Edit: Himee
Bước ra khỏi lều trại, Vân Đào liền cảm nhận được làn gió mát thổi vào mặt, được bao bọc trong hơi thở hoang dã, trong lành và sảng khoái.
“Có thể mở mắt rồi.”
Vân Đào chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
Kiếp trước cô sống ở thành phố từ khi sinh ra cho đến lúc qua đời, được chiếu sáng bởi ánh đèn, ngay cả khi thời tiết đẹp nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy lác đác một vài ngôi sao, hơn nữa còn như bị tấm vải che phủ, không đủ sáng.
Mà hiện giờ, cô đang đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, không có ánh đèn ô nhiễm, không khí trong lành, bầu trời trống trải và những ngôi sao lấp lánh, cô dường như giơ tay là có thể hái được ngôi sao.
Bầu trời đầy sao vô tận khiến tâm trí Vân Đào như được giác ngộ, cô không nhịn được bước lên phía trước, từng bước từng bước, như thể đang đi giữa các vì sao.
Một số tia sáng từ dưới lên xông vào tầm mắt, Vân Đào chăm chú nhìn, chưa kịp phân rõ nó là cái gì, thì tia sáng đó đã nổ bùm trên không trung, màu đỏ nồng cháy, màu trắng thanh nhã, màu hồng mộng mơ, màu xanh tươi mát…ngay lập tức lấp đầy toàn bộ tầm nhìn của cô.
Đó là pháo hoa. Sao lại có pháo hoa ở đây?
Nhìn kỹ, Vân Đào liền hiểu. Đây không phải pháo hoa, là dị năng của Sùng Minh, dị năng ánh sáng bao quanh dị năng bóng tối, dị năng bóng tối lại bao quanh các tinh hạch các hệ của zombie. Khi nó bay lên giữa không trung thì tinh hạch sẽ nổ tung, các mảnh tinh hạch nhỏ được dị năng ánh sáng chiếu vào thành những đốm sáng đầy màu sắc, rơi xuống biến thành pháo hoa.
Các mảnh vỡ tinh hạch sẽ không biến mất, các đốm sáng sẽ không tắt, hàng chục hàng trăm ngàn ánh sáng sẽ rơi xuống, giống như những ngôi sao rơi xuống trần gian.
Cảnh tượng này đẹp đến nghẹt thở.
Một ‘mặt trăng sáng’ khổng lồ từ dưới chân núi vọt lên, ánh sáng trắng dịu nhẹ chiếu sáng toàn bộ đỉnh núi. Vân Đào hít sâu một hơi khí lạnh liền không tự chủ ngừng thở, đưa mắt dõi theo nó, theo nó bay lên giữa không trung, sau đó nhìn nó nổ tung như pháo hoa, nhưng lần này không có ánh sáng nào rơi xuống, từ trong ‘mặt trăng sáng’ nhảy ra các loại động vật sống động như thật.
Có mèo vồ bướm, có chó đuổi nhau, có sóc ôm quả thông nhảy nhót, có chim cánh cụt lắc lư đi về phía trước, có hổ gầm thét, có sư tử thoải mái đi dạo, còn có một số con chim mà Vân Đào chưa thấy…
Chúng nhảy từ giữa không trung xuống đỉnh núi, vây quanh Vân Đào và Sùng Minh.
Có con thỏ nhỏ nhảy vào trong lòng Vân Đào, cảm giác áp lực của hiện vật khiến Vân Đào theo phản xạ cẩn thận đỡ lấy nó, còn có chim chóc nhiều màu sắc khác đậu vào đầu vai cô, nhẹ nhàng mổ vào tai cô. Con mèo tuxedo vốn đang ngồi xổm trên vai bên kia của cô duỗi móng vuốt ra từ sau lưng cô cào chim, con chim sợ hãi dang cánh bay đi, bay vòng quanh Vân Đào.
Vân Đào ôm con thỏ nhỏ nhìn Sùng Minh, ý cười dịu dàng, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt điểm xuyết ánh sáng.
Đầu ngón tay Sùng Minh lướt qua khóe mắt Vân Đào, “Anh làm những việc này không phải muốn nhìn thấy em khóc.”
“Ừ, không khóc, em sẽ không khóc.” Vân Đào ngẩng đầu, mở to mắt, không cho nước mắt rơi xuống, “Em chỉ cảm thấy, rất hạnh phúc mà thôi.”
Cô biết vì sao Sùng Minh lại làm như vậy, bởi vì cô từng phàn nàn đã lâu rồi cô không nhìn thấy một con vật bình thường nào, đây chỉ là một lời phàn nàn bình thường mà ngay cả cô cũng quên, không ngờ Sùng Minh lại nhớ kỹ, hơn nữa còn cố ý dùng tinh hạch và ngưng tụ dị năng cho cô xem.
Vân Đào kiễng mũi chân nhẹ hôn lên môi Sùng Minh, con thỏ nhỏ ôm trong ngực giãy thoát chạy trốn, hai tay trống không, cô thuận thế ôm lấy cổ Sùng Minh làm nụ hôn này càng sâu hơn.
Sùng Minh cúi xuống bế Vân Đào lên, hắn hôn lại cô, ôm cô quay lại lều.
Những ngọn đèn nhỏ trong lều vẫn sáng, ánh đèn dịu nhẹ, mộng ảo lại mơ hồ.
Vân Đào nằm trên tấm thảm mềm mại thoải mái, hai tay vẫn ôm cổ Sùng Minh như cũ, không nỡ buông ra, thậm chí tầm mắt cũng không nỡ rời khỏi mặt Sùng Minh.
Sùng Minh bất đắc dĩ cười nhìn cô, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má Vân Đào, “Một chữ cho dù đọc và viết lặp đi lặp lại bao nhiều lần, chữ sẽ trở nên không thể nhận ra nữa. Em nhìn anh như vậy, liệu anh cũng trở nên xa lạ và không thể nhận ra không?”
“Tất nhiên là không rồi.” Vân Đào đương nhiên muốn nhìn nhiều một chút, cô phải nhớ kỹ hắn, lông mày mũi môi, bất kỳ một chi tiết nào, cô đều phải nhớ kỹ.
“Chữ trở nên không thể nhận ra là vì sẽ không sinh ra tình cảm với một chữ. Nhưng em nhìn anh, em sẽ chỉ nhớ rõ hình dáng vẻ ngoài của anh hơn, giống như khắc sâu vào trong đầu, vĩnh viễn không bao giờ quên được.”
Sùng Minh dán sát hơn một chút, trên mặt hắn đều là ý cười, “Vậy anh có thể cho rằng là em thích anh không?”
Vân Đào mặt nóng bừng, cô không lảng tránh ánh mắt hắn, cũng không lảng tránh câu hỏi của hắn, “Ừ, em thích anh, Sùng Minh.”
Đây là lần đầu tiên Vân Đào trực tiếp gọi tên hắn, và sau đó là bốn chữ “em thích anh”.
Sùng Minh sững sờ trong giây lát, trong niềm vui xen lẫn nỗi buồn, hắn cúi người hôn cô.
“Cảm ơn.” Hắn nói.
Ngón tay lướt qua gương mặt Vân Đào, vuốt ve cổ, xương quai xanh của cô, chạm vào bộ ngực căng tròn mềm mại của cô. Lòng bàn tay của Sùng Minh rất nóng, cho dù cách một lớp vải mềm mại, đầu v* vẫn bị nhiệt độ nóng rực của hắn kích thích dựng thẳng lên.
“Ư ưm~” Vân Đào thoải mái rên rỉ, hai tay ôm cổ Sùng Minh nhẹ nhàng trượt xuống, chạm vào cơ thể Sùng Minh.
Lòng bàn tay cô càng nóng hơn. Từ khi sao chép dị năng hệ lửa và băng của anh em Kỷ gia, khi tâm trạng Vân Đào kích động, nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn so với người bình thường, khi tâm trạng ổn định, nhiệt độ cơ thể lại thấp hơn so với người bình thường.
Sùng Minh bị khí nóng của cô làm cho sống lưng tê dại, cho đến khi tay Vân Đào luồn vào trong quần áo của hắn, chạm vào eo hắn, hắn rốt cục không thể chịu nổi nữa, bắt lấy cái tay đang làm loạn của Vân Đào đặt ở bên tai cô.
“Đừng lộn xộn.” Trong giọng Sùng Minh rõ ràng mang theo tiếng thở dốc.
Trong đôi mắt như hố đen nhuộm đầy tình dục, Vân Đào cười ranh mãnh, bàn tay còn lại không bị bắt càng chọc mạnh vào cơ bụng của Sùng Minh.
Sùng Minh bật cười, “Em vẫn luôn to gan như vậy sao?”
Không đợi Vân Đào trả lời, hắn đã gật đầu trả lời, “Cũng đúng, dù sao cũng là người dám cưỡng gian anh.”
Ngón tay Vân Đào cứng đờ, muốn rút về nhưng đã không kịp, bàn tay này cũng bị Sùng Minh nắm lấy cổ tay đặt ở bên tai.
“Hy vọng em không phải hổ giấy.” Mười ngón tay Sùng Minh từ từ luồn qua các khẻ giữa các ngón tay Vân Đào, cho đến hai bàn tay mười ngón đan vào tay Vân Đào, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.
Hai chiếc tai hồ ly từ trong mái tóc chui ra được bao phủ một tầng dị năng ánh sáng, linh động run rẩy trên đầu Sùng Minh.
Vân Đào nhìn thấy, hô hấp cứng lại, nàng có loại dự cảm rất không tốt.
Quả nhiên, ánh sáng trắng dịu nhẹ dâng lên từ sau lưng Sùng Minh, chín chiếc đuôi hồ ly màu đen được dị năng bóng tối ngưng tụ sau lưng hắn, chín chiếc đuôi lớn bồng bềnh khiến lều trại vốn không lớn càng trở nên chật chội.
Vân Đào: “…”
Bây giờ nhận sai cầu xin tha thứ còn kịp không?
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 108 ★彡