Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 171

Sổ tay trùng sinh công lược [171]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 11

Chương 171: Nan đề từ cổ chí kim.

Trans: Meounonna

 

“Thời tiết mấy hôm nay dường như không tệ, hoa mai trên sơn viên cũng vừa lúc nở rộ, ta nghe đồng liêu nói mười mấy cây hương tuyết mai hàn sơn trong một vườn hoa trên đỉnh núi đã nở rộ rồi, hương sắc mê người, làm người ta say đắm, nếu ngày mai Nhàn Nhàn có thời gian rảnh, chi bằng cùng ta đi thưởng hoa mai nhé?” Bùi Thuấn Khanh ngồi bên cạnh Ứng Nhàn mài mực cho nàng, nhắc về chuyện mình đã ấp ủ trong lòng mấy ngày trời như thể đang nói chuyện phiếm.

Ứng Nhàn vẽ xong một nhành hoa, lùi về sau một bước ngắm nhìn, cảm thấy không vừa ý lắm, sau khi nghe câu này xong, xoay đầu nhìn về phía Bùi Thuấn Khanh. Hắn mặc một chiếc áo lam đậm thoải mái, vén ống tay áo mài mực, hai bên mép tóc mai mọc ra vài sợi lông tơ mềm nhỏ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào ánh lên một vầng sáng dịu nhẹ, dáng vẻ đó thật sự cực kì đẹp mắt, tay đẹp, mặt đẹp, đôi mắt cực kì xinh đẹp. Ứng Nhàn luôn có cảm giác bị hắn nhìn như vậy, thì thân thể khỏe mạnh này cũng sẽ mắc căn bệnh tim đập nhanh hụt hơi như kiếp trước, hệt như đang phát bệnh vậy.

Ngẫm nghĩ kĩ lại, nói không chừng việc nàng thích ngắm mỹ nhân cũng là một chứng bệnh, cho nên bảo là bị bệnh cũng rất xác đáng.

Ứng Nhàn cầm bút lông, mím môi nhỏ mềm mại như cánh hoa, đáp: “Ồ, vậy cũng được. Nhưng mà vườn hoa trên đó là của tư nhân nhỉ, nghe nói thông thường sẽ không cho người khác vào xem.”

Bùi Thuấn Khanh mỉm cười như gió thoảng mây bay, “Ta vừa hay có quen biết với chủ nhân của vườn hoa, cũng xem như có vài phần mặt mũi, đương nhiên có thể đi vào ngắm vài cây hoa mai.”

Lời này hoàn toàn là nói bừa, chủ của vườn hoa đó là Tề Trí Ngọc cháu nội ruột của Lương Thân vương, nói về Tề Trí Ngọc, hắn ta xấp xỉ tuổi của Bùi Thuấn Khanh, nhưng cách biệt một trời một vực, tuy trong triều có một chức quan hão không có thực quyền, nhưng ngày nào cũng không lo làm chính sự, là một con ông cháu cha quần là áo lượt ăn chơi sa đọa. Theo lý thì loại người này không thể tiếp xúc với Bùi Thuấn Khanh được, nhưng Lương Thân vương kia không biết vì sao lại đặc biệt ưa thích Bùi Thuấn Khanh, ngày ngày nhắc tới Bùi Thuấn Khanh có tài như thế nào trước mặt các tôn tử, cho nên lúc Bùi Thuấn Khanh còn chưa quen biết Tề Trí Ngọc, đã bị người ta chán ghét từ tận đáy lòng rồi.

Chuyện này dẫn đến việc vào lần đầu tiên Bùi Thuấn Khanh gặp Tề Trí Ngọc, bị đối phương nói mát chế giễu một phen. Tuy Bùi Thuấn Khanh đầu óc mơ màng không hiểu gì cả bị chửi một tràng, nhưng con người của hắn bụng dạ nhiều ý đồ xấu, có hơi mưu mô, cho nên cũng không khách sáo khéo léo đáp trả lại, làm Tề Trí Ngọc tức tối cực kì, từ sau ngày hôm đó vị công tử ăn chơi kia cứ hễ thấy Bùi Thuấn Khanh là sẽ đi lên đấu võ mồm với hắn, lần nào cũng thất bại thảm hại, chưa từng thắng bao giờ, dần dần hắn ta cũng không thích gặp Bùi Thuấn Khanh nữa, Bùi Thuấn Khanh cũng ước gì hắn ta không gây phiền phức cho mình.

Nhưng mà mấy hôm trước Bùi Thuấn Khanh muốn tìm một ngày dẫn Ứng Nhàn đi lên sơn viên ngắm hoa mai, tốt nhất là tìm một nơi thanh nhàn một chút không có người ngoài, nên hắn mới chú ý đến vườn hoa trên sơn viên đó, kết quả tra ra gì nào, à há, vườn hoa đó là của Tề Trí Ngọc. Chuyện này hay luôn, Bùi Thuấn Khanh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ tới Tề Trí Ngọc chắc chắn sẽ không cho hắn đi vào trong vườn ngắm hoa mai đâu.

Nhưng, tất cả mọi chuyện đều không phải tuyệt đối, chỉ cần có lòng, rất nhiều chuyện muốn làm thật ra không hề khó. Đúng như cái gọi là không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Cho nên Bùi Thuấn Khanh cố ý tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, sau đó đơn giản khơi dậy lòng háo thắng của vị công tử ăn chơi kia, tiếp đó thuận theo tự nhiên đánh một ván cược nhỏ vô thưởng vô phạt với hắn ta, kết quả là gì, đương nhiên là hắn đã thắng. Về phần lợi ích của việc chiến thắng, chính là mùa đông này, hoa mai trong vườn của Tề Trí Ngọc mặc hắn xem cho thỏa thích.

Đặc biệt hao phí công sức một phen, Bùi Thuấn Khanh muốn cùng với Ứng Nhàn chỉ hai người yên tĩnh đi ngắm hoa mai một lần. Bây giờ nghe Ứng Nhàn đồng ý, lòng hắn thật sự hân hoan lắm, không nhịn được bèn cười thêm vài lần với Ứng Nhàn.

Ứng Nhàn vốn đang nghiêm túc vẽ tranh, bị hắn cười đến mức cảm giác hai mắt mờ đi, cuối cùng dứt khoát buông bút xuống, ngồi trên ghế chuẩn bị nghỉ mắt. Thân thể hiện giờ của nàng mũm mĩm ngắn ngủn, vô cùng tròn xoe đẫy đà, bình thường muốn vẽ tranh, phải giẫm trực tiếp lên ghế, gần như phải nằm sấp trên bàn để vẽ, bây giờ ngồi dậy từ trên bàn, cọ lên trên ghế ngồi xuống, than thở đấm lưng nắn nắn cổ tay hệt như một bà cụ.

Lúc trước làm một người gầy suốt hai mươi mốt năm, nàng chưa bao giờ biết thì ra bé mập khỏe mạnh, cũng phải sống vất vả như vậy. Nếu thân thể béo, tuy không có bệnh, nhưng lúc đi đường cũng vô cùng mệt mỏi, nàng còn nằm sấp thật lâu ở đó nữa, eo cũng đau, trên bàn tay béo nhỏ này toàn là thịt, cầm bút lông một hồi cũng sẽ đau.

Ài, quả nhiên cho dù như thế nào, đều sẽ có phiền não riêng mà.

Ứng Nhàn đang than ngắn thở dài hệt như bà cụ ở đó, Bùi Thuấn Khanh bên cạnh dùng ánh mắt say mê vừa an ủi vừa vui vẻ vừa yêu thích nhìn nàng đấm eo bằng nắm đấm nhỏ, cuối cùng hắn không cầm lòng được bảo: “Nàng mệt rồi à, hay là ta đấm cho nàng nhé?”  Hắn thật sự, thật sự rất muốn chạm vào Ứng Nhàn, không có ý mập mờ giữa nam và nữ, chỉ là đơn thuần muốn đụng chạm vào nàng thôi, có lẽ là muốn xác nhận nàng thật sự là người còn sống, có lẽ chỉ vì chút tình yêu trong lòng mình, tóm lại hắn muốn thân mật với nàng hơn một chút.

Ứng Nhàn không từ chối, xuất phát từ sự áy náy với Bùi Thuấn Khanh, và sự khoan dung đối với gương mặt của hắn, thái độ của nàng vô cùng tốt, hầu như Bùi Thuấn Khanh đưa ra yêu cầu gì nàng cũng đồng ý. Đương nhiên chủ yếu là vì Bùi Thuấn Khanh rất có chừng mực, trước nay chưa từng đưa ra yêu cầu gì làm nàng khó xử.

Bùi Thuấn Khanh nhận được sự chấp thuận của Ứng Nhàn, cẩn thận giơ tay đấm eo cho nàng, sau đó hắn phát hiện, cô gái nhỏ, đặc biệt là cô gái nhỏ mũm mĩm thì không có eo, chỗ giống như phần eo kia rất là khó nói.

Nhưng mà Ứng Nhàn mập mạp thật sự đáng yêu quá, da thịt mềm mại trên người cũng rất dễ thương, tay nhỏ béo tròn cũng đáng yêu.

Bùi Thuấn Khanh trên mặt không biểu hiện gì, nhưng lúc đấm eo nhỏ nắn tay nhỏ cho người ta, ánh mắt kia mềm nhũn như muốn tan chảy. Ứng Nhàn cũng cảm thấy Bùi Thuấn Khanh lực tay nắm bắt vừa phải, thủ pháp kia có phần điêu luyện, đấm và nắn cho nàng vài cái đã không còn cảm giác đau nhức như trước nữa. Nhưng nàng vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Bùi Thuấn Khanh, lại lập tức cúi đầu xuống.

Ôi chao ơi, ánh mắt này chịu không nổi.

n*n b*p được gần nửa canh giờ, cuối cùng Bùi Thuấn Khanh lưu luyến dừng tay với vẻ không nỡ, Ứng Nhàn cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói Bùi Thuấn Khanh x** n*n không tệ, nhưng mà nắn lâu như vậy, nàng cảm thấy thịt mềm của mình bị nắn cho săn lại luôn, đáng sợ.

“Nhàn Nhàn đói chưa, nàng muốn ăn chút gì không?”

“Ờm, được, vừa hay bụng ta hơi đói.” Ứng Nhàn vừa nói, vừa ngồi trên ghế cúi đầu chuẩn bị tìm giày của mình. Nàng đứng trên ghế vẽ tranh, cởi giày đặt ở dưới bàn. Thân thể tròn xoe này nàng thật sự không quen lắm, lúc cúi đầu kiếm giày, bất cẩn lăn ngã xuống dưới bàn.

Bùi Thuấn Khanh ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng về trên ghế, bảo: “Để ta làm cho.”

Hắn cầm chiếc giày thêu hoa nho nhỏ ở dưới bàn lên, vô cùng tự nhiên nửa ngồi xổm xuống trước mặt Ứng Nhàn mang giày cho nàng, giữa hai hàng mày tràn ngập dịu dàng. Ứng Nhàn nhìn đỉnh đầu của hắn, đột nhiên cụp mắt mỉm cười.

Bùi Thuấn Khanh mang giày cho Ứng Nhàn xong, thuận tay ôm Ứng Nhàn xuống. Sau khi Ứng Nhàn chạm đất, Bùi Thuấn Khanh thu tay về, trong lòng xuất hiện chút cảm giác nguy cơ.

Tuy bây giờ hắn còn có thể ôm nổi Ứng Nhàn, nhưng đợi sau này nàng lớn lên béo hơn thì phải làm sao? Nếu không bế nổi nàng, vậy thì thật sự không ổn chút nào. Bùi Thuấn Khanh len lén nắn nắn cánh tay của mình, tuy không mảnh mai, nhưng chính là thư sinh yếu ớt trong miệng của Thịnh Dũng Hầu, không thể so với các hán tử thô lỗ luyện võ kia được.

Như vậy thì hắn phải tìm một cơ hội rèn luyện thân thể cho đàng hoàng, có sức lực rồi, sau này mới không đến mức không bế nổi thê tử của mình. Đợi khi nhìn thấy dáng vẻ Ứng Nhàn cầm một miếng điểm tâm cắn răng rắc như con sóc, hai má phồng lên, Bùi Thuấn Khanh lần nữa xác định, bắt buộc phải luyện tập cho có sức lực. Bộ dáng bé mập hiện tại của Ứng Nhàn rất đáng yêu, hắn hi vọng đợi Ứng Nhàn lớn lên rồi, có thể trở thành một cô nương mũm mĩm.

Tuy xu thế thịnh hành bây giờ, cả nam và nữ đều cảm thấy nữ tử ốm yếu một chút mới đẹp, nhưng bây giờ Bùi Thuấn Khanh nhận thấy, con gái béo một chút mới đẹp, tóm lại giống với Ứng Nhàn là tốt nhất.

“Bùi Thuấn Khanh?”

“Hửm, chuyện gì?”

Ứng Nhàn suy nghĩ cân nhắc câu từ một phen, sau đó nghiêm túc nói với hắn: “Chàng có thể đừng nhìn ta rồi cười như vậy mãi được không?”

Nội tâm của Bùi Thuấn Khanh răng rắc vỡ nát, hệt như miếng điểm tâm Ứng Nhàn đang cầm trong tay, mảnh vụn không ngừng rơi ra.

Nhưng Ứng Nhàn lại nói tiếp: “Chàng cười lên đẹp như vậy, tuy ta thích lắm, nhưng lại cảm thấy hơi không chịu nổi, trái tim cứ liên tục loạn nhịp đập thình thịch, như vậy không tốt lắm, ta cứ luôn cảm thấy như thể mình bị bệnh rồi vậy.”

Trái tim của Bùi Thuấn Khanh đã được n*n b*p phục hồi nguyên trạng, thậm chí còn được nắn chắc hơn. Hắn nhận lỗi với thái độ vui vẻ, “Như thế à, vậy sau này ta sẽ chú ý hơn chút.” Tuy đã nhận lỗi, nhưng hắn sẽ không thay đổi đâu, không những không sửa đổi, sau khi nhận thức được nụ cười của mình có sức ảnh hưởng thế nào đối với Ứng Nhàn, hắn quyết định sau này sẽ cười nhiều hơn, nắm bắt thời cơ thích hợp hơn, tìm kiếm nhiều cơ hội hơn, gì cũng không thèm nói, mỉm cười thôi là được.

Lúc ở bên Ứng Nhàn, Bùi Thuấn Khanh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái là trôi qua. Khi hắn rời đi, nhắc lại cuộc hẹn ngày mai lần nữa, sau đó liền phấn khởi quay về.

Nhưng ngày hôm sau, khi hắn sửa soạn bản thân xong xuôi đến đón Ứng Nhàn, thì được hay tin là Ứng Nhàn không thể đi ngắm mai được, vì Thịnh Dũng Hầu nhà họ bệnh rồi, Ứng Nhàn không yên tâm, muốn ở nhà chăm sóc cho cha.

Vẻ mặt của Bùi Thuấn Khanh hết sức lo lắng, lập tức tỏ ý muốn đi thăm Thịnh Dũng Hầu, nhưng trong lòng lại bán tín bán nghi, kết quả đi đến phòng của Thịnh Dũng Hầu, nhìn thấy Thịnh Dũng Hầu nằm trên giường, trong lòng hắn dâng trào nỗi bi thương.

Nhạc trượng đại nhân, vì sao người muốn hãm hại con hết lần này đến lần khác như vậy chứ!

Thịnh Dũng Hầu bảo là bị bệnh, tuy nằm trên giường, nhưng dáng vẻ chẳng bị gì sất, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra. Bùi Thuấn Khanh biết chút kiến thức về y lý, vì Ứng Nhàn ốm yếu, hắn cũng chăm chỉ tìm hiểu và nghiên cứu về y thuật một phen, tuy không thể sánh được với các đại phu xuất thân chính quy, nhưng chút tình trạng bệnh này vẫn có thể nhìn ra được, Thịnh Dũng Hầu hoàn toàn chẳng bị bệnh gì cả.

Huống chi Thịnh Dũng Hầu như thể còn sợ hắn không biết ông đang giả bệnh vậy, đột nhiên che miệng ho khù khụ vang dội, âm thanh đó văng vẳng như chuông đồng tràn đầy sức sống.

Có một số người khi muốn giả bệnh, sẽ làm cho người khác tin tưởng tuyệt đối là người đó có bệnh, hơn nữa còn lo lắng cho người giả bệnh, người nổi bật trong số đó là Bùi Thuấn Khanh. Còn một số người khi giả bệnh, quả thật như đang thử thách mắt nhìn của người khác, hễ không phải là ông bà già mắt nhập nhèm không tốt, thì sẽ không ai không nhìn ra người đó đang giả bệnh, điển hình trong số đó, chính là Thịnh Dũng Hầu.

Thịnh Dũng Hầu ho xong, nói với Bùi Thuấn Khanh: “Thật không khéo, bổn Hầu gia đột nhiên bị bệnh, Nhàn Nhàn phải ở nhà chăm sóc ta, hoa mai kia, Bùi Đại nhân cứ đi ngắm một mình đi.”

Bùi Thuấn Khanh lòng đang rỉ máu, trên mặt vẫn mỉm cười, “Thưởng mai chỉ là chuyện nhỏ, Thịnh Dũng Hầu phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt mới đúng.” Cho dù biết đối phương đang giả bệnh, hắn cũng không tài nào vạch trần được. Nhưng Bùi Thuấn Khanh không hiểu, vì sao nhạc trượng lại trông chừng hắn kĩ càng như vậy, Ứng Nhàn còn bé tí, chẳng lẽ hắn sẽ làm gì với nàng sao? Ba năm trước hắn tu thân dưỡng tính thanh tâm quả dục đến mức có thể xuất gia làm hòa thượng rồi, Thịnh Dũng Hầu đều nhìn thấy cả mà, còn có gì không yên tâm nữa?

Vì bệnh nhân trên giường vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt khiển trách, Bùi Thuấn Khanh chỉ đành cáo từ về sớm. Lúc hắn đi ra ngoài, Ứng Nhàn ngồi bên mép giường nhảy xuống ghế nói với cha nhà mình: “Con đi tiễn chàng.” Sau đó cũng đi ra ngoài.

“Bùi Thuấn Khanh.” Ứng Nhàn ở bên ngoài gọi Bùi Thuấn Khanh lại, đợi khi hắn đi đến trước mặt mình, nàng hành lễ một cái, nói lời xin lỗi đầy thành ý với hắn: “Chuyện lỡ hẹn là lỗi của ta, trong lòng cha vẫn luôn không yên tâm, ta cũng không cách nào khuyên giải cha được, thật sự xin lỗi chàng nhiều.”

Thật ra Bùi Thuấn Khanh ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của Thịnh Dũng Hầu, chẳng qua là đã đánh mất một lần nên không cầm lòng được cẩn thận hơn mà thôi. Hắn không thể làm Ứng Nhàn khó xử, lập tức đỡ nàng đứng thẳng dậy, miệng an ủi nói: “Không phải việc gì lớn, lần này không đi được, còn có lần sau, cho dù năm nay không đi được, còn có năm sau năm sau nữa, rồi cũng sẽ đi được thôi.”

Ứng Nhàn bị cảm động vì sự rộng lượng của Bùi Thuấn Khanh, ánh mắt nhìn hắn của nàng càng dịu dàng hơn, Bùi Thuấn Khanh đã phát giác được điều đó, hắn rất vui vẻ.

Có điều, nói thì nói như thế, hiểu thì hiểu đấy, nhưng cơ hội ở riêng với người trong lòng không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Bùi Thuấn Khanh không phải là loại đàn ông sẽ bị người khác tùy ý ngăn cản đâu.

Lúc hắn đi ra khỏi Phủ của Thịnh Dũng Hầu, trong lòng đã tìm ra được một cách giải quyết trọn vẹn đôi đường.

“Lần này cho con xin lỗi nhé, lão trượng nhân.” Bùi Thuấn Khanh nắm ống tay áo của mình, hòa nhã nhẹ giọng buông một câu như thế với cổng lớn Phủ Thịnh Dũng Hầu.

Thịnh Dũng Hầu trong Hầu phủ đang được nữ nhi đút thuốc đắng đột nhiên hắt xì một cái, ông xoa mũi, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ giả bệnh mà thành bị bệnh thật luôn rồi?

Bình Luận (0)
Comment