Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 72

Phó Nhiêu có chút hoang mang lo sợ, cũng không rõ tại sao trong lòng không thoải mái, rút chân trái ra khỏi lòng bàn tay chàng.

“Mấy ngày nay ta vẫn tìm ngài… ngài đang trốn tránh ta sao?”

Bùi Tấn khựng lại, nghe giọng nói ấm ức của nàng: “Ta không trốn tránh nàng, quả thật có việc…”

“Có việc gì?”

Bùi Tấn không nói tiếng nào.

Phó Nhiêu hít hít mũi, uất ức nói: “Biết rồi, ngài bận đi xem mắt...”

Bùi Tấn cũng không phủ nhận, nhẹ giọng dỗ dành: “Để tứ thúc xem vết thương của nàng…”

Phó Nhiêu không để ý tới chàng nữa.

Mái tóc lòa xòa trước trán, hàng mi đen dài phủ xuống, che giấu tâm trạng của nàng.

Nàng cứ như vậy, xê dịch một chút, tránh xa chàng, chống gót chân xuống đất, hai chân chạm đất, cơn đau càng rõ, nàng nhịn không được, liếc nhìn hộp thuốc trong tay, do dự một lát, rồi ném lên ghế nằm, không muốn làm thuốc viên cho lão nhân gia kia nữa.

Bùi Tấn nhìn nàng ngó lơ mình, ngoan cố lê đôi chân ra khỏi thạch thất.

Chàng nào nỡ buông tay, chỉ đành theo sau, từng bước từng bước vào tiệm thuốc.

Ba tên dược đồng đã chế xong vài loại hương liệu, Phó Nhiêu chống tay vào bàn, ngồi bên chiếc bàn cao, mở từng hộp ra ngửi, phát hiện không đúng, chỉ ra khuyết điểm từng cái.

Dần dà, mưa tạnh, mây mở ra một khe hở, rọi xuống một mảnh ánh sáng trời.

Cơ thể cao lớn của Bùi Tấn tựa vào ghế tựa, buồn chán lật xem vài quyển sách, thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Nhiêu, đợi nàng bận xong, sai người thắp đèn, đặt lên bàn, rồi ngồi xuống.

“Để ta xem vết thương của nàng.” Lần này giọng nặng thêm vài phần.

Khuôn mặt chàng lạnh lùng, toát lên chút sắc bén kiêu ngạo, chỉ thoáng giận một chút, là đủ khiến người khác phải run sợ.

Phó Nhiêu chưa từng thấy ai dám ngẩng mặt lên trò chuyện cùng chàng.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng nhận ra mình hơi ngang ngược, ngượng ngùng nói: “Tứ thúc, ta tự làm được...”

Ngay lúc nàng chuẩn bị khom lưng xuống, chàng đã nhẹ nhàng vén tà áo nàng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc quần dài trắng nàng mặc bên trong, phần cách đầu gối ba tấc lộ ra một chút máu. Sắc mặt chàng lập tức thay đổi.

Vị trí này bị va chạm, vốn đã rất đau, vết thương rỉ máu chứng tỏ đã bị trầy da, bị nàng chậm trễ lâu như vậy, da thịt đã dính vào xiêm y, lát nữa khi xử lý vết thương, không biết sẽ phải chịu đau đớn đến mức nào.

Phó Nhiêu thấy sắc mặt chàng sa sầm, nhẹ đưa mắt nhìn, cảm giác đau đớn ập đến.

“Lấy rương thuốc đến đây!” Bùi Tấn dặn dò một tiếng, lập tức có nữ bộc đáp lời.

Đám dược đồng đều tránh ra ngoài.

Bùi Tấn gập gấu váy của nàng lên đùi, nhẹ nhàng cẩn thận, cố gắng tách mảnh vải dính trên da thịt ra.

Dù Phó Nhiêu kiên cường đến đâu cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Nữ bộc vội vàng chạy lại, kéo theo ngọn đèn dầu cũng tối đi.

Bùi Tấn trần giọng quát: “Ra ngoài hết đi!”

Mọi người kéo nhau ra ngoài.

Trong ấn tượng của Phó Nhiêu chàng luôn ôn hòa, hiếm khi nổi giận, lúc này toàn thân toát lên vẻ uy nghiêm của người đứng đầu, như thể chàng vẫn luôn ra lệnh như vậy.

Đến Phó Nhiêu cũng có chút sợ hãi, ngoan ngoãn nhẫn nhịn đau đớn, tùy ý chàng muốn làm gì thì làm.

Bùi Tấn nhỏ một lớp thuốc nước lên vết thương trước, làm mềm vải, dùng kéo cắt phần xiêm y đó ra, cuối cùng nhỏ thêm chút rượu, nhẹ nhàng lột phần xiêm y đó ra, để lộ một vết thương đỏ tươi chói mắt.

Trái tim Bùi Tấn như bị ai đó đâm một nhát, nặng nề thở dài, bắt đầu xử lý vết thương cho nàng.

Khuôn mặt của Bùi Tấn quá mức đáng sợ, Phó Nhiêu từ đầu đến cuối nước mắt lưng tròng, không dám nhúc nhích.

Khi Bùi Tấn băng bó vết thương cho nàng xong xuôi, thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay đã rỉ ra lớp mồ hôi li ti, cả người thảm thương, y như con mèo con bị hoảng sợ.

Chàng thương tiếc, vì thế giọng điệu dịu dàng hơn đôi chút: “Đau lắm à?”

Đôi mắt Phó Nhiêu ướt át, nàng cắn môi lắc đầu: “Không đau...”

Bắt gặp ánh mắt trầm đục của chàng, vội vàng tránh đi.

Sau đó Bùi Tấn mới nhận ra, vừa rồi vẻ mặt của mình đã doạ nàng rồi.

“Ta xin lỗi, ta không có hung dữ với nàng đâu, ta chỉ tức giận...”

“Giận ta sao?” Nàng cúi đầu hỏi.

Giọng nói mềm mại của nàng phả vào mặt chàng.

Cổ họng Bùi Tấn đắng nghét: “Không phải, ta tức giận với chính bản thân mình...”

Phó Nhiêu sửng sốt, không hiểu ra sao nhìn chàng: “Liên quan gì đến ngài...”

“Nàng bị thương trên địa bàn của ta, ta lại không chăm sóc tốt cho nàng...”

Cả người Phó Nhiêu nóng bừng, né tránh ánh mắt của chàng, lắp bắp nói: “Không liên quan đến ngài, là do ta bất cẩn...”

Trong phòng rơi vào im lặng.

Bùi Tấn đã muốn ôm nàng vào lòng mấy lần, sợ nàng phản kháng nên vẫn cố nhịn.

Một người như chàng, dù không nói tiếng nào nhưng vẫn có độ tồn tại rất mạnh mẽ.

Phó Nhiêu chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, đỏ mặt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tứ thúc, ta phải về…”

Nàng thầm nghĩ cũng không biết ma ma kia đi đâu không thấy bóng dáng.

Trịnh thị sợ nàng một mình ở ngoài sẽ không yên tâm, liền dặn Đào nhi cùng ma ma trông coi nàng.

Đáng tiếc là họ không biết, ma ma này vốn là quân cờ do Bùi Tấn sắp xếp ở Phó gia, đương nhiên sẽ nghĩ mọi cách để tạo cơ hội cho hai người ở riêng.

Bùi Tấn không nỡ để nàng đi, sợ nàng trở về bị Phó Luân và Trịnh thị trách cứ, lại nhốt nàng lại không cho ra ngoài.

“Tuy mưa đã tạnh, nhưng đường sá lầy lội, ta đã phái Đào Nhi đi lấy quần áo cho nàng, nàng cứ ở sương phòng bên biệt uyển hai ngày, nàng yên tâm, ta không ở đây.”

Một dáng vẻ tránh né.

Phó Nhiêu không nói nên lời.

Nàng cũng không muốn trở về.

Lý do tại sao nàng lại nói không rõ.

Có lẽ là sợ mẫu thân mắng nàng.

“Yên tâm, ta sẽ sắp xếp người về phủ báo cho cha mẹ nàng biết.”

Phó Nhiêu cúi đầu, do dự gật đầu.

Bùi Tấn sắp xếp người dùng kiệu mềm đưa Phó Nhiêu về sương phòng.

Đào Nhi lấy quần áo trên xe ngựa của Phó Nhiêu tới, nàng ấy đặc biệt thích theo Phó Nhiêu ra ngoài, ở đây nàng ấy ăn ngon uống tốt, người của Bùi Tấn đều rất kính trọng nàng ấy, Đào Nhi không chỉ một lần nghĩ, Bùi Tấn đối đãi với người khác rất chu đáo, nếu không phải tuổi đã lớn thì thật sự muốn để chàng làm cô gia.

Sương phòng có ba gian, vô cùng rộng rãi, tất cả đồ đạc bày biện đều như có người đã ở, Phó Nhiêu ngồi xuống giường La Hán, đỡ tay Đào Nhi hỏi ma ma quản sự: “Ai đã từng ở đây?”

“Tứ gia đã từng ở một thời gian, nhưng cô nương cứ yên tâm, chăn gối đều đã đổi mới rồi.”

Phó Nhiêu ngủ rất an tâm trong đêm đó, sáng hôm sau, nàng còn vùi đầu ngủ thêm được một lát.

Đào Nhi thúc giục nàng dậy, Phó Nhiêu cuộn tròn trong chăn, lười biếng duỗi người một cái.

“Vất vả lắm mới thoát khỏi sự quản thúc của cha mẹ, cho ta ngủ thêm một lúc nữa.”

Đào Nhi đưa quần áo cho nàng, hầu hạ nàng mặc vào: “Cô nương sắp đến tuổi cập kê, có thể gả chồng được rồi, sao có thể lười biếng được, hơn nữa, hiện tại vẫn đang ở trên đất người khác, đừng để Tứ gia cho rằng cô nương Phó gia không biết lễ nghĩa...”

Đào Nhi được Trịnh thị căn dặn kỹ lưỡng không cho Phó Nhiêu lỗ mãng.

Phó Nhiêu bĩu môi, miễn cưỡng mặc xiêm y chỉnh tề: “Tứ thúc sẽ chẳng nói gì ta đâu, ta làm gì ngài ấy cũng không nói gì cả...”

Đào Nhi suy nghĩ một lát: “Cũng phải, nếu Tứ gia không lớn hơn cô nương nhiều như vậy, vào nhà chúng ta làm cô gia thì tốt biết bao.”

Phó Nhiêu thẹn đỏ mặt, hung hăng nhéo má Đào Nhi: “Nha đầu chết tiệt, em dám ăn nói lung tung!”

Nhưng trong lòng lại như chìm vào một đám bông mềm, chẳng yên vị chỗ nào.

Phó Nhiêu rửa mặt, ăn sáng xong thì vào tiệm thuốc bận rộn.

Trời quang mây tạnh, ma ma liền sai Đào Nhi hầu hạ Phó Nhiêu, quyết định về nhà nói rõ với vợ chồng Trịnh thị.

Phó Nhiêu đến tiệm thuốc, thấy Bùi Tấn đã ngồi ngay ngắn sau án kiện, trên tay đang lật giở thứ gì đó.

“Tứ thúc, sao ngài tới đây sớm vậy?”

Khuôn mặt Bùi Tấn thanh thoát, chàng mỉm cười với nàng: “Nàng bị thương, làm sao ta yên tâm được?” Chàng đỡ nàng ngồi vào sau tủ thuốc, ánh mắt khẽ liếc qua tà váy của nàng: “Tối qua ngủ có ngon không? Có đau không?”

“Rất ổn, đúng rồi, Tứ thúc, ta thấy cuốn du ký trong phòng ngài rất hay, lúc nào đó ta mượn được không?”

“Nàng thích thì cứ mang về mà đọc.”

Buổi sáng Phó Nhiêu mang theo dược đồng chế dược, buổi chiều rảnh rỗi, liền nhảy chân sáo đến trước bàn của Bùi Tấn: “Ngài đang làm gì thế?”

“Xem sổ sách.” Chàng đưa vài cuốn sổ dày cộm đến trước mặt nàng.

Phó Nhiêu ngồi sát bên chàng: “Tứ thúc, ngài hãy chỉ bảo cho ta đi, sau này ta gả cho người ta thì cũng phải học quản gia…”

Bùi Tấn ngừng lại một lát, không nhúc nhích.

Phó Nhiêu liếc nhìn chàng, thấy chàng chăm chú nhìn nàng, má nàng từ từ ửng hồng, nàng tránh khỏi ánh mắt cháy bỏng của chàng,

“Ngài không muốn dạy thì thôi…”

“Không phải ta không muốn dạy nàng, nàng còn nhỏ, học những thứ này để làm gì?”

Phó Nhiêu bối rối lẩm bẩm: “Nữ nhân nào lấy chồng mà không phải quản việc nhà? Chỉ lấy Tứ thúc làm ví dụ, trong nhà đều do ngài làm chủ, phu nhân của ngài phải quản tiền nong, một đại gia đình như vậy, không biết nàng ấy phải mệt nhọc thế nào.”

“Sẽ không đâu.” Giọng chàng chắc nịch, nhìn khuôn mặt ngọc ngà của nàng.

“Ta sẽ không để nữ nhân của ta chịu khổ, cho dù gia sản có lớn đến đâu, nàng ấy cũng không cần phải lo lắng... ta cưới nàng ấy về là để nàng ấy được sống theo ý muốn của mình…”

Phó Nhiêu sửng sốt, tự nhiên cảm thấy có chút ghen tị.

“Làm sao có thể? Ngài có cha mẹ phải phụng dưỡng, có chị em dâu phải chào hỏi, nàng ấy là vãn bối thì phải biết ý tứ chứ.”

“Nàng ấy không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai.” Như thể đang hứa hẹn điều gì đó, giọng điệu của chàng vô cùng chắc chắn.

Phó Nhiêu chớp mắt, nghi hoặc nhìn chàng: “Tại sao cơ chứ?”

“Vì, cái nhà này, là do ta làm chủ!”

Thiên hạ này, cũng do chàng làm chủ.

Nữ nhân sát cánh bên chàng, đứng trên đỉnh quyền lực, hưởng thụ sự kính vọng của mọi người.

“Nàng ấy không cần phải nịnh bợ bất kỳ ai, kể cả ta…”

Kiếp trước của Phó Nhiêu sống trong sợ hãi, ngay cả khi đối với chàng cũng không thoải mái như vậy.

Kiếp này, chàng muốn bù đắp cho nàng, để nàng như một chú chim tự do bay lượn.

Còn chàng, chàng nguyện chở che cho nàng, cũng nguyện trở thành nơi nàng đặt chân.

Phó Nhiêu nhìn chăm chú vào Bùi Tấn, không nhịn được thốt lên: “Ai lấy được Tứ thúc, chính là phúc phần lớn.”

“Phải không?” Khóe môi Bùi Tấn nhếch lên một nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Sao ta thấy nàng không nghĩ vậy?”

Phó Nhiêu không biết tiếp lời thế nào, bèn đổi đề tài: “Tứ thúc dạy ta xem sổ sách đi.”

Bùi Tấn chỉ cho nàng một lát, nhưng nàng như chìm trong sương mù, trưng vẻ mặt buồn rầu: “Tứ thúc ta không hiểu...”

“Không hiểu cũng không sao cả, để ta chỉ nàng vẽ tranh.” Bùi Tấn đẩy sổ sách ra, mở bức tranh thủy mặc vẽ cảnh non sông ra.

“Tứ thúc, đây là bức tranh ngài vẽ ư?”

Tranh của Bùi Tấn hiểm trở hùng vĩ, giống hệt tính cách của chàng.

Hai người dính lấy nhau một buổi chiều, Phó Nhiêu ngồi trên ghế cao, Bùi Tấn đứng sau nàng, bao phủ lấy nàng, chỉ nàng cách điều khiển bút lông và tô màu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt hoàng hôn đã buông xuống, Trịnh thị cho Chung ma ma đến giục nàng về.

Phó Nhiêu không muốn rời xa Bùi Tấn, không hiểu sao khi ở bên cạnh chàng, nàng lại cảm thấy an tâm.

“Ma ma, chân ta vẫn chưa lành hẳn, ở lại thêm một đêm rồi ta sẽ về.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như quả đào chín, đóa hoa mỏng manh, làm nũng thì không ai chịu nổi.

Chung ma ma nhìn vết thương của Phó Nhiêu, quả thực không yên tâm, đành phải thi lễ với Bùi Tấn.

“Vậy phiền Tứ gia thông cảm một ngày.”

Bùi Tấn bật cười, nhìn Phó Nhiêu nói: “Nàng còn nhỏ, ta chiều nàng một chút.”

Giọng điệu vô cùng cưng chiều.

Phó Nhiêu vặn khăn tay, rất không tự nhiên.

Coi nàng như tiểu hài tử.

Sau khi tiễn Bùi Tấn rời đi, ma ma véo má Phó Nhiêu thật mạnh: “Tiểu quỷ hồ đồ này, mặc dù ngài ấy là trưởng bối, nhưng nói cho cùng không thân cũng chẳng quen, cứ quanh quẩn bên ngài ấy như vậy là không được.”

Phó Nhiêu ôm lấy eo bà làm nũng: “Người cũng đã nói ngài ấy là trưởng bối rồi, huống hồ ngài ấy cũng không ở đây, không tính là quá đáng.”

Nơi này yên tĩnh, Phó Nhiêu lui tới, không ai biết, cũng coi như yên tâm.

Huống chi Bùi Tấn kia, Chung ma ma đã gặp vài lần, ăn nói không tầm thường, thật sự có tài, có thể kết giao với nhân vật như vậy, đối với Phó gia mà nói cũng là chuyện tốt.

Dù sao Phó gia cũng quá đơn bạc.

Hôm sau, Bùi Tấn đến hơi muộn, Phó Nhiêu ngóng trông chờ đợi, vừa thấy chàng xuất hiện, nàng lập tức chạy tới: “Tứ thúc, sao giờ ngài mới đến?”

“Đang chờ ta sao?” Chàng mỉm cười, đuôi lông mày như ánh nắng xuân, mặc trường bào màu trắng, thanh tao, nhã nhặn.

Phó Nhiêu lập tức ngây người.

Trước đây chưa từng nhìn kĩ, thì ra chàng lại tuấn mỹ như vậy.

Phong thái uy nghiêm, trầm ổn.

“Ta chỉ là vẽ một bức tranh, muốn nhờ Tứ thúc chỉ bảo mà thôi.” Phó Nhiêu tìm một cái cớ hợp lý cho bản thân.

Hai người vừa vẽ tranh, vừa làm thơ, bận bịu không ngơi tay.

Bùi Tấn quả là một người tài hoa, khiến Phó Nhiêu thán phục.

“Ngài không đi thi, quả thật là đáng tiếc.”

“Một ngày nào đó, ta sẽ thi trạng nguyên cho nàng xem.”

Phó Nhiêu cười cong cả eo.

Buổi chiều, dù có thế nào thì cũng phải trở về.

Phó Nhiêu chậm rãi bước đi, dặn ma ma và Đào Nhi thu xếp đồ đạc ở xe ngựa trước, nàng đi tạm biệt Bùi Tấn.

Thư phòng của Bùi Tấn ở cuối tiệm thuốc, Phó Nhiêu đã đến đó hai lần, theo hành lang đi đến thư phòng, tiếng nói chuyện bên trong dần rõ ràng.

“Gia, lão gia tử kêu ngài trở về, nói là không được trì hoãn nữa, cô nương Thi gia xinh đẹp đoan trang, môn đăng hộ đối với chúng ta, lão gia tử muốn ngài mau chóng đưa ra quyết định.”

“Biết rồi...” Giọng chàng ngập ngừng.

Lòng Phó Nhiêu đau như cắt, dừng bước.

Lần này về, Phó Nhiêu bị Trịnh thị và Phó Luân giam lỏng ở nhà, không cho ra ngoài.

Phó Nhiêu cũng không làm ầm lên, chỉ là ngơ ngẩn cả ngày.

Cho đến trước hôm thi ba ngày, Trịnh thị cho phép nàng ra ngoài giúp Phó Luân mua một số vật dụng cần thiết cho kỳ thi, nàng dẫn theo Đào Nhi ra khỏi nhà.

Mua xong bút mực và giấy, Phó Nhiêu muốn ghé tiệm thuốc, xe ngựa đi vào ngõ sau, chưa kịp xuống xe, nàng thấy Bùi Tần đứng dưới gốc cây cổ thụ sau tiệm thuốc, đang cười đùa với một cô nương.

Một cô nương khoảng mười tám tuổi, ăn mặc rất diễm lệ, giọng nói dịu dàng, đôi mắt đầy tình cảm, trông rất rạng rỡ.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả sự mong đợi của Phó Nhiêu đã bị phá vỡ tan tành.

Trong lòng dâng lên nỗi chua xót khôn xiết, thậm chí là ghen tị.

Nàng lập tức quay đầu ngựa về phủ, dựa vào thành xe không nói một lời.

Mặc dù biết rằng gần đây chàng đang đi xem mắt, nhưng thực sự nhìn thấy bằng mắt mình, cảm giác như không thể chấp nhận được.

Nàng không ngốc, dần dần cũng hiểu ra, đây là do nàng thích chàng rồi.

Sau khi hiểu ra, nàng lại lo được lo mất, thậm chí là sợ hãi bất an.

Cha và mẹ có đồng ý không?

Nếu không đồng ý, nàng phải làm sao?

Còn nữa, hiện tại chàng có còn thích nàng không? Nhớ lại biết bao lần chàng nuông chiều nàng, Phó Nhiêu lại càng chắc chắn rằng, Bùi Tấn xem nàng như tiểu hài tử.

Phó Nhiêu buồn bực ba ngày, suy nghĩ về mọi khả năng, quyết định thử một lần, dù không thành công, sau này nàng cũng sẽ không hối hận.

Từ mồng một đến mồng ba tháng tư là kỳ thi Hội kéo dài ba ngày.

Sau khi Phó Luân vào trường thi, Trịnh thị quỳ gối ở nhà đốt hương khấn Phật.

Đây là cơ hội cuối cùng của Phó Luân, Phó gia có thể một bước lên mây hay không đều nằm ở kỳ thi này.

Ai ngờ trưa ngày hôm sau, có người đến báo, nói là Phó Luân đã đột nhiên ngất xỉu trong trường thi.

Trịnh thị chỉ thấy sét đánh giữa trời quang, hai mắt trợn ngược, ngất đi.

Phó Nhiêu hốt hoảng, trước tiên cùng mọi người đỡ Trịnh thị vào trong, châm cứu cho bà một hồi, cứu sống Trịnh thị, sai Chung ma ma chăm sóc mẹ, còn mình thì vội vã ra khỏi phủ, chệnh choạng trèo lên ngựa chạy thẳng đến Quốc Tử Giám, mới ra đến con hẻm nhỏ nhà mình, nàng đã vội kéo dây cương.

Nàng đến Quốc Tử Giám có ích gì?

Nàng hoàn toàn không có cách cũng không thể vào trong chữa bệnh cho cha, đến đó cũng chỉ là chờ đợi vô ích.

Nàng nghĩ đến Bùi Tấn, lập tức quay đầu ngựa thẳng đến tiệm thuốc.

Nàng tìm được quản sự, trình bày mục đích đến, quản sự cung kính mời nàng vào trong, vội vàng phái người đi báo tin cho Bùi Tấn.

Phó Nhiêu thấp thỏm lo âu ngồi trong phòng riêng, toàn thân căng cứng như một cây cung.

Tiếng động truyền đến từ cửa, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của chàng đứng bên giá sách, dáng người như ngọn núi, đứng vững như bàn thạch.

Khoảnh khắc Phó Nhiêu nhìn thấy chàng như tìm thấy chỗ dựa, rũ bỏ hết chật vật, lao về phía chàng như chim về rừng.

“Tứ thúc!”

Nàng giữ chặt chàng như nắm ngọn cỏ cứu mạng vậy, khóc nức nở: “Tứ thúc, mau cứu cha ta, cha ta...”

“Ta biết, ta biết rồi…”

Vẻ mặt của Phó Nhiêu giống như một đóa hoa bị cơn mưa tưới ướt, chàng đau lòng vô cùng, vội nắm tay nàng để nàng ngồi lên giường La Hán, vừa an ủi vừa dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng.

“Ta đã hỏi rõ mọi chuyện, sau khi phụ thân nàng gặp chuyện, tin tức lập tức được trình lên bệ hạ, bệ hạ đã ra lệnh cho Chu lão thái y tới Quốc Tử Giám để xem bệnh cho phụ thân nàng…”

Trên thực tế, phản ứng của triều đình còn nhanh hơn thế.

Bùi Tấn đã sớm cho người giám sát Phó Luân, hy vọng nhạc phụ của mình có thể dồn hết sức vào kỳ thi khoa cử.

Sau khi Phó Luân ngất xỉu, Lưu Đồng một mặt vào cung bẩm báo, một mặt cho người đi mời Chu Hành Xuân, có sự hộ tống của Cẩm Y Vệ, Chu Hành Xuân được đưa đến Quốc Tử Giám rất nhanh.

Không bao lâu sau, có người gấp gáp chạy đến bẩm báo, nói là Phó Luân đã tỉnh, không sao hết.

Phó Nhiêu hạ được nửa tảng đá trong lòng: “Vậy thì… phụ thân ta có thể tiếp tục thi không?”

“Đương nhiên là được… nàng phải tin tưởng vào thánh thượng…”

Bùi Tấn cực kỳ muốn tạo dựng một hình tượng công chính vĩ đại trước mặt Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu không thèm để ý đến thánh thượng, nàng quy hết tất cả công lao cho nam nhân trước mặt.

Lát sau, lại có tin tức truyền đến, nói là Phó Luân được tiếp tục tham gia thi cử.

Phó Nhiêu hoàn toàn an tâm, chỉ còn nỗi sợ hãi và biết ơn, không nhịn được nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của chàng, làm nũng: “Tứ thúc, cảm ơn ngài...”

Nếu không có chàng, nàng thật sự không biết phải làm sao.

Trong mắt nàng, ngay cả tin tức của khoa cử Bùi Tấn cũng có thể biết được kịp thời, đủ thấy thủ đoạn phi thường, trường thi được phòng vệ nghiêm ngặt, quy định nghiêm khắc, chắc hẳn chàng đã bỏ không ít bạc để mở đường, để những quan viên đó đối xử tốt với cha nàng.

Nàng có đức hạnh gì, khiến chàng tốn nhiều tâm tư như vậy.

Bàn tay nhỏ vẫn siết chặt tay áo của chàng không chịu buông ra, dáng vẻ nũng nịu dựa dẫm.

Bùi Tấn cực kỳ yêu thích nàng như vậy, mặc cho nàng nắm chặt, thấy nàng hoảng hốt, không nhịn được giơ tay xoa xoa tóc nàng, bàn tay rộng lớn chạm vào nửa bên mặt của nàng: “Cô nương ngốc, đừng khóc, bất cứ lúc nào cũng đừng luống cuống, đã có Tứ thúc ở đây, trời không sập được, thậm chí sập thật, cũng có Tứ thúc chống đỡ cho nàng.”

Câu này hoàn toàn đánh sụp phòng tuyến trong lòng Phó Nhiêu.

Thế như chẻ tre, càn quét hết mọi nỗi lo nghĩ của nàng.

Nàng ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của chàng, một ý nghĩ to lớn trào dâng trong đầu.

Nàng không muốn chàng cưới người khác, nàng muốn giành lại chàng.

Vì vậy, nàng hít sâu một hơi, mạnh dạn thử thăm dò:

“Tứ thúc, tại sao ngài lại tốt với Nhiêu Nhi thế?”

Nếu chàng nói thích nàng, nàng chắc chắn sẽ đồng ý ngay.

Phó Nhiêu ngóng trông, cũng đang chờ đợi.

Nàng siết chặt khăn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Bùi Tấn bật cười, cong môi, lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, đến khi Phó Nhiêu dần thiếu tự tin, lộ vẻ hoảng hốt, chàng từ từ giơ tay lên, nhịn không được nhéo nhẹ má phấn nộn của nàng, tiện tay lau đi vệt nước mắt.

“Nàng gọi ta một tiếng Tứ thúc, ta sẽ coi nàng là chất nữ, hơn nữa nàng lại giúp ta bồi dưỡng dược đồng, hết lòng vì ta, Tứ thúc đương nhiên cũng sẽ báo đáp nàng.”

Lòng Phó Nhiêu trùng xuống.

Thế là chàng đã hết ý nghĩ với nàng, xem nàng là vãn bối.

Là nàng từ chối trước, Phó Nhiêu cũng chẳng còn mặt mũi phản bác gì, chỉ tùy tiện gật đầu.

Phó Nhiêu là người không chịu khuất phục, đã quyết định thì phải thực hiện.

Cửa có thị vệ thò đầu vào nhìn, Bùi Tấn nhanh chóng bị người mời ra, chàng quá bận rộn, hầu như không thể thoát thân.

Chàng dặn dò vài câu rồi quay lại, thấy tiểu cô nương kia ngồi bất động trên giường La Hán, không biết đang suy nghĩ gì, không nhịn được bước tới, ôn hòa nói.

“Nhiêu Nhiêu, Tứ thúc còn có việc phải ra ngoài một chuyến, ta bảo người đưa nàng về trước nhé?”

Phó Nhiêu ngước mắt lên, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, chảy ra một dòng nước mắt, nàng túm bừa lấy mép giường đứng lên, do dự một lát, nàng từ từ móc ra một chiếc túi thơm trong túi tay áo, ngượng ngùng không dám nhìn chàng, chỉ nhẹ giọng nói.

“Tứ… Tứ gia… Đây là túi thơm do chính tay ta làm, thắt lưng của ngài không có gì trang trí… Nhiêu Nhi liền nghĩ đến việc may cho ngài một cái…” Phó Nhiêu đỏ bừng mặt, lắp bắp nói.

Đó là thứ nàng thêu mấy ngày sau khi trở về từ tiệm thuốc, lúc đó đầu óc nàng toàn nghĩ đến chàng, bèn thêu chiếc túi thơm này.

Đôi mắt nhỏ liếc nhìn xung quanh, như thỏ con hoảng sợ, e thẹn đưa túi thơm cho chàng.

“Dùng gấm Tô Châu tốt nhất… màu xanh lam sẫm, thêu họa tiết hoa văn trúc, rất phù hợp với xiêm y thường ngày của ngài, ta biết rằng ngài đã quen dùng đồ tốt, không biết liệu ngài có thích nó không, nhưng nó là món đồ được Nhiêu Nhi thêu một cách tỉ mỉ… Xin ngài đừng ghét bỏ…”

Bùi Tấn gần như giật mình.

Tứ thúc và Tứ gia… khác biệt quá lớn.

Chàng đây coi như là đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng sao?

Bình Luận (0)
Comment