Lâm Yên quyết định tin Trang Lạc thêm một lần nữa.
Có lẽ chính câu nói giết Lâm Chiếu Hạc cũng không thể khiến thế giới này khôi phục nguyên trạng đã lay động cậu ta, cậu ta hút xong điếu thuốc cuối cùng rồi quay người rời đi.
Trang Lạc nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài đầy u uất, hình ảnh thiếu niên năm đó vẫn hiện rõ trong trí nhớ cậu ta. Chỉ tiếc rằng, phần lớn con người trong thế giới này đã trở nên méo mó, đằng sau sự cuồng hoan là một thế giới đầy rẫy những vết thương chồng chất.
Sự dung hợp không đánh gục loài người, thứ đánh gục họ chính là những h*m m**n không thể kiểm soát của chính họ.
Trang Lạc hút điếu thuốc xong, xoay người vào phòng.
Bên trong thư viện, Lâm Chiếu Hạc vẫn ngồi bên bàn chăm chú nghiên cứu cuốn tiểu thuyết của mình, dường như cậu đã quên mất đại nạn sắp ập đến. Trên khuôn mặt cậu lại xuất hiện nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ, nụ cười mà Trang Lạc quen thuộc nhất.
“Vừa rồi có người đến hả?” Lâm Chiếu Hạc ngẩng đầu hỏi.
“Ừ.” Trang Lạc không nói dối.
“Tìm em à?” Lâm Chiếu Hạc nhớ đến tín đồ đầy máu đã lao về phía cậu như phát cuồng.
“Tìm chúng ta.” Trang Lạc đáp. Người Lâm Yên muốn giết không chỉ một mình Lâm Chiếu Hạc. Theo suy nghĩ của cậu ta, kẻ chủ mưu như Trang Lạc cũng nên sớm nhận lấy cái chết.
Lâm Chiếu Hạc “ồ” một tiếng, cậu nhìn xung quanh rồi cảm thán: “Đây thật sự là một nơi rất tuyệt… Em sắp không nỡ rời đi rồi.” Cậu thích thư viện này, yêu những con chữ tràn đầy sức sống. Có lẽ vì bản thân cậu cũng được sinh ra từ chính những con chữ nên vô thức cảm thấy một sự đồng điệu không thể diễn tả bằng lời. Nếu có thể, Lâm Chiếu Hạc thật sự muốn ở lại đây thật lâu, chỉ là cậu cảm nhận được gì đó nên cậu đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Trang Lạc nói: “Chúng ta về thôi.”
“Không muốn ở lại đây nữa à?” Trang Lạc hơi ngạc nhiên.
“Muốn về rồi.” Lâm Chiếu Hạc nói: “Có chút mệt.”
Trang Lạc cũng nhận ra điều gì đó. Hắn mím chặt môi, khuôn mặt căng thẳng như một sợi dây bị kéo đến cực hạn, giọng nói hắn trầm thấp: “Vậy thì chúng ta về thôi.”
Lâm Chiếu Hạc nở nụ cười.
Bọn họ trở về, trở lại căn phòng đơn sơ với những món đồ trang trí giản dị, Lâm Chiếu Hạc nằm xuống chiếc giường nhỏ mỏng manh, đôi mắt mở to. Dưới ánh nhìn chăm chú của Trang Lạc, huyết sắc trên gương mặt cậu phai nhạt từng chút, từng chút một tựa như sinh mệnh cậu đang dần bị rút cạn. Sự linh động và hoạt bát cũng bắt đầu tan biến, thay vào đó là sự trống rỗng vô cảm như một tảng đá lạnh lẽo, giọng nói Lâm Chiếu Hạc nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, cậu thì thào: “Trang Lạc, em thích anh nhất…”
Trang Lạc quỳ bên mép giường, siết chặt tay Lâm Chiếu Hạc đến mức gần như muốn khảm vào da thịt cậu: “Tiểu Hạc…”
Lâm Chiếu Hạc khẽ cười, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng: “Em phải đi rồi.” Ánh mắt cậu xuyên qua hư không hướng về một nơi nào đó xa xăm, nơi mà ngay cả Trang Lạc cũng không thể chạm tới: “Em không nỡ rời xa anh, Trang Lạc.” Trang Lạc là mối vương vấn duy nhất của cậu ở thế giới này.
Hốc mắt Trang Lạc đỏ hoe, giọng hắn nghẹn lại, từng câu từng chữ như cứa vào tim: “Tiểu Hạc, đừng đi mà…”
Nhưng Lâm Chiếu Hạc không đáp nữa, sự sống trong đôi mắt cậu dần dần phai nhạt. Có một thứ sức mạnh vô hình đang từng chút một rút linh hồn cậu, chỉ để lại một thân xác trống rỗng, bất động.
Trang Lạc ôm chặt lấy Lâm Chiếu Hạc, siết đến mức tưởng như muốn khảm cậu vào lồng ngực mình. Hắn hít sâu một hơi, đã hạ quyết tâm cuối cùng, giọng khàn đặc gần như gào lên: “Thần linh nhân từ, xin hãy giúp tín đồ trung thành nhất của Người, thực hiện một điều ước!”
Hắn là người đã tạo ra thần minh cũng là sứ giả đưa thần minh đến thế gian này. Nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhờ Lâm Chiếu Hạc thực hiện bất kỳ một nguyện vọng nào cho bản thân.
Gần quan được ban lộc, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng trở thành kẻ mạnh nhất, giàu có nhất trên thế gian. Nhưng hắn chưa từng làm vậy.
Hắn không nỡ để d*c v*ng của mình quấy nhiễu người hắn yêu hoặc có lẽ, sự tin tưởng tuyệt đối và đồng hành vô điều kiện của Lâm Chiếu Hạc đã sớm lấp đầy khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
Vốn là một cô nhi, từ lâu Trang Lạc đã không còn ràng buộc gì với thế giới này, Lâm Chiếu Hạc chính là người duy nhất hắn để ý.
Thế nên, ngay lúc này đây, hắn ôm chặt lấy cậu, hôn cậu, cầu xin cậu. Cầu xin cậu thực hiện điều ước đầu tiên cũng là điều ước cuối cùng của hắn.
“Hãy để tất cả bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ thay thế thần minh.” Người yêu của thần đã nói như vậy.
Ý thức của thần trôi dạt trong thế giới của những d*c v*ng, vô số âm thanh ầm ĩ gần như đẩy cậu đến bờ vực sụp đổ. Thế nhưng, ngay cả trong sự huyên náo hỗn loạn đó, cậu vẫn nghe được lời nguyện cầu nghẹn ngào ấy. Sâu trong tiềm thức Lâm Chiếu Hạc lại có chút không đành lòng, không đành lòng để người yêu gánh lấy tất cả thay cậu.
Cậu do dự nhưng lời cầu nguyện không vì sự do dự của cậu mà biến mất ngược lại càng thêm tha thiết, quấn lấy cậu, từng tiếng nức nở đau thấu tâm can.
Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Trong cơn mơ hồ, Lâm Chiếu Hạc nghe thấy tiếng khóc của Trang Lạc, cậu chưa từng thấy người đàn ông ấy rơi nước mắt, vậy mà giờ đây hắn lại đang khóc. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ một người luôn bình tĩnh, điềm đạm như Trang Lạc lại chảy những giọt nước mắt đau lòng, trái tim Lâm Chiếu Hạc như bị dao cứa, đau đớn đến mức không thể thở nổi. Cuối cùng cậu không thể kháng cự thêm nữa.
Nguyện vọng của Trang Lạc đã được thực hiện. Khoảnh khắc ấy màn đêm buông xuống, thế giới chìm vào bóng tối. Tầm nhìn biến mất, cơ thể bị hút ngược vào khoảng không vô tận tựa như rơi vào một vòng xoáy không đáy.
Một thứ gì đó bị cưỡng ép tước đoạt khi rơi vào vòng xoáy. Ký ức, cảm xúc, và tất cả những gì liên quan đến Lâm Chiếu Hạc.
Khi ánh sáng một lần nữa xuất hiện, trong tầm mắt Trang Lạc là một đám đông xa lạ, hắn đang ngồi bên vệ đường, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Hắn là ai? Đây là đâu? Trang Lạc mơ hồ đứng dậy, trong lòng đầy hoang mang.
Hắn đang đứng giữa phố xá sầm uất, ánh đèn rực rỡ soi sáng cả con đường. Người qua kẻ lại đông đúc, thỉnh thoảng có người lén lút liếc nhìn hắn với ánh mắt tò mò và e dè, bọn họ không hề có ác ý mà chỉ là một sự hiếu kỳ khó hiểu. Trang Lạc vô thức quay đầu, trong tấm kính bên cạnh hắn thấy gương mặt mình, rất quen thuộc nhưng lại có gì đó xa lạ.
Dường như hắn đang tìm một ai đó, Trang Lạc nghĩ vậy chỉ là khi cố gắng nhớ lại tên, khuôn mặt của người ấy… Hắn lại không thể nhớ ra.
Trang Lạc quay người, hắn nghĩ, trước khi nhớ ra người đó hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Lâm Chiếu Hạc là một nhà văn mạng nổi tiếng. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Cậu nổi tiếng từ rất sớm, khi còn học cấp ba đã viết ra những tác phẩm thường xuyên đứng đầu bảng xếp hạng bán chạy. Lúc bấy giờ, Trang Lạc đã sáng lập công ty riêng của mình, ngay khi đọc được tác phẩm của Lâm Chiếu Hạc, hắn đã lập tức yêu thích nó.
Thậm chí, dù chưa từng gặp mặt, hắn đã đem lòng say mê người ấy. Hắn sưu tầm tất cả tác phẩm của Lâm Chiếu Hạc, bao gồm cả bản thảo chưa xuất bản thậm chí là những trang viết dang dở.
Trang Lạc cẩn thận đóng tập và sắp xếp những cuốn sách đó. Nhìn tủ sách trong phòng ngủ chất đầy các tác phẩm của Lâm Chiếu Hạc, hắn lộ ra vẻ hài lòng mãn nguyện.
Cấp dưới giúp hắn thu thập những tài liệu này cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ Trang Lạc chỉ đơn thuần thích sách của Lâm Chiếu Hạc nên đề nghị sắp xếp một buổi gặp mặt hay bữa ăn chung cho hai người.
Nhưng Trang Lạc lại từ chối, xua tay nói không cần.
Nói ra thì thật buồn cười, Trang Lạc vừa mong chờ được gặp Lâm Chiếu Hạc, lại vừa mang theo một nỗi sợ mơ hồ như thể lo lắng mình sẽ mang đến bất hạnh cho cậu.
Hắn thà để Lâm Chiếu Hạc sống một cuộc đời tưởng chừng bình thường nhưng thực ra lại đầy hạnh phúc, có gia đình và bạn bè ở bên cạnh.
Thế nhưng, bánh xe lịch sử vẫn lăn về phía trước, bọn họ chỉ như con kiến nhỏ bé chống lại số phận. Những gì nên xảy ra rốt cuộc vẫn sẽ xảy ra.
Lần này, thảm họa do sự dung hợp giữa không gian giả tưởng và không gian thật đã đến sớm hơn dự đoán.
Lâm Yên cũng đã trở lại thế giới này nhưng đáng tiếc suy nghĩ điên cuồng như một loại virus đã ăn sâu vào tâm trí cậu ta. Cậu ta không chút do dự phạm tội, hủy hoại hoàn toàn những kỳ vọng tốt đẹp mà mọi người từng dành cho không gian giả tưởng.
Lâm Chiếu Hạc trở thành một trong những nạn nhân.
Người bạn thân nhất của cậu, cả cha mẹ cậu, đều thiệt mạng trong thảm kịch này. Thậm chí cậu còn không tìm thấy thi thể của họ, cơn mưa trên bầu trời cứ thế trút xuống không ngừng, Lâm Chiếu Hạc đứng lặng trong mưa cảm giác như toàn bộ sức lực trong người đều đã bị rút cạn.
Điều khiến Lâm Chiếu Hạc không thể chấp nhận nhất chính là Lâm Yên là nhân vật được viết bởi người anh em thân thiết nhất của cậu, tại sao Lâm Yên lẽ ra phải nhân hậu và lương thiện lại trở thành thế này? Chẳng lẽ khi nhân vật từ không gian giả tưởng bước vào không gian thật đều sẽ biến chất hay sao? Lâm Chiếu Hạc ngồi co ro bên lề đường, đầu óc trống rỗng chẳng thể suy nghĩ điều gì. Mất đi tất cả, cậu cảm giác như mình bị cả thế giới ruồng bỏ.
Đột nhiên, một chiếc ô che trên đầu cậu ngăn cơn mưa lạnh lẽo, Lâm Chiếu Hạc ngẩng đầu, cậu thấy một gương mặt lạ lẫm. Người đàn ông đứng ngược sáng nhưng cậu vẫn bị diện mạo đẹp đẽ ấy làm cho ngỡ ngàng. Hắn khoác trên mình một bộ đồ đen, tay cầm chiếc ô đen trông giống một sứ giả nguy hiểm đến từ thế giới khác.
Lâm Chiếu Hạc ngẩn người. Có lẽ là do dầm mưa quá lâu, nước cũng đã thấm vào đầu khiến cậu đột nhiên có một ảo giác kỳ lạ, vậy mà cậu lại cảm giác mình và người đàn ông trước mặt có quen biết nhau.
“Xin chào.” Lâm Chiếu Hạc chào, giọng nói nhẹ đến mức gần như tan vào tiếng mưa: “Chúng ta có quen nhau không?”
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, giọng nói chậm rãi mà vững vàng: “Không quen.” Nếu chỉ tính trên danh nghĩa chưa từng gặp mặt, vậy thì quả thực bọn họ là hai người xa lạ. Nhưng đối với Trang Lạc đã đọc tất cả tác phẩm của Lâm Chiếu Hạc, thậm chí ngay cả những bản thảo chưa xuất bản cũng đã đọc không biết bao nhiêu lần, hắn tự tuyên bố trong lòng rằng mình đã biết Lâm Chiếu Hạc từ lâu.
“Cậu có cần một công việc không?” Hai người nhìn nhau, Trang Lạc chậm rãi hỏi.
Có lẽ do giọng điệu của hắn quá tự nhiên khiến Lâm Chiếu Hạc không hề cảm thấy câu hỏi này đột ngột hay kỳ lạ. Cậu im lặng gật đầu: “Cần.” Cậu thực sự cần một công việc, sự dung hợp giữa hai thế giới đã khiến cậu không thể nào sáng tác được nữa, mỗi khi cầm bút lên rong đầu cậu lại hiện lên ánh mắt đáng sợ của Lâm Yên khiến cậu không thể nào viết tiếp. Giờ đây, cậu cần một điểm tựa tinh thần, một nơi để bấu víu và trực giác nói cho cậu biết người đàn ông trước mặt chính là điểm tựa đó.
“Vậy thì đến công ty của tôi đi.” Trang Lạc đưa danh thiếp của mình ra, trên đó in rõ tên của hắn.
Lâm Chiếu Hạc nhận lấy, cúi đầu nhìn dòng chữ trên danh thiếp: “Công ty bảo hiểm…”
“Đến đi.” Trang Lạc nói: “Tôi cần cậu.”
Không biết câu nói này đã chạm đến nỗi đau nào trong lòng Lâm Chiếu Hạc mà khiến nước mắt cậu bất giác rơi xuống, hòa lẫn vào mưa chảy dọc theo gò má. May mà trời đang mưa, Lâm Chiếu Hạc nghĩ, nếu không ngay lần đầu gặp mặt đã bật khóc trước mặt người ta thì kỳ lắm. Cậu giơ tay lên lau mạnh nước trên mặt, cố gắng kéo một nụ cười: “Cảm ơn sếp Trang.”
“Không cần cảm ơn.” Trang Lạc nói, trong lòng nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng. Cảm ơn cậu đã viết ra những tác phẩm khiến bao người say mê, dường như Lâm Chiếu Hạc sinh ra để làm điều này còn Trang Lạc thì là một độc giả trung thành của cậu. Không biết có phải vì đã đọc quá nhiều chữ viết về Lâm Chiếu Hạc hay không mà giờ đây khi chính thức gặp mặt, Trang Lạc không hề có cảm giác xa lạ. Ngược lại, hắn cảm thấy như gặp lại người bạn cũ, một sự thân thuộc không thể diễn tả thành lời.
“Về nhà thôi.” Trang Lạc nói: “Tôi đưa cậu về.” Hắn giơ tay tự nhiên lau đi giọt nước đọng trên má Lâm Chiếu Hạc: “Sẽ bị cảm đấy.”
Lâm Chiếu Hạc đứng dậy: “Được.”
Hai người chậm rãi bước đi trong cơn mưa, không ai nói gì thêm. Trên vai Lâm Chiếu Hạc được khoác một chiếc áo khoác, cậu hỏi: “Có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó không?”
Trang Lạc nghĩ có lẽ ở một không gian nào đó, bọn họ không chỉ đã từng gặp mà còn có rất nhiều câu chuyện cùng nhau. Nhưng nếu trả lời như vậy thì có phần đường đột vì thế hắn chỉ mỉm cười, nói: “Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì phải.”
Lâm Chiếu Hạc cúi đầu, bỗng cảm thấy câu nói ban nãy của mình giống như đang tán tỉnh lập tức có chút ngượng ngùng.
Trang Lạc nói: “Nhưng không sao cả.” Hắn nghiêng đầu, mỉm cười: “Sau này sẽ quen thôi.”
Tôi là Trang Lạc. Rất vui được gặp cậu, Lâm Chiếu Hạc.
———————————–
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngoại truyện này kết thúc tại đây nhé! Tiếp theo sẽ viết về Lâm Yên, nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ bắt đầu viết tiếp, moaz moaz