Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 82

Vì sự việc Vân Trăn náo loạn nên Quỳnh Lâm yến đã kết thúc đột ngột.

Cuối cùng Hoàng đế không xử trí Vân Trăn, liếc thấy Yến Bình bên kia cũng rục rịch định tiến lên cầu thân, để tránh lâm vào tình thế ngồi trên đống than, thế là Hoàng đế chuồn mất.

Trong lứa thanh niên thời nay, Yến Bình cũng được coi là một nhân tài kiệt xuất.

Quả thật trong lòng chàng quả đã có ý để Yến Bình làm Phò mã của Bổn Bổn, nếu không phải Phó Nhiêu vẫn chưa cho con xuất giá thì chàng đã định hôn sự của hai người từ lâu rồi.

Vậy mà giữa đường lại nhảy ra một Trạng Nguyên lang.

Hoàng đế lao ra khỏi Lễ bộ, đi dọc theo ngự nhai về hướng điện Phụng Thiên, dọc đường ngoài Tôn Chiêu ra thì những nội thị khác đã bị chàng bỏ xa. Tuy chàng đã sắp năm mươi, nhưng vì cưới một tiểu kiều thê nên buộc chàng phải luôn tự xem lại mình, do đó Hoàng đế vẫn giữ được tướng mạo lẫn thể lực rất tốt.

Cứ đi như thế một lúc, chàng chợt dừng bước, quay đầu nhìn Tôn Chiêu: “Bổn Bổn đi đâu rồi?”

Với tính tình của nhóc con ấy, sao có thể im thin thít không nói lời nào?

Với lại nàng cũng đâu phải người để người khác làm trái ý mình.

Tôn Chiêu khom lưng đáp: “Đêm nay điện hạ không dự tiệc, nhưng thần thấy điện hạ vào Lễ bộ...”

Hoàng đế nhạy bén nhận ra gì đó, lập tức quay người: “Những người khác ở lại đây, Tôn Chiêu, ngươi theo trẫm quay về.”

Hoàng đế rẽ vào ngách nhỏ giữa Hộ bộ và Lễ bộ, sau đó đi vào Lễ bộ từ cửa hông, vòng tới vòng lui đi đến một hành lang sảnh phía Đông, thình lình nghe được trong phòng trà có tiếng nói chuyện của Bùi Uyển.

“Vân Trăn ca ca, vì sao hôm nay huynh không cho ta lộ diện, nếu không có hai đệ đệ của ta thì hôm nay suýt nữa huynh xảy ra chuyện rồi...”

Giọng của Bùi Uyển quá đỗi dịu dàng, khiến Hoàng đế suýt nữa không nhận ra.

Giọng nói nũng nịu đến nhường này, có đúng là nữ nhi của chàng không?

Trước giờ Bổn Bổn luôn là người thẳng thắn, lanh lợi, không những có tướng mạo giống chàng, mà tính cách cũng vậy.

Hoàng đế luôn cho rằng Bổn Bổn là đứa con giống mình nhất.

Nhưng nay chính tai nghe thấy nữ nhi mình thương yêu làm nũng với nam nhân bên cạnh, lòng Hoàng đế khó chịu vô cùng.

Trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo của Vân Trăn: “Nếu như muội nói thay ta, người ngoài chỉ xem như muội và ta có tư tình với nhau, huỷ hoại thanh danh của muội một cách vô ích, vả lại, chỉ sợ phụ hoàng của muội càng giận thêm...”

Hoàng đế nghe đến đó, lặng lẽ thở dài.

Coi như tiểu tử này biết suy nghĩ chu toàn.

Bùi Uyển cúi đầu mỉm cười, nũng nịu nói: “Lần sau đừng như vậy nữa, ta muốn đồng hội đồng thuyền với huynh, ta không muốn mất đi huynh lần nào nữa...”

Hoàng đế nghe vậy, một ngụm máu vọt lên cổ họng.

Nghe kìa, lời gì thế này?

Đúng là chàng đã nuôi dạy nên một nữ nhi ngoan hiền!

Hoàng đế cười gằn, muốn vung nắm đấm nện vào ót mình, nhưng sợ gây ra động tĩnh làm người trong phòng phát hiện nên lại nhịn xuống.

Chàng nghe thấy Vân Trăn lắc đầu bật cười: “Bổn Bổn, muội nghe ta, không nên dính dáng vào chuyện này, muội hãy làm như không hề biết gì cả, nếu cha muội nổi trận lôi đình, nhằm vào ta càng tốt...”

“Không được...”

Bùi Uyển muốn kéo tay Vân Trăn, nhưng hắn né tránh, kéo giãn khoảng cách với nàng, dỗ dành: “Thời gian không còn sớm, muội mau về...”

“Vân Trăn ca ca...” Bùi Uyển từng nếm trải cảm giác nghe tin hắn chết, vậy nên bây giờ có hơi dính người, không nỡ rời xa hắn.

Vân Trăn cũng rất nhớ nàng, vất vả lắm mới đi được bước đầu tiên, hắn cũng tự an ủi trong lòng: “Ngoan, muội về trước đi...”

Bùi Uyển ngại ngùng gật đầu: “Ta nghe lời huynh...”

Hoàng đế thấy hai người cứ ngươi nói ta đáp, thật sự nhìn không nổi nữa.

Tiểu khuê nữ yêu kiều nhà mình nuôi lớn ngày thường toàn cưỡi lên đầu chàng tác oai tác oái, bây giờ lại để nam nhân khác nói gì nghe nấy.

Quả thực rất tốt.

Hoàng đế một cước đá văng cửa, sầm mặt liếc hai người: “Theo trẫm về điện Phụng Thiên!”

Bùi Uyển giật nảy mình, che chở Vân Trăn sau lưng theo bản năng, nhíu mày: “Cha, sao người lại nghe lén?”

Hoàng đế nghe vậy, tức mà không có chỗ phát tiết: “Con còn hỏi trẫm vì sao nghe lén ư?”

Hoàng đế lại không nỡ mắng, tức giận cắn răng, chỉ vào Vân Trăn, quăng cho hắn mấy cái lườm mắt hung ác, thuận tay kéo Bùi Uyển: “Lại đây!”

“Con không đi!”

Hoàng đế tóm cổ tay nàng kéo đi, song không dám dùng sức quá mạnh, đành phải tỏ vẻ hung dữ trừng mắt với nàng.

Bùi Uyển ăn mềm không ăn cứng, bĩu môi đứng im.

Vân Trăn bất đắc dĩ, dịu dàng đứng sau lưng nàng khuyên nhủ: “Điện hạ, quên lời ta nói rồi sao?”

Bùi Uyển lập tức buông lỏng phòng bị, tủi thân nhìn hắn, cuối cùng bước hai bước về phía Hoàng đế với vẻ không tình nguyện.

Hoàng đế thấy cảnh này, càng bực thêm.

Hai cha con thở phì phò đi phía trước.

Vân Trăn và Tôn Chiêu bình tĩnh đi theo sau.

Đến điện Phụng Thiên, Hoàng đế dẫn đầu bước vào Ngự thư phòng, lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Quỳ xuống!”

Bùi Uyển và Vân Trăn đồng thời quỳ gối giữa Ngự thư phòng.

Hoàng đế tức giận ngồi xuống sau bàn, tay vịn vào án, nặng nề thở ra.

Tiểu Kim Tử chu đáo dâng lên một chung trà nửa ấm nửa lạnh.

Trà lạnh xuống bụng, cuối cùng cũng dập tắt chút lo lắng trong lòng.

Hoàng đế một ngụm uống cạn, đặt chén trà lên án kỷ, lạnh lùng hỏi Tiểu Kim Tử: “Thái tử đâu?”

“Thái tử đang quỳ bên ngoài.” Tiểu Kim Tử lau mồ hôi trên trán, cứng ngắc thưa.

“Tiểu điện hạ cũng quỳ cùng ạ.”

“Quỳ khá lắm!”

Trong điện, Vân Trăn diện áo bào đỏ, quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, trái lại Bùi Uyển thẳng lưng, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.

Hoàng đế chống hai tay lên án, nặng nề hừ một tiếng: “Bổn Bổn, chẳng qua hắn viết cho con mấy phong thư, khắc mấy món đồ chơi, con nghĩ ngay đó là hắn? Thậm chí ngay cả mặt mũi hắn ra sao cũng không biết, vậy mà tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn sao?”

Bùi Uyển ngước cằm lên, nghiêm túc nói: “Cha, Vân Trăn ca ca viết tổng cộng chín trăm ba mươi lăm phong thư cho con, tranh vẽ, đồ chơi, nhiều đếm không xuể, tất cả đều chất đống ở trắc điện cung Thiên Vũ của con... năm con bảy tuổi, phụ thân và mẫu thân đi sơn trang Thừa Đức tránh nóng nghỉ mát, quên khuấy nữ nhi, hai đệ đệ còn nhỏ, nào nhớ đến sinh thần của con, chỉ có mình Vân Trăn ca ca, vượt ngàn dặm xa xôi gửi cho con một bình ong mật dại đích thân huynh ấy làm, vì vậy mà huynh ấy không tiếc để năm tên ám vệ tiếp sức, ngày đêm đi gấp, đưa vào kinh thành...”

“Được rồi được rồi, trẫm không muốn nghe con kể những chuyện này...” Hoàng đế càng nghe càng buồn bực: “Dù là vậy, nhưng hiện tại con và hắn lần đầu gặp gỡ, phải chăng cũng nên cho đôi bên chút ít thời gian hiểu rõ lẫn nhau... chứ không phải quyết định chung thân một cách qua loa!”

Vân Trăn bày tỏ thái độ của mình đúng lúc: “Bệ hạ cứ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để kiểm tra vi thần!”

Hoàng đế hừ khẽ, không để tâm.

Bùi Uyển nghe vậy, ánh mắt chuyển sang nhìn Hoàng đế: “Mạn phép hỏi cha, năm xưa người và mẹ ước định chung thân ra sao?”

Bùi Uyển gặng hỏi Hoàng đế một câu.

Hoàng đế nhớ tới quá khứ, không khỏi đỏ mặt.

So với mối lương duyên trời xui đất khiến giữa chàng và Phó Nhiêu, có vẻ tình cảm nữ nhi và Vân Trăn này có thể xưng là mưa dầm thấm lâu... hơn chín trăm phong thư, nếu đổi lại là chàng chắc cũng không kiên nhẫn đến thế.

Bùi Uyển thấy sắc mặt Hoàng đế là lạ, ánh mắt sáng ngời: “Cha, người kể đi...”

Giọng nói có phần hào hứng mong chờ.

Hoàng đế xấu hổ, hung dữ liếc nàng.

Tất nhiên Bùi Uyển đã đâm trúng chỗ đau của Hoàng đế.

“Ta và mẹ con, tốt xấu gì cũng biết rõ gốc gác, còn các con tính là gì?”

Bùi Uyển chớp mắt: “Xưa kia mẹ con sinh ra trong hộ gia đình nhỏ ở Thanh Châu, làm gì có chuyện biết rõ gốc gác với cha, không phải do cha thấy mẹ con trẻ trung mỹ mạo nên đem lòng mến mộ mẹ sao? Cha, nữ nhi với người giống nhau, con thích Vân Trăn cũng vì trẻ tuổi tuấn tú!” Nàng thẳng thắn vỗ lên vai Vân Trăn.

Hoàng đế tức sôi máu.

“Con! Đứa nhỏ hỗn xược này!” Chàng nổi giận sải bước đến, tay gí mạnh vào trán Bùi Uyển.

Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên giọng nói lanh lảnh của nội thị.

“Hoàng hậu nương nương giá đáo!”

Trong chốc lát, hai cung nhân vây quanh một phụ nhân cao nhã, đoan trang bước vào.

Váy đuôi phượng dài phết đất, khiến cho Ngự thư phòng thêm phần sáng ngời.

Nàng nóng lòng đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang quỳ trong điện.

Lúc này Vân Trăn cũng di chuyển đầu gối, nhìn về phía nàng.

Xa cách hơn mười năm, trong ấn tượng của Vân Trăn, dáng vẻ Phó Nhiêu dường như không hề thay đổi, gương mặt ấy vẫn dịu dàng, hiền từ như xưa, khóe mắt chẳng thấy nếp nhăn, chắc chắn là người hưởng an nhàn sung sướng, cuộc sống viên mãn.

“Cô cô...” Vành mắt hắn chua xót, cầm lòng không đậu mà khẽ gọi.

Đón lấy ánh mắt ấm áp của Vân Trăn, nước mắt Phó Nhiêu lặng lẽ rơi xuống, ngón tay mảnh khảnh khảm sâu vào khăn tay, cổ họng nghẹn ngào, khó lòng kiềm chế.

Năm đó hắn vẫn còn là cậu thiếu niên hoà nhã lương thiện, mà nay đã là nam tử phong hoa vô song.

Lão cốc chủ qua đời, sư phụ và sư nương hồn về quê cũ từ lâu, chỉ có thiếu niên trước mặt là nhân chứng duy nhất của năm tháng ấy.

Nàng cũng biết giờ không phải lúc ôn chuyện xưa, Phó Nhiêu tiến lên trước, đích thân nâng Vân Trăn dậy, bình tĩnh đánh giá hắn một lát, vui mừng gật đầu, song nàng không nói lời nào mà đi tới bên cạnh Hoàng đế, ngồi xuống cạnh chàng.

“Bệ hạ...” Nàng khẽ gọi chàng.

Hoàng đế đỡ trán, chàng vô cùng đau đầu, vén áo bào chỉ về phía trước: “Hoàng hậu xem thử nên làm gì bây giờ?”

Phó Nhiêu bật cười, gọi Bùi Uyển và Vân Trăn: “Đêm khuya rồi, chắc Trăn Nhi đã uống không ít rượu. Tôn Chiêu, ngươi đi gọi Thái tử tới rồi dẫn nó đến trắc điện phía Tây chiêu đãi Vân Trăn.”

Phó Nhiêu lại nháy mắt với Bổn Bổn, ý bảo nữ nhi cũng lui xuống.

Tất cả hạ nhân trong điện cũng lui theo.

Phó Nhiêu chẳng buồn giữ phong thái mẫu nghi nữa, nàng cong môi, kéo ống tay áo của chàng: “Bệ hạ, lời hứa hẹn với thần thiếp khi xưa còn tính không?”

Hoàng đế bấm ấn đường không muốn đáp.

Phó Nhiêu hừ một tiếng, bỏ tay áo rộng của chàng ra, quay mặt đi: “Vậy được, lời thần thiếp nói cũng coi như thôi...”

“Ơ ơ kìa... đây là hai chuyện khác nhau...” Hoàng đế vội vàng xoay mặt nàng lại, thành khẩn khuyên nhủ: “Nhiêu Nhiêu, Bổn Bổn là hòn ngọc quý trên tay trẫm, lẽ nào nàng muốn gả con đến nơi xa xôi? Hơn nữa, rõ ràng tên Vân Trăn này bụng dạ khó lường...”

Phó Nhiêu nhìn chàng chăm chú: “Chứ không phải chàng lo Trăn Nhi là Từ Gia thứ hai à?”

Hoàng đế nghẹn họng, sắc mặt sa sầm, rầu rĩ thở ra.

Phó Nhiêu thầm thở dài, ngồi vào lòng Hoàng đế, hai tay ôm cổ chàng: “Bệ hạ, chàng không hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Trăn Nhi nên có phần bất công với hắn, thần thiếp có thể hiểu được, Bổn Bổn và hắn nói là quen biết, nhưng cũng coi như không quen, còn cần thời gian để hiểu rõ tính cách đôi bên, thần thiếp càng ủng hộ.”

“Chàng phải cân nhắc hôn sự này, thần thiếp không phản đối, nhưng chàng không thể vì Từ Gia của quá khứ mà khiến Trăn Nhi chịu tai bay vạ gió.”

Ánh mắt Phó Nhiêu hiện lên vẻ kiên nghị: “Tính tình Vân Trăn thoải mái, nho nhã, không màng danh lợi, sở dĩ ngày đêm khổ học, giành lấy công danh là chỉ vì muốn được cầu hôn Bổn Bổn một cách đường đường chính chính, chứ không phải người trèo cao hưởng phú quý.”

Hoàng đế suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói: “Đúng là trẫm không nên giận chó đánh mèo với Vân Trăn vì Từ Gia, nhưng hôn sự của hắn và Bổn Bổn, trẫm quả thực lo lắng...”

“Chàng lo lắng chuyện gì?” Phó Nhiêu kiên nhẫn hỏi.

“Trẫm lo hắn bạc đãi Bổn Bổn...”

Phó Nhiêu như nghe thấy chuyện cười, ngón tay khẽ khàng vuốt ve cằm chàng, lại cười nói: “Bệ hạ, có một việc thần thiếp vẫn chưa kể chàng nghe, năm ấy lúc sinh Bổn Bổn, Vân Trăn bất chấp mưa gió, theo dây leo từ dưới chân núi đi lên, trông coi ngoài phòng sinh chỉ để được nhìn thấy Bổn Bổn đầu tiên, hơn một năm sau đó, hắn chăm sóc Bổn Bổn giúp thần thiếp, còn kiên nhẫn và chu đáo hơn cả thần thiếp, nói một câu to tát là thần thiếp và bệ hạ chàng cũng chưa từng coi Bổn Bổn như châu báu giống hắn.”

“Bổn Bổn khát, hắn rót nước cho con bé, Bổn Bổn đói bụng, hắn nấu nước cơm cho con bé, Bổn Bổn quấy khóc, hắn cho con bé món đồ chơi điêu khắc nho nhỏ, thần thiếp chưa bao giờ gặp cậu bé dịu dàng và thiện lương đến vậy, lúc ấy thiếp nghĩ, nếu có thể ở lại Miêu Cương, thiếp muốn định hôn ước với nhà hắn…”

Hoàng đế nghe đến đây, nét mặt cuối cùng cũng thả lỏng, chàng đau lòng ôm chặt Phó Nhiêu trong lồng ngực.

“Sao nàng không kể với trẫm những chuyện này...”

Phó Nhiêu chua xót rũ mắt: “Lúc ấy chàng không ở cạnh thiếp, chung quy thiếp vẫn khó chịu trong lòng...”

Ngừng một lát, nàng lại nói: “Chàng vừa mới nói chuyện cưới xin phải biết rõ gốc gác, nhưng thần thiếp biết lai lịch của Vân Trăn, nếu nói trên đời này ai là người thiếp yên tâm giao Bổn Bổn cho hắn nhất, vậy chỉ có Vân Trăn...” Nàng chớp mắt, mỉm cười: “Bệ hạ, hôn sự này, chàng đồng ý đi, thần thiếp thích chàng rể này từ tận đáy lòng...”

Hoàng đế thở dài, giữ lấy miệng của nàng hôn lên: “Nàng vốn là người làm chủ cái nhà này, nàng đã đồng ý, trẫm còn lời nào để nói nữa?”

Phó Nhiêu nhoẻn miệng cười khẽ, hôn phớt lên môi chàng, vừa đứng dậy, vừa dịu dàng nói: “Bệ hạ, người cho phép thần thiếp đi trấn an Vân Trăn trước, chốc nữa quay lại đón bệ hạ về hậu cung...”

Hoàng đế hơi buồn bực, chàng sửa sang lại y bào xộc xệch: “Về hậu cung làm gì? Đâu phải điện Phụng Thiên này không ở lại được?”

Đã là phu thê ngần ấy năm, có một số việc không cần nói cũng hiểu.

Phó Nhiêu tức cười, nghênh ngang rời đi.

Xuôi theo hành lang quanh co đến trắc điện, bên trong vọng đến tiếng cười của Hiển ca nhi và Bùi Uyển, cũng không biết họ đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế.

Cung nhân thông báo, bốn người nhanh chóng đi ra nghênh đón Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu sải bước qua cửa điện, ánh mắt nhìn thẳng, rơi trên người Vân Trăn, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, phất phất tay nói: “Các con lui ra, để ta ôn chuyện với Vân Trăn.”

Bùi Uyển miễn cưỡng dẫn hai đệ đệ rời đi.

Sau khi Phó Nhiêu ngồi xuống, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Thật may, con vẫn còn sống… năm đó con bặt vô âm tín, ta phái người đến Miêu Cương mấy lần, hai lần trước họ nói con mất tích, lần sau lại nói đã tìm được hài cốt… có lẽ tổ phụ con sợ con và Bổn Bổn nảy sinh tình ý, nên mới cố tình che giấu chân tướng…”

Vân Trăn thấy Phó Nhiêu đau buồn khôn xiết, vội vàng quỳ xuống: “Cô cô, tổ phụ không dám trèo cao, thành ra mới nói dối, xin người thứ lỗi…”

Phó Nhiêu rưng rưng lắc đầu: “Ta không trách ông ấy…” Nàng lại lau nước mắt, mỉm cười nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, Trăn Nhi, giờ con đỗ Trạng Nguyên, ta vui mừng hơn bất cứ ai khác, sau này chúng ta chính là người một nhà…”

Phó Nhiêu tiếp tục hỏi chuyện lão cốc chủ lâm chung, hồi tưởng lại cuộc sống ở Miêu Cương mà vẫn như đang nằm mơ.

Sau đó nàng gọi Bùi Yến tới.

“Yến nhi, sau này Vân Trăn bầu bạn với con, tùy giá Đông cung.”

Bùi Yến sửng sốt, cậu và Vân Trăn bốn mắt nhìn nhau: “Nhi tử tuân lệnh mẫu hậu.”

Ngày hôm sau tin tức Thái tử và tân khoa Trạng Nguyên ngủ chung giường truyền ra, chúng thần hiểu ngay Hoàng đế đã đồng ý hôn sự này.

Lại qua mấy ngày, Hoàng đế chính thức hạ chỉ, ban hôn cho Công chúa Càn Trinh và tân khoa Trạng Nguyên.

Sau khi ý chỉ được ban ra, Hoàng đế mất hứng ôm tiểu nữ nhi còn đang ê a: “Cha chỉ còn lại con thôi, con đừng giống tỷ tỷ của con nhé, thích Trạng Nguyên lang làm gì, dòng dõi quý tộc như cha không tốt sao?”

Thấy tiểu nữ nhi nhếch miệng cười với chàng.

Hoàng đế chỉ ngỡ nhóc con đồng ý với mình, cười tủm tỉm bế cô bé dậy: “Quân tỷ nhi đúng là áo bông tri kỷ của cha...”

Dứt lời, Hoàng đế lập tức cảm giác có thứ gì đó đập vào đầu gối mình, cụp mắt liếc nhìn, nhất thời biến sắc.

Nhìn lại nhóc con thì thấy cô bé giương nanh múa vuốt, cười khoái chí.

Hoàng đế: “...”

Mùng tám tháng Sáu là đại hôn của Bùi Uyển và Vân Trăn, hôn lễ được cử hành tại phủ Công chúa.

Phó Khôn chủ trì hôn lễ với thân phận Lại bộ Thị lang và cữu cữu, văn võ cả triều đều dự tiệc.

Trên yến tiệc, có không ít đại thần và quan lại đều nghĩ đến hôn sự chấn động kinh thành năm xưa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Bánh xe lịch sử tới cùng một ngã rẽ, chẳng hay sẽ đưa đến phương nào...

Trong phòng tân hôn, sau khi hỉ nương lui ra thì chỉ còn lại hai phu thê mới cưới.

Bùi Uyển ngồi thu người trên hỉ sạp, e lệ ngước mắt lên.

Vân Trăn vẫn luôn đứng trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng đắm đuối, như thể nhìn bao lâu cũng không đủ.

Hoa dung vân tấm(*), minh mâu hạo xỉ (**), quả nhiên là một cô nương hoạt bát.

(*)“Hoa dung” là dung mạo xinh đẹp, “vân tấm” chỉ tóc mai của người con gái tựa như mây.

(**) “Minh mâu hạo xỉ” miêu tả vẻ đẹp của con gái với đôi mắt long lanh và răng trắng sáng.

Thấy Bùi Uyển rụt rè nhìn mình, gương mặt tuấn tú của Vân Trăn ửng đỏ, ánh sao trong mắt lấp lánh muôn nơi, lòng hắn thấp thỏm, vừa mong đợi vừa chăm chú nhìn nàng ngồi yên lặng.

Sau khi định hôn sự, hai người hiếm khi gặp nhau, nàng bị Phó Nhiêu giam trong cung để chuẩn bị xuất giá, Hoàng đế cũng không cho phép Vân Trăn gặp nàng.

Hai người từng lén lút gặp nhau vài lần, song lần nào cũng vội vàng tạm biệt.

Nay vất vả lắm cả hai mới thành vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Ấy thế mà giờ lại gượng gạo không biết làm sao.

“Ta đi tắm trước...”

Lòng bàn tay Vân Trăn nhũn ra, bước nhanh về hướng phòng tắm.

Đợi hắn rời đi, Bùi Uyển nhẹ nhàng đứng dậy, vội vàng đến một tịnh thất khác lau người, sau đó nàng chui về giường Bạt Bộ trước khi hắn quay lại.

Tim nàng đập thình thịch, hình ảnh ma ma cho nàng xem đêm qua đang phát lại trong đầu.

Bùi Uyển hồi hộp đến mức lòng bàn chân cũng run rẩy.

Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần của Vân Trăn, Bùi Uyển hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình trông thật bình tĩnh, đến khi bóng dáng anh tuấn ấy tới trước giường, nàng nở nụ cười mỉm với hắn: “Vân Trăn ca ca...”

Vân Trăn dừng bước, hơi chăm chú nhìn nàng: “Bổn Bổn, có phải nên đổi xưng hô rồi không...”

Đôi má Bùi Uyển đỏ bừng, nàng sực nghĩ đến gì đó, cười khanh khách nói: “Vậy chàng đổi trước nhé?”

Vân Trăn hơi sững sờ, chợt bật cười, tiến lên ngồi ở mép sạp, tự nhiên kéo tay nàng: “Ừm, được, Công chúa điện hạ...”

Đôi mày thanh tú của Bùi Uyển nhíu lại, giậm chân nói: “Không phải như vậy...”

“Vậy thì như thế nào? Chi bằng điện hạ làm mẫu cho thần nghe thử?”

“Vân Trăn ca ca, hai ta là phu thê, không phải quân thần... chàng nên gọi ta...”

“Gọi là gì?”

Hơi thở của hắn gần hơn từng chút một...

Đang định dán lên gò má của nàng thì ngoài viện bỗng vang lên tiếng rầm, hình như có thứ gì đó ngã xuống.

Vân Trăn nhanh chóng khép y phục đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn xung quanh.

Chỉ thấy dưới ánh đèn đỏ chói lọi là một bóng dáng quen thuộc ngã từ trên cây xuống, trong lòng cậu còn ôm một cục sữa bé bỏng, hồn nhiên đáng yêu và mềm mại.

Phó Giảo Giảo gian nan bò dậy từ trong lòng Bùi Hiển, bàn tay nhỏ mũm mĩm đang xách cạp váy màu hồng, cô bé cười với Vân Trăn: “Tỷ phu... Ca ca dẫn muội đến ngắm trăng...”

Bùi Hiển xoa thắt lưng mỏi nhừ, chỉ bầu trời đen kịt trên đầu: “Đêm mùng tám tháng Sáu làm gì có trăng? Cha muội đường đường là phụ thần trẻ tuổi nhất nội các mà dạy dỗ nữ nhi kiểu gì vậy?”

Bùi Hiển thở phì phò đi thẳng ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Giảo Giảo méo xệch, cuống quýt đuổi theo cậu chạy ra ngoài: “Không phải là huynh dạy ta à? Huynh nói, nếu bị người phát hiện thì cứ đáp y như vậy...”

“Muội nghe lầm rồi, ta dạy muội là ai làm người nấy chịu, rõ ràng Phó Giảo Giảo muội muốn đến xem động phòng trông như thế nào, không liên quan tới Bùi Hiển ta!”

Phó Giảo Giảo chớp mắt: “Ở đây có hai người, không phải một người.”

Bùi Hiển tức muốn hộc máu: “Không phải ta bị muội ép đến đây sao?”

Phó Giảo Giảo thấy Bùi Hiển nổi giận, sợ tới mức ngây ngô gật đầu: “Ta biết rồi...”

Bùi Hiển phe phẩy quạt ngọc, vừa khoan thai đi ra ngoài, vừa hỏi Phó Giảo Giảo: “Lát nữa cữu cữu hỏi muội rằng muội đi đâu, muội trả lời thế nào?”

“Ta ép Hiển ca ca dẫn ta đi xem động phòng?”

Bùi Hiển nghe vậy dừng bước, hình như có chuyện đó, mà hình như cũng không phải.

Cậu bực mình khép quạt, quay lại gí mạnh vào trán cô bé: “Sao muội ngốc thế, dạy kiểu gì cũng như nước đổ đầu vịt!”

“Như thế này đi, chúng ta đổi tên được không, không gọi muội là Giảo Giảo nữa, mà gọi muội là Xọa Nữu(*) nhé?”

(*)Nghĩa là cô bé ngốc nghếch.

Phó Giảo Giảo nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu: “Được...”

Bùi Hiển: “…”

Hết thuốc chữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment