Sáng sớm ngày mùng bốn tháng bốn, khoa cử kết thúc, Hoàng đế ngự triều tại điện Phụng Thiên.
Lễ bộ tiến hành công việc chấm thi trật tự gọn gàng, trước tiên để Văn lại sao chép tất cả các bài thi của thí sinh rồi dán tên che, tránh trường hợp nhận diện chữ viết mà gian lận, hiện tại bài thi vẫn chưa sao chép xong, các vị trọng thần chịu trách nhiệm chấm thi đều tụ tập tại đây, ba câu không rời tân khoa tiến sĩ.
Đại Tấn có quy định, quan ra đề thi sau khi kết thúc kỳ thi mới được thả ra, năm nay quan ra đề thi là Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh. Khúc Ninh ướt đẫm mồ hôi được thái giám dẫn vào điện, các quan liền vây quanh.
“Khúc Thị lang này, năm nay ông ra đề bài có chút lệch, nhiều sĩ tử mới nghe lần đầu, sao lại chọn “Quy Tàng”?” Trình Khang không nhịn được trách Khúc Ninh.
Khúc Ninh dở khóc dở cười: “Chẳng phải để đề phòng Thái Thượng Hoàng sao...”
“Ý là sao?” Mọi người đều kinh ngạc.
Khúc Ninh cười khổ, siết chặt tay áo, hạ giọng nói: “Vài ngày trước khi ra đề, Thái Thượng Hoàng mời ta đi uống trà ở Thái Dịch Trì, cùng ta đàm kinh luận phú. Ta nghĩ, nghi ngờ Thái Thượng Hoàng đang thăm dò đề thi, không phải sao? Bất cứ điều gì mà Thái Thượng Hoàng hỏi tới, ta đều không dám ra đề, đành phải chọn những chỗ hóc búa...”
Khúc Ninh vừa dứt lời, Liễu Khâm đã tặc lưỡi: “Ta cho rằng, Thái Thượng Hoàng vô cùng coi trọng kỳ thi khoa cử này.”
“Sao ông biết?” Trình Khang và Khúc Ninh cùng liếc nhìn lão.
Liễu Khâm liếc mắt nhìn Hoàng đế, thấy chàng đang bàn bạc với Trung vũ hầu, liền hạ giọng: “Hai canh giờ trước, Thái Thượng Hoàng nhân danh giám sát chấm bài, đã tới Quốc Tử Giám...”
Mấy lão thần há hốc mồm kinh ngạc.
“Dạo này ông ấy rảnh rỗi lắm à!”
“Không phải sao!”
Bọn họ thầm thì vài câu thì nghe Hoàng đế bên kia gọi người, vội vã quay người đi vào.
Vừa vào trong, ánh mắt của mấy người đồng loạt đổ dồn vào thân hình Hoàng đế.
Hoàng đế mặc thường phục đế vương vàng chói, long chương phượng tư (*), oai phong lẫm liệt, mỗi lần quần thần nhìn thấy chàng đều có cảm giác dễ chịu, chỉ là hôm nay lại khác thường.
(*) Long chương phượng tư (龙章凤姿): uy phong như rồng, tư thái như phượng.
Liễu Khâm nghiêng người tới gần Trình Khang, thì thầm: “Lão Ngự sử, gần đây ngài làm mối cho bệ hạ sao?”
“Không có!” Trình Khang buông tay, vẫn oán giận: “Ngày nào ta cũng cung dâng một bức mỹ nhân đồ vào cung, đều bị bệ hạ ném ra ngoài...”
“Vậy túi thơm kia là sao?”
Khúc Ninh cho rằng Liễu Khâm hơi làm quá: “Có lẽ bệ hạ đeo đại thôi, trong cung có rất nhiều tú nương, thêu một cái túi thơm có là gì đâu?”
“Tên đầu gỗ nhà ông, chẳng trách bị thái Thượng Hoàng dắt mũi!”, Liễu Khâm liếc ông ấy một cái, rồi liếc mắt nói với Trình Khang: “Lão Ngự sử, ta và ông đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc xuất chinh bệ hạ mới đeo kiếm bên hông, ngày thường ngay cả một miếng ngọc bội cũng không buồn đeo, sao hôm nay lại không đâu ra đâu đeo một cái túi thơm? Còn màu sắc này nữa, cũng không hợp với hoàng bào cho lắm!"
“Chắc chắn phải có lý do!” Trình Khang trầm ngâm nói.
Sau khi hỏi han về triều chính như thường lệ, Hoàng đế thấy chúng thần đều nhìn chằm chằm vào túi thơm bên hông mình, chàng thoải mái vuốt nhẹ túi thơm trong lòng bàn tay, mỉm cười hỏi: “Sao các khanh đều nhìn chằm chằm vào túi thơm của trẫm? Không cần phải ngưỡng mộ, lát nữa bảo phu nhân các khanh làm một cái là được.”
Trình Khang không nhịn được nữa, hỏi: “Nghe ý của ngài, túi thơm này là do người thương của bệ hạ làm sao?”
“Người thương gì, hoàng hậu, hoàng hậu tương lai!” Liễu Khâm lập tức nịnh bợ một câu.
Trình Khang cạn lời trừng mắt nhìn lão một cái:
“Người đâu? Nếu thật sự là hoàng hậu tương lai, cũng phải hạ chiếu thư, ban một cái danh, chúng ta nên nạp tệ (*) thì nạp tệ, nên thỉnh kỳ thì thỉnh kỳ (**), không thể cứ đợi ở đây vô ích được!”
(*) Nạp tệ: Nhà trai sẽ tặng cho cô gái một món quà hứa hôn, còn số tiền của lễ đính hôn thì tùy thuộc vào độ giàu có và địa vị của người phụ nữ.
(**) Thỉnh kỳ: Chọn ngày lành tháng tốt để tiến hành hôn lễ.
Hoàng đế xoa xoa đầu gối, cười ngượng: “Hai vị ái khanh nói không sai, chẳng qua là hoàng hậu của trẫm vẫn còn ôm tỳ bà che nửa mặt, các ngươi cho trẫm thêm chút thời gian nữa...”
Chúng thần đờ người ra…
Vậy nên, Hoàng đế nhìn trúng người ta, nhưng người ta lại chẳng coi trọng Hoàng đế?
Chậm chạp như vậy, đế vương này mất mặt quá rồi.
Tranh đấu giành thiên hạ đánh đâu thắng đó, vậy mà cưới vợ lại rụt rà rụt rè.
Chúng thần không khỏi ghét bỏ Hoàng đế nhà mình.
“Ngài không thể hạ một chiếu thư để hoàn thành mọi thứ sao?” Hàn Huyền chậm rãi chen vào một câu.
Hoàng đế cười mà không nói.
Trình Khang cảm thấy bất lực, chỉ vào chiếc túi thơm đeo bên thắt lưng của Hoàng đế: “Hoàng thượng hãy thành thật nói cho lão thần biết, chiếc túi thơm này thực sự là do cô nương đó tặng? Hay là Hoàng thượng trộm được?”
Hoàng đế cạn lời, nổi giận nói: “Trẫm chưa đến mức tệ hại như vậy đâu!”
“Vậy là do cô nương kia chủ động, cũng coi như là tình ý qua lại rồi, chẳng phải Hoàng thượng có thể thuận tiện hạ chiếu sao?”
Việc kết hôn của Hoàng đế đã kéo dài đến tận bây giờ, lão thần không còn cân nhắc xuất thân hay thân phận của nàng nữa, chỉ cần là nữ nhân, có thể sinh con, vậy cứ nhanh chóng đón vào cung.
Hoàng đế chà xát đầu gối mình, thu tay lại, xoa xoa trán nói: “Nàng ấy còn không biết thân phận của trẫm…”
Chúng thần: “…”
Hít vào, thở ra, lại hít vào.
Không thể nhịn được nữa.
Trình Khang cắn răng nói: “Bệ hạ, xin ngài hãy cho một cái tên, lão thần sẽ giúp ngài hoàn thành mối này!”
Hoàng đế liếc nhìn ông một cái, nếu ông ra mặt chẳng khác nào ép hôn.
“Được rồi, trẫm sắp thành công rồi, các ngươi chờ một chút, phải rồi, khoa cử đã kết thúc, các ngươi không cần đi chấm bài sao? Đừng có rảnh rỗi, mau đi làm!” Chàng nghiêm mặt nói.
Trình Khang và mọi người bất lực, chỉ hừ mấy tiếng rồi lui khỏi Ngự thư phòng.
Vài lão thần cũng không phải hạng bình thường, vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ đối sách.
Trình Khang nói: “Bệ hạ sĩ diện hão, nhất định phải dỗ cô nương cam tâm tình nguyện mới được, nhưng chúng ta không thể chờ được, lão Liễu, nhà ngươi có nhiều tay sai, phái người theo dõi bệ hạ, xem đó là cô nương nhà nào, ta sẽ đích thân đến cửa.”
Sắc mặt Liễu Khâm lập tức thay đổi: “Lão ngự sử à, theo dõi thánh tung, tội này không nhẹ đâu, ông không biết sao?”
“Mà Hoàng đế đi ra ngoài chắc chắn có Cẩm Y vệ đi theo, ông muốn đấu với Cẩm Y vệ sao?”
Hàn Huyền cũng cảm thấy không đáng tin cậy: “Làm thế không ổn đâu.”
Trình Khang cau mày thở dài: “Vậy ông nói xem phải làm thế nào?”
Hàn Huyền vuốt râu, suy nghĩ một lúc: “Ta có một cách, làm ngầm không được, ta sẽ làm công khai...”
Hàn Huyền thì thầm vài câu với hai người kia.
Liễu Khâm nghe xong thì đắc chí: “Quả nhiên không hổ danh là Tiêu Hà (*) thời nay, mưu này rất hay.”
(*) Tiêu Hà: là một Thừa tướng nổi tiếng của nhà Hán, có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng.
Trình Khang cũng rất hài lòng, cười tủm tỉm nói: “Đây gọi là tra ra manh mối, được, cứ làm vậy đi!”
Ông phủi phủi quần áo, sải bước tiến lên.
Hàn Huyền thấy vậy vội vàng kéo ông lại: “Này này này, lão Trình, Lễ bộ chúng ta còn bận kỳ thi khoa cử này mà, chuyện này nhất định phải do ông đứng ra lo liệu.”
Trình Khang sa sầm mặt lại, nhìn ông ấy chằm chằm: “Đại hôn của Hoàng đế là đại sự hàng đầu của Lễ bộ. Hoàng đế đã ba mươi tuổi mà chưa cưới, đó chính là do Lễ bộ các ngươi đã thất trách nghiêm trọng. Lễ bộ đã không làm tròn trách nhiệm từ lâu, Hàn Thượng thư còn không biết xấu hổ dám để ta đứng ra lo liệu sao?”
Hàn Huyền nghẹn lại, không nói nên lời, thấy Trình Khang đi xa, ông vội vàng kéo Liễu Khâm lại: “Liễu đại nhân, ngài cũng biết Lễ bộ chúng ta bận tối mắt tối mũi, coi như ngài thương xót, để ngài lo liệu chuyện này nhé?”
Liễu Khâm chậm rãi kéo tay áo khỏi tay Hàn Huyền: “Hàn đại nhân, ông tới để làm chuyện này, đó chính là chức trách của ông mà, nếu ta chấp nhận, về sau thánh thượng lại trách tội ta, ông nói xem ta chịu sao được?” Lão thấy mặt Hàn Huyền tái mét, Liễu Khâm cười mỉm nghiêng người.
“Nhưng mà, chúng ta làm đồng liêu nhiều năm, ta mách cho ông một chiêu...”
…
Hoàng đế rời Ngự thư phòng, thay xiêm y định xuất cung thì nửa đường vô tình gặp Thái Thượng Hoàng vừa ngâm nga trở về.
Chỉ thấy Thái Thượng Hoàng ngồi trên kiệu đỉnh đầu (*), đeo kính râm Tây Dương, trông thật rạng rỡ.
(*) Kiệu đỉnh đầu: là một loại phương tiện truyền thống ở Trung Quốc, được sử dụng để chở người quan trọng hoặc quý tộc. Đây là loại kiệu có mái che, được đặt trên vai của những người kéo. Đây là biểu tượng của sự xa hoa và quyền lực trong xã hội cổ đại Trung Quốc.
“Phụ hoàng, người đi đâu về vậy?”
Thượng Hoàng trông thấy Hoàng đế, lập tức phấn khích xuống kiệu vẫy tay ra hiệu Hoàng đế đến gần.
Hoàng đế bước nhanh tới, đứng bên cạnh ông.
“Hoàng nhi, con phải cảm ơn ta.” Thượng Hoàng tranh công.
Hoàng đế liếc nhìn ông: “Vì sao?”
“Trước kỳ thi, ta gọi Khúc Ninh tới định hỏi y về phạm vi ra đề, nhưng tên đầu gỗ đó lại im như thóc. Bất đắc dĩ ta đành lặng lẽ cải trang vi hành, thử tài học của Phó Luân. Quả nhiên Phó Luân có phong thái của Phó Thái phó năm xưa, cũng có thể coi là đầy bụng kinh luân, ta bèn tặng y một ít điển tịch kinh học cơ bản. Nay ta vẫn còn lo lắng nên đến đây trước khi các văn lại sao chép đáp án, xem qua một lượt đáp án của Phó Luân, thấy bài văn của y viết rất tốt, nhất định là đỗ tiến sĩ...”
Ông phát hiện ra nhi tử lạnh lùng nhìn mình với đôi mắt như móc câu bạc.
“Nếu ông ấy viết không tốt thì sao? Người định làm thế nào?”
Thượng Hoàng cười ngượng ngùng: “Ái chà, ta biết con sẽ mắng ta, nhưng ta có làm gì đâu? Nhạc phụ của con coi như là có tiền đồ, con có bao giờ nghĩ chưa, một khi triều thần biết nhạc phụ của con là cử tử thì sẽ có thái độ như thế nào? Hàng loạt nghi ngờ đổ ập đến, sẽ tổn thương cô nương đó đến nhường nào?”
“Nàng ấy chưa chắc đã có dũng khí lấy con, cho dù có, tương lai địa vị của nàng ấy cũng rất bấp bênh, con có muốn nàng ấy cả đời sống trong sợ hãi không?”
“Địa vị hoàng hậu không vững, sau này địa vị thái tử cũng không vững, liên quan đến giang sơn xã tắc.”
“Sao vi phụ có thể không lo lắng cho con được chứ?”
Nét u ám trên mặt Bùi Tấn tan đi, chàng thấp giọng trách mắng: “Con là đế vương, không thể thiên vị.”
“Chỉ tặng ông ấy vài quyển sách thôi, tính là thiên vị sao?” Thượng Hoàng cười ha ha vỗ vai chàng, nghênh ngang rời đi.
Bùi Tấn nhìn bóng dáng của Thượng Hoàng.
Thật đúng là mặt mũi cũng không cần.
Bùi Tấn đến tiệm thuốc bắc, lên nhã gian ở lầu hai liền trông thấy Phó Nhiêu, tiểu cô nương ngủ say sưa trên án thư, giữa trưa tháng tư không nóng không lạnh, nàng mặc một chiếc váy dài vàng cam điểm xuyết hồng mai, váy dài quét đất, chất vải mềm mại, phác họa thân hình yểu điệu.
Một lọn tóc rủ xuống một bên mặt tựa như trăng rằm.
Nàng ngủ rất ngoan ngoãn, ngủ say, kiều mị hơn so với trước đây, bớt đi mấy phần sương gió, thiếu nữ giống như đóa hoa nở rộ đang đón ánh mặt trời, nhiệt tình phô bày vẻ đẹp của mình.
Bùi Tấn nhẹ nhàng đi tới bên nàng, ngồi xuống ghế nệm gấm bên cạnh nàng, lặng lẽ ngắm một lúc, thấy nàng hơi nhăn mày, không biết đang nằm mơ thấy gì, không kìm lòng được đưa tay lên vuốt ve đôi mày của nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Phó Nhiêu vô thức nắm lấy tay chàng, như tìm kiếm chỗ dựa, nàng dựa mặt áp vào lòng bàn tay ấm áp của chàng, còn cười ngốc nghếch một chút.
Có lẽ lòng bàn tay đó thoải mái, nàng không nhịn được mà giơ tay nắm lấy bàn tay thô ráp của Bùi Tấn rồi cọ cọ.
Yết hầu Bùi Tấn khẽ chuyển động.
Cô nương ngốc ngủ say rồi thì cứ làm bậy?
Mà điều càng làm người ta đáng giận hơn vẫn chưa hết.
Chỉ thấy nàng vươn đầu lưỡi ướt át ra, liếm nhẹ ở đầu ngón trỏ của chàng.
Cảm giác run rẩy lập tức chạy khắp toàn thân.
Bùi Tấn hít một hơi thật sâu, cau chặt mày.
Phó Nhiêu như tìm được đồ chơi mới, lại hôn vào lòng bàn tay chàng, cuối cùng lén mỉm cười.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Bàn tay sừng sững như núi của chàng lập tức hiện ra trước mắt, nàng sợ tới mức vội vàng ném đi, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, bàn tay đó đập vào bàn.
Phó Nhiêu ngẩng đầu nhìn Bùi Tấn, đôi mắt hạnh lập tức mở to: “Tứ... Tứ gia?”
Bùi Tấn xoa xoa xương tay đau nhức:”Biết mình đã làm gì không?”
Phó Nhiêu lắc đầu như trống bỏi.
Bùi Tấn nói thẳng: “Nàng ôm tay ta rồi hôn đó.”
Phó Nhiêu há hốc mồm như một quả trứng vịt: “Sao có thể chứ? Đang yên đang lành, sao ta lại ôm tay ngài được...”
“Theo ý của nàng thì là tại ta thừa nước đục thả câu à?”
“Ý ta không phải vậy...” Phó nhiêu càng lúc càng mất tự tin.
“Còn cắn ngón tay ta một cái nữa...” Chàng giơ bàn tay đó lên, dưới ánh sáng, những ngón tay thon dài trắng nõn, đốt ngón tay rõ ràng của chàng trông rất đẹp, đầu ngón trỏ ửng lên một chút nước.
Thật sự giống như bị cắn.
Vẻ mặt Phó Nhiêu có một khe nứt.
Người vốn rất điềm tĩnh, đột nhiên cao giọng, rất oán giận: “Nếu không phải vì nàng còn nhỏ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng…”
Sắc mặt Phó Nhiêu cứng đờ.
Trước kia chê chàng tuổi lớn, bây giờ thích chàng rồi, ngược lại thành chàng chê nàng nhỏ tuổi.
Phó Nhiêu không phục, phồng má: “Ta không nhỏ!”
Nàng dịch ghế gấm, lại gần chàng hơn một chút, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta sắp cập kê rồi, có thể gả chồng.”
Bùi Tấn sửng sốt, ánh mắt trong sáng tập trung vào nàng, như một luồng sáng bao trùm qua, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Mặt Phó Nhiêu không đổi sắc, đưa bàn tay nõn nà trắng trẻo đến trước mắt chàng.
“Ta không cần ngài bỏ qua cho ta… Việc ta làm ta có thể chịu trách nhiệm.”
Tay nhỏ chọc vào môi chàng: “Ngài cắn lại ta đi…”
Bùi Tấn hơi nhíu mày.
Chàng cúi đầu, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng cắn một cái vào ngón giữa nhợt nhạt.
Nỗi đau nhói nhẹ từ đầu ngón tay truyền vào tim, đôi má từ từ loang ra một chút đỏ ửng.
Chàng thực sự cắn.
Những lời lẽ định nói ban đầu đều quên hết, khắp người quanh quẩn hơi thở mát lạnh của chàng.
Cuối cùng, Phó Nhiêu cũng bỏ chạy.
Năm ngày sau, danh sách trúng tuyển được công bố, tên Phó Luân cũng nằm trong đó.
Từ trên xuống dưới Phó gia vô cùng vui mừng, Phó Luân quỳ lạy trước bài vị tổ tiên khóc lớn một hồi, chỉ nói rằng mình không phụ lòng mong đợi của phụ thân.
Ngày hôm sau là thi đình, Phó Luân đứng thứ mười bảy trong số các tiến sĩ, có thể coi là một kết quả rất tốt.
Vì ông không nằm trong số ba người đứng đầu nên không cần phải vào diện thánh.
Đêm đến là Quỳnh Lâm yến.
Lễ bộ đã nói có thể mang theo gia quyến tới dự tiệc.
Phó Luân và Trịnh thị đã cân nhắc, hai mươi ngày nữa là Phó Nhiêu sẽ đến tuổi cập kê, tốt nhất nên tới Quỳnh Lâm yến để kết giao với một số người.
Trịnh thị trang điểm cho Phó Nhiêu thật xinh đẹp còn Phó Nhiêu thì tâm hồn treo ngược cành cây.
Tứ gia lại không có xuất thân khoa cử, đi cũng không gặp được chàng. Cha đỗ tiến sĩ quả là chuyện vui, nhưng cũng làm nàng buồn rầu, Phó gia đang lên như diều gặp gió, sợ là không còn coi trọng thân phận hoàng thương nữa.
Phó Nhiêu không chịu đi.
Làm sao Trịnh thị chịu để con gái mình như thế, cứng rắn lôi nàng lên xe ngựa.
Phó Nhiêu không còn cách nào khác, đành cho người lặng lẽ tới hiệu thuốc đưa tin cho Bùi Tấn, nói là buổi tối muốn được gặp chàng một lần.
Phó Nhiêu định bày tỏ tâm ý với chàng.
Hoàng đế nhận được tin của Phó Nhiêu, lập tức thay một bộ thường phục định ra khỏi cung nhưng lại bị mấy vị lão thần ủ mưu đã lâu chắn ở Ngự Thư phòng.
“Bệ hạ, Quỳnh Lâm yến hôm nay, bệ hạ nhất định phải tham dự.”