Trong thế giới này, sự tồn tại của hai Lâm Yên là do Trang Lạc.
Chỉ là, khác với tình anh em sâu đậm giữa Lâm Chiếu Hạc và tác giả gốc, Trang Lạc và tác giả của Lâm Yên cũng chính là Lục Phi Hòa không hề có mối quan hệ thân thiết.
Lục Phi Hòa chỉ là một tác giả dưới trướng trang web của Trang Lạc. Khi đó, hắn vẫn còn trực tiếp làm công việc biên tập, Lục Phi Hòa chính là một trong những tác giả ký hợp đồng với hắn.
Ánh mắt Trang Lạc luôn rất tinh tường, hắn có thể nhận ra Lục Phi Hòa có tiềm năng chỉ là vẫn chưa tìm ra được bí quyết quan trọng nhất.
Trước mặt những tác giả này, Trang Lạc luôn tỏ ra thấu tình đạt lý, hoàn toàn không có sự lạnh lùng của một nhà tư bản. Lục Phi Hòa liên tiếp thất bại với những tác tẩm ít nổi nên chán nản muốn từ bỏ. Đúng lúc đó, cơ duyên đưa đẩy khiến Trang Lạc nhìn thấy bản thảo bị bỏ dở của cậu ta, vì yêu mến nhân tài, Trang Lạc đã giúp cậu ta chỉnh sửa một số nội dung và sắp xếp lại dàn ý.
Đây chính là nguyên mẫu của Lâm Yên.
Bị đả kích và mất tự tin, Lục Phi Hòa đã sử dụng phần nội dung do Trang Lạc chỉnh sửa làm phần mở đầu, sau đó tự mình bổ sung và tiếp tục viết.
Không phụ sự coi trọng của Trang Lạc, cuối cùng Lục Phi Hòa đã viết ra một cuốn tiểu thuyết đứng đầu bảng xếp hạng sách bán chạy, thành công đổi đời từ kẻ vô danh thành tác giả nổi tiếng.
Đây chính là nguồn gốc của hai Lâm Yên. Tuy nhiên, khác với thế giới sau này, cả hai Lâm Yên lúc này đều rất lương thiện, tận tâm tận lực giúp loài người chống lại sự xâm lấn của thế giới 2D.
Lục Phi Hòa cũng thoát khỏi số phận bi thảm sau này, sống một cuộc đời rực rỡ và đầy ý nghĩa.
Chỉ tiếc rằng thế giới tưởng chừng như tươi đẹp này cuối cùng cũng sắp bị hủy diệt. Khi thời gian Lâm Chiếu Hạc mất ý thức ngày càng kéo dài, những điều ước của con người cũng dần trở nên méo mó, thế giới bắt đầu tràn ngập những thảm họa phi logic đủ mọi hình thức. Thậm chí có người còn ước rằng tất cả người thân đã khuất có thể quay trở lại bên mình, một điều ước gần như hoang đường—— thế nhưng nó lại thực sự thành hiện thực.
Thế là, như thể ngày tận thế giáng xuống, vô số người chết bắt đầu trồi lên từ lòng đất.
Chứng kiến cảnh tượng này, nhân loại hoàn toàn sụp đổ, đồng loạt kêu gào đầu óc mấy người có vấn đề thì đừng có tùy tiện ước lung tung nữa được không.
“Tôi chịu thua rồi, tổ tiên mười tám đời nhà tôi đều sống dậy, chẳng hiểu sao còn tìm được đường về nhà. Bây giờ bà nội tôi với ông nội tôi suýt nữa đánh nhau, bà nội bảo rõ ràng ông ấy đã hứa không lấy vợ khác thế mà sau đó lại cưới thêm ba bà nữa…”
“Tôi cũng sắp sụp đổ rồi. Có ai làm ơn ước một điều gì đó để tiễn hết bọn họ đi được không.”
“Nhanh lên nhanh lên. Đứa nào ước cái điều này thế hả—”
Cả thế giới giống như một vở hài kịch hoang đường. Mọi người liên tục vá chỗ này lại thủng chỗ khác, vừa giải quyết xong một điều ước thì một điều ước khác lại xuất hiện. Tình cảnh này chẳng khác nào đẩy những người còn sót lại chút lý trí đến bờ vực phát điên.
“Có ai đó có thể giết luôn vị thần này được không??” Cuối cùng, có người không chịu nổi nữa, cố gắng nắm bắt gốc rễ của vấn đề: “Giết anh ta đi, chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?”
“Giết anh ta? Trước khi giết nhớ giúp tôi giải quyết tổ tiên nhà tôi đã.”
“Cậu điên rồi à? Giết anh ta rồi thì loài người chúng ta phải làm sao? Chẳng phải sẽ không thể ước nữa sao? Thế thì mấy kẻ giàu nhất có phải sẽ mãi mãi giàu nhất không?”
“Ai dám ra tay với thần, tôi sẽ giết kẻ đó!!”
Trong khi đó, Trang Lạc lặng lẽ chứng kiến màn điên cuồng này, còn bản thân hắn lại đang cùng Lâm Chiếu Hạc trải qua những khoảnh khắc ấm áp cuối cùng trong một căn nhà nhỏ bị gió tuyết phủ kín, tách biệt khỏi thế giới hỗn loạn bên ngoài.
Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc tiều tụy tựa vào lòng Trang Lạc. Đôi mắt từng linh động giờ đây mang theo nét trống rỗng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái vô thức, dần bị thế giới này tiêu hao đến cạn kiệt.
“Giết em đi Trang Lạc.” Cuối cùng, Lâm Chiếu Hạc cũng thốt ra câu nói này. Cậu hiểu dường như chính bản thân mình đã mang đến những ảnh hưởng không thể đảo ngược đối với thế giới này. Chỉ cần cậu chết đi, tất cả sự hoang đường này sẽ kết thúc.
Trang Lạc không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Lâm Chiếu Hạc.
“Thực ra, em không nên tới đây.” Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng nói: “Sứ mệnh của em đã kết thúc, em nên rời đi rồi.”
Đáng lẽ mọi chuyện phải diễn ra như vậy. Một vị thần hoàn thành nhiệm vụ của mình thì nên bình thản đón nhận cái chết, loài người đã được cứu rỗi và không còn cần một người hùng nữa. Trang Lạc chính là kẻ tàn nhẫn lạnh lùng được chọn để thực thi điều đó, hắn chỉ cần giơ tay bẻ gãy chiếc cổ mảnh mai kia thế giới này liền có thể trở lại bình thường.
Nhưng Trang Lạc không thể ra tay.
“Tiểu Hạc, anh hy vọng em không bao giờ có thể thực hiện điều ước nữa.” Trang Lạc nói: “Em có thể giúp anh thực hiện điều ước này không?”
Lâm Chiếu Hạc ngây ngốc nhìn Trang Lạc: “Xin lỗi, em… Không thể nghe thấy.”
Trong tâm trí cậu không hề xuất hiện điều ước của Trang Lạc. Điều này có nghĩa là điều ước ấy không phù hợp với quy tắc có lợi cho nhân loại.
Trang Lạc cười khổ: “Tiêu chuẩn đánh giá kỳ lạ thật.”
Việc khiến con người hồi sinh là điều tốt. Biến mình thành người giàu nhất thế giới cũng là điều tốt nhưng khiến Lâm Chiếu Hạc không thể tiếp tục thực hiện điều ước thì lại không được.
Trang Lạc trầm tư, suy nghĩ cách kết thúc tất cả những chuyện này mà vẫn giữ được mạng sống Lâm Chiếu Hạc.
Làm cả thế giới quên đi Lâm Chiếu Hạc sao? Không được.
Làm cả thế giới căm ghét vị thần này sao? Cũng không được.
Trang Lạc đã thử rất nhiều lần, cuối cùng cũng nhận ra việc được nhân loại yêu mến chính là điều kiện tiên quyết để Lâm Chiếu Hạc thực hiện điều ước. Hắn không thể thay đổi điều đó.
Chẳng lẽ chỉ có giết Lâm Chiếu Hạc mới có thể kết thúc tất cả? Trang Lạc không thể chấp nhận sự thật này. Ngón tay hắn lướt qua từng lọn tóc mềm của Lâm Chiếu Hạc, lồng ngực cảm nhận hơi ấm từ tấm lưng gầy gò của đối phương. Hắn nghĩ nếu có thể, hắn thà gánh chịu tất cả thay cho Lâm Chiếu Hạc.
Đây chỉ là một ý nghĩ xuất phát từ nỗi xót xa dành cho Lâm Chiếu Hạc nhưng rồi bỗng chốc một tia sáng lóe lên trong tâm trí hắn. Hắn hé môi định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, không phải vì sợ hãi mà là vì hắn đang suy tính nếu người gánh chịu tất cả trở thành hắn, liệu có cách nào để chống lại quy tắc này không.
Bi kịch đã xảy ra nhưng nếu hắn thay thế Lâm Chiếu Hạc để gánh chịu tất cả, liệu có thể chống lại sự xâm lấn của những điều ước hay không? Nếu ngay cả hắn cũng không thể, chẳng phải tất cả sẽ rơi vào một cục diện không lối thoát hay sao.
Một vị thần không có chút kinh nghiệm xã hội như Lâm Chiếu Hạc, rõ ràng không có nhiều cách để xoay chuyển tình thế. Nếu hắn cũng bị cuốn vào, vậy thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội thay đổi.
Trang Lạc nuốt ngược điều ước trở lại, không nói ra lời. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Lâm Chiếu Hạc, đang nằm trong lòng hắn lại lần nữa rơi vào trạng thái mất ý thức. Cậu ngồi đó ngây ngô tựa vào Trang Lạc, chẳng khác nào một con rối vô hồn, Trang Lạc giơ tay nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh lẽo của cậu, giọng nói khẽ khàng như thì thầm trong gió: “Tiểu Hạc có muốn ăn kẹo không?”
Không nằm ngoài dự đoán, không có bất kỳ hồi đáp nào. Giờ đây dường như một Lâm Chiếu Hạc từng linh động từng rạng rỡ chỉ còn tồn tại trong ký ức.
Trang Lạc lặng lẽ bóc viên kẹo mà Lâm Chiếu Hạc thích nhất, nhẹ nhàng đặt vào miệng cậu. Nhưng lần này trên khuôn mặt kia không còn xuất hiện nụ cười quen thuộc, hắn đã không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì. Thính giác, thị giác, xúc giác năm giác quan sáu trực giác đều đã bị tước đoạt, ý thức của cậu bị nhấn chìm trong vô số điều ước hỗn loạn, trôi nổi giữa dòng xoáy vô tận của d*c v*ng nhân loại. Cậu như một kẻ đuối nước, vùng vẫy giữa biển cả vô hình, chỉ sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo sẽ hoàn toàn chìm xuống không bao giờ trồi lên nữa.
Trong cơn mơ hồ, có ai đó vẫn không ngừng gọi tên cậu. Lâm Chiếu Hạc dốc hết sức lực mới kéo được lý trí quay trở lại, cậu ngơ ngác nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Trang Lạc.
“Trang Lạc…” Giọng nói yếu ớt mang theo sự cầu cứu vô thức. Cậu nắm chặt lấy vạt áo của Trang Lạc như thể chỉ cần buông tay, bản thân sẽ lại bị cuốn vào vực sâu của vô số h*m m**n hỗn loạn. Vì mất ý thức quá lâu cơ thể cậu đã suy yếu đến mức không thể chịu đựng nổi dòng chảy ngập tràn d*c v*ng này nữa, cậu hơi chớp mắt, cảm giác cổ họng khô khốc nhưng lạ thay giữa cơn mơ hồ, dường như trên đầu lưỡi có một chút ngọt ngào thoảng qua.
“Ngọt quá.” Nếm được hương vị yêu thích, Lâm Chiếu Hạc liền nở một nụ cười yếu ớt. Thứ khiến cậu vui vẻ lại đơn giản đến vậy, chỉ là một viên kẹo nhỏ bé thế nhưng cũng đủ để làm gương mặt tái nhợt kia lộ ra chút rạng rỡ hiếm hoi.
Nụ cười đó khiến khóe mắt Trang Lạc cay xè, hắn ra sức kìm nén cảm xúc đang cuộn trào nơi lồng ngực, giọng nói dịu dàng như sợ quấy rầy khoảnh khắc mong manh này: “Tiểu Hạc tỉnh rồi sao? Có ngọt không?”
“Ngọt.” Lâm Chiếu Hạc gắng sức một chút chậm rãi ngồi dậy, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại ngẩn người.
Dãy núi phủ đầy tuyết trắng giờ đây đã hóa thành một mảng xanh biếc, rừng cây tươi tốt trải dài trước mắt. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tán lá rơi xuống mặt đất như những mảnh vàng vỡ vụn, không khí không còn giá rét mà tràn ngập hương hoa nhàn nhạt. Trên mặt đất, muôn loài hoa đua nhau khoe sắc tạo nên một bức tranh xuân ngập tràn sức sống.
Lâm Chiếu Hạc ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mắt, thì thào: “Đã tới mùa xuân rồi sao?”
“Ừ.” Trang Lạc đáp.
“Sao em lại ngủ lâu đến vậy?” Lần cuối cùng cậu nhắm mắt bầu trời vẫn còn là mùa đông lạnh giá. Giờ đây khi mở mắt, thế giới đã ngập tràn sắc xuân. Lâm Chiếu Hạc có chút ngơ ngác, cậu nhìn Trang Lạc, lẩm bẩm: “Em có hơi nhớ anh rồi.” Rồi như một chú mèo nhỏ giơ tay choàng qua vai Trang Lạc, giọng nói mang theo chút làm nũng: “Em còn thèm ăn đồ anh nấu nữa.”
“Vậy để anh nấu cho em món gì ngon nhé.” Trang Lạc khẽ cười, vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Nhưng cố chịu đựng, đừng ngất nữa đấy.”
“Được.” Lâm Chiếu Hạc gật đầu: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Suốt quãng thời gian này, Lâm Chiếu Hạc dần mất đi ý thức. Mỗi ngày khoảng thời gian cậu tỉnh táo càng lúc càng ngắn, ngay cả khi mở mắt cậu cũng chỉ đờ đẫn vô hồn, không hề phản ứng trước bất kỳ lời gọi nào của Trang Lạc.
Trang Lạc đã từng nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống tệ nhất. Nhưng không ngờ rằng vào đúng ngày lập xuân, Lâm Chiếu Hạc lại đột nhiên tỉnh lại, trạng thái của cậu bỗng tốt lên trông thấy.
Trang Lạc không nỡ rời xa Lâm Chiếu Hạc, ngay cả khi nấu ăn cũng để cậu ở bên cạnh, Lâm Chiếu Hạc cũng vui vẻ với điều đó. Cậu lười biếng tựa vào Trang Lạc, hít hà hương thơm đồ ăn lan tỏa trong không khí, trong lòng bỗng cảm thấy đây chính là nhân gian.
“Thơm quá.” Lâm Chiếu Hạc nói.
“Sắp xong rồi.” Trang Lạc dịu dàng đáp.
“Chúng ta chuyển nhà rồi sao?” Lâm Chiếu Hạc chợt nhận ra nơi họ đang ở không còn là căn nhà trước kia. Không gian nhỏ hơn nhiều, cách sắp xếp cũng đơn giản đến mức tối giản nên cậu nghi hoặc hỏi.
“Ừ, chỗ cũ bị người ta phát hiện rồi.” Trang Lạc bình thản đáp: “Chúng ta phải đổi nơi khác.”
“Nếu bị phát hiện… Sẽ thế nào?” Cậu nói: “Họ muốn giết em sao?” Trong đôi mắt vốn luôn tràn ngập linh động giờ chỉ còn lại sự mông lung, vô định: “Có phải em vốn nên chết từ lâu rồi không?”
Trang Lạc cảm thấy lồng ngực như bị siết chặt, một cơn chua xót dâng lên tận cổ họng. Hắn cúi đầu thậm chí không dám nhìn vào mắt Lâm Chiếu Hạc, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh: “Người không nên chết là em, kẻ đáng chết là anh.” Kế hoạch tạo thần đã cứu thế giới cũng chính nó đã hủy diệt thế giới.
Lâm Chiếu Hạc bật cười, nói: “Anh nói linh tinh gì vậy chứ? Em là thần, mọi nguyện vọng em đều có thể thực hiện.” Rồi cậu kéo kéo ống tay áo Trang Lạc: “Nhanh lên, mau ước đi! Ước rằng anh sẽ sống thật lâu, sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này.”
Cậu chỉ muốn khi còn tỉnh táo có thể giúp Trang Lạc thực hiện một nguyện vọng nào đó, làm một điều mà mình có thể làm được.
Nhắc đến chuyện thực hiện nguyện vọng, Lâm Chiếu Hạc chợt nhận ra hình như từ khi đến thế giới này, Trang Lạc vẫn chưa từng ước một điều gì.
Cậu lẩm bẩm: “Rõ ràng là người gần thần linh nhất vậy mà lại không biết tận dụng lợi thế gì mà gần quan được ban lộc…”
Trang Lạc nhẹ nhàng đáp: “Anh đã có rồi.”
Lâm Chiếu Hạc ngẩn ra: “Dạ?”
Trang Lạc đặt tay lên đầu Lâm Chiếu Hạc, hơi dùng lực kéo cậu vào trong lồng ngực mình, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu người kia. Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Anh đã có rồi, anh đã có được điều mà anh mong muốn nhất. Không cần phải ước nữa.”
Lâm Chiếu Hạc lặng lẽ tựa vào ngực hắn, chậm rãi hỏi: “Nhưng nếu em chết rồi thì anh phải làm sao đây?”
Trang Lạc không trả lời.
Lâm Chiếu Hạc im lặng.
Lâm Chiếu Hạc buồn rầu nói: “Trang Lạc, anh đừng thích em nữa.”
Cậu thà rằng cả đời không được ăn kẹo ngon, không được ăn những món ăn hắn nấu, cũng không muốn thấy trên mặt Trang Lạc có chút u sầu.