Sổ tay trùng sinh công lược [165]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 05
Chương 165: Bùi Thuấn Khanh đầu óc có bệnh
Trans: Meounonna
“Ê ê ê, đã nghe nói gì chưa? Thịnh Dũng Hầu đại thắng Lang Nhung, sắp sửa thu quân về triều rồi!”
Sau khi vào đông, Nam Thượng Kinh đã lạnh hơn rất nhiều, nhưng các trà lâu trà quán khắp nơi trên đường lớn vẫn đông người huyên náo, trong mười người thì hết bảy tám người đang bàn luận về trận chiến ở thành Lang Nguyên của Thịnh Dũng Hầu, ồ ạt cảm thán Thịnh Dũng Hầu bảo đao chưa già, lần này chiến thắng quay về, lại được ban thưởng không ít.
Bách tính bình thường không biết về sóng gió trong triều, cũng không biết đánh trận chiến xa xôi ở đất bắc gian nan bao nhiêu, họ sống ở quốc đô phồn hoa nhất Đại Tề, chỉ nhìn thấy mặt ngoài tốt đẹp nhất. Bách tính bình thường như thế, những nữ nhân hậu trạch nhà quan cao cũng như vậy, phần lớn cũng mặc kệ những chuyện này, mỗi ngày bàn luận chẳng qua chỉ là trang sức y phục, ngồi lê đôi mách chuyện nhà người khác và chút tâm tư nội trạch.
Tuy dạo này Ứng Nhàn chưa từng bước ra khỏi cổng lớn Đỗ Phủ, nhưng nhờ phúc của mấy ca ca trong phủ, bọn hắn đang ở độ tuổi mơ mộng về việc bảo vệ nước nhà và kiến công lập nghiệp nhất, mỗi khi tụ tập cùng nhau thường sẽ thảo luận về những chủ đề này, Ứng Nhàn đã biết được tin phụ thân chiến thắng sắp quay về, đồng thời bình an vô sự từ trong những cuộc đàm luận của bọn hắn.
Biết phụ thân không sao, Ứng Nhàn cũng yên tâm hẳn. Đời trước cơ thể của nàng ốm yếu, không thể chịu đựng hốt hoảng lo sợ, nếu không tay chân nàng sẽ lạnh lẽo sắc mặt tái xanh, trong đầu và lồng ngực sẽ khó chịu hệt như bị thứ gì đó liên tục đập mạnh vào. Có một năm cha cũng dẫn binh đi đánh trận, đi nửa năm mới quay về, nàng ở nhà ngày ngày lo lắng càng ngày càng tiều tuỵ, suýt chút nữa là đi đời nhà ma.
Sau này cha dần dần bắt đầu bồi dưỡng thuộc hạ, lúc cần ra ngoài đánh trận sẽ để người khác đi, bản thân ông không thường đi ra ngoài nữa, cũng không chịu kể cho Ứng Nhàn nghe những chuyện lúc đánh trận của mình, sợ sẽ làm Ứng Nhàn ám ảnh.
Ứng Nhàn thật sự bất lực, thật ra nàng rất thích nghe phụ thân kể về những chuyện chiến sự đánh giết, ngặt nổi cơ thể rách nát này không thể chống đỡ, một khi kích động là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nào có giống bây giờ, cho dù những lúc này trong lòng lo lắng đến đâu, vẫn có thể ăn ngon ngủ ngon chờ đợi như cũ, còn chẳng bao giờ phải th* d*c.
Hiện tại mỗi sáng sớm Ứng Nhàn thức dậy, sờ vào nhịp tim trầm ổn ở lồng ngực mình, nàng có thể vui vẻ cả buổi trời.
Đợi cha quay về, nhìn thấy dáng vẻ khoẻ mạnh của nàng bây giờ, nhất định sẽ vui mừng đến mức nhảy cẩng lên. Ứng Nhàn nắn nắn thịt thừa trên bụng của mình, lộ ra nụ cười nhẹ của bé mập. Thịt trên mặt quá nhiều, cười lên có hơi mất sức. Ứng Nhàn lại giơ tay xoa xoa mặt nọng đầy thịt của mình.
“Con heo mập đáng chết, ngươi chặn đường của ta rồi, cút sang một bên!” Một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu trợn mắt hét lớn, còn giơ tay muốn đẩy Ứng Nhàn.
Ứng Nhàn còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy tiểu cô nương gầy nhỏ vì đẩy không nổi nàng, bản thân ngược lại ngã về sau đập xuống dưới đất một cái bịch, sau khi sững sờ một chút bèn bật khóc thảm thiết, kêu la om sòm.
Ứng Nhàn dịch sang bên cạnh một chút, nhìn thấy đằng sau có mấy nha hoàn bà tử đuổi đến cẩn thận dỗ dành tiểu tổ tông, trong lòng cảm thấy hơi bất lực.
Tiểu cô nương này tên là Đỗ Ly Kì, là tiểu nữ nhi của Đỗ nhị lão gia, nhỏ hơn thân thể này của nàng hai tuổi. Gia đình của Đỗ nhị lão gia mấy hôm trước vừa nhận được chỉ thị quay về, tiểu cô nương Đỗ Ly Kì cũng không biết vì sao, cứ chướng mắt Đỗ Ly Châu, mỗi lần thỉnh an đều phải tìm nàng gây rối, chuyện như ngày hôm nay, đã xảy ra hai lần rồi, Ứng Nhàn cũng không biết bản thân đã chọc giận tiểu cô nương này chỗ nào.
Nhưng Ứng Nhàn càng hiểu rõ hơn một điều, lớn lên gầy nhỏ quả nhiên không ổn, nhìn tiểu cô nương này xem, tuy khoẻ hơn nàng của đời trước, nhưng khi đụng độ với cơ thể rắn chắc của nàng hiện tại, còn chẳng phải sẽ chịu thiệt sao.
“Nó đẩy ta, cái con mập đáng chết này đẩy ta!” Tiểu cô nương Đỗ Ly Kì quen thói nói dối đổ thừa.
Ứng Nhàn vẫn giải thích một câu: “Ta đâu có đẩy em tiểu cô nương.”
Nhưng lời giải thích này vẫn không có tác dụng như trước, dẫu sao cũng chẳng ai nghe. Đỗ nhị lão gia rất yêu thích tiểu nữ nhi này, trong số ba vị lão gia của Đỗ gia hiện tại, chỉ có đường làm quan của Đỗ nhị lão gia thuận lợi nhất, nói không chừng sắp được làm quan ở kinh thành rồi, bây giờ các hạ nhân trong Đỗ gia đều đang động tiểu tâm tư, ai nấy đều tranh giành thể hiện lòng trung thành với một phòng Đỗ nhị lão gia.
So sánh với tiểu cô nương Đỗ Ly Kì, cô bé tội nghiệp không ai yêu như Ứng Nhàn thật sự nhỏ nhoi không đáng nhắc đến, rốt cuộc chuyện như thế nào, mấy nha hoàn đã thấy hết rồi, nhưng bọn họ sẽ không nói ra ngoài, đều thuận theo ý của Đỗ Ly Kì mở mắt nói bừa.
Đỗ Ly Kì được người ta ôm từ dưới đất dậy, đắc ý liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi đợi đó, ta đi mách với tam thẩm thẩm!” Cô bé nói xong, được một đám nha hoàn bà tử vây quanh đi mất.
Bên Ứng Nhàn vốn có một bà tử đi theo nàng, lúc này cũng chẳng biết đi đâu rồi. Ứng Nhàn dõi theo chiếc váy hồng nhỏ đã đi xa, ra vẻ bà cụ non lắc đầu, xoay người đi về phía viện tử của mình.
Đợi lát nữa chắc chắn không có cơm trưa ăn rồi, đây là trừng phạt. Trời giáng tai hoạ, quả nhiên con người không lo xa, ắt sẽ sớm gặp phiền não.
Nghĩ thoáng lên, chút trắc trở nhỏ trước mắt đã là gì chứ, ngẫm nghĩ thì cha cũng sắp quay về rồi, sắp có thể gặp được ông, vui vẻ biết bao, không được ăn cơm đói vài bữa đã là gì. Ứng Nhàn theo bản năng tự an ủi bản thân giống hồi trước.
Hiệu quả rất rõ ràng, chưa đi được mấy bước, Ứng Nhàn đã bình tĩnh tiếp nhận kết quả buổi trưa có thể phải nhịn đói. Đi mãi đi mãi, khi đi đến cửa của viện tử hẻo lánh, Ứng Nhàn nhìn váy màu hồng trên người mình, đột nhiên cảm thấy hình như đã hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ là, tiểu cô nương Đỗ Ly Kì đó, thấy nàng chướng mắt là vì nàng đã mặc quần áo cùng màu với cô bé?
Ngẫm nghĩ lại, lần gặp mặt đầu tiên, tiểu cô nương Đỗ Ly Kì cũng mặc váy màu hồng, nàng cũng vậy. Đỗ Ly Kì có tình cảm đặc biệt với váy nhỏ màu hồng, ngặt nổi bây giờ Ứng Nhàn nàng mặc nhiều nhất cũng chính là váy nhỏ màu hồng.
Ồ, tìm thấy được nguyên nhân người ta nhìn mình chướng mắt rồi.
Ứng Nhàn kéo váy hồng xấu xí trên người mình, vì quá béo, thắt lưng của váy cột ngay giữa, cả người nàng hệt như một quả đậu phộng béo mập. Ứng Nhàn mặc kệ thế này có đẹp hay không, nàng chỉ muốn mặc váy màu hồng thôi. Đời trước y phục nàng mặc nhiều nhất là các loại váy áo màu sắc mộc mạc như màu xanh, màu vàng ngỗng, màu lục, màu lam, màu trắng …, y phục rực rỡ nhất nàng từng mặc là bộ hỷ phục màu đỏ thẫm ngày thành thân.
Cha của nàng thật sự trông nom rất kĩ lưỡng mọi phương diện của nàng, ngay cả quần áo y phục cũng phải quản, tuy Ứng Nhàn từ nhỏ được nuông chiều đến lớn, nhưng tính cách lại tốt một cách bất ngờ, nàng cũng rất nuông chiều cha nàng, nếu một người thô lỗ như cha nàng ngay cả màu sắc của váy áo cũng đã chọn cho nàng rồi, thì nàng cứ thế mà mặc thôi, dù sao lúc cơ thể không khoẻ cũng lười để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó.
Cho nên đời trước Ứng Nhàn chưa từng mặc những bộ y phục có màu sắc tươi sáng rực rỡ như đỏ thẫm, tím đậm và màu hồng như thế này. Chẳng phải là vì chưa từng mặc nên mới hiếm lạ, hiện tại cứ chuyên chọn những loại màu sắc này mặc sao.
So sánh với y phục, cơm vẫn quan trọng nhất. Ứng Nhàn nghĩ, lần sau màu sắc váy áo vẫn phải đổi đi. Cho nên ngày hôm sau nàng mặc một thân váy tím, lúc đi thỉnh an nhìn thấy Đỗ Ly Kì, tiểu cô nương người ta vừa hay cũng đổi thành bộ váy tím.
Thế là, tiểu cô nương Đỗ Ly Kì lại bị tức bật khóc thêm một lần.
Ứng Nhàn: Ài, nhớ cha quá, thậm chí có chút nhung nhớ vị phu quân tuy lạnh lùng nhưng các phương diện ăn uống đi lại ăn mặc rất chu đáo kia.
Vị phu quân được thuận tiện nhung nhớ, Bùi Thuấn Khanh, hắn đã ngã bệnh rồi. Vốn dĩ đã bệnh, đi một chuyến ra phương Bắc, tuy đã kiên trì được đến cùng, nhưng rốt cuộc trên đường cũng phải bôn ba mệt mỏi, việc hao tốn sức lực và tinh thần làm bệnh càng nặng thêm, vừa quay về đã nằm dài trên giường, ngay cả thượng triều cũng không tài nào dậy nổi, dáng vẻ vật vờ sống dở chết dở doạ cho Hoàng Đế ngày nào cũng phái thái y đến xem bệnh, các loại thuốc thang dược liệu được đưa đến sắp chất đầy nhà kho rồi.
Lúc trước thuốc thang trong nhà kho đó là Ứng Nhàn dùng, bây giờ tốt rồi, đã đổi người dùng. Cho dù bệnh hốc hác như thế, Bùi Thuấn Khanh vẫn mỗi ngày đi đến trong sảnh để xác của Ứng Nhàn ngồi một lát.
Ứng Nhàn đã chết được một khoảng thời gian rồi, theo lý nên hạ táng từ lâu, nhưng Bùi Thuấn Khanh không cho, hắn nói phải đợi Thịnh Dũng Hầu quay về nhìn nữ nhi một lần, mới được hạ táng, người khác cũng không tài nào phản bác được cách nói này, dẫu sao Thịnh Dũng Hầu cưng con gái là điều mà toàn Nam Thượng Kinh này biết. Cho nên xác của Ứng Nhàn cứ luôn được giữ ở đây, Bùi Thuấn Khanh còn đặc biệt xin Hoàng Đế một kho băng lớn, đặt xác của nàng vào trong băng, để tránh phân huỷ. Cũng vì thời tiết ngày càng lạnh, cộng thêm một đống băng như thế, nên mới không có mùi lạ.
Nhưng cho dù không có mùi lạ, thì đó cũng là một người chết lạnh lẽo, cho dù là bốn nha hoàn thiếp thân có tình cảm sâu đậm với nàng, lúc trước bồi giá với Ứng Nhàn qua đây, buổi tối lúc thi thoảng đốt giấy tiền ở chỗ này, cũng sẽ cảm thấy lòng hơi ớn lạnh. Nhưng mà Bùi Thuấn Khanh thì không, mỗi tối đều qua đây hệt như hồn ma lang thang, im hơi lặng tiếng ngồi thật lâu bên cạnh quan tài băng. Giống như hồi Ứng Nhàn còn sống vậy, tuy thái độ lạnh nhạt, nhưng thi thoảng sẽ đi qua bên đó im lặng ngồi một lát.
Nha hoàn Bồ Đào hồi trước tức giận mắng hắn, ngày ngày nhìn thấy hành vi kì quặc của hắn, còn từng bắt gặp hắn nằm sấp trên quan tài băng giơ tay sờ mặt thi thể tiểu thư nhà mình, lúc ấy bị doạ đến mức chân tay lạnh toát, cảm thấy khả năng cao đầu óc của Bùi Đại nhân có vấn đề rồi, sau này đều không dám nhìn thẳng hắn.
Bồ Đào thầm cảm thấy Bùi Thuấn Khanh đầu óc không bình thường, nhưng Thời Lựu thông minh nhất, và Quất Tử bình thường không thích nói chuyện lại gần như đã hiểu rõ, nói không chừng thật ra lão gia rất yêu thích tiểu thư nhà họ. Nhưng nếu như thật sự yêu thích, sao có thể nhẫn nhịn không biểu lộ ra chút nào, hơn nữa nếu thật sự thích, vì sao lúc tiểu thư còn sống không đối xử tốt với nàng một chút?
Thật sự không hiểu nổi.
Bùi Thuấn Khanh cũng không cần người khác hiểu, mỗi ngày hắn đi tới bên cạnh quan tài băng ngồi một lát, cũng không kì lạ như những gì người khác suy nghĩ, hắn chỉ suy nghĩ là, Thịnh Dũng Hầu sắp quay về, đến lúc đó Ứng Nhàn sẽ phải được an táng rồi, sau này sẽ không thể gặp lại nữa, cho nên khi còn có thể nhìn thấy thì tới ngắm nhiều hơn một chút.
Chỉ đáng tiếc, không nhìn thấy đôi mắt của Ứng Nhàn.
Dáng vẻ lúc chết của Ứng Nhàn không đẹp mấy, khô quắc gầy gò, hoặc nên nói là từ lần đầu tiên nhìn thấy Ứng Nhàn, Ứng Nhàn không phải là một người đẹp. Nàng quá gầy, cổ tay ốm yếu, như thể chỉ cần bẻ nhẹ là gẫy, váy trên người rộng thùng thình. Nhưng nàng có một đôi mắt rất đẹp, hệt như một dòng suối mát nơi khe núi yên tĩnh, trong vắt và thư thái, bỗng chốc đã thu hút ánh mắt của hắn.
Khi ấy hắn sa sút nhếch nhác, lòng đầy thù hận. Phụ mẫu huynh đệ bị người khác bức ép đến chết, gia tài kếch xù bị người khác chiếm đoạt, trên người hắn còn gánh tiếng xấu bị đuổi ra ngoài, chỉ cảm thấy lòng đầy tuyệt vọng và phẫn uất, hận không thể quay về cầm đao đâm chết kẻ thù, sau đó tự sát kết liễu mọi thứ.
Chỉ thiếu một bước nữa thôi là hắn sẽ đi về phía huỷ hoại. Trước khi huỷ hoại bản thân, hắn đã đổ bệnh sắp chết, nhưng Ứng Nhàn đã cứu hắn.
Hắn đã dưỡng bệnh ở thôn trang đó của Ứng gia, thậm chí Ứng Nhàn còn sai người chuẩn bị một ít bạc cho một người chưa từng quen biết là hắn. Lúc hắn rời khỏi thôn trang Ứng gia đã nghĩ, hắn không thể chết dễ dàng thế được, cái mạng này đã không còn chỉ thuộc về bản thân hắn nữa, mà còn thuộc về ân nhân cứu mạng hắn.
Cho nên hắn bình tĩnh lại, mưu cầu tiền đồ cho bản thân, sau này quen biết Ngũ hoàng tử, có được sự tán thưởng của đối phương. Mối thù của nhà hắn, đối với người có địa vị như Ngũ hoàng tử mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, cho nên kẻ thù từng làm cho hắn đau khổ khốn cùng, cũng đã nhận được báo ứng thích đáng một cách đơn giản thế đó.
Tiếp theo, hắn nhập sĩ làm quan, có được sự công nhận tán thưởng, từng bước leo lên cao, nghĩ rằng đợi bản thân công thành danh toại sẽ đi xin cưới Ứng Nhàn.
Nhưng thế sự luôn khó đoán, càng là thứ mình truy cầu, càng mất đi nhanh hơn.
“Khụ khụ, khụ.” Bùi Thuấn Khanh ngồi bên cạnh quan tài băng xoay đầu đi, bắt đầu thấp giọng ho. Ho xong, hắn kéo vạt áo trên người, lại sờ vào quan tài băng đang bốc hơi lạnh, miệng nói một cách tự nhiên: “Ở đây lạnh quá, ta hơi không thoải mái, hôm nay về trước nhé, ngày mai lại đến thăm nàng tiếp.”
Bé mập Ứng Nhàn trong Đỗ phủ đã lên giường ngủ rồi, nhưng nàng không ngủ được, bụng kêu ọc ọc, lại bị bỏ đói một bữa, nàng cảm thấy bây giờ mình có thể ăn cả một con heo.