Sổ Tay An Toàn Lao Động

Chương 130

Lâm Yên từng nghĩ rằng mình đã không còn thích Tết từ lâu. Nhưng khi nhìn La Phiến Vũ ngồi bên cạnh, ôm bát sủi cảo vui vẻ ăn từng miếng, cậu ta mới nhận ra không mình phải ghét Tết mà chỉ ghét việc phải đón Tết một mình.

Những đêm đông lạnh lẽo, cậu ta cuộn mình trên chiếc giường băng giá, ngoài cửa sổ tĩnh lặng như thể cả thế giới đã chết đi. Những ngày như vậy chẳng khác gì vô số đêm cô đơn mà cậu ta từng trải qua.

Không khí ngày lễ bị cuốn trôi đến mức gần như không thể cảm nhận. Lâm Yên lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc như thể đang trải qua một cuộc giam cầm kéo dài bất tận, cậu ta không có nơi nào để đi cũng chẳng thể trốn thoát. Những ngày lễ như vậy đã đánh mất ý nghĩa vốn có, đối với cậu ta chúng chẳng khác nào một hình phạt, đến mức không đón Tết đã trở thành điều hiển nhiên.

Vừa ăn sủi cảo xong, La Phiến Vũ liền nhìn cậu ta.

“Muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi.” Biết sớm muộn gì cũng không trốn được, Lâm Yên dứt khoát buông xuôi, chủ động mở lời. Ai cũng tò mò về  cậu ta, tại sao lại làm những chuyện đó, tại sao lại trở thành như bây giờ. Câu hỏi tại sao này, cậu ta đã nghe vô số lần.

Thế nhưng, La Phiến Vũ chỉ lắc đầu nói mình không có gì muốn hỏi, nếu Lâm Yên muốn nói hắn ta sẽ lắng nghe. Còn không, hắn ta cũng chẳng cần phải truy hỏi để trở thành kẻ phiền phức.

Lâm Yên nhếch môi: “Trước đây cậu không như thế.” Cậu ta nhớ rất rõ, La Phiến Vũ là người có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, chuyện gì cũng muốn thử một lần. Không ngờ mấy năm trôi qua, hắn ta lại trưởng thành đến thế.

La Phiến Vũ nói: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi mà.”

Đúng vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi. La Phiến Vũ thay đổi, cậu ta cũng vậy hoặc có lẽ, cậu ta mới là người thay đổi nhiều hơn.

Lâm Yên rũ mắt: “Ừ.”

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh vui vẻ từ chương trình Tết trên TV.

La Phiến Vũ vốn nghĩ rằng Lâm Yên sẽ không nói gì thêm. Nhưng một lúc sau, cậu ta chậm rãi cất lời, kể về những hình ảnh hỗn loạn xuất hiện trong đầu mình khi vừa bước vào thế giới này, những thứ về Trang Lạc, về tương lai, về ngày tận thế. Qua lời kể của cậu ta, La Phiến Vũ nhìn thấy một thế giới còn kinh hoàng gấp trăm lần so với dung hợp. Trong thế giới đó, d*c v*ng con người bị khuếch đại đến vô hạn, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã khiến người ta rợn tóc gáy, chỉ một h*m m**n của một cá nhân cũng đủ hủy diệt thế giới huống hồ là hàng nghìn, hàng vạn, hay thậm chí là toàn bộ nhân loại.

Lâm Yên chính là nhân chứng của thảm họa này, tận mắt chứng kiến tất cả những điều tốt đẹp xung quanh mình bị hủy diệt thảm khốc khiến cậu ta hoàn toàn phát điên. Thế nhưng, điều đầu tiên cậu ta làm sau khi mất đi lý trí vẫn là cố gắng ngăn chặn tất cả, cậu ta dùng một phương thức gần như tự hủy diệt để cản trở kế hoạch lẽ ra phải diễn ra suôn sẻ ấy.

Và cậu ta đã thành công. Kế hoạch tạo thần bị trì hoãn ít nhất hai năm, thế giới vẫn chưa bị hủy diệt, vẫn đang tồn tại.

Nếu là một người không hiểu rõ Lâm Yên, khi nghe những lời này có lẽ họ sẽ cảm thấy cậu ta cực kỳ bất bình thường, sao có thể chỉ dựa vào những ký ức hỗn loạn mà đưa ra quyết định nguy hại đến toàn nhân loại như vậy chứ…

Nhưng La Phiến Vũ vốn dĩ đã là một kẻ điên. Hoặc có thể nói, nếu hắn ta chưa phát điên thì chỉ là vì vẫn luôn bị Lâm Yên kìm hãm mà thôi.

Giờ đây, người trói buộc hắn ta lại phát điên trước khiến trong mắt La Phiến Vũ dấy lên một hứng thú gần như có thể hóa thành thực thể. Đến khi Lâm Yên nhận ra, cậu ta mới phát hiện ánh nhìn của La Phiến Vũ có gì đó không ổn.

Đó là ánh mắt của dã thú khi nhìn thấy máu, một biểu cảm bị con mồi khơi gợi hứng thú. Lâm Yên giật mình, còn chưa kịp lên tiếng thì biểu cảm của La Phiến Vũ đã thay đổi. Gương mặt trở nên vô hại đến lạ thường, đôi mắt lại lộ ra vẻ trong sáng đến mức đáng ngờ vốn không thuộc về hắn ta. Hắn ta chớp mắt, vô tội hỏi: “Vậy bây giờ Yên Nhi cũng là kẻ xấu rồi sao?”

Lâm Yên nghẹn lời, cậu ta nói: “Cũng? Không phải cậu chưa từng làm chuyện xấu sao?” Cậu là kẻ xấu nhưng La Phiến Vũ thì không.

La Phiến Vũ mỉm cười: “Nhưng nếu tôi làm chuyện xấu trên người cậu, vậy chẳng phải tôi cũng là kẻ xấu rồi sao?”

Lâm Yên: “…” Hợp tình hợp lý, không có cách nào phản bác được.

Lẽ ra cậu ta phải chuẩn bị tâm lý từ trước. Cậu ta đã làm chuyện xấu, bị ghét bỏ là điều hiển nhiên. Hơn nữa, trước đây chính cậu ta là người yêu cầu La Phiến Vũ như vậy, giờ đây bản thân lại là người phá vỡ quy tắc trước, nếu bị hắn ta ghét cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

“Cậu ghét tôi rồi à?” Lâm Yên hỏi.

“Không có đâu.” La Phiến Vũ đáp: “Tôi rất thích cậu.”

Lâm Yên: “… Thích tôi thì phải làm chuyện xấu với tôi à?”

La Phiến Vũ cười rạng rỡ, hắn ta ghé sát lại gần Lâm Yên thì thầm vài câu bên tai cậu ta. Nghe từng từ, từng chữ trong lời nói của hắn ta, đồng tử Lâm Yên co rút mạnh, tức giận quát: “La Phiến Vũ! Đồ mặt dày vô sỉ, cậu dám trêu tôi phải không?”

La Phiến Vũ lập tức bật cười ha hả, vẻ mặt đắc ý vô cùng.

Thật sự không thể hiểu nổi, sao La Phiến Vũ có thể dùng gương mặt thanh thuần vô tội kia để nói ra những lời đen tối đến vậy, chỉ cần nghĩ lại lần nữa, vành tai Lâm Yên đã bắt đầu đỏ bừng. Trong nguyên tác, cậu ta chưa yêu đương đã bị dung hợp kéo vào thế giới này. Đến khi đến đây, ngay cả con gái còn chưa từng lại gần vậy mà giờ lại bị La Phiến Vũ trêu đùa đến mức không thể phản kháng. Cậu ta chỉ có thể cố gắng gượng, giả vờ trấn định sau đó thẹn quá hóa giận, quát: “Rốt cuộc cậu học mấy thứ này từ ai vậy? Chẳng lẽ tên Lâm Yên kia còn dạy cậu mấy chuyện này sao?” Hệt như một phụ huynh khi thấy con mình học hư, phản ứng đầu tiên không phải tự kiểm điểm mà là khẳng định chắc chắn ai đó đã dạy hư con mình, bởi vì ai lại muốn thừa nhận rằng con mình trời sinh đã là một đứa trẻ hư chứ.

La Phiến Vũ cười gian, nói: “Đây chẳng phải… Là cốt truyện trong nguyên tác sao?” Hắn ta tiếp tục: “Tôi vốn không phải là người tốt.” Đọc Full Tại TruyenGG.vison

Tất nhiên Lâm Yên đọc nguyên tác rồi, là người đã đọc nó hẳn cũng hiểu rằng La Phiến Vũ quả thật không phải là kẻ tốt. Nếu không có cậu ta ngăn cản, những “việc lớn” mà La Phiến Vũ làm có lẽ còn tồi tệ hơn cả những gì mà các phản diện trong truyện đã làm. Tuy vậy, chuyện người tốt làm việc tốt vốn là dựa vào hành động, không phải suy nghĩ trong đầu. Dù trong lòng La Phiến Vũ nghĩ gì đi nữa, ít nhất những gì hắn ta làm đều là những việc tốt.

“Cậu đang ngụy biện.” Lâm Yên cảm thấy cơ thể mình vô thức lùi lại khi thấy La Phiến Vũ càng lúc càng tiến sát. Phía sau cậu ta là chiếc ghế sofa, không còn chỗ để lùi nữa, vì vậy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

“Đúng, tôi đang ngụy biện.” La Phiến Vũ nói:  “Lâm Yên, tôi thích em.”

Lâm Yên hỏi: “Tôi đã thành ra thế này rồi, cậu vẫn thích tôi?”

“Dù em thế nào, tôi cũng thích.” La Phiến Vũ nói ra câu khiến người ta phải chấn động: “Trước đây tôi vẫn luôn không hiểu rõ tình cảm mình dành cho em là gì. Bây giờ tôi đã hiểu rồi, chính là yêu.”

Không phải tình bạn, cũng không phải tình thân mà là một thứ tình yêu tràn đầy chiếm hữu. Nếu nói trong nguyên tác, La Phiến Vũ còn chưa nhận ra cảm xúc của mình thì vào khoảnh khắc này, khi nhìn Lâm Yên co người trong góc sofa trừng mắt nhìn hắn ta, hắn ta chỉ muốn cúi xuống hôn cậu ta.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn ta không muốn dọa con thỏ này sợ chạy mất. Dù nó đã nhuộm thành màu đen thì rốt cuộc vẫn chỉ là một con thỏ nhỏ đáng thương, nhút nhát.

Vậy nên, La Phiến Vũ chỉ ngáp một cái, cố tình chuyển đề tài nói tôi buồn ngủ rồi.

“Cậu buồn ngủ? Cậu thực sự buồn ngủ?” Lâm Yên nghi ngờ nhìn hắn ta. Dựa theo hiểu biết của cậu ta về La Phiến Vũ, người này tuyệt đối không phải loại người dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Buồn ngủ rồi mà, tôi chưa bao giờ nói dối cả.” La Phiến Vũ nói dối không chớp mắt.

Lâm Yên cũng chẳng muốn đôi co thêm, cậu ta thuận thế nói: “Vậy hôm nay cậu ngủ trên giường đi, tôi ngủ sofa là được.” Nói xong, cậu ta lập tức đứng dậy, không nhìn La Phiến Vũ nữa mà nhanh chóng trốn vào phòng tắm.

La Phiến Vũ nhìn theo bóng lưng Lâm Yên, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.

Đèn trong phòng tắt, bóng tối bao trùm không gian. Tiếng thở đều đặn vang lên báo hiệu La Phiến Vũ đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lâm Yên thì lại mất ngủ, giấc ngủ của cậu ta luôn không tốt, những ký ức về tương lai vẫn còn đó như một căn bệnh nan y ăn mòn tâm trí. Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt cậu ta sẽ xuất hiện những hình ảnh không nên tồn tại, trong đó có cả cảnh La Phiến Vũ chết thảm.

Cậu ta không nhớ rõ mình đã thấy La Phiến Vũ chết bao nhiêu lần, con số nhiều đến mức không thể đếm xuể. Khuôn mặt của người kia cứ thế biến mất rồi lại hiện ra, lặp đi lặp lại không ngừng. Lâm Yên nhìn chằm chằm vào nó đã tê dại đến mức không thể ngủ được, mãi cho đến khi, có người khẽ gọi tên cậu.

“Lâm Yên.” Là giọng của La Phiến Vũ.

Lâm Yên cứ ngỡ mình vẫn đang mơ. Cậu ta mở mắt nhìn bóng tối, không nhìn thấy gì cả nhưng có thứ gì đó đang tiến lại gần. Sau đó, có người ôm chặt lấy cậu ta, lưng cậu ta chạm vào một lồng ngực nóng ấm, nhịp tim chân thực vang lên phía sau. Giọng nói vốn không còn tồn tại trên đời này thì thầm ngay bên tai: “Lâm Yên, là tôi đây. Em gặp ác mộng à?” Hóa ra La Phiến Vũ vẫn chưa ngủ. Trong bóng tối, hắn ta mơ hồ nghe thấy tiếng th* d*c của Lâm Yên như đang mơ thấy ác mộng.

“Không phải cậu đã chết rồi sao?” Giọng nói run rẩy vô thức thốt ra.

“Tôi không chết. Tôi vẫn còn sống rất khỏe mạnh.” La Phiến Vũ nhẹ giọng đáp, ôm cậu ta chặt hơn: “Tôi đang ở ngay đây.”

“Tôi cứ tưởng cậu đã chết rồi.” Lâm Yên nói, giọng khàn đi: “Tôi đã tận mắt thấy cậu chết.” Cậu ta thì thầm: “Đến cả tro cốt cũng không còn, chỉ trong nháy mắt cậu đã biến mất.” Cơ thể Lâm Yên hơi run như thể đang chìm vào một thế giới khác, nơi ranh giới giữa thực tại và giấc mơ trở nên mơ hồ.

“Không sao cả.” La Phiến Vũ vỗ về: “Tôi vẫn luôn ở đây.” Nếu muốn, hắn ta hoàn toàn có thể nhân lúc Lâm Yên yếu đuối nhất mà chiếm lấy một chút lợi thế. Nhưng cuối cùng hắn ta lại không nỡ, chỉ có thể ôm chặt lấy người trong lòng, dùng toàn bộ hơi ấm của mình để sưởi ấm người ấy.

“Cậu không nên chết, người đáng chết là tôi mới đúng.” Giọng Lâm Yên nghẹn lại: “Tôi mới là kẻ nên chết…”

La Phiến Vũ im lặng, cúi đầu hôn lên trán cậu ta. Trán Lâm Yên lạnh ngắt, ướt đẫm mồ hôi. Khoảnh khắc môi hắn ta chạm vào làn da ấy, La Phiến Vũ bỗng nhận ra, những lời Lâm Yên nói là thật, cậu ta thực sự đã nghĩ đến cái chết.

“Tôi phải đi rồi.” Lâm Yên lẩm bẩm: “Thế giới này không cần tôi…”

“Tôi cần em.” La Phiến Vũ ôm chặt lấy cậu ta như muốn dùng cả sinh mệnh của mình để níu giữ: “Lâm Yên, tôi cần em. Em thương tôi một chút đi, đừng đi có được không? Tôi đã tìm em ba năm rồi, tôi luôn lo lắng, lo rằng em sống không tốt, lo rằng em sẽ biến mất… Lâm Yên, làm ơn, thương tôi một chút.”

Hắn ta nhỏ giọng cầu xin.

Lâm Yên không nói gì, đôi mắt trống rỗng mở ra như thể cậu ta nhìn thấy điều gì đó trong bóng tối.

“Ngủ đi.” La Phiến Vũ nhẹ giọng dỗ dành, ôm chặt lấy người trong lòng như muốn dùng sự ấm áp của bản thân để xua tan cơn lạnh nơi Lâm Yên: “Ngủ một giấc rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Lâm Yên nhắm mắt lại nhưng cậu ta biết rõ sẽ chẳng có gì ổn cả. Thế giới này có thể đã trở nên tốt đẹp hơn nhưng cậu ta thì đã hỏng mất rồi, cậu ta là một thứ không ai cần đến, một món đồ bị vứt bỏ. Cậu ta không biết phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm của mình, có lẽ cách duy nhất chính là biến mất, biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết…

La Phiến Vũ ôm Lâm Yên chặt hơn như thể sợ chỉ cần lỏng tay một chút, người này sẽ lập tức biến mất. Hắn ta nghĩ, Lâm Yên kia có anh Lý yêu thương, cũng có một người bạn như Lâm Chiếu Hạc luôn sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng người trước mặt chỉ có một mình, không ai khác ngoài La Phiến Vũ.

Không quan trọng Lâm Yên đã làm gì, không quan trọng trong đầu cậu ta nghĩ gì, La Phiến Vũ sẽ không bao giờ cho phép cậu ta làm điều mà cậu ta đang muốn làm.

Cậu ta là của hắn ta, La Phiến Vũ cố chấp nghĩ, ít nhất, Lâm Yên này chỉ thuộc về một mình hắn ta.

Lâm Yên đã ngủ say, những tiếng thì thầm trong mơ cũng dần tan biến. La Phiến Vũ vùi đầu vào hõm cổ cậu ta hít sâu mùi hương quen thuộc, cảm nhận một chút yên bình hiếm hoi trong lòng.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi mang theo cái lạnh cắt da. Nhưng bên trong căn phòng nhỏ này, họ dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, tận hưởng sự ấm áp chỉ thuộc về hai người. Cuối cùng La Phiến Vũ cũng tìm thấy nơi linh hồn mình thuộc về, hắn ta không muốn rời xa nữa.

Ngủ đi, ngủ đi, hắn ta siết chặt vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Lâm Yên. Không sao cả, ít nhất vẫn còn hơi ấm. Dù Lâm Yên có lạnh băng đến thế nào, hắn ta cũng sưởi ấm Lâm Yên.

Bên ngoài, sắc trời dần chuyển sáng, dù mùa đông có dài bao nhiêu. Mùa xuân, rồi sẽ đến thôi.

Bình Luận (0)
Comment