Sổ tay trùng sinh công lược [170]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 10
Chương 170: Một lời đồn
Trans: Meounonna
Đương kim Hoàng Đế lớn hơn Bùi Thuấn Khanh bốn tuổi, năm nay đã hai mươi chín, gần đây trong cung tuyển tú, lại chọn thêm mười mấy phi tần trẻ trung mỹ mạo vào cung, vì thế Hoàng Đế cũng không túm lấy chuyện của Hoàng Hậu và Quý Phi mỗi ngày suy ngẫm nữa, mà chuyển sang sủng hạnh một mỹ nhân mười sáu tuổi, ngay cả tần suất triệu Bùi Thuấn Khanh vào cung nghị sự cũng ít hơn trước.
Sau khi Bùi Thuấn Khanh khỏi bệnh quay về trong triều xử lý công việc, những việc lúc trước còn tồn đọng, đợi hắn quay về, vào tay hắn được hoàn thành rất nhanh chóng, những người khác đều tâm phục khẩu phục. Ngoài Lễ Đại triều, triều kiến mỗi ngày Bùi Thuấn Khanh cũng phải đi, hầu như ngày nào cũng phải chạy vào trong cung. Là hồng nhân được tin cậy nhất bên cạnh Hoàng Đế, Bùi Đại nhân gần đây cũng khá được hoan nghênh, chủ yếu là vì hắn vừa mới goá vợ, mọi người đều có chút rục rịch chộn rộn.
Chỉ riêng khuôn mặt kia của hắn, các nữ nhi gia trong Nam Thượng Kinh đã từng gặp hắn có hơn phân nữa muốn gả cho hắn, phần còn lại ít hơn phân nửa hướng tới việc nhà hắn không có trưởng bối trói buộc, tiền đồ vô lượng cũng muốn gả cho hắn. Hồi trước khi Ứng Nhàn còn sống, người muốn làm thiếp cho hắn cũng không ít, nhưng hắn từ chối hết, ai nấy đều cảm thấy do hắn ngại mặt mũi của Thịnh Dũng Hầu, không tiện nạp thiếp.
Nhưng hiện tại người cũng chết rồi, đâu thể nào cản người ta tìm phu nhân nữa. Khoảng thời gian trước vì hắn nằm dưỡng bệnh trên giường, một số người cũng không tiện làm phiền, nhưng bây giờ thì khác, người sáng suốt đều nhìn ra hắn đã không còn trong trạng thái đau buồn của hồi xưa nữa, chắc là đã vượt qua được rồi. Bây giờ không tranh thủ, chẳng lẽ phải đợi người khác nhanh chân đến trước sao.
Người đầu tiên đến thăm dò ý định của Bùi Thuấn Khanh là thầy của hắn Tống Uyên Tống Tể Tướng. Tống Tể Tướng thấy hắn sau khi quay về trạng thái đã tốt hơn, cũng trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, trong lòng vô cùng an ủi, sau đó bắt đầu động tâm tư. Tuy nhà ông không có nữ nhi tuổi tác thích hợp, nhưng có nhiều bạn bè thân thích như vậy, chắc chắn sẽ có nữ nhi tuổi tác phù hợp thôi.
Nhưng Bùi Thuấn Khanh đã từ chối, hắn chỉ nói nội trong tám năm sẽ không cân nhắc đến chuyện cưới vợ, muốn cống hiến điều gì đó cho xã tắc cho thiên hạ.
Tống Tể Tướng vô cùng cảm động với tinh thần cầu tiến của học trò, cho dù trong lòng biết học trò của mình tám phần là đang ăn nói xằng bậy, nhưng cũng không nhắc về chuyện này nữa, thuận tiện còn thông qua kênh xã giao của mình truyền tin Bùi Thuấn Khanh trong vòng tám năm không cưới hỏi, chặn lại không ít người cho hắn. Đây chính là sự ăn ý ngầm giữa thầy và trò.
Sự nhiệt tình của những đồng liêu đó Bùi Thuấn Khanh có thể trực tiếp từ chối, nhưng Hoàng Đế không biết vì sao cũng muốn đến chen một chân vào. Lúc y triệu kiến Bùi Thuấn Khanh vào nghị sự, nói xong chuyện trong triều, cứ phải tán gẫu về chuyện riêng của mình như hồi trước, giao lưu tình cảm với Bùi Thuấn Khanh.
Một hôm, Hoàng Đế vừa nói với Bùi Thuấn Khanh xong về việc Nhạc Tần mới được tấn phong cực kì thông thạo đánh đàn, đột nhiên chuyển hướng, nói với Bùi Thuấn Khanh rằng: “Thuấn Khanh à, đại trượng phu không thể một ngày không có vợ.”
Bùi Thuấn Khanh chấp tay: “Hoàng Thượng, gần đây cơ thể thần suy nhược, thái y lệnh cho thần nghỉ dưỡng, không nên gần nữ sắc thì hơn.”
Hoàng Đế không ngờ hắn có thể nói ra lời này mà mắt không chớp lấy một cái, cũng bị hắn chặn họng ngang, một lúc lâu sau mới tiếp tục bảo: “Lời này sai rồi, cho dù không vì chuyện đó, lúc đọc sách hồng tụ thêm hương cũng là điều cực kì tốt đẹp mà.”
Bùi Thuấn Khanh than thở: “Dạo gần đây tạp sự trong tay bận rộn, mỗi ngày thần đều không có thời gian rỗi rãnh, sách trong thư phòng kia sợ là đã bám bụi rồi, dẫu có mỹ nhân, cũng chỉ đành bỏ mặc mà thôi.”
Việc là Hoàng Đế giao cho hắn, thần tử ngày ngày vất vả bận rộn không có thời gian, Hoàng Đế cũng không thể nói gì được. Nhưng Hoàng Đế há phải người bình thường, y lập tức đổi cách nói, “Nếu thân thể Tự Thanh vừa không khoẻ, vừa bận rộn không có thời gian, vậy thì càng phải cưới một hiền thê về nhà, giúp ngươi lo liệu mọi việc, cũng để ngươi không còn nỗi lo lắng về sau.”
Mí mắt của Bùi Thuấn Khanh còn không thèm nhếch lên một cái, mở miệng liền bảo: “Vậy thần đành nói thật vậy, thần cũng không phải không muốn cưới vợ, chẳng qua là không tìm được người hợp tâm ý mà thôi.”
Hoàng Đế tò mò, “Ngươi muốn tìm người như thế nào, nói nghe xem, Trẫm giúp ngươi tìm.”
Bùi Thuấn Khanh nói: “Thần muốn tìm một nữ tử có dung mạo sánh ngang được với thần, thêm vào đó gia thế của đối phương không được quá thấp, ít nhất phải xứng với chức vụ Hàn Lâm Học Sĩ chính tam phẩm này của thần. Học thức không được quá thấp, ít nhất phải viết thơ vẽ tranh được với thần, thân thể không được quá kém, ít nhất phải có thể chạy mà không th* d*c trong thời gian một tách trà, phải biết rửa tay nấu cơm canh, phải cẩn thận chu đáo thông tuệ dịu dàng.”
Hoàng Đế: “…” Chỉ riêng điều thứ nhất dung mạo phải sánh ngang được với Bùi Thuấn Khanh, thì gần như không có ai rồi, cộng thêm những yêu cầu ở phía sau, cho dù y là Hoàng Đế cũng tìm không ra!
Ho một tiếng, Hoàng Đế bảo: “Những yêu cầu đằng sau còn dễ nói, chỉ có điều thứ nhất, Thuấn Khanh à, thật ra dung mạo cũng không quan trọng đến vậy đâu, người ta hay nói lấy vợ phải cưới hiền mà.”
Bùi Thuấn Khanh phẩy phẩy tay, cười vô cùng dịu dàng kiên định, âm thanh vang vọng hữu lực, “Thần chính là nam nhân thiển cận chỉ xem trọng dung mạo như thế đó, đã khiến Hoàng Thượng chê cười rồi.”
Bản thân cũng là nam nhân ưa thích mỹ nhân, Hoàng Đế nào có thể chỉ trích cách nói này của Bùi Thuấn Khanh. Nhưng dẫu sao cũng đã quen biết nhiều năm, Hoàng Đế cũng hiểu rõ Bùi Thuấn Khanh là người như thế nào, hắn nói những lời này, chẳng qua là có ý muốn từ chối. Hoàng Đế nghiến răng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể tìm được một người thích hợp, bị tức đến mức bật cười.
“Hơ, ta nói này Bùi Thuấn Khanh, lúc trước ngươi cưới Ứng Nhàn, sao không có nhiều yêu cầu như vậy? Dung mạo tài học thân thể… Có chỗ nào phù hợp với lời ngươi nói?”
Bùi Thuấn Khanh mặt không đỏ bình chân như vại, đáp: “Nếu là Ứng Nhàn, vậy đương nhiên khác biệt. Đối với người mình yêu, dẫu đối phương không có dung mạo xinh đẹp, không có thân thể kiện toàn, không có tài học không thể viết thơ vẽ tranh, không biết rửa tay nấu cơm canh, cũng không dịu dàng cẩn thận chu đáo, đều chẳng sao cả.” Dù sao hắn đều biết làm.
Hoàng Đế thở dài một tiếng, “Ta thấy dạo gần đây ngươi đã dần dần đỡ hơn nhiều, còn tưởng ngươi đã không còn ôm chấp niệm sâu sắc với Ứng Nhàn nữa, nhưng hôm nay xem ra, rõ ràng là còn đang nhớ nhung người ta, hà cớ gì phải vậy chứ.”
Bùi Thuấn Khanh: “Thần tự có niềm vui của mình, Hoàng Thượng hà tất gì phải lo lắng cho thần chứ.”
Hoàng Đế: “Trẫm có mỹ nhân trong lòng, nên khó tránh nghĩ đến cảnh ái khanh cô đơn lạc lõng, cuộc sống thê lương, trong lòng thật sự khó chịu… Nói nào hay ngươi thật sự không có ý định tái hôn à?”
Bùi Thuấn Khanh: “Cớ sao hôm nay Hoàng Thượng nhắc đến chuyện này mãi?”
“Cái này…” Hoàng Đế sờ mũi vài cái, thấy ánh mắt của Bùi Thuấn Khanh chân thành, trong lòng càng cảm thấy có lỗi với bạn tốt, cũng không kiềm được bèn nói thật, “Thực ra chuyện này cũng không phải ý của Trẫm, mấy hôm nay không biết vì sao, Hoàng Hậu và Quý Phi thường cùng nhau đến tìm Trẫm, nói bóng nói gió bảo Trẫm chỉ điểm một mối hôn sự cho ngươi, Trẫm cũng rất bất lực, các nàng ấy thật sự phiền phức quá.”
“Nhị vị nương nương vì sao lại quan tâm chung thân đại sự của thần như vậy?” Bùi Thuấn Khanh hỏi. Hắn và Hoàng Đế đã quen biết nhau từ mấy năm trước rồi, khi đó ở Vương Phủ, hắn cũng chưa từng gặp Vương Phi và vị Trắc Phi còn lại, tại sao hôm nay các nàng ấy lại quan tâm đến hôn sự của hắn như vậy?
“Làm sao Trẫm biết được, chắc là trong nhà các nàng ấy có nữ nhi thích ngươi, nên muốn tìm Trẫm đánh tiếng với ngươi đó.” Hoàng Đế cười nói: “Đệ nhất mỹ nam tử Đại Tề của chúng ta, đương nhiên là được mọi người yêu thích, người người tranh đoạt rồi.”
Bùi Thuấn Khanh nhíu chặt lông mày, suy ngẫm gì đó, một lát sau hắn hỏi: “Hoàng Thượng, dám hỏi sự khác thường của Hoàng Hậu và Quý Phi, có phải bắt đầu từ sau khi Ứng Nhàn chết phải không?”
Hoàng Đế khó hiểu, nhưng gật đầu: “Hình như là vậy.”
Bùi Thuấn Khanh lại hỏi: “Khoảng thời gian trước, Hoàng Thượng ban thưởng cho thần rất nhiều đồ, có phải mỗi lần thưởng đồ cho thần, Hoàng Hậu và Quý Phi hai vị nương nương đều sẽ tụ tập với nhau không?”
Hoàng Đế hơi hiểu rồi, “Hình như, là vậy.”
Bùi Thuấn Khanh khẽ ho một tiếng, “Dạo trước không phải Hoàng Thượng muốn biết Hoàng Hậu và Quý Phi rốt cuộc có chuyện gì sao? Thần chỉ cho Hoàng Thượng một kế sách, Hoàng Thượng đi thử là biết ngay.”
Hoàng Đế nghe Bùi Thuấn Khanh nói một hồi, sắc mặt hơi khó nói: “Chắc là không đến mức đó đâu?”
Nói thì nói như thế, sau khi y về hậu cung vẫn làm theo lời của Bùi Thuấn Khanh, thế là ngày hôm sau, Bùi Thuấn Khanh nhìn thấy Hoàng Đế có vẻ mặt cực kì phức tạp.
“Hôm qua Trẫm thử rồi, quả nhiên như lời ngươi nói.” Lúc Hoàng Đế nói câu này, biểu cảm cực kì đặc sắc. Y không bao giờ ngờ tới, Hoàng Hậu và Quý Phi của mình đột nhiên hoá thù thành bạn, không phải là vì nhìn trúng đối phương nên mới trở nên thân thiết, mà các nàng tưởng y có ý nghĩ không an phận với Bùi Thuấn Khanh, cảm thấy y sẽ nhân lúc thê tử Bùi Thuấn Khanh qua đời, quang minh chính đại sủng hạnh hắn.
Các nàng ấy xem Bùi Thuấn Khanh là một ‘kẻ địch’, liên minh nhất trí đối ngoại, nên mới làm ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm, thế là làm y hiểu lầm. Chuyện cái yếm cũng làm rõ rồi, lằng ngoằng cả buổi trời không phải Hoàng Hậu thêu yếm cho Quý Phi, mà là hai nàng ấy có một cái yếm giống nhau. Hôm qua hai nàng ấy đều vừa hay mặc yếm giống nhau, hai nàng cởi ra, nên y nhìn thấy rồi.
Biết được nội tình, Hoàng Đế cảm thấy mình không chỉ đau eo, mà đầu cũng nhức. Cái này là chuyện quái quỉ gì đây, lời đồn thổi vô căn cứ thế này, lúc trước y cũng từng nghe nói, nhưng trước nay chỉ cười cho qua, dẫu sao đều là những lời vô căn cứ, theo y thấy người bình thường cũng sẽ không tin. Nhưng y sao biết được là Hoàng Hậu Quý Phi trong hậu cung của mình, ấy thế mà tin tưởng vô cùng, vẫn luôn cảm thấy từ lúc ở Vương Phủ y đã có gì đó với Bùi Thuấn Khanh rồi.
Là một Hoàng Đế chỉ thích nữ sắc, dẫu cho Bùi Thuấn Khanh trông rất đẹp mắt, nhưng y cũng sẽ không có ý niệm đó đâu, hơn nữa, họ là bạn tốt, dẫu cho có một tí ti suy nghĩ đó, thì bụng dạ cũng cuộn trào, thật sự là không tài nào chịu nổi.
“Quả nhiên là như thế.” Bùi Thuấn Khanh gật đầu, hắn không hề bất ngờ, dẫu sao hắn thông minh như vậy, ngẫm nghĩ một cái là đoán được rồi.
Thấy Hoàng Đế ngồi ở đó sắc mặt không tốt mấy, Bùi Thuấn Khanh còn an ủi y nói: “Hoàng Thượng cũng không cần đau đầu vì chuyện này, đây chẳng phải vừa hay chứng minh tình cảm quân thần giữa chúng ta rất sâu đậm ư, mai sau chuyện này chắc chắn sẽ một giai thoại đẹp.”
Dù sao thì Hoàng Đế cũng cởi mở vô tư, bị hắn thuyết phục rồi, vỗ vai hắn rất vui vẻ bảo: “Ngươi nói đúng lắm, chẳng qua chỉ là suy nghĩ bậy bạ của nữ tử hậu cung, cũng không phải chuyện gì lớn, đợi sau này các nàng ấy sẽ hiểu thôi.”
Một khi Hoàng Đế cao hứng, sẽ để Bùi Thuấn Khanh xuất cung sớm, thấy sắc trời đã muộn, Bùi Thuấn Khanh thay y phục khác, đi đến Phủ Thịnh Dũng Hầu. Dạo gần đây hắn thường đến tìm Ứng Nhàn, tuy đến mười lần thì chỉ có năm lần có thể gặp được Ứng Nhàn, những lúc khác đều là ngồi cùng Thịnh Dũng Hầu trong sảnh lớn mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng là một nam nhân, khi muốn có được người trong lòng, thì da mặt phải dày một chút mới tốt.
Hôm nay hắn khá may mắn, Thịnh Dũng Hầu đang ở thao trường bên kia, hắn được trực tiếp dẫn tới chỗ của Ứng Nhàn. Ứng Nhàn đã từng phân phó hạ nhân, nếu hắn đến có thể trực tiếp qua chỗ của nàng. Cho nên thông thường chỉ cần chướng ngại vật là Thịnh Dũng Hầu không xen ngang vào, thì Bùi Thuấn Khanh muốn gặp Ứng Nhàn sẽ rất thuận lợi. Đây cũng là cách Ứng Nhàn bày tỏ sự áy náy với hắn.
Bùi Thuấn Khanh đi đến nơi ở của Ứng Nhàn, thấy nàng đang nằm sấp trên bàn nhỏ vẽ tranh, vóc dáng tròn xoe trông hết sức đáng yêu mềm mại, lòng hắn thoắt cái mềm nhũn.
Ứng Nhàn ngẩng đầu thấy hắn đã đến, cười cười buông bút lông trong tay xuống, rửa tay trong chậu nước nhỏ bên cạnh, miệng bảo: “Tay khó dùng lực quá, dạo này vẽ không được tốt như hồi trước.”
Bùi Thuấn Khanh đi đến bên cạnh nàng, dịu giọng đáp: “Để ta xem thử.”
Hắn nghiêm túc ngắm tranh, cân nhắc câu chữ đánh giá vài câu, Ứng Nhàn nghe mà liên tục gật đầu. Dạo này Ứng Nhàn cũng phát hiện, chỉ cần bản thân mở đầu một chủ đề, cho dù nói về cái gì, Bùi Thuấn Khanh đều có thể tiếp lời, đồng thời nội dung phong phú cụ thể, thật sự làm nàng hiểu rõ sâu sắc hơn về tài năng vượt trội của người đàn ông này.
Hơn nữa dáng vẻ hiện tại của hắn, quả thực khác biệt một trời một vực với bộ dáng ngồi cả buổi trời mà không nói câu nào hồi trước, Ứng Nhàn cũng không biết khi xưa làm sao hắn nhịn được cố giữ dáng vẻ lạnh lùng đó, như vậy mệt biết nhường nào.
Hai người trò chuyện từ chủ đề tranh vẽ sang tuyết rơi ở Nam Thượng Kinh gần đây, khi nói về hoa mai ở sơn viên lân cận. Bùi Thuấn Khanh đang muốn thuận thế nói với chuyện lần sau tìm cơ hội sẽ dẫn Ứng Nhàn đi ngắm hoa mai, nhưng đột nhiên nghe Ứng Nhàn bảo: “Hôm qua ta nghe cha nói về một vài tin thú vị.”
Bùi Thuấn Khanh chỉ đành tạm thời nén lại chút tâm tư ấy của mình, thuận theo lời nàng hỏi: “Tin gì thế.”
Ứng Nhàn cười cười, “Chỉ là vài lời đồn thổi của các nhà khác, gì mà con gái riêng của Liên Thân vương từ Giang Nam tìm đến cửa, gì mà Tiền Thái Sư tuổi tác đã cao gần đây mới có thêm một nhi tử, gì mà đương kim Thánh Thượng có một nam sủng được người hết sức sủng ái.”
Nghe đến câu cuối cùng, Bùi Thuấn Khanh lòng thầm run rẩy, lại nhìn ánh mắt mang nét trêu chọc của Ứng Nhàn, sao có thể không rõ ý nàng nói chứ, chính là tin đồn mình và Hoàng Đế có tư tình chứ đâu.
Nhạc trượng đại nhân, sao người có thể hãm hại con như thế. Bùi Thuấn Khanh trong lòng nghĩ như thế, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh bảo: “Hai tin tức trước đúng là có manh mối và căn cứ, nhưng tin đồn đằng sau hoàn toàn là trò cười, ta và Hoàng Thượng đã quen biết nhiều năm, ngài vẫn luôn yêu thích nữ tử có dung mạo diễm lệ, vô cùng chán ghét chuyện nuôi nam sủng.”
Ứng Nhàn cười cười, “Như vậy à.” Sau đó cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Bùi Thuấn Khanh đoán nàng đang nói đùa với mình, nhưng nếu nàng thật sự có chút hiểu lầm gì đó, vậy thì phải làm sao?
Ngày hôm sau, Bùi Thuấn Khanh tiến cung, đổi một gương mặt khác, biểu cảm đau đớn bày tỏ quan điểm của mình với Hoàng Đế một phen, sau đó tổng kết bảo: “Hoàng Thượng, những tin đồn thế này hoành hàng ngang ngược ở bên ngoài, thực sự sẽ gây tổn hại đến thanh danh của Hoàng Thượng!”
Hoàng Đế hơi sững sờ: “… Hôm qua ngươi đâu có nói như vậy.” Hai khuôn mặt này của ngươi lật cũng nhanh quá đó.
Bùi Thuấn Khanh ra vẻ đứng đắn: “Thời nay đã khác với dĩ vãng, mọi sự đều sẽ thay đổi.”
Hoàng Đế phất tay: “Trẫm không quản chuyện này đâu, ngươi có bản lĩnh thì ngươi đi đính chính đi.” Tiểu tử này chắc chắn là muốn gây chuyện nữa rồi, y không thèm lãnh phí thì giờ ở chuyện này đâu.
Bùi Thuấn Khanh xuất cung, hai tay giấu dưới ống tay áo đi ra ngoài, chau mày chậc một tiếng, không vui lắm.