Sổ tay trùng sinh công lược [167]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 07
Chương 167: Dẫn con đi gặp một người
Trans: Meounonna
Thịnh Dũng Hầu mang nữ nhi đã thay đổi hình dáng về Hầu phủ, tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn có dáng vẻ tràn ngập hân hoan, dọa cho đám hạ nhân trong phủ sợ hãi. Quản gia trong Hầu phủ bao gồm các tiểu đồng đều đã từng là thân binh của Thịnh Dũng Hầu, rất mực trung thành với ông, nhưng để đề phòng bất trắc, Thịnh Dũng Hầu quyết định không nói với người khác về chuyện này.
Thế là sau khi ông quay về Hầu phủ, gọi quản gia đến, nói với ông ấy: “Đứa bé này tên là Đỗ…Đỗ Ly Châu, từ hôm nay trở đi con bé chính là nghĩa nữ của ta, các ngươi phải đối xử cẩn thận với con bé như đối với Nhàn Nhàn vậy.”
Quản gia miệng thì thưa vâng, trong lòng lại thầm nghĩ Hầu gia nhà mình đang đau lòng quá độ, cho nên mới tìm một thế thân đây mà. Nhưng ông ấy nhanh chóng cảm thấy chuyện này có điều bất thường, vì Hầu gia đã đưa tất cả đồ đạc và nơi ở lúc trước của tiểu thư Ứng Nhàn cho cô nghĩa nữ này, dáng vẻ che chở thương yêu kia chẳng kém cạnh chút nào so với sự quan tâm yêu thương với tiểu thư Ứng Nhàn.
Đây chỉ là một nghĩa nữ thôi, có cần đến mức đó không, chẳng lẽ là, cô bé tròn vo này, thật ra là con gái riêng của Hầu gia?! Càng nhìn càng cảm thấy thái độ của Hầu gia quá ân cần, quản gia đã âm thầm khẳng định đứa bé này thật ra là giống nòi lưu lạc bên ngoài, bây giờ mới tìm về được của Hầu gia.
Ài, chỉ là tội nghiệp cho tiểu thư Ứng Nhàn, mới qua đời không bao lâu, đã bị một muội muội như vậy thay thế rồi. Tâm tình của quản gia phức tạp, ông ấy vừa vui mừng vì Hầu gia đã vượt qua nỗi bi thương, vừa thương tiếc cho Ứng Nhàn bị lãng quên.
Thịnh Dũng Hầu vui sướng khôn xiết, cũng mặc kệ tâm tư của quản gia và các hạ nhân, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người nữ nhi mất mà tìm lại được. Ông mang nữ nhi quay về Thọ Xuân Lâu lúc trước nàng ở, nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của nữ nhi, trong lòng vốn đã tin tám chín phần, bây giờ đã yên tâm hoàn toàn.
“Con gái ngoan à, kể cho cha nghe khoảng thời gian này con sống thế nào, để cha ngắm kĩ dáng vẻ của con hiện tại nào.” Thịnh Dũng Hầu ngồi trên ghế đôn nhỏ, vỗ vỗ bàn tay với nữ nhi.
Ứng Nhàn xoay đầu nhìn ông, “Cha, chỉ có cơ thể của con nhỏ đi thôi, tâm trí của con không phải cũng biến thành con nít đâu.”
Ứng Hầu gia xoa mũi, muốn nói gì đó, thấy nữ nhi đi đến ngồi trước mặt mình, liền im miệng.
“Vào lúc cơ thể này vừa chết đi, con đã lập tức được hồi sinh ở trong cơ thể đứa trẻ này, cho nên con đã sống ở Đỗ phủ một khoảng thời gian…” Ứng Nhàn kể sơ qua về những chuyện mình gặp phải trong khoảng thời gian này.
Ứng Hầu gia lúc nghe nàng nói có thể ngủ một giấc đến tận trời sáng, có thể ăn tận hai ba bát cơm, vui sướng đến mức mắt cong veo, nhưng khi nghe nàng kể hai bà tử theo hầu nàng không quan tâm nàng, có lúc sẽ không được ăn cơm no, lông mày lập tức dựng đứng không vui.
Ứng Nhàn không kể về chút mâu thuẫn với tiểu cô nương Đỗ Ly Kì, có một số chuyện cũng lướt cho qua, cho nên hầu hết nàng đều kể về việc tốt. Nhưng như thế, Ứng Hầu gia vẫn cảm thấy bảo bối nữ nhi của mình đã chịu thiệt thòi.
“Vất vả cho con rồi con gái ngoan, bây giờ quay về nhà là tốt rồi, muốn ăn gì cha tìm đầu bếp nổi tiếng đến làm cho con, muốn ăn gì cũng có!” Ứng Hầu gia nắn nắn tay nhỏ mũm mĩm của nữ nhi, vẻ mặt tràn ngập yêu thương.
Ứng Nhàn đã quen với dáng vẻ này của cha già, sau khi kể xong chuyện của Đỗ gia, lại nói về bốn nha hoàn mình nhung nhớ.
“Cha ơi, có thể đòi mấy người Thời Lựu Bồ Đào về không cha? Bây giờ các nàng ấy ở Bùi phủ nhỉ, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi, Bùi Thuấn Khanh có chịu thả các nàng ấy về không?”
Ứng Hầu gia nghe nữ nhi nhắc đến Bùi Thuấn Khanh, thoắt cái cũng nhớ đến bản thân đã quên mất một người. Ông ấy thật sự có vài phần áy náy với Bùi Thuấn Khanh, cho nên mới khuyên đối phương sớm ngày lấy vợ, quên nữ nhi của mình đi. Ông còn bảo người chết không thể hồi sinh nữa chứ, bây giờ nữ nhi sống khỏe mạnh ở trước mặt, vậy phải làm sao?
Ứng Hầu gia hơi dao động một chút, chuyện này có nên nói với Bùi Thuấn Khanh không? Tiểu tử họ Bùi kia thích Nhàn Nhàn như thế, chắc là sẽ tin nhỉ? Vậy hắn có thể chấp nhận được không? Người làm cha như ông lại bắt đầu đau đầu. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, ông có thể nhanh chóng tin tưởng và chấp nhận như thế, là vì ông xem nữ nhi như mạng sống của mình, nhưng Bùi Thuấn Khanh thì sao?
Ứng Hầu gia ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn không nên nói với Bùi Thuấn Khanh thì hơn, ông không dám đặt cược một phần khả năng đó.
Hơn nữa cơ thể hiện tại của nữ nhi chỉ mới mười tuổi, Bùi Thuấn Khanh đã hai mươi lăm rồi, tuổi tác của hai người chênh lệch lớn như vậy, sau này khả năng cao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên dẫu Bùi Thuấn Khanh có biết, cũng chỉ làm tăng thêm phiền não thôi, còn chẳng bằng cứ như thế, để hắn tưởng rằng nữ nhi chết rồi, không còn liên can gì nữa, nói không chừng đối với Bùi Thuấn Khanh là một chuyệt tốt.
Ừm, không sai, cứ như thế thì thích hợp hơn! Ứng Hầu gia âm thầm ra quyết định, đồng thời trong lòng càng thêm áy náy, ông suy nghĩ sau này trên triều sẽ giúp đỡ Bùi Thuấn Khanh nhiều hơn, giúp con đường hắn đi thông thuận suôn sẻ hơn một chút, xem như là một sự bù đắp vậy.
Ứng Nhàn quan sát sắc mặt của cha nhà mình: Cha có chuyện đang giấu nàng.
“Khụ, chuyện của mấy nha hoàn đó, không gấp không gấp, mấy ngày nữa cha đi tìm Bùi Thuấn Khanh thương lượng, đòi mấy nha hoàn đó về cho con.” Biểu cảm của Ứng Hầu gia không được tự nhiên lắm, sau khi đối diện với ánh mắt của nữ nhi, ông cười khan vài tiếng, đột nhiên vỗ tay đứng dậy, “Đúng rồi đúng rồi, con gái ngoan có phải đói rồi không, cha sai người đi chuẩn bị đồ ăn cho con!”
Vốn chuẩn bị hỏi tiếp, nhưng nghe thấy câu sau, Ứng Nhàn liền đổi miệng bảo: “Dạ được, con muốn ăn nhiều món ngon lắm, lúc trước không thể ăn, bây giờ con muốn ăn tất.”
Cha Ứng: “Được được được, ăn ăn ăn, cha ăn cùng với con!”
Tuy vẫn còn chưa tới giờ cơm, nhưng hai cha con đã vây quanh một bàn lớn toàn là thức ăn, hào hứng ăn uống ngất trời. Bản thân Ứng Hầu gia không ăn bao nhiêu, thấy bộ dáng nữ nhi ăn cơm khí thế, không ngừng gật gù vui vẻ, xúc động đến mức hai mắt đỏ hoe.
Có thể ăn là tốt, sau này chắc chắn sẽ khỏe mạnh, không bệnh tật, không gặp tai họa. Ứng Hầu gia hít mũi cắn một miếng thịt to, thuận tay gắp cho nữ nhi một cục. “Cái này ngon, con gái ngoan ăn cái này!”
“Dạ, ăn ngon!” Tuy Ứng Nhàn ăn rất từ tốn, nhưng tốc độ biến mất của đồ ăn trước mặt lại rất nhanh, đời trước nàng ăn một miếng cơm phải nhai rất nhiều lần, bây giờ vẫn giữ thói quen này, nhưng tốc độ ăn lúc trước đã không thể bì kịp rồi.
Ăn được phân nửa, quản gia đến nói người Đỗ gia đã tới. Ứng Hầu gia bảo nữ nhi tiếp tục ăn, bản thân lau miệng sải bước dài ra ngoài sảnh tiếp khách. Đã mang nữ nhi về nhà rồi, chắc chắn không thể trả cho người khác.
Thái Thường Tự Khanh Đỗ Hiệu là một người khôn ngoan, trong lòng ông ta, cháu gái Đỗ Ly Châu chẳng qua chỉ là thứ nữ của thứ tử, lại chẳng được yêu thích, cho Ứng Hầu gia nhận làm nghĩa nữ, đối với Đỗ gia của họ đây là chuyện cực kì tốt, sao có thể không bằng lòng chứ.
Cho nên chuyện này đã hoàn thành trong sự ân cần chủ động của người Đỗ gia, hộ tịch của Đỗ Ly Châu trong ngày hôm đó được chuyển sang Phủ của Ứng Hầu gia, còn đổi tên lại cho nàng gọi là Ứng Nhàn, sau này sẽ không còn quan hệ gì với Đỗ phủ nữa.
(*) Ứng Nhàn ban đầu có tên chữ là 应娴, còn Đỗ Ly Châu đổi tên thành Ứng Nhàn có chữ là应闲, đều có cùng âm đọc là Yīng Xián, nhưng một chữ có bộ 女 -nữ, một chữ thì không.
Người không biết nội tình, thấy Ứng Hầu gia nhận một nghĩa nữ gọi là Ứng Nhàn, có cùng âm đọc với tên của nữ nhi đã khuất, cũng chỉ cảm thấy ông ấy quá mức nhung nhớ nữ nhi, muốn gửi gắm niềm mong nhớ lên người nghĩa nữ. Còn có người tò mò, tiểu thứ nữ của Đỗ gia kia chẳng lẽ có ngoại hình cực kì giống với nữ nhi đã mất của Ứng Hầu gia, nếu không tại sao lại được Ứng Hầu gia coi trọng như thế.
Chuyện này được đồn đãi sôi nổi, Bùi Thuấn Khanh đương nhiên cũng nghe nói đến, người nói với hắn về chuyện này thấy sắc mặt hắn tự nhiên, không nhìn ra có tâm tình gì, bèn thức thời chuyển chủ đề.
Vì chuyện này, lúc Thịnh Dũng Hầu đi thượng triều, các đồng liêu đều nói bóng nói gió tò mò thăm dò, nhưng người dám đến đây nghe ngóng ông, cũng chẳng có mấy ai, đều là các nhân vật lớn trong triều. Trong đó có Tể Tướng Tống Uyên cực kì quan tâm vấn đề này, ông ấy còn tỉ mĩ hỏi Ứng Lãng vì sao muốn nhận đứa trẻ kia của Đỗ gia làm nghĩa nữ.
Ứng Hầu gia bị ông ấy hỏi tới mức chột dạ, vẻ mặt hùng hổ nói qua loa, “Ông dò hỏi kĩ như thế để làm gì, đó là nữ nhi của ta, đâu phải nữ nhi của ông.”
Tống Tể tướng khép ống tay áo lắc đầu thở dài: “Ài, nhìn tính khí của ông này, ta chỉ muốn nhắc ông, đừng dắt nữ nhi của ông lảng vảng trước mặt học trò ta, để tránh cho trò ấy lại đau lòng.”
Ứng Hầu gia nghe Tống Tể Tướng nhắc đến Bùi Thuấn Khanh, lòng thầm chột dạ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tò mò bảo: “Sao không thấy Bùi Thuấn Khanh đâu vậy? Hôm nay chẳng phải Lễ Đại triều sao? Hắn không đến?”
Tống Tể Tướng cảm thấy dạo gần đây bản thân sắp thở dài hết phần của cả năm nay rồi, ông ấy nhìn vào vị trí trống hoắc ở kia một cái, miệng đáp: “Còn có thể là chuyện gì nữa, từ khi con gái cưng của ông đi mất, Tự Thanh đã ngã bệnh mấy lần rồi, nghe nói hôm qua Hoàng Thượng triệu kiến hắn nghị sự, hắn quay về lại ngã bệnh nữa. Ta đã khuyên hắn mở lòng mấy lần rồi, miệng hắn nói hay lắm, nhưng trong lòng lại cứ day dứt mãi, giày vò bản thân thành dáng vẻ đó, người làm thầy như ta thật sự nhìn mà sốt ruột. Xem trọng tình cảm nam nữ như thế, sau này phải sống làm sao mới tốt đây…”
Nghe những lời này, Ứng Hầu gia vừa chột dạ vừa áy náy, bây giờ ông vui vẻ rồi, nhưng khi so sánh giữa hai người, liền cảm thấy bản thân ích kỉ. Thật lòng mà nói, con rể Bùi Thuấn Khanh xác thực không có chỗ nào không tốt, khi trước lúc đánh trận, nghe nói lương thảo cũng là do hắn nhất mực cầu xin Hoàng Đế, lúc thân thể không khỏe còn đi Bắc Ninh điều binh cứu viện cho ông, nếu không họ sẽ không chiến thắng nhanh như vậy.
Hồi trước mỗi dịp lễ Tết, chỉ cần thân thể của nữ nhi khỏe, sẽ dẫn nữ nhi về thăm ông, quà cáp mang cho ông cũng được lựa chọn kĩ càng chu đáo…
Bây giờ, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Lúc Ứng Hầu gia thượng triều mãi suy nghĩ chuyện này, ngay cả Hoàng Đế nói gì cũng không chú ý lắng nghe, sau khi tan triều ông vội vã quay về phủ, thấy nữ nhi nằm sấp trên bàn vẽ tranh, trong lòng rất rối rắm, vừa vui vừa buồn. Ông chần chừ đi vài vòng ở ngoài cửa, cuối cùng xoa đầu, quyết tâm đi đến trước mặt nữ nhi.
“Con gái ngoan à, đợi lát nữa cha dẫn con đi gặp một người có được không?”
Ứng Nhàn vẽ xong một phiến lá, xoay đầu nhìn ông, “Gặp ai vậy cha?”
Ứng Hầu gia chẹp chẹp miệng, “…Bùi Thuấn Khanh.”
—-
Vào lúc này Bùi Thuấn Khanh đang xõa tóc nằm trên giường đọc sách. Bệnh của hắn đã đỡ hơn nhiều, sở dĩ hôm nay không đi thượng triều, một là vì dạo gần đây trong triều không có đại sự gì, chỉ có một số việc nhỏ hơi hóc búa, hắn không muốn dây vào, dứt khoát tránh xa, hai là vì hắn biết, một khi hạ triều, Hoàng Đế chắc chắn sẽ lại hỏi hắn chuyện nghi ngờ Hoàng Hậu và Quý Phi có tình ý với nhau phải giải quyết làm sao. Việc này thật sự làm hắn khó xử, hắn không muốn thảo luận với Hoàng Đế về những chuyện bí mật cung đình này chút nào.
Vừa hay đại phu cũng bảo hắn phải nghỉ ngơi đàng hoàng, Bùi Thuấn Khanh dứt khoát biểu hiện bệnh tình hơi nghiêm trọng một tí, sau đó xin nghỉ vài hôm, làm ổ trong phủ yên lặng tịnh dưỡng.
Trong phòng vô cùng im lặng, chỉ có âm thanh lật sách vang lên, Bùi Thuấn Khanh đọc sách một hồi, nhìn vào khoảng không ngẩn người một lúc. Một lát sau hắn mới lấy lại tinh thần, lắc trang sách vài cái, tiếp tục đọc phần phía dưới. Một cuốn sách mỏng đọc được phân nửa, hạ nhân đến báo, nói Thịnh Dũng Hầu đến thăm.
Bùi Thuấn Khanh hơi kinh ngạc, buông sách xuống đứng dậy mặc quần áo, còn chưa kịp cột tóc, Thịnh Dũng Hầu không câu nệ tiểu tiết đã đến rồi. Ông mang tới rất nhiều thuốc bổ và dược liệu, và cả một bé gái béo tròn như quả bóng.