Editor: Himee
Đồng tử và tròng mắt Sùng Minh đều quá đen, một chút ánh sáng cũng không chiếu vào được, Vân Đào cảm thấy chột dạ, cả người bối rối, toàn thân căng thẳng, âm đ*o đang bao bọc dương v*t tự nhiên co rút lại, kẹp đến nỗi khiến Sùng Minh rên rỉ ra tiếng.
“Vân Đào, cô…” Sùng Minh tỉnh dậy khi Vân Đào tiến vào, khoái cảm tột cùng và xa lạ bùng nổ trong nỗi đau kéo dài ba năm, giống như pháo hoa nở rộ trong bóng tối, đánh thức hắn khỏi giấc ngủ sâu trong bóng tối.
Khi mới tỉnh lại, ý thức của Sùng Minh còn chưa rõ ràng lắm, nhưng phản ứng của cơ thể lại chân thật truyền đạt cho hắn, cho đến khi đối diện với ánh mắt hoảng loạn của Vân Đào, hắn mới hiểu rõ tình hình hiện tại.
dương v*t của hắn cắm sâu vào trong cơ thể Vân Đào.
Toàn thân hắn đang bốc cháy.
Vân Đào cuống quít đứng dậy, dương v*t cương cứng bị ép cựa quậy bên trong cơ thể, vô tình chạm vào điểm G nhạy cảm của cô.
“Ha a~” cơ thể Vân Đào run lên, mật dịch tưới lên dương v*t Sùng Minh, dương v*t vì thế càng thêm cứng trướng to.
“Đi xuống!” Sùng Minh nhịn đến khó chịu, hắn nhắm mắt, dùng dùng giọng điệu gay gắt chưa từng có ra lệnh cho Vân Đào.
“Đoàn trưởng, anh nghe em giải thích.” Vân Đào không dám cử động, nhưng cũng không nghe theo Sùng Minh, “Em không phải ham muốn sắc đẹp của anh mà thừa dịp đi vào, em là đang giúp anh, thật đó, em làm vậy là để chuyển… sao chép dị năng ánh sáng sang cho anh, anh bị thương quá nặng, em không có cách nào chữa khỏi cho anh nên chỉ có thể nghĩ đến cái này…”
Nói xong, nước mắt Vân Đào không kìm được rơi xuống.
Trong mắt cô, Sùng Minh giống như một người thầy, cô kính trọng và ngưỡng mộ hắn, chưa bao giờ có ý nghĩ xấu về hắn. Nhưng hiện giờ cô lại làm điều này trong lúc hắn đang bất tỉnh, cho dù là vì cứu hắn, cô cũng vô cùng khó xử.
Nước mắt rơi xuống bụng Sùng Minh, lành lạnh.
Sùng Minh siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại cũng không đủ, quay mặt sang một bên nói: “Tôi nói lại lần nữa, đi xuống.”
“Em không xuống!”
Chuyện đã đến nước này, nếu không thể thành công chuyển dị năng ánh sáng sang cho Sùng Minh, chẳng phải cô sẽ chết vô ích sao?
Sùng Minh không ngờ Vân Đào ngày thường sợ hãi như chim cút trước mặt hắn lại kiên cường như thế, hắn kinh ngạc mở mắt, chống một tay muốn ngồi dậy, “Ai cho cô lá gan, cô…”
Hắn còn chưa ngồi dạy đã bị Vân Đào ghì vào bả vai ấn trở về, Vân Đào hoảng sợ, đối mặt với đôi mắt đen láy của Sùng Minh, run rẩy hỏi hệ thống: “Hệ, hệ thống, với tình trạng hiện giờ của Sùng Minh, nếu đánh nhau, tôi có thể sống sót không?”
[ Hắn đã hao hết dị năng rồi, chỉ còn cách cái chết hai hoặc ba hơi thở, hắn chắc chắn không đánh lại cô đâu.]
Vậy thì tốt.
Vân Đào nuốt nước bọt, mặc dù cô ấy đang giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run rẩy, “Xin, xin lỗi, đoàn trưởng.”
“Cô sẽ không…” Sùng Minh còn chưa nói, đã cảm nhận được cái lạnh ở cổ chân và cổ tay, hắn nghiêng đầu nhìn, ha, sao Vân Đào dám, sao cô ấy dám?
Vân Đào kích hoạt dị năng hệ kim, bốn sợi xích sắt khóa chặt hai chân và hai tay Sùng Minh (cụt tay cũng không buông tha), cố định Sùng Minh thành chữ đại (大) trên giường.
Hệ thống: […] Ký chủ thật đỉnh!
“Vân! Đào!” Sùng Minh thật sự tức giận, gằn từng chữ gọi tên Vân Đào, ánh mắt cũng vô cùng dọa người.
Vân Đào sắc mặt trắng bệch, vội vàng xé tờ rơi che đôi mắt Sùng Minh.
“Đoàn trưởng, chỉ một lần thôi, anh chỉ cần bắn vào em một lần thôi, để em sao chép dị năng ánh sáng sang cho anh, nếu anh vẫn tức giận thì có thể phạt em, được không?”
Sùng Minh dường như biết sự đe dọa của đoàn trưởng không thể thay đổi được suy nghĩ của Vân Đào, cơ thể căng thẳng của hắn thả lỏng, giọng điệu trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, “Đào Đào, cô không được sao chép dị năng bóng tối của tôi.”
Hệ thống: [ Ký chủ, hắn tức giận không phải vì không muốn làm tình với cô, mà vì hắn không muốn cô sao chép dị năng bóng tối, hắn rất yêu cô, thật đấy, tôi khóc chết mất, huhuhu…]
“Anh biết rất rõ tình trạng cơ thể của em, không phải sao?”
Hắn ngày đêm phải chịu đựng sự ăn mòn của dị năng bóng tối, một mình hắn chịu đựng là quá đủ rồi, hắn không muốn Vân Đào phải trải qua dù chỉ một chút cái loại đau thấu tâm cam đó.
Vân Đào kìm nén tiếng nức nở, cố gắng làm cho giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Em chọn làm điều này vì em biết điều đó. Em có dị năng ánh sáng, em sẽ không đau, chờ em sao chép sang cho anh, anh cũng sẽ không phải đau nữa.”
Sùng Minh nhẹ nhàng thở dài, một người cha đã nhìn thấu những lời nói dối của con mình, “Nếu đơn giản như cô nói, đám Diệp Hào cũng không thể chỉ có một dị năng.”
Vân Đào không phản bác, Sùng Minh không phải là người dễ bị lừa.
“Tôi nghĩ vừa nãy cô muốn nói là chuyển sang, nếu chuyển dị năng ánh sáng cho tôi, cô lấy cái gì để chống lại sự ăn mòn của dị năng bóng tối?”
“Đào Đào, cô không giỏi nói dối.”
Sùng Minh bị bịt mắt không nhìn thấy được bộ dáng của Vân Đào, thật lâu sau vẫn không nghe thấy Vân Đào trả lời, cho rằng Vân Đào đã dao động.
“Vết thương của tôi không còn nghiêm trọng nữa, chỉ cần hấp thụ mấy viên tinh hạch là được rồi, cô không cần lo.”
Lâu rồi Sùng Minh không có nói nhiều như vậy, sự không lưu loát trong giọng nói biến mất, để lại giọng nói nguyên bản nhất của hắn, trong trẻo dễ nghe.
“Nghe lời, xuống đi.” Hắn nói.
Đáp lại hắn là Vân Đào áp sát lại, đầu tiên là bụng dưới, sau đó là hai khối mềm mại trước ngực, hắn cảm nhận được hơi thở Vân Đào phả bên môi, rất gần.
“Em mặc kệ, hôm nay anh phải bắn cho em.”
“Đào… ư!” Đôi môi bị chặn lại, đầu lưỡi bị dây dưa, dương v*t ra vào âm đ*o theo tiết tấu nhấp nhô của Vân Đào…
Đầu óc Sùng Minh ong ong, đây là lần đầu tiên hắn hôn một người cô gái, lần đầu tiên hắn làm tình với con gái, đúng là bất ngờ.
Dị năng của mình không phải hệ bóng tối thì tốt rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đáng tiếc…
Không thể, Đào Đào, tuyệt đối không thể!
Sùng Minh cố gắng vùng vẫy, dây xích kêu lạch cạch, chẳng mấy chốc vết đỏ xuất hiện trên cổ tay và mắt cá chân. Hắn đương nhiên có thể dùng dị năng bóng tối ít ỏi của mình để tấn công Vân Đào, nhưng hắn làm sao nỡ dùng dị năng bóng tối tấn công Vân Đào chứ.
“Xoẹt” dòng điện vang lên, Sùng Minh bị dị năng hệ lôi của Vân Đào lan khắp cơ thể, lần này ngay cả sức để giãy dụa cũng không có.
Sùng Minh ngừng giãy dụa, Vân Đào ngồi dậy ngừng hôn hắn, hắn cũng không nói gì, bộ dáng nằm yên cam chịu.
Vân Đào thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào Sùng Minh chắc đã tiếp nhận hiện thực đi, thế là cô bắt đầu hết lòng kiểm soát cuộc làm tình không bình đẳng này, chẳng mấy chốc cô đã phát hiện ra vấn đề. Nửa giờ trôi qua, Sùng Minh vẫn chưa xuất tinh, thêm mười phút nữa, hắn vẫn không bắn…
Hệ thống: [ Ký chủ, đừng đánh giá thấp một người đàn ông có thể chịu đựng nỗi đau suốt ba năm mà không kêu một tiếng, hắn đang cố nhịn không bắn, hắn rất yêu cô, thật đó, tôi khóc chết mất, huhuhu…]
“Mi chỉ là một cái dữ liệu, khóc cái gì mà khóc, nghĩ cách đi!
Hệ thống: [ Được, tôi đã sưu tầm được một số tiếng kêu trên giường khiến đàn ông chỉ cần nghe sẽ không nhịn được xuất tinh, cô có thể thử tham khảo.]
Vân Đào nhìn thoáng qua, trước mắt liền biến thành màu đen, hệ thống toàn sưu tầm cái gì vậy?
Chim của anh lớn quá, lỗ nhỏ của em sắp hỏng rồi~
Ông xã, *** của anh nóng quá, a~ thật sảng khoái, sâu hơn một chút đi ông xã, ** vào bên trong đi, a~
Còn có phiên bản nữ tôn cổ đại chém đầu:
Con đĩ, bổn cung ra lệnh ngươi phải bắn vào bên trong bổn cung ngay bây giờ, nếu không ta sẽ chém đầu ngươi…
Vân Đào: “???
Bỏ đi, biết hệ thống không đáng tin mà.
Vân Đào suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiêng người về phía Sùng Minh, cô thổi nhẹ vào tai Sùng Minh, sau đó sau đó nói với vẻ ngạc nhiên và có chút chế nhạo.:
“Đoàn trưởng, anh không được à~”
Tinh dịch nóng rực tràn vào trong âm đ*o, nóng đến mức khiến cơ thể Vân Đào phát run.
Sùng Minh bắn rồi, cô dường như không còn nữa.
٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶٩(๑> ₃ <)۶
ミ★ hết chương 80 ★彡