Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 84

Tháng Ba năm Hội Ninh thứ ba, gió thổi vạn dặm, xuân về hoa nở.

Trong một sơn cốc gần núi giáp sông ở Miêu Cương, có cả trăm hộ gia đình Miêu đang sinh sống.

Có con sông rộng mười trượng chảy từ núi sâu ra, đánh một vòng trong sơn cốc rồi mới uốn lượn chảy xuống dưới thung lũng.

Quanh dòng sông Tú Thủy này, dân tộc Miêu đã dựng khoảng trăm căn nhà sàn, kéo dài như đai lưng gấm được khảm trên sườn núi.

Ở vùng rộng nhất thung lũng, họ xây một quảng trường với thềm đá bạch ngọc, chính giữa quảng trường có một tòa bảo tháp bảy tầng đứng sừng sững, mỗi năm cứ vào đầu tháng Tư thì người Miêu gần đó đều quỳ lạy bảo tháp, cử hành nghi thức cầu phúc long trọng.

Phía sau núi Dược Cốc sừng sững một ngọn núi tuyết cao chọc trời, tên là núi Thiên Trụ. Núi Thiên Trụ trông như thiên tướng băng tuyết ngắm nhìn nhân gian, tương truyền dưới ngọn núi này sinh trưởng rất nhiều kì trân dị bảo. Người Miêu ở núi Dược Cốc tranh nhau vào núi, vào nhiều ra ít, sau đó có một nam tử trung niên họ Vân đã dẫn mọi người tìm được Dược cốc kia. Trong thung lũng, cây cối rậm rạp, muôn hoa đua sắc, khác hẳn với bên ngoài, cả năm bốn mùa đều có hoa nở chim hót, như thể là bồng lai tiên cảnh.

Các loại dược liệu quý hiếm liên tục được đưa từ trong thung lũng này ra, dần dà, người Miêu xem Vân lão gia làm chủ, Vân gia hướng dẫn người Miêu kinh doanh dược liệu, tạo phúc cho một vùng.

Đặc biệt là sau khi thiếu chủ Vân gia Vân Trăn nắm quyền cai quản thì thuốc của người Miêu được phân phối khắp bốn bể. Hiệu thuốc Miêu Cương có mặt khắp Đại Tấn, năm trước, triều đình bỗng sai người đến để thêm Miêu dược vào danh sách thuốc dâng vua, người Miêu vui mừng khôn tả.

Ngày 20 tháng Ba, trời trong lành, gió êm dịu, làn gió mát thổi từ sâu trong thung lũng, đẩy từng gợn nước đến chân.

Hoàng đế cải trang thành thương nhân giàu có, đưa thê tử và nữ nhi vào Miêu Cương.

Xe ngựa dừng dưới chân bảo tháp.

Nhìn xung quanh, ở sườn núi đối diện là ba tầng nhà sàn nối tiếp nhau, nhà sàn ở hai bên đều quy lại ở cửa thung lũng, phần hẹp nhất được nối bằng cây cầu treo, sông Tú Thủy chảy dưới cây cầu, chảy tận vào rừng sâu.

Trong làng người Miêu có mấy cái nhà sàn khổng lồ rất bắt mắt, nó có tổng cộng bảy tầng, rộng lớn hùng vĩ, từ xa đã thấy có không ít hộ vệ đang tuần tra bên trong, đó là chỗ ở của Vân gia, chủ của Miêu Cương.

Kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Hoàng đế đặt chân đến Miêu Cương.

Kiếp trước chàng đưa Phó Nhiêu thăm thú khắp chốn, hành y và làm phước. Họ đi ngang qua Đàm Châu rồi định rẽ sang hướng Tây để đến Miêu Cương, nhưng mưa to suốt nửa tháng khiến con đường bị chặn, không còn cách nào khác, hai người đành bỏ chuyến đi này, đi thẳng xuống hướng Nam đến Quảng Châu.

Đời này, chàng đã giao chuyện triều chính cho Thái tử từ lâu. Vào sinh nhật thứ 15 của Bổn Bổn, cùng với Phó Nhiêu, chàng dẫn Bổn Bổn và tiểu nữ nhi Vân Vân xuôi dòng kênh đào đến Dương Châu, rồi ngược dòng từ Dương Châu lên Nhạc Châu, từ Nhạc Châu đi về phía Nam đến Đàm Châu, rồi lại đi thẳng đến Miêu Cương ở Tương Tây.

Đoạn đường này, chàng rất ít khi dừng lại, vốn dĩ phải đến gấp như thế là vì Vân Trăn.

Kiếp trước, Vân Trăn đối xử với Bổn Bổn trước sau như một, phu thê hai đứa có tổng cộng bốn người con mà chưa từng giận dỗi nhau bao giờ. Vân Trăn không chỉ săn sóc Bổn Bổn chu đáo mà bốn đứa con cũng được y dạy dỗ tốt nên có tương lai xán lạn.

Khi đến tuổi già, chàng bệnh nặng, Vân Trăn là con rể, luôn phụng dưỡng bên sạp, giúp chàng châm cứu rồi tắm thuốc, còn gần gũi hơn nhi tử ruột thịt.

Đời này, Phó Nhiêu chưa từng đến Miêu Cương, Bổn Bổn cũng sinh muộn hơn, hai người họ không có chút liên quan nào với Vân Trăn cả.

Song Hoàng đế không muốn bỏ qua người con rể này.

Trước khi rời kinh, gián điệp của chàng báo cáo rằng Vân gia đang bàn chuyện hôn nhân cho Vân Trăn, chàng gấp gáp đến mức không đợi được Bổn Bổn đến tuổi cập kê, phải đưa mẹ con họ đến Miêu Cương trước mấy tháng.

Một hán tử tháo vát mặc đồ người Miêu, chỉ về phía nhà sàn khổng lồ ở giữa.

"Tứ Gia, đó là Vân gia bảo. Ngày mai thiếu chủ Vân gia sẽ luận võ chiêu thân, các cô gái Miêu ở khắp nơi gần xa đều đến dự, chúng ta cũng xem như gặp được chuyện náo nhiệt."

Hoàng đế nghe vậy thì nhíu mày: "Luận võ chiêu thân? Có cần làm quá đến thế không!"

Hán tử kia chắp tay áo, cung kính cười nói: "Tứ Gia không biết đó thôi, Vân thiếu chủ của bọn ta trông như thần tiên ấy, các cô nương khắp bốn mươi tám huyện Miêu Cương ai mà không muốn gả cho ngài ấy chứ? Ban đầu, Vân thái gia mở lời định hôn cho ngài ấy, cổng Vân gia bảo bỗng bị đạp vỡ, họ đều là những nhân vật có tiếng ở các huyện cả. Lão gia tử không muốn đắc tội với họ, nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra chiêu này."

Hoàng đế xanh mặt: "So văn vẻ, thêu thùa, tướng mạo hay gia thế thì được, chứ sao lại luận võ? Đây là cưới vợ chứ có phải kén rể đâu?"

Hán tử lại cười tủm tỉm, đáp: "Đó là vì ngài chưa thấy vẻ ngoài của Vân thiếu chủ thôi. Là thê tử của ngài ấy thì ưu tiên hàng đầu không phải thêu thùa, cũng chẳng phải sinh con mà là biết võ. Nếu không lúc dẫn phu quân ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ bị người ta cướp mất!"

Hoàng đế nhìn Bổn Bổn gần đó, không khỏi sầu não.

Nữ nhi của chàng, đường đường là Đại Công chúa tôn quý nhất Đại Tấn, thế mà lại phải luận võ với nhóm dân thô bạo này để cướp hôn.

Thôi, vì con rể, đành phải vứt hết mặt mũi thôi!

Hoàng đế xua tay cho hán tử lui rồi đi về phía vợ con, Bổn Bổn và Vân Vân đang ngồi xổm ở bờ sông cho cá ăn, Phó Nhiêu thì vịn vào cột, ngắm nhìn phong cảnh phía xa.

"Tứ Gia, điều tiếc nuối nhất khi còn sống của tổ mẫu thiếp là chưa từng đích thân đến Miêu Cương. Không ngờ rằng Tứ Gia lại dẫn thiếp đi thực hiện giấc mơ này. Tứ Gia, chúng ta có thể ở Miêu Cương lâu chút không? Thiếp muốn học cách chế thuốc của Miêu Cương và theo người Miêu lên núi hái thuốc."

"Ta đang có ý này."

Không nắm được con rể trong tay thì chàng cũng không định đi.

Đúng lúc này, Bổn Bổn lưu loát đâm xuyên một con cá, bọt nước bắn tung tóe, cô nhóc phấn khởi hô lên: "Cha, cha mau xem nè, nữ nhi xuyên được một con cá nè, tối nay nhà mình nấu canh cá nha?"

Sắp đến tuổi cập kê mà chẳng có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các nào.

Quả nhiên Bổn Bổn vẫn là Bổn Bổn.

Hoàng đế lặng lẽ thở dài.

Quả nhiên, nữ nhi của chàng có tố chất đấu lại con gái Miêu Cương.

Trên đường đến đây, chàng hay giả vờ xem tranh rồi đưa đến trước mặt Bổn Bổn, khiến Bổn Bổn cảm thán rằng nam tử này chỉ có trên trời thôi.

Ngày mai mà thấy Vân Trăn, kiểu gì Bổn Bổn cũng lên đài.

Cẩm Y vệ đã bố trí một khoảng sân rộng rãi ở Miêu Cương từ trước.

Cả nhà họ vào đó ở.

Phó Nhiêu mệt mỏi, xoa eo rồi nằm xuống sạp nghỉ ngơi, Hoàng đế cũng nằm cùng nàng. Bổn Bổn và Vân Vân chẳng thể ngồi yên, nghỉ chân một chút, hai tỷ muội bèn trốn ra ngoài chơi.

Sang hôm sau, cả nhà đã chiếm một chỗ ngồi cực đẹp ở đài luận võ trước thành Vân gia.

Đài đấu võ chật kín người, mấy cành cây trong phạm vi nửa dặm cũng đầy người.

Vân Vân sinh sớm hơn kiếp trước, năm nay đã 8 tuổi rồi, là tuổi ham vui nhất. Vóc người cô nhóc khá nhỏ nên tầm nhìn có hạn, ríu rít muốn ngồi lên vai Hoàng đế. Phó Nhiêu sợ Hoàng đế bị thương nên đưa nữ nhi cho Lưu Đồng, Vân Vân chỉ đành bực bội ngồi trên vai Lưu Đồng quan sát.

Thị vệ xếp chiếc trường kỷ trên hành lang, Hoàng đế và Phó Nhiêu cùng ngồi, Bổn Bổn thì đứng sau cha mẹ, nhìn về phía tầng 3 của tòa thành.

"Cha ơi, cuộc luận võ chiêu thân của ca ca con ở kinh thành cũng chẳng hoành tráng cỡ này nhỉ?"

Hoàng đế bật cười, chọc Bổn Bổn: "Nữ nhi à, ca ca con đúng là không phô trương cỡ này. Hay là lát nữa con nhìn thử xem, nếu vừa mắt thì con lên cướp người luôn?"

Bổn Bổn tặc lưỡi, liếc chàng với ánh mắt giận dữ: "Cha à, con không làm mấy chuyện cướp nam nhân này kia đâu. Để hôm nào đó con cũng sẽ luận võ kén rể!"

"Ha ha ha..." Hoàng đế chỉ cười chứ không nói, chàng thầm nghĩ, đợi lát nữa thấy mặt Vân Trăn, mong là Bổn Bổn vẫn ngồi yên được.

Lát sau, quản sự Vân gia bảo bước ra, nói vài câu khách sáo, sau đó lão cốc chủ xuất hiện ở hành lang lầu ba của Vân gia bảo, đích thân chắp tay ra hiệu mọi người, ngụ ý hôm nay các cô gái cứ thể hiện tài nghệ, người thắng cuối cùng là thiếu phu nhân Vân gia.

Các cô nương lần lượt lên đài đấu võ.

Ban đầu là các cô nương lên đài, cầm đao múa kiếm, tay áo dài mang theo sát khí khiến người ta lóa mắt.

Sau đó ngay cả tang phu quả phụ, nữ tử lớn tuổi ở mãi trong khuê phòng, cũng có bé gái bảy tám tuổi búi tóc trái đào, họ sôi nổi nhảy lên đài, đấu võ chiêu thân một hồi, cứ như một trò hề vậy.

Thấy đại thẩm góa chồng đánh gục bảy tám nữ tử thì mọi người không khỏi lo lắng.

Thiếu chủ Vân gia đẹp như tiên kia mà bị quả phụ này cướp lấy, chẳng phải là như một đóa tiên thảo cắm bãi gì đó à?

Ai nấy đều bất bình.

Khi đại thẩm ngày càng sung sức, đã hạ hơn chục người thì cuối cùng, Vân Trăn cũng lộ mặt trên hành lang Vân gia bảo.

Tiếng hò reo bên dưới vang lên không ngớt.

Bổn Bổn tò mò nhìn y thử, nam nhân này đẹp như họa, bộ áo trắng phấp phới như tiên.

Quả là người đẹp như ngọc, trên đời không có người sánh bằng.

"Cha ơi, chẳng phải bức tranh của cha vẽ vị Vân thiếu chủ này à?" Bổn Bổn ngơ ngác ngoái đầu lại nhìn.

Hoàng đế kề sát tai nữ nhi, nói nhỏ: "Hay là, con lên đài cướp về đi?"

Bổn Bổn đâu phải kiểu người vừa nhìn một cái là đã xác định người ta là phu quân, không phải người này là không gả.

"Không hay lắm đâu, dù sao thân phận là nữ nhi của cha cũng đặt ở đây..."

Bổn Bổn đau đầu nheo mắt nhìn cha già của mình.

Cha có tuổi rồi, lúc nào cũng mang theo bức họa nam nhân kia, nếu không phải Bổn Bổn biết tình cảm đong đầy của cha và mẫu thân, còn có cả tiếng động khó nói vang lên suốt đêm thì cô nàng đã nghi ngờ cha mình thích lang quân tươi non mơn mởn rồi.

Hoàng đế nhếch môi, chau mày bảo: "Ý con là sao? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, con là Công chúa, không cướp lấy người tuấn tú, chẳng lẽ lại gả cho con nhà võ à? Con thích Yến Bình không, nếu con thích thì cha hứa hôn nó cho con ha?"

"Không không không, Yến Bình thì thôi đi, hắn cứ như quản gia vậy, con phiền hắn lắm!" Bổn Bổn vội xua tay.

Vân Trăn này vẫn khá vừa mắt.

Từ xa nhìn lại, góc áo của nam nhân phấp phới theo gió, như hóa cánh thành tiên.

Khí chất quá tuyệt vời, nếu hắn đến kinh thành luận võ chiêu thân thì thể nào cũng cướp hết sự nổi bật của hai ca ca.

Tình hình trên võ đài không mấy lạc quan.

Quả phụ kia không biết ở đâu đến, công phu kì lạ, liên tục đánh gục 30 người rồi.

Cứ thế này thì Vân Trăn sẽ cưới nàng ta thật ư?

Mọi người đều sốt ruột.

Cuối cùng, có vài cô gái người Miêu giấu tài bước lên.

Đây vốn là vai chính của ngày hôm nay.

Tiếc là năm cô nương có tiếng nhất Miêu Cương đều bị quả phụ kia hạ đo ván.

"Còn ai không? Còn ai muốn bước lên đài khiêu chiến không?"

Quả phụ kia đắc ý vô cùng, nàng ta đi một vòng quanh võ đài, diễu võ dương oai.

Dân chúng bên dưới đều đau khổ trước câu hỏi ấy.

"Ở đây còn cao thủ nào không? Nữ tử trẻ tuổi đâu rồi, đánh nàng ta xuống đi!"

"Đánh nàng ta xuống đi, thiếu chủ của chúng ta không thể cưới nữ nhân như thế này được!"

Người Miêu ở núi Dược Cốc khóc than.

Có thể thấy, Vân Trăn có danh tiếng cực cao trong lòng mọi người.

Hoàng đế thấy bây giờ là thời khắc mấu chốt, chàng đẩy Bổn Bổn đang xem say mê.

"Nữ nhi à, con mà không đi nữa thì người như tiên giáng trần sẽ không còn nữa đâu..."

"Con là Công chúa, nên trừ họa cho dân. Con nhìn người Miêu phía dưới đi, họ khóc như cha mẹ chết vậy. Coi như con giúp bá tánh, hy sinh quên mình đi!"

Bổn Bổn nhìn chằm chằm cha ruột của mình với ánh mắt kỳ lạ: "Cái này mà có thể gọi là trừ họa cho dân ạ? Cha à, cha đừng gạt con!"

Phó Nhiêu thấy Hoàng đế nghiêm túc nói vậy thì không khỏi sửng sốt, nàng vội kéo ống tay áo chàng: "Chàng nói gì vậy? Chẳng qua chúng ta chỉ xem náo nhiệt thôi, tuy là hơi đáng tiếc thật nhưng cũng đâu đến mức phải để Bổn Bổn đi, đây cũng đâu phải chuyện nhỏ!"

Nếu Bổn Bổn thật sự cướp một người Miêu làm phò mã thì mấy lão thần kia chẳng phải sẽ hộc máu à?

"Chàng đừng có đẩy nữ nhi vào hố lửa!"

Hoàng đế bật cười ha hả, chàng không để tâm đến lời khuyên của Phó Nhiêu, chỉ chuyên tâm xúi giục Bổn Bổn lên võ đài.

Ai ngờ chàng chẳng xúi được đại nữ nhi, mà tiểu nữ nhi lại nhảy xuống khỏi vai Lưu Đồng, tức tối chạy lên võ đài:

"Con lên!"

"Phụt!"

Hoàng đế giật thót: "Ôi, Vân Vân, quay lại đi con, đừng cướp hôn phu của tỷ tỷ con!"

Chàng lại sốt ruột đẩy Bổn Bổn: "Nhìn đi Bổn Bổn, con mà không đi nữa thì muội muội con sẽ gặp chuyện đó!"

Bổn Bổn chậm rãi xắn tay áo lên, rối rắm vô cùng.

Ở đằng kia, dưới sự trợ giúp của thị vệ, Vân Vân đã lên được võ đài.

Tiểu cô nương như được đúc từ ngọc, mặc chiếc váy hồng phấn, trông như em bé may mắn trên tranh Tết khiến người ta rất yêu mến.

Cho dù Vân thiếu chủ có cưới một nàng dâu nuôi từ bé thì cũng tốt hơn cưới một quả phụ xấu xí.

Điềm Hương, người có xuất thân là nữ đô vật đại nội, thấy tiểu Công chúa hừng hực khí thế lao về phía mình thì chân tay mềm nhũn.

Nên đánh hay không đánh đây?!

Nếu đánh thật thì lỡ tiểu Công chúa bị thương thì sao?

Nếu không đánh, thì cũng đâu thể để Vân thiếu chủ cưới tiểu Công chúa được?

Nhớ tới lời dặn của chủ thượng, Điềm Hương lập tức cắn răng, bế tiểu Công chúa đang lao đến lên, giả vờ đánh mạnh vào mông cô bé.

Vân Vân sợ tới mức òa khóc.

Bổn Bổn thấy thế thì cực kỳ tức giận.

"Đồ khốn kia, dám đánh muội muội ta à!"

Dáng người xinh đẹp nhún chân, độ cong duyên dáng hệt nàng chim én lướt trong không trung, toàn thân màu tím trông như con bướm uyển chuyển, nhẹ nhàng dừng trên cột gỗ ở võ đài.

Nàng ấy giơ tay lên, kẹp lấy cột gỗ, tư thế cực kỳ xinh đẹp, lạnh lùng liếc Điềm Hương:

"Thả muội muội ta xuống! Ta đấu với ngươi!"

Điềm Hương như trút được gánh nặng, nàng ta đặt tiểu Công chúa xuống, vào tư thế chiến đấu để đối phó Bổn Bổn.

Bổn Bổn vừa lên võ đài, mọi người đều trầm trồ khen ngợi.

"Cô nương ở đâu mà đẹp như tiên vậy, quá xứng đôi với thiếu chủ của chúng ta rồi!"

"Chứ gì nữa?! Công phu của nàng ấy ngầu quá!"

"Chắc nàng ấy không phải người Miêu đâu, nhìn trang phục thì chắc là nữ tử Trung Nguyên đấy!"

"Nữ tử Trung Nguyên thì thế nào, dù sao cũng tốt hơn quả phụ!"

Vân lão gia tử cũng quan sát Bổn Bổn từ phía trên, lúc Bổn Bổn lên võ đài, ông cũng thầm thở phào. Không phải Vân gia bảo không chuẩn bị gì, họ đã sắp xếp vài nữ vệ, nếu xuất hiện người không muốn cưới thì cứ cho nữ vệ ra giải quyết.

Tiếc là quả phụ mập mạp này quá giỏi, mềm cứng đều không chịu, sừng sững như núi cao không thể chuyển dời.

Đến cuối, ông đổ hết mồ hôi tay.

Với phong cách giữ lời hứa của Vân gia, e là hôn sự này đã chắc như đinh đóng cột rồi.

Tuy không rõ lai lịch của nữ tử xinh đẹp trước mắt, nhưng dẫu sao vẫn tốt hơn quả phụ kia, cuối cùng cũng không để tôn nhi chịu thiệt.

Ông nhìn sang Vân Trăn, thấy hắn vẫn bình thản như thể mọi chuyện xảy ra bên dưới chẳng liên quan gì đến mình, lão cốc chủ rất buồn lòng.

"Trăn Nhi, trước mắt thì nữ tử áo tím kia đã nắm chắc phần thắng, tổ phụ sẽ tra rõ lai lịch của cô nương đó, con không cần lo."

Vân Trăn chậm rãi lắc đầu, đôi mắt long lanh như phủ một tầng hơi nước.

"Giờ con đang trong tình trạng này, cưới cũng như không cưới thôi, không nên làm chậm trễ cô nương người ta."

Lão cốc chủ thở dài: "Đừng nói thế, tôn nhi của ta trời sinh đã thông minh, gả cho con cũng là phúc của nàng ấy."

Vân Trăn nhếch môi đầy mỉa mai, không tiếp lời.

Lão cốc chủ lặng lẽ lắc đầu.

Bảy năm trước, tôn nhi vào núi hái thuốc, bất cẩn va phải hòn đá, sau khi quay về thì cả người đều thay đổi.

Thường xuyên mơ mấy giấc mộng kỳ lạ, nghe giọng của cô nương là ù tai, gặp cô nương thì mắt sẽ mờ đi. Y thuật của lão cốc chủ cũng chẳng giúp ích được gì.

Vân Trăn biết trong lòng mình có ma chướng, trong lòng dường như có một âm thanh ép hắn phải chống cự nữ tử.

Dưới đài, cao thấp đã phân rõ.

Bổn Bổn đã hạ gục Điềm Hương khỏi võ đài.

Từng tràng vỗ tay trong trại vang lên như sấm.

Quản sự của Vân gia bảo bước ra, đón cả nhà Hoàng đế vào trong trại.

Lão gia tử tiếp đón cả nhà Hoàng đế vô cùng khách sáo, ông cũng nhìn ra Hoàng thượng là rồng phượng trong loài người, e là thân phận không hề tầm thường. Đầu tiên ông hỏi han vài câu, sau đó vào thẳng vấn đề.

"Không dám giấu giếm gì, lão hủ ta vừa nhìn là đã quý thiên kim nhà ngài, chỉ ước gì có thể rước vào cửa ngay. Chỉ là, có chuyện này lão phải báo ngài biết trước, gả hay không gả thì đều phụ thuộc vào ý muốn của ngài và thiên kim."

Lão cốc chủ kể tình hình thật sự của Vân Trăn, Hoàng đế nghe thế cũng hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ Vân Trăn cũng trùng sinh ư?

Chàng vội quan sát nam tử thanh tú bên cạnh, tiếc là sắc mặt của Vân Trăn chẳng có gì khác thường khiến Hoàng đế rất khó hiểu.

Song dẫu Vân Trăn có ra sao thì chàng cũng vui vẻ chào đón người con rể này.

Nhưng cũng phải coi ý của Bổn Bổn thế nào.

Bổn Bổn lại chẳng chịu bước vào, không biết đã bế muội muội đi đâu.

Phó Nhiêu cười đáp: "Lão cốc chủ à, lúc nãy ngài cũng nhìn thấy đấy, đại nữ nhi nhà ta ra tay để cứu tiểu nữ nhi thôi, thế nên việc này vẫn còn phải thương lượng thêm..."

Nàng còn chưa dứt lời, Hoàng đế đã vội nói tiếp: "Chỉ cần nữ nhi của ta đồng ý thì chúng ta sẽ không phản đối."

Lão cốc chủ nhìn ra được, Hoàng đế nhìn trúng Vân Trăn còn phu nhân thì e là không vừa mắt lắm.

Phu thê hai người quay về tìm được Bổn Bổn, không biết Bổn Bổn lấy được con ngựa gỗ điêu khắc từ đâu ra, đang buồn chán ngồi ngơ ngẩn ở nhà chính.

Hoàng đế chậm rãi bước qua, ngồi xuống với Bổn Bổn.

"Bổn Bổn, con có muốn gặp Vân Trăn kia không? Nếu không thích thật thì cha cũng không ép con."

"Con thấy rồi..." Bổn Bổn nghiêng đầu, nhìn ngắm con ngựa gỗ.

Con ngựa gỗ này là món đồ chơi nàng ấy lấy từ thư phòng của Vân Trăn, tay nghề hắn rất điêu luyện.

"Con âm thầm lẻn vào thư phòng của hắn, đọc văn chương hắn viết, có đầu óc chính trị, đúng là không phải người tầm thường."

"Con chịu gả không?"

Bổn Bổn thở dài một hơi: "Trước mặt bao nhiêu người, con lên võ đài tức là đã chịu thỏa thuận này rồi. Con mà không gả thì thành thất hứa."

"Đúng!"

"Nhưng mà, chẳng phải là con sợ khi quay về sẽ bị các quan lại mắng, làm mất mặt phụ hoàng à!" Bổn Bổn sầu não chu miệng.

"Con không cần lo!" Hoàng đế vội phất tay áo: "Việc này cứ để cha xử lý, nếu con thích hắn, bằng lòng tuân thủ lời hứa, thì gả thôi!"

Màn đêm buông xuống, Phó Nhiêu đã đập Hoàng đế tan tác nhưng vẫn không lung lay quyết tâm của chàng được. Nàng đích thân hỏi nữ nhi, Bổn Bổn lại gật đầu nên Phó Nhiêu chỉ đành bỏ qua. Ấy vậy mà lão cốc chủ biết Phó Nhiêu là giỏi y thuật, thế là vội phái người đưa y thư cổ của Miêu Cương đến, xem như là thay Vân Trăn lấy lòng mẹ vợ.

Sau khi Hoàng đế cho người hồi âm thì Vân gia bảo bắt đầu chuẩn bị hôn sự.

Theo ước định của buổi luận võ chiêu thân thì ngày mai là ngày đại hôn.

Lão cốc chủ khua chiêng gõ trống dâng sính lễ trong đêm.

Hôm sau, người dân khắp làng đều phấn khởi đưa tân nương tử đến Vân gia bảo.

Sau khi bái đường, Bổn Bổn bị hạ nhân bao vây, đưa về phòng tân hôn.

Vân Trăn ra ngoài kính rượu một vòng rồi quay về khá sớm.

Hắn mặc hỉ phục, vững vàng đứng trước giường, bình tĩnh nhìn tân nương sau tấm khăn voan đỏ.

Nến đỏ lập lòe, mắt hắn ánh lên từng tầng sáng.

Hắn ngẩn ngơ một lúc, hắn vốn định nói với nàng ấy rằng nếu không muốn thì hắn không ép, nhưng người ta đã bước qua cửa cả rồi, nói vậy thì chẳng khác gì ra vẻ cả.

Bổn Bổn cẩn thận suy xét ý muốn của mình.

Trông nàng ấy vô tư thế thôi nhưng thật ra rất có chính kiến, hôm qua sau khi luận võ chiêu thân, nàng đã âm thầm hỏi thăm về Vân Trăn. Biết được hắn rất rộng lượng, tính tình hiền hậu thì nàng ấy lẻn vào thư phòng của hắn, trộm món điêu khắc bằng trúc, cầm xem sách của hắn, chữ viết tay vô cùng đẹp và mạnh mẽ. Nét chữ nết người, chắc hẳn đây là vị quân tử sáng suốt, lỗi lạc.

So với con cháu của thế gia ở kinh thành thì Vân Trăn là nam nhân đầu tiên mà nàng ấy vừa lòng.

Bổn Bổn muốn cho mình một cơ hội.

Cuối cùng, Vân Trăn vén tấm voan đỏ lên.

Nữ tử trước mặt cực kỳ xinh đẹp, nàng ấy rạng rỡ khôn cùng, nhưng không khiến người ta sợ, cũng khiến người ta không đành lòng khinh nhờn.

Hai người họ không ai mở lời, rèm buông xuống, ngập ngừng, thử thăm dò rồi bắt đầu sột soạt chuyển động.

Ánh nến sắp tắt, màn đỏ mờ ảo.

Hơi thở mát lạnh của nam nhân bao lấy nàng, Bổn Bổn nhắm chặt mắt, nằm im ở đó.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Hắn đặt tay lên eo nàng, kéo một cái là đã nới lỏng đai lưng, căng thẳng hỏi:

"Nàng có nhũ danh gì không?"

Hắn chỉ biết nàng ấy tên là Bùi Uyển, đến từ kinh thành, người cho thuốc Miêu Cương vào danh sách thuốc dâng vua là cha nàng ấy. Đây là những tin tức mà tổ phụ hắn phải tra cả đêm, cũng không biết Tứ Gia kia nói gì với tổ phụ mà sau đó, tổ phụ kiên quyết muốn hắn cưới Bùi Uyển.

"Nhũ danh của ta là Bổn Bổn..." Mặt Bổn Bổn nóng ran.

Bổn Bổn...

Dường như có gì đó chạm vào tâm trí của Vân Trăn.

Hắn bỗng dưng bất động, động tác tay cũng ngừng hẳn lại.

Mấy năm nay, mỗi lần mơ, trong mơ có một nữ tử đang gọi hắn, dường như cũng tên là Bổn Bổn, nhưng gương mặt của nàng ấy rất mờ nhạt.

Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong tâm trí hắn, hắn nằm thẳng xuống.

Bổn Bổn đợi một lúc lâu, chẳng thấy Vân Trăn có động tĩnh gì, cũng không biết tình hình của hắn thế nào, cuối cùng nàng ấy nổi giận, thậm chí còn do dự không biết nên rời đi không. Bổn Bổn nghiêng đầu nhìn thấy Vân Trăn đầm đìa mồ hôi, hắn đang che đầu như thể đang trải qua trận tra tấn gì đó.

"Chàng sao vậy?"

Có lay cỡ nào thì hắn cũng không tỉnh được.

Chẳng lẽ là do căng thẳng?

Thôi kệ, ngủ trước đi, Bổn Bổn mệt lắm rồi, mơ mơ màng màng ngủ trước.

Nửa đêm, một bàn tay to và ấm áp duỗi đến, dịu dàng và đầy chở che, kéo Bổn Bổn vào trong lòng.

Hắn dường như chẳng chờ đợi nổi, phấn khích và thành kính cởi xiêm y của nàng:

"Bổn Bổn, là ta, ta về rồi đây..."

Dẫu nam nhân đã kiềm chế sức lực nhưng Bổn Bổn vẫn không chịu nổi.

Khi Bổn Bổn thức dậy thì hơi bực bội.

Chẳng phải là hắn không được à?

Sao bỗng nhiên thông suốt rồi.

Đêm tân hôn, nàng không thể từ chối được, nên đành cứng nhắc nằm im để mặc hắn.

Mỗi một động tác của nam nhân đều rất cẩn thận và kiên nhẫn.

Có thể khiến Bổn Bổn khuất phục một cách dễ dàng.

Cơn đau đớn ban đầu qua đi, Vân Trăn mang đến cho Bổn Bổn trải nghiệm trước nay chưa từng có.

Thế nên, khi vừa thức giấc vào sáng hôm sau, nàng hoàn toàn hiểu rõ: "Vân Trăn, chàng không giống như người chưa trải sự đời gì cả, chàng nói thật đi, chàng từng có bao nhiêu nữ nhân?"

Bổn Bổn kề con dao găm bên cổ Vân Trăn, mũi dao xẹt qua cằm hắn: "Nếu dám gạt ta, ta tử hình chàng ngay tại chỗ."

Vân Trăn phiền muộn trong lòng, sao hắn lại quên mất điều này chứ.

Vân Trăn hiểu rõ tính tình của Bổn Bổn nên bình thản hỏi ngược lại: "Thế thì cũng xin phu nhân giải thích một chút, sao nàng lại thấy đó không phải là lần đầu của ta?"

Vẻ mặt Bổn Bổn cứng đờ.

Chẳng lẽ nàng ấy lại phải thừa nhận mình từng nghiên cứu tập tranh cung đình à?

Bổn Bổn tức tối về nhà mình, chui vào lòng Phó Nhiêu, ấp úng kể chuyện đó ra:

"Mẹ ơi, nữ nhi nghi ngờ Vân Trăn có nữ nhân khác, đó là tội khi quân!"

Phó Nhiêu mường tượng miêu tả của Bổn Bổn, nàng xoa mày: "Nếu nói vậy thì ban đầu cha con cũng thành thạo lắm, chẳng lẽ cha con cũng lừa mẹ à?"

Bổn Bổn im bặt.

Không cẩn thận, lôi cha ruột vào rồi.

"Không được, mẹ phải hỏi rõ ràng!" Phó Nhiêu nóng lòng dẫn nữ nhi đi về phía nhà chính.

Sau khi ăn cơm trưa, Vân Trăn đến thỉnh an Hoàng đế.

Cha vợ và con rể nhìn nhau thì đã nhìn ra lai lịch của đối phương.

Vân Trăn quỳ xuống, dập đầu với chàng:

"Tạ phụ hoàng đã đưa Bổn Bổn đến Miêu Cương."

"Ha ha, Trăn Nhi mau đứng lên đi, Bổn Bổn giao cả cho con. Nào, chúng ta uống vài ly."

Hai người vừa uống rượu, vừa kể về tiếc nuối của kiếp trước. Vân Trăn định tận dụng những năm hoàng kim của Hoàng đế để điều trị giúp chàng, loại bỏ sớm những tai họa tiềm ẩn từ những vết thương trên chiến trường.

"Được, nghe con hết!"

"Nhi thần sẽ điều trị cho người bằng phương thuốc tắm của người Dao, đảm bảo người và nhạc mẫu sẽ sống lâu trăm tuổi!"

Hoàng đế cực kỳ hài lòng.

"Hừ!"

Có tiếng cười lạnh vang lên từ đằng sau.

Vừa quay đầu lại là thấy mẹ con Phó Nhiêu đang nắm tay nhau, họ chậm rãi bước qua cửa, mỉa mai hỏi:

"À, đang thương lượng cách chăm sóc cơ thể à? Nuôi người bên ngoài có sướng không?"

Hai người nghe thế thì như gặp phải cường địch, thế là đồng loạt đứng dậy nhận tội.

"Hoàng hậu, nàng nghe trẫm giải thích."

Hoàng đế ra hiệu bằng mắt với Vân Trăn, một người kéo Phó Nhiêu sang chái nhà bên trái, người còn lại đưa Bổn Bổn sang chái nhà bên phải.

Họ giải thích từ chiều đến lúc mặt trời lặn.

Hoàng đế và Phó Nhiêu cơ sở tình cảm nhiều năm, giải thích một chút là biến nguy cơ thành mây khói ngay.

Bổn Bổn thì không dễ như thế.

Vân Trăn phải mất tận ba tháng để giải thích rõ ràng với Bổn Bổn, quả thật là hắn chưa bao giờ có nữ nhân khác.

Cả nhà Hoàng đế ở Miêu Cương nửa năm, Vân Trăn chuẩn bị lên đường, hắn dẫn Bổn Bổn đến dập đầu với tổ phụ, hứa rằng mỗi năm sẽ về Miêu Cương thăm ông. Lão gia tử vừa gạt nước mắt, vừa xua tay: "Chí nam nhi ở bốn phương, đừng có quẩn quanh mãi ở góc núi sâu này."

Sau đó, Vân Trăn và Bổn Bổn hồi kinh trước để chuẩn bị cho kỳ thi mùa Thu.

Hoàng đế tiếp tục dẫn Phó Nhiêu và tiểu nữ nhi đi về phía Nam, dọc đường, Phó Nhiêu ghé thăm các dược thự, hành y và làm việc thiện. Ròng rã ba năm, nàng biên soạn xong quyển dược liệu đại điển rúng động xưa nay.

Dược điển này được hoàn thành vào mùng 5 tháng Tư năm Hội Ninh thứ sáu, lúc đó phu thê họ vẫn còn ở Kim Lăng.

Hoàng đế giao quyển sách cho phường in Kim Lăng in ấn. Sau khi in xong, chàng đích thân cầm quyển sách dày cộp này đến trước mặt thê tử:

"Nhiêu Nhiêu, việc làm này của nàng là đang tạo phúc cho hàng ngàn thế hệ mai sau."

"Có lẽ đời sau sẽ không nhớ trong lịch sử từng có một vị Càn Trinh đế, nhưng chắc chắn sẽ mãi nhớ có vị Hoàng hậu y học Trung Quốc tên là Phó Nhiêu."

Phó Nhiêu cầm quyển y điển dày cộm, mắt rưng rưng lệ. Dù đã gần 40 tuổi nhưng nàng vẫn được chàng che chở như một đóa hoa, rực rỡ và quyến rũ, tràn trề sức sống bất tận.

Nàng đứng dậy, nhón chân, áp lên đôi môi ấm áp của chàng.

Chàng dịu dàng quan sát đôi mắt hạnh lúng liếng của nàng, rồi cúi đầu, nhấm nháp hương vị của nàng từng chút một.

Trưởng tôn của Hoàng đế và tiểu cô cô Vân Vân đang chơi đùa với những cánh bướm đêm rực rỡ, tiếng cười khanh khách kèm theo âm thanh kiều diễm triền miên, dần dần mất hút vào đêm tối.

Ngoài cửa sổ, giang sơn như họa, hương thơm ấm nồng vẫn mãi như xưa.

Bình Luận (0)
Comment