Sổ tay trùng sinh công lược [169]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 09
Chương 169: Bất kể thế nào cũng không muốn từ bỏ?
Trans: Meounonna
Thịnh Dũng Hầu bế nữ nhi ngồi lại trên ghế, hừ một tiếng thật nặng. Ứng Nhàn từ trong lòng ông chui ra đứng ở một bên, bò lên trên chiếc ghế ban nãy ngồi xuống.
Bùi Thuấn Khanh nhìn thân thể nhỏ tròn xoe của nàng hệt như một trái bóng cọ lên trên ghế, lại nhớ tới dáng vẻ ốm đến mức chỉ còn da bọc xương khi trước của nàng, trong lòng ấy thế mà cảm thấy hết sức hoang đường, và cả vài phần hoang mang.
Tất cả những chuyện xảy ra vào thời khắc này là chân thực ư? Dường như chân tướng đã bày ra trước mặt hắn rồi, chỉ còn lại một lớp màn lung lay sắp rớt, nhưng hắn đứng ở đó không dám bóc trần đáp án, vì hắn hoàn toàn không phân định rõ được tất cả mọi thứ giờ khắc này là thật hay giả.
“Bùi Thuấn Khanh, chàng đến đây ngồi đi, cơ thể còn đang bệnh mà, bản thân cũng không chú ý chút.” Ứng Nhàn vẫy tay với Bùi Thuấn Khanh đang đứng bất động ở cửa, ngón tay mũm mỉm tròn trĩnh kia vừa trắng vừa non nớt.
Bùi Thuấn Khanh đang chìm vào cơn hoang mang trong thoáng chốc dường như đột nhiên thức tỉnh thứ gì đó, hắn thầm nghĩ, cô nương gia béo một chút đáng yêu biết bao. Sau đó bỗng dưng hắn bình tĩnh lại, ngồi ở đối diện Ứng Nhàn.
Bầu không khí lúc trước còn hơi căng thẳng, bị một câu nói của Ứng Nhàn đánh vỡ, cho dù Thịnh Dũng Hầu ở một bên ôm cánh tay mình vận khí đen mặt, cũng không ngăn cản được bầu không khí càng ngày càng kì lạ giữa nữ nhi và con rể.
Hiện tại vóc người của Ứng Nhàn nhỏ nhắn, đầu của nàng vừa hay có thể ló lên từ trên bàn, trông không có tí khí thế nào. Nàng để hai cánh tay lên mép bàn, nói với Bùi Thuấn Khanh: “Sao chàng biết Tùng Hạc Cư Sĩ là Ứng Nhàn? Cha chưa từng nói với ai về thân phận của ta, chỉ nói Tùng Hạc Cư Sĩ là một người bạn ông quen được trong lúc tình cờ.”
Bùi Thuấn Khanh không ngờ nàng sẽ hỏi về chuyện này, nhưng cũng trả lời theo sự thật, “Vì lúc trước ta đã từng nhìn thấy tranh nàng vẽ.”
“Như thế à, vậy cũng khó trách.” Ứng Nhàn gật đầu, lại thẳng thắn hỏi: “Bùi Thuấn Khanh, ta có một chuyện không hiểu, hi vọng chàng thành thật trả lời. Ta chết rồi, chẳng lẽ chàng không nên thở phào nhẹ nhõm ư, cớ sao ta thấy chàng ngược lại tiều tụy thế này, còn nói với cha ta những lời đó, như thể vô cùng để ý đến ta vậy.”
Bùi Thuấn Khanh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi mắt tròn trên khuôn mặt phúng phính của nàng, đắn đo một hồi, đột nhiên hơi không biết mở miệng thế nào. Ánh mắt của Ứng Nhàn trong sáng quá, hệt như con nít vậy, đặc biệt là bây giờ nàng ở trong thân thể của một đứa trẻ, Bùi Thuấn Khanh luôn cảm thấy bản thân không thể nói quá trực tiếp, thế là hắn bảo: “Nàng cảm thấy, ban đầu vì sao ta lại cưới nàng?”
Ứng Nhàn ngẫm nghĩ một chút, “Ai nấy đều nói chàng cưới ta là vì muốn giúp đỡ Ngũ Hoàng Tử, muốn có được sự ủng hộ của cha ta.”
Bùi Thuấn Khanh bèn nói: “Cho dù nhạc trượng không chịu đứng về phía Ngũ Hoàng Tử, ta cũng muốn xin cưới nàng.”
Biểu cảm trên mặt Ứng Nhàn đầy nghi hoặc: “Tại sao chứ? Nếu không phải vì Hầu phủ sau lưng ta, ta còn có điều gì đáng để chàng xin cưới? Chàng xinh đẹp như thế, tiền đồ vô lượng, tại sao muốn cưới một nữ tử ốm yếu không có chút tư sắc nào như ta?”
Ứng Nhàn hỏi quá thẳng thắn, cả buổi trời Bùi Thuấn Khanh không tài nào nói ra được câu quá mức lộ liễu ấy, Thịnh Dũng Hầu ngồi nghe bên cạnh hơi không nhìn nổi nữa, bỗng chen miệng nói: “Còn có thể vì sao nữa, hắn đã nhìn trúng con lâu rồi.”
Ứng Nhàn và Bùi Thuấn Khanh cùng lúc xoay đầu nhìn ông. Thịnh Dũng Hầu hừ một tiếng, hơi gượng gao, “Ban đầu lúc ta tuyển chọn phu tế (kén chồng) cho con, Bùi Thuấn Khanh tìm đến tận cửa nói muốn cưới con, bị ta từ chối, nhưng hắn phiền toái quá, nên ta đồng ý cho hắn một cơ hội thử sức, kết quả là con chọn trúng hắn.”
Tuy ban đầu Thịnh Dũng Hầu lo lắng liệu Bùi Thuấn Khanh có chấp nhận được tình hình bây giờ của nữ nhi không, nhưng hiện tại ngẫm nghĩ, lại cảm thấy không tồi tệ như vậy, thêm vào đó nữ nhi đã chủ động hỏi rồi, sớm muộn gì cũng biết, chi bằng ông tự nói luôn. Cho nên Thịnh Dũng Hầu dứt khoát kể lại sự tình năm ấy một lần nữa.
Đợi ông nói xong, ba người ở hiện trường lâm vào trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Ứng Nhàn mở miệng trước, nàng không thể nói gì với người cha yêu thương bảo vệ mình, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ cơ thể của nàng, nhưng lòng nàng thật sự áy náy với Bùi Thuấn Khanh. Chỉ vì chút lo lắng hư ảo như có như không mà làm đối phương khó xử đến thế, điều này thật sự không phù hợp với tác phòng hành xử nhất quán của nàng.
Thế là nàng rất chân thành nói với Bùi Thuấn Khanh: “Trong chuyện này, chúng ta thật sự có lỗi với chàng, ba năm qua, đúng là đã vất vả cho chàng quá.”
Bùi Thuấn Khanh theo bản năng khiêm tốn đáp: “Vẫn ổn, ta không vất vả.” Nói xong hắn mới phát hiện có chút không đúng, bây giờ đâu phải đối diện với đám đồng liêu trên triều đình, nói như thế không thỏa đáng lắm. Nhưng sao chủ đề lại phát triển theo hướng như hiện tại chứ? Có phải hơi bình thản quá rồi không? Hà cớ gì sau khi Ứng Nhàn biết tâm tư của mình xong vẫn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ thật sự vì nàng không thích mình sao?
Bề ngoài Bùi Thuấn Khanh trông có vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã tràn ngập nghi vấn, còn Ứng Nhàn cũng vậy, trông nàng cũng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra rất ngại ngùng. Đột nhiên biết phu quân trước nay lạnh lùng thật ra rất thích mình, còn vì cái chết của bản thân mà tiều tụy hốc hác, cảm giác đầu tiên của nàng là kinh ngạc, sau đó hơi có chút lúng lúng. Hơi cảm động một chút, nhưng dẫu sao không có cảm giác chân thật lắm nên cảm giác xúc động không sâu sắc, sau nghi nghe xong tạm thời gác sang một bên.
Điều làm Ứng Nhàn không hiểu là Bùi Thuấn Khanh vì sao lại thích nàng? Chuyện này vô lý quá đi. Nếu nói nàng thích hắn, vì gương mặt kia thật sự quá mức xinh đẹp, vậy Bùi Thuấn Khanh nhìn trúng điểm gì ở nàng. Ứng Nhàn suy nghĩ như thế nào, cũng liền hỏi như thế ấy, nàng đã từng chịu khổ một lần rồi, nàng cảm thấy việc gì cũng nên hỏi rõ ràng, mới không để xảy ra hiểu lầm nữa.
Nàng ăn nói thẳng thắn như thế, làm cho Bùi Thuấn Khanh vốn thích nói năng vòng vo, bất giác cũng bắt đầu ăn ngay nói thẳng theo.
Hắn thành thật nói ra chuyện xưa đã đè nặng trong tim mình rất lâu: “Mấy năm trước, nàng từng cứu một người sắp chết ở bên ngoài thôn trang Ứng gia, người đó chính là ta, nàng đã cứu ta một mạng, còn tặng cho ta một ít bạc, mới có ta của ngày hôm nay. Từ sau lần gặp mặt hôm đó, ta chưa từng quên nàng.”
Ứng Nhàn cố gắng nhớ lại, xác thực nhớ ra chuyện ấy. Khi đó bệnh tình của nàng hơi khởi sắc, bèn muốn ra ngoài đi đây đó, thế là đi tránh nắng ở thôn trang ngoại thành, vô tình đã cứu một người qua đường, khi ấy tuy không nhìn rõ gương mặt của người đó, nhưng mắt mi đường nét gương mặt dường như không tệ, thế là nàng cho người cứu người đó về chăm sóc.
Chỉ là chuyện tiện tay làm mà thôi, sau này bản thân nàng cũng quên mất, thi thoảng nhớ tới, các hạ nhân nói người đó đã đi rồi, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, ai ngờ ấy vậy mà là Bùi Thuấn Khanh, chuyện này thật sự trùng hợp quá.
“Chỉ vì chuyện này thôi ư?” Ứng Nhàn vẫn không thể hiểu nổi, chỉ gặp mặt một lần thôi, sao lại thích nàng được, điều này không hợp lý chút nào.
“Đó chỉ là vật dẫn, sau này dần dần…đắm chìm, nhưng không thể tìm được manh mối nữa rồi.” Bùi Thuấn Khanh nhẹ giọng đáp.
Đối với Ứng Nhàn có lẽ đây là một việc nhỏ, đối với Bùi Thuấn Khanh, lại là chuyện thay đổi số phận cả đời của hắn, Ứng Nhàn chính là người cứu vớt cả cuộc đời hắn. Một người càng thiếu thứ gì đó, thì càng hướng đến điều đó, trái tim và đầu óc của hắn tràn ngập thù địch, gặp được một Ứng Nhàn yên bình tự tại như thế, nên cực kì yêu thích.
Về phần dung mạo, khi một người đã đẹp đến mức ai cũng ca ngợi, dung mạo của người khác như thế nào, đối với hắn đã không có gì khác biệt nữa. Nếu hắn chỉ muốn tìm người mỹ mạo, chi bằng cầm chiếc gương tự ngắm chính mình, cần gì cưới vợ. Nếu đã đi xin cưới đối phương, đương nhiên là vì trong lòng yêu mến, hi vọng người đó có thể bầu bạn bên cạnh mình.
Tuy hiện nay ai cũng nói Bùi Thuấn Khanh hắn đoan chính như ngọc, nhưng chỉ có bản thân hắn biết, nội tâm của mình rõ ràng vẫn đè nén rất nhiều nỗi niềm u tối khó giải bày. Lần ngã bệnh này, đa phần là vì Ứng Nhàn qua đời, hắn mất đi người mình yêu, đồng thời mất đi nơi nương tựa mấy năm nay, ngoài ra còn vì tất cả sự đè nén nhiều năm trong lòng cùng lúc bùng phát, mới lâm bệnh nặng như thế.
Hắn cũng từng hỏi chính mình, cớ sao lại thích Ứng Nhàn như vậy, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một kết luận ‘Thời thế và số phận đã an bài tất cả’. Vào thời điểm đó hắn vừa hay gặp được Ứng Nhàn, vừa hay cần một người như thế, hắn đã đặt Ứng Nhàn vào trong mắt, mấy năm sau đó luôn quan tâm đến tin tức của nàng, đã biến thành một thói quen không thể sửa, như thể căn bệnh ngoan cố trong cơ thể, không tài nào trị dứt điểm.
Dẫu biết rằng nàng đã chết, dốc hết tâm can, thương cân động cốt, vẫn không thể thay đổi ước nguyện thuở ban đầu.
Nội tâm của Bùi Thuấn Khanh ngàn mối suy nghĩ, hắn không thể mở miệng giải bày, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia như thể biết nói vậy, Ứng Nhàn nhìn mà tim đập thình thịch, không dám nhìn thẳng, nàng không nhịn được dời ánh mắt quá mức thấu đáo của mình đi. Dường như Bùi Thuấn Khanh cũng bỗng cảm nhận được tình cảnh ngượng ngùng này, nên cũng dời tầm mắt, nhìn vào hộp gỗ đựng tranh trên bàn.
Thịnh Dũng Hầu ở bên cạnh nhìn hai người, bên phải là Bùi Thuấn Khanh nói năng nhẹ nhàng, mỉm cười nhã nhặn, làm bộ làm tịch ở đó, nữ nhi nhà mình ở bên trái phản ứng chậm chạp bất giác đỏ mặt tía tai, lòng ông thầm khó chịu, không nhịn được suy nghĩ, đây chẳng là số mệnh ư? Nếu không vì sao quanh đi quẩn lại, hai người vẫn va vào nhau? Nhìn bộ dáng mới được nếm trải hương vị tình yêu của tiểu nữ nhi kia kìa, làm cho ông già như ông cảm thấy bản thân thật dư thừa.
Được rồi, ông đã ngăn cản một lần rồi, bây giờ hà tất gì phải làm một người xấu nữa, tương lai sẽ ra sao, tùy thuộc vào hai đứa chúng nó vậy, ông cũng đừng ở đây làm người xấu bừa bãi, nói không chừng sau này nữ nhi còn trách ông. Thịnh Dũng Hầu thầm chua xót nghĩ.
Tuy Ứng Nhàn vẫn luôn lắng nghe Bùi Thuấn Khanh nói chuyện, nhưng cũng chú ý tới vẻ mặt của cha nhà mình, bây giờ bị ông nhìn chằm chằm như thế, lòng có chút buồn cười, cũng có chút phiền não. Tuy đã biết nội tình năm xưa, nhưng bây giờ làm thế nào mới tốt đây?
Cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Thuấn Khanh, bất kể thế nào, vấn đề cũng cần phải giải quyết, “Ta đã hiểu rõ sự tình, chỉ là không biết suy nghĩ bây giờ của chàng như thế nào?”
Bùi Thuấn Khanh nhìn nàng, giọng điệu tuy nhẹ nhàng chậm rãi nhưng không cho phép chối cãi, “Nếu nàng đã là thê tử của ta, vậy thì sẽ mãi là thê tử của ta.”
Ứng Nhàn đung đưa hai chân, nhắc nhở hắn, “Nhưng mà lúc nãy, chàng còn bảo ta gọi chàng là tỷ phu.”
Bùi Thuấn Khanh: “…”
Ứng Nhàn: “Thân phận hiện giờ của chúng ta, là một vấn đề.”
Thịnh Dũng Hầu nghe con gái nói như thế, lấy lại tinh thần, ở bên cạnh gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
Ứng Nhàn: “Tuổi tác của chúng ta, cũng là một vấn đề, chắc là chàng không đợi được nhỉ.”
Thịnh Dũng Hầu tiếp tục hùa theo nữ nhi, “Đúng đúng đúng!”
Bùi Thuấn Khanh đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, hắn mỉm cười nói với Ứng Nhàn: “Chỉ cần nàng bằng lòng, tất cả những điều này đều không thành vấn đề.”
Ứng Nhàn: “Cho dù phải đợi ta vài năm?”
Bùi Thuấn Khanh: “Đúng.”
Ứng Nhàn: “Cho dù với thân phận hiện tại của ta, sẽ làm danh tiếng tốt của chàng có vết hoen ố.”
Bùi Thuấn Khanh: “Đúng.”
Ứng Nhàn: “Bất kể thế nào cũng không muốn từ bỏ?”
Bùi Thuấn Khanh: “Đúng.”
Ứng Nhàn bèn thở dài một hơi, “Vậy thì không còn cách nào.” Nàng nhìn cha nhà mình một cái, dứt khoát đập bàn quyết định bảo: “Nếu đã như thế, tám năm sau, nếu chàng vẫn giữ nguyên suy nghĩ như hôm nay, vậy ta sẽ gả cho chàng một lần nữa.”
Thịnh Dũng Hầu: Nữ nhi có phải con hơi dứt khoát quá rồi không?
Bùi Thuấn Khanh thoáng cái nở nụ cười lu mờ trời đất, cười đến mức chút do dự còn sót lại trong lòng Ứng Nhàn hoàn toàn tan tành mây khói. Hắn đứng lên nghiêm trang hành lễ với Ứng Nhàn một cái, “Vậy phải đa tạ phu nhân đã cho ta cơ hội này.”