Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 81

Quỳnh Lâm yến ba năm một lần được tổ chức tại sảnh phía Đông của Lễ bộ.

Vì chúng quan lại và phu nhân nghe đến danh của Trạng Nguyên lang nên Quỳnh Lâm yến năm nay có phần náo nhiệt hơn những năm trước, ai nấy cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của hắn.

Các thế gia có mạng lưới tin tức nhanh nhạy, thường xuyên qua lại, mỗi vị phu nhân đều dẫn nữ nhi đang đợi xuất giá của nhà mình đến.

Theo lệ thường, tiệc rượu của nữ quyến sẽ bày ở phía Tây sảnh.

Hai bên đông và tây sảnh cách nhau một khoảng rất xa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nhiều vị phu nhân giả vờ lạc đường, lặng lẽ đi tới phía Đông sảnh tìm người.

Họ vừa liếc mắt đã thấy Trạng Nguyên lang bị vây quanh giữa đám đông.

Trên đầu hắn đội Nhị Lương Quan(*), vận triều phục cổ tròn và tay áo rộng đỏ rực, đeo dải tế tất gấm, phong thái hiên ngang, tướng mạo Vân Trăn vốn thanh tú xuất trần, diện bộ quan phục mới tinh và diễm lệ này lại càng tôn thêm khí chất cao quý của hắn.

(*)Lương quan(梁冠): một loại mũ đội đầu truyền thống của quan lại Trung Quốc thời cổ đại, “lương” là đường sọc nổi chính giữa mũ, đường sọc càng nhiều chức vụ càng cao.

Nhân tài như vậy, chư vị phu nhân vừa liếc mắt đã ưng bụng.

Thế là các phu nhân đứng tại chỗ nhờ nội thị chuyển lời cho nam nhân nhà mình, nhất định phải tìm cơ hội tóm Trạng Nguyên lang kia.

Lúc này, Hoàng đế còn chưa tới mà Vân Trăn đã bị chúng quan quấn lấy chuốc say.

Cũng may hắn mang theo thuốc giải rượu bên người, lặng lẽ nuốt một viên, chẳng mấy chốc tâm trí đã tỉnh táo như thường.

Hoàng đế nhận lễ tung hô bái lạy của quần thần tại điện Trung Thăng, mới đầu chàng nhìn lướt qua, tân khoa tiến sĩ năm nay phần đông là người trẻ tuổi.

Mấy năm trước Đại Hoàng tử đã thú thê và được phong tước vị, bây giờ dưới gối chàng chỉ còn Thái tử Bùi Yến và Ngũ Hoàng tử Bùi Hiển. Hai huynh đệ đi theo sau lưng Hoàng đế bước vào trong, một người thì thanh tú lạnh lùng, cao quý nội liễm. Người còn lại thì nở nụ cười lười biếng, nhìn thấy gì cũng hiếm lạ. Tuy năm nay Bùi Yến chỉ mới mười một tuổi nhưng giống như ông cụ non vậy, còn nhỏ đã cực kỳ có phong thái của Hoàng đế.

Hoàng đế chỉ vào các tiến sĩ trẻ tuổi và nói với Bùi Yến: “Yến Nhi, lát nữa con hãy làm quen nhiều hơn với những tiến sĩ trẻ tuổi này, triều đường tương lai là thiên hạ của các con.”

Bùi Yến cung kính chắp tay: “Nhi thần lĩnh mệnh.”

Bùi Hiển lại rúc vào lòng Hoàng đế làm nũng: “Phụ hoàng, phụ hoàng, còn nhi thần thì sao?”

“Con hả...” Hoàng đế đặt tiểu nhi tử lên đầu gối: “Đọc sách thêm mấy năm nữa rồi hãy bàn.”

Bùi Hiển vừa nghe đến đọc sách, đầu óc liền tê dại, cậu vội vàng xuống khỏi người Hoàng đế, nhào vào lòng Phó Khôn nhanh như chớp: “Cữu cữu, cứu con!”

Hoàng đế phủi vạt áo, cười nói: “Ha ha, cữu cữu con cũng không cứu nổi con, sau yến tiệc, con phải đọc “Luận Ngữ” cho trẫm nghe, còn phải viết một bài thi phú.”

Bùi Hiển trốn sau lưng Phó Khôn, tỏ vẻ đáng thương nhìn cữu cữu: “Cữu Cữu, con không thuộc “Luận Ngữ”, con mới chín tuổi thôi.”

Phó Khôn cũng không nói nên lời với đứa cháu nghịch ngợm và lười biếng này, không khỏi nhéo mũi cậu: “Càn quấy, lúc cữu cữu chín tuổi đã thuộc làu tứ thư ngũ kinh, còn con bây giờ đến cả “Luận ngữ” cũng không thuộc, chẳng phải làm mất mặt Thiên gia ư?”

Bùi Hiển bĩu môi, chỉ cảm thấy hôm nay cữu cữu không vui tính chút nào, cậu lại quay lưng nép bên người Tạ Tương, yếu ớt van lơn: “Tạ tướng, lát nữa ngươi dẫn ta về nhà được không? Ta sẽ không so đo chuyện lão tam nhà ngươi đập vỡ nghiên mực của ta nữa.”

Tạ Tương dở khóc dở cười, đỡ cậu ngồi vững vàng rồi mỉm cười nói: “Điện hạ, nhà của thần ngài muốn tới thì tới, nhưng vẫn phải thuộc bài.”

Mặt Bùi Hiển xanh mét. Cậu hất tay y ra, thở phì phò đứng dậy, giương mắt nhìn quanh, song chỉ thấy đại thần cả điện đều ôm bụng cười mình. Đương triều Tả đô Ngự sử Tạ Tương không thể che chở cho cậu, cữu cữu ruột là đương triều Lại bộ Thị lang Phó Khôn cũng không bao che giúp cậu, còn những lão thần kia đều là thầy của Thái tử ca ca, không ai trong số họ thích cậu lười biếng.

Cậu liếc nhìn tân khoa tiến sĩ dưới đài một vòng, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại trên người Trạng Nguyên lang vận hồng bào.

Bùi Hiển cười hớn hở chạy tới, đi xuống bậc thang rồi kéo tay áo rộng của Vân Trăn: “Trạng Nguyên lang, thi phú của huynh hẳn là phi phàm, hay huynh dạy ta viết nhé?”

Đôi mày và mắt của Bùi Hiển cực kỳ giống Phó Nhiêu, lanh lợi đáng yêu, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác gần gũi, Vân Trăn vén áo thi lễ: “Thần sẽ dốc hết toàn lực...”

Hắn chưa kịp dứt lời, một vị lão thần bên cạnh kéo lại: “Vân hiền điệt, ngươi đừng nhảy hố, vị Ngũ điện hạ này trước giờ không học hành, hắn nói ngươi dạy viết cho mình vậy thôi, chứ chắc chắn là để ngươi viết hộ đấy.”

Vân Trăn ngẩn ra, hắn chưa bao giờ nghĩ tính tình của đệ đệ Bổn Bổn là như thế, hắn liếc mắt nhìn sang, nín cười gật đầu: “Có lẽ thần có cách...”

“Ồ?”

Hoàng đế ngồi phía trên lập tức nổi hứng thú, nhìn Vân Trăn mấy lần: “Ngươi chính là Trạng Nguyên Lang năm nay? Lên đây đi.”

Vân Trăn nghe vậy, lòng thầm ngạc nhiên, hắn chỉnh lại y quan rồi sải bước tiến lên, tới ngự tiền, hành đại lễ cúi lạy: “Thần Vân Trăn, khấu kiến Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Hoàng đế bắt đầu quan sát hắn.

Nhìn từ xa đã biết Vân Trăn phong thái phi phàm, bây giờ nhìn gần mới hay Trạng Nguyên lang có dáng vẻ chi lan ngọc thụ, vô cùng anh tuấn.

Sắc mặt Hoàng đế chợt có thay đổi rất nhỏ.

Mấy vị trọng thần ngồi ở phía dưới, ai nấy cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Quả nhiên Hoàng đế vẫn không thích tân khoa Trạng Nguyên trẻ tuổi, tuấn tú.

Vân Trăn cũng nhận vẻ mặt Hoàng đế hơi kỳ lạ, hình như có phần bất mãn với hắn.

Hoàng đế nhẫn nhịn, song vẫn không nhịn nổi, trầm giọng nói: “Bảng Nhãn, Thám Hoa đâu rồi?”

Bảng Nhãn và Thám Hoa cùng tiến lên thỉnh an.

Hoàng đế nhướng mắt nhìn, sắc mặt hoàn toàn sa sầm.

Mặc dù Thám Hoa lang có vẻ ngoài đoan chính, nhưng vẫn cách Phan An một khoảng.

Còn Trạng Nguyên lang này mới đúng là Phan An.

Tự dưng Hoàng đế thấy mất hứng, có điều chuyện đã đến nước này, chàng đâu thể nói trước mặt mọi người rằng Trạng Nguyên lang đẹp hơn Thám Hoa lang, có thể đổi lại không?

Chuyện thiếu đạo đức thế này, chàng không làm được.

Hoàng đế nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục khích lệ và giáo huấn như thường lệ: “Ba người các ngươi chính là nhất giáp tiến sĩ đương triều, là rường cột tương lai của quốc gia, phải biết khắc kỷ cần cù, vì nước vì dân...”

Hoàng đế lải nhải mấy câu rồi bảo bọn họ lui xuống, ban đầu chàng định hỏi kỹ Vân Trăn xem có cách gì để trị Tiểu Ngũ, song nhìn thấy khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đó, một vài hồi ức không mấy tốt đẹp lại hiện lên trong tâm trí, chàng lập tức khoát tay.

“Về chỗ đi.”

Nhưng vào lúc này, Vân Trăn đã quỳ xuống.

“Bệ hạ, thần có việc khởi tấu.”

Hoàng đế sửng sốt, nỗi bất mãn chàng vất vả lắm mới dằn xuống giờ lại dần trỗi dậy.

Ngày đầu tiên trở thành tân khoa Trạng Nguyên lang mà đã có việc khởi tấu, người này nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất rất ngạo mạn.

“Chuyện gì?” Giọng chàng trầm xuống vài phần.

Vân Trăn ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng thực ra tim đã đập như trống, hắn cũng hơi sợ, nhưng nếu cầu ban hôn riêng với Hoàng đế, Hoàng đế sẽ có cả trăm cách khiến hắn câm miệng.

Cách duy nhất chính là cầu hôn tại kim điện, làm cho chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng biết, đồng thời ngăn cản đường đi của Yến gia và gây áp lực cho Hoàng đế.

Vân Trăn vén áo bào quỳ xuống, hai tay trắng nõn đặt trên mặt đất, giọng nói trong trẻo: “Bệ hạ, mặc dù thần bất tài, nhưng thần ngưỡng mộ Công chúa Càn Trinh đã lâu, muốn cầu xin bệ hạ gả Công chúa cho thần làm thê...”

“Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt đẹp của Hoàng đế trợn tròn, chàng tưởng tai mình nghe lầm, không thể không vịn mép sạp nâng nửa người dậy.

Vân Trăn ngừng một lát, rồi cao giọng hơn một chút và gật đầu thưa: “Thần khẩn cầu bệ hạ ban hôn Công chúa Càn Trinh cho thần.”

“!!!”

Các lão thần ngồi khắp điện đều đồng loạt phun một ngụm rượu.

“Khụ khụ khụ...”

Mọi người nhìn Vân Trăn chằm chằm với vẻ sợ hãi xen lẫn tức giận.

Bọn họ không ngại lừa Hoàng đế để bảo vệ Trạng Nguyên lang này, nhưng không phải là để hắn vọng tưởng đến Công chúa.

Đang làm Trạng Nguyên lang yên lành thì không muốn, hà cớ gì phải dẫm vào vết xe đổ của Từ Gia?

Phi bào(*) của Vân Trăn bị dính rượu ướt một nửa, hắn chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết nhìn Hoàng đế: “Bệ hạ...”

(*)Phi bào: quan phục màu đỏ.

Có lẽ Hoàng đế quá đỗi khiếp sợ nên hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh nổi: “Ngươi muốn cưới Công chúa Càn Trinh?”

“Vâng... thần ngưỡng mộ nàng đã lâu, kính xin bệ hạ ban hôn.”

Lúc này Hoàng đế đã lấy lại bình tĩnh.

Sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, trong mắt dần hiện lên vẻ kiêu căng lạ thường.

Chàng chậm rãi đứng thẳng người, ngước mắt nhìn những chiếc đèn cung đình phức tạp và hoa lệ, hít một hơi thật sâu.

Lại xuất hiện một Trạng Nguyên lang trẻ tuổi, tuấn tú đòi cưới nữ nhi của chàng.

Cưới nữ nhi của chàng rồi nhưng không hề nâng niu quý trọng, đã vậy còn nhớ thương tiểu thê tử của chàng...

Dáng dấp mang phong thái tao nhã của Vân Trăn trước mặt chàng và bóng hình của Từ Gia năm xưa chồng chéo lên nhau.

Trong đầu Hoàng đế như có một tầng chướng khí giăng kín, mọi lý trí của chàng bị tầng chướng khí này che phủ, chỉ còn lại lửa giận khó lòng nguôi ngoai và đục khoét cơ thể.

Chàng đưa mắt nhìn xung quanh, liếc thấy trường kiếm bên hông Tôn Chiêu.

Chàng phóng tới, rút trường kiếm ra, một tia sáng bạc mỏng manh rời khỏi vỏ, phát ra âm thanh chói tai phá vỡ sự im lặng trong đại điện.

Tất cả cảm xúc của Hoàng đế dồn hết lên trường đao, chàng giơ kiếm lên: “Ngươi thật to gan, dám mơ tưởng đến Công chúa Càn Trinh của trẫm!”

Chúng thần thấy thế, người trước người sau vội tiến lên ngăn cản.

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ bớt giận!”

Quần thần đồng loạt nhào tới, người thì ôm chân, người thì dang hai tay ngăn cản trước mặt Vân Trăn, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ bớt giận, chắc Vân Trăn uống say, nhất thời hồ đồ mới nói như vậy...”

Hoàng đế nở nụ cười dữ tợn, lạnh lùng nhìn Vân Trăn: “Trông hắn có chỗ nào giống người say rượu ăn nói bừa bãi không? Hắn nói ba lần liên tiếp, nhất định hắn ăn gan hùm mật gấu nên mới dám si tâm vọng tưởng!”

Vân Trăn cũng đoán được Hoàng đế sẽ tức giận, có điều không ngờ Hoàng đế tức giận đến mức muốn giết hắn. Trong lòng Văn Trăn vẫn còn kinh hãi, song ngoài mặt lại tỏ vẻ không sợ sệt: “Bệ hạ, đó thật sự là lời từ đáy lòng thần, đời này của thần ngoài Công chúa Càn Trinh ra sẽ không cưới ai cả, nếu bệ hạ rủ lòng thương xót, thần vô cùng cảm kích, cam đoan kết cỏ ngậm vành(*).”

(*)Nguyên văn là “衔草以报” (hàm thảo dĩ báo), được lấy từ câu “结草衔环” (kết thảo hàm hoàn), có nghĩa là báo đáp ân nhân của mình.

“Nghe xem nghe xem…” Hoàng đế tức đến độ cười khẩy, cầm trường kiếm chỉ vào hắn, chất vấn mấy vị lão thần: “Các ngươi nói thử nghe có quen không? Nhìn đi, đến cả lý do thoái thác cũng y như đúc!”

Các lão thần đều cười khổ.

Năm đó sau khi Từ Gia “ngủ nhầm” tức phụ, cũng quỳ gối trước kim điện, luôn miệng nói không phải Công chúa thì không cưới.

Liễu Khâm qua đời năm ngoái, Trình Khang cũng cáo lão hồi hương từ năm năm trước, bây giờ trên triều chỉ còn mình Hàn Huyên là người từng vượt qua sóng gió cùng Hoàng đế.

Hàn Huyền run lẩy bẩy chống gậy đứng lên, thở hổn hển chắp tay với Hoàng đế: “Bệ hạ tức giận, lão thần cũng đồng cảm, nhưng mà Trạng Nguyên này khác Trạng Nguyên kia, biết đâu hắn có nguyên do trong đó cũng nên, bệ hạ nguôi giận, cho phép lão thần hỏi hắn vài câu thay ngài...”

Hoàng đế vẫn cho Hàn Huyền chút mặt mũi, một cước đá văng các thần tử khác, sau đó cầm trường kiếm ngồi xuống với sắc mặt lạnh thấu xương: “Ngươi hỏi, trẫm nghe.”

Trường kiếm va vào long ỷ, phát ra tiếng nứt lanh lảnh.

Hàn Huyền chậm chạp ngoái nửa người, nhìn Vân Trăn hỏi: “Nguyên quán của ngươi ở đâu?”

“Bành Châu.”

“Cha mẹ đâu rồi?”

Vân Trăn ngừng một lát, đau xót trả lời: “Cha mẹ đều đã qua đời...”

Hoàng đế lập tức cau mày, lửa giận lại bốc lên.

Hàn Huyền cũng hơi sửng sốt, kiên trì hỏi đến cùng: “Trong nhà ngươi còn ai không?”

Vân Trăn cười khổ đáp: “Trong nhà cũng không còn người thân nào, chỉ còn một vài họ hàng sống chung với nhau…”

“Đã nghe thấy chưa? Lại là một Trạng Nguyên lang không cha không mẹ? Hắn có giống năm xưa…” Hai chữ “Từ Gia” đã đến miệng, Hoàng đế liền nuốt về.

Đều không cha không mẹ giống nhau, cũng là Trạng Nguyên trẻ tuổi tuấn tú, vừa lên Long môn đã nhắm vào Công chúa.

Cả hai tên đều là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Hoàng đế sắc mặt tái xanh, ném trường kiếm xuống đất, gằn giọng nói: “Không cần nhiều lời, kẻ này bụng dạ khó lường, sao gánh nổi trách nhiệm của Trạng Nguyên, người đâu, kéo hắn xuống, tước công danh, trục xuất khỏi kinh thành...”

Yến Bình chờ cơ hội đã lâu, mạnh dạn bước ra khỏi đám đông: “Bệ hạ, thần sẽ dẫn hắn xuống.”

Yến Bình vốn là ngự tiền thị vệ nên không tính là vượt khuôn phép.

Y đang định tiến lên, Phó Khôn tự dưng đưa chân ra ngăn cản y.

Nhân lúc này, các đại thần khác đã đồng loạt quỳ xuống, bảo vệ Vân Trăn ở chính giữa.

“Bệ hạ bớt giận, tuy Vân Trăn ăn nói ngông cuồng, nhưng tội không đến mức này, xin bệ hạ hãy nghĩ lại...”

“Xin bệ hạ hãy nghĩ lại...”

Thủ phụ nội các quay đầu hung dữ liếc Vân Trăn, ý bảo hắn lập tức nhận sai với Hoàng đế.

Nhưng Vân Trăn vẫn vững như bàn thạch, khuôn mặt tuấn tú cũng tái xanh: “Bệ hạ, thần chết không hối hận.”

Thủ phụ nội các tức muốn hộc máu.

Hắn tính toán đủ đường, chẳng ngờ Trạng Nguyên trẻ tuổi này lại phạm vào kiêng kị của Hoàng đế.

Sau này, e là chức Trạng Nguyên không trao cho người dưới ba mươi tuổi được nữa rồi…

Dù là như thế, các đại thần cũng không thể trơ mắt nhìn Vân Trăn xảy ra chuyện.

Hết người này đến người khác cầu xin.

Tiếc thay, Hoàng đế đã quyết tâm trị tội Vân Trăn.

Tiếng dập đầu vang lên không ngớt, cả cung điện hỗn loạn.

Cho đến khi Thái tử Bùi Yến mặc mãng long bào đen tuyền từ từ đứng dậy, đi tới trước đài, dáng người thanh cao và anh tuấn như trúc đứng trước mặt Vân Trăn, lạy Hoàng đế một cái: “Phụ hoàng, nhi thần lại cảm thấy hôn sự này còn có thể cân nhắc.”

Hắn vừa dứt lời, xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người giật mình nhìn Bùi Yến.

Hoàng đế tức giận tột độ, sắc mặt chàng tái ngắt, lạnh lùng liếc đích trưởng tử của mình: “Con lặp lại lần nữa xem?”

Bùi Yến khép y phục bái tiếp, vẻ mặt thong dong: “Đêm qua nhi thần nằm mộng, mơ thấy Nguyệt lão dắt một đường nhân duyên cho tỷ tỷ, người nọ chính là Trạng Nguyên lang tới từ Miêu Cương, nhi thần giật mình tỉnh giấc, phái người ra cung nghe ngóng suốt đêm, biết được tân khoa Trạng Nguyên xuất thân từ Miêu Cương, nhi thần thầm nghĩ, lẽ nào đây là duyên phận trời định?”

Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt dần sa sầm.

Thì ra Vân Trăn này chính là Miêu Cương ca ca mà Bổn Bổn hay nhắc đến.

Không phải đã chết rồi ư?

Sao giờ lại sống lại?

Dựa vào mấy phong thư mà đã nghĩ rằng tình sâu tựa biển? Chia xa hơn mười năm, mặt mũi ra sao cũng chưa thấy, cớ sao lại nhận định không phải khanh(*) không cưới, chẳng qua hắn cũng như Từ Gia, ham muốn phú quý mà thôi.

(*)Khanh (卿): cách xưng hô thân mật giữa vợ chồng, bạn bè.

Dĩ nhiên chàng biết nhi tử đang trợn mắt nói dối, coi bộ trong khoảng thời gian vừa rồi, nghịch tử này giúp đỡ Bổn Bổn gạt chàng không ít chuyện.

Gừng càng già càng cay.

Hoàng đế lạnh lùng giũ tế tất: “Lời của Yến Nhi có lý, vị hôn phu của đường tỷ con quận chúa Lưu An mới qua đời, tuổi cũng xấp xỉ Vân Trăn, xem ra duyên phận đã đến.”

Hoàng đế vừa dứt lời, Vân Trăn và Bùi Yến đều biến sắc.

Môi Vân Trăn trắng bệch không còn chút máu.

Hắn đang định đứng dậy nói tiếp, nào ngờ lại thấy Bùi Hiển cười toe toét đi tới, ấn bả vai hắn.

“Cha, tỷ phu tốt như thế này, con không muốn nhường cho người khác đâu.”

Rõ ràng Hoàng đế khoan dung với tiểu nhi tử hơn, nhưng vẫn giận dữ liếc cậu: “Hiển ca nhi!”

Chàng ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cậu đừng xen vào.

Bùi Hiển chớp mắt nhìn chàng, cũng ra hiệu bằng mắt: Chuyện lớn như thế này, một mình cha làm chủ được không?

Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế suy sụp.

Bình Luận (0)
Comment