Sổ tay trùng sinh công lược [161]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 01
Chương 161: Câu chuyện nhỏ cuối cùng của Quyển Trùng sinh~
Trans: Meounonna
我的妻子复活了也变小了01
第161章: 重生卷最后一个故事~
“Phu nhân! Phu nhân người kiên trì thêm chút nữa! Lão gia sắp về rồi!”
“Mau, mau đi lấy nhân sâm!”
“Mau cho người ra cửa xem sao, xem thử lão gia đã hạ triều về chưa?”
Toàn bộ Tri Vi Các đều là các nha hoàn cuồng quýt tới lui, tiếng khóc và tiếng quát mắng xen lẫn vào nhau, trông hơi ồn ào, trên chiếc giường của gian phòng trong cùng có một cô gái trẻ ốm yếu trắng bệch đang nằm, sắc mặt nàng tái xanh, hơi thở thoi thớp yếu ớt, dường như hơi thở cuối cùng có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Đây là một cô gái đã bị bệnh lâu năm, nàng sắp chết rồi.
Bốn đại nha hoàn, ba người quỳ xuống đất hai mắt đỏ bừng, không ngừng cầu xin ông trời và các vị thần phật, chỉ có một người còn gáng chống đỡ chỉ huy những hạ nhân khác đi làm việc.
Mấy vị đại phu ở gian phòng bên ngoài đã không dám lên đơn thuốc nào nữa, họ đều hiểu rõ, vị phu nhân này ngay cả thời gian đun thuốc cũng không đợi được nữa rồi, dứt hơi thở cũng chỉ là thời gian nửa chung trà nữa thôi. Đại nạn sắp tới, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.
Quả nhiên, chẳng được bao lâu, gian phòng bên trong đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn, nô bộc lộp bộp quỳ xuống đất.
Mấy vị đại phu mắt đối mắt nhìn nhau, cùng lúc thở dài. Bùi phu nhân vẫn không thể gắng gượng qua được kiếp này.
—-
Lễ Đại triều cứ mỗi mười ngày tổ chức một lần, văn võ bách quan đều cúi đầu cụp mắt đứng trong Điện Nguyên Cực, trong đại điện hơn trăm người chỉ nghe thấy tiếng tranh chấp của Tể Tướng Tống Uyên và Xu mật sứ Vương Binh Hãn.
“Thịnh Dũng Hầu đã đi biên quan hơn nửa năm, vẫn không thể đánh lui đám quân Lang Nhung kia, quân tư hao hụt quá độ, nay quốc khố eo hẹp, không thể chống đỡ cho một trận chiến lớn nữa, chi bằng tạm thời cầu hòa…”
“Tống Tể Tướng nói vậy là ý gì! Đám Lang Nhung đó tàn sát bách tính biên quan của ta, nếu không dạy cho bọn chúng một bài học, há chẳng phải làm mất mặt Đại Tề chúng ta, nếu bọn chúng cảm thấy Đại Tề ta yếu thế dễ bắt nạt, dã tâm sẽ càng ngày càng lớn, nói không chừng sẽ lập tức dẫn quân xuống phía nam, đến lúc đó phải làm sao? Theo ta thấy, vẫn nên mau chóng điều động lương thảo, muốn chiến thì phải dứt khoát chiến đến cùng!”
“Vương Xu Mật sứ nói thì dễ lắm, chỉ là không biết Vương Xu mật sứ có xem qua tấu chương do Hộ bộ và Binh bộ trình báo lên không, năm ngoái chỉ riêng việc chuẩn bị cho trận chiến này đã tiêu tốn chi phí cực lớn, nay phía nam vẫn còn đang mất mùa đói kém, bạc trong quốc khố nên chi ở chỗ nào…”
Tuổi của hai vị lão nhân này cộng lại đã một trăm hai mươi tuổi nhưng ông một câu tôi một câu không ai chịu thua ai, Hoàng Đế mới đăng cơ được ba năm ngồi trên long ỷ, còn chưa thể trấn áp được hai vị này, chỉ đành nhẫn nại lắng nghe. Khó khăn lắm hai người mới cãi xong đi tới hồi kết, Hoàng Đế vội vàng lên tiếng bảo:
“Hai vị đại nhân nói đều rất có lý, Trẫm cũng cảm thấy đau đầu, không biết các ái khanh còn lại có cách nhìn khác không?”
Trong điện im lặng hồi lâu không ai lên tiếng, ánh mắt của Hoàng Đế di chuyển đến chỗ nào đó ở hàng quan văn, mở miệng nói: “Bùi ái khanh, khanh cho rằng nên làm sao?”
Người bị Hoàng Đế chỉ điểm là Bùi Thuấn Khanh, hắn đứng ở đó hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hoàng Đế ở phía trên gọi hắn một lần thấy hắn không phản ứng, nhưng cũng không tức giận, mà gọi lần nữa: “Bùi ái khanh?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người của Bùi Thuấn Khanh, cuối cùng hắn cũng lấy lại tinh thần, sau khi cáo tội một tiếng, trực tiếp nói to dõng dạc: “Thần cho rằng, nên lập tức điều động lương thảo, đồng thời điều quân đội trú chân ở Bắc Ninh đến chi viện, cố gắng kết thúc trận chiến này trong thời gian ngắn nhất, nay đã sắp vào đông, tuyết lớn sẽ đóng băng đồng bằng, Lang Nhung sẽ không thể cầm cự được quá lâu, chỉ cần quân ta tiếp tục truy kích, bọn chúng sẽ nhanh chóng bị tan rã, lúc này chọn từ bỏ thật sự quá đáng tiếc, chi bằng…”
Sau khi Bùi Thuấn Khanh nói lời này xong, cả đại điện đều tĩnh lặng.
Trong triều chia thành hai phái, quan viên do Tống Tể Tướng dẫn dầu chủ hòa, quan viên do Vương Xu mật sứ dẫn đầu chủ chiến, còn Bùi Thuấn Khanh là đệ tử của Tống Tể Tướng, ấy thế mà lại không đứng về phía thầy mình. Nhưng cũng có một số người cảm thấy Bùi Thuấn Khanh làm như thế cũng là lẽ đương nhiên, dẫu sao Thịnh Dũng Hầu Ứng Lãng đang chinh chiến nơi biên quan là cha vợ của Bùi Thuấn Khanh, hắn có thể không giúp cha vợ mình sao.
Bùi Thuấn Khanh tuổi không lớn, mới chỉ hai mươi lăm, nay đã là Hàn Lâm Học Sĩ chính tam phẩm. Hàn Lâm Học Sĩ từ xưa đã là cận thần của thiên tử, ba năm trước khi Tân Đế kế vị hắn đã lập đại công, sau khi Tân Đế kế vị vẫn luôn trọng dụng hắn. Vừa là con rể của Thịnh Dũng Hầu chấp chưởng tám trăm ngàn binh lính, lại là đệ tử của Tống Tể Tướng, còn được Hoàng Thượng coi trọng, mọi người đều nói đợi Tống Tể Tướng lui xuống, Bùi Thuấn Khanh chính là Tể Tướng đời kế tiếp, tiền đồ thật sự không có hạn lượng.
Một người như thế đương nhiên tài học xuất chúng. Nhưng dung mạo của hắn cũng xuất sắc như tài học vậy. Nghe nói năm ấy đối đáp trên điện, ngay cả Tiên Đế cũng khen dung mạo của hắn, tiếc cho tài học của hắn chỉ điểm làm Trạng Nguyên, cuối cùng vì dung mạo của hắn quá mức tuấn mỹ, đổi thành danh xưng phong lưu Thám Hoa Lang. Từ năm mười sáu tuổi nhập sĩ làm quan, đã được xưng tụng là Đệ nhất mỹ nam tử của Đại Tề.
Hầu như ai cũng biết, ba năm trước, vị Bùi Đại nhân khi ấy chỉ là Lang Trung lục phẩm nho nhỏ có thể cưới được con gái của Thịnh Dũng Hầu là vì khuôn mặt kia của hắn.
Vì tướng mạo quá mức tuấn mỹ, trên phố còn có không ít lời đồn, nói hắn thật ra là nam sủng của Hoàng Đế, cho nên mới một lòng một dạ trợ giúp Hoàng Đế khi ấy vẫn còn là Lương Vương đoạt vị.
Lời đồn nam sủng được lưu truyền kia hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, nhưng hắn và Hoàng Đế xác thực đã quen biết nhau từ lâu, vẫn luôn xem đối phương là bạn. Những lời Bùi Thuấn Khanh nói nhiều lúc chính là đang đại diện cho tâm ý thật sự của Hoàng Đế, Tống Tể Tướng nhìn học trò của mình một cái, không biết vì sao cũng không phản đối nữa, thế là việc này cứ thế được quyết định.
Sau khi kết thúc Lễ Đại triều, Bùi Thuấn Khanh bước chân vội vàng chạy ra ngoài, bị Tống Tể Tướng gọi lại.
Trong lòng Bùi Thuấn Khanh đang lo lắng cho một người, nhưng nghe thấy tiếng của thầy mình, vẫn dừng bước, cung kính gọi một tiếng thầy.
Tống Tể Tướng không nhắc về chủ trương hắn đưa ra trong Lễ Đại triều, mà hỏi: “Hôm nay nghị sự trong triều, Tự Thanh cớ sao lại suy tư lơ đãng?”
Bùi Thuấn Khanh đáp: “Không giấu gì thầy, phu nhân của học trò dạo gần đây thân thể ngày càng suy yếu, đại phu nói sắp không chống đỡ được bao lâu nữa, hôm nay không biết cớ sao trong lòng luôn cảm thấy nôn nao bất an.”
Tống Tể Tướng vỗ vai hắn nói: “Nếu là như thế, có một số chuyện sau này hẳn nói, hôm nay Tự Thanh về nhà sớm đi.”
“Đa tạ thầy, học trò thất lễ, xin cáo từ trước.”
Tống Tể Tướng đứng nguyên tại chỗ nhìn học trò ưu tú nhất của mình bước chân vội vàng rời đi, sờ râu lắc đầu thở dài.Vương Xu mật sứ tranh phong đối đầu với ông ấy trong triều, suýt chút nữa cãi nhau ỏm tỏi đi đến bên cạnh ông ấy, tò mò bảo: “Tống lão đầu ông đang làm gì vậy?”
Tống Tể Tướng thong dong bảo: “Tôi đang nhìn Tự Thanh.”
Vương Xu mật sứ hừ một tiếng: “Biết ông có một học trò giỏi rồi, có cần thiết ngày nào cũng mang ra nói không. Bùi Thuấn Khanh đúng không tồi, nhưng đệ tử của tôi cũng không tệ, cậu ta ở bên cạnh Thịnh Dũng Hầu trưởng thành rất nhanh.”
Tống Tể Tướng lắc đầu, “Không phải tôi nói chuyện này, tôi đang nói, bên ngoài đều đồn rằng Tự Thanh không yêu thích phu nhân của trò ấy, nhưng theo tôi thấy, cậu học trò này của tôi tình sâu nghĩa nặng. Tiểu thư ốm yếu nhà Thịnh Dũng Hầu không còn bao nhiêu thời gian nữa, nhưng Tự Thanh là một người chí tình chí nghĩa, đến lúc đó, tôi lo trò ấy suy sụp không gượng dậy nổi. Nhưng nếu có thể vượt qua được lần này, mai sau trò ấy nhất định có thể đi được xa hơn, vững vàng hơn.”
Bùi Thuấn Khanh vừa đi ra khỏi cửa cung, đã nhìn thấy hạ nhân trong phủ vội vã lên trước nghênh đón, lòng hắn run rẩy, dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.
Quả nhiên hạ nhân kia nhìn thấy hắn, lập tức đi lên trước bẩm báo: “Lão gia người mau quay về đi, phu nhân sắp không xong rồi!”
Bùi Thuấn Khanh lúc đến ngồi xe ngựa, nhưng nghe lời này xong, hắn lập tức dắt con ngựa bộc nhân cưỡi đến đây báo tin, thúc ngựa chạy như bay về nhà.
Bùi Phủ ở phố Nam, gần đó phần lớn là gia đình hiển quý, người trên con đường này không nhiều, đa số là quan viên hạ triều về nhà, thấy Bùi Thuấn Khanh mặc quan phục vội vàng cưỡi ngựa chạy đi, mọi người không nhịn được kinh ngạc. Bởi vị Bùi Đại nhân này thường ngày bất luận khi nào ở đâu cũng văn nhã lịch thiệp, khoan thai điềm tĩnh, hiếm khi thấy dáng vẻ hoảng loạn gấp gáp.
Nhưng vào lúc này Bùi Thuấn Khanh trong cuộc bàn tán của mọi người hoàn toàn không nghe vào tai, hắn đang nhớ về một người, thê tử được hắn cưới về nhà, trước nay chưa từng không dám chạm vào nàng.
Nàng sắp chết rồi.
Bùi Thuấn Khanh đã biết từ lâu, Ứng Nhàn sớm muộn cũng sẽ rời xa mình, từ lần đầu tiên gặp nàng, từ lúc cưới được nàng, mỗi ngày hắn đều chờ đợi ngày hôm nay đến gần, hắn rất rõ, ngày này rồi cũng sẽ đến, nhưng hắn chưa bao giờ dám nghĩ, khi ngày ấy thật sự đã tới, sẽ là tình cảnh như thế nào.
Nhảy xuống từ trên lưng ngựa, Bùi Thuấn Khanh đi đến trước cổng lớn, tay hắn chưa kịp chạm vào cổng, cổng lớn đã bị kéo ra từ bên trong, bộc nhân phía trong nhìn thấy hắn, lập tức quỳ xuống, khàn giọng nói lớn: “Lão gia, cuối cùng người cũng về rồi!”
“Phu nhân nàng ấy, nàng ấy vừa đi rồi!”
Khoảnh khắc ấy, Bùi Thuấn Khanh cảm thấy bản thân không còn nghe thấy gì nữa, hắn mơ màng nhấc chân, vượt qua thềm cửa cao cao, đi đến sảnh đường, xuyên qua Ưu Khánh Hiên nơi hắn ở, bước đến cửa Tri Vi Các nơi Ứng Nhàn sống.
Có tiếng khóc mơ hồ truyền ra từ bên trong, Bùi Thuấn Khanh ngẩng đầu nhìn hai chữ Tri Vi do bản thân viết trên tấm hoành, cuối cùng mới đi vào.
“Lão gia?!”
“Lão gia quay về rồi!”
Các bộc nhân lui sang một bên, bốn đại nha hoàn bồi giá của Ứng Nhàn đang ở bên giường lại không lùi ra, trong đó có một nha hoàn mặc váy màu vàng ngỗng xoay đầu nhìn thấy Bùi Thuấn Khanh, trợn tròn hai mắt to, mở miệng bảo: “Tiểu thư nhà chúng tôi đã chết rồi, Bùi Đại nhân mới đến, lúc nãy trước khi tiểu thư chết còn gọi tên của Bùi Đại nhân, sao ngài lại không đến chứ. Thương thay cho tiểu thư nhà tôi gả cho một người nhẫn tâm như ngài, bình thường đối xử lạnh nhạt với tiểu thư như thế, đến nay nhìn thấy tiểu thư chết rồi, còn chẳng chảy một giọt nước mắt…”
Nha hoàn áo lam bên cạnh nàng ấy kéo ống tay của nàng ấy vài cái, nhẹ giọng nói: “Bồ Đào, được rồi, đừng nói nữa.”
Bồ Đào vặn người hất tay chị em của mình ra, tiếp tục châm chọc: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Một tiểu nha hoàn nho nhỏ như ta, không được nói Bùi Đại nhân hắn như thế à, bây giờ tiểu thư đi rồi, cô đơn lẻ loi, cùng lắm thì ta đi cùng với tiểu thư, hôm nay ta nhất định phải nói cho đã đời mới thôi!”
“Lúc đầu Bùi Đại nhân cần nhờ đến Ứng gia, tới tận cửa xin được cưới tiểu thư, lúc không cần Ứng gia nữa, thì vứt tiểu thư ở đây mặc kệ không hỏi han đến, ba năm nay chưa từng chạm vào tiểu thư, cũng không thường đến bầu bạn, mỗi lần gặp tiểu thư là lại ra vẻ lạnh lùng, ngồi một lát là muốn đi, đâu ra dáng làm tướng công người ta, sớm biết hắn bạc bẽo như thế, tiểu thư hà cớ gì phải gả đến đây, ở lại Hầu phủ còn tự tại hơn.”
Ba đại nha hoàn khác cũng không lên tiếng nữa, trong lòng các nàng ấy chưa chắc đã không nghĩ như thế, chỉ là không dám to gan nói ra như Bồ Đào mà thôi.
Thời Lựu trong lòng lo lắng Bồ Đào sẽ chọc giận Bùi Thuấn Khanh, đã chuẩn bị sẵn cầu xin hắn niệm tình tha thứ, nhưng một lúc lâu cũng không thấy Bùi Thuấn Khanh nói chuyện, hắn chỉ đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ứng Nhàn đã không còn hơi thở trên giường, dường như hoàn toàn không nghe thấy người khác nói chuyện.
“Lão gia?” Thời Lựu thầm cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được ra hiệu cho hai người khác kéo Bồ Đào sang một bên, bản thân nhẹ giọng nói: “Lão gia tha tội, chúng em…”
Nàng ấy còn chưa nói xong, đột nhiên thấy thân hình Bùi Thuấn Khanh loạng choạng vịn vào chiếc bàn bên cạnh, tiếp đó phun ra một búm máu tươi.
Mấy đại nha hoàn kinh ngạc ngẩn người, sững sờ nhìn hắn đi đến mép giường, ngồi xuống bên cạnh thi thể.
“Cuối cùng nàng đã chết rồi.” Bùi Thuấn Khanh nhấc tay sờ vào gương mặt lạnh như băng kia, đột nhiên nhẹ giọng bật cười.
“Ta không còn phải sợ nữa rồi.”
Có rất nhiều thứ vì quá trân trọng nên không dám đến gần. Vì biết rằng sớm muộn sẽ mất đi, cho nên không dám chạm vào. Bùi Thuấn Khanh lúc có được trân bảo này trong tay, không khi nào hắn ngừng sợ hãi mình sẽ đánh mất nó, vì Ứng Nhàn vừa sinh ra cơ thể đã ốm yếu, tất cả đại phu đều dự đoán nàng không thể sống qua hai mươi tuổi, sức sống của nàng chóng vánh hệt như sương mai.
Cho nên từng ngày trôi qua Bùi Thuấn Khanh đều đang suy nghĩ, ta còn có thể có được người này bao lâu? Hôm nào ta mở mắt ra, nàng sẽ vĩnh viễn không còn ở đây nữa?
Đến hôm nay, tất cả sự vùng vẫy của hắn đã ngã ngũ. Hắn không cần phải băn khoăn hoảng sợ, vì hắn không còn trân bảo nào có thể mất đi nữa.
—-
Trước cửa Bùi Phủ treo đèn lồng trắng, cùng ngày, hậu viện Đỗ Phủ của Thái Thường Tự Khanh Đỗ Hiệu, một bé gái vốn không còn hơi thở, đột nhiên tỉnh dậy.