Sổ tay trùng sinh công lược [163]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 03
Chương 163: Bùi Đại nhân tiều tuỵ
Trans: Meounonna
我的妻子复活了也变小了03
第163章: 憔悴的裴大人。
Sau khi tan triều, Tể Tướng Tống Uyên nhìn thấy Bùi Thuấn Khanh đi ra từ trong điện, ông ấy cau mày đi đến.
“Tự Thanh.” Tống Uyên còn chưa kịp nói gì, Quý công công bên cạnh Hoàng Đế đã tươi cười rạng rỡ đi tới nói với Bùi Thuấn Khanh: “Bùi Đại nhân, Hoàng Thượng cho mời ngài.”
“Tể Tướng Đại nhân, ngài xem…?”
Tống Uyên lùi về sau một bước, dang tay ra hiệu nhường bước.
Bùi Thuấn Khanh che miệng, đè nén khẽ ho một tiếng, hành lễ với Tống Uyên một cái, Quý công công kia cũng cười với Tống Uyên, sau đó đi trước dẫn đường, đưa Bùi Thuấn Khanh vào trong Điện Diên Khải đằng sau Điện Nguyên Cực.
Điện Diên Khải là nơi Hoàng Đế xử lý công vụ và nghỉ ngơi thường ngày, không phải là thần tử tâm phúc sẽ không được vào, Bùi Thuấn Khanh là khách quen của nơi này, sau khi đi vào, nhìn thấy Hoàng Đế đang phê tấu chương trên thư án, hắn khom lưng hành lễ, chưa kịp khom lưng đã bị đỡ dậy.
Hoàng Đế buông bút xuống bước ra từ sau thư án, vẫy tay cho người hầu hạ trong điện lui xuống, sau đó cau chặt mày đánh giá hảo hữu của mình.
“Thuấn Khanh, ngươi xem dáng vẻ của mình bây giờ đi, chỉ mới vỏn vẹn nửa tháng ngắn ngủi, gầy đến mức như thế, ngươi có còn cần cơ thể này nữa không? Chẳng lẽ Ứng Nhàn đi rồi, ngươi cũng muốn đi theo nàng ấy? Bùi Thuấn Khanh mà ta biết không phải là người chú trọng nhi nữ tình trường thế đâu.”
Miệng thì nói lời nghiêm khắc, Hoàng Đế vẫn lệnh cho hắn ngồi ở một bên, chỉ vào tách trà sâm trên bàn bên cạnh hắn.
Sau khi Bùi Thuấn Khanh nghe lời ngồi xuống, lại khẽ ho vài tiếng, “Thần chỉ vì thời khắc thu đông giao mùa đã đến, không cẩn thận bị nhiễm phong hàn thôi, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Hoàng Đế ngồi bên cạnh hắn, hơi có chút hận rèn sắt không thành thép, tức giận bảo: “Ngươi cho là Trẫm không biết sao? Lý Thái y đó về nói với ta rồi, đau buồn quá độ làm tổn thương nội phủ, ngươi đây là tâm bệnh!” Y trầm mặc chốc lát, đột nhiên bảo: “Nếu ban đầu Trẫm không để ngươi đến Ứng Phủ thì tốt rồi.”
“Hoàng Thượng lời này là có ý gì, khi ấy tình hình nguy cấp, nếu không thể có được sự tương trợ của Thịnh Dũng Hầu, chúng ta chỉ có thể nhận lấy kết cục như Hàn Vương hôm nay. Huống chi thần cũng có lòng riêng, thần ái mộ nàng ấy đã lâu, sao có thể bằng lòng nhìn nàng ấy gả cho người khác làm thê tử, nếu đều là gả, dẫu biết rằng nàng ấy sẽ không thích thần, thần cũng không muốn buông tay, bất luận thế nào cũng phải thử một lần.” Bùi Thuấn Khanh ánh mắt bình tĩnh, dường như nam nhân bi thống tiều tụy trong miệng Hoàng Đế không phải là hắn.
Chỉ là trong thoáng chốc, như thể nhớ tới điều gì đó, trong mắt hắn xuất hiện nổi đau ê ẩm sâu sắc. “Lúc thần lần đầu tiên gặp Ứng Nhàn, được nàng cứu giúp, chỉ là trong lòng thần vẫn luôn nhớ về chuyện này, thậm chí càng ngày càng lún sâu vào đó, có lẽ nàng đã sớm quên lần gặp mặt kia, dẫu sao khi ấy bộ dạng của thần nhếch nhác thảm hại, có lẽ nàng không nhận ra thần.”
“Từ khi thần cưới nàng ấy, trong ba năm nay, tuy dằn vặt khó chịu, nhưng xác thật lòng đầy hân hoan, như thế cũng đã đủ rồi. Thời cơ và vận mệnh như thế, thần đã sớm biết có ngày hôm nay, biết mình không thể giữ nàng lại, đã chuẩn bị sẵn từ lâu, đến nay đúng là có thể kiên trì chống đỡ được. Thân thể của thần, bản thân thần hiểu rõ, ngài không cần hao tốn tâm sức lo lắng cho thần.”
Bùi Thuấn Khanh bình tĩnh quá độ làm Hoàng Đế không biết nên khuyên giải thế nào, y cảm thấy người bạn này không cần lời khuyên giải, thứ hắn cần chỉ là thời gian, thời gian để những đau buồn dần dần lắng xuống. Nhưng dẫu sao cũng là bạn tốt cùng nhau vào sinh ra tử, lại là quân sư mình nhất mực quý trọng, cho dù là Mục Vương có cùng thân mẫu với y, Hoàng Đế cũng không có tình cảm sâu đậm như thế.
Nay nhìn thấy dáng vẻ Bùi Thuấn Khanh đau buồn hốc hác như vậy, trong lòng Hoàng Đế lửa giận ngút trời, đập vào trà kỉ mắng: “Đều tại Ứng lão đầu không nói lý lẽ kia, ban đầu khi ngươi cưới Ứng Nhàn, thì không nên đồng ý những yêu cầu đó của Ứng lão đầu! Nào có ai cưới thê tử về nhà, chỉ có thể cung phụng đứng nhìn mà không thể chạm vào, Ứng lão đầu kia, chỉ có khuê nữ của ông ấy là quý giá, nên có thể để người khác chịu thiệt sao!”
“Đây cũng là lựa chọn của thần, không thể trách người khác, Thịnh Dũng Hầu thương xót ái nữ, tấm lòng của ông ấy và thần, không khác gì nhau.” Bùi Thuấn Khanh nói xong, dường như không muốn dây dưa ở chuyện này nữa, bèn bảo: “Hoàng Thượng, nay chiến sự ở biên quan đang rơi vào thế giằng co, lương thảo đã cử người điều động, nhưng thường trú quân ở Bắc Ninh lại chậm chạp không có động tĩnh…”
Nói đến chuyện này, lửa giận trong lòng Hoàng Đế lại càng lớn hơn, ánh mắt u ám, “Em trai tốt của ta trấn giữ vùng Bắc Ninh, càng nghĩ lại càng làm ta bức bối, sứ giả được phái đi truyền tin về, do hắn sợ chết, sợ là điều quân thường trú đi rồi, đám Lang Nhung xoay đầu đi đánh hắn, đúng là nhát như thỏ đế, hoang đường vô cùng, đã là thời buổi nào rồi, tính cách của hắn sớm muộn gì cũng hại chết hắn!”
Bùi Thuấn Khanh đứng dậy, khom người hành lễ nói: “Hoàng Thượng, thần Bùi Thuấn Khanh tự nguyện đi đến Bắc Ninh điều binh.”
“Hoang đường!” Hoàng Đế tức giận mắng: “Ngươi cũng không nhìn xem thân thể hiện giờ của mình, đi một chuyến xa xôi cách trở đến Bắc Ninh, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao!”
Bùi Thuấn Khanh thản nhiên đáp: “Hoàng Thượng cũng nên biết, nay chỉ có thần đích thân đi, mới có thể nhanh chóng thuyết phục được Mục Vương, kéo dài một ngày, tình hình biên quan sẽ càng hung hiểm thêm một ngày, cần phải nhanh chóng giải quyết hậu hoạn mới đúng.”
“Trẫm không tin, văn võ bá quan toàn triều không tìm ra được một sứ giả nào có thể dọa được em trai ngốc đó của ta!” Hoàng Đế nói xong câu này, đột nhiên sững lại thoáng chốc, sau đó ngồi lên trên ghế sờ mũi mình. Cân nhắc từng người trong số đó, đúng là không tìm ra được ai thích hợp hơn Bùi Thuấn Khanh.
Bùi Thuấn Khanh hiểu rất rõ bạn tri kỷ của mình, thấy vậy cũng không nói gì khác, chỉ lần nữa tiến lên trước thỉnh mệnh: “Thần Bùi Thuấn Khanh tự nguyện đi đến Bắc Ninh điều binh, khẩn xin Hoàng Thượng thành toàn.” Hắn khựng lại một lát rồi nói: “Tin tức ái thê đã qua đời, thần cần phải đích thân thông báo cho nhạc trượng mới phải.”
Hoàng Đế vừa bất lực vừa lo lắng đánh giá hắn, cuối cùng phất tay: “Thôi thôi, ngươi muốn đi thì đi đi, nhưng nhất định phải bảo trọng thân thể, Trẫm còn đợi ngươi sống lâu trăm tuổi, làm Tể Tướng cho Trẫm, phù trợ Trẫm, rồi phù trợ cho con của Trẫm nữa.”
“Thần ắt không phụ hoàng ân.” Bùi Thuấn Khanh nói xong, lại bắt đầu khẽ ho.
Hoàng Đế lắc đầu thở dài, “Ngồi xuống trước đi, uống chút trà sâm, đợi lát nữa để Quý công công mở nhà kho lấy thêm vài cây dược liệu nhân sâm tốt cho ngươi. Nếu muốn đi chỗ như Bắc Ninh, ngươi cũng phải điều dưỡng cơ thể cho tốt.”
Bùi Thuấn Khanh không tranh chấp với y, ngồi xuống uống trà. Một lát sau, Hoàng Đế nói xong chính sự thần thần bí bí bảo: “Thuấn Khanh, dạo gần đây trong lòng Trẫm có chút phiền não.”
“Hửm?” Nghe giọng điệu quen thuộc này của Hoàng Thượng, Bùi Thuấn Khanh mặt ngoài không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng hơi muốn chạy trước.
Hoàng Đế sờ chút râu ít ỏi chưa mọc dài ra của mình, cau mày dường như khó lòng mở miệng, lát sau mới nói: “Trẫm hoài nghi, Hoàng Hậu và Quý Phi, hình như, có dấu hiệu ‘ma kính chi hảo’” (Ghi chú: Ma kính ý chỉ đồng tính luyến ái nữ)
(*)磨镜之好: trong tiếng Trung hiện đại, từ này ý chỉ hành vi đồng tính luyến ái ở nữ giới, thuật ngữ này chỉ hành vi hai người nữ ma sát cơ thể của nhau để đạt được thỏa mãn về thể xác, vì cơ thể hai bên giống nhau, nên như thể ở chính giữa hai cơ thể có kẹp một tấm gương. / 磨镜: Ma sát chiếc gương.
Bùi Thuấn Khanh một ngụm trà sâm chưa kịp nuốt, suýt chút nữa là phun ra hết, may mà đã trải qua nhiều chuyện lớn, lập tức nhịn lại, bình tĩnh nuốt ngụm trà sâm đó xuống. Hắn buông tách trà xuống bàn, không đụng vào nữa, mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng, vì sao ngài lại hoài nghi như thế?”
Là thần tử sau khi giải quyết đại sự trong triều cho Hoàng Đế, là bằng hữu còn phải giúp bạn bè tháo gỡ khó khăn.
Hoàng Đế vỗ vào đùi mình vài cái, nhìn xung quanh, quắc quắc ngón tay hệt như ăn trộm, “Tới đây tới đây, ta kể ngươi nghe, vốn dĩ hồi trước, hai nàng ấy cãi nhau không ngừng, từ trong phủ cãi tới Hoàng Cung, tuy ta nhìn cảm thấy hơi phiền, nhưng mà đôi khi vẫn rất hưởng thụ, nam nhân mà~ Hai nữ nhân tranh phong đố kị vì mình, trong lòng chắc chắn sẽ có chút đắc ý nho nhỏ. Nhưng mà, dạo gần đây không biết vì sao, hai nàng ấy không cãi nhau nữa, ngươi nói xem có lạ kì hay không, hai nàng ấy à, ai dô, không những không cãi, mà còn rất thân thiết nữa, có một lần ta lén nhìn thấy đầu của hai nàng ấy ghé sát vào nhau nói gì đó, dáng vẻ thân mật vô cùng.”
Hoàng Đế nói đến đây, biểu cảm hơi vặn vẹo, y che nửa gương mặt mình, giống như bị đau răng, “Tối hôm kia, ngươi đoán xem thế nào? Ta qua chỗ Quý Phi nghỉ ngơi, ở chỗ của nàng ấy nhìn thấy một cái áo yếm, mười ngày trước, ta còn nhìn thấy Hoàng Hậu đang thêu cái áo yếm đó nữa! Áo yếm Hoàng Hậu thêu tại sao lại ở trên người Quý Phi chứ?”
Bùi Thuấn Khanh cạn lời một hồi, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Bất kể là làm thần tử hay là bạn bè, đối diện với việc này, hắn cũng không thể đưa ra cách gì hay được, đây thật sự đã vượt ngoài phạm vi học thức của hắn rồi.
“Thuấn Khanh, ngươi nói xem Trẫm nên làm gì bây giờ? Ngươi nói xem hai nàng ấy có phải lâu ngày sinh tình, thật sự, thật sự đã nhìn trúng nhau rồi sao? Chuyện này đúng là quá đáng lắm, hoàn toàn không đặt Trẫm vào mắt!”
Bùi Thuấn Khanh không muốn nói chuyện. Hắn lại bắt đầu ho, ho liên tục không ngừng, lần này không phải là ho khe khẽ đè nén như lúc trước, mà là cố ý ho thật to. Tuy không muốn ho, nhưng mà lúc này ngoại trừ ho, dường như cũng không có cách khác nữa, không phải hắn không trượng nghĩa, thật sự là hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Kĩ năng diễn xuất của Bùi Đại nhân kinh người, ho như thể giây tiếp theo hắn sắp chết vậy, Hoàng Đế giật mình hết hồn, cũng không ép hắn nghĩ cách nữa, nhẹ nhàng hoà nhã cho hắn về nghỉ ngơi trước.
Đi ra khỏi Điện Diên Khải, Bùi Đại nhân ho tới mức làm người hoảng sợ buông tay xuống, giấu vào trong ống tay áo, như không có việc gì xảy ra nhìn một góc cung điện ở nơi không xa, cước bộ ung dung đi về phía trước.
Quý công công xách theo nhân sâm lâu năm cực phẩm tiễn hắn: “…” Sống ở trong cung, có một số chuyện phải học cách giả vờ không nhìn thấy.
“Bùi Đại nhân, vậy nô tài không tiễn nữa, ngài đi thong thả, ngài nhớ phải bảo trọng thân thể.”
“Đa tạ Quý công công.”
Chẳng được mấy ngày, Hoàng Đế hạ ý chỉ cho Bùi Thuấn Khanh làm sứ giả đi về phía Bắc Ninh điều binh chi viện cho Thịnh Dũng Hầu, chuyện này được truyền khắp nơi từ triều đình đến ngoài cung. Cùng ngày hôm đó, các phu nhân nội trạch Đỗ Phủ lại bắt đầu than ngắn thở dài, cảm khái Bùi Đại nhân là người có tình có nghĩa, xông pha giúp đỡ nhạc phụ, thuận tiện còn lo lắng cho tình hình sức khoẻ của Bùi Đại nhân.
Tầm ảnh hưởng của Đệ nhất mỹ nam ở hậu viện không thể xem thường.
Tiểu cô nương mười tuổi nhai bánh củ năng, hai má phồng lên béo tròn như bánh bao lên men, đôi mắt tròn lúng liếng chớp chớp, lòng thầm tự nhủ, phu quân cũ đúng là không tệ, tuy trông có vẻ lạnh lùng một chút, nhưng lúc này biết giúp đỡ cha già nhà mình. Mấy hôm trước nàng còn nghe nói chiến sự ở biên quan bất lợi, đang thầm lo lắng, hôm nay đã nghe nói chuyện này, lập tức yên tâm, buổi trưa có thể ăn thêm hai bát cơm.
Bùi Thuấn Khanh là một nam nhân rất lợi hại, có hắn xuất mã, cha già chắc chắn có thể nhanh chóng chiến thắng quay về. Ứng Nhàn vỗ vỗ tay, lấy khăn tay nhỏ cẩn thận lau đi vụn bánh còn dư trên tay, đi theo những người khác ra khỏi chỗ của phu nhân, quay về tiểu viện tử của mình.
Tiểu cô nương Đỗ Ly Châu đã mười tuổi, nhưng trong nhà không ai quan tâm nàng, cho nên nàng vừa không cần đi theo các muội muội học chữ, vừa không cần theo các tỷ tỷ đi làm nữ công học quản gia, nàng chỉ cần ăn ngon ngủ ngon là được. Ngay cả hai bà tử phụ trách chăm sóc nàng, bình thường cũng mặc kệ nàng, cho nên Ứng Nhàn chỉ cần ở trong phòng, bất kể làm gì cũng không ai biết.
Sở thích lớn nhất của Ứng Nhàn ngoài việc ngắm mỹ nhân, chính là vẽ tranh. Mấy hôm nay thật sự quá tẻ nhạt, nàng chấm nước vẽ tranh trên bàn. Một là do ở đây không có bút mực, hai bà tử cũng sẽ không chịu cho nàng, hai là nàng cũng không muốn để lại tranh của mình ở nơi này, lỡ như bị người ta phát hiện, nàng làm sao giải thích vì sao mình có thể vẽ đẹp như thế?
Thật ra Ứng Nhàn rất có thiên phú trong việc vẽ tranh và đánh cờ, bản thân nàng cũng rất yêu thích, ban đầu theo học với tiên sinh một khoảng thời gian, làm cho vị tiên sinh đó kinh ngạc không thôi, luôn bảo nàng là nhân tài tiềm năng có thể đào tạo thêm, muốn truyền thụ hết tài học cả đời cho nàng. Nhưng cơ thể của Ứng Nhàn không đủ khả năng chống đỡ cho nàng nghiên cứu những sở thích đó, tất cả những việc hao phí tâm sức, một khi nàng làm đều sẽ gây hao tổn tuổi thọ, cho nên cha nàng Thịnh Dũng Hầu mỗi lần nhìn thấy nàng nhấc bút hay chơi cờ đều vô cùng căng thẳng.
Thịnh Dũng Hầu một khi bắt đầu căng thẳng, thì sẽ bị đau đầu, Ứng Nhàn thấy cha ruột căng thẳng lo lắng đến thế, không còn cách nào đành buông bỏ những sở thích hao tốn tâm sức ấy của mình, mỗi ngày tu thân dưỡng tính, chỉ thi thoảng lúc cơ thể khoẻ hơn thì cầm bút phác hoạ hoa cỏ này nọ.
Nếu không sao lại bảo ‘Thiên tài chính là thiên tài’, với phong cách hôm làm hôm nghỉ của nàng, thi thoảng chỉ vẽ vài bức tranh mà còn trở nên nổi danh, đương nhiên không phải Ứng Nhàn nổi danh, mà là Tùng Hạc Cư Sĩ nổi danh. Cái tên Tùng Hạc Cư Sĩ này do cha nàng đặt, tranh cũng là do cha nàng mang ra khoe khoang, không ngờ còn trở thành một đại sư trong giới thư pháp và hội hoạ, chỉ là không ai biết Tùng Hạc Cư Sĩ là nàng.
Nghe nói một bức tranh bây giờ của nàng mang ra có thể bán được tám trăm lượng bạc, đáng giá lắm. Một bức tranh có thể mua được cả một căn nhà bánh củ năng mà hôm nay nàng ăn.