*Từ chương này là bước ngoặt của đôi nam - nữ chính nên sẽ đổi xưng hô thân mật hơn.
Lại một tia chớp lại xé toạc màn đêm lần nữa.
Ngón tay Tiêu Văn Cảnh siết chặt bên hông, ánh mắt không rời khỏi mặt Nguyễn Linh Huyên.
Hắn đã nhớ rõ ràng, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, không kiếp nào giống nhau.
Vậy nên thay vì chôn vùi những chuyện này trong lòng hắn, lại khiến Nguyễn Linh Huyên lo lắng khó hiểu, chẳng bằng hắn nói rõ ràng với nàng.
Dù sao, ngay cả những chuyện tồi tệ nhất cũng không thể thay đổi và cũng không thể ảnh hưởng đến kiếp trước của họ.
“Đại Chu khai chiến với Bắc Lỗ, trong triều hỗn loạn, phụ hoàng lo loạn trong giặc ngoài, bởi vì khinh địch, người lệnh cho ta thân chinh, sau khi ta và nàng thành hôn tình cảm rất tốt, chắc chắn nàng phải đi theo ta, nhưng khi đó cơ thể ta không ổn, lặn lội đường xa ngã bệnh mấy lần, nàng vì không muốn ta gặp nguy hiểm nên nhân lúc ta bệnh nặng mang hổ phù đi, thuyết phục Phó tướng theo nàng ra tiền tuyến.”
Nguyễn Linh Huyên khẽ há miệng, giật mình không thôi.
“Nhưng quân lực của Bắc Lỗ cũng không yếu kém như tình báo, vậy nên thế công rất mãnh liệt, quân ta rơi vào thế hạ phong do bị tình báo sai, thương vong nặng nề...” Tiêu Văn Cảnh ngừng nói, hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mộng ấy, hắn cảm thấy lồng ngực thắt lại, thở không ra hơi.
“Vậy… Ta đã chết trên chiến trường ư?” Nguyễn Linh Huyên tự suy ngẫm một lát cũng đã rõ, nàng chưa từng đánh trận, cứ thế liều lĩnh xông ra tiền tuyến, nếu như không chết, đó là chuyện phải thắp hương cảm tạ, nếu chết thì cũng không có gì lạ.
Nàng bật thốt ra câu ấy với vẻ hời hợt, nét mặt Tiêu Văn Cảnh căng thẳng, như thể nàng nói mà chẳng kiêng kị điều gì.
“Cái này thì có là gì, có phải chàng cũng không chắc chắn, cũng chưa hẳn chuyện này đã xảy ra ở kiếp trước, lui lại một vạn bước*, dù kiếp trước có chuyện đó thật thì cũng chưa chắc sẽ xảy ra ở kiếp này.”
*Lui lại một vạn bước: Đây là một mệnh đề trần thuật mang tính giả thiết, ý định của người nói là giải thiết điều gì đó sẽ không xảy ra trong những trường hợp bình thường, song người nói vẫn không thể đảm bảo 100% điều đó sẽ không xảy ra.
“Chắc chắn sẽ không xảy ra.” Tiêu Văn Cảnh sửa lại lời của nàng, lại nghiêm mặt nói: “Vậy nên lời tiếp theo ta càng muốn nói với nàng.”
Vẻ mặt Nguyễn Linh Huyên nghiêm túc: “Được, chàng nói đi, ta đang nghe đây.”
Mây đen dày đặc, báo hiệu cho một trận mưa đêm không thể tránh được.
“Chiến sự giữa Bắc Lỗ và chúng ta là không thể tránh khỏi, nhưng vì chuyện An Ninh Trưởng Công chúa, tạm thời không thể trực tiếp khai chiến với Bắc Lỗ, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa hòa thân đưa mắt tiễn Yến Thư đi Bắc Lỗ trước, chờ sau khi đón Trưởng Công chúa về mới điều động quân đội.”
“Yến Thư?” Nguyễn Linh Huyên lo lắng: “Thật sự muốn đưa nàng ấy qua đó sao?”
“Người Bắc Lỗ cũng không ngốc, không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng, nếu chúng ta không tỏ ra thành tâm như thế, làm sao bọn chúng có thể buông bỏ đề phòng.”
“Như vậy có được không?” Nguyễn Linh Huyên vừa lo lắng cho Tiêu Yến Thư, cũng lo lắng cho Đại Chu sau khi khai chiến.
Phải biết rằng Đại Chu cũng không phải là nước giàu với lực lượng binh mã hùng mạnh, nước chỉ có hai đời quân vương, vả lại cuộc chiến phòng ngự với Tây Cương và Nam Di chưa bao giờ ngừng nghỉ, việc nuôi quân và huấn luyện binh sĩ là gánh nặng rất lớn với quốc gia.
Nếu trận đại chiến này với Bắc Lỗ không thể đánh bại đối thủ hoàn toàn thì đây là sẽ chuyện khá nguy hiểm với Đại Chu.
“Yên tâm, lần này ta sẽ đi.” Tiêu Văn Cảnh thấp giọng nói.
“Sao cơ!” Nguyễn Linh Huyên bước lên giữ chặt tay áo hắn: “Nhưng mà… Nhưng mà không phải chàng đã nhìn thấy, trận chiến này không dễ đánh, rất nguy hiểm, trong triều vẫn còn rất nhiều mãnh tướng, nhất quyết phải để chàng đi sao?”
Nàng mới không yên tâm, không hề yên tâm chút nào.
“Hơn nữa, chàng không đi gặp Chu Bình à? Không phải hắn cũng đã nói không cho chàng đi đánh trận chiến này ư?” Nguyễn Linh Huyên cố gắng thuyết phục Tiêu Văn Cảnh từ bỏ ý nghĩ này.
Thấy Nguyễn Linh Huyên sốt ruột, Tiêu Văn Cảnh vẫn giữ kiên nhẫn, chờ nàng nói hết những gì muốn nói rồi mới xoa đầu nàng, chậm rãi nói: “Ta đã gặp hắn, cũng biết ý của hắn nhưng ta muốn đi, bởi vì chúng ta muốn một trận chiến tất thắng, Đại Chu không chịu nổi chiến dịch lâu dài, thế nên năm đó ngoại tổ phụ ta mới phải ra quyết định đó.”
“Thẩm Hầu gia?”
Tiêu Văn Cảnh gật đầu: “Chu Bình đã kể với ta về trận chiến cuối cùng của ngoại tổ phụ.”
Năm đó Thẩm Hầu gia phụng mệnh thảo phạt Bắc Lỗ, đến nửa đường lương thảo cung ứng theo không kịp, trước mặt ông ấy chỉ có một con đường… Lui binh.
Nhưng lui binh đồng nghĩa với việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ, các tuyến phòng thủ đánh hạ được sẽ sớm bị người Bắc Lỗ vẫn còn bảo tồn thực lực chiếm lĩnh lại lần nữa, biên cảnh nguy hiểm cận kề, Đại Chu cũng nguy hiểm cận kề.
Cuối cùng Thẩm Hầu gia quyết định mang theo số lương thực còn sót lại, một mình tiến vào đại mạc, chém giết quân Bắc Lỗ để bổ sung lương thảo, cũng may cho ông ấy, vào thời khắc cuối cùng đã tìm được cứ điểm của Bắc Lỗ, liều mạng lưỡng bại câu thương, cũng gây thiệt hại nghiêm trọng cho Bắc Lỗ, tiêu hao chủ lực của bọn chúng, giúp Đại Chu có thời gian nghỉ ngơi mười năm.
Cả một đội quân Thẩm gia không ai sống sót, người sống sót duy nhất chính là Chu Bình được phái đi gom góp quân lương.
Tuy nhiên, vì che đậy chuyện lương thảo, quân Thẩm gia bị gán ô danh, Chu Bình cũng bị coi là đào binh, bị truy nã khắp nơi, hắn ta không dám mà cũng không thể trở về quê hương, chỉ có thể dựa vào khả năng ít ỏi của mình để cố gắng tìm ra chân tướng năm đó.
Hạt mưa li ti rơi xuống từ bầu trời, lông mi Nguyễn Linh Huyên ướt sũng: “Nhưng ta lo cho chàng.”
“Nàng tin ta không?”
“Tất nhiên ta tin chàng.” Nguyễn Linh Huyên cắn môi dưới, cố gắng nén khóc, cũng may chỉ một lát sau trời đổ mưa lớn, nước mưa ướt đẫm khuôn mặt hai người.
Tiêu Văn Cảnh giúp nàng kéo mũ trùm lên, che phủ mái tóc mềm mịn của nàng để ngăn nước mưa: “Đây chính là chuyện ta muốn nói.”
“Chuyện ta muốn làm, ta không muốn giấu nàng, chuyện này nguy hiểm ta cũng không nên giấu nàng.” Tiêu Văn Cảnh cúi đầu, nhìn vào mắt nàng mà nói: “Chúng ta sống lại một đời, là vì điều gì?”
“Là vì điều gì?” Nguyễn Linh Huyên thì thào lặp lại theo hắn.
“Là để gặp lại một số người lần nữa, gặp lại vài việc lần nữa... Và đưa ra một số quyết định một lần nữa.”
Bất kể là giấc mộng hay là kiếp trước, hắn đều không muốn nhìn thấy cảnh Nguyễn Linh Huyên chết ngay trước mắt mình.
Nguyễn Linh Huyên vẫn đang ngẩn người, Tiêu Văn Cảnh đã mở rộng vòng tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống lòng hồ, gợn lên làn sóng lăn tăn.
Chẳng mấy chốc, hắn lại buông tay ra, cười nói với nàng: “Sắp mưa to rồi, mau trở về đi.”
…
Đúng như Tiêu Văn Cảnh nói, người Bắc Lỗ nhanh chóng nhận được tin Đại Chu đồng ý hòa thân, phái sứ đoàn tới Thịnh Kinh.
Nguyễn Linh Huyên vào cung gặp Tiêu Yến Thư.
Trong một khoảng thời gian ngắn mà dường như nàng ấy đã trưởng thành, nắm tay nàng, hào hứng dẫn nàng đi khắp nơi tham quan của hồi môn của nàng ấy.
“Linh Huyên, ngươi đừng lo lắng ta, Thái tử ca ca đã nói với ta, chỉ cần đón được An Ninh cô cô, Thận Hành sẽ lập tức dẫn ta rời đi, chỉ là đáng tiếc những món đồ tốt này, phải cho không hời cho Bắc Lỗ rồi!”
“Thận Hành?” Nguyễn Linh Huyên rất bất ngờ.
“Đúng vậy, phụ hoàng phái bốn ám vệ làm thị vệ của hồi môn của ta, thái tử ca ca bảo Thận Hành đi theo, đề phòng vạn nhất.” Nói đến chuyện hòa thân, Tiêu Yến Thư cũng không bi thương như Nguyễn Linh Huyên dự liệu, nàng ấy vô cùng thoải mái, ngược lại còn an ủi Nguyễn Linh Huyên: “Lúc trước khi Bắc Lỗ cầu hòa thân, ta rất sợ, đến tối đều trốn đi khóc, nhưng sau đó ta nghĩ có phải năm đó An Ninh cô cô cũng sợ giống như vậy không. Nhưng vì Đại Chu, cô cô vẫn đi, hiện giờ người ở Bắc Lỗ cũng không vướng bận gì, Khả Hãn giết trượng phu của người, giết con của người, cô cô chỉ muốn về nhà... Ta cũng là Công chúa, các tướng sĩ đổ máu vì nước nhà, ta cũng không phải không thể hy sinh chút gì đó.”
Nguyễn Linh Huyên nắm chặt tay nàng ấy: “Hoàng tằng tổ mẫu ở trên trời nhất định sẽ phù hộ người bình an quay về.”
Tiêu Yến Thư nhoẻn miệng cười với nàng, trên gương mặt thanh tú có chút khát khao: “Còn nhớ lúc ở chùa Đại Bảo Tương ta rút được quẻ xăm kia không? Phật tổ đã nói ta phải gả hai lần đấy! Khi nào ta trở về nhất định phải nhờ phụ hoàng chọn cho ta một Phò mã hợp ý nhất, đến lúc đó ngươi lại đến uống rượu mừng của ta nhé!”
Nguyễn Linh Huyên lau nước mắt, cười gật đầu: “Nhất định!”
…
Nửa tháng sau, Nguyễn Linh Huyên mới biết lúc trước Tiêu Tông Vĩ nói rời đi là có ý gì.
Bởi vì người hộ tống Tiêu Yến Thư hòa thân chính là hắn ta.
Nhớ hồi đó lúc còn đọc sách ở Văn Hoa điện, người nói muốn Công chúa hòa thân là hắn ta, bây giờ người hộ tống Công chúa hòa thân cũng là hắn ta, cuối cùng lại thành lời sấm.
Ngày Công chúa xuất phát hòa tiết trời nắng ráo, không hề ảnh hưởng đến việc dân chúng vây xem.
Lần trước Công chúa Đại Chu hòa thân đã chuyện của mấy chục năm trước, chắc hẳn rất nhiều người chưa được chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng như thế, vậy nên lần này người xem đứng đầy trên phố, mọi người đều muốn tận mắt chứng kiến cảnh hòa thân rầm rộ.
Nguyễn Linh Huyên muốn tiễn Tiêu Yến Thư, từ lúc sớm nàng dẫn Nguyễn Linh Chuỷ đến nơi đội ngũ phải đi qua mà ít người chờ, nhìn đoàn xe lần lượt đi qua, trong lòng cũng thấy trống trải.
Của hồi môn bồi giá của Công chúa một nước càng phong phú thì mới khiến không người khác nghi ngờ.
Rất ít người biết được sự thật, ngay cả Nguyễn Linh Chuỷ cũng không biết nguyên do trong đó, chỉ hy vọng của hồi môn phong phú như vậy có thể giúp Công chúa ở Bắc Lỗ sống tốt hơn một chút.
Tuy rằng nguyện vọng này như hoa trong gương - trăng trong nước, như lâu đài xây trên cát, song ai cũng hiểu điều đó không đáng tin.
Người Bắc Lỗ sao có thể thật lòng đối tốt với Công chúa Đại Chu chứ?
Không một ai tin.
Một con ngựa đơn độc rời khỏi đội ngũ, Nguyễn Linh Chuỷ đưa tay che ngang xương lông mày để nhìn rõ hơn, là Tiêu Tông Vĩ đã lâu không gặp.
Trông hắn ta gầy hơn trước kia, mặc nhuyễn giáp, cũng có chút khí phách của vị tướng quân trẻ tuổi.
Nguyễn Linh Huyên nhìn hai người do dự một lát, thức thời di chuyển sang bên cạnh.
Tiêu Tông Vĩ cưỡi ngựa tiến lên, cũng không đến gần mà vẫn duy trì đúng mực, như thể chỉ cần nhìn từ xa là đủ rồi.
“Cảm ơn.” Nguyễn Linh Chuỷ đột nhiên nói với hắn ta.
Tiêu Tông Vĩ lập tức hiểu ý nàng ấy, khẽ mỉm cười, hắn ta nói: “Đại hôn của nàng, ta không về kịp, không được nhìn thấy dáng vẻ đội mũ phượng của nàng rồi.”
Không về kịp?
Giọng điệu này của hắn ta không giống như đang viện cớ gạt người.
Nhưng vì sao lại không về kịp? Hắn ta chỉ đi đưa dâu, cũng không phải ở lại Bắc Lỗ, chuyến này cả đi cả về cũng chỉ kéo dài hai tháng, nếu cưỡi ngựa thì còn đi nhanh hơn nữa, vẫn còn đủ thời gian trước đại hôn của nàng ấy.
Cũng không phải Nguyễn Linh Chuỷ nhất quyết muốn Tiêu Tông Vĩ đến xem đại hôn của mình, chỉ là lời này của hắn ta khiến tim nàng ấy chợt nảy lên, có hơi bất an.
“Nếu ngài đến, ta sẽ càng vui.” Nhiều năm hiểu nhau, làm bạn với nhau, tình cảm luôn rất phức tạp, đội mũ phượng chính là điều hắn ta đắn đo sau khi buông tay, nàng ấy cần gì phải ngượng nghịu lưu tâm.
Nghe nàng ấy nói thế, ánh mắt Tiêu Tông Vĩ lộ rõ vẻ sửng sốt, xa xa có người đang gọi hắn ta, Tiêu Tông Vũ kéo dây cương quay đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng mới quay đầu nhìn Nguyễn Linh Chuỷ, gật đầu nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Hết thảy đều tựa như cuộc đối thoại câu được câu chăng và bình thường giữa người bạn cũ với nhau, hai người họ nói tạm biệt nhau, sau khi chúc bình an thuận lợi, một người rời đi, một người dừng tại chỗ, đưa mắt tiễn đội ngũ dần dần đi xa.
Nguyễn Linh Huyên lưu luyến không rời, cưỡi ngựa đi theo xe ngựa của Tiêu Yến Thư, nhìn nàng ấy đỏ mắt quay đầu lại, vẫy tay hết lần này đến lần khác, bảo nàng trở về.
Nàng lấy tay áo lau nước mắt, ghìm ngựa dừng tại cổng thành.
Đội ngũ đưa dâu uốn lượn như con rắn dài, đội danh dự cưỡi ngựa, trai tráng nâng của hồi môn, hùng dũng oai vệ tiến về phía trước, rời xa Thịnh Kinh phồn hoa.
Lại qua hơn nửa tháng, đoán chừng đội ngũ hòa thân sắp đến Bắc Lỗ, Đại Chu tập kết lương thảo và quân đội, chính thức tiến quân về phía Bắc Lỗ.
Lễ tuyên thệ trước khi xuất quân diễn ra ngay trên cổng thành nguy nga của thành Thịnh Kinh, bên dưới là một toán gồm ba mươi nghìn binh mã của Kinh đô được Thịnh Kinh cử ra, do thái tử giữ Hoàng kỳ, thay mặt Hoàng đế lên phía bắc tập hợp với đoàn quân khác, đích thân chinh phạt Bắc Lỗ, có thể cổ vũ tinh thần của binh sĩ vô cùng lớn.
Ba mươi ngàn người đông nghịt tập trung tại cổng thành, giáp đen thương tua đỏ, hệt như một ngọn lửa cuồn cuộn trong biển đen.
Sau nghi thức rườm rà, đại quân xếp thành hàng xuất phát, lên bắc đánh Lỗ.
Chuyện Công chúa hòa thân vừa kết thúc không bao lâu, lúc này dân chúng mới biết ý đồ thật sự của Đại Chu, giờ đây bầu không khí không còn thoải mái, náo nhiệt như ngày hòa thân, dù sao trong mắt những người bình thường, họ cũng hiểu được hòa thân vẫn an toàn nhưng xuất chiến lại hung hiểm muôn phần.
Nhiều gia đình có con em trong quân, mọi người đều đến đưa tiễn với đôi mắt đỏ hoe, thầm cầu nguyện cho người thân bình an quay về.
Tiểu Miên Hoa cũng được trang bị đầy đủ, mặc khôi giáp đặc chế, gần như không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn nhận ra nó qua mùi hương, sau đó cứ quay đầu về phía ấy, hí vang không ngừng.
Song Nguyễn Linh Huyên cũng không thể phóng ngựa tiến lên, làm rối loạn đội ngũ của bọn họ.
Tiêu Văn Cảnh đi cuối hàng ngũ và cũng là người xuất phát muộn nhất, đôi mắt của hắn giấu dưới bóng của khôi giáp, hơn nữa ở khoảng cách xa như thế, nàng không nhìn rõ.
Tuy hắn đã cam đoan mình sẽ rất an toàn nhưng tình hình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không ai có thể cam đoan mình an toàn tuyệt đối.
Hắn vẫy tay với nàng từ xa, làm động tác tạm biệt.
“Tiêu Văn Cảnh!...”
Nguyễn Linh Huyên cưỡi ngựa đi theo vài bước, nàng chợt hô lên: “Chờ chàng trở về!... Ta gả cho chàng!”
Cả đội ngũ đều nghe thấy giọng nói của nàng, đồng loạt quay đầu lại, nhất là Tiêu Văn Cảnh vừa quay đầu, Nguyễn Linh Huyên cảm giác da mặt mình nóng lên tức thì, nàng cúi đầu, kéo mạnh dây cương, chỉ muốn chuồn khỏi nơi đây.
Xa xa trong đám người tiễn đưa cũng người hô theo nàng.
“Cẩu Oa… Chờ chàng trở về ta cũng gả cho chàng!”
“Ta cũng vậy! Nha Nhi ca! Chờ huynh trở về!...”
“Tiểu Hổ! Con bình an trở về! Nương không bao giờ đánh con nữa!...”
Khoảnh khắc chia tay, nguyện vọng giản dị của tất cả mọi người là chỉ mong người mình quan tâm, người thân yêu của mình có thể bình an quay về.