Sổ Tay An Toàn Lao Động

Chương 119

Sau khi Lâm Chiếu Hạc đến thế giới này cậu không tiếp xúc với ai khác nhiều ngoài Trang Lạc.

Vì vậy nhận thức của cậu về con người không rõ ràng, thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng hầu hết mọi người đều giống như Trang Lạc.

Những cuộc phỏng vấn trước đây của Lâm Chiếu Hạc đều diễn ra trên đài truyền hình. Khi đó cậu vẫn chưa được nhiều người biết đến, lượng khán giả cũng không nhiều nên cậu không cảm thấy bản thân có gì khác biệt so với những người khác.

Nhưng lần này lại khác, đó là một buổi gặp gỡ với hơn hai nghìn người. Hai nghìn người này được chọn ngẫu nhiên nhưng mỗi người trong số họ đều là tín đồ trung thành và cuồng nhiệt nhất của cậu. Họ tụ tập dưới sân khấu tựa như những cơn sóng lớn tràn đến, ào ạt và bao phủ khắp không gian.

Trước khi bước lên sân khấu, Lâm Chiếu Hạc đã nghe thấy tiếng hò reo vang dội. Mọi người đồng thanh gọi tên cậu, những tiếng gào thét đến khản cả giọng khiến tai cậu ù đi. Lâm Chiếu Hạc có chút mơ hồ liền hỏi: “Tại sao họ lại gọi tên tôi?”

Trang Lạc nhẹ nhàng đeo tai nghe chống ồn cho Lâm Chiếu Hạc, giọng điệu dịu dàng: “Vì họ thích cậu.”

“Tại sao họ lại thích tôi?” Lâm Chiếu Hạc không hiểu.

“Bởi vì cậu đã thực hiện ước nguyện của họ.” Trang Lạc liếc nhìn đồng hồ. Vì lý do an toàn, thời gian

Lâm Chiếu Hạc xuất hiện trước đám đông được giới hạn trong vòng nửa tiếng. Tất nhiên đó là trong trường hợp cậu sẵn sàng, nếu Lâm Chiếu Hạc tỏ ra khó chịu, buổi gặp gỡ lập tức kết thúc.

“Nhưng…” Lâm Chiếu Hạc nói: “Chẳng phải sự xuất hiện của tôi là để thực hiện mong ước của họ rồi sao?”

Trang Lạc nhận ra sự bất an của cậu liền nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của Lâm Chiếu Hạc để trấn an, nói: “Nếu cậu thấy không thoải mái, chúng ta sẽ xuống ngay.” Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tôi sẽ luôn ở gần cậu nhất, đừng lo lắng.”

Lâm Chiếu Hạc không nói gì nữa. Chiếc tai nghe chống ồn bao trùm lấy đôi tai cậu thay thế tiếng ồn ào bằng một giai điệu nhẹ nhàng êm dịu. Dường như Trang Lạc vẫn còn nói gì đó nhưng cậu đã không nghe thấy nữa, bàn tay cậu vẫn được Trang Lạc nắm lấy dẫn lên một bục sân khấu. Sau đó, Trang Lạc đứng bên cạnh ra hiệu, lập tức, phần sân khấu dưới chân Lâm Chiếu Hạc bắt đầu từ từ nâng lên.

Đây là lần đầu tiên Lâm Chiếu Hạc một mình đối diện với thế giới này.

Trước mắt cậu là vô số con người với ánh mắt cuồng nhiệt. Họ gào thét, khóc lóc, hốc mắt đỏ hoe, có người bật khóc nức nở, có người cười lớn điên dại nhưng ai nấy đều đang đồng thanh gọi tên cậu.

Thế nhưng Lâm Chiếu Hạc lại không hề cảm động, hàng vạn ước nguyện ồ ạt tràn đến gần như lập tức lấp đầy tâm trí cậu. Cảm giác ấy giống như một cỗ máy tính bị lượng dữ liệu khổng lồ đột ngột đánh sập, chỉ trong thoáng chốc cậu hoàn toàn ngừng phản ứng. Cậu đứng sững tại chỗ, đôi mắt trống rỗng không còn chút thần sắc.

Trang Lạc lập tức nhận ra điều bất thường. Sân khấu đang nâng lên bỗng nhanh chóng hạ xuống đưa Lâm Chiếu Hạc trở lại phía sau hậu trường.

Nhưng tất cả đã quá muộn. Lâm Chiếu Hạc đã trở thành một con rối vô hồn, đôi mắt đờ đẫn không còn chút phản ứng nào với tiếng gọi của Trang Lạc. Dù hắn có cố gắng lay cậu thế nào, cậu vẫn hoàn toàn không đáp lại. Đám đông nhìn thấy cảnh tượng này liền rơi vào hoảng loạn, không ai ngờ rằng lần đầu tiên thần linh chạm mặt thế giới lại xảy ra một biến cố nghiêm trọng như vậy.

Trang Lạc trông có vẻ bình tĩnh, hắn dứt khoát bế Lâm Chiếu Hạc lên ra lệnh cấp dưới lập tức rời khỏi nơi này. Dáng vẻ hắn điềm tĩnh như thể mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy rõ đôi tay hắn đang run rẩy không thể kìm chế.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có một điều chắc chắn là Lâm Chiếu Hạc không thể ở đây thêm nữa. Xe lao nhanh trên đường đưa họ trở về nơi ở trước đó.

“Cậu ấy bị sao vậy?” Có gọi tới.

“Không có vết thương ngoài da.” Trang Lạc kiểm tra tình trạng của Lâm Chiếu Hạc, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén: “Các chỉ số cơ thể đều ổn định, trông có vẻ như…”

“Như gì?”

“Như bị… Nhồi nhét đến hỏng luôn rồi.”

Vài phút sau, cả căn phòng chật kín bác sĩ. Nhóm chuyên gia nhanh chóng tiến hành kiểm tra tỉ mỉ cho Lâm Chiếu Hạc.

Và chính trong khung cảnh bận rộn ấy, cuối cùng Lâm Chiếu Hạc cũng tỉnh lại sau khi xử lý hết những nguyện vọng tràn vào đầu mình. Não bộ cậu khởi động lại, đôi mắt vốn đờ đẫn dần khôi phục thần sắc.

Cậu chớp mắt chậm rãi nhìn xung quanh toàn là những người mặc đồ bảo hộ lặng lẽ đứng quan sát cậu, cảm giác như cậu vừa xuyên không vậy. Một giây trước, cậu vẫn còn đứng trên sân khấu, còn bây giờ cậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

“C-các người là ai?” Lâm Chiếu Hạc ngơ ngác hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”

Đôi mắt cậu bắt đầu tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc. Quả nhiên không khiến cậu thất vọng, có lẽ vì nghe thấy tiếng cậu, Trang Lạc vội bước ra từ phía sau đám đông.

“Tỉnh rồi?” Trang Lạc hỏi.

“Ừm…” Lâm Chiếu Hạc gật đầu, vẫn còn mơ màng: “Sao tôi lại ở đây?”

Trang Lạc nói: “Vừa nãy cậu đứng ngây ra như tượng, có thấy khó chịu ở đâu không?”

Lâm Chiếu Hạc lắc đầu.

“Mọi người ra ngoài trước đi.” Trang Lạc quay sang nói với các bác sĩ. Đọc Full Tại TruyenGG.vison

Các bác sĩ lần lượt rời đi, trong chớp mắt căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Trang Lạc ngồi xuống mép giường Lâm Chiếu Hạc, giải thích đơn giản những gì vừa xảy ra, sau đó hỏi cậu đã gặp phải chuyện gì.

“Cũng không có gì nghiêm trọng.” Lâm Chiếu Hạc thành thật trả lời: “Người đông quá, tất cả nguyện vọng cùng lúc chen vào đầu tôi, tôi chưa kịp phản ứng.”

Trang Lạc nhíu mày: “Nguyện vọng chen vào cùng lúc? Cậu… Rốt cuộc giúp người khác thực hiện nguyện vọng bằng cách nào?” Đột nhiên hắn nhận ra mình hoàn toàn không hiểu cơ chế thực hiện nguyện vọng của Lâm Chiếu Hạc. Trong nguyên tác, hắn chỉ viết đơn giản thần linh sẽ giúp tín đồ hoàn thành ước muốn và điều kiện tiên quyết là những ước nguyện ấy không được gây hại cho con người.

Trước hôm nay, Trang Lạc luôn nghĩ rằng Lâm Chiếu Hạc có thể tự chọn những nguyện vọng mà mình muốn thực hiện. Nhưng nhìn phản ứng của cậu lúc này, hắn cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như hắn tưởng.

“Chỉ là.” Lâm Chiếu Hạc vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cậu thản nhiên nói: “Chúng tự xuất hiện trong đầu tôi rồi tôi thực hiện từng cái một.”

Trang Lạc hỏi: “Cậu không thể tự chọn nguyện vọng để thực hiện à?”

Lâm Chiếu Hạc lắc đầu.

Trang Lạc im lặng. Khi lên tiếng lần nữa, giọng hắn có chút khó khăn: “Vậy… Cậu có thể chọn nguyện vọng nào xuất hiện trong đầu mình không?”

Lâm Chiếu Hạc lại lắc đầu.

Trang Lạc không nói thêm gì nữa, ngay cả Lâm Chiếu Hạc cũng có thể nhận ra sự khác thường trong biểu cảm của hắn. Cậu định hỏi thêm điều gì đó nhưng Trang Lạc đã nhẹ nhàng xoa đầu cậu, giọng điệu dịu dàng: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ bảo họ mang ít kẹo đến cho cậu.” Nói xong hắn đứng dậy rời khỏi phòng.

Lâm Chiếu Hạc không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hiếm khi nào cậu thấy bóng lưng Trang Lạc lại mang theo vẻ hoảng loạn như vậy.

Đúng là Trang Lạc thực sự đang hoảng sợ. Điều khiến hắn hoảng loạn chính là lỗ hổng khi dung hợp với thực tế.

Trong tiểu thuyết gốc không có quy định chặt chẽ nào bắt buộc Lâm Chiếu Hạc phải thực hiện tất cả những nguyện vọng mình nhìn thấy, cũng không có bất kỳ mô tả cụ thể nào về cách những nguyện vọng đó xuất hiện trong đầu cậu. Nhưng khi đến không gian thật này, hai cơ chế đó đã được hoàn thiện theo một cách tàn khốc tạo ra một lỗ hổng đáng sợ. Mà chính lỗ hổng này có thể hủy diệt cả Lâm Chiếu Hạc lẫn thế giới này.

Lúc này, Trang Lạc đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Hắn nghĩ có lẽ từ bây giờ hắn phải tìm cách giảm bớt số lượng tín đồ cuồng nhiệt của Lâm Chiếu Hạc.

Càng ít người tin vào cậu, số người cầu nguyện cũng sẽ giảm đi, áp lực mà Lâm Chiếu Hạc phải chịu cũng theo đó mà vơi bớt.

Nhưng hiển nhiên đây không phải là chuyện dễ dàng.

Tin tức về sự cố của thần linh đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng. Đoạn video ghi lại khoảnh khắc Lâm Chiếu Hạc thất thần trên sân khấu đã bị tung ra có chủ đích.

Trong video, ngay khi vừa bước lên sân khấu Lâm Chiếu Hạc liền trông như một cỗ máy bị ngắt nguồn điện. Cậu đứng yên bất động, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đám đông bên dưới, khoảnh khắc ấy cậu không giống một vị thần đang lắng nghe nguyện vọng của con người mà giống một đấng siêu nhiên không vướng bụi trần, vô dục vô cầu.

“Cậu ấy bị sao vậy?” Cảnh tượng kỳ lạ này lập tức dấy lên vô số nghi vấn.

“Cậu ta thực sự là thần sao? Nhìn chẳng khác gì người bình thường cả, liệu có phải lên sân khấu rồi bị dọa sợ không?”

“Hình như đúng là bị dọa thật. Chết rồi, có phải do quá đông người không…”

“Các người thì biết cái gì! Cái này là thần đang thực hiện nguyện vọng của chúng ta!!” Bài đăng này vừa xuất hiện không lâu, những lời nghi ngờ lập tức bị lấn át bởi những bình luận khẳng định. Có vẻ như những người từng có mặt tại buổi gặp gỡ đã nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Mọi người có biết không, tôi đã ở đó. Sau khi tôi về nhà, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn!!”

“Thay đổi thế nào? Cậu đã ước điều gì?”

“Còn có thể là điều ước gì nữa chứ—” Dường như người viết bài này vô cùng phấn khích, viết một đoạn dài đến mấy nghìn chữ: “Cả đời này, ước mơ lớn nhất của tôi chính là được sống trong một căn biệt thự sang trọng! Trước khi dung hợp, tôi không có tiền mua. Sau khi dung hợp, ngôi nhà cũ lại trở nên xập xệ. Nhưng nhờ có vị thần này cuối cùng tôi đã thực hiện được giấc mơ của mình!!” Dưới đoạn văn tràn đầy hưng phấn ấy là một vài bức ảnh. Trong ảnh là một căn biệt thự xa hoa đến mức không thực tế, nội thất tráng lệ đến mức gần như lạc lõng với thế giới này. Nó không giống một công trình kiến trúc có thể tồn tại trong thực tế mà giống như thứ bước ra từ trí tưởng tượng của một họa sĩ vẽ tranh 3D, nơi sự xa hoa được khắc họa đến mức cực đoan.

Người được thực hiện nguyện vọng không chỉ có một. Lần lượt, những người từng có mặt tại buổi gặp gỡ cũng bắt đầu lên tiếng xác nhận, họ nói rằng vị thần ấy không phải đang ngẩn người, cũng không phải bị dọa sợ mà là đang giúp họ biến ước mơ thành sự thật. Thậm chí, họ còn khuyên nhủ những ai đang bàn tán trên mạng cũng nên thử đi, biết đâu…

Sự xuất hiện của những người này khiến những lời nghi ngờ trước đó hoàn toàn bị nhấn chìm. Phải thừa nhận rằng, đức tin là một thứ đáng sợ, một khi bạn đặt trọn niềm tin vào một điều gì đó hoặc một ai đó, bạn sẽ không thể chịu đựng nổi bất kỳ lời phỉ báng nào. Thậm chí, ngay cả hành vi và suy nghĩ của bạn cũng có thể trở nên cực đoan.

Đây là một diễn biến vô cùng tồi tệ.

Trang Lạc đóng máy tính lại, ánh mắt nhìn Lâm Chiếu Hạc.

Hiện tại đã năm ngày trôi qua kể từ sự kiện trên sân khấu. Lâm Chiếu Hạc hồi phục khá tốt, giờ phút này đang uống cháo nếp cẩm pha thêm đường. Cậu có một niềm đam mê mãnh liệt với đồ ngọt, nếu không phải bị Trang Lạc kiềm chế e rằng cậu có thể ngậm kẹo suốt hai mươi tư giờ mỗi ngày.

“Sao vậy? Anh nhìn tôi làm gì?” Miệng vẫn còn ngậm kẹo cứng, Lâm Chiếu Hạc nói chuyện có phần lúng búng.

“Không có gì.” Trang Lạc nhìn đi chỗ khác, trầm giọng nói: “Chỉ là muốn hỏi cậu, mấy ngày qua… Cậu có tiếp tục giúp người ta thực hiện nguyện vọng không?”

Lâm Chiếu Hạc gật đầu: “Có.”

“Cậu có thể thử từ chối, hoặc… Phớt lờ đi không?”

Lâm Chiếu Hạc nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Từ chối? Sao từ chối được?”

Trang Lạc im lặng.

Anh chợt nhớ lại phần mô tả trong nguyên tác, để có thể kiểm soát thần, tác giả đã viết thần sẽ giúp con người thực hiện bất cứ điều ước nào không gây hại đến nhân loại. Mô tả này vô cùng mơ hồ, mông lung mà hắn không ngờ rằng khi áp dụng vào thực tế lại dẫn đến một phản ứng dây chuyền kinh khủng như thế này.

Trang Lạc nói: “Vậy… chúng ta thử xem được không?”

“Thử cái gì?” Lâm Chiếu Hạc không hiểu.

“Thử từ chối.” Trang Lạc chậm rãi nói từng chữ: “Bắt đầu từ việc từ chối tôi.”

Hắn tiến đến trước mặt Lâm Chiếu Hạc, nghiêm túc hỏi: “Cậu có thể hôn tôi không?”

Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không ngờ hắn lại đột nhiên nói vậy, lắp bắp: “Đư… Đương nhiên là có thể.”

Trang Lạc thở dài. Câu nói đó thậm chí còn chỉ là một câu hỏi chứ không phải một điều ước. Thế mà có thể nhìn ra một chút mong đợi trong mắt vị thần nhỏ của hắn.

————————————————-

Hi, NG sẽ cố gắng hoàn truyện trong tuần sau nho. Cảm ơn mọi người đã đợi ạ

Bình Luận (0)
Comment