Dị năng hệ bóng tối khác với những dị năng khác. Những dị năng giả khác, chẳng hạn như Kỷ Hàm dị năng lửa và Kỷ Thâm dị năng băng, dị năng của bọn họ bị sẽ bị cảm xúc ảnh hưởng.
Một ví dụ khác như Khúc Vô Dạng có hệ lôi, thân thể hắn sẽ vô thức phóng điện, tuy nhiên, khi cấp độ dị năng của họ tăng lên, họ ngày càng trở nên thành thạo hơn trong việc khống chế nó, tác động của dị năng đối với họ sẽ ngày càng nhỏ đi.
Nhưng dị năng bóng tối thì khác, nó mạnh đến mức mang đến tác hại là ăn mòn cơ thể dị năng giả, mà khi cấp độ của dị năng giả càng cao cao, sự ăn mòn của cơ thể càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sở dĩ Sùng Minh thức tỉnh dị năng bóng tối là vì hắn cầm kịch bản tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, cũng là tiêu chuẩn về vẻ đẹp, sức mạnh và thiết lập đau khổ.
Sùng Minh mất mẹ khi khi hắn ba tuổi, bố Sùng nhanh chóng tái hôn và cưới người vợ thứ hai, sinh một cặp song sinh.
Em trai và em gái của hắn là những người đầu tiên biến thành zombie lúc tận thế mới bắt đầu, cha và mẹ kế của Sùng Minh không những không muốn giết chết cặp song sinh biến thành zombie, mà còn nuôi nấng chúng dưới tầng hầm.
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất của nhà họ Sùng.
Khi đó Sùng Minh liều mạng mỗi ngày đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, thức ăn cho người sống và thức ăn cho người chết, nhưng đổi lấy nhiều nhất được một câu, vì sao không phải là mày.
Vì sao không phải mày biến thành zombie?
Phải, tại sao? Sùng Minh cũng nghĩ không ra.
Sau này, vật tư trở nên khan hiếm, thật sự không tìm được thịt sống, mẹ kế suy sụp tinh thần chủ động dùng bản thân để bọn chúng ăn, lúc bố Sùng phát hiện ra thì đã quá muộn, chỉ kịp kéo mẹ kế bị gặm đến máu thịt mơ hồ, chẳng bao lâu, mẹ kế cũng hóa thành zombie.
Bố Sùng bắt đầu ngày đêm canh giữ cửa tầng hầm, doanh nhân nổi tiếng một thời trở nên tóc bạc, da nhăn nheo, trở thành một loại zombie khác.
Nửa tháng nữa trôi qua, một lần Sùng Minh ra ngoài tìm vật tư trở về nhà, thấy bố Sùng cầm một cái rìu cứu hỏa đứng ở cửa tầng hầm ngầm, trên rìu đều là máu, đỏ và đen trộn lẫn với nhau, trên đó còn dính những sợi tóc.
“Bố đã giết hết bọn họ rồi.” Bố Sùng nhìn Sùng Minh với vẻ mặt không biểu cảm, “Con kéo bọn họ đi chôn đi, chôn xong thì chúng ta rời đi, không phải con nói thành phố này sắp thất thủ rồi à?”
Zombie càng ngày càng nhiều, vật tư càng ngày càng khó tìm, Sùng Minh đã có ý định rời đi từ lâu, nhưng bố Sùng đã nhiều lần nghiêm khắc từ chối ý kiến này.
Tại sao bố lại đột nhiên thay đổi thái độ?
“Được rồi.” Sùng Minh để ý, tới gần tầng hầm ngầm nghe động tĩnh bên trong.
Rất yên tĩnh, không có tiếng gầm gừ không ngừng nghỉ của dã thú như thường lệ.
Bố không nói dối. Sùng Minh trong lòng vui mừng.
Hắn đặt ba lô xuống, lấy ra nửa chai nước khoáng duy nhất hôm nay tìm được và một cái bánh mì nhỏ đến đáng thương đưa cho bố Sùng, “Bố ăn trước đi, lát nữa lên đường sẽ không có thời gian.”
Bố Sùng nhận lấy, đẩy cửa tầng hầm ra, ông không nhìn Sùng Minh mà nói, “Vào đi, chôn sớm rồi đi sớm.”
Sùng Minh không nghi ngờ ông ta bước vào, sau đó cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại và khóa trái.
Sùng Minh lập tức hiểu ra, toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Trong tầng hầm ngầm yên tĩnh, không phải vì bố Sùng giết mẹ kế, em trai và em gái hóa zombie, mà là bố Sùng đã ném người vào, bọn họ đang ăn người đó.
Chính vào lúc này, Sùng Minh đã thức tỉnh dị năng hệ bóng tối, làn sương đen nuốt chửng mẹ kế và hai đứa em lao về phía hắn, nhưng cơ thể hắn cũng bị dị năng bóng tối ăn mòn đau đến sống không bằng chết.
Hắn lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi thấm ướt quần áo, đau đớn khiến ý thức mơ hồ, hắn nhìn thấy cửa tầng hầm ngầm được mở ra, nhìn thấy bố Sùng đi vào.
“Bố, con đau quá.” Sùng Minh đưa tay về phía bố Sùng, nhưng đổi lấy sự chất vấn của ông ta, hỏi hắn đã đưa vợ con ông ta đi đâu.
Sùng Minh không còn kìm được nước mắt và sự tủi thân, “Con cũng là con của bố, tại sao bố lại làm như vậy? Tại sao?”
Chắc bố Sùng điên rồi, ông ta đột nhiên bình tĩnh tiếp nhận sự thật, giơ rìu cứu hỏa lên, “Đúng vậy, con là con trai bố, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì nên đầy đủ mới đúng, tại sao con lại muốn đi?”
Chiếc rìu sắc bén giáng xuống, Sùng Minh trốn tránh, nhưng không thể tránh được hoàn toàn. Chiếc rìu nhắm vào cổ đã rơi xuống vai sau.
Đau quá, hắn thật sự đau quá.
Dị năng bóng tối vừa thức tỉnh đột phá tới cấp hai. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau đó nuốt chửng bố Sùng.
Sau đó Sùng Minh rời khỏi nhà, gặp Tô Bình Trắc, Úy Lý, Diệp Hào, Kỷ Thâm và Kỷ Hàm, Đào Đào.
Những gì bạn đánh mất sẽ luôn quay trở lại với bạn theo cách khác, phải không?
“Tao muốn cứu anh ấy.” Vân Đào không có chút do dự, “Không phải mi đã nói chỉ cần tao còn tuổi thọ thì sẽ không chết, vì thế không có quang ánh sáng cũng không sao, về phần dị năng bóng tối sẽ gây tổn thương cho cơ thể…”
Vân Đào nhìn nhìn Sùng Minh đang hít thở yếu ớt trên giường, “Sùng Minh có thể chịu được, không có lý gì tao không chịu được, huống chi tao còn là phiên bản yếu ớt hơn.”
Hệ thống: [ …Được rồi.]
Quyết định rồi thì không chần chờ nữa.
Vân Đào lấy nước từ trong không gian ra lau người cho Sùng Minh, ngày thường Sùng Minh luôn ăn mặc nghiêm túc, Vân Đào chỉ biết Sùng Minh gầy gò, làn da trắng bệch. Mãi cho đến khi cởi sạch quần áo Sùng Minh, phát hiện hắn cũng không phải là loại gầy yếu bệnh tật lâu năm, vóc dáng cân đối, vai rộng eo hẹp, cơ bắp rắn chắc có lực, thậm chí còn có cơ bụng.
Tuy nhiên, làn da nhợt nhạt của hắn là thật, cộng với việc mất máu quá nhiều, lúc này toàn bộ cơ thể trông trắng đến mức gần như phát sáng.
Sau khi lau sạch vết máu trên người Sùng Minh và mình, Vân Đào quỳ xuống giữa hai chân Sùng Minh.
Sùng Minh đang hôn mê, cô phải khiến dương v*t của hắn cứng lên trước đã.
Ra tay với người đang hôn mê, Vân Đào không những chưa bao giờ làm, thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, hơn nữa đối tượng còn là Sùng Minh, phải biết rằng bình thường cô cũng không dám nhìn Sùng Minh. Nếu Sùng Minh tỉnh lại, nhất là tỉnh dậy trên đường…
Vân Đào rùng mình một cái.
Nhưng Sùng Minh hoàn toàn gọi không tỉnh, cô cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, bỏ đi, tiếp tục vậy.
Cô cúi người xuống, cầm lấy dương v*t mềm nhũn của Sùng Minh, để nó dựng lên một chút, sau đó cô thè lưỡi ra liếm nhẹ lên quy đầu. Sau khi hoàn toàn ướt, cô ngậm quy đầu vào trong miệng, đầu lưỡi vòng quanh quy đầu, lúc thì chui vào trong mã mắt, lúc thì dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát rãnh vành quy đầu dương v*t.
dương v*t của Sùng Minh có phản ứng, bắt đầu chậm rãi dựng lên.
Vân Đào lấy lại tự tin, cô hóp miệng lại, chậm rãi hút dương v*t của Sùng Minh vào trong miệng.
Trong miệng hầu như không có không khí, thịt mềm dính chặt vào dương v*t, mỗi khi Vân Đào hóp vào, dương v*t lại cứng thêm một chút.
Sau khi dương v*t hoàn toàn tiến vào trong khoang miệng, Vân Đào ngừng mút nó, cô nhấp nhô lên xuống, để dương v*t xoay tròn trong khoang miệng, bắt chước dương v*t mở rộng lãnh thổ trong âm đ*o.
“Ưm…” dương v*t truyền đến khoái cảm khiến Sùng Minh vô ý thức rên rỉ một tiếng.
Tiếng rên rỉ thoải mái của một người đàn ông là chất độc trí mạng, Vân Đào nghe được đầu óc nổ tung, một phần vì cô sợ Sùng Minh tỉnh lại, một phần vì khống chế âm thanh, trong âm đ*o của cô chảy ra mật dịch, làm ướt một vùng ga trải giường nhỏ.
Vân Đào quyết định tốc chiến tốc thắng, cô cầm dương v*t đã cứng lên, di chuyển đầu lên xuống để dương v*t ra vào trong khoang miệng, khi cắm vào cô thả lỏng khoang miệng để cho nó đi sâu vào, khi rút ra cô co miệng lại và dùng sức mút thật mạnh, khoảng 10 lần như thế, dương v*t đã đứng hẳn lên.
Vân Đào nhả ra dương v*t, thay đổi tư thế ngồi lên eo Sùng Minh, sau đó giữ dương v*t chọc vào hoa huy*t đã lầy lội từ lâu, rồi từ từ ngồi xuống.
“Ha a…” Sướng quá!
Cảm giác tê dại từ xương cụt bắt đầu truyền khắp toàn thân, sướng đến mức Vân Đào suýt nữa thì xụi lơ gục xuống người Sùng Minh, may mà cô kịp thời chống đỡ.
Cô phải chậm lại.
Vân Đào chống hai tay ở bên người Sùng Minh, khom lưng, hơi thở nặng phả vào xương quai xanh và trên ngực Sùng Minh, sau đó cô nhìn làn da Sùng Minh hơi đỏ lên, cô dường như cảm thấy có gì đó nên chuyển tầm mắt nhìn lên, lướt qua môi mũi Sùng Minh, đối diện với đôi mắt như lỗ đen của Sùng Minh.
Ahhhh, cứu tui!
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 79 ★彡