Lâm Yên ngủ thiếp đi trong vòng tay anh Lý.
Có lẽ là vì biểu cảm đáng thương của anh Lý đã lay động anh ta hoặc có lẽ là vì lớp phòng bị trong lòng đã bị ăn mòn xuất hiện vết nứt. Dù biết rõ anh đang giả vờ nhưng cuối cùng, Lâm Yên vẫn không thể nhẫn tâm từ chối.
Anh Lý ôm lấy anh ta từ phía sau, nhiệt độ cơ thể anh có phần thấp hơn so với người bình thường nhưng Lâm Yên không bận tâm. Anh ta mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Đêm dài yên ả, đến khi tỉnh giấc, ánh sáng ban mai đã le lói.
Lâm Yên bò dậy lấy phần sủi cảo mang từ nhà Lâm Chiếu Hạc về tối qua ra nấu. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn khiến căn phòng nhỏ trở nên ấm áp và náo nhiệt hơn hẳn.
Anh Lý cũng đã tỉnh, ngồi trên sofa ngẩn người. Lâm Yên uá quen với dáng vẻ này của anh, tốc độ tỉnh táo của anh Lý rất chậm, dù đã mở mắt nhưng vẫn cần một lúc để hoàn toàn tỉnh giấc. Không biết có phải vì cơ thể cá voi sát thủ quá to hay không mà cần thời gian để khởi động dần dần.
“Ăn sáng thôi.” Lâm Yên nấu sủi cảo xong bưng lên bàn.
Anh Lý dụi mắt lẩm bẩm mấy tiếng, chậm rãi đi rửa mặt rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn cầm bát ăn sáng. Cái bụng rỗng được những chiếc sủi cảo nóng hổi lấp đầy, tỏa hương thơm ngào ngạt, anh Lý vừa ăn vừa hỏi Lâm Yên hôm nay định làm gì.
“Đến nhà Lâm Chiếu Hạc góp vui chút.” Lâm Yên nói: “Đánh vài ván mạt chược.”
Anh Lý ngạc nhiên: “Ồ, cũng có lúc rảnh rỗi vậy sao?”
Lâm Yên nhún vai: “Chẳng phải vì thế giới không cần tôi cứu vớt nữa sao.”
Ước nguyện lớn nhất trong năm mới là thế giới hòa bình, may thay ngay ngày đầu năm mới, điều ước ấy đã thành hiện thực.
Vị thần không ra gì kia để lại di sản cuối cùng cũng là quý giá nhất, không gian giả tưởng và không gian thật không còn dung hợp, điều này có nghĩa là sự dung hợp đã hoàn toàn chấm dứt. Mặc dù trên phố phường vẫn có thể dễ dàng bắt gặp những nhân vật không gian giả tưởng đang đi lại nhưng không xuất hiện thêm những người mới nữa.
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, có lẽ là do cuối cùng cũng được đón một cái Tết yên bình. Trong đám đông tràn ngập hương vị vui tươi của ngày lễ.
Những đứa trẻ khoác lên mình bộ đồ Tết màu đỏ tung tăng chạy nhảy trên nền tuyết trắng xóa. Trên đường phố, hầu hết các ô tô đều được trang trí bằng những món đồ màu đỏ, những chiếc đèn lồng đỏ rực treo khắp nơi dường như nhuộm cả tuyết trắng thành một sắc màu rực rỡ. Lâm Yên bước đi dưới ánh mặt trời không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Tuyết đã ngừng rơi sau một đêm dài, bầu trời dần sáng rõ.
Nhà Lâm Chiếu Hạc cũng vô cùng náo nhiệt. Vừa bước vào, Lâm Yên đã thấy cậu cùng vài người khác quây quần bên bàn đánh bài.
Hình vuông nhỏ màu đỏ ân cần bước tới giúp anh ta cởi áo khoác rồi hỏi anh ta muốn uống gì, cà phê nóng, trà nóng hay sữa nóng.
Nó cũng đã thay một bộ trang phục mới, có vẻ như là chiếc váy đỏ được Lâm Chiếu Hạc đặc biệt thiết kế riêng. Trên váy còn có những nút thắt Trung Hoa tinh xảo cùng chữ Phúc được thêu cẩn thận, trông vô cùng đáng yêu, ngay cả anh Lý cũng không nhịn được mà giơ tay xoa đầu nó một cái.
“Đừng có tùy tiện sờ bậy! Người ta là con gái đấy!” Lâm Chiếu Hạc vừa đánh mạt chược vừa không quên lên tiếng bảo vệ hình vuông nhỏ màu đỏ nhà mình.
“Con gái hả, cái này cũng nhìn ra được sao?” Anh Lý tỏ vẻ không mấy tin tưởng.
“Sao lại không nhìn ra được chứ?” Lâm Chiếu Hạc nói: “Người ta đáng yêu thế này, không phải con gái thì là gì?”
Anh Lý gật gù: “Cũng có lý.” Miệng nói vậy nhưng tay lại giơ lên xoa đầu hình vuông nhỏ màu đỏ thêm một lần nữa.
Lâm Yên trừng mắt nhìn anh Lý, ra hiệu anh đừng tiếp tục táy máy tay chân nữa, lúc này anh Lý mới lưu luyến rút tay về. Phải nói rằng, cảm giác chạm vào hình vuông nhỏ màu đỏ thật sự rất tuyệt, chẳng trách nhiều người thích bọn nó làm ghế ngồi như vậy.
Hình vuông nhỏ màu đỏ nũng nịu nói bằng giọng ngây thơ mình không phải là ghế.
“Vậy thì anh phải kiểm tra em rồi.” Anh Lý bắt đầu giở trò ranh ma.
“Kiểm tra cái gì?” Hình vuông nhỏ màu đỏ vô tình mắc bẫy.
“Em thích Lâm Chiếu Hạc hay Trang Lạc hơn?” Trong nhà không có trẻ con nhưng anh Lý lại tóm được hình vuông nhỏ màu đỏ, liền tung ngay một câu hỏi hóc búa kiểu em thích bố hơn hay mẹ hơn. Còn chưa đợi hình vuông nhỏ màu đỏ trả lời, anh Lý đã bị mắng té tát. Lâm Yên chỉ thẳng anh Lý, nghiêm giọng: “Anh chỉ biết bắt nạt con nít đúng không? Còn nói linh tinh nữa tôi bịt miệng anh lại đấy!”
Nghe vậy, Lâm Chiếu Hạc cứ tưởng anh Lý sẽ cãi lại, ai ngờ tên này như thể biết mình đuối lý, chỉ cười cười rồi thực sự im lặng luôn.
Lâm Chiếu Hạc nhìn cảnh này thấy thật kỳ lạ liền thì thầm với Trang Lạc sao anh Lý bị Lâm Yên mắng mà mặt mày lại vui vẻ thế nhỉ. Trang Lạc ra một quân Nhị Sách, liếc anh Lý một cái rồi thản nhiên nói: “Đừng quan tâm cậu ta, cậu ta hèn rồi.”
Trên mặt anh Lý rõ ràng viết hai chữ vui vẻ trông hệt như rất thích bị Lâm Yên mắng. Thậm chí anh còn không thèm giấu giếm nữa, cười híp mắt nói: “Yên Nhi dạy dỗ rất đúng, tôi thích nghe lắm.”
Lâm Yên: “???” Thằng này bị điên à?
Hàng xóm của Lâm Chiếu Hạc cũng có mặt, A Diêu đã đến từ sớm, đi cùng với cậu ta là cô bạn gái ma của mình. Không thể không nói, từ lúc đầu kinh ngạc đến bây giờ đã quen thuộc, họ chỉ mất đúng một đêm để thích ứng, từ khi A Diêu tìm được cô bạn gái này, đường tình duyên của cậu ta coi như chấm dứt, có cô gái nào có thể chấp nhận mỗi ngày đều bị thứ đó nhìn chằm chằm chứ, dù có thích đến đâu cũng không chịu nổi.
“Cậu chơi trước hai ván đi.” Lâm Chiếu Hạc nói: “Tôi vào bếp xem trưa nay ăn gì.”
“Tôi đi cùng.” Lâm Yên nói.
“Thôi được rồi, cậu cứ ngồi đi” Trang Lạc nói: “Để tôi đi là được.”
Mọi người khách sáo vài câu, cuối cùng Lâm Chiếu Hạc vẫn bị giữ lại tại chỗ. Lâm Yên và Lâm Chiếu Hạc liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn Trang Lạc và anh Lý lần lượt bước vào bếp.
“Thế nào rồi?” Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng hóng hớt: “Cậu với anh Lý tiến triển đến đâu rồi?”
Lâm Yên khó chịu đáp: “Tiến triển cái gì chứ.”
Lâm Chiếu Hạc hỏi: “Vẫn chưa xác định quan hệ à?”
Lâm Yên cảnh giác: “Quan hệ gì… Bọn tôi chỉ là quan hệ bạn bè thuần túy thôi!”
Lâm Chiếu Hạc nghi hoặc nhìn Lâm Yên, cảm thấy do anh ta ngại không dám thừa nhận: “Thế trên cổ cậu là cái gì?”
Lâm Yên khó hiểu, giơ tay sờ lên cổ mình, vậy mà lại chạm phải một vết cắn. Anh ta lập tức phản ứng lại, chắc chắn là tối qua lúc anh Lý ôm anh ta từ phía sau đã tranh thủ lúc anh ta ngủ mà để lại. Gã này chắc phải tốn không ít công sức mới có thể để lại một dấu vết rõ ràng đến vậy mà không đánh thức anh ta.
“Giỏi ghê.” Lâm Chiếu Hạc giơ ngón tay cái lên với vẻ đầy ẩn ý. Đọc Full Tại TruyenGG.vison
Mặt Lâm Yên lập tức đỏ bừng, muốn giải thích nhưng lời đến miệng lại cảm thấy thế nào cũng giống như vẽ rắn thêm chân, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng, hậm hực nói: “Lý Ngư, anh thật đáng chết!”
Lâm Chiếu Hạc cười lớn, từ sau khi biến trở lại, hình như tính cách Lâm Yên cũng thay đổi đôi chút. Tuy vẫn mềm mỏng dễ bắt nạt nhưng ít nhất cũng biết mắng người rồi.
“Đúng rồi, La Phiến Vũ không nhắn tin cho cậu sao?” Lâm Chiếu Hạc chợt nhớ ra điều gì đó.
“Không.” Lâm Yên lắc đầu.
Hôm qua đã thấy La Phiến Vũ và Lâm Yên kia rời đi, cậu có nhắn mấy tin cho La Phiến Vũ nhưng không thấy hồi âm, lập tức có chút lo lắng cho hai người họ.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Chiếu Hạc nói.
Lâm Yên nhíu mày không đáp, anh ta nghĩ nếu La Phiến Vũ vẫn đối xử với Lâm Yên kia giống như cách hắn ta đối xử với mình… Thì không xảy ra chuyện là điều không thể. Nhưng mà dù có chuyện gì xảy ra, biết đâu chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Không được, tôi phải gọi cho cậu ta mới được.” Lâm Yên càng nghĩ càng thấy bất an.
Tút tút tút, đứng trong hành lang, Lâm Yên nhìn điện thoại đổ chuông đến cả chục lần, nghĩ rằng có lẽ sẽ không ai bắt máy. Đúng lúc anh ta định cúp máy, đột nhiên có người bắt máy. Giọng nói lười biếng của La Phiến Vũ vang lên: “Alo, có chuyện gì vậy?”
“La Phiến Vũ, cậu đang ở đâu?” Lâm Yên hỏi.
“Ở nhà chứ đâu.” La Phiến Vũ đáp.
“Ở nhà? Nhà của cậu?” Lâm Yên hỏi: “Tôi nghe Lâm Chiếu Hạc nói cậu đã đi cùng Lâm Yên kia rồi mà.” Nghĩ một lát, anh ta lại bổ sung: “Cậu đừng làm chuyện gì quá đáng với cậu ấy đấy.”
La Phiến Vũ: “Tôi là người tốt, chưa từng làm chuyện xấu bao giờ!”
Lâm Yên không tin nổi. Nghĩ đến mấy ngày trước La Phiến Vũ cứ quấn lấy mình không buông, anh ta chợt rùng mình một cái, bị chính người anh em thân thiết nhất yêu thầm quả thực chẳng phải chuyện gì đáng mừng. Nghĩ vậy, anh ta càng thêm lo lắng cho Lâm Yên kia: “Đừng làm chuyện phạm pháp!”
La Phiến Vũ nói: “Chúng tôi hai bên đều có tình cảm với nhau!”
Lâm Yên: “???”
Đầu dây bên kia, Lâm Yên kia hiển nhiên cũng nghe thấy lời nói nhảm của La Phiến Vũ, lập tức nổi giận, tiếng mắng chửi lớn đến mức Lâm Yên bên này còn nghe rõ ràng.
“La Phiến Vũ, không biết nói chuyện thì câm miệng đi, cái gì mà hai bên đều có tình cảm với nhau— Cậu đang nói cái đéo gì vậy. Nếu để bọn họ biết được, sau này tôi còn mặt mũi đi gặp ai nữa!!!”
Sau đó, giọng điệu ban đầu đầy lý lẽ của La Phiến Vũ lại trở nên nghẹn ngào như sắp khóc. Mặc dù không xuất hiện trước mặt nhưng Lâm Yên có thể tưởng tượng ra biểu cảm cố tình tỏ vẻ đáng thương của hắn ta. La Phiến Vũ nói: “Tôi biết mà, tôi biết em để ý đến những suy nghĩ thế tục đó. Không sao cả, tôi không cần danh phận, tôi chỉ cần được ở bên cạnh em là đủ rồi.”
“La Phiến Vũ— Mẹ kiếp anh—”
Tút tút tút, điện thoại bị cúp thẳng tay. Lâm Yên nhìn điện thoại rất lâu, rất lâu mà không hề ngẩng đầu lên.
Ngược lại, Lâm Chiếu Hạc bên cạnh thì nghĩ thoáng hơn, vỗ vai anh ta rồi thở dài: “Anh em tự có phúc của anh em…”
Lâm Yên hít một hơi, nói: “Chẳng lẽ bọn họ thực sự…”
Lâm Chiếu Hạc: “Cậu và anh Lý còn là thật, vậy tại sao Lâm Yên kia và La Phiến Vũ lại không thể là thật?”
“Không đúng! Tôi với anh Lý sao lại thành thật rồi?!” Lâm Yên nhảy dựng lên.
Bên kia, anh Lý đang đeo tạp dề nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra, trên mặt còn mang theo vẻ tủi thân: “Yên Nhi, ăn cơm thôi Yên Nhi.”
Lâm Yên: “…”
“Tôi làm món cá đuối kho mà em thích nhất rồi.” anh Lý nói: “Còn có khoai tây trộn chua cay nữa…” Anh nhỏ giọng nói: “Cho dù em không thích tôi cũng không sao, chỉ cần có thể chăm sóc em là đủ rồi.”
Lâm Yên: “…” Anh ta đúng là đồ cặn bã, sao có thể nói với anh Lý những lời quá đáng như vậy chứ!
Lâm Chiếu Hạc đứng bên cạnh nhìn mà thấy buồn cười, anh Lý đúng là thông minh, đọc nguyên tác mười mấy lần không uổng phí, trong thời gian ngắn đã nắm chắc điểm yếu trong tính cách của Lâm Yên.
Lâm Yên vốn mềm nắn rắn buông, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu lại yếu. Trước mặt Lâm Yên luôn bảo vệ kẻ yếu, anh Lý nóng nảy lại cứ như một kẻ đáng thương bị anh ta phụ bạc, làm như thể vết cắn rõ ràng trên cổ Lâm Yên không phải do anh để lại vậy.
Lâm Yên không ngoài dự đoán bị nắm chặt đến mức không thể phản kháng, mà người bị nắm giữ không chỉ có một người…
Lâm Chiếu Hạc nhìn điện thoại Lâm Yên, nhớ đến giọng nói giận dữ của Lâm Yên bên kia đầu dây. Cậu nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất mỗi người đều đã có một nơi để về, không cần cậu phải lo nữa.
Tuyết đã ngừng rơi, thời tiết đẹp đến lạ thường. Lâm Chiếu Hạc nghĩ lại dường như lâu rồi cậu chưa thấy bầu trời xanh đến vậy, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi hương của hạnh phúc.
Cậu hít hít rồi chợt nhận ra đó không phải là mùi hạnh phúc mà là mùi sườn xào chua ngọt do Trang Lạc đang nấu, cũng là món cậu thích nhất.
Lâm Chiếu Hạc mỉm cười, quàng tay qua cổ Lâm Yên, nói: “Được rồi, đừng bận tâm nữa, mọi chuyện đều có số.”
Lâm Yên hỏi: “Số mệnh?”
Lâm Chiếu Hạc gật đầu: “Đúng vậy, tất cả đều đã có, số mệnh.”
Tương lai bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
———————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện của Lâm Yên đến đây là kết thúc. Tui sẽ nghĩ xem còn gì muốn viết nữa không(:з」∠) Nếu không thì câu chuyện này sẽ khép lại tại đây! Nghỉ ngơi một chút, hẹn gặp lại mọi người trong tác phẩm tiếp theo nhé!!
Lời của NG:
Huhu, tung bông, cúi cùng cũng hoàn rồiTvT
– HẾT TRUYỆN –