Anh Lý luôn là một người có tính khí không mấy tốt.
Theo lời của Lâm Yên thì nội tâm tệ hại của anh hoàn toàn không xứng với vẻ ngoài đẹp đẽ đó.
Là kẻ săn mồi hàng đầu trong đại dương, tác giả tạo ra anh Lý là một người mê cá voi sát thủ chính hiệu. Dường như cậu ta phát cuồng vì loài sinh vật biển trơn láng, đen trắng rõ ràng và cực kỳ thân thiện với con người này vì thế trong những câu văn miêu tả anh Lý, tác giả đã dành những lời khen ngợi tận cùng—— tất nhiên, chỉ về vẻ bề ngoài.
“Nó là con cá voi sát thủ đẹp nhất đại dương, là kiệt tác kết tinh từ linh khí của trời đất. Hình thể mạnh mẽ với những đường nét uyển chuyển ấy đủ để thu hút ánh nhìn của tất cả những ai có mặt.” Anh Lý đặt cuốn sách xuống, nhíu mày nói: “Tại sao những câu miêu tả về tôi lại trông kỳ lạ như vậy?”
Lâm Yên thầm nghĩ có vẻ như tác giả này có một sở thích đặc biệt kỳ quái… Anh ta sáng suốt chọn cách không nói ra điều đó.
“Vẫn là mấy quyển viết về cục cưng nhà tôi hay hơn!” Thực ra anh Lý không mấy hứng thú về lai lịch của mình. Chỉ là do Lâm Yên tiện miệng hỏi nên anh mới đi tìm đọc, đặt cuốn sách trong tay xuống, anh thò tay vào túi lôi ra thêm mấy quyển nữa. Tất cả đều được bọc cẩn thận bằng bìa chuyên dụng, có thể thấy chủ nhân đã vô cùng trân trọng chúng, anh Lý thuần thục lật mở trang sách, bắt đầu đọc ngay mà không cần nghĩ: “Hắn có một cái đầu màu đen—”
“Im đi!” Lâm Yên phát điên: “Lý Ngư!”
Anh Lý nhìn bộ dạng bị kích động của Lâm Yên liền nhe răng cười, để lộ hàng răng nanh sắc nhọn: “Cục cưng à, tôi biết chỉ cần đọc cái này thì em mới chịu phản ứng với tôi mà.”
Mặt Lâm Yên đỏ bừng, cậu tức giận quát: “Đủ rồi đấy!”
Anh Lý nhún vai: “Đừng mà, người ta là fan của em mà.”
Lâm Yên tức đến phát run, ngón tay chỉ thẳng vào anh Lý cũng đang run rẩy: “Tôi muốn xé xác anh ra.”
Có thể thấy Đức Mẹ Lâm Yên đã nổi lên ý định giết người, phải nói đây đúng là chuyện hiếm có khó tìm, thằng cha chuyên gia chọc ngoáy họ Lý này chỉ sợ lửa chưa đủ lớn mà còn đổ thêm dầu: “Mái tóc dài đen nhánh! Dáng người không cao không thấp, gương mặt thanh tú! Rất tốt tính, ngày thường luôn vui vẻ hòa nhã với mọi người…” Đọc xong, anh còn tỏ vẻ tủi thân: “Yên à, trong sách chẳng phải nói lúc nào em cũng vui vẻ hòa nhã sao? Sao lại hung dữ với tôi thế này?”
Anh trưng vẻ mặt tủi thân nhưng trong ánh mắt lại không hề che giấu chút tinh ranh nào khiến Lâm Yên nhìn mà đau dạ dày, anh ta thầm nghĩ rốt cuộc mình xui xẻo đến mức nào mới bị cái tên mặt dày này quấn lấy không buông.
Thực tế trong nguyên tác, Lâm Yên cũng gặp không ít rắc rối. Cũng từng có người thấy anh ta tốt tính mà cố ý giở trò hãm hại đâm sau lưng nhưng dù thế nào đi nữa, truyện về anh ta cũng là một bộ tiểu thuyết nói về trai thẳng chính hiệu đi trên con đường thăng cấp, làm gì có chuyện đột nhiên xuất hiện một gã mặt dày đeo bám anh ta dai dẳng như thế này chứ.
Lâm Yên trong tiểu thuyết thì chăm chỉ cày cấp, đến không gian thật lại tận tụy cứu rỗi loài người, chưa từng gặp trận thế như thế này của anh Lý.
“Tôi, anh…” Lâm Yên nghẹn lời hồi lâu, mặt đỏ bừng mà vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Anh Lý thích nhìn bộ dạng bất lực nhưng không thể làm gì của Lâm Yên nhất. Khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đã đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng như sắp nhỏ máu trông chẳng khác nào một chú thỏ con bị chọc giận. Mà lại còn là một con thỏ ngoan ngoãn, từ nhỏ đã được dạy cắn người là không tốt… Anh để lộ vẻ mặt tràn đầy ác ý, thích thú nói: “Có phải Yên Nhi muốn nghe tiếp không? Tôi đọc cho em nghe ngay đây…”
“Mẹ nó, cút ra ngoài ngay cho tôi!” Sau mười mấy ngày liên tục nghe về phiên bản Lâm Yên trong sách, cuối cùng lý trí anh ta cũng sụp đổ, anh ta thốt ra câu chửi thề đầu tiên trong đời. Giọng điệu còn hơi lạ lẫm nhưng ngay sau đó lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái, anh ta chỉ thẳng anh Lý, dùng lời lẽ độc ác nhất trong đời mình: “Lý Ngư! Có phải đầu anh bị nước vào không! Ngày nào cũng đọc cái này cho tôi nghe làm gì! Anh mà còn đọc nữa, tôi xé nát cái miệng anh ra luôn!”
Anh Lý im lặng một lát rồi lặng lẽ gập sách lại.
Lâm Yên không ngờ lời đe dọa của mình lại thực sự có tác dụng, còn chưa kịp vui mừng, anh ta liền thấy ánh mắt cái tên khốn kiếp kia đầy ý cười nhìn mình bằng một vẻ hiền từ như phụ huynh thấy con mình cuối cùng cũng trưởng thành, chậm rãi nói: “Thỏ con kêu chít chít đáng yêu ghê.”
Lâm Yên: “…” Giết người là phạm pháp nhưng nói một cách nghiêm túc thì. Lý Ngư là cá mà đúng không?
Điều đáng sợ hơn là Lý Ngư vậy mà lại hiểu được suy nghĩ trong lòng anh ta. Anh nháy mắt, cười hì hì: “Tôi là cá voi sát thủ, động vật thuộc diện bảo vệ cấp hai quốc gia đấy…”
Lâm Yên: “!!!”
Nghiệt duyên, thật sự là nghiệt duyên. Lâm Yên nghĩ sai lầm lớn nhất trong đời anh ta chính là đã cùng bọn Lâm Chiếu Hạc đi xuống tầng dưới khu dung hợp rồi uống phải ma dược. Tuy bây giờ đã trở lại bình thường nhưng di chứng vẫn bám riết không tha, bên phía anh Lý còn chưa giải quyết xong thì bên La Phiến Vũ lại có chuyện. Tết sắp đến, mọi người ai cũng có cuộc sống ngày càng tốt đẹp chỉ có anh ta là ngày nào cũng mong một sáng nào đó đột tử trong giấc mơ, để khỏi phải mở mắt ra nhìn hai cái bản mặt phiền phức này nữa.
“Ra ngoài ra ngoài!” Lâm Yên dứt khoát đuổi người: “Đừng ép tôi ra tay!”
Nhìn vẻ mặt anh ta nghiêm túc, cuối cùng anh Lý cũng chịu rời đi nhưng bước đi thì đầy ấm ức như thể vừa bị bắt nạt thê thảm lắm vậy.
Khi gương mặt xinh đẹp quá mức kia lộ ra biểu cảm mềm mại như sắp khóc, Lâm Yên vậy mà lại dâng lên chút cảm giác tội lỗi khó hiểu, anh ta nhanh chóng bừng tỉnh, cảnh báo mình tuyệt đối không được bị sắc đẹp mê hoặc, cảm thấy anh Lý đáng thương chắc chắn là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.
Biểu cảm đáng thương của anh Lý chỉ duy trì được đến khi bước vào thang máy, “ding dong” một tiếng thang máy xuống đến tầng một. Cửa vừa mở ra, bên ngoài là một gương mặt xa lạ.
Rõ ràng là một người hoàn toàn xa lạ nhưng trên người đối phương lại mang một thứ mùi khiến anh Lý cực kỳ khó chịu.
Con người nhận biết nhau dựa vào diện mạo nhưng động vật thì không như vậy. Hơn nữa, La Phiến Vũ cũng chẳng buồn che giấu nên chỉ trong một khoảnh khắc chạm mặt, anh Lý đã nhận ra thân phận người trước mặt.
“La Phiến Vũ, cậu đến đây làm gì?” Anh Lý nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Lúc này, hình dạng của La Phiến Vũ trông gầy gò bé nhỏ, gương mặt mảnh khảnh kết hợp với nước da tái nhợt tạo ra một vẻ yếu đuối, mong manh. Hắn ta ho một tiếng, dáng vẻ như một nhành liễu yếu đuối lay động trong gió, giọng điệu mềm mại: “Tôi đến gặp anh Lâm của tôi.”
Mặc dù biết rõ mục đích của đối phương là muốn khiến mình buồn nôn, nhưng không thể phủ nhận anh Lý thực sự đã bị ghê tởm đến mức khó chịu.
Chỉ mới hai hôm trước, anh vừa đánh nhau với cái tên trông thì yếu ớt nhưng thực chất chẳng dễ đối phó này. Cả hai đều không chiếm được lợi thế gì, anh Lý bị gãy một cái răng còn La Phiến Vũ thì ăn một cú đấm ngay mắt, ban đầu anh Lý còn cảm thấy mình có lời, dù gì thì răng của anh cũng sẽ mọc lại sau một thời gian còn La Phiến Vũ thì phải vác cái mắt gấu trúc lòe loẹt kia ra đường mấy ngày. Thế nhưng mới có vài hôm, đối phương lại xuất hiện với một gương mặt trắng nõn không chút vết thương nào, anh Lý nhe răng cười, hàm răng trắng như tuyết phản chiếu ánh đèn trông sắc lạnh đến rợn người. Anh đang suy nghĩ xem có nên mặc kệ việc La Phiến Vũ nhìn có vẻ không ngon miệng lắm, rồi cứ thế nuốt chửng hắn luôn không.
Nhưng nếu để Lâm Yên biết được thì hỏng bét. Nghĩ đến anh ta, anh Lý không cam tâm nhưng vẫn miễn cưỡng dẹp bỏ ý định kia. Anh lạnh lùng nói: “Mẹ nó, nói chuyện đàng hoàng vào.”
“Ông đây đi đâu cần gì anh quản.” La Phiến Vũ hừ một tiếng: “Đồ cá chết bị đuổi ra ngoài rồi chứ gì? Cút nhanh lên!”
Anh Lý cười khẩy: “La Phiến Vũ, tôi thấy cậu quanh quẩn bên Lâm Yên bao lâu rồi mà chẳng kiếm chác được gì, đúng là phế vật chính hiệu.”
“Thế anh không phế chắc? Không phế thì sao lại rớt xuống đây?” La Phiến Vũ cũng không hề yếu thế, đáp trả gay gắt.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không động tay động chân—— giờ mà để Lâm Yên phải đứng ra can ngăn lần nữa có khi anh ta sẽ khóa chặt cửa, không cho bọn họ vào nhà luôn.
Anh Lý quay người bỏ đi, La Phiến Vũ thì ung dung bước vào thang máy, vừa nhấn nút vừa ngân nga một khúc nhạc nhỏ, rồi thẳng tiến vào nhà Lâm Yên.
Lâm Yên vừa mới yên tĩnh được hai phút, còn chưa kịp pha ấm trà thì lại thấy có người mò đến.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, anh ta ra tay trước, chỉ thẳng vào La Phiến Vũ, cảnh cáo: “Đừng có nói lời buồn nôn, nói một câu thì lập tức cút ra ngoài!”
Một bụng lời đường mật còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại nơi cổ họng, La Phiến Vũ mắt ngân ngấn nước trông như một cô vợ nhỏ bị ấm ức mà ngồi xuống bên cạnh Lâm Yên, giọng nghẹn ngào: “Trước đây cậu chưa từng hung dữ với tôi thế này.”
Lâm Yên nheo mắt đầy nguy hiểm, chậm rãi lên tiếng: “Hành xử cho bình thường vào.”
La Phiến Vũ nói: “Hu hu, tôi vất vả lắm mới tìm được cậu, sao cậu lại đối xử tệ với tôi như vậy…”
Lâm Yên vô cảm, nội tâm hoàn toàn không gợn sóng. Trong nguyên tác, La Phiến Vũ vốn cũng là một diễn viên bẩm sinh, chỉ là khi đó hắn ta không diễn để rót mật vào tai người khác mà là vì những mục đích khác, ví dụ như khi nhìn ai đó không vừa mắt muốn thịt người ta hắn ta sẽ giả vờ đáng thương trước mặt Lâm Yên hỏi anh ta, người này thật đáng ghét, hay là cắt lưỡi hắn đi nha. Cắt xong buộc lại thành một nút thắt rồi nhét vào miệng hắn, hắn ta còn đảm bảo người nọ sẽ không chết đâu.
Đáp án đương nhiên là không thể, dù sao trong nguyên tác vẫn là một xã hội pháp trị, một loạt động tác như thế ít cũng phải từ ba đến mười năm tù. Gặp nhiều rồi, Lâm Yên cũng hoàn toàn miễn dịch với những lời cầu xin hay tố khổ của La Phiến Vũ. Anh ta bình tĩnh giơ tay thả lá trà vào ly, thản nhiên hỏi: “Cậu uống không?”
La Phiến Vũ tò mò: “Trà gì đây, Sao mùi vị đặc biệt thế.”
“Là loại linh trà mà tu sĩ trong tiểu thuyết trồng ra đấy.” Lâm Yên giải thích trà này anh ta lấy được từ chỗ Cố Tu Du: “Hàng tốt đấy.”
“Thế rót cho tôi một chén.” Thấy Lâm Yên không phản ứng với chiêu trò của mình, La Phiến Vũ cũng lười giả bộ.
Thế là hai người chậm rãi nâng chén trà, thong thả thưởng thức. La Phiến Vũ không chút để ý hỏi: “Cậu đến thế giới này bao lâu rồi?”
“Từ lúc mới dung hợp.” Lâm Yên đáp: “Còn cậu?”
La Phiến Vũ nói: “Muộn hơn cậu một chút.” Hắn dừng một chút rồi đột nhiên hỏi: “Lúc cậu đến Lâm Yên kia đã phát điên rồi à?”
“Ừ.” Lâm Yên nhẹ nhàng đáp.
“Rốt cuộc cậu ta làm vậy vì cái gì chứ?” La Phiến Vũ nghĩ mãi không thông.
Dù Lâm Yên đã giải thích lý do tại sao lại có hai Lâm Yên nhưng hắn ta vẫn không thể hiểu nổi, chuyện gì có thể khiến một người hiền lành như vậy biến thành kẻ điên loạn kia?
“Không biết.” Lâm Yên bình tĩnh đáp: “Nhưng chắc chắn là chuyện rất đáng sợ.”
La Phiến Vũ lại nhấp một ngụm trà, lơ đãng hỏi: “Bạn bè đều đã qua đây rồi à? Họ cũng biết chuyện này?”
“Gần như vậy.” Lâm Yên trả lời: “Ai cần biết thì đều đã biết.”
Lâm Yên có hai người nhưng các nhân vật khác trong nguyên tác lại chỉ có một, La Phiến Vũ nghĩ đúng là kỳ lạ.
“Vậy cậu ta không liên lạc với đám bạn đó à?” La Phiến Vũ hỏi:
Lâm Yên thở dài, nhìn thẳng hắn ta: “Cậu cũng biết mà. Nếu tôi thực sự muốn tìm ai đó sau khi đến thế giới này, người đầu tiên chắc chắn là cậu.”
La Phiến Vũ là người anh em tốt nhất của anh ta, là người mà họ có thể giao tính mạng cho mà không chút do dự. Nếu muốn liên lạc với ai thì người đầu tiên không thể nào không phải hắn ta.
Chỉ là, Lâm Yên chưa từng làm vậy bởi vì trong lòng anh ta luôn vô cùng áy náy. Người mang cùng gốc rễ, cùng linh hồn với anh ta đã làm ra những chuyện cực đoan đến thế mà anh ta lại không biết phải giải thích thế nào với những người bạn cũ. Lương tâm anh ta không ngừng lên án anh ta khiến Lâm Yên không thể nào đối diện với quá khứ, dù chuyện đó không phải do anh ta làm nhưng anh ta vẫn cảm thấy mình phải có trách nhiệm.
Chính thứ cảm giác này đã khiến Lâm Yên tự tay để lại một vết sẹo trên má mình, với thể chất đặc biệt của anh ta muốn để lại một vết sẹo vĩnh viễn không hề dễ dàng nhưng anh ta vẫn chấp nhận, cam tâm tình nguyện.
La Phiến Vũ nói: “Cậu ta không liên lạc với tôi, chẳng lẽ vì ngại à?”
Lâm Yên cười khổ: “Chắc là vậy.”
“Cũng đúng.” La Phiến Vũ chậm rãi xoa cằm, ra vẻ suy tư: “Trước đây còn chính nghĩa lẫm liệt khuyên tôi đừng làm chuyện xấu, kết quả chính mình lại đi làm trước! Đúng là chẳng ra gì!”
Lâm Yên: “…” Sao anh ta cảm thấy câu “chẳng ra gì” của La Phiến Vũ không phải vì kẻ kia đã làm chuyện xấu mà là vì làm chuyện xấu mà không rủ anh em theo vậy?