Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 166

Sổ tay trùng sinh công lược [166]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 06

Chương 166: Cha ruột

Trans: Meounonna

 

Thịnh Dũng Hầu Ứng Lãng đã quay về, ông đi gặp Hoàng Đế trước, nhận được một phen thăm hỏi an ủi và phong thưởng, sau đó hối hả đi đến phủ của Bùi Thuấn Khanh, gặp nữ nhi lần cuối.

Trên chiến trường và trên triều đình, người đàn ông cao lớn lúc nào cũng có dáng vẻ hán tử rắn rỏi này, lại nằm sấp trên quan tài băng khóc lớn một trận, làm tan chảy cả một góc băng.

Khóc xong, Ứng Lãng lau nước mắt, nhìn Bùi Thuấn Khanh ở bên cạnh tiều tuỵ hơn lần trước gặp mặt, im lặng thoáng chốc, sau đó ông nói: “Sớm ngày đưa Nhàn Nhàn nhập thổ vi an thôi!”

Bùi Thuấn Khanh nhìn Ứng Nhàn trong quan tài băng, chậm rãi gật đầu, “Dạ.”

Sau khi Ứng Lãng về kinh bảy ngày, thi thể của Ứng Nhàn cuối cùng cũng được an táng, Ứng Lãng còn vô cùng hào phóng làm một pháp sự long trọng cho nữ nhi ở Phật Tự Bồ Đề ngoài thành, thắp minh đăng ở một tháp phật nhỏ, cúng bái bài vị.

Bé mập Ứng Nhàn vào lúc này còn đang ở Đỗ phủ không thể ra ngoài. Nàng phát hiện lúc trước suy nghĩ của mình quá đơn giản, cứ luôn nghĩ, đến lúc đó có cơ hội sẽ lẻn ra ngoài, nhưng trên thực tế, nàng còn chẳng chạy ra khỏi nhị môn được. Lúc trước ở Bùi phủ cũng vậy, ở Hầu phủ cũng vậy, nàng đều không hay biết nữ tử phải ở trong nội trạch không được ra ngoài, vì chỉ cần nàng muốn ra cửa, thì đều có thể đi.

Nhưng mà bây giờ nàng là tiểu cô nương mười tuổi Đỗ Ly Châu, không ra ngoài được, chuyện này làm người ta sầu não quá đi mất. Hơn nữa cho dù ra ngoài được rồi, nói không chừng nàng cũng không gặp cha được, Thịnh Dũng Hầu dễ gặp như thế sao.

Nhưng mà nghe mấy vị phu nhân nói, dạo gần đây Thịnh Dũng Hầu mỗi ngày đều đến Phật Tự Bồ Đề đọc kinh cho nữ nhi, mắt của Ứng Nhàn soạt một cái sáng lên. Nương trên danh nghĩa của nàng vị Đỗ tam phu nhân kia, mấy hôm trước còn nói muốn cùng Đỗ nhị phu nhân đi Phật Tự Bồ Đề dâng hương, nếu nàng có thể đi theo, nói không chừng có thể nhân cơ hội gặp cha rồi.

Nhưng mà, trước nay nàng không được ưa thích, chuyện tốt được ra ngoài chơi này, không đến lượt nàng, làm sao đây? Ánh mắt của Ứng Nhàn di chuyển lên trên người của tiểu cô nương Đỗ Ly Kì, tiểu cô nương chú ý đến ánh mắt của nàng, hừ một tiếng xoay đầu đi.

Nếu đi Phật Tự Bồ Đề, Đỗ Ly Kì chắc chắn có thể đi theo. Ứng Nhàn suy tính, nở một nụ cười với tiểu cô nương nhà người ta.

Tiểu cô nương chính là tiểu cô nương, rất dễ lừa… không, rất dễ dỗ. Ứng Nhàn muốn có con, đối xử với trẻ con cũng hết sức khoan dung, cho dù lúc trước Đỗ Ly Kì vô duyên vô cớ kiếm chuyện, nàng cũng không tỏ thái độ ác ý gì với đối phương, sau mấy lần như thế, bản thân Đỗ Ly Kì dường như cũng cảm thấy như vậy không tốt, nên dần dần không đếm xỉa tới nàng nữa.

Nhưng mà Ứng Nhàn chủ động tìm tới cửa, khen ngợi tiểu cô nương vài câu, sau đó trò chuyện với tiểu cô nương cô đơn này, hai người cứ thế hoá thù thành bạn. Đỗ Ly Kì có một tỷ tỷ ruột, nhưng đã lấy chồng, hai ca ca cũng không thể thường chơi cùng với cô bé, những tiểu cô nương xấp xỉ tuổi của cô bé ở Đỗ gia đều không chơi với cô bé.

Tính cách của Đỗ Ly Kì hơi kiêu căng, người ta không chủ động, cô bé cũng không chịu để ý tới người khác, cho nên mỗi ngày đều một mình ngẩng cao đầu độc lai độc vãng, vô cùng thiếu bạn bè.

Sau khi thành công kết bạn với tiểu cô nương Đỗ Ly Kì, tiểu cô nương Đỗ Ly Kì thể hiện ra một mặt thân thiện của mình, lúc đi Phật Tự Bồ Đề, đưa ra yêu cầu dẫn Ứng Nhàn đi cùng, thế là Ứng Nhàn cứ thế thuận lợi lên xe ngựa, ngồi cùng với Đỗ Ly Kì.

Xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy ra ngoài thành, Ứng Nhàn cảm động nắm tay của tiểu cô nương Đỗ Ly Kì, khen cô bé: “Ly Kì tiểu cô nương, muội đúng là một cô bé tốt, sau này tỷ tỷ sẽ báo đáp muội.”

Tiểu cô nương Đỗ Ly Kì trợn mắt nhìn nàng một cái, mất kiên nhẫn kéo tay mình ra, “Bản thân ngươi chỉ lớn hơn ta có hai tuổi, mắc gì cứ gọi ta là tiểu cô nương, còn nữa, ngươi mập như vậy, có thể đừng ăn điểm tâm bên đó nữa được không? Nếu lớn lên cứ mập như vậy hoài, sau này không gả chồng được, đến lúc đó xem ngươi như thế nào!”

Ứng Nhàn bình chân như vại cầm một miếng bánh hạt sen lên: “Nhưng mà, ta đói rồi.”

Đỗ Ly Kì cáu kỉnh vì nàng không nên thân, xụ mặt xuống, một lát sau cô bé thấy dáng vẻ Ứng Nhàn ăn rất ngon miệng, không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng, lẩm bẩm: “Có ngon đến thế không, chẳng qua chỉ là vài miếng bánh hạt sen thôi, lúc trước ta ăn qua rồi, chả ngon tẹo nào.” Miệng nói như thế, tay cô bé đã duỗi ra lấy một miếng bánh cắn một cái.

Sau đó tiểu cô nương Đỗ Ly Kì sâu sắc cảm thấy mình bị lừa, chẳng ngon chút nào. Cô bé vứt miếng điểm tâm mới cắn được một miếng đi một cái vèo, xụ mặt ngồi ở một bên không nói chuyện. Ứng Nhàn suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng, khó khăn lắm mới nhịn cười được, nếu không đợi lát nữa tiểu cô nương lại thẹn quá hoá giận.

Đã thuận lợi tiến vào Phật Tự Bồ Đề, sau đó Ứng Nhàn lợi dụng cái cớ đau bụng **, thành công rời khỏi hàng ngũ của đoàn người Đỗ gia, sau đó lần mò đi tìm cha nhà mình. May mà nàng vô cùng may mắn, vừa hay có hai tăng nhân nói về tháp nhỏ Thịnh Dũng Hầu đã mua đứt, hai người còn phải đến đó châm thêm dầu cho đèn, nên Ứng Nhàn đi theo hai người họ từ phía xa, tìm được đến nơi.

Thịnh Dũng Hầu hôm nay vẫn chưa đến, ông bị Hoàng Đế giữ lại nói dông dài một hồi, trong lòng đang chán ngán vô cùng, cuối cùng sau khi được thả ra ngoài cung, cưỡi ngựa chạy như bay đến Phật Tự Bồ Đề cầu phúc cho nữ nhi. Lúc trước ông không tin những thứ này, nhưng bây giờ vì nữ nhi, ông bằng lòng tin một lần. Đi đến tiểu phật tháp bản thân đã tiêu tốn ngàn vàng để mua, Thịnh Dũng Hầu vén vạt áo, quỳ trên bồ đoàn, mở miệng liền niệm kinh vãng sanh.

Niệm tùm lum tùm la rối tinh rối mù.

Ứng Nhàn ló đầu ra từ sau lưng tượng phật nhỏ, nhìn thấy chỉ có một người là cha già của mình, lập tức hưng phấn, gọi một tiếng: “Cha!”

Thịnh Dũng Hầu còn đang nhớ nữ nhi, đột nhiên nghe thấy có người gọi cha, sau khi theo bản năng trả lời một tiếng, phát hiện không đúng, còn tưởng là hồn ma của nữ nhi đến gặp mình, ai ngờ ngước mắt lên thì thấy có một bé mập xa lạ đứng ở trước mặt.

“Con nít nhà ai, kêu cha bậy bạ cái gì hả, ở đây không phải là nơi để ngươi chơi đùa, mau đi ra ngoài!” Ứng Hầu gia vẻ ngoài trông rất thô kệch, giọng nói văng vẳng như chuông lớn, xụ mặt gằn giọng nói chuyện, có thể dọa cho con nít bật khóc.

Ứng Nhàn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như thế của cha nhà mình, dẫu sao mỗi lần cha nàng gặp nàng, đều là biểu cảm con cưng yêu dấu. Nên bây giờ nàng thấy hiếm lạ lắm.

Ứng Nhàn nhìn thêm vài lần, lạch bà lạch bạch chạy đến trước mặt Thịnh Dũng Hầu, ngẩng đầu gọi ông: “Cha, là con, con là Nhàn Nhàn.”

Đôi mắt to như chuông đồng của Thịnh Dũng Hầu lại trừng to hơn nữa, trông giống hệt như hộ pháp hai bên của Bồ Tát, khá đáng sợ. Nhưng Ứng Nhàn không sợ, nàng duỗi tay vỗ nhẹ vào má của cha nhà mình, bảo: “Thân thể hiện giờ của con tên là Đỗ Ly Châu, là nữ nhi của con trai thứ ba của Thái Thường Tự Khanh Đỗ Hiệu, năm nay mười tuổi.”

Đột nhiên Thịnh Dũng Hầu túm lấy bàn tay mập mạp của nàng, đánh giá nàng kĩ càng một lượt, sau đó cẩn thận hỏi: “Con gái ngoan à, sao con lại nhập vào người tiểu cô nương nhà người ta vậy? Ấy, đây là Phật Tự đó, con vào đây không sao chứ? Liệu có bị tổn hại gì không? Con gái ngoan à, con đến gặp cha như thế này, có phải là còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, con nói với cha đi, cái gì cha cũng làm được cho con hết.”

“Con gái ngoan à, có phải con nhớ cha rồi không, cha cũng nhớ con, cha đi đánh trận ở bên ngoài, trong lòng cũng nhớ con mãi, sau này nghe nói con chết rồi, lòng cha đau đớn khó chịu lắm, sao con không đợi cha về gặp con lần cuối chứ, con…”

Mắt thấy cha nhà mình còn có ý muốn nói mãi, Ứng Nhàn vỗ nhẹ vào cánh tay của ông, ngắt lời ông bảo: “Cha, cha nghe con nói, sau khi con chết, đã gặp một vị hồng y tiên nhân, tiên nhân nói sẵn lòng cho con một cơ thể khỏe mạnh để sống lại lần nữa, cho nên con đã đến trong cơ thể của tiểu cô nương Đỗ Ly Châu này, lúc trước tiểu cô nương này đã đuối nước chết rồi, hồn phách đã đi vào luân hồi, cho nên tiên nhân bảo là, mai sau cơ thể này chính là của con.”

“Thật sao!” Thịnh Dũng Hầu vui mừng khôn xiết, không nghi ngờ lời này chút nào, ông đứng dậy đi vòng quanh bé mập hai vòng, nét hân hoan trên mặt càng ngày càng đậm. Ông xoay quanh mấy vòng như con ruồi mất đầu, ngồi xổm xuống kéo thân thể hiện giờ của nàng nhìn trái nhìn phải, miệng nói: “Ái chà chuyện này thật tốt quá, con gái ngoan cơ thể bây giờ của con trông thật khỏe mạnh, nhìn mũm mĩm chưa này, đáng yêu biết bao nhiêu.”

“Ha ha ha ha, con gái ngoan à con gái ngoan, nhất định là lòng thành của cha đã cảm động trời cao, cho nên thần tiên mới trả con gái ngoan của cha lại cho cha!”

Thịnh Dũng Hầu vui mừng hét to, bế bé mập lên muốn tung lên trên, động tác mới làm được một nửa bị dọa cho đổ mồ hồi lạnh, theo bản năng cảm thấy như thế sẽ làm cho nữ nhi ốm yếu bị thương, nhưng ông lập tức lấy lại tinh thần, hiện tại nữ nhi đã khỏe mạnh rồi, bỗng chốc vui sướng ôm bé mập nhảy tại chỗ vài cái.

Ứng Nhàn ôm đầu cha ruột mình, lòng thầm nghĩ, quả nhiên vui đến mức nhảy cẩng lên rồi.

Thịnh Dũng Hầu vui mừng một hồi lâu, cười đến mức thấy răng không thấy mắt, ôm người vào lòng liền đi ra ngoài, “Con gái ngoan đi thôi, cha dẫn con về nhà ha ha ha~”

Ứng Nhàn lắc đầu của ông, “Cha, thân phận hiện giờ của con không phải là nữ nhi của cha, cha…”

Thịnh Dũng Hầu lưu manh trừng mắt một cái, “Nói bậy, con chính là nữ nhi của cha, ai dám giành nữ nhi với ta, Thái Thường Tự Khanh Đỗ Hiệu phải không, dám giành nữ nhi với ta, hắn chán sống rồi à! Ai dám giành với ta! Ai dám!”

Niềm vui sướng vì mất đi mà tìm lại được đã làm cha già trở nên ngốc nghếch rồi, Ứng Nhàn tiếp tục lắc ông, “Cha, cha tin chuyện này, nhưng người khác sẽ không tin đâu, hơn nữa nếu bị người khác biết, nói không chừng sẽ xem con như ma quỷ g**t ch*t con, dẫu sao không phải ai cũng giống như cha, sẽ không sợ hãi và ghét bỏ con.”

Thịnh Dũng Hầu hơi tỉnh táo lại, ông vỗ vỗ lưng của nữ nhi trong lòng mình, cau mày đi ra ngoài, gọi một hạ nhân đến, đó là thân binh đã từng cùng ông xông pha chiến trường, toàn thân đều là sát khí.

Phân phó vài thân binh đi thông báo cho người Đỗ gia ông muốn nhận Đỗ Ly Châu làm nghĩa nữ, sau khi mang nàng đi, Ứng Lãng không quan tâm nhiều chuyện như thế nữa, bế nữ nhi đi về. Bây giờ ông chỉ muốn dẫn nữ nhi về nhà, chuyện khác, đợi người ta tìm tới cửa rồi hẳn nói.

“Con gái ngoan à, con đợi nhé, cha tìm xe ngựa cho con, xe ngựa ở xung quanh đây không thoải mái, cha cho người đi lên Kinh Đô gọi xe.”

“Không cần đâu, cha, con muốn cưỡi ngựa!” Hai mắt Ứng Nhàn phát sáng nhìn vào vật cưỡi ngựa Ngô Truy Mã của cha, đưa ra yêu cầu mình mong ước đã lâu. Đời trước cô muốn cưỡi ngựa lắm, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe không thể cưỡi, bây giờ cuối cùng có thể thử trải nghiệm rồi.

Thịnh Dũng Hầu vỗ đầu của mình, “Xem cha này, lại quên mất, con gái ngoan nhà ta bây giờ có thể cưỡi ngựa rồi! Ha ha ha~”

“Nào, đừng sợ, cha ôm con, dẫn con cưỡi ngựa quay về!”

Hai cha con vui vẻ cưỡi ngựa về thành, dọc đường dọa sợ mấy đồng liêu đang xuất thành, ai nấy đều biết ái nữ Thịnh Dũng Hầu vừa mất, dạo gần đây ngày nào cũng sầu muộn uất hận, sao hôm nay lại cười vui vẻ như thế, còn bé mập trong lòng ông ấy lại là ai?

Người Đỗ gia còn đang thắp hương bái phật ở trong Phật Tự Bồ Đề, hoàn toàn không phát hiện Đỗ Ly Châu biến mất, nhưng lại bị thân binh của Thịnh Dũng Hầu tìm đến cửa, bảo là Hầu gia muốn nhận Đỗ Ly Châu làm nghĩa nữ, đã mang người đi rồi, hai vị Đỗ phu nhân bỗng chốc bị dọa cho hai mắt muốn rớt ra ngoài.

“Tẩu tử, lúc nãy chúng ta nghe nhầm rồi sao?”

“Chắc là, không đâu?”

Đỗ nhị phu nhân và Đỗ tam phu nhân bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc nuốt một ngụm nước bọt. Thịnh Dũng Hầu, đối với bọn họ mà nói, đó chính là nhân vật cực kì lợi hại, cho dù là công công (cha chồng) của bọn họ cũng không dám nói không với Thịnh Dũng Hầu. Lại nghĩ đến chuyện Thịnh Dũng Hầu muốn nhận Đỗ Ly Châu làm nghĩa nữ, cho dù Hầu gia nhà người ta tại sao lại nhìn trúng con bé mập đó, lần này Đỗ gia nhà họ chẳng lẽ sắp phát đạt rồi sao?

Nếu được Thịnh Dũng Hầu nâng đỡ—-

Ánh mắt của Đỗ tam phu nhân phát sáng lấp lánh, tuy thường ngày bà ta mặc kệ bé mập ngốc nghếch kia, nhưng tốt xấu gì Đỗ Ly Châu cũng gọi bà ta một tiếng nương, con cái của phòng ba có tạo hóa này, thì phòng ba nhà họ cũng nên được thơm lây một chút mới đúng.

Đỗ nhị phu nhân lại nhìn tiểu nữ nhi của mình một cái, dường như tiểu nữ nhi chung đụng với Đỗ Ly Châu không tệ, lần này đến Phật Tự Bồ Đề cũng là do tiểu nữ nhi muốn dẫn con bé kia đến đây mới có tạo hóa này, cho nên chuyện này, phòng hai bọn họ cũng nên có chỗ tốt.

Ngẫm nghĩ như thế, người của Đỗ gia không quan tâm những thứ khác nữa, lập tức ngồi xe quay về Đỗ phủ thương lượng.

Bình Luận (0)
Comment