Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 73

Đại quân đã xuất phát được ba ngày rồi. Suốt cả ngày, Nguyễn Linh Huyên đều không thể nào phấn chấn lên được.

Nguyễn Linh Chủy mang theo dụng cụ thêu thùa đến phòng của nàng để cố gắng phân tán sự chú ý của nàng.

Nguyễn Linh Huyên đang cầm tấm lệnh bài cho phép tự do ra vào Đông Cung mà Tiêu Văn Cảnh đã đưa cho nàng. Hiện giờ ở Đông Cung đã không còn người mà nàng muốn gặp nữa, vậy nên tấm lệnh bài này cũng trở nên vô dụng rồi.

“Hoa văn trên hầu bao của muội nhìn hơi quen quen.” Nguyễn Linh Chủy thường xuyên thêu dệt nên cực kỳ nhạy cảm với hoa văn. Nàng ấy vô tình nhìn sang chiếc hầu bao mà Nguyễn Linh Huyên đang đặt tùy tiện trên bàn: “Đây là món đồ mà Thái tử điện hạ đã tặng muội sao?”

“Sao Đại tỷ tỷ biết thế?”

Nguyễn Linh Chủy khẽ cười: “Trong Tết hoa đăng năm đó ở Như Ý trai, chẳng phải Thái tử điện hạ đã thỉnh giáo ​​thầy dạy may vá về mẫu hoa văn Xuyên Thảo hay sao? Ta đoán là ngài ấy đã mua nó trong ngày hôm đó.”

Nguyễn Linh Huyên vuốt ve đường may mới lạ trên hầu bao.

Lúc trước khi chê nó xấu, nàng cũng không đặc biệt chú ý đến phản ứng của Tiêu Văn Cảnh. Tuy nhiên, hắn đường đường là một Thái tử, ở Đông Cung lại có nhiều thợ thủ công lành nghề như vậy, cho dù chỉ là những món đồ để tô điểm thì cũng sẽ không có những “sản phẩm lỗi” như thế này. Có lẽ đây thực sự là hầu bao do hắn tự tay thêu nên.

“Ta nghĩ rằng điện hạ biết muội không thích làm những món đồ thế này nên mới đích thân làm một cái cho muội đó.”

“Chàng ấy chưa bao giờ nói với muội cả.” Nguyễn Linh Huyên vừa cầm lấy hầu bao vừa cảm thấy u sầu hơn.

Nếu sớm biết như vậy thì trước đây, nàng đã không chê nó xấu xí rồi.

Buổi chiều, Nguyễn Linh Huyên đi ra ngoài.

Với sự khuyên bảo của Thái tử, lần này Trần Tư Viễn đã không còn hành động thiếu suy nghĩ nữa. Thay vào đó, hắn ta tuần tự từng bước mà tiến vào Hàn Lâm viện, sau đó bí mật tìm kiếm bằng chứng.

Nguyễn Linh Huyên giới thiệu Nhị ca – người cũng đang ở Hàn Lâm viện - cho Trần Tư Viễn. Với sự giúp đỡ của một người vừa lớn tuổi vừa có nhiều kinh nghiệm phong phú, hắn ta có thể sớm hiểu được hệ thống quan liêu của thành Thịnh Kinh, từ đó không đến mức đi nhầm bước rồi rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Bây giờ, bầu không khí ở thành Thịnh Kinh cũng trở nên căng thẳng khi chiến tranh nổ ra. Trong thời điểm này, nếu không phải là chuyện quan trọng thì Trần Tư Viễn cũng sẽ không gửi thiếp mời để mời nàng đến nói chuyện.

Có lẽ hắn ta đã tìm ra một vài điều gì đó về phụ thân rồi.

Nguyễn Linh Huyên đã hứa sẽ giúp Trần Tư Viễn nên nàng cũng sẽ không thất hứa mà sẽ đến nơi hẹn đúng giờ.

Với tư cách là một tân khoa Trạng nguyên, Trần Tư Viễn hiện đang là người thu hút rất nhiều sự chú ý, chưa kể tới việc Đường gia đang cố gắng lôi kéo hắn ta để sử dụng cho mục đích riêng của họ. Vì vậy, hai người cố gắng hết sức để tránh những nơi đông người, tìm một quán nhỏ vắng khách để ngồi, sau đó mỗi người đều gọi một tô mì suông.

Nhưng bọn họ đều không muốn ăn uống gì cả. Sau khi ăn vài miếng một cách hời hợt, Trần Tư Viễn thấy xung quanh không có ai nên mới yên tâm nói tới việc chính: “Ta đã tra xét đề thi của các kỳ khoa cử của mười lăm năm trước, song lại phát hiện thiếu mất bài thi của phụ thân ta. Nếu ông ấy chỉ bị buộc tội đạo văn thì lẽ ra nó vẫn cần được lưu trữ chứ? Nhưng nó lại được đóng dấu màu đỏ.”

Vì có quá nhiều điểm đáng ngờ nên những manh mối này càng khiến mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn.

“Hơn nữa, ta tin chắc rằng với học ​​thức của phụ thân nhà ta, ông ấy không thể nào ăn cắp ý tưởng của người khác được.”

Nguyễn Linh Huyên cũng không hiểu được: “Tại sao chứ?”

Trần Tư Viễn lấy một mảnh giấy từ trong lồng ngực rồi đẩy nó đến trước mặt Nguyễn Linh Huyên: “Ta e là vào năm ấy, phụ thân của ta đã vô tình biết được một sự tình gì đó.”

Nguyễn Linh Huyên cầm lên xem, nét mực vẫn còn mới, có thể nhìn ra được nó đã bị sao chép lại một lần nữa.

Nàng nhìn thoáng qua một lượt. Trong những câu chữ này đều đang nói về nông nghiệp, nông dân cày cấy, đóng thuế má theo ruộng. Đây chính là nền tảng cho sự hưng thịnh hay suy vong của một quốc gia. Chỉ khi người dân có đất canh tác, quan chức thanh liêm và chính trực, bộ máy chính trị được trong sạch hóa thì đất nước mới có thể phồn thịnh, dân chúng mới có thể yên ổn.

“Mười lăm năm trước, môn học được đưa ra thi cử trong số một trăm môn chính là nông nghiệp.” Trần Tư Viễn chỉ vào tờ giấy: “Đây chính là phần mà ta đã trích ra từ bài thi của Cẩu Ngự sử - Cẩu Tự Lương... Mà những câu này đã từng được phụ thân của ta viết ra rồi!”

Trần Tư Viễn lại mở ra một tờ giấy khác, tờ giấy vừa thô ráp vừa ố vàng, cho thấy nó đã cũ kỹ đến mức nào.

Hắn ta chỉ vào một dòng chữ phía trên: “Ta đã tìm thấy những câu tương tự trong bản thảo cũ của phụ thân. Không hề sai lệch một chữ nào cả!”

Nguyễn Linh Huyên so sánh một chốc, quả thực y hệt.

“Vậy tức là tên Cẩu Tự Lương này mới là người đã sao chép bài thi của phụ thân của ngươi, lấy đi số thứ tự của ông ấy và còn vu oan cho ông ấy nữa ư?”

Thảo nào lần trước tên cẩu quan kia lại muốn đến Trần gia để gây sự, muốn tịch thu những bản thảo cũ của phụ thân Trần Tư Viễn vì sợ có người điều tra ra chuyện này.

Trần Tư Viễn mím môi thật chặt, lông mi hơi ươn ướt. Hắn ta nghĩ rằng phụ thân của mình đã phải chịu oan ức suốt nhiều năm như vậy, thế mà tới tận hôm nay, một nhi tử như hắn ta mới có thể điều tra ra chân tướng một cách rõ ràng.

Một lúc lâu sau, sau khi bình tĩnh lại, Trần Tư Viễn mới nói tiếp: “Đúng vậy. Hơn nữa, ta còn phát hiện ra chuyện này có liên quan đến Đường gia.”

“Đường gia ư?” Nguyễn Linh Huyên giật mình.

Trần Tư Viễn liếc nhìn đại nương đang nhóm lửa trong bếp rồi hạ thấp giọng nói: “Đây mới là điều mà ta muốn nói. Chắc chắn năm đó phụ thân của ta đã phát hiện ra điều gì đó nên mới rước lấy tai họa sát thân. Nếu chỉ là đạo văn thì cùng lắm ông ấy cũng chỉ bị tước đi kết quả và tư cách thi cử mà thôi, sao lại đến nỗi bị xử tử chứ?”

“Chẳng phải Đường gia chỉ là một hoàng thương* bình thường thôi sao? Bọn họ có điều gì không thể bị người khác phát hiện, đến nỗi phải giết người diệt khẩu?”

*Hoàng thương: Là thương gia kinh doanh nhiều mặt hàng khác nhau cho hoàng thất.

“Hoàng thương được cầm thẻ bài của hoàng thất và làm ăn khắp năm sông bốn biển. Từ trước đến nay, bọn họ đều không giống hai chữ ‘bình thường’ đâu.”

Nguyễn Linh Huyên cảm thấy lời nói của Trần Tư Viễn có lý nên đã gật đầu.

“Đại Chu và Bắc Lỗ tuyên chiến với nhau, còn Nhị đương gia của Đường gia đã rời khỏi thành Thịnh Kinh từ lâu lắm rồi. Trong mấy lần tới thăm nhà, ta đều cảm thấy bầu không khí trong Đường gia vô cùng kỳ quái, vậy nên mới chú ý…” Trần Tư Viễn hỏi thăm với vẻ lo lắng: “Nguyễn tiểu thư, trước khi rời khỏi Thịnh Kinh, Thái tử có đề cập đến việc sắp xếp cho thành Thịnh Kinh hay không? Ta cảm thấy hơi bất an về việc trong lúc những tướng sĩ phải giết địch ở tiền tuyến thì những kẻ hiểm độc lại gây chuyện.”

“Thực ra chàng ấy không hề nhắc đến chuyện đó, chỉ muốn ta tin tưởng chàng ấy mà thôi...”

Ban đầu Nguyễn Linh Huyên cho rằng: Tiêu Văn Cảnh ắt hẳn có thể tránh được những nguy hiểm này vì hắn đã có những giấc mơ về kiếp trước rồi. Nhưng khi nghe Trần Tư Viễn nói những lời này, trong lòng nàng vẫn cảm thấy bứt rứt không yên.

Trần Tư Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến đây. Hắn ta bèn đưa ra bằng chứng thứ ba: “Đây chính là danh sách một số hàng hóa mà ta đã tìm thấy ở Đường gia. Đường gia có trách nhiệm cung cấp lương thực. Năm đó, khi quân lính của Thẩm gia xuất chinh, Hà Thượng thư của Hộ bộ đã từng mua hai mươi vạn quân lương cho bọn họ. Tuy nhiên, cũng trong năm đó, Đường  gia vẫn còn một lượng lớn lương thực dư thừa được lưu thông ở các phường ủ rượu khác nhau. Cho dù họ có là thương nhân chuyên về lương thực lớn nhất của Đại Chu thì cũng không thể tích trữ nhiều lương thực như vậy đâu... Chuyện này vốn dĩ rất bất thường.”

Năm ấy, quân đội của Thẩm gia bị thiếu lương thực đến nông nỗi đó, vậy nên khó mà nói rằng chuyện đó không liên quan đến Đường gia.

Nghĩ tới chiến tranh vừa mới bắt đầu, Nguyễn Linh Huyên lập tức đứng lên: “Ta phải trở về để hỏi tổ phụ của ta thử xem!”
Bình Luận (0)
Comment