Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 85

Trong phòng tắm tối tăm, nước chảy ào ạt từ đỉnh đầu xuống, ánh đèn neon đêm khuya chiếu qua song cửa sổ, chiếu những vệt sáng lốm đốm trên mặt Phó Nhiêu.

Cô ôm mặt, ngước mắt lên để dòng nước xối xuống mặt, như thể đây là cách duy nhất để xóa đi những ký ức trong đầu.

Phòng tắm tràn ngập khói sương và hơi nóng càng ngày càng tăng, nhấn chìm Phó Nhiêu và những vết đỏ có độ sâu khác nhau trên ngực và lưng cô trong bóng tối.

Không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến độ hơi thở của cô suýt chút nữa là bị đoạt đi bởi đám không khí loãng đó, chiếc điện thoại được đặt trên bồn tắm đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh píp píp.

Phó Nhiêu từ từ mở mắt, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, đưa tay lên vuốt mái tóc ướt ra sau rồi duỗi tay bật đèn lên, tắt vòi hoa sen, vừa dùng khăn tắm lau khô tóc sau đó lấy khăn quấn nửa người vừa nhấc điện thoại lên nhìn một cái.

Là tin nhắn từ tổ hạng mục của công ty.

Phó Nhiêu vẫn chưa tốt nghiệp nhưng hiện đang là trợ lý thực tập sinh của công ty tư vấn Kim Hòa.

Mấy ngày trước, trưởng hạng mục của công ty Đàm Quân nhận được tin nhắn, khoáng nghiệp AK dự định điều chỉnh cơ cấu nhân sự nội bộ, muốn mời công ty tư vấn can thiệp, AK cũng còn vài chi nhánh, tổng kim ngạch khoảng ba triệu tệ, đối với công ty Tư Vấn Kim Hòa mà nói thì đây chính xác là một miếng mồi lớn.

Kim Hòa đã có mười năm kinh nghiệm trong việc quản lý nguồn nhân lực trong ngành, cũng đã có được một chút tiếng tăm, mặc dù cuộc đấu thầu này đã thu hút sự đổ bộ của các công ty tư vấn nước ngoài và áp lực cạnh tranh rất lớn nhưng Đàm tổng vẫn rất nỗ lực để lấy được hạng mục.

Chuyên ngành chính của Phó Nhiêu lại không phải là quản lý nguồn nhân lực mà chỉ là văn bằng kép của cô, khi công ty tư vấn tuyển dụng, thật may là họ chú ý đến trình độ toàn diện nhiều hơn nên Phó Nhiêu đã được chọn.

Một tháng thực tập này cô luôn cảm thấy rất tốt nên thật lòng muốn được ở lại làm việc.

Vốn dĩ hạng mục lớn này không đến lượt người thực tập như cô tham gia nhưng vì trợ lý của Đàm tổng lại xin nghỉ ốm mà bản trình chiếu Phó Nhiêu làm lại rất xuất sắc nên cô tạm thời được thay thế. Đối với cô mà nói, đây cũng là một cơ hội để luyện tập, nếu như cô biểu hiện tốt thì sẽ có thể được nhận vào làm chính thức.

Phó Nhiêu ép mình phải quăng chuyện vừa mới phát sinh ra sau não, sấy khô tóc, mặc áo ngủ lên và bắt đầu làm việc.

Tăng ca suốt đêm làm PPT (*power point) chuyển cho Đàm tổng xong Phó Nhiêu mới ôm laptop đi ngủ.

Cô ngủ tới mười một giờ trưa ngày hôm sau mới tỉnh, khi tỉnh dậy, hai chân cô đau đến nỗi gần như không đứng thẳng lên được, xương cốt cũng rã rời, miệng thầm mắng “Đồ cầm thú!” rồi lảo đảo vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc bộ quần áo công sở mới mua rồi vội vã ra khỏi cửa.

Đến quán ăn gần lối vào tàu điện ngầm ăn một phần bún xào rồi theo thang cuốn đi vào tàu điện, lạc vào đám đông.

Khoáng nghiệp AK tổ chức tiệc trà trên tầng cao nhất của khách sạn Hội Hoa, các lãnh đạo cấp cao của công ty đều đến tham gia, Đàm tổng khó khăn lắm mới liên hệ được với một vị phó tổng của đối phương, sau khi nhận được thông tin này muốn nhanh chóng lộ mặt trước lão tổng của đối phương trước khi gọi đấu thầu.

Khi Phó Nhiêu chạy tới khách sạn Hội Hoa, chị Dương gửi tin nhắn cho cô nói rằng Đàm tổng đã dẫn người đi tìm giám đốc nhân sự của bên kia trước, bọn họ đang họp trong phòng riêng yêu cầu cô đợi ở bên ngoài.

Cô tới tầng cao nhất, nghe theo tin nhắn từ chị Dương, xuôi theo hành lang tìm phòng riêng đó.

Vẫn chưa kịp xác nhận tên của phòng riêng, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cuối hành lang.

Người đàn ông cao lớn mặc một bộ tây trang màu đen, trong tay cầm một điếu thuốc chưa châm lửa, một tay còn lại đút vào túi quần, dáng người cao ráo, lông mày sâu, đôi môi mỏng gần như mím lại thành một đường, góc nghiêng đó tạo cho người ta cảm giác không dám lại gần.

Trong chớp mắt, Phó Nhiêu liền nhận ra anh.

Sao anh lại ở đây?

Hai chân run rẩy, nơi mà bị anh chạm vào đêm hôm qua cũng đang nóng rực lên.

Cô vô thức muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không hiểu sao dường như bị kẹt cứng lại.

Bùi Tấn đã phát hiện ra cô, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn rõ khuôn mặt Phó Nhiêu, anh hơi bất động sau đó nhếch lên khóe môi lạnh lùng.

“Bản lĩnh không tồi, sao lại đuổi tới đây rồi?”

Phó Nhiêu đã quay gót bước đi, chỉ mong anh không nhận ra mình lại đột nhiên nghe thấy lời này, cô bối rối trong giây lát sau đó cẩn thận suy nghĩ về lời nói của anh, Phó Nhiêu tức giận đến mức trán nóng bừng, cô bước về phía trước vài bước, đến trước mặt anh:

“Anh có ý gì?”

Bùi Tấn dựa lưng vào bệ cửa sổ, cầm điếu thuốc trong tay lên, khuôn mặt tinh xảo như ngọc lạnh:

“Nói đi, tối qua gài bẫy tôi, mục đích của em là gì? Tôi cũng không thích lạt mềm buộc chặt, trực tiếp ra giá đi!”

Phó Nhiêu hít mạnh một hơi khí lạnh.

Con bà nó.

Coi cô là cái gì chứ!

Cô khoanh hai tay trước ngực, thay đổi phong thái lạnh lùng, ngạo mạn nhìn anh:

“Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng, tối hôm tôi qua say rượu nên làm loạn…” Nói đến đây, cô ưu nhã vuốt tóc mai, làm ra một điệu bộ tra nữ tiêu chuẩn cười cười: “Không cẩn thận ngủ phải với anh…”

Phó Nhiêu mặt không đỏ, tim không đập mạnh: “Người đàn ông phiền phức nhất của Phó Nhiêu tôi…” Cô hất cằm lên: “Ra giá đi.”

Bùi Tấn biến sắc.

Anh đời này sống an nhàn sung sướng, tự phụ vô song, ai ai cũng phải phục tùng, họ đều phải hao tâm tổn sức lấy lòng anh, vậy mà người phụ nữ trước mặt này thành công bò lên giường của anh, lại còn dám làm nhục anh?

Anh còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ đối diện mặc vest chỉnh tề, lắc lư đến gần, đặt ngón tay ngọc mảnh khảnh lên vai anh, nhẹ nhàng nháy mắt nói:

“Tuy nhiên, giá cả không thể quá đắt, sau cùng thì… kỹ thuật không phải là quá tốt...”

Bùi Tấn bóp nát điếu thuốc trong tay, mặt đen như đáy nồi.

Phó Nhiêu thở ra một hơi, ngay cả đôi chân tối hôm qua bị hắn giày vò đến sắp rã rời cũng trở nên nhanh nhẹn, ngẩng đầu ưỡn ngực trên giày cao gót, xoay người rời đi.

Ngay khi cô dương dương đắc ý, nhịn không được mà đoán Bùi Tấn hiện tại nên có sắc mặt gì, cửa của một gian phòng riêng ở góc rẽ bỗng nhiên mở ra.

Chỉ thấy cấp trên của cô, Đàm tổng cúi đầu khom lưng cùng một người đàn ông trung niên đi ra, phía sau còn có hai cố vấn cấp cao Kim Hòa đi theo, trên mặt hai người cũng đều lộ ra nụ cười cung kính.

Người đàn ông trung niên thần sắc ôn hòa nói với Đàm Quân: “Các cậu là doanh nghiệp nhà nước, tuy trình độ của các cậu không bằng doanh nghiệp có vốn nước ngoài nhưng tôi đã xem những dự án cậu đã làm và thấy rất thực tế, hơn nữa báo giá của cậu cũng không cao, rất tốt, như vậy đi, ngày mai cung cấp hồ sơ năng lực của công ty cậu và các thông tin liên quan khác đến phòng pháp vụ của chúng tôi, đến lễ đấu thầu chúng tôi sẽ lại liên lạc với các cậu…”

Vừa nghe có cơ hội tham gia đấu thầu, Đàm Quân cười đến nếp nhăn trên trán có thể kẹp chết mấy con muỗi:

“Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng... Trình độ chuyên môn của công ty chúng tôi hoàn toàn xuất sắc.”

Đàm Quân còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy một giọng nói trào phúng lạnh lùng xen vào:

“Vậy sao?”

Đàm Quân cùng vị tổng thanh tra AK kia sửng sốt.

Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông khí chất mạnh mẽ, kiêu ngạo và ngang ngược đứng cách đó không xa.

Người đàn ông nhìn không chớp mắt, bước nhanh về phía sảnh chính, đi ngang qua bên cạnh Phó Nhiêu, lạnh lẽo bỏ lại một câu:

“Tôi thấy kỹ thuật không được tốt lắm, không có tư cách tham dự lễ đấu thầu của AK!”

Đầu gối Đàm Quân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.

Đáy mắt vị tổng thanh tra AK kia hiện lên một tia kinh ngạc, căn bản không để ý tới Đàm Quân, điên cuồng đuổi theo Bùi Tấn.

Đáng tiếc, anh ta còn chưa đủ tư cách đáp lời Bùi Tấn, căn bản không dám tiến lên hỏi nguyên nhân, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Bùi Tấn tiến vào hội sảnh.

Phó Nhiêu gần như bị một màn trước mắt này làm cho mơ hồ.

Cho nên, cô làm hỏng chuyện của công ty?

Đơn hàng mấy chục triệu!

Rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại bởi vì cô mà chết yểu.

Sắc mặt Phó Nhiêu tái nhợt như tờ giấy, thân thể dựa về phía sau, đụng vào vách tường.

Sắc mặt ba người Đàm Quân vô cùng khó coi, ai nấy tựa vào hành lang, không thể hiểu được vấn đề.

Dương San San nhìn Bùi Tấn rời đi, hỏi Đàm Quân: “Đàm tổng, anh ta là ai? Sao vô duyên vô cớ quyết định sinh tử của chúng ta?”

Đàm tổng đặt hai tay lên đầu gối, tuyệt vọng lắc đầu:

“Không biết, nhìn Lương tổng cung kính với anh ta như thế kia, chắc chắn lai lịch không nhỏ, điều kì lạ chính là, nhân vật như vậy, tôi chưa từng thấy qua thì làm sao có thể đắc tội anh ta đây?”

Phó Nhiêu chột dạ kéo ống tay áo:

“Đàm tổng... hay là chúng ta thử lại một lần đi...” Cô yếu ớt mang theo tiếng hít mũi, nào có khí thế như vừa mới đối phó với Bùi Tấn: “Nếu như là bởi vì đắc tội người đàn ông kia, chúng ta... có thể lén tới tìm AK vậy…”

Đàm Quân thấy Phó Nhiêu bị dọa sắp khóc, lại cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ thở dài:

“Sợ là không có cơ hội...”

Phó Nhiêu khóc không ra nước mắt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng vô cùng ảo não.

Nếu vì chuyện này mà hạ mình đi cầu xin anh thì cô thật làm không được, cũng nuốt không trôi cơn giận kia.

Nhưng nếu không đi thì sẽ liên lụy toàn bộ công ty.

Số tiền của dự án này đủ để công ty duy trì một năm.

Nhiều nhân viên như vậy...

Phó Nhiêu cắn chặt răng.

“Bỏ đi, về trước đã…” Đàm Quân cũng rất không phục, anh ta chắc chắn rất khó chịu vì bị người ta thao túng mà không có lý do, nhưng lúc này, cứng đầu qua đó dường như cũng không có tác dụng gì.

Mang theo ba người cấp dưới đi về phía cửa thang máy, gặp phải đối thủ cạnh tranh hăng sức, sắc mặt Đàm Quân lại càng khó coi.

“Ơ, đây là thất bại quay về sao?”

Phó Nhiêu liếc qua một nhóm ba người đối phương, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.

Dương San San không phải là người để mình chịu thiệt, lạnh lùng nhìn qua:

“Chúng tôi thất bại quay về thì sao? Bên trong còn có mấy đợt người nữa, mấy người có chắc là không phải dã tràng xe cát đổ biển đông không?”

Tên tổng giám đốc hạng mục kia cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Đàm Quân:

“Đàm tổng, tôi không đi cùng nữa, Lương tổng còn chờ tôi đi vào... Tới sớm cũng không bằng tới vừa vặn!”

AK vừa mới từ chối Kim Hòa, nhất định sẽ chọn Tân Vũ bọn họ.

Bộ dáng vênh váo tự đắc của đối phương thật sự khiến người ta tức nghẹn.

“Đàm tổng, chúng ta vào thử xem?” Dương San San không phục nói.

Một nam đồng nghiệp khác nhìn vào cửa, hơi nhướng mày:

“Đàm tổng, bên trong còn có mấy công ty, đều là mấy công ty tư vấn trong nước, xem ra AK lần này không tính tìm công ty nước ngoài, đúng là cơ hội tốt nhất của chúng ta!”

“Đi đi đi, lại đi một chuyến!”

Dương San San thật sự tức giận, đẩy Đàm Quân vào trong.

Đàm Quân suy nghĩ một chút, cũng có chút không phục, vì thế mang theo ba người Phó Nhiêu vào hội trường.

Hội trường lớn trải thảm vàng rất dày, ánh đèn vàng nhạt theo âm nhạc nhẹ nhàng chiếu xuống, bên trong rộn ràng nhốn nháo, mọi người đều đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Phó Nhiêu đi theo Đàm Quân tìm được vị Lương tổng vừa rồi, phía sau Lương tổng tụ tập chừng năm sáu nhóm người, mọi người đều nắm trong tay kế hoạch của công ty và lịch sự giới thiệu ý tưởng của mình, Lương tổng thấy Đàm Quân lại đi vào thì sắc mặt không còn dễ coi như trước.

“Đàm tổng, không phải tôi không cho cơ hội mà là các cậu đắc tội với Bùi tổng, nếu tôi nói giúp cho cậu thì tôi cũng khó bảo vệ mình…”

Phó Nhiêu đứng ở phía sau đám người, nhìn lướt qua hội trường, cô nhìn thấy bóng dáng Bùi Tấn trên ghế sô pha ở giữa nửa vòng tròn.

Người đàn ông khí chất đoan trang, bình thản ngồi giữa đám đông, như ngôi sao được ngưỡng mộ, nhưng anh vẫn thờ ơ, cầm lấy ly rượu vang đỏ, lắc lắc rồi lại đặt xuống, không uống.

Mặt mày anh lạnh nhạt, chậm rãi chỉ thị vài câu, xung quanh mọi người đều coi đó là quy tắc vàng, gật đầu liên tục.

Phó Nhiêu thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhìn về phía Lương tổng:

“Lương tổng, chỉ cần Bùi tổng đồng ý là được sao?”

Giọng Phó Nhiêu trong trẻo, đột ngột cắt đứt cuộc đối thoại giữa Lương tổng và Đàm Quân.

Tầm mắt mọi người đồng loạt quét qua.

Cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, đoan trang đường hoàng, lại mang theo sức sống bừng bừng.

Hẳn là mới từ tháp ngà đi ra, ánh mắt tinh khiết mang theo vài phần ngây thơ cùng xinh đẹp không rành thế sự.

Đám người Đàm Quân ngẩn người, còn chưa kịp nghĩ lại ý tứ của Phó Nhiêu đã thấy cô cắn răng, lấy hai ly rượu vang đỏ từ đĩa của người phục vụ lắc lư nhẹ nhàng đi về phía Bùi Tấn.

Bùi Tấn trời sinh mang ánh hào quang, cho dù là một ánh mắt cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Khi anh nhìn thấy Phó Nhiêu đi về phía mình, sắc mặt hơi trầm xuống.

Mọi người theo tầm mắt của anh đồng loạt dán lên người Phó Nhiêu, hội trường đột nhiên yên tĩnh lại.

Khiếp sợ, khinh thường, khinh bỉ, tất cả đều đan xen trên mặt.

Dương San San theo bản năng muốn kéo cô nhưng bị vị nam đồng nghiệp kia ngăn lại.

Tất cả mọi người nhìn chăm chú Phó Nhiêu, duy chỉ có Bùi Tấn tao nhã lấy khăn giấy ra chậm rãi lau tay, coi Phó Nhiêu như vô hình.

Biểu tình xem kịch hay của mọi người càng thêm mãnh liệt.

Trong lòng Phó Nhiêu thầm mắng Bùi Tấn một trận nhưng trên mặt lại cười nói tự nhiên, ung dung hào phóng vòng qua đám người, đi tới trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô nâng ly lên nói: “Bùi tổng, ly rượu này tôi kính ngài...”

Dứt lời, cô uống cạn ly rượu của mình, cố chịu đựng phế phủ nóng rực, mỉm cười xinh đẹp đưa ly còn lại lên trước mặt anh, hạ giọng nói:

“Làm ơn đi.”

Bùi Tấn nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu chậm rãi đặt khăn ướt xuống bàn trà, gần như là từ đáy lòng nặn ra một câu nói:

“Dựa vào đâu?”

Phó Nhiêu nén tức giận, gượng cười: “Dựa vào việc tôi có thể quấn lấy anh đến thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn...”

Bùi Tấn tức giận bật cười, nghiêng mắt liếc về phía dung mạo xinh đẹp trắng trẻo đầy collagen tươi mới của cô.

Trong răng môi dường như vẫn còn lưu lại mùi vị của cô, anh giật giật khóe môi, giọng nói thản nhiên mà kiêu ngạo:

“Tôi sợ em quấn sao?”

Phó Nhiêu nhụt chí, trên mặt vẫn duy trì nụ cười gượng gạo, mờ ám đặt ly rượu lên miệng anh:

“Vậy tôi sẽ mang chuyện kĩ thuật anh không tốt nói ra ngoài.”

Bùi Tấn: “…”

Hơi thở dừng lại trong hai ba giây.

Đại khái là vô cùng tức giận.

Anh cười ra tiếng.

Đón lấy tất cả ánh mắt kinh ngạc tò mò, anh chậm rãi, giữ vững phong độ mà nhận lấy ly rượu của Phó Nhiêu, nhấp nhẹ một ngụm, ánh mắt băng giá nhìn cô, giọng nói trầm thấp, mang theo khinh miệt:

“Ba ngàn vạn, đừng dây dưa nữa.”

Phó Nhiêu dừng một chút, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, một cơn nóng giận dâng lên ngùn ngụt.

Đồ khốn, đồ chết tiệt!

Dựa vào ý chí cực lớn mà buộc mình không được phun ra những lời hay ý đẹp, duy trì thái độ đúng mực chậm rãi đứng dậy, từ kẽ răng rít ra một câu:

“Yên tâm đi, tôi cũng không muốn gặp anh.”

Đứng thẳng, duy trì nụ cười công nghiệp, cao giọng nói: “Cảm ơn Bùi tổng.”

Ngay lập tức, cô xoay người rời khỏi vị trí ghế chính, đi tới trước mặt Lương tổng.

“Lương tổng, Kim Hòa chúng tôi có thể tham gia đấu thầu chưa?”

Lương tổng giật mình thu hồi tầm mắt, mãnh liệt đánh giá Phó Nhiêu vài lần, chăm chú nhìn Phó Nhiêu và nói với vẻ kính nể: “Đương nhiên có thể.”

Phó Nhiêu lập tức rút bản kế hoạch dự án của Kim Hòa ra khỏi tay Dương San San, đưa cho Lương tổng: “Vậy chờ tin tức của ngài.”

Dùng ánh mắt ý hỏi Đàm Quân, có thể đi hay chưa.

Đàm Quân nhìn Phó Nhiêu vài lần với ý tứ không rõ, mang theo đoàn người rời khỏi hội trường.

Thẳng một mạch đến ga ra, không ai nói một lời, không khí trầm mặc có chút quỷ dị.

Sau khi lên xe, Phó Nhiêu khép hai chân ngồi trong góc, ước gì mình là không khí nhưng đôi mắt Đàm Quân lại cứ dán ở trên người cô, nhìn chằm chằm hơn nửa ngày mới bật ra một tiếng cười.

“Học cái này ở đâu?”

Phó Nhiêu nghe ra giọng nói oán trách của Đàm Quân, lắc đầu như trống bỏi: “Xin lỗi, Đàm tổng, em nhất thời nông nổi, sếp đừng trách em…”

Cũng không thể nói hết sự thật ra nên chỉ có thể giả ngốc.

Dương San San ngồi phía trước thò đầu ra, cười híp mắt nói: “Đàm tổng, sếp đừng tức giận, tuy rằng sếp khinh thường bộ dạng này nhưng công việc mà, dù sao cũng phải tùy cơ mà làm, chúng ta có tuyển thủ xuất sắc như Tiểu Nhiêu, cũng là một chuyện tốt.”

Phó Nhiêu nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, liều mạng lắc đầu.

Dương San San cười ha hả.

Lúc này Đàm Quân gõ mạnh vào trán Phó Nhiêu: “Sau này làm việc cho tốt, đừng có đi lệch đường!”

“Nhưng mà hôm nay em ghi một công lao, nếu như có thể thắng lợi trúng thầu, anh sẽ cho em chuyển lên nhân viên hợp đồng chính thức.”

Buổi tối mọi người tụ tập ăn cơm, Phó Nhiêu trở lại phòng trọ ngửa đầu ngủ, ngủ hai tiếng, bạn cùng phòng Hạ Linh gửi cho cô một tin nhắn âm thanh:

“Nhiêu Nhiêu, môn tự chọn của chị vẫn còn thiếu ba tín chỉ đúng không? Em đã đăng ký cho chị một khóa học do một giáo sư nổi tiếng của khoa Tài chính giảng dạy, chị không biết đâu, môn đó mọi người tranh nhau nảy lửa, em ngồi xổm canh đến mười hai giờ tối, đến khi hệ thống vừa mở ra liền ngay lập tức đăng ký hộ chị, sáng mai chín giờ, buổi học đầu tiên nhất định phải đến điểm danh, chị đừng đến muộn nha…”

Phó Nhiêu ảo não đặt đồng hồ báo thức, rồi xin Dương San San nghỉ, ngả đầu ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô thay trang phục sinh viên đại học, lưng đeo ba lô chạy đến trường.

Theo dòng người đi tới giảng đường lớn nhất của đại học H, đầu tiên là chiếm một chỗ rồi vội vàng đi toilet.

Từ toilet đi ra, cô gặp một đoàn người ở lối đi nhỏ.

Bùi Tấn mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái, âu phục quần dài được cắt may khéo léo tôn lên dáng người cao ráo của anh, trợ lý giúp anh xách cặp, hộ tống anh đến tận phòng học.

Sau khi Phó Nhiêu thấy rõ khuôn mặt kia thì cả người liền ngây ra như phỗng.

Không nhịn được mà mở đoạn chat với Hạ Linh ra, mở tấm hình ra xem.

Đại cương tài chính học, Bùi Tấn.

Sao lại đụng phải anh nữa rồi?

Đồ âm hồn bất tán!

Cùng lúc đó, Bùi Tấn cũng chú ý tới cô bởi vì trang phục của Phó Nhiêu hoàn toàn không giống với ngày hôm qua, lần đầu tiên anh không nhận ra, trong khoảnh khắc nghĩ đến cái gì đó, lập tức liếc Phó Nhiêu một cái, bước chân dần chậm lại.

Lúc này, anh nhếch khóe môi lạnh lùng, ném cho Phó Nhiêu một nụ cười khinh bỉ, ngẩng đầu bước vào phòng học.

Tiêu rồi…

Lần này cô hoàn toàn rơi xuống hố.

Phó Nhiêu hổn hển trở lại phòng học, nhịn không được liếc mắt nhìn vị trí chính giữa hàng thứ hai, yên lặng lau mồ hôi.

Cô yếu ớt, di chuyển đến chỗ ngồi, cúi đầu, vùi mặt vào sách giáo khoa.

Suốt một tiết học, Bùi Tấn nói cái gì cô không nghe lọt một chữ nào, chỉ biết rằng các bạn học xung quanh phản ứng rất mãnh liệt, giống như idol mở off fan.

Hơn nữa mấy bạn học nữ bên cạnh, ánh mắt như sao nhìn chằm chằm Bùi Tấn, ánh mắt không dời đi một chút, thỉnh thoảng lại chụp mấy tấm ảnh, còn có người ghi âm lại từ đầu tới cuối.

“Thầy Bùi đẹp trai vãi, tôi có thể chọn được môn này đúng thực là tích đức tám đời!”

Phó Nhiêu không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu cứng ngắc hỏi cô bạn đó: “Khoa trương như vậy luôn hả?”

“Đương nhiên!” Nữ sinh nhìn giáo sư trẻ tuổi đứng trên bục giảng nói năng lưu loát nuốt nước miếng nói:

“Thầy Bùi là giáo sư trẻ tuổi nhất trường chúng ta, năm nay mới đặc biệt mời tới, cậu là ở khoa khác đúng không? Chưa nghe danh Bùi Tấn bao giờ hả?”

Nữ sinh căn cứ vào châm ngôn: “Tôi không cho phép có người không biết phong quang vĩ tích của Bùi tổng”, kịch liệt đem lý lịch của Bùi Tấn một lần tuôn ra hết.

Phó Nhiêu nghe xong, mặt đã xám như tro tàn.

Cô đây là xui xẻo mấy đời mới đụng phải anh?

Cái gì mà tay môi giới tài chính xuất chúng nhất phố Wall, dậm chân một cái giới tài chính trong nước đều phải chấn động ba lần, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tấn Vanh, gương mặt đại biểu cho nhan sắc trong giới kinh doanh… Mỗi một cái danh tiếng nện xuống đều có thể làm cho Phó Nhiêu hận không thể đào cái lỗ để mình chui vào.

Tập đoàn Tấn Vanh nổi tiếng ở trong nước, sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu, chủ yếu là Internet và tài chính. Các khoản đầu tư của tập đoàn trải rộng từ phim ảnh và truyền hình, khai thác mỏ, bất động sản, dịch vụ khách sạn và các ngành công nghiệp khác. Khoáng nghiệp AK hôm qua hình như là một công ty cổ phần của tập đoàn.

Chẳng trách mọi người nói rằng có thể quyết định sinh tử của Kim Hòa.

Hôm nay cô chọn phải lớp của anh, người đàn ông không ai bì nổi kia, anh nhất định cho rằng cô còn đang muốn dây dưa.

Nhớ tới đồng nghiệp trong công ty nhiệt huyết sôi trào chuẩn bị đấu thầu, Phó Nhiêu chỉ muốn chết.

Ngoại trừ hạng mục công ty thì cô còn một lý do không dám đắc tội Bùi Tấn.

Đây là học kỳ cuối cùng có thể học môn tự chọn, nếu không qua môn thì cô sẽ phải lùi ngày tốt nghiệp.

Hít vào, thở ra, thở ra lần nữa.

Không phải chỉ là xin lỗi thôi sao?

Đại nữ chủ của thời đại mới, co được dãn được.

Phó Nhiêu trấn tĩnh lại tinh thần, tập trung hết sức, chờ tiếng chuông tan học vang lên, chạy ra khỏi lớp với tốc độ nhanh như chớp và chờ ở chỗ Bùi Tấn phải đi qua.

Bùi Tấn từ phòng học đi ra, dọc theo lối đi nhỏ tới vị trí đỗ xe phía sau giảng đường.

Phó Nhiêu chạy đuổi theo anh, nhỏ giọng thành khẩn xin lỗi:

“Thầy Bùi, xin lỗi, thầy đại nhân không chấp tiểu nhân, xin đừng tính toán với em…”

Bùi Tấn dừng bước, quay đầu, thấy Phó Nhiêu mặc một chiếc áo T - shirt trắng, một chiếc quần jean bó sát người, khí chất sạch sẽ tươi đẹp, so với giai nhân công sở kiều diễm ngày hôm qua như hai người khác nhau.

“Sao thế? Đây là muốn quấn tôi đến biển cạn đá mòn?”

Phó Nhiêu nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ôm sách giáo khoa, không ngừng cúi đầu:

“Xin lỗi, ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, xin thầy thứ lỗi, em là sinh viên năm tư của khoa y, em chỉ là thực tập sinh của Kim Hòa, xin thầy đừng bởi vì em mà làm khó bọn họ, bọn họ làm việc rất vất vả...”

“Liên quan gì đến tôi?” Người đàn ông lạnh lùng ngắt lời cô.

Phó Nhiêu hít sâu một hơi, không dám nhìn mặt Bùi Tấn, ánh mắt dừng ở giày da thủ công bóng loáng trên chân anh, trong đầu không hiểu sao nhớ tới đêm đó, cô say rượu mơ mơ màng màng bò lên người anh, duỗi chân cọ xát giày da của anh từng chút một.

Nỗi xấu hổ dâng lên trong lòng, nén giận cúi đầu:

“Xin thầy Bùi yên tâm, em sẽ không xuất hiện ở lớp học của thầy nữa, em sẽ nhờ bạn học ghi âm bài hộ rồi ở ký túc xá tự học là được, bài tập thầy giao em cũng sẽ hoàn thành đúng hạn, kính xin thầy đừng chấp nhặt em…”

Giọng nói của Phó Nhiêu ngày càng nhỏ xuống.

Bùi Tấn im lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhếch khóe môi:

“Vừa nói sẽ không quấn lấy tôi, mà giờ lại theo đuôi không buông? Đây là kế hoạch của em sao? Tôi dựa vào đâu để tin em?”

Phó Nhiêu: “...”

Hai má nhất thời nóng bỏng như ráng chiều, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, liên tục gật đầu:

“Vâng, em đi ngay đây, xin thầy ưng thuận, xin đừng công báo tư thù...”

Không phải là vì câu nói đó mà gây ra chuyện sao?

Được, bà đây nhận thua!

“Thầy Bùi, thật sự là, kỹ thuật của thầy rất điêu luyện…”

Nói xong, xung quanh yên tĩnh ba giây, đỉnh đầu dường như có ba con quạ đen bay qua.

Phó Nhiêu hận không thể cắn lưỡi mình.

Không để ý Bùi Tấn có sắc mặt gì, cô liền ôm sách giáo khoa, xoay người, đi nhanh như một cơn gió.

Một mạch chạy về ký túc xá, Phó Nhiêu vùi mặt vào trong chăn.

Bạn cùng phòng Hạ Linh lột cô ra khỏi chăn, đưa giao diện điện thoại đến trước mặt cô:

“Phó đại mỹ nữ, đừng nói rằng người trong hình là chị nhé?”

Phó Nhiêu nhìn chằm chằm điện thoại di động ba giây.

Một tiêu đề bắt mắt đập vào mắt:

“Hoa khôi cao lãnh khoa y quỳ xuống tiếp cận giáo sư mới được mời về…”

Phó Nhiêu mặc áo T - shirt màu trắng, vẻ mặt tươi cười quyến rũ động lòng người, vẻ mặt lấy lòng cúi đầu, còn thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu với hắn.

Mấy chữ “quỳ xuống tiếp cận” thật đúng là không ngoa.

Phó Nhiêu ngoài cười nhưng trong không cười trả lời Hạ Linh: “Không sai, là chị.”

“Trời ạ, chị thật sự thích giáo sư Bùi? Chị có biết người phụ nữ trước kia theo đuổi thầy ấy giờ ở đâu không?”

“Chuyển gạch ở châu Phi...”

Hạ Linh ném điện thoại đi, chân thành nắm chặt tay Phó Nhiêu:

“Chị này, nghe em, chúng ta muốn loại đàn ông nào mà không có, nhưng loại này thì đừng suy nghĩ... Chị đừng nghĩ thầy Bùi là giáo sư trường chúng ta đặc biệt mời tới mà hãy nghĩ thân phận chân chính của thầy chính là lão tổng của tập đoàn Tấn Vanh, ngồi vững vàng trong giới tài chính. Cách đây không lâu, con gái của người tỷ phú giàu nhất nhất bày tỏ tình yêu của mình một cách công khai trên weibo nhưng giáo sư Bùi đã phớt lờ cô ta, năm ngoái Tam Kim ảnh hậu tại lễ từ thiện muốn cùng thầy Bùi chụp ảnh chung nhưng lại bị trợ lý trực tiếp từ chối…”

“Nhiêu Nhiêu, em thật sự lo lắng, sáng mai em còn có thể nhìn thấy chị còn sống hay không...” Hạ Linh nước mũi nước mắt tèm lem tận tình khuyên bảo.

Phó Nhiêu: “...”

Trong đầu dâng lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Làm thế nào mà cô có thể ngủ với anh được vậy?

Hạ Linh sợ cô chưa từ bỏ ý định, ngay sau đó tìm được một tấm hình trên mạng, trên hình liệt kê kết cục của những người phụ nữ từng theo đuổi Bùi Tấn.

Vội vàng nhìn lướt qua, Phó Nhiêu nhịn không được nắm chặt ga giường, yếu ớt thở ra một hơi:

“Linh Linh, tiết Thanh Minh năm sau, nhớ thắp hương cho chị…”

...

Phó Nhiêu đã định ra án tử cho mình, dứt khoát bỏ qua chuyện này, cũng may là ngồi trên diễn đàn đại học H vài ngày nhưng không thấy Bùi Tấn làm gì Phó Nhiêu, đề tài dần dần hạ nhiệt.

Lúc không có chương trình học, Phó Nhiêu liền đến công ty thực tập, giúp đỡ đồng nghiệp, chuẩn bị chút tài liệu.

Thứ sáu, Đàm tổng mang theo tổ dự án đi đến Khoáng nghiệp AK một chuyến, lúc này vị giám đốc nhân sự kia nhìn thấy Phó Nhiêu, cười híp mắt rất thân thiết, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần lấy lòng.

Đàm Quân nhìn không nổi, thừa dịp Phó Nhiêu không có ở đây, khách khí nói với Lương tổng một câu:

“Chỉ là một cô gái nhỏ không quá hiểu chuyện, đã khiến mọi người thêm phiền phức...”

Lương tổng xoa tay đầy ẩn ý nói: “Đâu có đâu có, Đàm tổng bồi dưỡng ra nhân vật ưu tú như vậy, chúng tôi rất hâm mộ, cậu phải biết rằng, Lưu tổng của chúng tôi đi theo Bùi tổng làm nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy Bùi tổng uống rượu của bất kỳ người phụ nữ nào, Tiểu Phó nhà cậu là người đầu tiên, haha…”

Một tuần sau, tập đoàn Kim Hòa dựa vào thành tích nổi bật, giá cả phải chăng mà đã đấu thầu thành công.

Kế tiếp, Đàm Quân đích thân dẫn đầu nhóm dự án đến Khoáng nghiệp AK. Lương tổng chỉ định Phó Nhiêu đi qua làm người bàn bạc dự án song phương, Phó Nhiêu đành phải tới AK làm việc.

Thời gian một tháng rưỡi trôi qua không chút dấu vết.

Phó Nhiêu không đến lớp môn tự chọn kia thêm lần nào nữa, chỉ nhờ Hạ Linh giúp cô lấy được ghi âm, thỉnh thoảng nghe một chút.

Có một lần Hạ Linh gửi tin nhắn nói cho cô biết, Bùi Tấn giao bài tập, muốn viết một bài luận văn đề tài tài chính học.

Phó Nhiêu tìm một điểm khiến mình cảm thấy hứng thú, viết một bài tập gửi vào hòm thư của Bùi Tấn.

Cô từ chỗ Hạ Linh biết được, từ trước đến nay là trợ lý của Bùi Tấn phê sửa bài tập, cho nên cũng không quá coi trọng, nhưng cũng không biết vì sao mà bài tập của cô bị trả lại năm lần, vào lần cuối cùng, email ghi lời phê rõ ràng:

Nếu không nghiêm túc viết luận văn, học phần môn này cũng đừng mong qua.

Phó Nhiêu há hốc mồm.

Gửi email hỏi vấn đề nằm ở chỗ nào thì bặt vô âm tín.

Một bên muốn quay về trường lo liệu việc này, một bên tổ dự án sục sôi khí thế khiến cô thật sự không thoát được thân.

Cũng may ba ngày sau, nhận được tin tức từ khoáng nghiệp AK, Bùi Tấn muốn thị sát AK, tập đoàn trên dưới sẵn sàng tiếp đón.

Phó Nhiêu vắt hết óc, kẹp một tờ giấy trong một phần tài liệu đưa cho Bùi Tấn:

“Thầy Bùi, kỹ thuật của thầy rất tốt, kỹ thuật của thầy rất tốt, kỹ thuật của thầy rất tốt, chuyện quan trọng nói ba lần, xin thầy đừng làm khó dễ em nữa...”

Phó Nhiêu trốn ở đầu cầu thang tầng cao nhất, tận mắt nhìn thấy phần văn kiện kia đưa đến trong tay Bùi Tấn, lập tức mở hòm thư điện thoại di động ra, sửa chữa qua vô số lần, còn nhờ Đàm Quân kiểm tra báo cáo, lại gửi qua một lần nữa.

Chưa đầy một giây sau, email đã bị trả lại.

“Email của bạn đã bị từ chối.”

“...”

Bình Luận (0)
Comment