Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 159

Sổ tay trùng sinh công lược [159]

Thuật đọc tâm 19

Chương 159: Tiếng lòng của anh trai

Trans: Meounonna

读心术19

第159章: 哥哥的心声。

Mạnh Tự Chân cảm thấy rất kì lạ, dạo này, cấp trên của anh ta luôn nhân lúc trường học cho nghỉ lễ, mang theo em gái cùng đến Bộ Tài chính làm việc, bảo là muốn bí mật lập một bộ phận chuyên nghiên cứu ma pháp.

Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì, mà vấn đề là, hai cặp anh em này ở cùng với nhau, dường như em gái luôn đột nhiên nghe thấy thứ gì đó, soạt một cái đỏ bừng mặt, sau đó mặt đầy ngạc nhiên nhìn anh trai, hình như rất muốn nói gì đó, cuối cùng lại khó lòng mở miệng im lặng ngồi ở một bên.

Ngược lại anh trai thì cả quá trình thản nhiên làm việc, không nhìn lén em gái cái nào. Nhưng phản ứng của em gái rốt cuộc là chuyện gì? Rada nhỏ của Mạnh Tự Chân luôn làm cho anh ta phát giác được bầu không khí khó nói trong đây, nhưng mà đầu óc mơ hồ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy lần nào cũng ăn cơm chó nghẹn họng, rất muốn kháng nghị.

Nhưng mà đợi khi anh ta thật sự đưa ý kiến kháng nghị, cấp trên chỉ dùng một câu chặn miệng anh ta lại, cấp trên bảo: “Tôi đã làm gì.”

Anh thật sự không làm gì cả, Mạnh Tự Chân tận mắt nhìn thấy, nhưng thấy phản ứng đó của em gái Ô Ly, anh ta đánh chết cũng không tin Thôi Loan thật sự không làm gì hết.

Thế là Mạnh Tự Chân lén đi hỏi Ô Ly, “Anh nói này em gái nhỏ Ô Ly, em và anh trai em mỗi ngày đều đang làm gì vậy?”

Ánh mắt Ô Ly nhấp nháy né tránh, nói một câu làm Mạnh Tự Chân nghĩ mãi không hiểu, cô nói: “Anh trai em có phải thường xem phim thần tượng thiếu nữ không anh?”

Mạnh Tự Chân: “Hả?” Phim thần tượng thiếu nữ? Cái quái gì, cấp trên kiêm bạn tốt mỗi phút mỗi giây đều ước gì nhào đầu vào làm việc, thứ xem nhiều nhất là các loại báo cáo tài liệu, sao có thể xem phim thần tượng thiếu nữ gì đó được.

Ô Ly tiếp tục bảo: “Bộ trưởng Mạnh, anh trai em có phải rất thích kiểu lâu đài huyền ảo màu hồng phấn phát sáng không anh?”

Mạnh Tự Chân: “…” Lâu đài huyền ảo màu hồng phấn phát sáng lại là thứ gì nữa?

Ô Ly nhìn trái nhìn phải thấy không có người, biểu cảm rối rắm hơi do dự, cuối cùng trong ánh mắt tràn ngập tò mò của Mạnh Tự Chân, vẫn thần thần bí bí ghé sát Mạnh Tự Chân hỏi anh ta: “Anh trai em có phải có sở thích… sưu tầm các loại váy nhỏ vải ren bồng bềnh không anh? Là cái loại váy nhỏ mà hơi…ừ thì vô cùng hở hang, hở những chỗ không có được, không có được tốt cho lắm ấy. Bộ trưởng Mạnh à từ nhỏ anh đã lớn lên cùng với anh trai em, anh có thấy anh ấy mặc loại váy đó không?”

Mạnh Tự Chân nghe thấy câu chuyển ngoặt cuối cùng, hết hồn trẹo cả chân, đập vào vách tường bên cạnh, anh ta đầy mặt hốt hoảng vặn vẹo, khó khăn nặn ra từng tiếng: “Em gái Ly Ly à, em suy nghĩ những thứ đáng sợ quá.” Thôi Loan Loan mặc váy nhỏ ren ren đó á? Không không không, chỉ nghĩ thôi anh ta đã cảm thấy mình sắp chết rồi, cảnh tượng đáng sợ như thế, mau biến mất khỏi đầu tôi đi á cứu mạng!

Không dám tiếp tục dò hỏi nữa, cảm thấy sắp chết người rồi, Mạnh Tự Chân nhanh chóng chạy biến.

Ô Ly cũng rầt sầu não, cô có thể làm gì đây, mỗi ngày đều nghe anh trai nói muốn loại váy nhỏ đó ở trong lòng, cô cũng rất khó xử đó, suy nghĩ một chút thôi đã đỏ mặt rồi được không hả.

Tuy, tuy sở thích của anh trai hơi kì quặc, anh mặc loại váy nhỏ đó cũng cảm thấy vô cùng lạc quẻ, nhưng cô cũng không phải không thể chấp nhận, nhưng mà loại váy nhỏ có kích cỡ siêu to này cô biết mua từ đâu tặng cho anh trai đây, cô chỉ là một thiếu nữ trong sáng, tại sao phải chuẩn bị cho anh trai món quà kì lạ như vậy!

Nhưng mà dáng vẻ anh trai cực kì mong muốn có nó. Hơn nữa sắp đến sinh nhật của anh rồi, vừa hay cô đang không biết nên tặng gì.

Vì hoàn thành mong ước muốn có váy nhỏ xấu hổ của anh trai, Ô Ly chỉ đành đi hỏi chị gái nhỏ Thương Ly Minh hình như rất sành đời.

Chị gái nhỏ Thương Ly Minh đang cùng uống trà với chị gái nhỏ Mạnh Mai, hai người đang thảo luận về độ dẻo của roi da kiểu mới nhất, sau khi nghe yêu cầu muốn mua váy nhỏ xấu hổ của Ô Ly, ánh mắt hai chị gái nhỏ nhìn về cô bỗng trở nên khác lạ.

“Ô Ly, là do chính em muốn mua loại váy tình thú này à?”

“Dạ đúng, em hơi tò mò, muốn mua thử xem thế nào.” Cho dù có ngại ngùng hơn nữa, vì bảo vệ hình tượng chính nghĩa tốt đẹp của anh trai, Ô Ly vẫn phải cắn răng gánh chịu ‘tiếng xấu’ này.

Ánh mắt của hai chị gái nhỏ càng ngày càng khó đoán, “Không phải anh em muốn hả?”

Ô Ly giật mình hết hồn, tại sao hai chị ấy biết là anh trai muốn? Không được, tuyệt đối không được thừa nhận! Ô Ly thấy chết không sờn nhấn mạnh: “Thật sự là tự em muốn mà.”

“Chậc chậc chậc, không nhìn ra nhé Ô Ly, không ngờ em lại, nhiệt tình, như, thế!” Mạnh Mai cười hi hi véo mặt Ô Ly một cái.

“Nếu em đã muốn, các chị đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ, nào nào nào, chị cho em xem món đồ tốt này, địa chỉ ở trong đây không ít, có vài cửa hàng chuyên bán các loại quần áo thế này, không chỉ có váy nhỏ đâu nho~”

Nữ phù thuỷ trong sáng Ô Ly, được mở ra cánh cửa lớn của một thế giới mới. Vì sao trên thế giới này lại có nhiều cửa hàng thần kì như vậy.

Vào ngày sinh nhật hôm ấy, sếp lớn Thôi  nhận được vô số món quà, nhưng quà của em gái thân yêu mãi vẫn chưa nhận được, nhưng đợi khi anh quay về phòng, anh phát hiện một hộp quà lớn được đặt trên giường mình. Trên hộp quà có một tấm thiệp trái tim màu hồng, viết là ‘Tặng cho anh trai’.

Sếp lớn Thôi mở hộp quà ra, nhìn thấy một chiếc váy mỏng đến mức gần như trong suốt.

Ừm, không tệ, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của anh, chỉ là kích cỡ hơi to một chút.

Ô Ly rối rắm cả buổi tối không biết có tặng đúng quà hay không vừa mới sáng sớm đã tỉnh dậy, ngồi trước bàn ăn đợi anh trai thức dậy. Cuối cùng đợi tới lúc anh trai xuất hiện, cô thử dò hỏi: “Anh ơi, anh thấy món quà của em chưa?”

Thôi Loan: “Anh thấy rồi, anh rất thích.”

Nụ cười trên mặt của Ô Ly còn chưa kịp nở, đã nghe thấy tiếng lòng của anh trai.

Cạch một tiếng, vì cô đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế dưới mông bị nghiêng mông, ngã sang một bên. Ô Ly nhìn anh trai mặt không cảm xúc, đầu óc đờ đẫn, lúc trước không phải anh trai luôn suy nghĩ bản thân muốn loại váy nhỏ đó sao? Vì sao lúc nãy anh nói ở trong lòng, đợi sau này cho em gái mặc?

Em gái, chẳng phải là cô sao! Không phải, anh trai chẳng phải muốn tự mình mặc à?

Thôi Loan chỉnh sửa lại quần áo, vô cùng chính trực, “Nhưng mà kích cỡ hơi lớn, địa chỉ mua hàng gửi cho anh nhé, sau này chắc là sẽ dùng tới.”

Ô Ly: … Anh trai là đồ b**n th**!

Mắt thấy em gái trợn tròn hai mắt chạy ra ngoài, Thôi Loan từ tốn nâng chiếc ghế dưới đất lên, nói với các tinh linh phòng ốc đang im lặng: “Làm ơn cho tôi một phần đồ ăn sáng, trứng chiên không cần lòng đào.”

Ô Ly cảm thấy mình bị anh trai lừa rồi. Rõ ràng lúc trước anh suy nghĩ muốn có, ý là anh muốn tự mình mặc mà, cô nghe thấy rất rõ ràng! Nhưng mà hôm nay anh lại nghĩ khác, cảm giác nhạy bén của nữ phù thuỷ cho cô biết hình như mình bị lừa rồi.

Nhưng mà không thể nào, anh trai đâu biết cô có thuật đọc tâm, những gì anh suy nghĩ trong lòng chắc chắn là suy nghĩ chân thật của anh. Đợi đã, anh trai thật sự không biết cô có thuật đọc tâm ư?

Ngẫm nghĩ kĩ lại, dường như cô thật sự chưa từng giấu giếm năng lực này, đối với biểu cảm của mình cô không có cách nào khống chế tốt được, về cơ bản cảm xúc sẽ hiện hết lên mặt. Với đầu óc thông minh của anh trai, chẳng lẽ không đoán ra được chút nào?

Ô Ly càng nghĩ càng cảm thấy mình đã bị lộ tẩy, nhưng cô không hiểu, chẳng lẽ tiếng lòng cũng có thể làm giả sao? Vấn đề này quấy nhiễu Ô Ly cả ngày, đợi đến khi cô lề mề không thể không quay về, sếp lớn Thôi đã ngồi trên sô pha trong nhà lướt trang mạng rồi.

Ô Ly nhìn một cái, phát hiện giao diện mua chiếc váy nhỏ xấu hổ quen thuộc.

Nắm chặt tay, Ô Ly ngồi xuống ở phía đối diện lắp bắp, “Anh anh ơi…”

“Hửm.” Thôi Loan lên tiếng đáp lời.

“Có phải anh biết rồi không?” Ô Ly hỏi.

“Biết cái gì?”

“Em có thể nghe thấy, nghe thấy tiếng lòng của các anh.”

Thôi Loan thừa nhận rất thẳng thắn, “Anh đã đoán được từ rất lâu rồi.”

Ô Ly lập tức giận dỗi phồng má, “Vậy lúc trước anh vẫn luôn trêu em!” Nếu đã biết cô có thể nghe thấy tiếng lòng, vì sao mỗi ngày đều cố ý hét to trong lòng những lời làm người ta ngại ngùng, nào là yêu thích, rồi đủ loại khen ngợi gì đó.

“Còn chiếc váy đó nữa, anh cũng cố ý để em nghe thấy, anh đang lừa em.” Ô Ly giận dỗi.

Thôi Loan tắt trang mạng đi, ngồi ngay ngắn nhìn về phía cô, “Anh không có lừa em.”

“Chỉ là anh thích em thôi.”

Hai má Ô Ly đang phồng lên thoắt cái xẹp xuống, mặt từ từ đỏ lên, cô hơi bối rối gãi mặt, “Em biết rồi, anh cũng không cần nói hoài ở trong lòng. Cho nên anh trai à có phải anh cố ý nghĩ những điều đó trong lòng lừa em không? Tại sao anh có thể khống chế những suy nghĩ đó chứ? Chẳng phải suy nghĩ đều là những thứ khó khống chế nhất ư?”

Thôi Loan nói: “Các đời gia chủ của Thôi gia đều tiến hành khai phá não bộ, em hiểu người được khai phá não bộ, danh hiệu bộ não máy móc của Đế Quốc đại diện cho điều gì không?”

“Điều đó có nghĩa là những thứ anh vận hành cùng lúc trong đầu là những thứ em không thể nắm bắt hoàn toàn được, sau khi đoán được em có khả năng đọc tâm trí người khác, những gì em nghe được từ anh đều là những điều anh muốn em nghe thấy.” Thôi Loan khựng lại một chút, “Là quá nhiều những cảm giác anh không thể nói thành lời. Những thứ đó không phải giả dối đâu.”

Ô Ly ôm lấy đầu biến thành màu đỏ của mình: “Cho nên em bảo là em biết rồi, lúc này anh đừng có nói mãi những lời đó ở trong lòng nữa.”

Thôi Loan: “À xin lỗi em, anh quen rồi, nhìn thấy em là anh bất giác như vậy, sau này anh trai sẽ kiềm chế một chút.”

Sếp lớn Thôi trước nay chưa từng nói xạo, anh nói một chút, thì thật sự chỉ có một chút.

Ô Ly: Hoàn toàn chẳng có gì khác biệt hết! Chẳng thà bảo là càng ồn hơn! Nếu đã có thể khống chế thì khống chế hoàn toàn đừng có để mình nghe thấy đi! Mỗi ngày bị anh trai yêu mến tỏ tình đủ kiểu, hoàn toàn không chống đỡ được!

Lễ cưới được đổi thành lễ đính hôn, sau khi hai người đính hôn, tuy trên danh nghĩa đã biến thành mối quan hệ vợ chồng chưa cưới, nhưng khi sống chung trông vẫn không khác gì so với lúc trước, vẫn xưng hô theo cách cũ.

Nhưng mà thật sự có điều gì đó đang từ từ thay đổi.

Tuy một trong những sở thích lớn nhất của sếp lớn Thôi là trêu chọc em gái, nhưng mỗi ngày anh vẫn có công việc nghiêm túc cần phải làm, còn về phần đề án kia cũng đang dần được tiến hành, có điều hành động lần này của anh cẩn trọng hơn rất nhiều. Anh không hoàn toàn đối địch với Vương Hậu bên kia, cũng không hoàn toàn tin tưởng Vương Thượng bên này.

Trong việc thừa kế Vương Vị các đời, Thôi gia vốn nắm giữ vai trò trung gian, tuy lần này dính líu sâu hơn một chút, nhưng với năng lực của Thôi Loan, và dưới sự điều động của anh, anh nhanh chóng trở thành người mà hai bên đều muốn lôi kéo. Dưới tình huống này, đề án nhạy cảm kia cũng dần được tiếp nhận theo một hình thức vi diệu.

Cuối cùng, bốn năm sau, kết quả làm ba bên đều hài lòng xuất hiện.

Cuối cùng đại vương tử vẫn không có duyên với Vương Vị, nhưng nhị vương tử- người cũng được phe phái của Vương Hậu ủng hộ đã có được tư cách thừa kế ngôi vị, Thương Ly Minh tuy không có tư cách thừa kế nhưng cô ấy được ban cho một mảnh đất phong rộng lớn, và một món đồ hộ mệnh, cô ấy và nhị vương tử cũng thành công liên minh với nhau. Về phần Thôi Loan, đề án của anh đã được thông qua.

Sau khi tin tức đề án này thông qua được đăng trên quang võng, đông đảo cư dân mạng mặt mày ngờ nghệch cho biết, “Dị đoan? Người tu tiên? Nữ phù thủy? Đây là những thứ gì, chưa từng nghe bao giờ!”

Luật phản dị đoan vốn dĩ cũng chỉ là luật ngầm lưu truyền trong giới quý tộc hoàng thất, người bình thường hoàn toàn chưa từng nghe nói đến. Nhưng bây giờ lại khó hiểu đăng tin tức này ra, bảo là đã hủy bỏ Luật phản dị đoan, thật sự làm cho người ta bối rối chẳng hiểu gì cả.

Nhưng rất nhanh, sếp lớn Thôi cuồng ma khoe em gái đã đăng tin hôm nay trên quang võng, anh nói: “Em gái của tôi, là nữ phù thủy đáng yêu nhất.”

Đông đảo cư dân mạng xem không hiểu lắm điệu bộ khoe em gái này: Cơ quan chức năng mấy người có phải đang trêu đùa chúng tôi không?

Bình Luận (0)
Comment