Sổ Tay An Toàn Lao Động

Chương 124

Những ngày cuối cùng của bọn họ đều trải qua trong căn nhà nhỏ đơn sơ ấy.

Giống như hồi quang phản chiếu, tình trạng tệ hại của Lâm Chiếu Hạc tốt lên khá nhiều. Thời gian tỉnh táo của cậu kéo dài hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể rúc vào lòng Trang Lạc ăn những viên kẹo mà cậu thích nhất.

Trang Lạc chưa từng nhắc đến tình hình bên ngoài nhưng Lâm Chiếu Hạc biết chắc chắn mọi thứ đã trở nên tồi tệ, cậu thường xuyên thấy có người cố gắng tiếp cận bọn họ. Lần nghiêm trọng nhất là một người toàn thân đẫm máu đột nhiên lao đến cửa sổ, hắn ta gào lên thật to, giọng khản đặc nhưng chứa đầy tuyệt vọng: “Lâm Chiếu Hạc——!”

Lâm Chiếu Hạc đang xem TV thì bị hắn ta dọa sợ, vẻ mặt cậu đầy kinh ngạc. Còn chưa kịp phản ứng gì người kia đã gào lên bằng giọng khàn đặc: “Tôi là tín đồ của ngài!! Ngài là vị thần mà tôi yêu quý nhất—— xin hãy giúp tôi thực hiện một điều ước, chỉ một điều ước thôi——”

Người kia còn chưa kịp nói ra điều ước của mình thì đã bị ai đó kéo mạnh ra ngoài. Trước khi đi, khuôn mặt bê bết máu ấy đã khắc sâu vào tâm trí Lâm Chiếu Hạc, cậu quay sang hỏi Trang Lạc: “Người đó là ai vậy?”

Trang Lạc bình tĩnh đáp: “Là một con người yêu thích em.”

Trước khi Lâm Chiếu Hạc ngủ say, cả thế giới vẫn còn bình thường nhưng tại sao sau khi tỉnh dậy dường như mọi thứ đã thay đổi, cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: ‘Bên ngoài ai cũng như vậy sao?’

Trang Lạc gật đầu.

Người này chính là hình ảnh thu nhỏ của thế giới. Hiện tại, vô số người muốn đến gần Lâm Chiếu Hạc, vì để thực hiện nguyện vọng mà gần như phát điên, hắn ta chỉ là một trong số đó.

Lâm Chiếu Hạc khẽ nói: “Có phải em không nên đến thế giới này không?”

“Không.” Trang Lạc đáp: “Chính em đã cứu thế giới này.”

Tâm trạng Lâm Chiếu Hạc vô cùng sa sút. Trước đó, cậu tình cờ thấy dáng vẻ của mình khác hẳn với lúc mới đến thế giới này. Giờ đây, cậu gầy gò, tái nhợt, linh hồn dần cạn kiệt toát lên một vẻ u ám như hoàng hôn tàn lụi. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy dễ chịu, ngay cả bản thân cậu cũng không thích chính mình nữa.

Lâm Chiếu Hạc nói: “Trang Lạc, anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện hãy nói cho em biết.” Cậu chớp mắt, một nỗi buồn nào đó như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực Trang Lạc, cậu nói: “Ít nhất trước khi rời đi, em vẫn có thể để lại cho anh một món quà.”

Cậu đến thế giới này với hai bàn tay trắng, chính Trang Lạc đã trao cho cậu tất cả. Những gì cậu có thể làm cho Trang Lạc quá ít ỏi, đến một điều ước nhỏ bé cũng chưa từng thực hiện được. Khi nói những lời này, giọng điệu của cậu chẳng khác nào một lời trăn trối mang theo sự cầu khẩn chân thành và đầy đau thương.

Nghe những lời của Lâm Chiếu Hạc, trái tim Trang Lạc như vỡ vụn. Hắn quay đầu đi, cố nén nước mắt, dịu dàng nói: “Tiểu Hạc có muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới không?”

Tất nhiên Lâm Chiếu Hạc rất muốn. Cậu chỉ từng nhìn thấy thế giới này qua màn hình tivi, chưa bao giờ được tự mình trải nghiệm: “Có thể sao?”

Trang Lạc nói: “Đương nhiên là có thể.”

Hắn không muốn khoảng thời gian cuối cùng của Lâm Chiếu Hạc cũng bị giam cầm trong căn phòng nhỏ bé này.

Cho nên ngày hôm sau, Trang Lạc đưa Lâm Chiếu Hạc ra ngoài. Lâm Chiếu Hạc ngồi trên xe nhìn cảnh vật bên ngoài qua lớp kính cửa sổ. Khung cảnh xung quanh ngày càng trở nên phồn hoa, trong mắt cậu tràn ngập sự tò mò, mọi thứ lọt vào tầm mắt đều là những điều cậu chưa từng thấy bao giờ.

Những tòa nhà nguy nga tráng lệ nhưng lại vắng lặng, không một bóng người. Đây là lần đầu tiên Lâm Chiếu Hạc ra ngoài đương nhiên không nhận ra sự bất thường nhưng chỉ có Trang Lạc mới hiểu được ẩn ý phía sau đó.

“Đây là đâu vậy? Nhìn đẹp quá.” Lâm Chiếu Hạc chỉ vào một tòa nhà có hình dáng đặc biệt trước mặt.

“Đó là thư viện.” Trang Lạc không ngờ Lâm Chiếu Hạc lại lập tức nhìn thấy nơi đó: “Muốn vào xem thử không?”

“Thư viện dùng để làm gì?” Lâm Chiếu Hạc không hiểu.

“Đó là nơi để đọc sách.” Trang Lạc nói: “Chính tại nơi này, anh đã viết nên Tiểu Hạc.”

Lâm Chiếu Hạc đột nhiên đỏ mặt. Cậu luôn cảm thấy việc mình là do chính tay Trang Lạc viết ra có chút ngượng ngùng. Mỗi lần nhắc đến, dường như Trang Lạc hiểu rõ từng ngóc ngách trên cơ thể cậu, từng đường nét đều do hắn tạo nên, thậm chí cả những khe hở trong linh hồn cũng không thể giấu khỏi ánh mắt của Trang Lạc.

“Muốn vào xem thử.” Lâm Chiếu Hạc nói.

Muốn đi thì đi thôi, Trang Lạc dẫn Lâm Chiếu Hạc bước vào cánh cửa thư viện.

Trước cổng vắng lặng không một bóng người. Trang Lạc đưa Lâm Chiếu Hạc đi vào trong mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lâm Chiếu Hạc nhìn những kệ sách chất đầy, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Cậu nói: “Nhiều sách quá!”

“Ừ.” Thấy gương mặt rạng rỡ của Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc cũng bật cười.

“Mọi người thật giỏi.” Lâm Chiếu Hạc nói: “Có thể viết ra nhiều cuốn sách tuyệt vời như vậy.”

Trang Lạc hỏi: “Nếu Tiểu Hạc là con người, em muốn làm gì?”

“Muốn giống như anh.” Lâm Chiếu Hạc lớn tiếng nói: “Muốn trở thành một nhà văn giống anh.” Cậu có chút ngượng ngùng nhưng giọng điệu vẫn kiên định: “Muốn viết cả ông chủ nữa!”

Trang Lạc nói: “Nguyện vọng của Tiểu Hạc nhất định sẽ thành hiện thực.”

Lâm Chiếu Hạc mỉm cười, chỉ cho rằng Trang Lạc đang an ủi mình.

Tầng hai của thư viện khác với tầng một. Trên tầng hai, những cuốn sách giống hệt nhau được xếp dày đặc, Lâm Chiếu Hạc tiến lại gần nhìn mới phát hiện tất cả đều là sách về cậu. Số lượng nhiều đến mức khiến cậu ngạc nhiên liền thắc mắc: “Sao lại nhiều như vậy? Mọi người có đọc hết được không?”

Trang Lạc nói: “Thật ra, ai cũng đã có một cuốn rồi.” Hiện tại, trên thế giới này ít nhất 95% dân số đều là tín đồ cuồng nhiệt của Lâm Chiếu Hạc. Việc mỗi người sở hữu một cuốn sách đã trở thành điều hiển nhiên. 5% còn lại là những kẻ muốn giết Lâm Chiếu Hạc. Tóm lại, tất cả mọi người đều có liên quan đến cậu theo cách này hay cách khác.

Lâm Chiếu Hạc tròn mắt: “Chuyện này cũng kỳ quái quá rồi đấy chứ.”

Trang Lạc nói: “Nếu Tiểu Hạc gặp được một vị thần có thể thực hiện mọi điều ước của em, em có ghét hắn không?” Đọc Full Tại TruyenGG.vison

Lâm Chiếu Hạc nhìn Trang Lạc, thầm nghĩ: Chẳng phải em đã gặp rồi sao. Chỉ tiếc rằng vị thần này có hơi keo kiệt, ngay cả kẹo cũng không chịu cho em ăn thêm vài viên.

Mặc dù mơ hồ có dự cảm không lành nhưng khoảng thời gian này vẫn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Lâm Chiếu Hạc. Cậu dạo quanh thư viện tràn ngập những tác phẩm phong phú, chỉ tiếc rằng mình không có nhiều thời gian hơn để đọc thêm nhiều cuốn sách nữa. Trang Lạc hỏi cậu sao lại thích đọc sách đến vậy, cậu nghiêm túc trả lời rằng vì cậu cũng muốn trở thành một nhà văn như Trang Lạc.

“Trở thành người như anh thì có gì tốt chứ?” Trang Lạc không hiểu.

“Em không biết.” Lâm Chiếu Hạc nói: “Chỉ là em cảm thấy giống anh là một điều rất tuyệt.”

Tưởng rằng Lâm Chiếu Hạc chỉ đang đùa nhưng không ngờ cậu lại nghiêm túc thật. Cậu cầm bút và giấy, ngồi trong thư viện viết một đoạn mở đầu. Ngày xưa có một người tên là Trang Lạc, hắn vô cùng, vô cùng thích Lâm Chiếu Hạc, vì thế quyết định đem hết kẹo trong nhà cho Lâm Chiếu Hạc ăn. Ai ngờ, sau khi ăn kẹo, Lâm Chiếu Hạc…

Trang Lạc đọc đến đây liền hỏi cậu: “Sau khi ăn kẹo Lâm Chiếu Hạc thế nào?”

Lâm Chiếu Hạc đáp: “Biến thành hiệp sĩ Kẹo…”

Trang Lạc: “…” Xem ra truyện Lâm Chiếu Hạc viết là truyện thiếu nhi rồi.

Nếu có thể, Trang Lạc nguyện dùng mọi giá để trao đổi chỉ để những ngày tháng như thế này có thể tiếp tục kéo dài.

Thế nhưng, tất cả đều như cơn thủy triều dữ dội cuốn trôi mọi thứ mà hắn chỉ là hạt cát nhỏ bé bên bờ, bất lực đến thế.

Lâm Chiếu Hạc rất thích thư viện vì vậy Trang Lạc dứt khoát sắp xếp cho cậu ở lại đây, chỉ là vừa mới chuyển đến, Lâm Yên đã tìm đến cửa. Dĩ nhiên là Lâm Yên đã hoàn toàn thất vọng với mọi thứ, toàn thân cậu ta nhuốm máu đứng bên ngoài cửa sổ kính nhìn Trang Lạc và Lâm Chiếu Hạc bên trong. Hai người một trước một sau ngồi trước bàn, bầu không khí đẹp đẽ tựa như một giấc mộng, đối lập rõ ràng với khung cảnh hoang tàn, đổ nát xung quanh.

Lâm Yên nghĩ cậu ta nên g**t ch*t bọn họ ngay tại đây. Chỉ cần Lâm Chiếu Hạc chết, Trang Lạc cũng chết thì tất cả những điều tồi tệ này hẳn sẽ kết thúc.

Cậu ta đã nghĩ như vậy nhưng lại không ra tay, có lẽ vì cảnh tượng trước mắt quá đẹp đẽ, đẹp đến mức cậu ta không nỡ phá vỡ nó.

Lâm Yên gõ nhẹ lên tấm kính tạo ra một tiếng động nhỏ.

Lâm Chiếu Hạc không nghe thấy nhưng Trang Lạc thì ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy Lâm Yên bên ngoài cửa sổ, không làm kinh động đến Lâm Chiếu Hạc chỉ tùy tiện viện cớ rồi bước ra ngoài.

Hai người gặp mặt không ai lên tiếng trước. Trang Lạc tự nhiên lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Lâm Yên khàn giọng nói: “Cho tôi một điếu.”

Trang Lạc hỏi: “Cậu hút thuốc à?” Hắn nhớ rõ Lâm Yên vốn không động đến thuốc lá hay rượu bia.

Lâm Yên bực bội đáp: “Tôi còn giết người nữa kìa.”

Bây giờ cậu ta chẳng còn liên quan gì đến con người trước kia nữa. Cả người tràn đầy sát khí, trên người còn phảng phất mùi máu tanh, những ai quen biết cậu chỉ cần nhìn bề ngoài thôi cũng có thể nhận ra sự khác biệt, không còn ai có thể nhầm lẫn hai người bọn họ nữa.

Lâm Yên lạnh lùng chỉ vào người bên trong phòng: “Giết cậu ta đi, có phải mọi chuyện sẽ kết thúc không?”

Trang Lạc hỏi: “Thật sự sẽ kết thúc sao?” Hắn nhìn xung quanh, thành phố vẫn còn đó chỉ là con người đã biến mất. Không biết họ biến mất từ bao giờ, dường như có một điều ước không nên được thực hiện đã thành hiện thực chỉ sau một đêm. Hắn nói: “Lâm Chiếu Hạc chết rồi, những người này có thể quay lại sao?”

Dĩ nhiên là không thể. Nếu giết Lâm Chiếu Hạc có thể khiến mọi thứ trở về như cũ, Lâm Yên đã ra tay từ lâu rồi, cậu ta thô bạo rít thuốc, chỉ mấy hơi đã hút cạn một điếu, nói: “Anh với cậu ta đều là tội đồ.”

Trang Lạc không biểu lộ cảm xúc: “Điều Lâm Chiếu Hạc thực hiện không phải là mong muốn của tôi cũng không phải của chính em ấy.”

Lâm Yên chửi thề, ném điếu thuốc xuống đất. Cậu ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện hoang đường và đáng sợ, giờ đây lý trí của cậu ta gần như cạn kiệt. Người anh em tốt nhất La Phiến Vũ đã chết trong đợt ước nguyện trước đó. Thế giới chết tiệt này luôn luận tích bất luận tâm, những kẻ kiềm nén ý nghĩ xấu xa nhưng chưa từng làm điều ác, lại chết một cách gọn gàng như thế.

Tác giả của cậu ta, Lục Phi Hòa cũng không thoát khỏi số phận. Một ngày nọ, Lâm Yên tận mắt chứng kiến người đó tan thành tro bụi ngay trước mặt mình, thậm chí còn không kịp để lại lời trăn trối cuối cùng. Người ta khuyên cậu ta đừng tuyệt vọng chỉ cần tìm Lâm Chiếu Hạc cầu nguyện, bọn họ sẽ được hồi sinh.

Nhưng sau khi hồi sinh, họ còn là chính mình sao? Lâm Yên cảm thấy tất cả những gì được mang đến thế giới này bởi điều ước đều là quái vật, bao gồm cả người thân, bạn bè, và mọi thứ đã được thực hiện.

Bị k*ch th*ch quá độ, Lâm Yên phát điên, trở thành một kẻ điên nhưng vẫn còn lý trí. 

“Vậy anh nói xem phải làm thế nào?” Lâm Yên trừng mắt nhìn Trang Lạc, đôi mắt đỏ ngầu như một con thú hoang sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trang Lạc vẫn bình thản như gió thoảng mây bay, rõ ràng hắn chỉ đánh mất sự điềm tĩnh khi liên quan đến Lâm Chiếu Hạc. Đối mặt với Lâm Yên, hắn chỉ ngước mắt lên, giọng điệu thản nhiên nói: “Cho tôi chút thời gian.”

Lâm Yên: “Ồ?”

“Cho tôi chút thời gian.” Trang Lạc nói: “Tôi sẽ tự mình ra tay.”

Lâm Yên hỏi: “Anh nỡ à?”

Trang Lạc cười như có như không: “Cậu nói xem tôi có nỡ không?”

Lâm Yên nhìn hắn chằm chằm, muốn nhìn xuyên thấu lớp vỏ ngụy trang kia xem Trang Lạc có đang nói dối hay không. Nhưng rõ ràng, một kẻ từ thế giới 2D bước vào thế giới 3D như cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của một tư bản khôn khéo như Trang Lạc. Vậy nên, cậu ta không tìm thấy bất cứ điều gì trong ánh mắt Trang Lạc.

“Anh cần bao lâu?” Lâm Yên nhượng bộ.

“Sẽ không lâu đâu.” Trang Lạc đáp: “Thời gian không còn nhiều nữa.” Hắn nhả một làn khói thuốc, giọng nói khô khốc: “Sẽ không phải đợi quá lâu.”

Ngày đó, sắp đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment