“Thực sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà có thể k*ch th*ch cậu ta đến mức như vậy.” La Phiến Vũ nhấp một ngụm trà nóng trong tay, có lẽ nhớ đến điều gì đó, giọng điệu mang theo chút sầu muộn.
Lâm Yên nghe vậy chỉ có thể thở dài, không phải anh ta chưa từng nghĩ đến việc tìm Lâm Yên kia đối chất, hỏi cậu ta tại sao lại làm như vậy. Nhưng khi hai người thực sự gặp mặt, người kia rõ ràng không hề có ý định trả lời câu hỏi của anh ta, còn chưa kịp nói được mấy câu, hai bên đã đánh nhau đến trời đất mịt mù khiến anh ta hoàn toàn không có cơ hội để nói chuyện đàng hoàng.
Không, có lẽ không phải là không có cơ hội mà là người kia căn bản không muốn trả lời.
Trước mắt, làn khói lượn lờ từ tách trà nóng, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng khi vừa nhấp một ngụm. Bên ngoài cửa sổ, đột nhiên vang lên những tiếng nổ lách tách kèm theo đó là mùi thuốc pháo nhàn nhạt trong không khí, dường như là cửa hàng dưới lầu vừa đốt mấy dây pháo. Nghe thấy âm thanh này, Lâm Yên chợt nhớ ra ngày mai là giao thừa. Bất giác anh ta đã đến thế giới này bốn năm rồi, trải qua biết bao chuyện khiến anh ta không khỏi cảm thấy cảnh vật vẫn như cũ mà lòng người đã đổi thay.
“Sắp đến Tết rồi.” Lâm Yên thì thầm.
“Ừ, sắp Tết rồi.” La Phiến Vũ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ cùng anh ta, cả hai đều chìm vào những hồi ức xa xưa. Từ khi đến thế giới này, đã rất lâu rồi họ chưa từng cảm nhận được bầu không khí Tết đậm đà đến vậy.
Mấy năm qua, gần như tất cả mọi người đều sống trong sợ hãi. Chuyện mà Lâm Yên kia đã gây ra ám ảnh đến mức thay đổi ý nghĩa của Tết Nguyên Đán. Đó không còn là năm mới mà là ngày giỗ của những người thân, là tội ác đẫm máu mà không gian giả tưởng đã phạm phải với không gian thật.
Lâm Yên vốn có đạo đức rất cao, tất nhiên không thể vứt bỏ tất cả để tận hưởng bầu không khí lễ hội.
Nhưng năm nay lại khác, Kế hoạch Tạo Thần thành công ngoài dự đoán. Dù vị thần đó có vẻ ngoài xấu xí, hành vi thô lỗ nhưng ít nhất cũng đã làm được rất nhiều chuyện có ích khiến vùng dung hợp thu nhỏ quá nửa. Dường như mọi người lại trở về những tháng ngày yên bình trước đây, trên phố đèn lồng đỏ rực và đèn trang trí rực rỡ treo khắp nơi, không khí tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.
Dù là Lâm Yên hay La Phiến Vũ, cả hai đã rất lâu rồi chưa từng trải qua những khoảnh khắc như thế này.
La Phiến Vũ vốn rất thích Tết. Hắn ta vẫn nhớ mồn một năm đầu tiên quen biết Lâm Yên, cũng chính là lần đầu tiên hắn ta đón Tết ở nhà cậu ta.
Họ cùng vài người bạn ngồi lại tự tay gói sủi cảo, nhân bánh có hai loại một loại là thịt heo cải thảo, một loại là trứng gà với hẹ. Đôi tay Lâm Yên rất khéo léo, những chiếc sủi cảo cậu ta gói vừa to vừa đẹp, đến tận bây giờ La Phiến Vũ vẫn còn nhớ rõ hương vị khi cắn vào chiếc bánh, nước thịt tươi ngon nổ tung trong miệng, đọng lại dư vị khó quên.
Bình thường, hắn ta không quá thích ăn món làm từ bột mì nhưng hôm đó lại cảm thấy thức ăn trong miệng vô cùng ngon, là hương vị mà hắn ta chưa từng nếm thử bao giờ.
La Phiến Vũ là kẻ mang ngàn khuôn mặt, nếu muốn biến mất không ai có thể tìm ra hắn ta. Nhưng Lâm Yên lại là một ngoại lệ, những ngày làm bạn với Lâm Yên hiếm khi nào hắn ta giữ nguyên một diện mạo trong thời gian dài đến vậy. Khi đó, hắn ta không nghĩ lý do nhưng sau này khi ngẫm lại, La Phiến Vũ mới nhận ra hắn ta không thay đổi là vì sợ Lâm Yên không nhận ra mình. Hắn ta không muốn bị người anh em thân thiết nhất hỏi câu cậu là ai.
“Ngày mai cậu định đón Tết thế nào?” La Phiến Vũ hỏi. Ngày mai chính là đêm Giao Thừa.
“Bọn Lâm Chiếu Hạc mời tôi qua đón Tết cùng.” Lâm Yên thành thật nói.
“Vậy tôi cũng đi với cậu.” La Phiến Vũ lập tức lên tiếng.
“Đi cũng được nhưng cậu có thể cư xử bình thường một chút không.” Lâm Yên tận tình khuyên bảo người anh em của mình: “Lý Ngư là một con cá, dù gì cậu cũng là con người chẳng lẽ lại đi so đo với một con cá à?”
La Phiến Vũ gật đầu rất nghiêm túc: “Lời cậu nói rất có lý.”
Lâm Yên còn chưa kịp nở nụ cười đã nghe thấy hắn ta bổ sung một câu: “Nhưng tôi không nghe.”
Lâm Yên: “?” Cậu bị bệnh thần kinh đấy à.
Lâm Yên cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn mắng chửi, chỉ có thể thở dài thật dài.
Thôi vậy, dù sao cũng là ngày Tết.
Uống xong chén trà, La Phiến Vũ lại trêu chọc Lâm Yên mấy câu mới mãn nguyện rời đi. Hắn ta cảm thấy tên khốn Lý Ngư kia cũng có một điểm đáng khen, đó là nhờ anh, hắn ta mới nhận ra dường như bản thân có thứ tình cảm khác lạ với Lâm Yên, không chỉ đơn thuần là tình anh em mà còn là thứ tình cảm giống như tình yêu nam nữ.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, La Phiến Vũ không hiểu tại sao con người lại muốn yêu đương. Hắn ta không thấy có gì hấp dẫn trong cái kiểu tình cảm dính người, tình chàng ý thiếp thắm thiết nồng nàn ấy cả.
Thế nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu Lâm Yên cũng có thể dính người, dán sát mặt hắn ta rồi hôn một cái, hình như cũng khá vui đấy chứ.
La Phiến Vũ đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên phòng Lâm Yên. Hắn ta nghĩ, ngày mai là Tết rồi, dường như mọi người đều đang có một khoảng thời gian tốt đẹp. Thế nhưng Lâm Yên kia thì sao, cậu ta có ai bên cạnh không, có được ăn sủi cảo không. Bên cạnh cậu ta… Có một La Phiến Vũ khác không?
Sáng sớm mùng Ba Tết, La Phiến Vũ đã có mặt ở chỗ Lâm Chiếu Hạc. Chính hắn ta cũng không rõ tại sao mình không trực tiếp đi tìm Lâm Yên mà nhất định phải ghé qua đây trước. Tóm lại, trong đầu nghĩ gì hắn ta liền làm vậy.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn ta đi dạo quanh khu vực gần nhà Lâm Chiếu Hạc. Đường phố ngập tràn sắc đỏ, người người khoác lên mình những bộ quần áo rực rỡ vui vẻ đón mừng năm mới. La Phiến Vũ giơ tay chà xát chóp mũi lạnh đến ửng đỏ của mình.
Hôm nay không có tuyết rơi, là một ngày trời quang đãng. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Công viên gần nhà Lâm Chiếu Hạc nhộn nhịp tiếng cười nói. Đã rất lâu rồi mọi người mới được tận hưởng khoảng thời gian thư thái thế này, bởi vậy ai nấy đều trân trọng từng khoảnh khắc.
Có người ném tuyết, có người đắp người tuyết, có người dắt chó đi dạo, cũng có cả những người bán kẹo hồ lô. Sự huyên náo của đám đông mang theo hơi thở phồn hoa của nhân gian nhưng lại vô tình khiến La Phiến Vũ chỉ có một mình, trông càng thêm lẻ loi.
Hắn ta mua một xâu kẹo hồ lô, tìm một góc vắng vẻ rồi vừa ăn vừa quan sát xung quanh. Đôi mắt sắc bén nhanh chóng phát hiện ra Lâm Chiếu Hạc bất ngờ xuất hiện trong đám đông.
Hử? Lâm Chiếu Hạc đến đây làm gì? La Phiến Vũ thầm nghĩ. Chẳng lẽ cũng giống mình, rảnh rỗi nên đi dạo lung tung? Ánh mắt hắn ta dõi theo Lâm Chiếu Hạc thấy cậu đi đến một góc vắng vẻ. Ở đó, có một người ăn mặc kín mít, đội mũ, đeo khẩu trang trông như một cái bánh chưng bị quấn đến mức không lộ ra một kẽ hở nào. Nhưng chỉ cần liếc một cái, La Phiến Vũ đã nhận ra ngay người đó là ai.
Không sai, chính là người anh em thân thiết nhất của hắn ta, Lâm Yên.
La Phiến Vũ cắn một miếng lớn, nhai rôm rốp viên táo bọc đường cuối cùng rồi nuốt xuống. Hắn ta nheo mắt tiếp tục quan sát hai người đang trò chuyện, khi thấy Lâm Yên đưa một thứ gì đó cho Lâm Chiếu Hạc rồi xoay người định rời đi, hắn ta lập tức ném que kẹo hồ lô nhanh chóng tiến lại gần.
Hắn ta đã nghe được cuộc đối thoại của họ từ xa.
Lâm Chiếu Hạc hỏi Lâm Yên đêm nay sẽ đón Tết ở đâu. Lâm Yên chỉ thản nhiên đáp Tết có gì đáng để ăn mừng chứ.
Nói dối. La Phiến Vũ thầm nghĩ, rõ ràng cậu là người thích Tết nhất mà.
Lâm Yên thích Tết, thích cái không khí rộn ràng của nhân gian, thích đi siêu thị mua một đống đồ Tết, thích tự tay gói sủi cảo. Thậm chí, mỗi năm khi chương trình Giao Thừa kết thúc, cậu ta đều chuẩn bị những bao lì xì nhỏ tặng bạn bè, đưa ra rồi cười tủm tỉm nói một câu Chúc mừng năm mới cứ như người lớn yêu thương người nhỏ hơn mình vậy.
La Phiến Vũ nghĩ, trên đời này chắc chắn không có ai thích Tết hơn Lâm Yên.
Lâm Chiếu Hạc lại nói: “Vậy cậu đợi một lát, nhà tôi đang gói sủi cảo. Tôi mang cho cậu một túi nhé? Cậu thích nhân gì? Thịt heo cải thảo được không?”
Chưa kịp để Lâm Yên trả lời, một cánh tay đã vòng qua cổ cậu ta, ôm chặt lấy từ phía sau. La Phiến Vũ cười tít mắt, trả lời thay: “Yên Yên nhà tôi đương nhiên là thích nhân hẹ rồi!”
Lâm Yên đờ người ra, hiển nhiên cậu ta không ngờ La Phiến Vũ lại bất ngờ xuất hiện ở đây. Trong mắt cậu ta thoáng hiện lên chút hoảng loạn nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giọng khàn khàn bảo hắn ta buông tay ra.
Nhưng sao La Phiến Vũ có thể buông ra dễ dàng như thế được, hắn ta vẫn cười cợt nhả cố tình làm ra vẻ không nhận ra Lâm Yên: “Tôi là người tìm thấy cậu trước, không thể để tên khốn Lý Ngư kia được lợi. Tiểu Yên, tôi theo cậu bao nhiêu năm nay rồi, cậu nỡ lòng nào nhìn tôi bị Lý Ngư bắt nạt sao?”
Lâm Yên hoàn toàn bị sốc, rõ ràng cậu ta không hề biết gì về cái gọi là yêu hận tình thù giữa “chính mình” và Lý Ngư.
Lâm Chiếu Hạc đứng bên cạnh hả hê hóng drama, cười đến mức mắt cũng cong tít lại. La Phiến Vũ thì càng vui vẻ, cứ như trên đời này chỉ có mỗi Lâm Yên là nạn nhân duy nhất trong tình huống này vậy.
Nhìn biểu cảm lúng túng, mất phương hướng của Lâm Yên, La Phiến Vũ cười tủm tỉm, chậm rãi nói từng chữ: “Tiểu Yên, dù cậu hiền lành hay không tôi vẫn thích cả thôi. Bất cứ phiên bản nào của Tiểu Yên… Tôi đều thích hết đấy.”
Hiển nhiên Lâm Yên không thể chấp nhận chuyện người anh em thân thiết lại có tình cảm khác thường với mình. Cậu há miệng mắng một tràng nhưng tiếc thay, mấy lời chửi rủa kia chẳng có tí sát thương nào, mềm mại như đang gãi ngứa cho La Phiến Vũ vậy. Dễ thương quá đi mất, tim La Phiến Vũ cũng mềm nhũn theo, dù đang làm chuyện xấu nhưng xem ra Tiểu Yên nhà hắn ta vẫn chưa học được cách mắng người đâu.
Lâm Yên vẫn cố gắng giả vờ, muốn tìm cách thoát khỏi vòng tay của La Phiến Vũ nhưng làm sao La Phiến Vũ có thể để cậu như ý, hắn ta thẳng thừng vạch trần: “Đây là Yên Nhi đã làm chuyện xấu đúng không?”
Cơ thể Lâm Yên cứng đờ ngay lập tức, giống như một con thú nhỏ phạm sai lầm bị tóm ngay tại trận. Giây tiếp theo, cậu ta càng giãy giụa kịch liệt hơn nhưng đương nhiên là thất bại thảm hại.
Dù Lâm Yên hét lên bảo hắn ta buông tay, La Phiến Vũ vẫn giả điếc, giọng điệu vô cùng ấm ức: “Không buông, cậu đã đi đâu hả? Tôi tìm cậu lâu lắm rồi mà không thấy…”
Hắn ta thực sự đã tìm Lâm Yên rất lâu, hắn ta muốn biết vì sao cậu ta lại làm những chuyện đó, hắn ta lo lắng không biết cậu ta sống thế nào. Sợ cậu ta đang đau khổ nhưng lại càng sợ nếu mình đột nhiên xuất hiện, Lâm Yên sẽ càng đau khổ hơn.
Có lẽ ngay từ đầu, thứ tình cảm đột ngột và kỳ lạ này đã có thể gọi là yêu. La Phiến Vũ nghĩ mình yêu Lâm Yên, cho dù là Lâm Yên nào hắn ta đều yêu.
Bất kể cậu ta là thánh nhân hay kẻ xấu, anh ta đều không bận tâm.
Lâm Yên rõ ràng đã hoảng loạn, nhất là khi Lâm Chiếu Hạc đứng ngoài hóng chuyện lại còn định bỏ mặc cậu ta, giao cậu ta cho La Phiến Vũ rồi chuồn thẳng. Cậu ta tủi thân hét lên: “Lâm Chiếu Hạc—— Tôi, mẹ nó đến đưa quà cho cậu mà cậu đối xử với tôi thế này à?”
Nhưng Lâm Chiếu Hạc mặt dày cãi chày cãi cối, không chỉ không áy náy mà còn đưa cho hai người một tấm thẻ VIP của quán cà phê, ý tứ vô cùng rõ ràng hai người cứ từ từ mà tâm sự đi nha.
Lâm Yên không hề muốn gặp La Phiến Vũ, càng không muốn nói chuyện với hắn ta, chỉ cần nhìn thấy hắn ta, cậu ta sẽ nhớ đến quá khứ. Dù là khoảng thời gian tươi đẹp mà hai người từng có trong nguyên tác hay là hình ảnh La Phiến Vũ chết thảm trong ký ức, tất cả đều khiến cậu ta không thể đối mặt với người bạn thân nhất này.
Nhưng La Phiến Vũ đã quyết tâm sao có thể để cậu ta trốn thoát, hắn ta nửa kéo nửa lôi cưỡng ép mang cậu ta vào quán cà phê, sau đó tự nhiên hỏi: “Muốn uống gì?”
Lâm Yên cứng nhắc đáp: “Americano đá.”
“Trời lạnh thế này.” La Phiến Vũ nói: “Uống cái đó làm gì? Hai ly chocolate nóng, cảm ơn.” Hắn ta tự tiện đổi luôn nước cho cậu ta.
Lâm Yên mím chặt môi, không nói một lời như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Dáng vẻ này quá lạ lẫm khiến La Phiến Vũ cảm thấy cực kỳ thú vị, hắn ta chống cằm hứng thú nhìn cậu ta chằm chằm, nói: “Bắt được rồi nhé, giờ thì ngồi xuống, từ từ mà tâm sự nào.”
Lâm Yên lạnh giọng: “Nói gì đây?”
“Dĩ nhiên là——“ La Phiến Vũ nhếch môi: “Tối nay cậu định đón giao thừa ở đâu?”
Lâm Yên sững sờ, cậu ta cứ tưởng La Phiến Vũ sẽ hỏi cậu t tại sao lại làm những chuyện đó. Thực tế, bất cứ ai gặp cậu ta cũng sẽ hỏi câu này nhưng La Phiến Vũ lại chọn một lối đi hoàn toàn khác, hỏi một câu mà cậu ta không ngờ tới.
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Bị nhốt gần một tháng, ăn toàn cơm tự nấu… có ai không phát điên được chứ?