Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 174

Sổ tay trùng sinh công lược [174]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 14

Chương 174: Bùi ca dân chơi, quyết đoán nhiều mánh lới

Trans: Meounonna

我的妻子复活了也变小了14

第174章: 社会你裴哥,人狠屁事多。

Bùi Thuấn Khanh từ nhỏ đã là một đứa trẻ đầu óc cực kì thông minh, trong số ba huynh đệ, hắn là người thích gây sự nhất, một bụng ý đồ xấu, từ khi hắn bắt đầu biết đi và suy nghĩ, đã mang theo ca ca và đệ đệ đi khắp nơi nghịch ngợm bày trò.

Từ chuyện nhỏ như trộm dưa trộm táo, đến chuyện lớn như bỏ phân chó vào trong sách của tiên sinh dạy học cứng nhắc, đều do hắn làm hết. Nhưng mỗi lần bị bắt, hắn đều là đứa biểu hiện vô tội nhất, khi hắn muốn lừa gạt người ta, vì kĩ thuật diễn xuất điêu luyện cộng thêm gương mặt hệt như gian lận, mọi người đều bất giác tin tưởng hắn, cho nên đến cuối cùng ca ca và đệ đệ là hai người bị hắn liên lụy, còn hắn thì chẳng bao giờ có chuyện gì.

Thông thường khi hắn muốn làm chuyện xấu cuối cùng đều sẽ thành công, cùng với việc tuổi tác dần tăng lên, cơ hội bị phát hiện càng ngày càng ít. Ba huynh đệ tuy thi thoảng có đánh đấm ầm ĩ, nhưng tình cảm rất tốt, mỗi lần Bùi Thuấn Khanh gây ra chuyện phiền phức gì, ca ca và đệ đệ đều sẽ giúp hắn che giấu, cũng vô cùng nuông chiều hắn.

Tuy phụ mẫu trong nhà nghiêm khắc, nhưng yêu thương mấy huynh đệ từ tận đáy lòng, gia cảnh sung túc, tình cảm phụ mẫu thâm hậu, huynh đệ ba người lại tương thân tương ái. Cho nên tuổi thơ của Bùi Thuấn Khanh vô lo vô nghĩ, chút thông minh đó đều trút vào con đường tà đạo bất chính, nghịch ngợm những thứ linh ta linh tinh, không chịu học hành đàng hoàng. Các phu tử được mờii đến dạy học không ai không yêu thích cho sự thông tuệ của hắn, nhưng tiếc là thiên phú của hắn không đặt ở chính đạo.

Nếu hắn không gặp phải những chuyện đó, có lẽ bây giờ vẫn là một tên nhóc không có chí tiến thủ trêu chó chọc mèo khắp nơi, cũng sẽ không có Bùi Thuấn Khanh của ngày hôm nay.

Nhưng trên đời làm gì có ‘nếu như’, nhà Bùi Thuấn Khanh xảy ra biến cố lớn chỉ trong một đêm, phụ mẫu huynh đệ đều bị người ta bức ép đến chết, chỉ có hắn may mắn thoát được một kiếp nạn, hoảng hốt chạy khỏi ngôi nhà đã biến chất hoàn toàn.

Từ đó về sau, Bùi Thuấn Khanh đã thay đổi, hắn bắt đầu tự học thành tài dùng đầu óc thông minh của mình mưu tính tất cả, để có được thứ mình mong muốn. Thiếu niên hư hỏng tùy hứng vui vẻ ấy dần dần biến mất, thay vào đó là một thanh niên lễ độ hiền hòa nho nhã.

Hiền hòa lương thiện là thứ hắn biểu hiện ra cho đa số mọi người nhìn, chỉ có số ít người có thể thấy được một mặt chân thực của hắn. Bùi Thuấn Khanh chân thật là một anh chàng tinh ranh, có nhiều lúc còn vô cùng trẻ con. Hắn giấu sự kiêu ngạo và ngông cuồng đi, để thể hiện bản thân chững chạc trưởng thành, đối với một ngàn người, hắn có thể có một ngàn khuôn mặt khác nhau.

Lúc trước Ứng Nhàn cảm thấy hắn là một mỹ nhân lạnh lùng như băng sương, là một đại nam nhân nghiêm túc kỉ luật có trách nhiệm. Sau đó được sống lại, nàng cảm thấy Bùi Thuấn Khanh là một nam nhân tốt dịu dàng chu đáo, tinh tế lương thiện.

Nhưng, khi tiếp xúc với hắn càng ngày càng nhiều, sau khi mối quan hệ giữa hai người trở nên thân mật hơn, nàng phát hiện Bùi Thuấn Khanh người này… thật sự một lời khó nói hết.

Vì khi bạn cảm thấy hắn là một người như thế này, nói không chừng một lúc sau, một câu nói của hắn có thể làm bạn lật đổ cách nhìn của bản thân về hắn. Ứng Nhàn cảm thấy mình càng ngày càng hiểu Bùi Thuấn Khanh, vì Bùi Thuấn Khanh càng ngày càng thả lỏng trước mặt nàng, hình tượng vĩ đại rực rỡ chính diện của hắn cũng nhanh chóng sụp đổ.

Ứng Nhàn thích nét mặt trong khiêm tốn mang chút kiêu ngạo của Bùi Thuấn Khanh, nàng cảm thấy Bùi Thuấn Khanh như thế rất đáng yêu, đương nhiên nàng không nói điều này cho Bùi Thuấn Khanh biết.

Ban đầu khi Ứng Nhàn vừa dọn vào sống ở Bùi phủ, Bùi Thuấn Khanh còn bày ra vẻ quân tử đoan chính, cùng nàng đánh cờ thưởng hoa, mang nàng ra ngoài ngắm hoa ngắm tuyết, đúng là vô cùng phong hoa tuyết nguyệt, rất phù hợp với tình yêu lý tưởng của văn nhân thời nay. Nhưng sau một khoảng thời gian. Nam nhân này đã hiện nguyên hình.

Một hôm, sau khi Bùi Thuấn Khanh tan triều về nhà, nói với Ứng Nhàn mang nàng đi trà lâu uống trà, kết quả Ứng Nhàn đã chứng kiến hắn chơi khăm người ta thế nào.

Khởi nguồn của chuyện này phải bắt đầu nói từ chuyện dạo gần đây hai người họ thường xuyên cùng nhau ra ngoài du ngoạn. Bùi Thuấn Khanh có thân phận gì? Hắn là đệ nhất hồng nhân ở bên cạnh đương kim Thánh Thượng, và còn có danh hiệu Đệ nhất mỹ nam tử của Đại Tề. So với thân phận đầu tiên, rất nhiều bách tính bình thường sẽ bàn tán say sưa về thân phận phía sau của hắn hơn.

Vì điều này, Bùi Thuấn Khanh xuất hiện ở đâu, cho dù không bị nhấn chìm bởi đông đảo bách tính tò mò vây xem, thì ánh nhìn chú ý tới hắn cũng không ít.

Một lần hai lần, ba lần bốn lần, Bùi Thuấn Khanh mang Ứng Nhàn ra ngoài chơi, sẽ làm rất nhiều người trong lòng nảy sinh nghi vấn. Vị Bùi Đại nhân này, vì sao ra ngoài đều phải mang theo bé mập đó? Hai người họ có quan hệ gì?

Dẫu sao họ cũng không biết ‘Ứng Nhàn’ này chính là ‘Ứng Nhàn’ kia, trong mắt của mọi người, bé gái mập mạp mềm mại đáng yêu này chính là nữ nhi được Thịnh Dũng Hầu nhận làm con thừa tự, theo bối phận, nên gọi Bùi Thuấn Khanh là tỷ phu (anh rể).

Nếu ‘Ứng Nhàn’ này lớn hơn tầm ba bốn tuổi, ước chừng là tin đồn giữa nàng và Bùi Thuấn Khanh đã tung bay đầy trời, buổi sáng họ vừa ra cửa ngắm mai, buổi chiều tin tức ‘Bí mật không thể nói giữa muội muội và tỷ phu’ có thể truyền vào tai Hoàng Đế ở trong cung luôn.

Nhưng ‘Ứng Nhàn’ năm nay vẫn chỉ là một bé gái mười tuổi, độ tuổi này thì hơi khó nói. Một số người xem kịch vui cảm thấy đây là minh chứng Bùi Thuấn Khanh thâm tình, nghĩ xem muội muội trên danh nghĩa của thê tử hắn mà hắn còn yêu thương như vậy, khi nhạc trượng (cha vợ) rời kinh có thể chủ động đón người về phủ mình để chăm sóc, đó chắc chắn là vì hắn nể mặt mũi thê tử đã qua đời của mình, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đây là tình cảm sâu đậm biết nhường nào.

Người ôm suy nghĩ này đa phần là nữ tử yêu thích dung mạo và tài học của Bùi Thuấn Khanh. Bây giờ trong mắt của họ, Bùi Thuấn Khanh đại diện cho thâm tình, tóm lại danh xưng gì cũng đội lên đầu hắn được. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Còn về số người còn lại, thì đang phỏng đoán Bùi Thuấn Khanh, thật ra hắn thích những cô bé nhỏ tuổi. Mấy năm trước ngoài một thê tử ốm yếu liên miên ra, bên cạnh Bùi Thuấn Khanh không có nữ nhân nào khác, đối với một nam nhân có nhu cầu bình thường mà nói, chuyện này sao có thể xảy ra được, chắc chắn có ẩn tình gì đó.

Xu hướng bây giờ, một số ‘Danh sĩ phong lưu’ khi chơi đ**m, thích những cô cậu bé nhỏ tuổi, thế là có một số lượng người đáng kể suy đoán Bùi Thuấn Khanh là một kẻ ưa thích bé gái.

Người có phỏng đoán đó, đa phần là kẻ chướng mắt Bùi Thuấn Khanh, trong đó không thiếu các quan viên có xung đột với Bùi Thuấn Khanh trên quan trường.

Khi Bùi Thuấn Khanh mang Ứng Nhàn đi trà lâu uống trà, người cố ý đến kiếm chuyện chính là một kẻ như thế.

Người đến gây sự họ Tôn, tên Câu, là một Thị Lang ở Lại bộ, trong nhà gã đếm lên trên ba đời đều làm quan, là một thiếu gia có xuất thân tốt. Nay thế hệ nam tử trẻ không thích Bùi Thuấn Khanh, phân nửa là vì gương mặt của Bùi Thuấn Khanh thu hút sự chú ý của quá nhiều cô nương, phân nửa còn lại là vì trưởng bối trong nhà tán thưởng Bùi Thuấn Khanh quá mức, cứ luôn so sánh hắn với bọn họ, bản thân không sánh được với hắn nên cảm thấy khó chịu.

Tôn Câu này thuộc trường hợp thứ nhất, gã thích một kỹ nữ tên Yến Thủy bán nghệ không bán thân ở hồng lâu, nhưng Yến Thủy kia lại chẳng thèm ngó ngàng tới hắn, còn từng to gan nói với người khác nàng ta thích nam tử như Bùi Đại nhân. Thế nên toang luôn, Tôn Câu bắt đầu thù ghét Bùi Thuấn Khanh.

Bùi Thuấn Khanh cũng rất vô tội, hắn còn không biết Yến Thủy đó là người nào. Nhưng sự căm ghét vô duyên vô cớ này hắn đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi, cho nên biểu hiện rất bình tĩnh.

Theo lẽ thường, những kẻ đi lên nói móc mỉa chế giễu như Tôn Câu, hắn sẽ chỉ cười cười cho qua, sau này sẽ âm thầm tìm cơ hội trả đũa lại. Dẫu sao không thể vứt bỏ hình tượng khoan dung lương thiện được.

Nhưng lần này, ngay cả bé mập bên cạnh Bùi Thuấn Khanh, Tôn Câu cũng nói luôn. Tôn Câu nói bóng nói gió bảo là Bùi Thuấn Khanh thích bé gái, còn nữ nhi được Thịnh Dũng Hầu nhận làm con thừa tự này chính là một món đồ chơi ông tìm cho hắn, dùng để duy trì mối quan hệ giữa hai nhà.

Bùi Thuấn Khanh nghe Tôn Câu nói bóng nói gió so sánh Ứng Nhàn như hạng ấu kỹ (đ**m nhỏ), nụ cười trên mặt thoắt cái biến mất. Gương mặt đó khi không cười, sẽ trông rất đáng sợ, nhưng nam nhân bị lòng đố kị che mờ hai mắt sẽ không phát giác được nguy hiểm. Cộng thêm đã uống một ít rượu gan phình lên, Tôn Câu thao thao bất tuyệt, càng nói càng quá đáng.

Bùi Thuấn Khanh nhẹ nhàng bịt tai Ứng Nhàn lại, không cho nàng nghe thấy những lời lẽ th* t*c. Sau đó đợi khi Tôn Câu dừng lại lấy hơi, hắn cầm ly trà phía trước hất lên mặt gã, giọng điệu lạnh lùng mở miệng bảo: “Tôn Đại nhân, tỉnh rượu lại đi.”

Tôn Câu tức giận, xông lên trước muốn đánh nhau, bị Bùi Thuấn Khanh- người dạo gần đây rèn luyện cơ thể rất chăm chỉ- đá một cước văng lên cửa, phát ra một tiếng vang dội.

Chỗ ngồi của Bùi Thuấn Khanh là một phòng riêng, còn có rèm che chắn, khi Tôn Câu đến gây sự xung quanh không có ai khác, nhưng bây giờ âm thanh này vang lên, chỗ này bị người ta chú ý, sau đó thấy Bùi Thuấn Khanh cũng ở đây, thế là mọi người nhốn nháo tò mò vây tới xem náo nhiệt.

Mắt thấy bị nhiều người vây xem như thế, Tôn Câu hơi tỉnh táo lại, nhưng không chịu nổi sự nhục nhã, sau khi đỏ mặt vì quê độ bèn hét lớn với Bùi Thuấn Khanh, “Ngươi có dám so tài với ta không!”

“Ngươi muốn so cái gì?” Bùi Thuấn Khanh bình thản vỗ áo bào, trên mặt ít nhiều cũng hơi hé ra một nụ cười.

Tôn Câu thông thạo thơ văn nhất, gã nghĩ cũng không thèm nghĩ bèn chọn thơ văn, sau đó bảo: “Nếu ngươi thua, phải đi đến trước hồng lâu hét lớn một trăm lần Bùi Thuấn Khanh ngươi không bằng Tôn Câu ta!”

“Được.” Bùi Thuấn Khanh gật đầu, “Nếu như ngươi thua, ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi ở đây uống hết một trăm bình trà, rửa sạch cái miệng của ngươi, chuyện này coi như xong.”

Lời này vừa dứt, đám người vây xem đều nói Bùi Thuấn Khanh tính tình hiền lành, làm Tôn Câu tức đến mức xanh mặt. Trận so tài tiếp đó, làm sắc mặt của gã càng ngày càng xanh, gã chưa từng nghe nói Bùi Thuấn Khanh cũng giỏi thơ văn, nhưng từ khi Bùi Thuấn Khanh viết bài thơ đầu tiên xuống, gã đã biết hôm nay hơn phân nửa là mình thua cuộc rồi.

Nhưng chuyện này là do gã đề xuất, nếu nuốt lời giữa chừng, vậy đúng thật là mặt mũi sẽ mất sạch, cho nên gã cắn răng tiếp tục so tài với Bùi Thuấn Khanh.

Cuối cùng kết quả đương nhiên là Tôn Câu thua. Gã sững sờ đứng ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn Bùi Thuấn Khanh đầy phẫn nộ, nhưng đám người vây xem xung quanh lại cao giọng reo hò vì Bùi Thuấn Khanh, tiểu nhị ở trà lâu dựa theo ý của Bùi Thuấn Khanh mang đến một trăm bình trà, tất cả đều là trà lạnh.

Mùa đông lạnh buốt uống một trăm bình trà lạnh, hết xẩy. Hơn nữa trà không so được với rượu, nếu uống rượu có lẽ chỉ uống say, say mèm thì cũng thôi, nhưng uống trà, cả quá trình đều tỉnh táo, chỉ có cảm giác ở bụng càng ngày càng trướng- làm người ta mắc đái.

Tôn Câu uống được gần phân nửa, mặt đã trắng bệch, cũng không biết vì lạnh nên run cầm cập hay là nín đái tới mức run lẩy bẩy, hai chân không nhịn được khép chặt lại. Gã không muốn nhận lỗi với Bùi Thuấn Khanh, nhưng nếu không chịu khuất phục, gã sắp phải đái trong quần trước mặt mọi người rồi.

Bùi Thuấn Khanh thấy sắc mặt của gã biến đổi, đột nhiên cười cười, khoan dung khoát tay, “Thôi đi, ngươi cũng có được một bài học rồi, hôm nay tới đây thôi.”

Tôn Câu chẳng nói cảm ơn câu nào, vội vàng chạy đến nhà xí đằng sau cửa tiệm. Còn Bùi Thuấn Khanh thì ôm Ứng Nhàn đi ra khỏi cửa lớn của tiệm, đi chưa được một đoạn, Ứng Nhàn thấy hắn mua vài cây pháo lớn từ trong tay của đứa trẻ đang chơi đùa bên đường, sau đó ôm nàng đi vòng ra nhà xí đằng sau cửa tiệm.

Giọng nói của Tôn Câu từ bên trong nhà xí truyền ra, Bùi Thuấn Khanh khẽ nhếch khóe miệng, châm lửa đốt pháo, ném hết vào hố phân trong nhà xí đó.

Tiếng nổ đùng đùng đan xen với tiếng la hét và chửi bới, sau khi Tôn Câu tức điên hét to, hình như đã chạy ra khỏi nhà xí, nôn mửa ở bên cạnh.

Mùi thúi nồng nặc lan tỏa, Ứng Nhàn không cần nhìn cũng biết tình cảnh thảm thiết ở bức tường bên kia như thế nào.

Còn Bùi Thuấn Khanh sau khi làm xong tất cả liền ôm Ứng Nhàn nhanh chóng chuồn đi, sau khi đi lên đường lớn, hắn ngửi ngửi trên người mình, sau đó ngửi sang người của Ứng Nhàn, cuối cùng thở phào bảo: “May quá may quá, không bị dính mùi thúi.”

Hắn phủi nhẹ tay áo, ôm Ứng Nhàn dừng ở sạp nhỏ ven đường xem hoa cài đầu như không có chuyện gì xảy ra, Ứng Nhàn đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác mở miệng hỏi hắn: “Chàng cho người đó uống trà, là vì để hắn đi nhà xí à? Tại sao trông chàng có vẻ thuần thục quá vậy? Có phải chàng đã từng làm loại chuyện này không?”

Bùi Thuấn Khanh phất tay: “… Hổ thẹn hổ thẹn, thuở niên thiếu không hiểu chuyện từng làm mấy lần.”

Ứng Nhàn: “…” Cha ơi cha nói đúng, là do con còn trẻ người non dạ.

Bình Luận (0)
Comment