Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 162

Sổ tay trùng sinh công lược [162]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 02

Chương 162: Ứng Nhàn

Trans: Meounonna

 

Đỗ Phủ

“Chuyện gì thế? Ngũ tiểu thư không phải đã tắt thở rồi sao? Sao đột nhiên lại tỉnh dậy?”

“Cái này… ta cũng không biết, có phải lúc nãy ta không xem kĩ không? Nói không chừng là hô hấp chưa ổn định, bây giờ đỡ hơn rồi?”

Hai bà tử bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó tin trong mắt đối phương, nhưng dẫu nói thế nào, ngũ tiểu thư không chết, điều này đối với hai bà ta là chuyện tốt. Tuy là một tiểu thư thứ xuất không được yêu thương, nhưng chung quy vẫn là tiểu chủ tử ở trong phủ, nếu bị chết dưới sự trông nom của hai bà ta, vậy hai bà ta cũng sẽ không có kết cục tốt.

“May mà chưa kịp đi lên trước bẩm báo, chuyện này ta thấy hay là dứt khoát giấu nhẹm đi.”

“Đúng đúng, giấu đi thì hơn, đừng để người khác biết.” Dương bà tử mặt nhọn gật đầu liên tục, nhưng trong lòng vẫn luôn thầm lẩm bẩm, tận tay bà ta thay quần áo ướt cho ngũ tiểu thư, lúc đó cơ thể đã lạnh rồi, sao có thể một lúc sau có hơi thở lại? Chẳng lẽ là cô hồn dã quỷ ở đâu đó đã ch**m l** th*n th* của ngũ tiểu thư?

Dương bà tử thầm rùng mình trong lòng, âm thầm quyết định mấy ngày nữa đút tiền để được điều đi hầu hạ các tiểu thư khác trong phủ, cách thật xa ngũ tiểu thư này.

Phương bà tử mặt tròn trong lòng có tính toán, cầm vài món điểm tâm bánh ngọt vào phòng, nói với ngũ tiểu thư đang ngồi bên giường: “Ngũ tiểu thư, cô đói rồi phải không, nào nào nào, ăn chút đồ đi, nhà bếp lớn hôm nay làm bánh ngọt táo đỏ, thơm lắm.”

Bé gái mập mạp ngồi ở bên giường ngẩng đầu mỉm cười với bà ta, nâng cánh tay béo ú cầm lấy một miếng bánh táo đỏ, nhìn trái nhìn phải trông rất hiếm lạ, sau đó nhét vào trong miệng từ từ nhai nuốt.

Phương bà tử mặt cười hiền hòa, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là đứa nhóc chưa trải sự đời, một miếng bánh táo đỏ cũng có thể ăn ngon như vậy, chẳng qua là đồ người ta ăn dư lại thôi.

Thái Thường Tự Khanh Đỗ Hiệu là một quan viên chính tứ phẩm, nhưng chức vị này của ông ta không có nhiều chỗ béo bở, cộng thêm người trong nhà đông, cuộc sống cũng không giàu sang sung túc lắm. Ngũ tiểu thư chết đi rồi sống lại là cháu gái đứng hàng thứ năm của Đỗ Hiệu, là thứ nữ của thứ tử phòng ba, với thân phận của bé, cũng chỉ có thể sống trong một góc viện nhỏ ở hậu viện, có hai bà tử chăm sóc.

Ngũ tiểu thư Đỗ Ly Châu mới mười tuổi, tính cánh nhát gan yếu đuối, lại khờ khạo ngốc nghếch, mẹ đẻ là một nô tì, đã sớm qua đời, lại không được cha ruột yêu thương, vì thế bé không hề có chút cảm giác tồn tại nào ở Đỗ Phủ. Cũng chả trách sau khi bất cẩn đuối nước chết đi, những chủ tử khác trong Đỗ Phủ không phát hiện ra ngay. Mà hai bà tử coi sóc không cẩn thận này còn dám trắng trợn ép chuyện này xuống, bây giờ chuẩn bị xem như chưa từng có việc gì xảy ra.

Lúc này Ứng Nhàn sống lại trong cơ thể của Đỗ Ly Châu, chậm rãi cắn miếng bánh táo đỏ, đã xem gần hết đại khái kí ức của Đỗ Ly Châu rồi.

Đứa bé này so sánh với nàng, đúng thật là khác biệt một trời một vực, từ lúc chào đời đã bị xem nhẹ, không có ai thật lòng yêu thương bé, ở Đỗ Phủ này, tuy nói bé là một chủ tử nhưng sống hệt như rơm cỏ.

Lại nghĩ về bản thân, sinh ra ở Phủ Thịnh Dũng Hầu, là con gái bảo bối duy nhất có được lúc tuổi già của Thịnh Dũng Hầu, quả thật được yêu thương nâng niu như viên trân châu quý giá, vì bẩm sinh ốm yếu, được dự đoán không thể sống quá hai mươi năm, cha của nàng càng thương yêu bảo bọc nhiều hơn, từ nhỏ được điều dưỡng bằng các loại dược liệu quý hiếm, đồ ăn đồ uống đồ dùng đều là đủ loại đồ tốt muốn mua cũng không mua được.

Đừng nói có ai dám dạy bảo nàng, cho dù Thịnh Dũng Hầu nổi tiếng là tính khí nóng nảy cọc cằn, dám thách thức trước mặt Tiên Đế, đứng trước nữ nhi là nàng cũng không dám nói một câu nặng lời. Có thể nói cả đời của Ứng Nhàn, ngoài việc sức khỏe không tốt, chưa từng ngừng uống thốc, thật sự là muốn gì được đó, ngay cả việc gả chồng cũng được gả cho Đệ nhất mỹ nam tử Đại Tề.

Nếu nói về tiếc nuối, chắc là không thể đợi phụ thân quay về, gặp mặt ông lần cuối, và vì nguyên nhân sức khỏe không thể có được một đứa con. Thật ra Ứng Nhàn rất muốn có con, nhưng một là sức khỏe nàng không có phép, hai là phu quân của nàng lúc nào cũng có dáng vẻ thanh tâm quả dục, hoàn toàn chưa từng chạm vào nàng, muốn sinh con thì một mình nàng cũng đâu sinh được.

Nhưng về vấn đề này, Ứng Nhàn cũng không trách Bùi Thuấn Khanh, dẫu sao mỹ nhân luôn có đặc quyền mà, nàng thích dáng vẻ lạnh lùng đó của phu quân, mỗi lần nhìn thấy đều có thể ăn thêm một bát cháo ngân nhĩ.

Nghĩ tới phu quân của mình, Ứng Nhàn hơi tiếc nuối than thở, phu quân xinh đẹp như thế, sau này không còn là của mình nữa! Không thể muốn ngắm là ngắm nữa rồi! Trước khi chết nàng muốn ngắm gương mặt đó lần cuối, nhưng cuối cùng cũng không thể ngắm được.

Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng tích cực, bây giờ dưới sự giúp đỡ của hồng y tiên nhân nàng đã có được một cơ thể khỏe mạnh hoàn toàn mới, có rất nhiều chuyện đời trước không thể làm, bây giờ nàng đã có thể làm được rồi, có rất nhiều món đời trước chưa từng ăn, không thể ăn, cũng có thể ăn được rồi. Mỹ nhân gì đó, nói không chừng sau này có thể tìm được người đẹp hơn thì sao?

Vì từ nhỏ thân thể không tốt, đại phu yêu cầu nàng không được để cảm xúc dao động quá kịch liệt, Ứng Nhàn thờ ơ với mọi thứ, sau khi lớn lên, lúc cảm xúc dao động nhiều nhất, có lẽ là vào lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Thuấn Khanh đến cửa xin cưới nàng, lúc đó trong đám người đến xin cưới nàng trong căn phòng kia, gương mặt của Bùi Thuấn Khanh quả thật chính là viên minh châu biết phát sáng trong đêm tối, đánh bại hết đám dưa méo táo nứt khác, nhìn đến mức nàng hít thở không thông, ngay lập tức phải uống một viên đan hoàn hòa hoãn lại.

Ứng Nhàn thích mỹ nhân nhất, chỉ cần trông xinh đẹp, nàng đều vô cùng khoan dung với họ, cho nên khi phụ thân hỏi nàng muốn gả cho ai, Ứng Nhàn lập tức nói chọn Bùi Thuấn Khanh.

Bùi Thuấn Khanh có thể làm một phu quân tốt không, có thể mỗi ngày ân cần hỏi han nàng không, những điều này Ứng Nhàn không quan tâm, dù sao người hầu hạ nàng đã đủ nhiều rồi, cũng không thiếu một người là Bùi Thuấn Khanh, hắn chỉ cần cứ mãi xinh đẹp như thế, có thể để Ứng Nhàn tâm tình thoải mái, cũng đã đủ rồi.

Tuy Ứng Nhàn có yêu cầu cao với tướng mạo của người khác, nhưng yêu cầu với bản thân lại không cao, thân thể ốm yếu lúc trước của nàng một cơn gió cũng có thể quật ngã, đổ bệnh quanh năm, một tháng có hai mươi mấy ngày nằm trên giường bệnh, sau này càng ốm đến mức chỉ còn lại da bọc xương, bản thân nàng còn không muốn nhìn.

Cho nên mới nói người bị dung mạo mê hoặc thu hút, đa phần đều sống rất thấu đáo. Cho nên khi nhập vào trong cơ thể của Đỗ Ly Châu, nàng cũng không ghét bỏ Đỗ Ly Châu là một bé mập.

Đỗ Ly Châu rõ ràng từ nhỏ đã không được ăn ngon, không biết vì sao có thể trở thành một bé mập trắng trẻo thế này, nhìn thịt trên cánh tay xem, mềm mại hệt như củ sen, gương mặt cũng vậy, thịt trên má sắp dồn thành một cục rồi, đôi mắt vốn tròn xoe lúng liếng, cũng bị chèn ép híp lại thành một đường chỉ.

Ngoại hình này thật sự không thể gọi là đẹp. Nhưng Ứng Nhàn rất hiếm lạ dáng vẻ bé mập thế này, từ nhỏ cha nàng Thịnh Dũng Hầu hay lầm bầm trước mặt nàng, mập lên chút mới tốt, mập lên chút cơ thể mới khỏe. Tiếc là cơ thể của nàng, nuôi thế nào cũng không mập lên đưọc, bây giờ tốt rồi, có thể sống lại còn tặng kèm một đống thịt trên người, sờ vào mềm mại xúc cảm rất tốt.

Nếu đã đến đây thì sẽ yên ổn ở đây, Ứng Nhàn dùng cơ thể của Đỗ Ly Châu, sống ở Đỗ Phủ. Tất cả khó khăn bất mãn đều là tạm thời, đợi phụ thân nàng đánh trận quay về, nàng tìm ông giải thích một chút, dựa theo sự hiểu biết của nàng với phụ thân, ông sẽ tin tưởng nàng thôi, đến lúc đó có thể để phụ thân mặt ngoài nhận nàng làm nghĩa nữ, quay về nhà ở, tiếp tục sống cuộc sống trước đây.

Nếu có thể đòi mấy người Thời Lựu Bồ Đào vốn đã hầu hạ nàng quen về để tiếp tục ở bên cạnh nàng, thì quá hoàn mỹ.

Ứng Nhàn có được thân thể mới cảm thấy vô cùng tuyệt vời, lúc trước phần lớn thời gian trong ngày nàng đều ngủ mê man, cho dù tỉnh dậy cũng không có tinh thần, khẩu vị không tốt, món ăn ngon thế nào cũng ăn không vô, ăn nhiều một chút sẽ nôn ra. Còn bây giờ, mới sáng sớm tỉnh dậy cảm thấy tinh lực tràn đầy, khẩu vị cũng siêu tốt, ngửi món nào cũng thấy thơm, sức ăn gấp ba lần lúc trước, chưa được mấy ngày nàng đã cảm thấy mình càng tròn trịa hơn.

Điều không tốt lắm là thức ăn ở Đỗ Phủ quá tệ, đồ ăn quá tầm thường, muốn ăn món gì khác cũng không có, hơn nữa sáng sớm nàng tỉnh dậy, còn phải đi thỉnh an phu nhân. Phu nhân là chính thê của cha ruột cơ thể hiện tại của nàng, nàng nên gọi là nương.

Cả đời này Ứng Nhàn chưa từng gọi ai là nương, dẫu sao mẹ của nàng vừa sinh nàng ra là đã qua đời, rất giống với tình cảnh của tiểu cô nương Đỗ Ly Châu này.

Gọi nương thì gọi nương thôi, nhưng mà thức dậy sớm như thế Ứng Nhàn không vui, hiếm khi nàng có thể ngủ ngon như vậy, phải biết là lúc trước nàng ngủ mê man đều cảm thấy tim mình bị thứ gì đó đè lên, ngủ một lát là tỉnh dậy, chập chờn không yên ổn. Bây giờ ngủ ngon biết bao, buổi tối nhắm mắt một cái có thể trực tiếp ngủ tới sáng hôm sau, cả tối không thức giấc giữa chừng, còn chẳng nằm mơ.

Cơ thể này mới mười tuổi, con nít đều mê ngủ, Ứng Nhàn cũng muốn ngủ tới trưa, nhưng nàng phải đi thỉnh an người ta. Chuyện này phiền phức quá đi.

Sống dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu. Năm ấy khi nàng gả chồng, cha nàng cũng nói như thế. Ông nói các vị hoàng tử tranh đoạt hoàng vị, nếu ông ấy không chọn đứng về phe nào, thì sẽ bị xâu xé, cho nên ông ấy giao quyền lựa chọn cho nàng. Sau đó Ứng Nhàn không hề áp lực thuận theo tâm ý của mình chọn người đẹp nhất, cũng may mà đã chọn đúng.

Sự vô tư phóng khoáng của Ứng Nhàn, giống hệt với cha của nàng.

Ứng Nhàn không có huynh đệ tỉ muội, sau khi trở thành Đỗ Ly Châu, bỗng có thêm mấy chục ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, con nhà đại bá, con nhà nhị bá, còn có con cháu nhà mình, đích xuất thứ xuất, người nhiều đến mức nàng lười lục tìm kí ức của tiểu cô nương. Dẫu sao sớm muộn gì cũng phải đi, nhớ những thứ này làm gì.

Nàng không có tâm tư đi giao lưu với đám nhóc con đó, những đám nhóc đó cũng không ai chịu để tâm đến nàng, từ trước đến nay đã như thế, Đỗ Ly Châu chỉ là một cái bóng ở Đỗ gia mà thôi. Cần thỉnh an thì nàng co rút lại ở chỗ tít đằng sau yên lặng ngẩn người, đợi hết giờ thì đi về cùng với mọi người.

Đỗ gia đông người, tụ họp lại vô cùng náo nhiệt. Đông người đương nhiên sẽ phải trò chuyện, ngồi lê đôi mách chuyện vặt vãnh của các gia đình, trong hơn nửa tháng Ứng Nhàn trở thành Đỗ Ly Châu, nghe mấy vị phu nhân con dâu của Đỗ gia bàn tán nhiều nhất về Bùi Thuấn Khanh, phu quân lúc trước của nàng.

“Ài, các ngươi nghe nói gì chưa, vì thê tử qua đời, Bùi Đại nhân đau lòng quá độ, nôn ra máu luôn đó.”

“Hả? Sao lại thế được? Lúc trước chẳng phải bảo Bùi Đại nhân không mấy ưa thích thê tử của ngài ấy sao, cưới nàng chỉ vì Thịnh Dũng Hầu đằng sau nàng?”

Về chuyện này, bản thân Ứng Nhàn ngồi bên cạnh nghe các nàng tán dóc cũng cảm thấy rất khó hiểu, đúng là nàng thích gương mặt đó của Bùi Thuấn Khanh, nhưng nàng đối với hắn quả thực không có tình cảm nam nữ, hình như Bùi Thuấn Khanh cũng như vậy, lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt, cũng chẳng thấy yêu thích nàng bao nhiêu, sao có thể đau lòng đến mức nôn ra máu.

Nếu vì một người mà đau đớn đến mức thổ huyết, vậy trong lòng phải yêu thích người đó xiết bao, Ứng Nhàn không thể tưởng tượng được, nàng còn hoài nghi trên thế giới này liệu có thật sự tồn tại tình cảm sâu đậm như thế không. Cho dù cha ruột nàng nghe được tin nàng chết, cũng không đau lòng đến mức nôn ra máu, cho nên có lẽ tin này là giả, lời đồn mà, cứ luôn không đáng tin thế đó.

Ứng Nhàn không quan tâm tin tức này lắm, cân nhắc xem một lát nữa trưa ăn món gì.

Bên kia mấy vị phu nhân vẫn còn đang trò chuyện, nói về vị Bùi đại nhân đệ nhất mỹ nam, ai nấy đều mặt đầy tiếc nuối.

“Bùi đại nhân trọng tình trọng nghĩa, không ngờ lại có tình cảm sâu đậm như thế với thê tử.”

“Nhưng chuyện này với ngài ấy cũng là một chuyện tốt, với dáng vẻ của vị tiểu thư đó hồi trước, cũng không thể sinh con cho ngài ấy, nếu cứ mãi không chết, há chẳng phải làm dở lỡ Bùi đại nhân.”

Ứng Nhàn nghe một đống vào tai, lại bắt đầu đung đưa đôi chân củ cải trắng của mình, thầm nghĩ, bây giờ nàng có thể sinh con cho hắn rồi, nhưng bây giờ người ta không phải của nàng nữa, hơn nữa cơ thể này mới mười tuổi, bàn chuyện gả chồng sinh con thì sớm quá. Đợi thân thể này của cô mười sáu tuổi, Bùi Thuấn Khanh chắc chắn đã tái hôn rồi.

Ứng Nhàn ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy đau lòng, phu quân xinh đẹp đến mức đó của nàng, ấy thế mà chưa ngủ qua lần nào đã phải chấp tay nhường cho người ta. Hơn nữa, nếu có thể sinh một đứa con với hắn, vậy đứa bé sẽ đẹp biết bao nhiêu.

Đáng tiếc, quá đáng tiếc.

Bình Luận (0)
Comment