nhìn ra cảnh tượng bên ngoài.

Phía trước, là biển cả xanh thẳm vô biên, Karen và Neo bây giờ giống như đang đứng ghé vào cửa sổ bên mạn thuyền mà quan sát biển cả.

Nhưng phía dưới, ở sâu trong lòng biển, vậy mà xuất hiện một khoảng không cực lớn, bên trong có một toà tế đàn khổng lồ, kích cỡ của tòa tế đàn này vậy mà còn to hơn một cái đảo nhỏ.

Mà bên trên tế đàn, một người đàn ông có hình thể vô cùng to lớn mặc áo giáp màu xanh lam mang phong cách cổ xưa đang bị từng sợi xích tạo thành từ dung nham chui ra từ sâu dưới đáy biển khóa chặt lại, hắn ta đang giãy dụa, mỗi một lần giãy dụa thì ở phía trên đều tạo ra một cơn bão kinh khủng, giống như biển cả đang gào thét, nhưng mỗi một lần giãy dụa đều không làm được chuyện gì.

"Đây là... Hải Thần sao?" Karen không dám tin hỏi.

Đây quả thật một cơ thể to lớn như núi, nhân vật như vậy, cho dù là không có thần lực, chỉ dựa vào hình thể của, cũng đủ xưng bá trong đáy biển.

Neo duỗi ngón tay, chỉ chỉ lên phía đỉnh đầu.

Karen thò đầu ra, hai tay nắm lấy rìa của bệ cửa sổ mà ngước đầu nhìn lên, ở vị trí ngay phía trên, có một cái ngai vàng màu đen đang lơ lửng.

Neo mở miệng hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì?"

Karen hồi đáp: "Trật Tự Vương Tọa."

Neo mở miệng nói: "Cho nên, năm đó người giúp đỡ Tà Thần trấn áp Hải Thần, là Thần Trật Tự của chúng ta."

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Nhưng phán định Ranedal là Tà Thần cũng là Thần Trật Tự."

Lúc này,

Một bóng người đàn ông xuất hiện ở trên tế đàn của Hải Thần, chệnh lệch hình thể giữa hai bên, giống như giữa một viên đá vụn và một ngọn núi, nhưng khi hắn ta xuất hiện, khí thế rùng rợn kia lại giống như đang phủ lên toàn bộ nước biển xung quanh.

Bên trong tay của người đàn ông nay xuất hiện một luồng dung nham, bên dưới tế đàn, cũng bắt đầu có một lượng lớn dung nham ào ạt trào ra khỏi đáy biển, sắp bao phủ thân thể to lớn của Hải Thần.

"Ta đã từng thề, ta muốn để khiến cho Hải Thần Giáo diệt vong, để Hải Thần ngã xuống. Hôm nay, ta đã làm được."

"Ranedal, ta dùng danh nghĩa của biển cả mà nguyền rủa ngươi!"

Hải Thần phẫn nộ gào thét khiến không gian bốn phía chấn động.

"Ta nguyền rủa thần vị của ngươi sẽ bị tước mất!

Ta nguyền rủa tự do của ngươi sẽ bị trấn áp!

Ta nguyền rủa thân thể của ngươi sẽ bị kẻ khác cướp đoạt!

Ta nguyền rủa linh hồn của ngươi sẽ bị trục xuất!

Ta nguyền rủa tôn nghiêm của ngươi sẽ bị chà đạp!

Ha ha ha,

Ta nguyền rủa ngươi,

Đời đời kiếp kiếp là nô lệ, sống như một con chó! ! !"

Phía trên

Sau khi Ranedal nghe xong lời nguyền rủa của Hải Thần dành cho mình, cười khinh thường, rất khinh miệt mà nói:

"Ha ha, thật ngây thơ."

Chương 838: Kinh ngạc (1)

Cửa sổ bị đóng lại, lưng của Neo và Karen tựa vào hai bên cửa sổ.

Neo mở miệng nói: "Hắn ta vậy mà vì một người phụ nữ mà mình chẳng bao giờ có được, từng bước một giết thần..."

Không giống với lời thương cảm của đội trưởng, trong lòng Karen thì lại đang vang vọng lời nguyền rủa lúc trước của Hải Thần.

Ranedal đã từng rất hăng hái, chẳng thèm ngó tới lời nguyền rủa của Thần, càng khinh miệt mà đáp lại "Ngây thơ".

Cũng không biết, lúc hắn ta bị ông nội Dis và ông Hoven cùng nhau phong ấn vào trong cơ thể của chó, rốt cuộc nó có cảm tưởng gì.

Một khoảng thời gian rất lâu từ lúc đó đến bây giờ, Karen vẫn đề phòng với Kevin.

Cũng như lưu ý trong cuốn bút ký mà ông Hoven viết về cách giải bỏ từng lớp phong ấn của Kevin vậy "Cậu điên rồi à!"

Tà Thần chung quy thì vẫn là Tà Thần, cho dù cách phá định hai chữ “Tà ác” là không công bằng... Nhưng cho dù mình biến một con người trở thành một con chó, người kia cũng sẽ liều mạng với mình, huống chi là một vị Tà Thần.

Nhưng sau khi mở ra ba ô cửa sổ này ngày hôm này, sự nhận biết của Karen đối với Kevin càng sâu hơn một chút.

Đề phòng, thì chắc chắn phải tiếp tục đề phòng, bất kể ra sao thì Karen sẽ không bao giờ buông lỏng sự cảnh giác của mình dành cho con chó lông vàng ở nhà kia;

Nhưng dựa vào những việc này, có vẻ có thể cung cấp thêm nhiều chủ đề để hai bên giao lưu với nhau.

Mặc kệ như thế nào, từ kết quả mà suy luận ra thì, lời nguyền rủa của Hải Thần dành cho Ranedal cũng đã hiệu nghiệm.

Neo lại nói: "Ta thật rất khó tưởng tượng ra loại cảm giác này, rốt cuộc hắn ta đã làm bằng cách nào, ta thậm chí cảm thấy rằng trước lúc nữ thần Mills thành thần, cũng không nhất định là biết tên của hắn."

"Bởi vì nữ thần Mills là mặt trăng, mặc dù Tà Thần chưa từng có được mặt trăng, nhưng ánh sáng của nàng, từng chiếu lên người của Tà Thần."

"Ta thật sự không nghĩ tới rằng, sự cay đắng của tình yêu đơn phương lại có thể được cậu đưa ra cách hình dung tinh tế như vậy."

"Đội trưởng, đây vốn dĩ chính là một sự tốt đẹp, suy cho cùng thì, định nghĩa của mỗi người về sự tốt đẹp cũng không giống nhau, nhưng có một số việc, cũng không cần người khác phải đồng tình, cũng không cần người khác phải đồng cảm, chỉ cần có thể làm cảm động chính bản thân mình là được rồi."

"Ai, thật là không ngờ rằng Tà Thần cũng sẽ có một mặt như vậy, ta cảm thấy có chút thổn thức. Đáng tiếc, nơi này người ngoài không vào được, nếu không thì có thể phục chế lại một cái ở ngoài hiện thực, làm nơi tham quan chỗ ở cũ của danh nhân, chắc chắn là người tham quan sẽ đến đây rất nhiều."

"Nếu Tà Thần nghe nói như vậy thì chắc chắn sẽ tức chết đấy."

"Ha ha."

Neo lại nhìn khắp bốn phía một lần nữa, căn phòng được bày biện rất đơn sơ, trên căn bản cũng không giấu được thứ gì tốt, quan trọng nhất chính là, cho dù xem như thật sự có thứ gì tốt, vậy cũng không phải là thực thể, không thể đem ra ngoài được.

À, khu vực ở giữa hai cánh cửa này thật ra là thứ vô cùng quý giá, nhưng đó là trí tuệ, ngay cả Trật Tự Thần Giáo cũng không dám lấy nó ra ngoài, huống chi chỉ có hai người bọn họ.

Hai người bọn họ quay trở lại cái tủ quần áo, lại đi ngang qua vùng trời sao kia, bước đến trước cánh cửa màu đỏ, Neo đưa tay thử kéo cửa một cái, cửa đóng kín.

Sau đó, Neo nắm tay của Karen, bước ra khỏi cánh cửa màu đỏ này.

Sau khi ra ngoài, Neo lại quay người, lại đưa tay kéo cửa một cái, vẫn không kéo ra được.

Karen mở miệng nói: "Nếu bên ngoài đã có một cánh cửa mà người khác không vào được, vậy thì cánh cửa bên trong kia, cũng không cần thiết phải khóa lại, dù sao thì nếu như dùng sức mà phá cửa, mọi thứ liên quan ở bên trong cũng sẽ đều bị phá hủy."

Neo nhẹ gật đầu, nói: "Thật ra thì cậu cũng không cần phải cố gắng giải thích đâu."

"Được rồi, đội trưởng, vậy thì bây giờ chúng ta trở về sao?"

Ở trong tòa lâu đài cổ này, hai người đã được nhìn thấy những bí mật thật sự, nhưng có vẻ những bí mật này, cũng không có giá trị gì thực tế.

Cho nên, cũng không còn ý nghĩa gì để ở lại nơi này.

Neo cũng không trả lời vấn đề của Karen trước, mà là hỏi: "Đúng rồi, lúc cậu đi vào thì trạng thái của người mới kia như thế nào?"

"Ngài Eisen cũng đang ngủ."

"Nói như vậy, ông ta cũng đã tiến vào đây, nhưng ta lại chưa thấy qua ông ta lần nào."

"Đúng vậy, tôi vốn cho rằng đội trưởng ngài cùng với ngài Eisen tiến vào trong này."

"Cậu thấy chúng ta tay nắm tay nhau mà đi vào đây à?"

"Ách..."

"Trước lúc đi ngủ, ta có để lại tư thế ám chỉ cho cậu."

"Trên thực tế, ngài Eisen cũng làm như vậy."

"Ông ta biết cậu cũng có mặt nạ? À, cũng đúng, mặt nạ của ông ta vốn cũng là do cậu nhờ Lemar làm giúp. Có lẽ đã có vấn đề, suy nghĩ của người bình thường như chúng ta, sau khi lại tiến vào trong thế giới ý thức này, ý nghĩ đầu tiên chắc chắn sẽ là vào trong tòa lâu đài cổ này mà xem xét thử, nhưng ông ta lại không tới đây.

Điều này có nghĩa rằng, tại cái ý thức này thế giới bên trong, còn có những chỗ khác đáng chú ý, càng đáng chú ý hơn cả cái lâu đài cổ này, nếu như xem tòa lâu đài cổ này như trung tâm vận hành, vậy thì chắc chắn còn một nơi để điều khiển nơi này."

Chương 839: Kinh ngạc (2)

"Đội trưởng cảm thấy ngài Eisen đã đi đâu?"

"Địa vị của gia tộc Guman, cao hơn một chút trong trí tưởng tượng của cậu đấy, những gia tộc thật sự có bản lĩnh để truyền thừa trong giáo hội, đã không thể nào dùng chức quan của họ để hình dung sức ảnh hưởng thật sự của họ.

Ban đầu, ta là ý thức được hoàn cảnh bây giờ của mình không phải trong hiện thực, nhưng ông ta tựa như đã nhìn ra từ sớm rằng đây là một âm mưu, nhận biết của ông ta về nơi này sâu hơn ta một tầng."

"Vậy thì... Bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy?"

"Tất nhiên, suy cho cùng thì cho dù xem hết nhật ký bí mật trong ký ức sâu thẳm của vị Tà Thần này thì chúng ta vẫn còn có không ít thời gian, chả nhẽ cậu muốn trở về mà đi ngủ thật sao?

Lại nói thêm, nếu một thành viên trong đội bỗng nhiên mất tích, là người đội trưởng thì ta chắc chắn phải đi tìm ông ta về, dẫn ông ta trở về an toàn, đó là lý niệm của tiểu đội chó săn chúng ta không thể buông bỏ, có phải không?"

"Đội trưởng, ngài nói rất đúng."

"Bây giờ vấn đề đã xuất hiện, ở chỗ này, ngoại trừ tòa lâu đài cổ ra, còn có nơi nào thích hợp để làm trung tâm điều khiển?"

"Đội trưởng, ta cảm thấy chúng ta luồng suy nghĩ của chúng ta có thể thay đổi một chú, chỗ chúng ta đang đứng bây giờ là lâu đài cổ Ales, nhưng trong hiện thực thì tòa lâu đài cổ Ales này cũng không giống như vậy, cũng sẽ không có cánh cửa lớn màu đỏ này.

Cho nên, trung tâm điều khiển rốt cuộc nằm ở nơi nào, có lẽ không thể nào thông qua vị trí cụ thể mà suy đoán ra được."

"Ý của cậu là phải đi tìm dấu vết?"

"Đúng thế."

"A, ta hiểu ra rồi, cậu nói rất đúng, ở cái nơi này, quả nhiên là sở trường của cậu, nếu như vậy thì cậu đã tìm được chưa?"

"Tìm được rồi, sương mù, là thứ giả dạng thành ngài để đưa cho chúng ta chỉ dẫn, nhưng ta không biết bây giờ nó vẫn còn ở đó không, và chúng ta có thể tìm ra nó kịp hay không."

"Sương mù?"

Neo đi đến phía đông của lâu đài cổ, mở cửa sổ ra, nơi này xem như là một ví trí khá cao, vị trí xung quanh lâu đài cổ cũng có không ít thành viên lẻ tẻ của mấy tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật đang "Bơi lội" như cá.

Còn trên con đường ở phía xa, thì có năm người tụ tập chung một chỗ, bên cạnh bọn họ thì có sương mù đang vờn xung quanh.

"Vừa đúng lúc, quả thật là có."

Karen cũng đi tới, nhìn vùng sương trắng kia nói: "Sương mù này thật ra là một cách có hiệu quả nhất, nhưng cùng lúc cũng là cách ám chỉ mạnh mẽ nhất, tôi nghĩ, có lẽ chỉ sử dụng cho mấy phần tử ngoan cố nhất, để cho hắn ta và những người đi theo cùng lạc lối trong suy nghĩ về thời gian đứt gãy."

"Ý của cậu là, bố trí trong lâu đài cổ đã được thiết kế tốt, nhưng ở bên ngoài, bọn họ cũng không thiết kế được gì nhiều, loại sương mù này giống như một cách để bổ sung cho khu vực bên ngoài."

"Đúng vậy, đội trưởng, ở trong sương khói, con người rất dễ lạc lối, rất dễ bị tác động, tôi nghĩ, đầu tiên sẽ khống chế một người trung tâm trong nhóm rồi sau đó dùng họ để ảnh hưởng đến suy nghĩ của những người khác."

"Vậy thì chắc hẳn ý nghĩ của cậu đã đúng, còn nhớ lúc chúng ta ngồi ngủ trong căn phòng bí mất kia không, nơi mà trên trần nhà có khắc ký hiệu của Đòn Roi Kỷ Luật ấy."

"Nhớ chứ, tôi có nghe Fanny, nơi đó hẳn là phòng thẩm vấn của Đòn Roi Kỷ Luật."

"Ừm, đúng vậy, là phòng thẩm vấn, hoàn cảnh trong phòng thẩm vấn có thể xảy ra thay đổi, đây là tác dụng của Bức Tường Thẩm Phán, mỗi một đại khu đều có, phân bổ đến từng bộ môn cần sử dụng."

"Bức Tường Thẩm Phán?"

"Không phải là thuật pháp, mà là một món Thần khí, ở vào kỷ nguyên trước có một vị Thần Thẩm Phán, vị thần này muốn trở thành Thẩm Phán Quan điều tiết mâu thuẫn giữa các thế lực của chư thần, muốn dùng cách này đến kết thúc chiến tranh không ngơi nghỉ giữa các vị Thần.

Nhưng vào lúc thần Trật Tự của chúng ta được điều động tham gia chiến tranh cùng với Thần Ánh Sáng, Thần Trật Tự đã ra tay, trấn áp vị Thần Thẩm Phán kia, món Thần khí Bức Tường Thẩm Phán kia cũng rơi vào trong tay của Trật Tự Thần Giáo chúng ta, đương nhiên, không chỉ có mỗi một món thần khí này, toàn bộ di sản của vị thần này, cũng bị Trật Tự Thần Giáo của chúng ta hấp thu, danh sách Thẩm Phán Quan cuối cùng cũng đã được hình thành, nói không chừng còn có sự nỗ lực và cống hiến của vị thần này."

"Đội trưởng, sao mà ngài biết được những điều này?"

"Vào một buổi tối nọ, ta chợt phát hiện kiến thức của mình về mặt này có lỗ hổng, bởi vì lúc trước ta cũng không thích đọc sách, càng không thích việc học thuộc lòng, với lại, một số khoảnh khắc được ghi chép lại trong sách, lúc cậu đọc được thì cũng hoàn toàn biết rõ nó không có thật.

Có thể vấn đề chính là ở chỗ này, nếu không bù đắp lỗ hổng kiến thức trên phương diện này, nếu đến lúc cần dùng thì có lẽ sẽ có chút xấu hổ, nhất là sau cái lần ngồi trao đổi bí mật với cậu, cảm giác lúng túng này càng lúc càng rõ ràng hơn.

Cho nên, gần đây ta đã vào lật xem một vài ký ức của hắn ta trong linh hồn của mình, hiệu quả thật ra lại rất tốt, thậm chí bây giờ ta có thể đọc xuôi đọc ngược nội dung của cuốn « Kỷ Nguyên Ánh Sáng », mà lại là cuốn « Kỷ Nguyên Ánh Sáng » chưa bị loại bỏ bớt."

"Đội trưởng..."

"Cậu có phải đang lo lắng rằng tên kia đang lợi dụng cách này để truyền giáo cho ta không à?"

"Đúng thế."

"Nếu như hắn có thể giúp ta cắt bớt được quá trình học thuộc lòng thì ta cũng đồng ý, suy cho cùng thì bất cứ việc gì thuận tiện và đường tắt, đều cần phải trả một cái giá.

Được rồi, chúng ta xuống dưới đi lần theo sương mù để tìm dấu vết đi, thừa lúc nó còn chưa biến mất đi."

Karen và Neo rời khỏi lâu đài đi ra phía ngoài, nơi sương mù tập trung xuất hiện không phải là mục đích của họ, thứ mà bọn

Chương 840: Kinh ngạc (3)

họ chú ý đó là phương hướng mà sương mù xuất hiện, rất nhỏ, rất khó để nhận ra, nhưng nó vẫn tồn tại như cũ.

Neo ở phía trước, Karen ở phía sau, hai người chạy chậm theo con đường, cuối cùng phát hiện, sương mù phát ra từ phía dưới một cái cột mốc đường.

Trên cột mốc đường này có ghi "Lâu đài cổ Ales."

Neo khoanh tay, nói: "Được rồi, bây giờ lại xuất hiện vấn đề, làm cách nào để đi vào trong."

Karen thử dùng tay sờ lên cột mốc đường, không có bất cứ phản ứng chút nào.

Neo lắc lắc cái cột mốc đường, nó cũng không phản ứng.

Đúng lúc này, một luồng sương mù màu xanh lam tỏa ra từ trong cột mốc, trong nháy mắt Neo và Karen tiến vào trạng thái báo động.

Trong màn sương mù màu xanh lam ngưng tụ thành bóng dáng của một người đàn ông, trên mặt đeo một bộ mặt nạ màu bạc, ông ta nhìn về hai người trước mặt, đưa tay, tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt lúc đầu của ngài Eisen.

"Ngài Eisen." Karen hơi kinh ngạc mà nói.

Eisen gật nhẹ đầu với Karen, sau đó lại nhìn về phía Neo, hỏi:

"Đội trưởng, hai người muốn đi vào trong sao?"

"Đúng vậy, ông vừa nãy đã vào trong rồi à?" Neo hỏi.

"Ừm, ta đang chuẩn bị ra ngoài, về phòng bí mật mà đi ngủ."

"Bên trong có cái gì?" Neo hỏi.

"Bên trong, rất buồn chán, giống như là một đám đom đóm đang họp."

Neo khẽ nhíu mày: "Đom đóm, đang họp?"

Karen nói với Neo: "Đội trưởng, lời ngài Eisen nói, cũng không cần lý giải hàm ý gì cả, ông ấy trần thuật lại một cách thẳng thắng."

Neo nhìn xem Karen, hỏi: "Thế nhưng là, trong đầu cậu tưởng tượng ra cảnh một đám đom đóm ngồi họp à?"

"Ách..." Karen lắc đầu.

"Cho nên, làm sao để đi vào?" Neo hỏi ngài Eisen.

"Hai người, muốn ta dẫn cả hai vào xem sao?" ngài Eisen hỏi.

"Nếu không thì làm gì?" Neo hỏi ngược lại.

"Lần sau đội trưởng có thể cứ nói thẳng là được."

"Được rồi, ta đã nhớ kỹ, bây giờ ta ra lệnh, đội viên Memphis của ta, mang đội trưởng và đồng đội Karen của mình cùng đi vào trong."

"Được rồi, thưa đội trưởng."

Ngài Eisen cúi người, vẽ ra một trận pháp đơn giản trên mặt đất.

"Đây là trận pháp gì?" Neo hỏi.

"Một trận pháp rất đơn giản."

"Có thể giới thiệu cụ hơn một chút hay không?"

"Giống như là chìa khóa mở cửa, một vài địa điểm bí mật của một số bộ môn trong thần giáo sẽ dùng đến nó, có điều, bình thường thì người trong những bộ môn đó đều rất lười, sẽ rất ít khi thay đổi chìa khoá.

Ta thử dùng vài loại mà ta biết trước, lúc thử đến cái thứ hai thì đã thành công."

"Được rồi, nói chuyện với ông thật mệt mỏi."

Khóe miệng của ngài Eisen lộ ra một đường cong rất nhỏ, nói: "Nhưng ta rất thích không khí của tiểu đội này, lần nhiệm vụ này, ta cũng nhận biết được rất nhiều điều, cũng hiểu rõ về con của mình hơn."

"Đó là một chuyện tốt."

"Đúng vậy, là chuyện tốt." Ngài Eisen gật gật đầu.

Trận pháp đơn giản đã hoàn thành, ngài Eisen ngồi dậy, nói: "Được rồi, bây giờ ta sẽ khởi động cái trận pháp này, sau đó, ta sẽ cùng mọi người đi vào chung, bởi vì ta cũng cần phải dẫn mọi người ra."

"Thật ra cũng không cần, bởi vì ta đã học được cái trận pháp đơn giản này của ông, thật ra ông có thể quay trở về trận pháp để ngủ tiếp." Neo nói.

"Được rồi." ngài Eisen lùi ra khỏi vòng tròn trận pháp, "Vậy thì để ta khởi động trận pháp giúp."

"Đợi một chút nữa!"

Bỗng nhiên Neo giơ tay lên, dường như vừa nghĩ đến việc gì, hỏi:

"Một đám đom đóm họp, cho nên bên trong toàn là trận pháp trật tự không gian thuần túy?"

"Đúng thế."

"Là cái loại yếu tố tín ngưỡng, ý thức, tinh thần, cảnh giới, hơi thở, và đủ loại nhân tố được cân nhắc để thể hiện ra trạng thái nguyên thủy nhất?"

"Đúng vậy, anh nói không sai, đây là biện pháp giữ bí mật của ngành đặc biệt trong lúc hội nghị, bởi vì có vài nhân viên trong các bộ ngành đặc biệt, cũng không thể công khai thân phận lẫn nhau, chỉ có thể áp dụng cách thức này để giao lưu và hội nghị."

"Ở bên trong vùng không gian kia, tất cả mọi người đều chỉ là từng quả cầu ánh sáng thôi phải không? Cho nên ông mới có thể nói giống như một đám đom đóm đang họp?"

"Đúng thế."

"Có mấy loại màu sắc?"

"Từ xám đến đen rồi đỏ, màu đỏ đen là màu chủ đạo, mặt khác, to nhỏ cũng không giống nhau, màu sắc càng đến gần màu đỏ, thì kích cỡ càng lớn, địa vị ở bên trong cũng sẽ càng cao.

Lúc ta vừa mới đi vào, còn có người vấn an với ta."

Ngài Eisen là Thuật Pháp Quan, phẩm chất của quả cầu ánh sáng mà ông ấy thể hiện chắc chắn không thấp, sau khi tiến vào bên trong, mọi người cũng không biết thân phận thật sự của nhau, nhưng mức độ cao thấp của địa vị lại có thể nhìn thấy ngay.

"Vậy thì ta không thể đi vào, ha ha."

Neo bước ra khỏi vòng tròn trận pháp.

"Được rồi, đội trưởng." Eisen nhẹ gật đầu, cũng không có hỏi đội trưởng vì sao không thể đi vào.

Ngài Eisen cũng không có hứng thú mà dòm ngó bí mật của đội trưởng, cơ bản thì ông ấy cũng không có gì hứng thú đối với những việc nằm ngoài chức trách của mình.

Có điều Karen biết đội trưởng vì sao lại đột nhiên không muốn đi vào, bởi vì đội trưởng rất lo lắng sau khi mình đi vào trong, chùm sáng của người khác đều là đen và đỏ, còn của Neo thì lại là màu trắng tinh.

Bởi vì, năng lượng mà đội trưởng đang sử dụng lúc này, đều là thuộc hệ Ánh Sáng, cho dù lúc Neo chiến đấu, cũng đều là dùng năng lượng Ánh Sáng chuyển hóa thành năng lượng Trật Tự.

Bertha cũng không phải là ngộ nhận đội trưởng thành cường giả hệ Ánh Sáng, trên thực tế, đội trưởng chính là cường giả hệ Ánh Sáng, từ trong ra ngoài, hàng thật giá thật.

Ngài Eisen nhìn về phía Karen, ông ấy lại bước vào bên trong vòng tròn trận pháp, nói:

"Vậy ta dẫn Karen vào bên trong xem một chút."

"Ừm, tốt." Neo nhẹ gật đầu, "Dẫn Karen đi vào để trải việc đời một chút."

"Đứng vững." Ngài Eisen nói, "Chờ đến lúc trở ra, không cần hồi hộp, bên trong có rất nhiều vị rất mạnh, những người bình thường thì càng nhiều hơn, cậu vào bên trong thì cập độ cũng sẽ không quá thấp."

"Được rồi, tôi đã biết."

Ngài Eisen khởi động trận pháp, ánh sáng màu xanh bao phủ Karen và ông ta, lập tức, bóng dáng của hai người uốn éo một hồi, sau đó chui vào trong cột mốc đường trước mặt.

...

Karen mở mắt ra, phát hiện đây là một nơi giống như được tạo thành từ những sợi dây xích, bên trong mỗi cái ô được hình thành từ mạng lưới dây xích, sẽ có hình ảnh đang hiện ra, thời gian giam giữ thật sự của mỗi một người, nói chính xác thì, là mỗi một người bị đánh dấu, người không bị đánh dấu sẽ không xuất hiện bên trong, bởi vì, người không bị đánh dấu thì xem như cũng không tồn tại trong cái thế giới này.

Đây cũng là lý do vì sao vị đội viên của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật kia lúc "Bơi lội" ngang qua mặt của Karen, nhưng Karen cũng không bị phát hiện.

Cũng vì nguyên nhân đó, chính là bởi vì mình vốn "Không tồn tại", đội trưởng mới có thể dẫn mình đi dạo toàn bộ tòa lâu đài cổ Als.

Bên trong không gian này, có mấy trăm chùm sáng, kích cỡ lớn nhỏ không đều, màu sắc cũng không đồng nhất.

Vị trí ở trung tâm, giống như là nơi ra lệnh, có mười chùm sáng lớn màu đỏ, một tầng bên ngoài thì là chùm sáng màu đỏ sậm tầm trung, lại thêm một tầng bên ngoài thì là chùm sáng màu đen đặc, một tầng phía ngoài nhất thì là chùm sáng nhỏ màu xám, số lượng của bọn họ cũng là nhiều nhất.

Nhưng để cho Karen cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, sau khi mình đi vào, tất cả chùm sáng trong chốc lát giống như là đều dừng công việc trong tay lại, đã không còn xì xào bàn tán, dường như ánh mắt của mọi người cũng đều tụ tập về phía mình.

Mặc dù đều là chùm sáng, nhưng loại "Ánh mắt" này, hoặc gọi là cảm giác về "Sự chú ý", ngược lại sẽ càng rõ ràng và chân thật hơn, bởi vì ở trong cái không gian, trong loại trạng thái này, có thể thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể, để cho mọi sự giao tiếp đều đơn giản và trực tiếp hơn.

Mình vừa lén lút đi vào, kết quả vừa vào đến đã bị tất cả mọi người chú ý, trong lòng Karen lập tức cảm thấy căng thẳng lên, anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cậu Eisen, lúc nãy ông ấy không phải vừa nói lúc đi vào thì mọi chuyện sẽ rất bình thường sao?

A,

Cậu Eisen, không, chùm sáng của ông ấy ở đâu?

Karen bắt đầu tìm kiếm, rốt cục, ở một vị trí dưới cùng, Karen nhìn thấy một cái chùm sáng màu đen đứng rất gần mình.

Chùm sáng của cậu Eisen tại sao lại nhỏ như vậy?

Không,

Không đúng!

Karen rốt cục ý thức được một điều, không phải là bởi vì chùm sáng của cậu Eisen nhỏ, mà là chùm sáng của mình quá lớn!

Anh đã quên rằng, mình đang đeo mặt nạ mà Dis để lại!

Karen bắt đầu tự "Quan sát" chính mình, rốt cuộc anh phát hiện mình bây giờ, khổng lồ đến chừng nào, tất cả những chùm sáng khác trong cái không gian này, cho dù là một đám chùm sáng màu đỏ ở trung tâm kia, đặt ở bên cạnh mình vẫn rất nhỏ bé.

Mà màu sắc của chùm sáng mình không chỉ có màu đó, còn tăng thêm màu vàng mạ bên ngoài, lộ ra vẻ cổ kính và trang nghiêm.

Sau một khắc,

Trải qua sự bất ngờ và kinh hãi ngắn ngủi, không thể tưởng tượng, không thể nào hiểu được, sự thật hiện ra trước mặt... một loạt sự diễn biến tâm lý, tất cả chùm sáng đều thể hiện ra sự thành kính của mình, giống như là đang hành lễ cúng bái,

Cùng đồng thanh hô lên:

"Bái kiến Trưởng Lão Thần Điện!"

Chương 841: Tình cha con sâu đậm (1)

Trước đó, không ai sẽ nghĩ đến việc một vị Trưởng Lão Thần Điện vừa tôn quý lại vĩ đại sẽ giáng lâm đến nơi này.

Bởi vì địa vị của Trưởng Lão Thần Điện thật sự là quá cao, mặc dù trên danh nghĩa trong thần giáo bọn họ vẫn ở dưới đại tế tự, nhưng trên thực tế khi mấy vị Trưởng Lão Thần Điện ngồi xuống cùng trò chuyện thì Đại Tế Tự chỉ có thể đứng ở bên cạnh, ngay cả đãi ngộ được ngồi ghế cũng không có.

Bọn họ là những nhân vật siêu nhiên, là người bảo vệ Thần Điện, được công nhận là những người gần với Thần Trật Tự nhất...

Bình thường bọn họ cũng sẽ không xuất hiện trong công việc giáo vụ bình thường của Thần Giáo, mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng đây là một sự tự hiểu ý ngầm lẫn nhau sau một thời gian dài.

Khi bọn họ thật sự xuất hiện, thường sẽ mang ý nghĩa rằng Thần Giáo có việc trọng đại sắp xảy ra.

Ví dụ như lúc trước Trật Tự Thần Giáo tuyên chiến với Luân Hồi Thần, Trưởng Lão của Trật Tự Thần Điện đã xuất hiện để lãnh đạo Kỵ Sĩ Đoàn.

Sau khi đồng thanh kêu lên và cúng bái, tất cả mấy trăm chùm sáng trong cái không gian này đều bước vào không khí tĩnh lặng, bọn họ đang chờ đợi chỉ thị của Trưởng Lão Thần Điện.

Karen cũng trầm mặc, bởi vì cái cảnh tượng trước mắt lúc này, trước đây anh cũng chưa từng diễn qua bao giờ.

Anh thật sự không biết, cái tấm mặt nạ mà ông nội đưa cho mình lại có tác dụng như vậy trong vùng không gian này, chỉ có thể trách vì vật này quá cao cấp, cao cấp đến nỗi dưới tình huống bình thường cũng không thể nào kiểm tra trước được, chỉ có thể bất thình lình bỗng nhiên mang đến cho người khác niềm vui bất ngờ... Hoặc là sự kinh hãi bất ngờ.

Sự chú ý của Karen lại chuyển xuống, phát hiện chùm sáng màu đen kia của cậu Eisen trở nên có chút mông lung.

Mình cũng không cần xem xét ý thức mà chùm sáng đó truyền ra, chỉ đơn giản là bây giờ nhìn vào nó thì đã đoán được trong lòng Eisen đang có cảm giác gì.

Là sự kinh ngạc... Là sự không hiểu... Là sự mê hoặc... Là sự rung động.

Sự thay đổi này của Karen, đã thành công khiến một bệnh nhân tự kỷ ngại giao tiếp xã hội, trong phút chốc cảm nhận được rất nhiều loại cảm xúc mãnh liệt.

Trong lòng của ngài Eisen nhớ đến lời tự nhủ của Neo lúc bước ra khỏi vòng tròn thuật pháp:

"Ông hãy dẫn Karen đi trải nghiệm một chút việc đời đi."

Hay lắm,

Ta thấy được việc đời rồi.

Karen lập tức để tâm trạng của mình ổn định lại, anh rõ ràng mình bây giờ cần phải tỉnh táo, bởi vì sự kiện lần này một khi mình không xử lý được tốt, rất dễ dàng khiến cho những vấn đề khác nảy sinh.

Bởi vì sự xuất hiện của anh, một vị Trưởng Lão Thần Điện, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, lại không giải thích được mà rời đi, chắc chắn chắn sẽ khiến cho người khác rất nghi ngờ.

Những người này ở đây mặc dù thân phận đều được "Giữ bí mật", nhưng đây chẳng qua chỉ là giữ bí mật tương đối, tầng lãnh đạo phía trên chắc chắn sẽ có danh sách thân phận thật sự của những người trong Thần Giáo đang ở đây.

Còn thân phận của những đội viên của ba tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật tham gia lần kiểm tra này đều được công khai.

Nếu như dựa theo danh sách này mà tra xét xuống, như vậy thì thân phận mình và đội trưởng có nguy cơ rất lớn sẽ bị bại lộ, bởi vì cấp độ của việc này thật sự quá cao, Trật Tự Thần Giáo chắc chắn sẽ dùng quy cách cao nhất để điều tra sự kiện này, có lẽ ngay cả Trưởng Lão Thần Điện thật sự cũng sẽ tham dự vào trong đó.

Cho nên, nếu bây giờ ngay lập tức bảo cậu Eisen đưa mình ra khỏi chỗ này cũng không được.

Nếu đã không thể rời đi ngay lập tức, vậy thì cũng chỉ có thể ở lại, giả bộ như một vị Trưởng Lão Thần Điện có hứng thú với việc này, cho nên muốn đến xem xét chuyện này.

Chỉ cần không làm cho những người ở phía dưới nghi ngờ, thì phía trên kia, chắc hẳn cũng sẽ không nghi ngờ, đối với những vị Trưởng Lão Thần Điện kia mà nói, đơn giản là một người trong bọn họ rảnh rỗi nên tò mò xuống đây dạo chơi, cũng không tính là việc gì ghê gớm.

Đương nhiên, tất cả mọi việc đều phải được xây dựng trên nền tảng của bản thân Karen, anh nhất định phải diễn tốt cái vai Trưởng Lão Thần Điện này.

Tóm lại, tình huống trước mắt cứ như đã quay về lúc trong căn biệt thư liên hợp mà bà Molly ở trên phố Mink, đêm đó mình ngồi ở trên giường, nhìn Alfred và bà Molly đang quỳ sát ở trước mặt mình, cúng bái mình là "Tà Thần", "Đấng vĩ đại".

Vào lần đó, trong lòng mình thật sự vô cùng bối rối nhưng cũng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, lần này, dù sao cũng đã có kinh nghiệm, những ngày từ sau khi rời Ruilan đến Wien, cũng đã trải qua nhiều chuyện, bản thân mình cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment