Lâm Chiếu Hạc coi lời yêu cầu của Trang Lạc là thật.
Thế nên, cậu đứng dậy, cúi người xuống cẩn thận dè dặt đặt một nụ hôn lên trán Trang Lạc. Nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm thoáng qua rồi lập tức rời đi, Trang Lạc còn chưa kịp phản ứng, gương mặt Lâm Chiếu Hạc đã đỏ bừng trước rồi.
Kể từ khi đến thế giới này mấy tháng nay, phương tiện duy nhất để Lâm Chiếu Hạc tiếp xúc với thế giới bên ngoài chính là truyền hình. Do sự xuất hiện của cậu, những hạn chế đối với tác phẩm giả tưởng trong thế giới này đã được nới lỏng rất nhiều. Mọi người lại bắt đầu thỏa sức sáng tạo một cách không kiêng nể gì.
Vì vậy, mặc dù không thể rời khỏi căn phòng này nhưng Lâm Chiếu Hạc vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều câu chuyện tình cảm con người qua màn ảnh nhỏ.
Sau khi sáng tác được phép tiếp tục, những tác phẩm kinh điển từng được ca tụng lại một lần nữa được phát sóng rộng rãi. Lâm Chiếu Hạc ngây thơ nhìn cảnh nam nữ ôm nhau trên TV, cảm thấy có chút ngượng ngùng liền lặng lẽ chuyển kênh. Trên màn hình, người dẫn chương trình đang phát bản tin thời sự. Lâm Chiếu Hạc do dự một chút, rồi lại lặng lẽ chuyển về kênh cũ.
Dù không hiểu nhiều về thế sự nhưng có những cảm xúc vốn đã khắc sâu trong bản năng, không cần ai dạy dỗ sinh ra đã biết.
Ví dụ như khoảnh khắc này, sau khi hôn lên trán Trang Lạc, Lâm Chiếu Hạc lại cảm thấy có chút chưa thỏa mãn kỳ lạ.
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ nhỏ mà cậu giấu kín trong lòng, Lâm Chiếu Hạc có chút hối hận, thầm nghĩ sớm biết thế thì hôn lâu thêm một chút rồi…
Trang Lạc nhìn gương mặt biến hóa cảm xúc liên tục của cậu, không biết cậu đang nghĩ gì bèn hỏi: “Biểu cảm phong phú như vậy, đang nghĩ gì thế?”
Lâm Chiếu Hạc đáp: “Không có gì.”
Trang Lạc hỏi: “Cậu hiểu những gì tôi vừa nói không?”
“Tôi sẽ thử xem.” Lâm Chiếu Hạc không hiểu tại sao Trang Lạc lại muốn cậu từ chối. Sự tồn tại của cậu chẳng phải là để giúp con người thực hiện nguyện vọng sao? Điều này hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa sự xuất hiện của cậu trên thế giới này. Nhưng vì đó là yêu cầu của Trang Lạc nên đương nhiên cậu muốn cố gắng hết sức để đáp ứng.
“Được.” Trang Lạc xoa đầu Lâm Chiếu Hạc.
Bữa tối vẫn do Trang Lạc nấu. Lần này, Lâm Chiếu Hạc không ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng ăn nữa mà giống như một chú cún con, thò đầu vào cửa nhìn vào bên trong.
Trong căn bếp bận rộn Trang Lạc đã cởi áo vest, khoác lên mình chiếc tạp dề, trông hoàn toàn khác với dáng vẻ tinh anh thường ngày. Hắn nhanh tay thái hành lá trông chẳng khác nào một người mẹ hiền vợ tốt.
Lâm Chiếu Hạc chăm chú nhìn bóng lưng của Trang Lạc, trong lòng thầm nghĩ anh ấy thật giỏi, chuyện gì cũng làm được.
Trang Lạc đặt hành lá vào bát, quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Lâm Chiếu Hạc đáp: “Chỉ là muốn nhìn anh thôi.” Cậu cũng không hiểu tại sao chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Chẳng lẽ là vì Trang Lạc quá đẹp sao? Lâm Chiếu Hạc không rõ lắm.
Ánh mắt cậu nóng rực nhưng Trang Lạc lại nghĩ cậu đang đói, không suy nghĩ nhiều. Hiện tại có quá nhiều chuyện khiến hắn phải lo lắng, mà điều quan trọng nhất trong đó chính là Lâm Chiếu Hạc đứng phía sau hắn.
Lâm Chiếu Hạc muốn nhìn, Trang Lạc đành để mặc cậu. Hắn dứt khoát nấu một bàn đầy món ngon nhìn Lâm Chiếu Hạc vui vẻ cầm đũa lên.
Có lẽ không nên để Lâm Chiếu Hạc gặp lại người bên ngoài. Trang Lạc nhìn cậu ăn một cách thỏa mãn mà suy nghĩ. Con người rất mau quênvnếu Lâm Chiếu Hạc không xuất hiện trước mặt mọi người trong một thời gian dài, có lẽ dần dần cậu sẽ trở thành một biểu tượng trừu tượng trong lòng họ thay vì một con người thật sự. Nhưng để làm được điều này không hề dễ dàng, những kẻ phía trên sau khi chứng kiến năng lực của Lâm Chiếu Hạc chắc chắn không chịu để yên.
Đúng như dự đoán của Trang Lạc, sau khi những lời bàn tán trên mạng lan rộng, số lượng người cố gắng tiếp cận Lâm Chiếu Hạc tăng vọt. Sự tiếp cận này có lẽ không hẳn mang theo ác ý nhưng những nguy hiểm tiềm ẩn trong đó khiến Trang Lạc vô cùng lo lắng.
Mỗi điều ước được thực hiện đều đối mặt với nguy cơ làm thế giới sụp đổ.
Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không hay biết điều đó, ngược lại vì yêu cầu của Trang Lạc mà cậu rơi vào trăn trở.
Làm sao để từ chối điều ước của người khác đây? Những điều ước ấy len lỏi vào tận sâu trong tâm trí cậu, nếu không chấp nhận chúng sẽ quanh quẩn gào thét trong đầu, chỉ khi thực hiện cậu mới có thể xua đuổi chúng đi.
Chuyện này với Lâm Chiếu Hạc thực sự quá khó khăn. Mặc dù cậu đã đồng ý với Trang Lạc sẽ thử một lần nhưng nội dung về cậu trong nguyên tác không thể bị thay đổi hoặc có thể nói sứ mệnh của cậu khi đến thế giới này chính là thực hiện điều ước… Muốn chống lại sứ mệnh ấy vốn là chuyện không thể.
Lâm Chiếu Hạc đã thất bại. Sau một đêm trằn trọc không ngủ, cậu đành bất lực chọn cách thỏa hiệp mới có thể đổi lấy một khoảnh khắc yên bình.
Sáng hôm sau vừa bước vào phòng ngủ của Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc liền thấy đôi mắt thâm quầng của cậu.
Thần minh ngồi bên mép giường, sắc mặt tái nhợt, thần trí mơ màng, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Hình ảnh ấy khiến Trang Lạc hoảng hốt vội vàng thăm dò: “Lâm Chiếu Hạc? Cậu không sao chứ? Sao lại như vậy, cả đêm không ngủ à?”
Lâm Chiếu Hạc đột nhiên hoàn hồn, ngơ ngác hả một tiếng. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Mặc dù Trang Lạc không muốn thừa nhận nhưng hắn thực sự cảm thấy đau lòng, đau đến mức thậm chí muốn ôm chặt Lâm Chiếu Hạc vào lòng. Hắn cố gắng kìm nén khao khát bất chợt trào dâng trong tim, nhẹ giọng gọi tên Lâm Chiếu Hạc hỏi cậu có phải thấy không khỏe hay không, vì sao cả đêm không ngủ.
Ý thức của Lâm Chiếu Hạc cuối cùng cũng quay trở lại cơ thể. Ánh mắt cậu dần lấy lại tiêu cự, quét qua căn phòng rồi ngỡ ngàng gọi một tiếng: “Trang Lạc…” Giọng cậu yếu ớt vô cùng.
“Sao vậy?” Giọng của Trang Lạc như vang lên qua một tấm vách cách âm dày, mơ hồ không rõ ràng.
“Hình như tôi không thể từ chối họ.” Lâm Chiếu Hạc khẽ nói: “Tôi không thể từ chối những điều ước đó.”
Trang Lạc im lặng, trong đầu chợt hiện lên từng dòng chữ mà chính tay hắn đã viết ra.
Kế hoạch tạo thần chủ yếu tập trung vào vấn đề kiểm soát thần minh. Họ không cần một vị thần có tư duy tự chủ mà chỉ cần một cỗ máy ngoan ngoãn thay đổi thế giới theo ý họ. Lâm Chiếu Hạc chính là kiệt tác hoàn mỹ mà Trang Lạc cẩn thận tạo dựng nên nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng, chính mình lại nảy sinh lòng trắc ẩn khác thường đối với cậu.
Đúng là thế sự khó lường, Trang Lạc chỉ biết cười khổ.
“Nếu không làm được thì thôi.” Trang Lạc không làm khó Lâm Chiếu Hạc, nói: “Trước tiên hãy nghỉ ngơi đi.”
Lâm Chiếu Hạc khẽ “ừ” một tiếng, sau đó nằm xuống giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Nhìn gương mặt say ngủ của cậu, Trang Lạc nhẹ nhàng thở dài.
Một giấc ngủ không mộng mị. Khi tỉnh lại Lâm Chiếu Hạc đã phục hồi tinh thần. Cậu dụi mắt, ngồi dậy đảo mắt nhìn quanh phòng ngủ. Không thấy ai, cậu liền lén lút lấy hai viên kẹo đặt trên bàn, bóc vỏ rồi thỏa mãn bỏ vào miệng.
Đang ăn vui vẻ, Trang Lạc bước vào hỏi: “Đang ăn gì đấy?”
“Không có gì!” Lâm Chiếu Hạc nhanh chóng giấu viên kẹo dưới lưỡi. Cậu đã thuần thục kỹ năng này, thản nhiên nói dối: “Không ăn gì cả!”
Ánh mắt Trang Lạc lướt qua chiếc bàn, trong lòng hiểu rõ nhưng không vạch trần. Hắn chỉ nói: “Tiểu Hạc, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta phải chuyển nhà.”
“Chuyển nhà? Tại sao?” Lâm Chiếu Hạc không hiểu gì cả.
Trang Lạc thở dài: “Hôm qua cậu có giúp ai thực hiện điều ước không?”
Lâm Chiếu Hạc nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Cũng khá nhiều, anh muốn nói cái nào?”
Trang Lạc lấy điện thoại ra đưa cho cậu. Lâm Chiếu Hạc đọc dòng chữ trên màn hình liền sững sờ.
Trên đó là một tin tức nóng hổi, nội dung đại khái nói rằng có người đột nhiên trúng cử thị trưởng của thành phố này và đang có kế hoạch thu hồi quyền sử dụng khu đất này. Hơn nữa, hắn ta còn yêu cầu tổ chức giao nộp thần linh, nghiêm cấm việc giữ làm của riêng.
Sức mạnh của điều ước bắt đầu lộ diện nhưng không ai cảm thấy có gì bất thường. Mọi người đều coi việc hắn ta trở thành thị trưởng là điều hiển nhiên, ngay cả Trang Lạc cũng vậy.
Chỉ tiếc rằng, dù có là thị trưởng thì Trang Lạc cũng chẳng thèm để vào mắt. Muốn hắn giao nộp Lâm Chiếu Hạc. Điều đó hoàn toàn không thể.
“Hình như tôi có chút ấn tượng.” Lâm Chiếu Hạc nhớ ra. Điều ước của người này vang vọng trong đầu cậu vô cùng lớn, cậu mơ hồ có chút ký ức về nó.
“Đi thôi, không thể ở lại đây nữa.” Trang Lạc nói.
“Lẽ nào tôi đã làm sai điều gì sao?” Lâm Chiếu Hạc bối rối hỏi.
“Không phải.” Trang Lạc xoa đầu cậu, dịu dàng trấn an: “Người sai là tôi, không phải cậu.”
Tâm trạng Lâm Chiếu Hạc chùng xuống, cậu khẽ hỏi: “Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đừng lo, Tiểu Hạc.” Trang Lạc nói: “Chúng ta sẽ đến một nơi an toàn hơn.”
Sau hành trình kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng Trang Lạc cũng đưa Lâm Chiếu Hạc đến nơi trú ẩn khác của mình.
Nơi này là do Trang Lạc bắt đầu chuẩn bị ngay khi nhận ra có điều không ổn. Nó nằm xa khu vực thành phố, xung quanh hàng trăm dặm đều là rừng nguyên sinh rậm rạp hầu như không có dấu vết con người. Ngoại trừ những người bảo vệ an ninh thì không hề thấy bóng dáng ai khác.
Trang Lạc đã xây một căn nhà nhỏ cho Lâm Chiếu Hạc, bên trong được trang bị đầy đủ tiện nghi, mọi thứ đều có sẵn đủ để cậu sống một cuộc sống thoải mái tại đây.
Ngoài việc không nhìn thấy ai, dường như nơi này không có nhược điểm nào khác, thực ra việc không nhìn thấy ai cũng không phải là nhược điểm. Trang Lạc nghĩ, ít nhất điều đó có thể giúp vị thần nhỏ của hắn tránh xa những con người với đủ loại suy nghĩ rối ren.
Lâm Chiếu Hạc rất thích nơi này. Đây là một căn biệt thự hai tầng, sàn nhà được trải thảm mềm mại cậu có thể đi chân trần mà không thấy lạnh. Cậu thích thú nằm dài trên chiếc ghế sofa êm ái, vừa thư giãn vừa thưởng thức đủ loại kẹo với nhiều hương vị khác nhau. Bên ngoài khác hẳn chỗ ở trước đây, giờ đây là một khu rừng rậm rạp với tiếng chim hót và hương hoa thoang thoảng tạo nên một khung cảnh yên bình khác biệt.
Rời xa thành phố, những lời nguyện ước vang lên trong đầu cũng ít dần, cuộc sống của Lâm Chiếu Hạc trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều. Cậu rất thích khoảng thời gian ở đây bên cạnh Trang Lạc.
Cậu đã chứng kiến trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống nơi này. Trang Lạc đi đôi ủng đen, mặc chiếc quần jean ôm sát khiến đôi chân hắn trông vừa thẳng vừa dài. Hắn đặt bó củi đã chuẩn bị sẵn vào lò sưởi trong tường, ngọn lửa bùng lên xua tan cái lạnh giá.
Lâm Chiếu Hạc ngồi trên chiếc ghế sofa phủ chăn lông chăm chú xem tivi. Trên màn hình là một câu chuyện tình yêu không quá sâu sắc, kể về hai người đàn ông vốn là kẻ đối đầu nhưng trong những lần va chạm lại nảy sinh tình cảm khác lạ. Thế là họ vừa yêu vừa hận, lúc thì tôi chết anh sống lúc lại tôi theo anh anh theo tôi…
“Chẳng lẽ họ không thể ở bên nhau sao?” Lâm Chiếu Hạc có chút khó hiểu.
“Chắc là được thôi.” Trang Lạc ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nhưng không thể quá nhanh.”
“Tại sao lại không thể nhanh được?” Lâm Chiếu Hạc không hiểu.
“Nếu quá nhanh, vậy cậu còn xem gì nữa?” Trang Lạc hỏi rồi chuyển chủ đề: “Chân có lạnh không?”
Lâm Chiếu Hạc không đi tất, đôi chân trắng nõn thò ra khỏi tấm chăn lông mềm mại, trên làn da mỏng manh còn có thể nhìn thấy những đường tĩnh mạch màu xanh nhạt.
“Không lạnh.” Lâm Chiếu Hạc lắc đầu.
Trang Lạc vẫn nắm lấy chân cậu, đúng như hắn tưởng tượng, lạnh buốt chẳng có chút hơi ấm nào. Hắn có chút bất đắc dĩ: “Chẳng học được gì, chỉ học được mỗi cái mạnh miệng thôi phải không?”
Lâm Chiếu Hạc co co ngón chân, lí nhí nói mình thật sự không lạnh.
Trang Lạc không để ý đến cậu, chỉ nắm lấy bàn chân nhỏ bé truyền hơi ấm qua từng ngón tay. Tuyết bên ngoài càng lúc càng dày, mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm. Chỉ sau một đêm, những bông tuyết trắng xóa sẽ bao phủ cả khu rừng khoác lên người nó một tấm áo bạc. Trang Lạc khẽ thở ra một hơi, trong lòng chợt nghĩ nếu có thể cứ mãi sống như thế này bên Lâm Chiếu Hạc thì dường như cũng thoải mái.
Chỉ là không biết liệu vị thần nhỏ của hắn có thể giúp hắn thực hiện điều ước này hay không.