Sổ tay trùng sinh công lược [164]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 04
Chương 162: Chuyện ba năm trước
Trans: Meounonna
Sau khi đi vào vùng đất phương Bắc, thật sự không còn thấy một chút sắc xanh lục nào. Mùa đông của phương Nam, cây cối vẫn um tùm rậm rạp, hiện giờ Nam Thượng Kinh cũng đã cuối thu, nhưng hoa cúc mẩy mọng, khi Bùi Thuấn Khanh rời kinh thì hương hoa vẫn ngập tràn cả thành. Nhưng đất bắc lạnh lẽo khốn khó, chưa kịp vào đông đã gió rét thấu xương.
Xe ngựa xốc nảy, đã có thể mang máng nhìn thấy một mảng lớn đỉnh lều trại quân doanh màu xám ở nơi xa. Bùi Thuấn Khanh cổ họng ngứa ngáy, sau khi cố nén cảm giác muốn ho xuống, thở ra một luồng khí trắng, kéo rèm xe ngựa lại.
Thịnh Dũng Hầu Ứng Lãng đã nhận được tin từ sớm, lúc này đứng ở cửa quân doanh, nhìn thấy Bùi Thuấn Khanh bước xuống từ trên xe ngựa, ông đi lên trước vài bước nói: “Bùi Đại nhân, chuyến này vất vả rồi!”
Bùi Thuấn Khanh sau khi xuống xe ngựa cũng dùng thái độ cung kính, hành lễ bảo: “Hạ quan Bùi Thuấn Khanh tham kiến Hầu gia, lần này tại hạ đến truyền tin, 20 vạn (20,000) thường trú quân Bắc Ninh, ngày mai sẽ đến.”
Mấy tướng sĩ đằng sau Thịnh Dũng Hầu nghe thế đều nở nụ cười, hiển nhiên thả lỏng hơn không ít.
“Nào nào, Bùi Đại nhân mau vào doanh trại, bên ngoài gió lớn, lần này may mà có Bùi Đại nhân, ài, mấy hôm trước lương thảo cạn sạch, mọi người không có cơm ăn, không có sức kháng địch, bây giờ tốt rồi, lương thảo cũng có, viện binh cũng có luôn, lần này phải giết hết đám Lang Nhung đó cho bọn chúng biết thế nào là uy phong! Đánh cho bọn chúng không dám đến gây chuyện nữa!”
Một đám người đi vào quân doanh, sau khi thương lượng chính sự xong, đã qua hai giờ thần. Trong trướng có thắp đèn, các tướng sĩ khác toàn bộ rời đi, trong quân trướng chỉ còn lại hai người.
Bùi Thuấn Khanh ngồi dậy từ vị trí bên cạnh, đi đến trước mặt Thịnh Dũng Hầu Ứng Lãng, cúi người thật sâu, “Nhạc trượng tại thượng, tiểu tế không thể chăm sóc tốt cho thê tử, vào ngày mùng mười tháng trước nàng đã đi rồi, mong nhạc trượng nén đau thương.”
Thịnh Dũng Hầu là một đại hán râu dài, đã hơn năm mươi tuổi sắp lên hàng sáu, trông vẻ cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, nhưng hai bên tóc mai đã chớm bạc. Thịnh Dũng Hầu lúc này không còn quả quyết tự tin như ban nãy, nếp nhăn sâu giữa hai hàng lông mày chất chứa đầy nỗi đau, ông khom lưng đỡ Bùi Thuấn Khanh dậy, miệng nói:
“Ta đã biết rồi, mấy hôm trước nhận được thư từ trong kinh, con nào đã làm gì không tốt chứ, con đã chăm sóc cho Nhàn Nhàn rất ổn thoả, cũng không làm trái thỏa thuận của chúng ta năm ấy, ta nên cảm ơn con, ta biết làm một phụ thân, ta rất ích kỉ, con trách ta cũng được, không trách cũng được, nay ta cũng nên trịnh trọng cảm ơn và xin lỗi con.”
Vừa nói, ông đứng lên muốn quỳ xuống, bị Bùi Thuấn Khanh đỡ lại. “Nhạc trượng vạn vạn không thể! Sao con có thể nhận cái quỳ này của người.”
Thịnh Dũng Hầu mặc kệ, cố chấp muốn hành lễ với hắn, sau đó mới đứng dậy, nam nhi thiết huyết chinh chiến sa trường nhiều năm như ông, lúc này hai mắt đỏ hoe, giọng điệu mang chút khàn đặc.
“Nhàn Nhàn của ta, từ khi sinh ra đã có mấy lần suýt chết, nuôi sống nó gian nan khó khăn vô cùng. Lúc con bé vừa sinh ra đời, nhỏ không bằng một bàn tay của ta, ta còn sợ nói to tiếng một chút sẽ làm kinh động đến con bé. Đã bao nhiêu năm trôi qua, một mình ta vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi nấng nó nên người, cứ lo sợ hôm nào đó nó không may chết đi, hơn hai mươi năm nay, ta chưa từng ngủ yên ngày nào.” Ông sờ vào tóc bạc của mình, “Từ lúc biết Nhàn Nhàn không thể sống quá hai mươi tuổi, tóc của ta cũng bạc trắng rồi.”
“Ngay cả Liễu chân nhân của núi Thanh Đài cũng nói, Nhàn Nhàn không thể sống quá hai mươi tuổi, nhưng bây giờ con bé lại sống đến hai mươi mốt năm, ta còn có gì không vừa ý nữa, đây đã là trời cao phù hộ rồi, Bùi Thuấn Khanh à, ta thật sự nên cảm ơn con, làm một người cha, cả đời này ta đã cố gắng hết sức bảo vệ con của mình, bây giờ con bé chết rồi, tuy lòng ta đau đớn, nhưng ta càng hi vọng con bé có thể sớm đi đầu thai, kiếp sau làm một đứa trẻ khỏe mạnh, có một cơ thể khỏe mạnh, muốn làm gì thì làm.”
Bùi Thuấn Khanh thấy Thịnh Dũng Hầu vừa nói vừa giơ tay che mặt mình, có vết nước trong suốt chảy qua kẽ tay.
Nghe nói năm ấy khi vị Thịnh Dũng Hầu này cùng với Tiên Đế đi chinh chiến ở phương bắc, trên chiến trường cả nửa cơ thể gần như bị xẻ đôi, cũng chẳng kêu la một tiếng nào, nhưng bây giờ, kể về nữ nhi đã qua đời của mình, ông ấy không thể nào kìm nén được nỗi đau nước mắt chảy dài.
Bùi Thuấn Khanh ngồi bên cạnh ông, không nói gì cả. Hắn biết rõ Thịnh Dũng Hầu đang có tâm tình gì, vì hắn cũng như thế, người trong lòng đã đi, trong lòng trống vắng một khoảng lớn, ngày đêm lạnh buốt thấu xương, trống rỗng khó lòng giải bày.
Một lúc lâu sau, Thịnh Dũng Hầu điều chỉnh lại tâm trạng, ông nâng bàn tay nứt nẻ lau nước mắt trên mặt, nhìn Bùi Thuấn Khanh ở bên cạnh, nghiêm túc bảo: “Tuy lời này không nên là ta nói, nhưng, nhà của con đã không còn trưởng bối nữa, ta cũng được tính là trưởng bối của con, về tình về lý ta cũng nên nói vài câu.”
“Nhàn Nhàn nhà ta đi rồi, con đừng nhớ con bé nữa, mau chóng tái hôn cưới vợ sinh con đi, đừng để lỡ làng.”
“Ta rất cảm ơn con ban đầu khi cưới Nhàn Nhàn, bằng lòng đồng ý yêu cầu vô lễ của ta, cho dù bên trong có duyên cớ khác, nhưng ta tin con yêu thương Nhàn Nhàn là thật, nhưng người đã chết không thể hồi sinh, con vẫn nên nghe ta khuyên một câu, cuộc đời dài như thế, không nên cố chấp quá.”
Bùi Thuấn Khanh lắc đầu, nhưng không nói gì nữa, ngồi thêm một lát trực tiếp cáo lui rời đi.
Sau khi trong lều chỉ còn lại một mình Thịnh Dũng Hầu, ông nhìn ánh lửa bập bùng, nhớ về tình cảnh ba năm trước. Khi ấy Tiên Đế càng già càng hồ đồ, mấy đứa con trai vì tranh đoạt Hoàng Vị mà đấu tới mức ngươi chết ta sống, còn Ứng Lãng là miếng bánh ngon mà ai cũng muốn tranh đoạt, Đại Hoàng Tử nói muốn cưới con gái ông ấy làm trắc phi, Thất Hoàng Tử càng phóng khoáng hơn nhường ra vị trí chính phi, vì để có được sự ủng hộ của ông ấy.
Đám người này biết rõ con gái ông ấy là con ma ốm không thể sống được bao lâu, mà còn vì để có sự ủng hộ của ông ấy, đi khắp nơi lan truyền tin tức muốn cưới nữ nhi của ông. Tiên Đế cũng là một kẻ ngốc, trước khi chết còn thiên vị tới cùng, ấy thế mà nghe lời xúi giục của Thất Hoàng Tử, muốn ban hôn cho nữ nhi và Thất Hoàng Tử.
Ứng Lãng lại không ngốc, sao ông có thể bằng lòng gả con gái vào nơi ô uế hỗn loạn như Phủ của Thất Hoàng Tử chứ, nếu thật sự vào đó, e là chẳng được mấy ngày đã bị tức chết. Dưới tình thế bất đắc dĩ, ông tìm không ít thanh niên tài tuấn để nữ nhi chọn lựa, muốn sắp xếp ổn thỏa cho nữ nhi trước khi được ban hôn.
Những người đó đều là nam nhi tốt do chính ông lựa chọn tỉ mĩ, bất kể nữ nhi muốn gả cho ai, người làm cha như ông đều có thể đảm bảo cuộc sống sau này của nữ nhi sẽ vô cùng thoải mái. Những nam tử này tuy gia thế không tốt, nhưng dễ kiểm soát, ít nhất sẽ không làm nữ nhi sau khi gả qua đó sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng ngày hôm ấy, Bùi Thuấn Khanh đã tìm đến cửa.
Ứng Lãng đã sớm nghe nói về Bùi Thuấn Khanh, kì thi đình năm ấy ông không có mặt, nhưng vì Tể Tướng Tống Uyên và Lão Học Sĩ của Hàn Lâm Viện đều đã từng kể về người trẻ tuổi này cho ông nghe, bảo sau này hắn sẽ là rường cột trong triều, nếu chịu cho hắn thời gian ắt hẳn sau này sẽ tiền đồ vô lượng, cho nên Ứng Lãng đã nhớ kĩ hắn.
Ứng Lãng cũng biết Bùi Thuấn Khanh là người của Ngũ Hoàng Tử. Lúc ban đầu ông tưởng Bùi Thuấn Khanh đến đây, cũng là vì Ngũ Hoàng Tử bên kia muốn ra tay, nhưng những lời tiếp đó Bùi Thuấn Khanh nói ra, làm Ứng Lãng kinh ngạc vô cùng.
Bùi Thuấn Khanh hắn đã phải lòng Nhàn Nhàn nhà ông, nên mới chủ động đến đây xin cưới. Nếu không phải vì tình cảnh ép buộc, e là hắn phải đợi đến khi công thành danh toại mới dám đến cửa xin cưới, mà không phải như bây giờ, hệt như đang trao đổi lợi ích.
Ứng Lãng không lập tức đồng ý lời cầu hôn của hắn, nhưng vẫn cho hắn ở lại chờ đợi. Cuối cùng quả nhiên như Ứng Lãng dự liệu, nữ nhi của ông chọn Bùi Thuấn Khanh. Xác thực. Bùi Thuấn Khanh không chỉ có tài hoa, mà còn tuấn tú lịch sự, phong độ ngời ngời, tuy Ứng Lãng tán thưởng những nam tử hán mạnh mẽ trong quân đội, cũng không thể không thừa nhận các tiểu cô nương gia sẽ thích loại nam tử tuấn mỹ cực điểm như Bùi Thuấn Khanh hơn.
Nhưng khi ấy cho dù nữ nhi đã chọn Bùi Thuấn Khanh, trong lòng Ứng Lãng thật ra cũng không quá muốn gả nữ nhi cho hắn, vì ông cảm nhận được nữ nhi vô cùng yêu thích Bùi Thuấn Khanh.
Chỉ gặp một lần thì thôi, nếu thật sự gả cho hắn rồi, sớm chiều ở bên nhau, sau này nữ nhi chắc chắn sẽ yêu hắn. Nếu thân thể của nữ nhi ông khỏe mạnh, Bùi Thuấn Khanh lại là con rể tốt, hai bên lưỡng tình tương duyệt ông đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Nhưng, Liễu chân nhân của núi Thanh Đài đã nói, Nhàn Nhàn của ông nếu muốn sống tới hai mươi tuổi, thì không thể lúc kinh lúc hỉ, không thể quá vui vẻ cũng không thể quá tức giận, tốt nhất con bé không nên có bất kì dao động cảm xúc quá kịch liệt nào.
Một người không thể chịu đựng hỉ nộ ái ố của người bình thường như Nhàn Nhàn, ngay cả thư họa và chơi cờ ông cũng sợ sẽ làm hao tổn tâm sức của con gái, sao có thể nhìn thấy con bé dính vào thứ tình ái đau lòng nhất thế gian, ông thà rằng tìm cho Nhàn Nhàn một người con bé không quá yêu thích, bình dị an ổn, sống tốt hai năm còn lại của nó.
Nhưng cuối cùng không thể địch nổi sự cố chấp của Bùi Thuấn Khanh, cho nên Ứng Lãng nói với hắn, Ứng Nhàn nhiều lắm chỉ có thể sống thêm hai năm nữa, cơ thể của con bé không thể chịu đựng được h**n ** của nam nữ, cho nên hắn không được chạm vào nàng. Còn nữa, hắn bắt buộc phải đảm bảo, không được quá thân mật với Ứng Nhàn, không thể để Ứng Nhàn yêu hắn.
Bùi Thuấn Khanh hắn nếu nhất định muốn cưới, chỉ có thể như thế thôi, hệt như thỉnh về một con búp bê ngọc, không thể đến gần, không thể bộc lộ niềm yêu thích của mình, không thể tác động đến cảm xúc của đối phương.
Ngay cả bản thân Ứng Lãng cũng cảm thấy điều này quá sức chịu đựng với một người chất chứa tình yêu trong lòng, nhưng sau khi Bùi Thuấn Khanh trầm mặc hồi lâu vẫn đồng ý với ông.
“Dẫu cho như thế, tại hạ vẫn không muốn nhìn thấy nàng gả cho người khác.” Khi ấy Bùi Thuấn Khanh đã nói như thế.
Sau này, nữ nhi gả cho hắn. Bùi Thuấn Khanh tuân thủ ước định của họ, giữ khoảng cách nhất định với nữ nhi, Ứng Lãng rất hài lòng với hắn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy áy náy. Bản thân ông hiểu rõ, yêu một người nhưng phải cố giấu đi, là chuyện khó khăn đến nhường nào, nhưng Bùi Thuấn Khanh đã làm được rồi.
Nữ nhi của ông được chăm sóc rất tốt, còn sống được đến hai mươi mốt tuổi.
“Nhàn Nhàn à, cha hi vọng kiếp sau con có thể đầu thai vào một gia đình tốt, có một cơ thể khoẻ mạnh, và có được một người sẵn lòng yêu thương bảo vệ con như vậy.”
—-
Ngày thứ ba, Bùi Thuấn Khanh chuẩn bị rời đi, Ứng Lãng lên trước tiễn hắn. Bùi Thuấn Khanh đứng ở bên cạnh xe ngựa nhìn vào bức tường thành phủ đầy phong sương ở phía xa, sau đó nói với Ứng Lãng: “Thi thể của nàng con đã cho người nhập liệm, bảo quản thoả đáng bằng quan tài băng, đợi nhạc trượng chiến thắng về kinh, sau khi đi gặp mặt nàng, con mới cho hạ táng nàng. Con nghĩ nàng cũng hi vọng có thể được nhạc trượng đưa tiễn đoạn đường cuối.”
Ứng Lãng nắm chặt nắm tay, lớn giọng đáp: “Được, đợi ta chiến thắng quay về, tiễn ái nữ chặn đường cuối cùng, ắt sẽ không để con bé đợi lâu!”
Bùi Thuấn Khanh gật đầu, lên xe ngựa, rời khỏi đất bắc gió lạnh thấu xương.
—-
Một tháng sau, đại quân của Thịnh Dũng Hầu ở nơi cách thành Lang Nguyên ba mươi dặm, tiêu diệt 10 vạn (10,000) quân địch, đại thắng. Tàn quân Lang Nhung bại trận bỏ chạy, di chuyển vào sâu trong thảo nguyên cùng với vương trướng.