Editor: Himee
Vân Đào bám vào lam lao lên mặt nước, đuôi cá phủ đầy vảy trơn trượt, không còn gì để dựa vào nên cô chỉ có thể bám vào trên người Lam Chu để giữ thăng bằng.
Sự tò mò của cô về hình dạng người cá của mình, còn lấn át những phản ứng cắn trả trong cơ thể vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.
Cô di chuyển như thể đang nhấc chân lên, có lẽ là dùng quá nhiều lực, chiếc đuôi màu xanh hồng phấn xinh đẹp cuốn lên một vũng nước và đập thẳng vào đầu họ.
Lam Chu không nhịn được cười ra tiếng, hắn vén lại mái tóc bị dội ướt của Vân Đào ra sau tai, “Phải có quá trình mới quen được, bây giờ em có muốn thử không?”
“Bây giờ?” Vân Đào có chút hoài nghi, “Trong bồn tắm?”
Bồn tắm đã quá chật chội đối với hai người trong hình dạng người cá.
“Tất nhiên là không.” Lam Chu gõ nhẹ vào chóp mũi Vân Đào, “Trước tiên hãy nín thở đi đã.”
Vân Đào nghe lời làm theo, sau đó cũng không thấy Lam Chu làm cái gì. Cửa hàng quần áo rộng hơn 300m2 bỗng bị nước trong suốt sạch sẽ lấp đầy.
Bản năng sợ nước của Vân Đào khiến cô vội vàng che miệng mũi, cô kinh ngạc nhìn Lam Chu.
Cho dù là hệ người cá, không thể nói được trong nước, Lam Chu cầm lấy tay Vân Đào, hướng dẫn cô chạm vào mang đóng mở sau tai.
Lam Chu dùng khẩu hình nói chuyện: Đừng sợ, sẽ không chết đuối đâu.
Vân Đào gật đầu, từ từ thả lỏng tay đang bịt mũi miệng, sau đó cô thử miệng mở miệng, để nước chảy vào miệng một cách tự nhiên. Lúc đầu cô còn có chút sợ hãi, thậm chí còn bị sặc một chút, nhưng ngay sau đó cô nhanh chóng nhận ra sự khác biệt, phổi không khó chịu vì thiếu oxy, dường như cô thực sự đang thở bằng mang tai.
Cô thậm chí còn phát hiện có thêm một lớp màng mỏng trên nhãn cầu có thể giúp cô nhìn rõ dưới nước.
Trời ạ, mình thật sự biến thành người cá trong truyền thuyết ư, vậy khi khóc nước mắt của mình cũng có thể biến thành ngọc trai sao?
Lúc cô nghĩ ngợi lung tung, Lam Chu bơi nhẹ nhàng từ trong bồn tắm ra ngoài, áo choàng rộng thùng thình và mái tóc dài màu trắng tự nhiên xõa ra trong nước, khiến hắn trông càng giống tiên nhân phiêu nhiên muốn bay.
Vân Đào nhất thời nhìn đến ngây người. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lam Chu bơi quanh bồn tắm, đưa tay về phía Vân Đào, mời cô, giống như một quý ông tại vũ hội mời người phụ nữ mình yêu thích khiêu vũ cùng mình.
Vân Đào hoảng hốt cảm giác mình là cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, hốc mắt cô nóng lên, cô nắm lấy tay Lam Chu một cách chậm rãi nhưng không chút do dự.
Lam Chu cười rộ lên, trong con ngươi xanh trong suốt tràn đầy vui mừng, hắn dắt Vân Đào, dẫn cô bơi du lịch trong vùng nước nhỏ này.
Vân Đào giống như một đứa trẻ mới biết đi, lúc đầu cô đã được Lam Chu kéo đi, sau đó một mình lảo đảo tự bơi, cho đến cuối cùng cô có thể nhanh chóng lật mình, chạy nước rút và lặn xuống nước.
Lam Chu lơ lửng trong nước, nhìn Vân Đào vui vẻ giống như một đứa trẻ, nụ cười và vẻ yêu chiều trên mặt vẫn chưa hề tiêu tan, mãi cho đến khi Vân Đào lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh mới lộ ra chút kinh ngạc và ngoài ý muốn.
Lam Chu dang rộng hai tay, chiếc áo choàng lớn hoàn toàn cởi ra. Chiếc áo choàng mềm mại và mỏng manh nhảy múa trong nước theo sự dao động của dòng nước, thật đẹp mắt.
Vân Đào nhào vào trong lòng hắn, hắn ôm lấy cô, áo choàng thu lại, quấn hai người cùng một chỗ.
Vân Đào ôm eo hắn ngửa đầu nhìn hắn, nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt xanh trong veo ấy tràn ngập ánh sáng mà hắn chưa bao giờ có, sạch sẽ, thuần khiết, tràn đầy sức sống.
Có một giọng nói đang vang lên.
Chiếm hữu cô ấy, chiếm hữu cô ấy, chiếm hữu cô ấy.
Đừng buông, đừng buông, đừng buông.
Hắn không muốn buông tay, hắn không muốn trả cô lại cho bọn họ đâu, hay là giết hết bọn họ đi. Sau khi giết họ, Vân Đào sẽ không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn. Thật tuyệt.
Đôi mắt Lam Chu quá mức u ám, Vân Đào nhận ra, cô không biết tại sao, ôm Lam Chu chặt hơn, sau đó nhẹ nhàng xoa lưng Lam Chu, vỗ nhẹ hắn như trấn an trẻ sơ sinh.
Lam Chu cười khổ, bản thân thì đang nghĩ cách giết người cô ấy quan tâm, còn cô thì lại an ủi mình, so sánh với cô ấy, bản thân thật bỉ ổi.
Hắn cúi đầu hôn cô, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mắt Vân Đào nữa.
Lớp vảy dưới thắt lưng bụng hai người mở ra, lộ ra dương v*t cứng rắn và âm đ*o mềm mại. Anh tiến vào bên trong cô, cô tiếp nhận hắn, bọn họ hòa hợp như vậy.
Đuôi cá màu xanh lam và màu xanh hồng phấn quấn quýt trong nước, cọ xát, vỗ theo sự co giật của tình dục. Những chiếc vây đuôi mềm mại như chiếc kéo chụm lại rồi tách ra, đẩy dòng nước ra, giúp cả hai bơi trong nước.
Cảm giác làm tình trong nước thế nào khi không có điểm tựa?
Cảm giác trong giấc mộng xuân không có trời đất, không có vạn vật, trên toàn thế giới chỉ có nhau đã thành hiện thực.
Nếu không có sự can thiệp của các yếu tố bên ngoài thì khoái cảm khi sẽ tăng gấp đôi.
Âm hộ được kéo căng hoàn toàn, ngay cả những đường gân rất nhỏ nhô ra cũng có thể được Vân Đào cảm nhận được. Sự kích thích rất nhỏ khi chúng nó cọ vào thịt mềm giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm mùa hè, đếm không xuể, nhưng tồn tại rất rõ ràng.
Vân Đào muốn chuyển hướng qua tiếng rên, phóng thích khoái cảm đang ập đến, nhưng trong cổ họng đều là nước, thanh âm bị ngăn chặn, khoái cảm cũng bị ngăn chặn.
Cô sắp phát điên rồi.
Cô thậm chí không thể bảo Lam Chu nhẹ và chậm một chút, cô cố gắng giao tiếp với Lam Chu bằng khẩu hình, nói một đống khiến Lam Chu nhìn cũng không hiểu, hoặc nhìn hiểu cũng giả vờ không hiểu, ** cô càng ngày càng mạnh.
Vân Đào tức giận đến mức cắn vào vai Lam Chu để chống lại khoái cảm gần như phá hủy ý thức của cô, kết quả cô không biết khi hệ người cá kích động sẽ vô thức để lộ hàm răng sắc nhọn của mình.
Một cái cắn này của cô liền nhìn thấy máu, mùi máu trong miệng cùng vệt máu lan ra trong nước khiến cả người Vân Đào cứng đờ, âm đ*o vô thức kẹp chặt và hút vào, Lam Chu không kịp đề phòng trực tiếp bị cô kẹp đến bắn.
Vân Đào vừa dùng dị năng ánh sáng chữa trị miệng vết thương cho Lam Chu, vừa chịu đựng những cú thúc trả thù của Lam Chu, không tới vài cái liền run rẩy nghênh đón cao trào.
Huhuhu, về sau sẽ không bao giờ làm tình ở trong nước nữa, hành xác mà.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 76 ★彡