Sổ tay trùng sinh công lược [173]
Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 13
Chương 173: Ngắm mai (Thưởng mai)
Trans: Meounona
Khi Thịnh Dũng Hầu mang tâm tình phức tạp đi đến Thanh Châu hỗ trợ luyện binh, Bùi Thuấn Khanh tới đón Ứng Nhàn về Bùi phủ.
Có một trận tuyết nhỏ vừa rơi, thời tiết hơi âm u, nhưng tâm tình Bùi Thuấn Khanh cực tốt, hắn ôm Ứng Nhàn xuống từ trên xe ngựa ở trước cửa Bùi phủ, và mãi không chịu đặt nàng xuống.
Khi Ứng Nhàn tỏ vẻ bản thân có thể tự đi bộ, hắn đã từ chối yêu cầu này hết sức nhẹ nhàng, đồng thời nói với Ứng Nhàn, “Tuyết rơi đường trơn, ta lo lắng nàng sẽ bị té ngã, hơn nữa giày nàng mang dễ bị thấm ướt, ta bế nàng thì thích hợp hơn.”
Ứng Nhàn chỉ có ý tốt thôi, vì nàng cảm thấy Bùi Thuấn Khanh là thư sinh yếu ớt, không có sức lực nhiều, nếu một đường cứ thế ôm nàng về Tri Vi Các, có lẽ cũng rất vất vả. Nhưng Bùi Thuấn Khanh làm chuyện này rất vui vẻ, nàng cũng thuận theo ý thích của hắn.
Quản gia và hạ nhân Bùi phủ lấy đồ Ứng Nhàn mang đến từ trên xe ngựa xuống, đi theo Bùi Thuấn Khanh cùng nhau đi về phía Tri Vi Các, bọn họ đều cúi đầu, không ai thừa lời một câu nào.
Từ ba năm trước khi Ứng Nhàn được gả đến đây, luôn là như thế, nàng cảm thấy tất cả hạ nhân trong Bùi phủ đều giống với chủ nhân ở đây, không bao giờ biểu lộ cảm xúc. Trong ba năm ấy, Ứng Nhàn chưa từng thấy Bùi Thuấn Khanh tức giận, cũng chưa từng thấy hắn vui vẻ, quả thực tâm tình còn bình tĩnh hơn một người bệnh như nàng. Cho nên nàng mới cảm thấy Bùi Thuấn Khanh là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, vui giận không lộ ra ngoài, trấn tĩnh như sơn thạch.
Nhưng bây giờ nàng đã hiểu đó chỉ là giả vờ, thật ra Bùi Thuấn Khanh là một người rất dịu dàng chu đáo, còn rất thích cười nữa, thường hay cười làm cho người ta đầu óc choáng váng. Nàng cũng không biết lúc trước sao Bùi Thuấn Khanh có thể nhẫn nhịn nổi, đúng là lợi hại quá.
Nơi ở của nàng có sẵn và quen thuộc, chỉ có vài chi tiết nhỏ đã thay đổi, không có nhiều rèm cửa dày nặng chắn gió, cũng không có mùi thuốc xua mãi không tan, nhưng người ở bên trong vẫn còn đó.
Lúc Ứng Nhàn được ôm vào Tri Vi Các, mấy nha đầu lúc trước hầu hạ nàng đều đứng ở trước cửa chờ đợi, vì Bùi Thuấn Khanh đã thông báo trước cho các nàng ấy, nữ nhi được Thịnh Dũng Hầu nhận làm con thừa tự sắp sống ở đây vài tháng. Mấy nha đầu này có mối quan hệ khá tốt với tiểu thư Ứng Nhàn, cho nên hiện tại các nàng có cảm xúc rất phức tạp với ‘Ứng Nhàn’ sắp vào sống ở đây.
Theo thân phận thì ‘Ứng Nhàn’ là muội muội của tiểu thư các nàng, cũng là chủ tử của họ, họ cũng phải chăm sóc cho đàng hoàng. Nhưng một mặt khác, trong lòng mấy nha đầu này lại hơi có chút chạnh lòng, cảm thấy tiểu thư qua đời chưa được bao lâu, đã bị người khác thay thế rồi, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng dù có khó chịu đến đâu, họ cũng không dám thể hiện ra mặt, nói đến cùng họ chỉ là nha đầu, lúc trước Bồ Đào to gan nhất trong cơn tức giận mắng Bùi Thuấn Khanh, sau này bình tĩnh lại cũng kinh sợ một hồi, thấp thỏm sợ hãi đợi Bùi Thuấn Khanh xử lý nàng ấy, kết quả đợi lâu như vậy rồi cũng không có chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng thở phào một hơi, vì chuyện này, đại tỷ lớn nhất trong bốn người là Thời Lựu mấy hôm nay đã quở trách răn dạy nàng ấy một trận, bốn nhà đầu càng ngày càng lặng lẽ kín tiếng.
Sau khi đón Ứng Nhàn vào, mấy nha đầu phát hiện vị tiểu thư ‘Ứng Nhàn’ này không mang nha hoàn của mình đến, hơn nữa nàng dường như rất quen thuộc với nơi này, vừa được đặt xuống là trực tiếp ngồi lên trên chiếc giường nhỏ mà lúc trước tiểu thư thích ngồi nhất, sau đó mỉm cười với mấy người các nàng.
“Ta mang một ít bút mực mới tới. Thời Lựu, giúp ta cất chúng đi.”
“Bồ Đào, đi nhà bếp hỏi thử có bánh mật ong đậu đỏ không, ta muốn ăn.”
“Quất Tử, Li Chi, than đốt trong lò nhiều quá, cho người dập bớt một lò đi.”
Ứng Nhàn căn dặn rất tự nhiên, mấy nha đầu nhất thời đều sững sờ, sau đó mới nghe lời đi làm với sắc mặt kì lạ. Lạ kì quá, khi nãy các nàng còn tưởng rằng là tiểu thư nhà mình quay về rồi, đó hoàn toàn chính là giọng điệu thường ngày của tiểu thư, chuyện dặn họ làm cũng vậy.
Mặc kệ sự nghi hoặc trong lòng các nàng ấy, Ứng Nhàn nói với Bùi Thuấn Khanh, “Bàn cờ đặt ở đây, à còn kì phổ nữa, kì phổ này hay quá, là ai làm thế? Mấy hôm nay ta học được nhiều lắm.” Bùi Thuấn Khanh đặt bàn cờ lên chiếc bàn nhỏ trước mặt nàng, bản thân hắn thì ngồi ở đối diện.
(*) kì phổ (sách dạy đánh cờ)
(*) chiếc bàn nhỏ (trà kỉ)
“Kì phổ là do ta tự làm, quân cờ và bàn cờ cũng là do chính tay ta mài và chạm khắc, Nhàn Nhàn thích là được.”
Ứng Nhàn nghe thế liền kinh ngạc, quân cờ này cũng do Bùi Thuấn Khanh chính tay mài ra? Nàng có thể nhìn ra quân cờ màu trắng này không giống được làm bởi nghệ nhân bậc thầy, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới nó được chính tay Bùi Thuấn Khanh mài. Nàng nhấc một quân cờ màu trắng lên ngắm nhìn, sau đó hỏi: “Quân cờ này được mài rất đẹp, không giống như là mài trong thời gian gấp, chắc là phải mất thời gian lâu lắm nhỉ?”
“Ừm, là hồi trước ta mài, đã mấy năm rồi.” Bùi Thuấn Khanh cầm một quân cờ đen lên, “Nhàn Nhàn trông vẻ có hứng thú lắm, chi bằng chúng ta đánh một ván nhé, thế nào?”
Lúc bắt đầu mài cờ, hắn vẫn chưa báo được thù, nỗi oán hận tức tối trong lòng dằn vặt ngày đêm không biết trút vào đâu, thế là hắn làm theo kiến nghị của một vị đại sư trong chùa, nhặt rất nhiều hòn đá đen trắng về mài cờ. Vị đại sư đó nói, đây là một loại tu hành cho tâm thức, khi Bùi Thuấn Khanh mài cờ, hệt như hắn đang mài giũa lại nội tâm của mình, hắn cảm nhận được mình đã bình tĩnh hơn, con người cũng giống như những quân cờ nhỏ bé này vậy, được mài giũa trơn nhẵn tròn trĩnh.
Mỗi một quân cờ trong đây đã từng được hắn chơi đùa ở trong tay vô số lần, đều mang theo hành trình tôi luyện trái tim và tình cảm của hắn. Nay hắn tặng lại bộ bàn cờ này cho Ứng Nhàn, ý nghĩa sâu xa bên trong không nói cũng hiểu.
Tuy Ứng Nhàn không rõ nội tình bên trong, nhưng nghe nói là do hắn đích thân mài ra, lòng nàng cũng nảy sinh thêm vài phần trân quý đối với bộ cờ. Đối với tâm ý của người bên cạnh, nàng luôn sẵn lòng đối đãi cẩn thận.
Cầm một quân cờ trắng lên, đặt vào trong bàn cờ, Ứng Nhàn mỉm cười với nam nhân đối diện, bảo: “Tuy học trò có hứng thú với kì nghệ, nhưng không hề tinh thông đạo này, vẫn mong thầy hạ thủ lưu tình.”
(*) kì nghệ (nghệ thuật đánh cờ, cách chơi cờ)
Bùi Thuấn Khanh suýt chút nữa bị kiểu trêu đùa mang chút thân mật này làm cho tan chảy, hơi không thể tập trung tinh thần chơi cờ. Nhưng với trạng thái này, hắn vẫn thắng Ứng Nhàn, đánh bốn ván, Ứng Nhàn đã thua hết bốn ván, tuy đã thua, nhưng nàng trông rất vui vẻ, trong ánh mắt nhìn về phía Bùi Thuấn Khanh mang theo yêu thích và khâm phục.
“Quả nhiên lợi hại, hồi ta còn rất nhỏ có một thầy dạy đánh cờ, ta cảm thấy ông ấy chắc chắn cũng không chơi giỏi bằng chàng, ta nghe nói khi đánh cờ với người khác chàng chưa từng thua ai bao giờ, đúng không?”
Bùi Thuấn Khanh cười hết sức khiêm tốn, “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không dám nói bản thân chưa từng thua, lúc nhỏ khi vừa học đánh cờ, cũng đã từng thua thầy của ta.”
Ứng Nhàn: “Vậy từ khi nào thì chàng chưa từng thua nữa?”
Bùi Thuấn Khanh: “Từ sau năm mười bốn tuổi, ta chưa từng thua ai nữa.”
Ứng Nhàn kinh ngạc, “Như vậy mà còn nói là không lợi hại ư?”
Bùi Thuấn Khanh khoát tay, “Theo lý thì như thế, nhưng khi nói ra miệng vẫn phải khiêm tốn một chút.”
Ứng Nhàn lộ ra vẻ mặt vỡ lẽ, “Ta hiểu rồi, đây là kiểu cách chốn quan trường của các chàng, rõ ràng rất lợi hại cũng không thể nói mình rất lợi hại.”
Bùi Thuấn Khanh nhịn cười, “Đúng, trong lòng biết bản thân lợi hại là được rồi, nếu như nói ra, thì sẽ làm cho người khác không vui, đến lúc đó sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện rất nhiều chuyện phiền toái.”
Ứng Nhàn: “Trông chàng hình như rất có kinh nghiệm?”
Bùi Thuấn Khanh khẽ ho một tiếng, “Khó tránh có thời niên thiếu ngông cuồng.”
Hai người vừa đánh cờ vừa trò chuyện, không khí hài hoà hoà thuận khác thường, chốc chốc lại có tiếng cười truyền ra, mấy nha đầu im lặng lắng nghe ở một bên, trong lòng đều cảm thấy hết sức quái dị.
Cục cơm nấm đang chơi cờ bên kia, từng hành động cử chỉ đều có cảm giác quen thuộc kì lạ, càng nhìn càng cảm thấy giống với tiểu thư đã chết nhà mình, chuyện này cũng thôi đi, vì sao nam chủ nhân lúc trước vẫn luôn lạnh mặt không thấy tươi cười bao giờ, đột nhiên như thể biến thành người khác vậy? Đây thật sự không phải đã đổi thành một người khác sao?
Tuyết rơi cả một đêm, ngày hôm sau trời nắng xanh trong, Bùi Thuấn Khanh quay về từ sớm, chuẩn bị mang Ứng Nhàn đi lên sơn viên ngắm hoa mai.
“Vốn dĩ đã béo rồi, mặc nhiều y phục như vậy, sẽ đi không nổi đó.”
“Không sao, nếu nàng không đi nổi, thì để ta bế nàng lên núi là được. Mùa đông trên núi rét lạnh, những thứ này nhất định phải mặc, nếu không bị bệnh thì phải làm sao, còn nữa đây là chiếc áo choàng mới may, nào, ta cột dây cho nàng.”
Ứng Nhàn bất lực đứng ở đó, để Bùi Thuấn Khanh cột dây cho nàng. Cơ thể này của nàng béo tròn, sau khi mặc nhiều đồ như thế, càng trở nên tròn xoe hệt như quả bóng, thử đi bộ lên trước vài bước, Ứng Nhàn cảm thấy bản thân có lẽ nên ‘lăn’ thì thích hợp hơn, nhất định có thể lăn nhanh như bay.
Nhưng trong mắt của Bùi Thuấn Khanh, Ứng Nhàn thật sự đáng yêu hơn tất cả các sinh linh trên thế gian này gấp trăm lần, bé gái xinh xắn dễ thương mặc quần áo lông xù xù, cho dù trở thành một quả bóng, cũng là một quả bóng đáng yêu vô địch.
Lúc Ứng Nhàn được Bùi Thuấn Khanh bế ra khỏi cửa, thầm nghĩ, chẳng lẽ sau này Bùi Thuấn Khanh cũng muốn giống như cha nàng sao? Bùi Thuấn Khanh thì âm thầm vận khí, cảm thấy dạo này sức lực của bản thân đã lớn hơn nhiều. Cứ tiếp tục như thế, chỉ cần mỗi ngày thường xuyên luyện tập bế Ứng Nhàn đi lại ở trong sân vài vòng, là có thể khiêng được cây đao lớn bốn mươi kí lên chiến trường luôn.
Sơn viên có rất nhiều cây mai, vào lúc này cũng có rất nhiều người đi ngắm mai, Bùi Thuấn Khanh đi vòng qua mọi người, trực tiếp đi lên vườn mai trên núi, sau đó dùng tín vật của Tề Trí Ngọc chủ nhân vườn hoa, trực tiếp mang Ứng Nhàn vào trong.
Hàn sơn hương tuyết mai là nhã danh do người trong kinh đặt, loại hoa mai này, lúc nở hệt như đầu cành đọng tuyết, hương thơm lúc ẩn lúc hiện, như có như không, lúc hương thơm nồng đượm làm cho người ta hệt như chìm đắm vào biển hoa, lúc hương thơm thoang thoảng hệt như ngửi thấy hương thơm từ cách một cánh rừng.
Ở gần những cây hương tuyết mai này còn xây riêng một chiếc đình dừng chân để ngắm mai, bốn bề được ngăn lại bằng kính để ngăn khí lạnh, bên trong đặt một chiếc bàn, ghế và đệm mềm. Bùi Thuấn Khanh đặt Ứng Nhàn lên trên đệm, sai hai hạ nhân đi theo đến đây sắp xếp đồ đạc ra.
Trong chiếc đình có diện tích không lớn bắt đầu nhóm than trong lò, một lúc sau đã không còn lạnh nữa. Cho các hạ nhân đến căn phòng gần đó nghỉ ngơi, trong đình chỉ còn lại hai người là Bùi Thuấn Khanh và Ứng Nhàn. Mở ô cửa sổ đối diện với hoa hương tuyết mai ra, Bùi Thuấn Khanh quay về ngồi xuống, mài mực cho Ứng Nhàn.
“Lúc trước nghe nàng nói muốn vẽ hoa mai, những đoá hoa mai này thế nào? Đủ để vào tranh của Tùng Hạc Cư Sĩ không?”
Ứng Nhàn ngồi xếp bằng trên đệm mềm, nghe thế hơi kinh ngạc: “Thì ra chàng muốn mang ta đi ngắm hoa mai, là vì lúc trước ta nói muốn vẽ hoa mai à?”
Không hoàn toàn là thế, Bùi Thuấn Khanh chỉ muốn dẫn Ứng Nhàn đi ra ngoài chơi. Hồi trước nàng chỉ có thể ở trong nội trạch, nhìn khoảng sân nhỏ bé kia, khi cơ thể càng ngày càng yếu, nàng còn chẳng thể xuống giường, Bùi Thuấn Khanh luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Đôi khi hắn ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh sắc gì quá đỗi xinh đẹp, sẽ luôn có cảm giác tiếc nuối này, hắn thầm nghĩ nếu có thể cùng ngắm cảnh với Ứng Nhàn thì tốt biết bao.
“Hoa mai này thật sự xinh đẹp lắm, vậy hôm nay tranh ta vẽ ra, sẽ tặng cho chàng đầu tiên nhé, cảm ơn chàng đã đặc biệt mang ta ra ngoài ngắm hoa.” Ứng Nhàn cầm bút lên mỉm cười.
Lúc nàng vẽ vô cùng chú tâm nghiêm túc, sẽ dần dần quên đi hết mọi người xung quanh. Nàng chính là người như thế, nếu đã thích cái gì, sẽ hết sức chuyên chú một lòng một dạ chìm đắm vào đó. E là Thịnh Dũng Hầu vì quá hiểu rõ nữ nhi, nên mới lo lắng như thế. Hệt như khi trước có người từng nói thông tuệ cực điểm ắt sẽ bị tổn hại, cùng với lẽ đó, nếu quá yêu thích thứ gì đó, một lòng nghiên cứu, cũng sẽ rất dễ hao tổn tinh thần.
Sau khi Ứng Nhàn gả cho hắn, về cơ bản đã không còn nhấc bút vẽ tranh nữa, thêm vào đó là có nhiều mối vướng bận, nên Bùi Thuấn Khanh hiếm khi thấy nàng vẽ tranh, ngược lại là bây giờ, hắn sẽ thường nhìn thấy nàng nhấc bút viết viết vẽ vẽ. Bùi Thuấn Khanh thích tranh của nàng, vì tranh của nàng cũng giống như con người nàng vậy, rất tự tại. Bất kể là một cành hoa ngọn cỏ, hay là một vùng sơn thuỷ, đều rất tự tại thanh nhàn.
Im lặng ngồi nhìn Ứng Nhàn vẽ tranh, đợi nàng dừng bút chấm mực, đánh giá cây mai bên ngoài, Bùi Thuấn Khanh hỏi nàng: “Tranh của nàng đều là sơn thuỷ hoa cỏ và chim chóc, cớ sao nàng không vẽ người?”
Ứng Nhàn chớp chớp mắt, “Vì người là khó vẽ nhất, nếu trong lòng không có tình cảm, sẽ không vẽ được thần thái, lúc trước ta không dám bàn về tình, cũng không dám tuỳ tiện đặt bút.”
“Nếu đã như thế,” Bùi Thuấn Khanh nhìn nàng, “Vậy sau này, có thể nhờ nàng vẽ cho ta một bức tranh chăng?”
Ứng Nhàn bật cười thành tiếng, “Người như chàng biết xem tranh của ta, nếu ta vẽ chàng, chàng há chẳng phải có thể nhìn ra ta ôm tâm tình gì với chàng à?”
Bùi Thuấn Khanh thở dài: “Ài, gương mặt xinh đẹp như thế này của ta, nàng cũng không muốn vẽ sao?”
Nụ cười trên mặt Ứng Nhàn càng tươi hơn, nàng nói: “Phải vẽ chứ, phải vẽ chứ, năm nay sinh thần của chàng đã qua rồi, đợi năm sau ta vẽ cho chàng làm quà sinh thần nhé.”