Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 168

Sổ tay trùng sinh công lược [168]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 08

Chương 168:  Một bức tranh khơi ra huyết án.

Trans: Meounonna

 

Bùi Thuấn Khanh xõa tóc, choàng áo khoác bên ngoài, sắc mặt trắng bệch không có tí máu, trông thật sự không ổn lắm.

Khoảng thời gian này Ứng Nhàn đã từng nghe nói không ít chuyện về phu quân cũ, ai cũng nói chàng vì cái chết của mình mà đau khổ tột cùng, sau đó ngã bệnh, tuy trong lòng Ứng Nhàn không tin, nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy bộ dáng của người ta rồi, cũng bị dọa cho hết hồn, lòng thầm nghĩ sao lại tiều tụy thành như vậy rồi, sau đó trong lòng hơi thương tiếc— Chủ yếu là vì dáng vẻ mỹ nhân bệnh quá xinh đẹp, làm người ta thương mến, bỗng chốc đánh trúng trái tim mê sắc đẹp của nàng.

Bùi Thuấn Khanh lúc trước nàng nhìn thấy, lúc nào cũng có dáng vẻ không thích nói chuyện cũng không có biểu cảm gì, khá lạnh lùng. Tuy đóa hoa lạnh lùng cao ngạo băng mỹ nhân đẹp mắt, nhưng hiện tại điệu bộ mỹ nhân bệnh, liễu yếu đón gió (?) cũng vô cùng xinh đẹp. Nếu phải xếp hạng cao thấp, ấy thế mà không phân định rõ được.

Đúng là tạo nghiệt, bệnh thành dáng vẻ này, nhưng không biết vì sao bệnh nhỉ. Chẳng lẽ do công việc nhiều quá làm không xuể, nên mệt thành như vậy? Ứng Nhàn cảm thấy đã tìm được nguyên nhân, trong ánh mắt đang nhìn Bùi Thuấn Khanh tràn ngập vẻ đồng cảm thấu hiểu sâu sắc. Không một ai hiểu bị bệnh sẽ có cảm giác gì hơn nàng đâu.

Bên này Ứng Nhàn dùng ánh mắt thương tiếc đồng cảm nhìn Bùi Thuấn Khanh, bên đây sau khi Bùi Thuấn Khanh chào hỏi với lão trượng nhân xong, ánh mắt cũng nhìn về phía bé mập bên cạnh lão trượng nhân.

Vốn chỉ là tùy ý lướt nhìn một cái, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng Bùi Thuấn Khanh đột nhiên nảy sinh chút cảm giác kì lạ.

Nói thế nào nhỉ, ánh mắt của cô bé nhìn mình, kì quặc quá. Không giống với con nít ở độ tuổi này, còn hơi có cảm giác quen thuộc nữa.

Đứa bé này chắc hẳn là cô bé mà lúc trước mọi người nhắc đến, cháu gái trong nhà Thái Thường Tự Khanh Đỗ Hiệu, nay đã là nữ nhi của Ứng Hầu gia, đổi tên thành ‘Ứng Nhàn’.

Miệng nghiền ngẫm cái tên này, lòng Bùi Thuấn Khanh trống rỗng trong thoáng chốc. Nhưng hắn không thể hiện ra ngoài, hơi mỉm cười với cô bé vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Ứng Nhàn: … Phu quân cũ ấy thế mà mỉm cười? Sao lúc trước mình chưa từng nhìn thấy chàng cười? Lúc nào mặt mày cũng căng như dây đàn, đợi đã, chẳng lẽ lúc trước chàng rất ghét mình? Nếu không tại sao bây giờ lại cười xinh đẹp như thế với một tiểu cô nương lần đầu gặp mặt, hồi trước chẳng cười với mình bao giờ.

Ài, chuyện này là vì sao? Chẳng lẽ hồi trước mình rất đáng ghét? Ứng Nhàn đang nghiêm túc suy nghĩ ở đó, đột nhiên thấy Bùi Thuấn Khanh đi đến trước mặt, sau đó ngồi xổm xuống, giọng điệu hiền hòa bảo: “Bây giờ muội tên là Ứng Nhàn nhỉ? Đây là một cái tên đẹp.”

Ứng Nhàn không nhịn được nheo mắt vì bị khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy áp sát, hàng mày tuấn lãng, đôi mắt quyến luyến, sóng mũi cao thẳng, và cả một đôi môi mỏng, lúc mỉm cười là dáng vẻ rạng rỡ xinh đẹp không hề giống với lúc trước. Trái tim nhỏ đập thình thịch vì nụ cười của chàng, Ứng Nhàn ôm ngực, cảm thấy may mà lúc trước phu quân cũ không cười như thế với mình, nếu không mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy chàng cười như thế thôi, cơ thể rách nát của nàng đã không chịu nổi rồi.

Khoang mũi ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, Ứng Nhàn thấy tóc dài của Bùi Thuấn Khanh xõa trên vai, thuận theo động tác nghiêng người rơi xuống trước mặt, trông rất mềm mượt, đột nhiên hơi ngứa tay, muốn đi sờ vài cái. Nhưng nếu sờ thật thì sợ bị đánh, Ứng Nhàn khó khăn nhịn xuống nổi xúc động này.

Bùi Thuấn Khanh hoàn toàn không ngờ đến cô bé nhỏ nhìn chằm chằm tóc mình đang nghĩ gì, vốn dĩ biểu hiện thường ngày của hắn là một người hiền hòa dịu dàng, nếu không phải vì yêu cầu lúc trước của Ứng Hầu gia, khi đối diện với Ứng Nhàn, hắn cũng sẽ không thể hiện thái độ từ chối người khác ngàn dặm thế kia.

Bây giờ Ứng Nhàn đã không còn nữa, hắn cũng không cần cố ý bày ra dáng vẻ đó, cộng thêm cô bé tên ‘Ứng Nhàn’ trước mặt này, nói là ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ cũng có vài phần lí lẽ. Cho nên giọng điệu của hắn cực kì hiền hòa, “Hẳn là muội lần đầu tiên gặp ta, ta tên là Bùi Thuấn Khanh, là tỷ phu của muội (anh rể).”

Ứng Nhàn im lặng trong thoáng chốc, nhìn cha già không biết vì sao cực kì thiếu tự nhiên một cái, lại nhìn phu quân cũ hình như biết lật mặt, gọi hai từ ấy ra, “Tỷ phu. (anh rể)”

Đang yên đang lành phu quân biến thành tỷ phu rồi.

Bùi Thuấn Khanh nghe giọng nói non nớt kia, lại mỉm cười.

Ứng Nhàn: Xin chàng đừng cười nữa, còn cười tiếp, thân thể này không có bệnh cũng sẽ lòi ra bệnh đó.

May mà Bùi Thuấn Khanh không chú ý đến nàng lắm, đưa họ đến gian phòng ngoài ngồi xuống, bèn hỏi Ứng Hầu gia lần này đến là vì chuyện gì.

Ứng Hầu gia len lén liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, sau đó lại nhìn con rể hoàn toàn không phát hiện ra gì ở đối diện, trong bụng thấp thỏm không yên, gọi là yên tâm cũng không đúng, mà không yên tâm cũng không phải. Ông hắng giọng bảo: “Hôm nay ta đến đây, cũng không có việc gì, chủ yếu là đến thăm con, nghe nói con lại ngã bệnh, cái đó, con nên mở lòng ra hơn mới tốt.”

Bùi Thuấn Khanh: “Đa tạ nhạc trượng, con đã khoẻ hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa sẽ thượng triều thôi.”

Nữ nhi ở ngay bên cạnh, Thịnh Dũng Hầu cũng không thể khuyên Bùi Thuấn Khanh sớm quên nữ nhi mình đi một cách trắng trợn được, ngồi một lúc không biết nên nói gì, có hơi ngại ngùng. Nhưng ông nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, từ trong đống đồ mình mang tới, lục ra một chiếc hộp dài, đưa cho Bùi Thuấn Khanh.

“Ờm đúng rồi, nghe nói con vô cùng thích tranh của Tùng Hạc Cư Sĩ, ở đây ta có một bức, tặng cho con đó.”

Sở thích của Bùi Thuấn Khanh không nhiều, về chữ thư pháp chỉ thích chữ của Hàn Công, về hội hoạ thì sưu tầm tranh của Tùng Hạc Cư Sĩ nhiều, hắn đã bắt đầu sưu tầm từ mấy năm trước rồi. Thịnh Dũng Hầu không có sở trường về thư pháp và hội hoạ, trong nhà cũng không có chữ của Hàn Công, nhưng Tùng Hạc Cư Sĩ chính là nữ nhi, muốn nàng vẽ còn không đơn giản sao. Cho nên lần này đến thăm bệnh, liền dứt khoát mang theo bức tranh này đến tặng cho người ta.

Ông còn từng nghĩ, nếu Bùi Thuấn Khanh biết Tùng Hạc Cư Sĩ là Ứng Nhàn, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.

Nghe thấy tên của Tùng Hạc Cư Sĩ, động tác bưng trà của Bùi Thuấn Khanh khựng lại, hắn nhìn chiếc hộp dài Thịnh Dũng Hầu đưa đến trước mặt, dường như hơi xuất thần, sau đó mới động tay mở hộp ra lấy tranh. Hắn vừa mở tranh vừa nói: “Tùng Hạc Cư Sĩ đã hai năm chưa ra tác phẩm mới, bức tranh này Hầu gia đã có từ lúc trước nhỉ.”

Thịnh Dũng Hầu phẩy tay: “Không phải, đây là bức tranh mới vẽ gần đây.” Chính là vào hôm nay cách đây không lâu, ông nói muốn đến thăm Bùi Thuấn Khanh, thuận tay gói lại bức tranh nữ nhi mới vẽ xong đem đi tặng.

Bùi Thuấn Khanh đã trải bức tranh ra, nghe thế hai tay run rẩy, suýt chút nữa là ném tranh trong tay đi. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bức hoạ có vết mực mới rất rõ ràng kia, miệng thì thào lặp lại bảo: “Tranh mới vẽ gần đây?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thịnh Dũng Hầu một cái, sau đó trải tranh ra quan sát tỉ mĩ. Sau một hồi lâu, hắn buông bức hoạ ra, hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía Thịnh Dũng Hầu.

“Bức tranh này tuy bút pháp không hoàn toàn giống với tranh lúc trước, nhưng xác thực là do Tùng Hạc Cư Sĩ vẽ ra. Chắc hẳn là vẽ trong hôm nay, nhưng mà?”

Thịnh Dũng Hầu hoàn toàn không phát giác ánh mắt của Bùi Thuấn Khanh có gì đó không đúng, ông đang uống trà nghe thấy thế gật đầu, biểu cảm còn rất tự hào, “Đúng, ánh mắt tốt lắm, tranh của Tùng Hạc Cư Sĩ tuy không sánh được với tranh của Liễu Công Hề Công, nhưng nay cũng nhận được sự săn đón của rất nhiều người, sau này chắn chắn sẽ càng ngày càng quý trọng, sưu tầm tranh này tuyệt đối không sai.”

Ông không phát giác được gì, nhưng bé mập Ứng Nhàn bên cạnh lại cảm thấy hơi sai sai, âm thầm chọc chọc eo của cha già.

Thịnh Dũng Hầu còn chưa hỏi nữ nhi làm gì, bên tai liền vang lên một câu như sét đánh.

“Ứng Nhàn chưa chết ư?” Bùi Thuấn Khanh một tay sờ tranh, ngồi ở đó nhẹ giọng nói vài chữ, làm Thịnh Dũng Hầu kinh ngạc đến suýt nữa lỡ tay đập vỡ cái ly.

Nhưng tốt xấu gì ông cũng đã chinh chiến nhiều năm, lập tức bình tĩnh lại, miệng nói: “Sao con lại đột nhiên nghĩ như thế, thi hài của nữ nhi ta không phải do con tẩm liệm sao, con nên rõ ràng hơn ai hết là con bé đã chết hay chưa chứ.”

Ánh mắt kìm nén bình tĩnh của Bùi Thuấn Khanh bỗng chốc vỡ nát, Ứng Nhàn ngồi đối diện hắn nhìn thấy rõ ràng, nàng thấy trong ánh mắt nam nhân đó cuộn trào đau đớn và mê man, nàng đột nhiên bị cảm xúc sâu sắc phức tạp đó doạ cho giật mình.

Nhưng Bùi Thuấn Khanh không chú ý đến nàng, lúc này dường như hắn còn đang chìm đắm vào nỗi bi thương không tài nào dứt ra được, hắn che trán lại, nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, miệng nhẹ giọng bảo: “Con biết, con biết, con tận mắt nhìn thấy thi hài của nàng, còn ở bên cạnh quan tài băng nhìn nàng lâu như vậy, con chính tay cảm nhận được nàng không còn hơi thở nữa, con cũng chính mắt nhìn thấy nàng bị chôn vùi vào mộ phần… Sau có thể chưa chết chứ?”

Đột nhiên, hắn quay đầu lại, biểu cảm hơi đáng sợ nhìn Thịnh Dũng Hầu, “Nhưng mà, sao nàng chết được chứ, bức tranh này lại là chuyện gì, Tùng Hạc Cư Sĩ không phải là Ứng Nhàn sao? Bức tranh mới được vẽ ra ở đây, vậy Ứng Nhàn đang ở đâu? Nàng rốt cuộc đã chết rồi hay vẫn chưa chết?”

Thịnh Dũng Hầu bị ánh mắt hắn doạ cho giật mình, theo bản năng bảo vệ nữ nhi bên cạnh.

“Hay là, những gì con thấy là giả, hoàn toàn không có bức tranh mới nào của Tùng Hạc Cư Sĩ hết, con lại ngủ mê rồi, cho nên…” Nói tới đây, hắn không nói tiếp được nữa, cúi đầu thật thấp, nhìn không rõ biểu cảm.

Vẻ mặt của Thịnh Dũng Hầu không tốt lắm, ông hoàn toàn không ngờ Bùi Thuấn Khanh biết Tùng Hạc Cư Sĩ là Ứng Nhàn, lúc trước khi họ nói về Tùng Hạc Cư Sĩ, Bùi Thuấn Khanh chưa từng thể hiện ra tí nào.

Ứng Nhàn cau mày của mình lại. Nàng không ngốc, nghe Bùi Thuấn Khanh nói những lời như thế, rồi nhìn biểu hiện của hắn khác hoàn toàn so với lúc trước, nàng phát hiện bản thân hình như có một phỏng đoán to gan.

“Cha, chàng xảy ra chuyện gì vậy?” Ứng Nhàn kéo ống tay áo của cha già nhà mình. Sự khác thường dạo gần đây của cha già, liệu có phải liên quan đến Bùi Thuấn Khanh không?

Thịnh Dũng Hầu biết phải giải thích thế nào đây, Bùi Thuấn Khanh người ta còn ở bên cạnh kìa, ông đâu thể trực tiếp nói là lúc trước người ta thích con, nhưng cha lo lắng cho cơ thể của con, không cho hắn biểu hiện ra ngoài. Cho nên chỉ đành ấp a ấp úng cả buổi trời, nói không ra một câu. Ngược lại là Bùi Thuấn Khanh nghe được câu ‘Cha’ này, bỗng nhiên ngẩng đầu, đặt ánh mắt lên trên người bé mập Ứng Nhàn.

Ứng Nhàn còn đang đợi cha nói chuyện, bỗng dưng bị Bùi Thuấn Khanh nhìn chằm chằm, thoắt cái cảm thấy toàn thân không thoải mái. Thật sự là ánh mắt của Bùi Thuấn Khanh kì lạ quá, như thể muốn ăn thịt người vậy.

Bùi Thuấn Khanh và bé mập Ứng Nhàn mắt đối mắt nhìn nhau một hồi, hắn đột nhiên bật cười, nhưng nụ cười này không giống với nụ cười khi trước, cụ thể thế nào Ứng Nhàn không nói rõ được, nhưng nàng cảm thấy hình như Bùi Thuấn Khanh vô cùng buồn bã.

“Ứng Hầu gia, đứa bé này lúc trước tên là Đỗ Ly Châu nhỉ, lúc trước người có quen cô bé không? Tại sao lại đột nhiên muốn nhận cô bé làm nghĩa nữ, sau đó còn trực tiếp nhận làm con thừa tự?”

“Ứng Nhàn qua đời chỉ mới ba tháng, ngay cả con đến nay vẫn chưa vượt qua được, dạo trước Ứng Hầu gia cả ngày còn đau buồn, hôm nay vì sao không còn chút đau khổ nào? Chẳng lẽ chỉ ngắn ngủi vài ngày, là có thể làm Hầu gia quên đi nỗi đau mất con gái?”

“Nghe nói dạo trước, Ứng Hầu gia còn ngày ngày niệm kinh cho Ứng Nhàn ở Bồ Đề Phật Tự, đến nay tại sao không đi nữa? Để con đoán thử xem, có phải từ sau khi gặp đứa bé của Đỗ gia này, người đã không còn đi nữa? Chuyện này nếu Hầu gia không chịu nói, bản thân con có thể tự đi tra.”

Bùi Thuấn Khanh càng nói càng cảm thấy kì lạ, đúng vậy, mấy hôm nay Thịnh Dũng Hầu thật sự rất khác thường, nhưng ấy vậy mà hắn không chú ý. Có điều người bình thường sao có thể có suy đoán to gan như thế được, cho dù là hắn bây giờ, chẳng phải cũng không dám tin tưởng hoàn toàn hay sao.

Hắn dần dần chuyển tầm mắt từ người Thịnh Dũng Hầu lên trên người của bé mập, “Y phục trên người đứa bé này và trang sức cô bé đeo đều thuộc hạng tốt nhất, Ứng Hầu gia yêu thương cô bé như thế, tại sao chứ?”

“Có phải là vì, nàng chính là Ứng Nhàn?” Lúc Bùi Thuấn Khanh nói câu này, ngữ khí khẳng định chắc nịch, đồng thời chú ý tới biểu cảm của ‘Ứng Nhàn’. Quả nhiên, thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không phù hợp với độ tuổi của mình.

Bùi Thuấn Khanh bỗng chốc hiểu ra lúc trước vì sao cảm thấy ánh mắt của đứa bé này kì lạ, lại có vài phần quen thuộc rồi. Ngẫm nghĩ kĩ lại, khi trước chẳng phải Ứng Nhàn cứ luôn nhìn mình như thế sao.

Thịnh Dũng Hầu chưa từng thấy một Bùi Thuấn Khanh hùng hổ doạ người như thế này bao giờ, ấy vậy mà thoắt cái ông không biết nên nói gì, nếu đã như thế, vậy thì không nói gì hết. Ông xụ mặt đứng lên, “Ta thấy con bị bệnh hồ đồ, bắt đầu nói bừa rồi, nếu đã như thế, hôm nay chúng ta đi về trước đây.”

Ông nói xong, lẹ làng bế bé mập Ứng Nhàn bên cạnh lên, đi ra ngoài.

Bùi Thuấn Khanh vịn bàn đứng dậy cao giọng nói: “Hôm nay Hầu gia không chịu nói, ngày mai bản thân con sẽ đi tra rõ ràng, sau đó đến tận cửa tìm người.”

Bước chân của Thịnh Dũng Hầu khựng lại, Ứng Nhàn đang nằm sấp trên vai ông, thở dài một cái, vỗ vỗ vai cha mình, “Cha đặt con xuống đi, con cũng có chút nghi vấn muốn làm cho rõ ràng.”

Thịnh Dũng Hầu quay đầu nhìn Bùi Thuấn Khanh đang đứng bên cửa một cái, do dự nói: “Nhưng mà…”

Ứng Nhàn lại vỗ nhẹ vào vai ông vài cái, “Không sao đâu, cha.”

Thịnh Dũng Hầu mím chặt môi, đen mặt ôm nữ nhi đi về trước mặt Bùi Thuấn Khanh.

Bình Luận (0)
Comment