Sổ tay trùng sinh công lược [172]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 12
Chương 172: Bùi Công dời núi
Trans: Meounonna
“Tuy đám Lang Nhung phương bắc tạm thời đã bị đánh lui, nhưng sau này đợi khi vương trướng của chúng di dời xuống phía nam, sẽ lại quấy nhiễu biên giới lần nữa, không chỉ Lang Nhung, người Hạo Hãn ở phía tây nam cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy, Đại Tề chúng ta từ trước đến nay trọng văn, nhưng nay cường địch rình mò khắp phương, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa.” Giọng điệu của Bùi Thuấn Khanh nghiêm túc thận trọng.
“Vậy Bùi ái khanh cho rằng phải làm sao?” Hoàng Đế ngồi phía trên nghiêm nghị hỏi.
“Thần cho rằng, nên luyện binh cường quốc, để chống ngoại địch quấy nhiễu.” Bùi Thuấn Khanh hơi cúi đầu.
“Luyện binh?” Hoàng Đế cân nhắc một lúc, nâng mắt nhìn những người khác trong điện. Người ở đây hầu hết đều xuất thân từ Hàn Lâm Viện, đều là tâm phúc của y, “Các ngươi thấy thế nào?”
Một nam tử trung niên trông rất chững chạc đáp: “Thần cho rằng Bùi Đại nhân nói rất có lý, năm ngoái thần đã nghĩ đến chuyện này, còn từng tìm Bùi Đại nhân thảo luận, vừa hay Bùi Đại nhân và hạ thần đều có suy nghĩ giống nhau, vốn nên đề xuất từ lâu, chẳng qua khi ấy Lang Nhung gây hấn, sự vụ trong triều bận rộn, không tìm được cơ hội để nói, hôm nay là thời điểm thích hợp nhất.”
“Từ sau khi lập triều đến này, võ tướng điêu tàn, binh lính trong quân đội tốt xấu lẫn lộn, binh tốt dễ tìm, nhưng tướng tài khó kiếm, nay chỉ có một mình Thịnh Dũng Hầu có thể chống đỡ đại cục, nếu mai này lại xảy ra chiến sự, e là ta sẽ chịu thiệt.”
Lại có một nam tử mặc áo bào màu xanh bảo: “Thần cũng cảm thấy nhị vị đại nhân nói rất đúng. Nếu muốn xây dựng đất nước vững mạnh, thì quân sự không thể yếu kém. Tiền triều có đội quân Tôn gia bất khả chiến bại, danh hiệu Tôn gia quân vừa xuất hiện, bốn bề khiếp sợ, không ai dám xâm phạm, uy vũ cỡ nào, nếu Đại Tề ta cũng có một quân đội mạnh như thế, thì còn sợ hãi gì nữa.”
Hoàng Đế liên tục gật đầu, sao y có thể không hiểu đạo lý này, chỉ là là y đăng cơ chưa tới hai năm, bãi chiến trường lúc trước còn chưa thu dọn xong hoàn toàn, những chuyện này sao có thể dành thời gian làm được. Bây giờ được nhắc nhở như thế, y cũng cảm thấy vẫn nên chuẩn bị sớm tốt hơn.
Bùi Thuấn Khanh lại bảo: “Tuy nói thì nói như thế, nhưng để huấn luyện ra một đội binh mạnh thì không hề dễ dàng, nay quốc khố eo hẹp, cũng không thể luyện binh quy mô lớn, nhưng ta có thể tuyển chọn một số lượng người nhất định để luyện trước, thử sức một phen… Thanh Châu cách Nam Thượng Kinh không xa, dân phong dũng mãnh, nam tử phần lớn đều dũng cảm thiện chiến, nếu đến Thanh Châu luyện binh, tổ chức xây dựng một đội quân thiện chiến, sau này khi có chiến sự, điều động đi chinh chiến, sẽ trở thành một thanh đao sắc nhọn mở ra một cục diện hoàn toàn mới cho Đại Tề ta.”
Một vị đại nhân khác vẫn luôn im lặng nghe thấy lời này, mở miệng bảo: “Nhân lúc mùa đông luyện binh, đợi đến năm sau xem thành quả, chuyện này thần cũng tán thành, nhưng địa điểm, thần cho rằng, Thương Châu sẽ thích hợp hơn. Tuy địa thế Thương Châu xa xôi hẻo lánh, nhưng nam nhi ở đó anh dũng không thua kém Thanh Châu, huống chi Thương Châu lại là trọng địa của Tây Bắc Quốc Môn, ở đó luyện binh, càng có tác dụng chấn nhiếp kẻ địch bên ngoài.”
“Ừm, Châu ái khanh nói cũng có lý.” Hoàng Đế gật đầu, “Vậy thì hai nơi mỗi nơi luyện một đội binh đi, như thế còn có thể cạnh tranh học hỏi lẫn nhau, và tương trợ khi cần. Về phần người cầm binh, chư vị ái khanh có chọn được ai chưa?”
Bùi Thuấn Khanh bèn nói: “Tri châu Thương Châu Lục Vũ Kiều là một kì tài quân sự, mấy năm nay Thương Châu được trấn giữ yên bình, phần lớn vì nhờ có sự điều động của Lục Vũ Kiều. Ông ấy có một người bạn chí giao, là tiểu tướng Giang Hải Đạo ở Bắc Đại Doanh, người này cũng đã lập được không ít công lao trong trận chiến Lang Nhung, chi bằng phái người này đi tương trợ Lục Vũ Kiều, chắc chắn có thể luyện ra một đội quân dũng cảm nhanh nhẹn.”
“Ừm.” Hoàng Đế đáp: “Người này ta cũng nghe nói qua, vậy chọn hắn đi. Thương Châu đã không có vấn đề gì, vậy Thanh Châu thì sao?”
Châu Đại nhân nói: “Bẩm, người này không phải ai khác chỉ có thể là Thịnh Dũng Hầu.”
Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý, “Đúng vậy đúng vậy, mùa đông năm nay không có chiến sự, e là Thịnh Dũng Hầu đã ở Nam Thượng Kinh đến chán ngán rồi, chi bằng đi Thanh Châu luyện binh, nghe nói Tri châu của Thanh Châu vài năm trước còn từng cộng sự với Thịnh Dũng Hầu, hai người chắc chắn có thể phối hợp tốt.”
Bùi Thuấn Khanh vì tránh điều tiếng nên không nói chuyện, chỉ có sắc mặt vẫn như thường, không nhìn ra gì cả. Hoàng Đế gật đầu, “Vậy thì cứ quyết định thế đi, Đại triều ngày mai sẽ thông cáo sau.”
Một đám người nghị sự xong xuất cung, nam tử trung niên kia đi đến bên cạnh Bùi Thuấn Khanh, hỏi hắn: “Sao đột nhiên nói phải nhắc đến chuyện luyện binh vậy? Ta nhớ mấy hôm trước ngươi còn bảo chuyện này không gấp.”
Bùi Thuấn Khanh đáp: “Lúc trước là do ta suy nghĩ thiếu sót, chuyện lợi quốc lợi dân bậc này, đương nhiên phải càng nhanh càng tốt, hơn nữa mùa đông là thời điểm tốt để luyện binh, bỏ lỡ thì há chẳng phải đáng tiếc.”
“Không tệ, cho dù hôm nay các ngươi không nói, qua mấy hôm nữa ta cũng muốn nói.” Châu đại nhân cũng đi lên trước, khép ống tay áo lại nói với hai người: “Hai ngươi hành sự tốt thì có tốt, nhưng chậm chạp quá, không lẹ làng chút nào, còn ta thì gấp chết đi được, đám tiểu tử khốn kiếp ở Thương Châu đã gửi biết bao nhiêu bức thư cho ta, bảo cần người đi luyện binh, luyện binh, luyện binh, nào có dễ nói như vậy chứ, nếu không phải thời cơ tốt, chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế.”
“Nhưng ta có một chuyện không hiểu, Bùi Đại nhân, tại sao ngươi muốn chọn Thanh Châu để luyện binh?”
Bùi Thuấn Khanh mỉm cười, “Vì Thanh Châu cách Nam Thượng Kinh gần.”
“Ồ, chẳng lẽ vì đội binh này được huấn luyện để thủ vệ Hoàng Thành?” Châu Đại nhân và hai vị đại nhân khác suy đoán, có người thì bàn luận vài câu. Bùi Thuấn Khanh chỉ cười mà không nói. Nguyên nhân rất nhiều, một trong số đó đương nhiên là vì hắn không tiện sắp xếp cho nhạc trượng đi đến nơi quá xa.
Chuyện luyện binh, hắn đã sớm có ý nghĩ đó rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy chưa phải thời điểm thích hợp, nay vừa hay gặp đúng dịp, không những có thể giải quyết vấn đề luyện binh, mà còn có thể di dời một ngọn núi lão thái sơn chắn ngang trước mặt, một mũi tên trúng hai con nhạn, tốt lắm tốt lắm.
Tin tức mình được cử đi Thanh Châu luyện binh truyền đến tai của Thịnh Dũng Hầu, ông thật sự đã phiền não rất lâu. Ông xác thực cảm thấy mình ở trong kinh ngột ngạt lắm, đi luyện binh không thể so sánh với đi đánh trận, rất an toàn, còn có thể hoạt động gân cốt, thuận tiện đi Thanh Châu gặp bạn già, đương nhiên ông rất sẵn lòng, chẳng qua nữ nhi thật sự làm ông khó xử. Lúc trước cũng như vậy, ông ra ngoài đánh trận, sẽ không ngừng bận lòng cho nữ nhi ốm yếu trong nhà.
Sau này nữ nhi gả cho Bùi Thuấn Khanh, có người chăm sóc nàng, ông ở ngoài mới hơi yên tâm chút. Nay tuy nữ nhi không còn ốm yếu nữa, nhưng bây giờ nàng còn quá nhỏ, kêu ông bỏ lại nữ nhi nhỏ xíu ở nhà một mình, sao ông yên tâm nổi.
“Hay là cha đi nói với Hoàng Thượng, cha không đi nữa.” Thịnh Dũng Hầu suy nghĩ một ngày, cuối cùng nói với nữ nhi như vậy.
Ứng Nhàn cầm một quân cờ màu trắng làm bằng đá tròn trịa bóng loáng, nghe thế bèn nhìn về phía cha ruột nhà mình, sau đó gương mặt vẫn luôn bình tĩnh hờ hững trở nên nghiêm túc hẳn. Nàng đặt quân cờ xuống, nói với Thịnh Dũng Hầu: “Cha, cha biết không, lúc nữ nhi chết, thật ra trong lòng thoáng có chút vui vẻ, vì nữ nhi chết rồi, sau này cha sẽ không cần bận lòng từng giây từng phút nữa, ngay cả trên chiến trường cũng không thể yên lòng.”
Thịnh Dũng Hầu dựng đứng lông mày, “Con đang nói gì thế hả!”
Ứng Nhàn khoát tay, “Cha khoan hẵng giận, nghe nữ nhi nói xong đã. Từ lúc chào đời nữ nhi đã có cơ thể ốm yếu, mấy năm nay cha nuôi dưỡng nữ nhi hao phí biết bao nhiêu tâm huyết, nữ nhi đều thấy hết cả. Nữ nhi biết, cha yêu thích chiến trường, so với Nam Thượng Kinh êm dịu, cha càng thích đồng hoang Mạc Bắc hơn, nhưng vì nữ nhi, cha không thể không từ bỏ rất nhiều cơ hội, để có thể ở bên cạnh nữ nhi.”
“Trong lòng con, vẫn luôn cảm thấy có lỗi sâu sắc với cha, nếu không có con, sao cha phải mất tự do đến vậy. Con hy vọng cha có thể vui vẻ, có thể làm việc mình thích, không bị con trói buộc. Nay con đã không còn là con của trước đây nữa, con rất khoẻ mạnh, có thể sống lâu hơn cha nhiều, cho nên cha ơi, cha không cần vì con mà gượng ép bản thân nữa.”
“Nếu cha thích làm gì, thì cha cứ làm đi, nữ nhi sẽ luôn ở đây đợi cha, bất kể con là tiểu thư Ứng gia, hay là Bùi phu nhân, cuối cùng con vẫn là nữ nhi của cha, cha đang lo lắng điều gì?”
Thịnh Dũng Hầu trầm mặc hồi lâu, u ám thở dài, “Bùi Thuấn Khanh là một nam nhi tốt, cha biết. Giao con cho hắn, cha cũng yên tâm.”
Ứng Nhàn cũng thở dài, “Cha, rõ ràng cha không yên tâm, nói thẳng là được rồi, bây giờ Bùi Thuấn Khanh cũng đâu có ở đây, cha không cần cố ý nói như thế.”
Thịnh Dũng Hầu: “Được rồi, cha không yên tâm, đổi thành bất kì ai cha cũng không yên tâm.”
“Nhưng mà.” Thịnh Dũng Hầu xoa đầu của nữ nhi, “Nhưng mà nữ nhi của cha thích, người làm cha như cha sẽ không thật sự ngăn cản đâu.”
Đợi Bùi Thuấn Khanh lần nữa tới nhà, hắn lại bị lão trượng nhân cản lại, sau đó lão trượng nhân nói ra những lời làm Bùi Thuấn Khanh cực kì kinh ngạc. Ông nói: “Ta phải đi Thanh Châu luyện binh, con biết rồi nhỉ, khoảng thời gian này Nhàn Nhàn ở nhà một mình ta không yên tâm, dứt khoát cho con bé đến chỗ con ở vài tháng, dẫu sau đều đã ở quen rồi. Vừa hay mấy nha hoàn của con bé con cũng chưa đưa về đây, để tụi nó chăm sóc tốt cho Nhàn Nhàn.”
Bùi Thuấn Khanh sững sờ một lát, hắn không thể nào ngờ được nhạc trượng sẽ trực tiếp cho hắn đón người về phủ, hắn còn cảm thấy tai mình có vấn đề gì đó.
“Nhạc trượng, không sợ ở bên ngoài đồn đãi ạ?” Bùi Thuấn Khanh thử thăm dò hỏi.
“Để mấy đứa nhóc đó nói đi, sao, ngươi sợ bọn chúng đồn bậy, nên không đồng ý?” Thịnh Dũng Hầu lớn tiếng bảo.
“Sao thế được, tiểu tế cực kì sẵn lòng ạ.” Bùi Thuấn Khanh vội đáp.
Vì niềm vui bất ngờ này, Bùi Thuấn Khanh cũng không đi chọc giận lão trượng nhân nữa, ngồi một lát rồi về. Đợi hắn đi về rồi, Thịnh Dũng Hầu chắp tay sau lưng đi tìm nữ nhi, ông thấy nàng cầm sách dạy đánh cờ tự chơi cờ một mình.
“Bùi Thuấn Khanh mới vừa qua đây, lại bị cha đuổi về rồi.” Thịnh Dũng Hầu nói.
Ứng Nhàn nghe câu đầu ánh mắt hơi sáng lên, nghe câu sau xong, nàng hơi thất vọng, nhìn bàn cờ trước mặt lộ ra vẻ sầu não, “Vừa hay con có một thế cờ không hiểu, còn muốn đợi Bùi Thuấn Khanh đến hỏi chàng nữa.”
Lúc trước Ứng Nhàn cũng thích chơi cờ, nhưng vì nguyên nhân sức khoẻ nàng không học sâu, nên đã từ bỏ, nay thân thể nàng khoẻ rồi, nên bắt đầu lại sở thích này. Ban đầu bản thân nàng cũng không nhớ đến chuyện này, nhưng Bùi Thuấn Khanh thấy nàng cứ vẽ tranh mãi, liền tặng cho nàng một bộ bàn cờ và rất nhiều sách dạy đánh cờ, Ứng Nhàn vừa thấy liền mê mệt, dạo gần đây mấy ngày rồi cũng không vẽ tranh, vẫn luôn mài mò nghiên cứu thế cờ.
Từ lâu đã nghe nói Bùi Thuấn Khanh kì nghệ cao siêu, Ứng Nhàn vẫn luôn muốn mở mang tầm mắt, nay nàng nghĩ là, đợi mình học xong rồi, sẽ chơi vài ván với hắn, nếu có thể thường xuyên trau dồi học hỏi, kì nghệ của nàng nhất định có thể tiến bộ nhanh chóng.
Thịnh Dũng Hầu thấy nữ nhi mỗi ngày đều cầm bộ cờ Bùi Thuấn Khanh tặng mài mò nghiên cứu, trong lòng hô to phường gian xảo. Bùi Thuấn Khanh kia mưu mô thủ đoạn nhiều như tổ ong vò vẽ, bây giờ hắn bất chấp tất cả, chuyên giở trò khôn vặt, quyến rũ nữ nhi hồn vía lên mây. Nào là tặng bộ cờ, tặng sách đánh cờ, chính là muốn nữ nhi luôn nhớ đến hắn.
Hê, lúc trước nếu không phải sức khoẻ của Nhàn Nhàn nhà ông quá tệ, không chịu được k*ch th*ch, Bùi Thuấn Khanh kia còn chẳng phải chưa tới mấy ngày sẽ lừa được Nhàn Nhàn nhà ông vào tay sao?
Thịnh Dũng Hầu không vui lắm, nói với nữ nhi: “Nhàn Nhàn, cha nghi chuyện để cha đi Thanh Châu luyện binh là do Bùi Thuấn Khanh giở trò đó.”
Ứng Nhàn mặt đầy kinh ngạc, không tin lắm: “Chắc không đâu cha, Bùi Thuấn Khanh trước nay ngay thẳng đàng hoàng, chàng sẽ không giở trò xấu đâu.”
Thịnh Dũng Hầu: “…” Nữ nhi bị tên nhóc kia lừa rồi, ông phải vạch trần đối phương thế nào đây?!
Ứng Nhàn vỗ nhẹ vài cái vào tay cha nhà mình: “Được rồi cha, Bùi Thuấn Khanh thật sự tốt lắm, cha đừng ôm thành kiến với chàng mãi.”
Thịnh Dũng Hầu: “…” Chuyện đó chắc chắn là Bùi Thuấn Khanh giở trò!