Edit: Himee
“Đoàn trưởng, em sai rồi, em sai rồi, anh có thể thu hồi lại đuôi được không? Bây giờ em không thích hồ ly chín đuôi nữa.” Vân Đào co được dãn được, mặt mũi là cái gì, có thể ăn sao?
“Không thích?” Một câu hỏi có phần nguy hiểm.
Chín chiếc đuôi linh hoạt dường như có ý thức riêng của mình, thậm chí còn tức giận trước lời nói của cô, tất cả bọn chúng nhao nhao từ sau lưng Sùng Minh vòng lên, quấn quanh cơ thể cô.
Vân Đào vừa xấu hổ vừa ngứa, cô vặn vẹo cơ thể muốn trốn, nhưng cô có thể trốn ở đâu chứ, ngược lại cọ cứng Sùng Minh.
Cô không dám động đậy.
“Em thật sự sai rồi.” Vân Đào đáng thương nhìn Sùng Minh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không, em không sai.” Sùng Minh áp sát vào môi cô, “Là anh sai vì không chủ động.”
Vân Đào không có cơ hội nói tiếp, cô bị Sùng Minh chặn miệng, môi lưỡi dây dưa, quần áo bị đuôi cởi sạch sẽ, cô muốn khép hai chân lại, ngăn chặn chiếc đuôi xâm nhập, nhưng bị đuôi giữ lấy hai chân mạnh mẽ tách ra, lộ ra hoa huy*t đã sớm động tình chảy nước.
Lúc trước đầu của mình bị khe cửa kẹp sao, tại sao lại nghĩ đến hồ ly chín đuôi cơ chứ?
“Ư~ưm~!”
Đuôi lông xù quét qua quét lại miệng hoa huy*t của cô, kích thích âm vật, khiến cô không thèm để ý đến nụ hôn của Sùng Minh mà chỉ có thể rên rỉ theo bản năng.
Để chống lại khoái cảm không thể chịu nổi, cô siết chặt tay Sùng Minh đồng thời vặn eo để giảm bớt sự kích thích của chiếc đuôi, nhưng có vẻ như cô ấy di chuyển quá thường xuyên và quá nhiều, một cái đuôi khác quấn lấy eo cô, làm cô ngay cả vặn eo cũng không làm được.
Vân Đào thút thít hu hu hai tiếng, Sùng Minh buông môi cô ra, như cười như không nhìn cô, trên đôi môi mỏng gợi cảm lưu lại nước bọt từ nụ hôn mãnh liệt của hai người, dưới ánh đèn hiện ra ánh nước mập mờ.
Vân Đào chỉ nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn nữa, quay mặt đi nhẹ giọng cầu xin, “Em, haa~sai rồi… tốt, không tốt… anh đừng mà, ưm~”
Chiếc đuôi tiến thẳng vào trong cúc hoa, chỉ một đoạn ngắn, nhưng cũng khiến Vân Đào không nhịn được khẽ run, một dòng mật dịch chảy ra, thậm chí không nói được lời cầu xin tha nào.
Sùng Minh không ép Vân Đào nữa, hắn nắm lấy tay cô, thò tay từ vạt áo vào trong người mình, dùng ngón tay cô chạm vào cơ bụng hắn.
Đầu ngón tay Vân Đào nóng lên, Sùng Minh ngăn chặn khoái ý mãnh liệt, nói với Vân Đào: “Đừng? Anh còn tưởng anh đang thỏa mãn em chứ.”
Mặt Vân Đào cũng sắp chín rồi, “Em không dám nữa, anh, a~ha~ tha cho em đi mà, hừ ưm~ lần này thôi… cầu, cầu xin anh…”
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên làm tình với Sùng Minh ở Hải Châu, ba cái miệng trên dưới được đối xử công bằng, cùng lúc làm với Úy Lý và Khúc Vô Dạng còn kích thích hơn. Chính vì kích thích quá mức, nên càng về sau cô không thể phân biệt được mình đang làm tình với một mình Sùng Minh hay là với nhiều Sùng Minh cùng một lúc.
Ách… Hình như cả hai đều có vẻ hợp lý.
Vì không muốn bị Sùng Minh ** đến mức không biết đông nam tây bắc, đừng nói tỏ ra yếu đuối để cầu xin Sùng Minh buông tha, để cô mặt dày biến thành cô mèo học tiếng mèo kêu cũng được!
Sùng Minh không nhịn được bật cười ra tiếng, Vân Đào chắc chắn là người hèn nhát nhất mà hắn từng gặp. Nhưng cô đã cầu xin hắn, cho dù cô có giả vờ đáng thương thì hắn cũng không nỡ từ chối cô nữa.
“Như em mong muốn.”
Chín cái đuôi đột nhiên bùm bùm biến mất, hóa thành những đốm sáng nhỏ bay trong lều, tạo thêm một chút mập mờ trong không gian chật hẹp.
Sùng Minh nhìn thấy đôi mắt Vân Đào lập tức sáng lên, thậm chí còn có mừng thầm không thể che giấu, hắn nhịn không được muốn cười, trên thực tế hắn quả thực đã nở nụ cười.
Hắn nằm cạnh Vân Đào, tay sờ hoa huy*t Vân Đào, ngón tay chậm rãi cắm vào một ngón, “Đào Đào, em có biết bộ dáng này của em có thể gợi lên dục vọng chinh phục của đàn ông không?”
Hắn muốn ấn trụ vẻ tinh quái của cô.
“Hả?” Vân Đào mơ màng, cô như thế nào?
Không, điều này không quan trọng, quan trọng là ngón tay Sùng Minh ở trong cơ thể cô.
Bởi vì phần lớn thời gian cô không dám nhìn vào mắt Sùng Minh nên ngay từ đầu, Vân Đào sẽ lơ đãng chú ý đến những bộ phận khác của Sùng Minh, ví dụ như môi, mũi, tay của hắn. Trong số đó, bàn tay là quan trọng nhất, nhìn chằm chằm vào bàn tay con người sẽ dễ dàng hơn chút.
Sùng Minh bị dị năng bóng tối ăn mòn nhiều năm, không thường xuyên tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, vì vậy làn da của hắn luôn lộ ra vẻ tái nhợt không khỏe mạnh, một đôi tay thon dài cân đối gần như trắng đến phát sáng, thật khó để Vân Đào không chú ý tới nó.
Những ngón tay lật trang sách, những ngón tay xoa mép cốc, những ngón tay chạm vào đôi môi mỏng, những ngón tay chạm vào má cô… và đang cắm vào trong hoa huy*t cô.
Cô không dám nghĩ những thứ không nên nghĩ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể không nghĩ về nó.
“A…” Vân Đào lên đỉnh.
Tay Sùng Minh bị nước mật tưới ướt sũng, hắn nhất thời không hiểu Vân Đào vì sao lại lên đỉnh nhanh như vậy, dù sao hắn vừa mới đem ngón tay cắm vào, còn chưa kịp di chuyển.
“Đào Đào…”
Vân Đào xấu hổ không muốn gặp người, tốt xấu gì cô cũng coi như là ma cũ có kinh nghiệm, sao lại biểu hiện như người mới thế này.
“Không cần nới rộng đâu, anh vào đi.” Nới rộng thêm nữa, cô sợ lại lên đỉnh nữa mất.
“Được.” Sùng Minh rút ngón tay ra, đứng dậy cởi quần áo, phóng thích dương v*t đã sớm cương cứng không kiềm chế được.
Hắn cúi người xuống, đặt quy đầu lên miệng hoa huy*t, thở hổn hển hôn Vân Đào, dị năng ánh sáng được truyền đến cô qua môi lưỡi, cùng lúc đó, dương v*t cũng từ từ tiến vào hoa huy*t, đâm thẳng vào hoa tâm.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 109 ★彡