Editor: Himee
Vân Đào quỳ gối ngồi ở trên giường, cởi thắt lưng Tô Bình Trắc, cởi cúc quần rối kéo khóa. Chỉ có một lớp đồ lót mềm mại bao bọc dương v*t, hoàn toàn không thể giấu được, phồng lên một khối lớn.
Vân Đào cắn răng cầm lấy quần lót và quần ngoài của Tô Bình Trắc kéo xuống, dương v*t thô dài thoát khỏi sự áp chế cuối cùng, nảy ra trước mặt Vân Đào, gần đến cô có thể cảm nhận được hơi nóng dương v*t đang tỏa ra, gần đến nỗi cô chỉ cần vươn đầu lưỡi ra là có thể liếm được.
Đây là lần đầu tiên Vân Đào được nhìn thấy dương v*t của đàn ông gần như vậy.
Đối lập với dương v*t trắng hồng tuyệt đẹp của Diệp Hào, dương v*t của Tô Bình Trắc hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài dè dặt và lạnh lùng.
Mạch máu xanh tím trên dương v*t giống như rễ cây cổ thụ quấn chặt nhiều năm, gần như điên cuồng và thô bạo mà đẩy lớp thịt mỏng lên, khiến nó trông vô cùng dữ tợn.
Hơn nữa dương v*t của Tô Bình Trắc hướng về phía trước, hơi cong cong, giống như vương giả cao ngạo đang nhìn xuống chúng sinh.
Điều khiến Vân Đào giật mình chính là dương v*t của Tô Bình Trắc đang phát sáng! Là phát sáng theo nghĩa đen không phải ảo tưởng của Vân Đào!
Ánh sáng trắng dịu nhẹ bao phủ lên dương v*t dữ tợn, tạo nên sự tương phản rất lớn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hệ thống: [ Ối trời ơi, đã như thế này rồi mà Tô Bình Trắc vẫn đang dùng dị năng để áp chế ham muốn tính dục.]
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Bình Trắc, phát hiện Tô Bình cũng đang nhìn cô. Hai tay hắn dùng sức nắm lấy khung giường, gân tay trên mu bàn tay nổi lên, mặt đỏ bừng, ánh mắt giãy dụa, dường như nhịn đến rất khó chịu.
Vân Đào không còn do dự nữa, hai tay nắm lấy dương v*t của Tô Bình Trắc. Khoảnh khắc cô cầm vào, Tô Bình Trắc sướng đến nỗi cả người run lên.
Tô Bình Trắc rên khẽ hừ một tiếng, những giọt mồ hôi chảy ra vì nhẫn nhịn đang tụ lại một chỗ, trượt qua cằm rơi xuống chóp mũi Vân Đào.
Vân Đào vô thức nuốt nước bọt, bởi vì uống quá nhiều rượu nên miệng cô khô khốc, ngay cả cổ họng cũng bắt đầu khô, cô rất muốn uống nước, nhưng nếu lúc này rời đi uống nước,Tô Bình Trắc sẽ rất tức giận ấy nhỉ?
Cô không biết cảm giác phát tác nghiện tình dục là như thế nào, vì thế hệ thống đã đưa ra cho cô một ví dụ, nói đại khái chính là trúng một loại thuốc kích thích tình dục rất mạnh.
Vậy tốt hơn hết vẫn nên nhẫn nhịn đi, kết thúc nó càng nhanh càng tốt là được, sau đó Vân Đào bắt đầu vuốt ve dương v*t của Tô Bình Trắc.
Tô Bình Trắc lúc đầu cảm thấy rất sướng, khoái cảm xông từ dưới lên thẳng lên đỉnh đầu, trán hắn để trên mép giường, nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của Vân Đào chơi đùa với dương v*t của mình, loại cảm giác này vừa kỳ lạ vừa khiến người ta chìm đắm.
Nhưng sau một lúc, hắn cảm thấy không đúng lắm, hắn không biết chỗ nào không đúng, nhưng chính là không đúng. Dục vọng của hắn không được thỏa mãn, huống chi là được giải phóng, thậm chí càng ngày càng không thể chịu nổi.
Vân Đào, cô rốt cuộc là tới hỗ trợ hay tới thêm dầu vào lửa đấy hả?
Lặp đi lặp lại một động tác máy móc sẽ khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, chẳng hạn như Vân Đào giờ phút này, cô cảm thấy đã qua rất lâu rồi nhưng Tô Bình Trắc vẫn chưa chịu bắn. Chẳng lẽ hắn nhịn ba năm liền phát sinh vấn đề, không thể bắn đấy chứ?
Sau khi say rượu đầu óc cô vốn đã mơ hồ, lặp đi lặp lại một việc như vậy trong thời gian dài, cô liền thấy mệt mỏi, cánh tay mỏi nhừ, lòng bàn tay nóng bừng phát đau, cô còn đang rất khát nữa.
Trước mặt có nước, nước từ trong mắt quy đầu Tô Bình Trắc chảy ra, trong mắt Vân Đào, kia gọi là trong suốt long lanh, thơm ngon.
Cô không nhịn được, lại gần vươn đầu lưỡi liếm một chút, kết quả nước chảy ra càng nhiều, cô vui vẻ ngậm lấy đỉnh quy đầu, sau đó giống như uống trà sữa mà hút từng ngụm một…
“A, Vân Đào!” Tô Bình Trắc giống như bị sét đánh, dòng điện mạnh từ xương cụt chạy thẳng lên trên, sướng đến nỗi khiến toàn thân hắn tê dại.
Vân Đào nhả ra, ngẩng đầu, bộ dáng ủy khuất đáng thương, “Không thể uống sao? Nhưng tôi thật sự rất khát.”
Tô Bình trắc còn chưa kịp mở miệng, Vân Đào chỉ tưởng là hắn không đồng ý, vì vậy dứt khoát buông dương v*t của Tô Bình Trắc ra lui về phía sau, tức giận bày tỏ sự bất mãn, “Tôi không giúp anh nữa! Chu Bái Bi nhà anh, chỉ muốn tôi làm việc, không cho tôi uống nước!”
*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá trong tác phẩm 《Nửa đêm gà gáy》của Trung Quốc.
Tô Bình Trắc: “…”
Hắn suýt nữa quên mất việc Vân Đào uống say, hắn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể dỗ thôi.
“Lại đây, tôi cho cô uống.” Giọng điệu của Tô Bình Trắc hiếm khi thay đổi từ lạnh lùng thường ngày trở nên dịu dàng, giống như anh trai nhà bên.
Vân Đào vừa nghe lại được uống trà sữa, vui vẻ tiến lại gần, “Vẫn là Tô tiên sinh tốt nhất!”
Lời này thành công lấy lòng Tô Bình Trắc, hắn vỗ về hai má Vân Đào, “Ngoan nào, há miệng ra.”
Vân Đào rất nghe lời ngoan ngoãn há miệng, Tô Bình Trắc đỡ dương v*t của mình chậm rãi đẩy vào miệng Vân Đào.
“Ha…” Tô Bình Trắc không nhịn được rên rỉ ra tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cái này hoàn toàn khác với việc Vân Đào dùng tay giúp hắn, quy đầu được ngậm trong khoang miệng ấm áp, như thể hắn đã bước vào một thế giới khác.
Dục vọng lúc này hoàn toàn bị kích động, dẫn dắt hắn giật dây, thúc giục hắn, muốn hắn dùng sức đâm vào, đâm vào sâu trong cổ họng Vân Đào, hết lần này đến lần khác.
Đầu lưỡi Vân Đào bị quy đầu của Tô Bình Trắc đè ép không thoải mái, liền bắt đầu di chuyển xung quanh, khiến Tô Bình Trắc sống không bằng chết, cô cũng không quên “Trà sữa trân châu” của mình, lần sau mút còn mạnh hơn lần trước.
Ống hút to như vậy, sao hút không được trà sữa nhỉ? Chắc là bị trân châu chặn rồi, dùng thêm lực hút mới được?
Tô Bình Trắc bị hành động của cô đánh bại, dị năng ánh sáng đang bao trùm trên dương v*t tản ra thành những điểm sáng rồi nhanh chóng biến mất.
Hắn giữ lấy đầu Vân Đào, dưới háng dùng sức một cái, dưới sự trơn trượt của nước bọt Vân Đào, quy đầu thuận lợi cắm vào tận cổ họng.
“Ư!” Vân Đào bị đâm vào liền chảy ra nước mắt sinh lý, cô chống lên đùi Tô Bình Trắc, muốn đẩy hắn ra.
“Đừng lo Đào Đào, đừng sợ.” Tô Bình Trắc thở dốc, đặt tay lên mặt Vân Đào, kích hoạt dị năng ánh sáng, ánh sáng trắng dịu nhẹ xuyên vào, làm dịu đi cảm giác khó chịu do dương v*t quá lớn gây ra.
Vân Đào nhanh chóng ngừng vùng vẫy, thậm chí cô còn cảm thấy sự ấm áp và vui vẻ, thoải mái, dị năng của Tô Bình Trắc thật thần kỳ.
Tô Bình Trắc bắt đầu co giật, Vân Đào có thể nhìn thấy dương v*t của Tô Bình Trắc ra vào ở khoảng cách gần, thần kinh dục vọng bị kích thích, cô không kìm được phun ra ít d*m thủy, nhưng cô thật sự rát khát, khát đến mức có thể chịu đựng được sự trống rỗng của hoa huy*t, hoặc khi cả hai hòa làm một, cô chỉ nghĩ đó là khát nước, dù sao đầu óc cô cũng đang mơ hồ.
Cô khó khăn ngước mắt lên nhìn Tô Bình Trắc, giống như vừa rồi, Tô Bình Trắc cũng cúi xuống nhìn cô. Không biết từ lúc nào hắn đã tháo kính ra, lộ ra đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Trong đôi mắt hắn ngập tràn hơi thở xâm lược phá vỡ dục vọng, Vân Đào không sợ hãi mà hung dữ trừng mắt nhìn lại, cô thậm chí còn véo thật mạnh vào mông Tô Bình Trắc.
Có chuyện gì xảy ra với người này vậy? Đã nói sẽ cho người ta uống nước mà?!
Tô Bình Trắc: “…”
Vân Đào, đây là cô tự tìm đấy nhé!
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 26 ★彡