Editor: Himee
Sau khi giải trừ dục hỏa cắn trả, Vân Đào cả người vô lực, nằm trên ghế sofa để mặc cho Lam Chu dùng máy sấy tóc sạc điện khò tóc cho cô.
Đừng hỏi tại sao không gian của Lam Chu lại có máy sấy tóc sạc điện, cho dù hắn có lấy ra ghế massage điện cho Vân Đào, cô cũng sẽ không ngạc nhiên.
Người có không gian tuyệt vời, nhưng bây giờ cô cũng có không gian nhé, hihi.
Chiếc ghế sofa là chiếc Vân Đào đã ngủ trước đó, cô vô cùng xấu hổ khi nằm trên đó, nhưng cũng không tiện bảo Lam Chu đổi cái khác, nếu không đến lúc Lam Chu hỏi tại sao, hay là không thoải mái?
Cô biết trả lời thế nào? Chả nhẽ nói tôi mơ một giấc mộng xuân, làm tình với anh trong hình dạng người cá trên sofa này chắc?
Không! Đánh chết cô cô cũng không nói.
Để giảm bớt sự xấu hổ, Vân Đào đành phải tìm chuyên để nói: “Tại sao tôi biến về hình dạng con người vẫn là bộ dáng này?”
Làm gì có cô gái nào có thể từ chối tai vây cá, tóc trắng và mắt xanh chứ!
Lam Chu nghe ra sự tiếc nuối của cô, “Có lẽ vì hệ người cá của em là sao chép, nhưng như vậy rất tốt, đi ra ngoài là hệ người cá rất bất tiện.”
Cũng đúng. Nhưng những vấn đề mới lại xuất hiện.
“Vậy em có thể rơi nước mắt thành ngọc trai giống như anh không?”
Nhớ lại việc mình cố tình rơi nước mắt để tỏ ra yếu đuối, Lam Chu có chút ngượng ngùng, “Tốt nhất là không thể. Từng có một hệ người cá bị bán vào địa điểm giải trí vui chơi vì rơi nước mắt thành ngọc trai, ngày nào cũng bị người ta ngắm nhìn rơi nước mắt, sau đó mắt hắn bị mù vì khóc, cũng không thể rơi nước mắt nên đôi mắt đã bị moi ra bán đấu giá.
Tim Vân Đào thắt lại, cảm thấy khó chịu, “Xin lỗi.”
Tai vây cá, tóc trắng và mắt xanh là nỗi đau của hệ người cá, rơi nước mắt thành ngọc trai càng đau hơn. Bản thân lại cảm thấy tiếc nuối vì không thể có được những thứ này, cái này có khác gì cắm dao nhỏ lên người hệ người cá.
“Người phải xin lỗi không phải là em.” Lam Chu cất máy sấy tóc, lấy ra một chiếc lược gỗ cổ chải tóc cho Vân Đào,” Đào Đào, em quá lương thiện.”
“Đây không phải là đạo đức và lễ nghi cơ bản nhất mà mọi người nên có sao?” Vân Đào vẫn luôn coi mình là một người bình thường, nói cô lương thiện, cô ấy cũng có những suy nghĩ nhỏ nhặt của riêng mình. Nói cô ác độc, cô cũng không thể làm điều ác. Cô không tốt không xấu, chỉ là một trong vô vàn chúng sinh thôi.
“Có ý nghĩ này cũng rất hiếm có, huống chi bây giờ là tận thế.”
“Lam Chu,” Vân Đào quay đầu nghiêm túc hỏi hắn, “Anh đi cùng em đi? Mọi người ở đội Bạch Sư đều rất tốt, anh sẽ thích bọn họ.”
Đồng tử Lam Chu hơi giãn ra, sau đó chậm rãi nở nụ cười, “Được.”
Thích không? Ha.
“Vậy cứ quyết định thế đi!” Vân Đào thực sự rất vui vẻ, mỉm cười dịu dàng nhìn Lam Chu, nhấc bắp chân lên rồi hạ xuống nhiều lần, dùng mu bàn chân đập vào ghế sofa.
Khóe mắt cô thoáng thấy hai tay Lam Chu chải tóc cho mình, cô tò mò nắm lấy cổ tay trái ngắm nghía, “Em nhớ trên cổ tay anh có đeo một sợi dây đỏ, sao bây giờ lại không thấy?”
“Cất đi rồi.”
“Bảo sao.” Vân Đào cho rằng đó là một sợi dây thừng của Erwin Schrödinger*, thỉnh thoảng vô tình lọt vào tầm mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại không thấy đâu.
*Erwin Schrödinger: nhà vật lý người Áo
“Là một người rất quan trọng để lại cho anh.”
“Ồ.” Vân Đào không tiện hỏi thăm việc riêng của người khác, nhưng Lam Chu chủ động nhắc tới, cô cũng có chút tò mò, “Là con gái sao?”
“Ừ.”
“Cô ấy có đẹp không?”
“Ừm.”
“Đẹp hơn em ư?”
Lam Chu nhìn Vân Đào, cong khóe môi gật đầu, “Ừ, còn đẹp hơn anh.”
Hai mắt Vân Đào đột nhiên sáng lên, “Còn đẹp hơn cả anh? Cô ấy là ai vậy? Sau này em có cơ hội gặp được cô ấy không?”
“Ừ, sẽ có cơ hội.” Lam Chu không trả lời là ai, chỉ bổ sung trong lòng: là em, cô gái ngón giữa.
“Em không ghen sao?”
“Không đâu, anh lại không thích cô ấy, em đoán cô ấy là người thân hoặc là bạn thân của anh, dù sao cũng không phải người anh thích.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Vân Đào lắc lắc cổ tay trái, những hạt ngọc trai nhỏ xâu trên mái tóc trắng lắc lư, “Nếu mà là cô gái mà anh thích, làm sao anh có thể đeo cái này cho em. Đây là nước mắt của anh nha Lam Chu.”
Đây là nước mắt của anh nha Lam Chu.
Lam Chu nhất thời không nói nên lời.
Vân Đào nằm xuống, nghiêng mặt dán lên mu bàn tay, mặt và môi bị ép cong lên, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
“Vì thế, hoặc là cô ấy không phải người anh thích, hoặc anh là tra nam. Em cảm thấy anh không phải tra nam.”
Lam Chu không nhịn được bật cười, em sai rồi, cô gái ngón giữa, nhìn thấy tượng gỗ thỏ nhỏ trước mộ, anh đã động tâm.
Nhưng anh sẽ không nói đâu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Em nói đúng.” Lam Chu cúi người ấn vào lưng Vân Đào, chẳng biết dương v*t cương cứng đã để ở cổ Vân Đào từ lúc nào.
Vân Đào bị bỏng đến mức kêu lên, “Lam Chu!”
“Anh muốn em.” Giọng nói khàn khàn của Lam Chu dán vào vành tai Vân Đào, khiến Vân Đào nghe thấy trong lòng cam thấy ngứa ngáy.
Vân Đào nghiêng người, né tránh dương v*t của Lam Chu, đỏ mặt trừng hắn. Người này không mệt sao?
Lam Chu thuận thế kéo Vân Đào nằm ngửa trên ghế sofa, đồng thời hai tay bắt được tay Vân Đào, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, ấn ở trên đỉnh đầu Vân Đào.
Hắn cúi người, đặt lên môi Vân Đào, nói lại: “Rất muốn em.”
Hắn hôn cô, không cần bất kỳ kỹ thuật nào đã khiến Vân Đào ý loạn tình mê.
Vân Đào có chút hoảng hốt, thực tế và mộng cảnh dường như chồng chéo lên nhau.
Lam Chu hôn môi cô, xương quai xanh của cô, mút đầu v* cô, hôn vào bụng dưới. Hắn tách hai chân cô ra và nói,
“Đào Đào, nơi này của em có nốt ruồi đỏ.”
Vân Đào chống nửa người lên, hình ảnh Lam Chu hình dạng con người và hình dạng người cá chồng lên nhau rồi tách ra, chồng lên nhau rồi lại tách ra.
Lam Chu hôn vào nốt ruồi đỏ trên âm đ*o cô.
Vân Đào dùng sức khép chân lại, nhưng lại bị Lam Chu mở ra càng rộng, âm đ*o cũng vì thế mà mở ra cái miệng nhỏ nhắn của mình, mật dịch động tình từ trong âm đ*o chảy ra.
Lam Chu im lặng vài giây, sau đó cúi người, vươn đầu lưỡi liếm từ dưới lên trên, cuốn mật dịch vào trong miệng.
“A~”
Bởi vì đã đoán được nên lần này Vân Đào không bị kích thích đến cao trào, nhưng điều kích thích hơn cả cao trào là mọi thứ đều trùng khớp với những gì xảy ra trong giấc mộng xuân của cô.
Cô có loại cảm giác xấu hổ bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu, điều này làm cô không dám nhìn Lam Chu, thậm chí không dám từ chối hắn, nằm thẳng tùy ý Lam Chu muốn làm gì thì làm.
“Có vẻ như em rất thích.” Lam Chu nhìn d*m thủy càng ngày càng nhiều, hắn tiếp tục liếm hoa huy*t của Vân Đào, đầu lưỡi tiến vào, lần sau sâu hơn lần trước, mỗi lúc một cọ xát âm vật mạnh hơn.
“Ha a~ha a~” hai tay Vân Đào ôm chặt ghế sofa, không kiềm chế được mà rên rỉ, “Ưm~hừ ưm~Lam Chu~không, đừng, liếm~ha a~a~”
Lam Chu dừng lại một lúc, “Được thôi.”
Sau đó hắn ngậm miệng, dùng sức hút một cái.
“A~~~” Vân Đào duỗi thẳng toàn thân, sau đó mềm nhũn từng centimet khi đến đoạn cao trào, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt khi nhìn thấy Lam Chu liếm khóe môi tiến lại gần cô, thực sự hận không thể cắn mấy cái.
“Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Đáng tiếc Vân Đào không còn sức để tính sổ với Lam Chu, vì dương v*t của Lam Chu đã tiến vào cô một lần nữa.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 77 ★彡