Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 175

Sổ tay trùng sinh công lược [175]

Vợ ta sống lại đồng thời cũng trở nên nhỏ đi 15

Chương 175: Vua sòng bài Bùi Đại nhân

Trans: Meounonna

我的妻子复活了也变小了15

第175章: 赌王裴大人。

Tôn Câu khiêu khích Bùi Thuấn Khanh ở trà lâu, một trận so tài thơ văn thất bại thảm hại, sau đó lại bị nổ nhà xí đằng sau trà lâu, cả người bị văng đầy chất thải. Chuyện này nhanh chóng được lan truyền, ngày hôm sau Bùi Thuấn Khanh đi thượng triều, các đồng liêu bèn ùa lên vây quanh hỏi hắn về chuyện này. So với cuộc so tài thơ văn của hai người, mọi người muốn biết việc Tôn Câu bị nổ nhà xí rốt cuộc là tình cảnh thế nào hơn.

Bùi Thuấn Khanh chính khí lẫm liệt bảo: “Chuyện này ta cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, có lẽ là mấy đứa trẻ ở gần đó chơi pháo, không cẩn thận lan đến Tôn Đại nhân, lúc đó do ta không muốn dây dưa với hắn nữa, nên đã nhanh chóng rời đi, cho nên đối với chuyện này, ta cũng không rõ.”

Có người nói: “Vậy ngài còn chưa biết nhỉ, Tôn Câu đó toàn thân dơ dáy, hôi thúi không chịu nổi, làm cho người trong cả trà lâu đều tháo chạy, người Tôn gia đến mang hắn về nhà, cả đường đi ai nấy đều tránh xa ba dặm, chẳng ai dám đến gần, ngài xem hôm nay Lễ Đại triều, hắn cáo bệnh không đến, cũng không biết bệnh thật hay là cảm thấy không có mặt mũi gặp người ta nên không dám đến.”

Lại có người bảo: “Bùi Đại nhân, Tôn Câu đó nói, chuyện nổ nhà xí là do ngài làm à?”

Bùi Thuấn Khanh còn chưa lên tiếng, mấy vị đại nhân bên cạnh đã biện giải thay hắn, ai nấy đều cười lắc đầu, “Tên Tôn Câu kia bình thường hành sự ngông cuồng, e là bị Bùi Đại nhân thắng lần này, tự thấy mất mặt, nên mới đặt điều vu khống Bùi Đại nhân.”

“Chắc chắn là vậy, Bùi Đại nhân khoan dung độ lượng, hiền hoà hào phóng, trước nay quang minh chính đại, sẽ không vô duyên vô cớ kết thù với người khác, sao có thể làm loại việc vô sỉ như vậy, theo như ta thấy, chắc chắn là tên Tôn Câu kia bịa đặt!”

“Ài, người trẻ bây giờ, người giỏi giang chân thật như Bùi Đại nhân đây thật sự không nhiều, có một số người nếu không phải nhờ vào ông cha che chở, sao có thể có được chức quan như hôm nay.”

Còn có người lo lắng không yên lén nói với Bùi Thuấn Khanh: “Ta nói này Bùi Đại nhân, ngài phải cẩn thận Tôn gia đó, kẻ như Tôn Câu có thù tất báo, bất kể chuyện này có phải do ngài làm hay không, e là hắn cũng sẽ tính sổ lên đầu ngài, ngài phải cẩn thận sau này hắn báo thù.”

“Đa tạ các vị nhắc nhở, ta nhất định sẽ hành sự cẩn thận.” Bùi Thuấn Khanh mặt đầy hiền lành trong sáng, cảm tạ chư vị đồng liêu nhiệt tình.

Xoay đầu, sau khi hạ triều, Hoàng Đế bí mật triệu kiến riêng hắn, hỏi về việc này, y nói một cách khẳng định: “Là ngươi làm phải không?”

Bùi Thuấn Khanh còn chưa trả lời, Hoàng Đế đã bảo: “Không nói thật chính là tội khi quân.”

(*) khi quân: lừa dối quân vương

Thế là Bùi Thuấn Khanh không có chút áp lực nào cười nói: “Hoàng Thượng thánh minh, đúng là thần làm.”

Hoàng Đế: “Vậy mà ngươi còn nói ra miệng hùng hồn như thế được, hay thật.” Y nói xong liền không nhịn được bật cười, vô cùng nhiều chuyện vẫy tay với Bùi Thuấn Khanh, “Ài ngươi biết không, lúc Tôn Câu được người khiêng về Tôn gia, cả một con đường vắng hoe không ai đi lại, làm cho người Tôn gia nhục nhã ê chề.”

“Thần biết, vì Thần cố ý ngồi ở lầu hai của một tửu lâu gần đó xem mà.” Bùi Thuấn Khanh lắc đầu, “Xem một lát mà mất hết khẩu vị.” Nhưng Ứng Nhàn đi cùng hắn, không biết vì sao dường như không bị ảnh hưởng chút nào, nàng còn bình tĩnh ăn hết ba đĩa đồ nhắm rượu nữa.

“Ha ha ha! Trẫm còn bảo mấy năm nay ngươi cưới Ứng Nhàn, tu thân dưỡng tính, không làm những chuyện này nữa, bây giờ tốt rồi, biết ngươi vẫn là Bùi Thuấn Khanh mà lúc trước ta quen, Trẫm yên tâm rồi.” Hoàng Đế vô cùng an ủi vui vẻ nói.

“Thần ắt sẽ không phụ sự kì vọng của Thánh Thượng, tiếp tục cố gắng.” Bùi Thuấn Khanh đáp.

Hoàng Đế lật mặt trong thoáng chốc: “Nhưng ngươi gây ra chuyện gì, Trẫm không bao che cho ngươi đâu, ngươi xem đi, mấy hôm nữa chắc chắn sẽ có người hạch tội ngươi.”

Bùi Thuấn Khanh nhìn rất thoáng, “Làm quan mà, khó tránh khỏi gặp chuyện này, thần cũng đâu phải lần đầu tiên bị vạch tội.”

Quả nhiên hệt như Bùi Thuấn Khanh nói, chưa được mấy ngày hắn liền bị hạch tội, bảo tác phong lối sống của hắn có vấn đề, thế là trên triều đình lại cãi nhau ầm ĩ, thật sự đã nhốn nháo một khoảng thời gian. Có điều, cơn sóng gió này nhanh chóng bị một chuyện khác ép xuống.

Gần đến cuối năm, phiên vương Định Huệ Vương toạ trấn đông nam sắp vào kinh, tiểu nữ nhi của ông ấy đã cập kê một năm, sắp phải gả chồng, Định Huệ Vương quyết định tuyển chọn thanh niên tài tuấn ở Nam Thượng Kinh, để hứa hôn cho nữ nhi và người đó.

(*) “Phiên vương” (藩王) là một tước vị trong chế độ phong kiến, chỉ các vua chư hầu ở các vùng biên giới, hoặc là Thân vương hoặc Quận vương có đất phong hoặc lãnh địa, có thể là tông thất cùng họ hoặc người khác họ với vua, phiên vương có thể nắm binh quyền và trấn thủ một phương.

Trong lúc nhất thời, nam nhi chưa kết hôn ở Nam Thượng Kinh đều rục rịch chộn rộn. Vị tiểu quận chúa trong nhà Định Huệ Vương nghe nói là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, rất được Định Huệ Vương yêu thích, nếu có thể cưới được tiểu quận chúa, vậy chẳng phải có thể dựa vào ngọn núi lớn Định Huệ Vương sao.

Khi rất nhiều người nằm mơ giấc mộng đẹp này, thì Bùi Thuấn Khanh đang ở trong nhà dạy Ứng Nhàn chơi xúc xắc.

Sau mấy tiếng lách cách lạch cạch, Bùi Thuấn Khanh cạch một tiếng úp hộp xúc xắc lên trên mặt bàn, sau đó hắn thu tay về ra hiệu cho Ứng Nhàn. Ứng Nhàn nhìn hộp xúc xắc đang úp lại, hơi không tin tưởng hỏi: “Thật sự là ba con sáu à?”

Bùi Thuấn Khanh tự tin mỉm cười: “Nàng mở ra xem thử không phải sẽ biết à.”

Ứng Nhàn giơ tay mở hộp xúc sắc ra, trên ba viên xúc xắc đều là sáu nút. Nàng kinh ngạc suýt xoa nhìn Bùi Thuấn Khanh, “Sao chàng làm được hay vậy? Lợi hại quá đi mất!”

Trong ánh mắt khâm phục của Ứng Nhàn, Bùi Thuấn Khanh không nhịn được quẫy đuôi, hắn lại móc thêm ba viên xúc xắc từ trong ống tay áo ra, bỏ vào trong hộp cùng với ba viên lúc trước, bảo: “Nàng đoán xem ta có thể ném ra sáu viên sáu nút không?”

Ứng Nhàn: “À, điều ta muốn biết hơn là, ngay cả thượng triều chàng cũng bỏ xúc xắc vào trong ống tay áo hả?”

Bùi Thuấn Khanh khẽ ho, giả bộ không nghe thấy, soàn soạt bắt đầu lắc xúc xắc. Một lúc sau hắn úp hộp xuống một cái cạch, vô cùng ung dung tự tin mỉm cười: “Mời phu nhân mở.”

Ứng Nhàn mở hộp ra, quả nhiên nhìn thấy sáu viên sáu nút. Sau đó nàng lại nhìn chằm chằm vào ống tay áo Bùi Thuấn Khanh.

Bùi Thuấn Khanh mỉm cười, quả nhiên móc ra thêm ba viên xúc xắc từ trong ống tay áo, “Nào, nàng đoán xem ta có lắc được chín viên xúc xắc đều sáu nút không.”

Ứng Nhàn: “Xem chàng tự tin thế kia, chắc chắn là được nhỉ.”

Ai ngờ Bùi Thuấn Khanh bình chân như vại lắc đầu, “Không thể, ta còn đang luyện tập, hiện tại chỉ có thể lắc được tám viên sáu nút thôi, chín viên còn hơi không thành thạo lắm.” Hắn bắt đầu lắc xúc xắc, cuối cùng mở ra, quả nhiên là tám viên sáu nút, viên còn lại ba nút.

“Tuy lắc không được chín viên sáu nút, nhưng đã đủ xài rồi, dẫu sao bình thường cũng không cần dùng nhiều như thế.” Bùi Thuấn Khanh vớt vát tôn nghiêm cho mình, “Hay là nàng thử nói vài con số, xem ta có thể lắc ra được không?”

Ứng Nhàn cảm thấy Bùi Thuấn Khanh hệt như con công đực đang xòe đuôi, hoa hòe lòe loẹt. Nàng rất phối hợp nói ra vài con số, quả nhiên cuối cùng Bùi Thuấn Khanh mở nắp ra, chính là mấy con số nàng nói.

Thử liên tục mấy lần, Ứng Nhàn phục sát đất, cực kì tò mò hỏi hắn: “Tại sao cái gì chàng cũng biết vậy?”

Bùi Thuấn Khanh thu dọn xúc xắc trên bàn, tùy ý tung xúc xắc vài cái, “Sao có thể biết hết tất cả được, chẳng qua ta có hứng thú với nhiều thứ, thích thử cái mới, đầu óc khá thông minh, thử vài lần là có thể làm được khá tốt. Những thứ ta biết chẳng là gì so với thứ ta không biết cả.”

Ứng Nhàn: “Vậy sao chàng học được thế? Cái này chắc là không có thầy đâu?”

Bùi Thuấn Khanh sờ mũi, “Lúc nhỏ trên trấn có một sòng bài, ta hiếu kì chạy đi chơi, học được từ một ông chủ nhỏ trong đó.”

Ứng Nhàn: “… Chàng còn đi sòng bài á?”

Bùi Thuấn Khanh nghiêm túc cho biết, “Ta đi không nhiều, chỉ là tò mò thôi.” Thật ra lần đầu tiên hắn tò mò đi chơi, bị thua mất khóa trường mệnh của mình, khi ấy hắn mới có mười hai tuổi, tức tối vô cùng, lập lời thề là phải thắng được đồ về, thế là hắn ở một bên quan sát làm rõ các quy tắc và quy luật.

Nhãn lực, thính lực, trí nhớ lại tốt, cộng thêm đầu óc thông minh, hắn nhanh chóng đại sát tứ phương ở trong sòng bạc, không những thắng về khóa trường mệnh của mình, còn thắng được một bọc bạc lẻ. Lúc đi ra khỏi sòng bạc, hắn phát hiện đằng sau có người đi theo, liền dứt khoát phát bạc trên đường, mỗi người phát một ít, phát hết số bạc thắng trong bọc ra ngoài. Sau đó hắn- người đã trải nghiệm sòng bạc- nhẹ nhõm cả người, thích ý thỏa mãn quay về nhà, đằng sau cũng không có ai đi theo nữa.

Nhưng vì chuyện này, việc một mình hắn chạy đi sòng bạc chơi bị phụ mẫu biết được, lần đầu tiên hắn bị cha đánh tới mức mông nở hoa, nằm trên giường hơn nửa tháng.

Nhớ tới chuyện này, trong lòng Bùi Thuấn Khanh vẫn còn thổn thức không thôi, cho nên hắn rất nghiêm túc nói với Ứng Nhàn: “Thật ra sòng bạc không vui chút nào, hơn nữa sòng bạc cũng không tốt.”

Ứng Nhàn: “Ờm.”

Bùi Thuấn Khanh chơi xúc xắc một lát, lại nhịn không được nói với Ứng Nhàn: “Năm đó ta và Thánh Thượng gặp nhau ở sòng bạc, không phải như những tin đồn bên ngoài ‘Hoàng Thượng gặp phải thích khách mà ta vừa hay xuất hiện cứu người một mạng’, cũng không phải ‘Tình cờ gặp khi đi xem bói bên đường cảm thấy có duyên phò tá Hoàng Thượng tranh đoạt hoàng vị’.”

Ứng Nhàn được khơi dậy hứng thú, hơi nghiêng người về phía trước, “Vậy chuyện là như thế nào?”

Bùi Thuấn Khanh: “Lúc ấy ta chỉ là một học trò nghèo, không có tiền, chỉ đành đi sòng bạc kiếm chút đỉnh, nhưng ta chơi giỏi, đặt cược lúc nào cũng thắng, nhưng ta thường sẽ không thắng nhiều, khống chế rất tốt. Khi đó Hoàng Thượng vẫn còn là Lương Vương, giả trang để đi đánh bạc ở sòng bài, số ngài ấy đen đủi lạ thường, thua sạch hết tiền trên người, ta một đường nhìn thấy ngài ấy suýt chút nữa là thua hết quần áo trên người luôn, suýt xoa vô cùng, ấy thế mà lại có người đen đủi như vậy, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi. Cho nên ta mời ngài ấy đi uống rượu. Sau đó ta dẫn ngài ấy đi xem kỹ năng cược ván nào thắng ván đó của ta để mở mang tầm mắt, sau đó nữa, chúng ta quen thân với nhau, ta cũng biết thân phận thật sự của ngài ấy.”

Ứng Nhàn: “Tin đồn quả nhiên không đáng tin.”

Hai người nói chuyện trời nam đất bắc rơm rả, sau đó nói về Định Huệ Vương sắp vào kinh, khi nhắc đến nữ nhi của ông ấy, Ứng Nhàn thuận miệng bảo: “Nói không chừng tiểu quận chúa người ta nhìn trúng chàng đó.”

Bùi Thuấn Khanh cười bảo: “Nam nhi tuấn lãng trong kinh nhiều như thế, chắc chắn sẽ không nhìn trúng ta, ta là một ‘kẻ góa vợ’ đó, trên người còn mang tiếng xấu thích trẻ nhỏ kìa.”

Sau đó hắn nhanh chóng bị vả mặt. Ngày đầu tiên Định Huệ Vương mang tiểu nữ nhi đến Nam Thượng Kinh, tiểu quận chúa đi theo cha mình tiến cung thỉnh an Hoàng Thượng, vừa hay bắt gặp Bùi Thuấn Khanh vội vã rời đi, nàng ta nhớ mãi không quên với cái nhìn thoáng qua đó, nhanh chóng làm rõ thân phận của Bùi Thuấn Khanh, sau đó năn nỉ phụ thân Định Huệ Vương đi xin Hoàng Đế ban hôn.

Hoàng Đế một bên uyển chuyển thể hiện chuyện này không gấp, xoay đầu liền lòng như lửa đốt triệu Bùi Thuấn Khanh đến gặp.

“Chuyện này ngươi tính sao, cưới hay là không cưới?”

“Hồi Hoàng Thượng, thần không thể cưới.”

“Vậy chuyện này ngươi tự giải quyết.”

“Thần tuân chỉ.”

Xuất cung, Bùi Thuấn Khanh thở dài, thế nhân tại sao lại nông cạn như vậy, chỉ nhìn dung mạo của hắn đã muốn gả cho hắn. Vẫn là Ứng Nhàn tốt.

Hắn đã quên một cách có chọn lọc là ban đầu Ứng Nhàn người ta muốn gả cho hắn, cũng là vì khuôn mặt ấy của hắn. Hắn quay về nhà nói với Ứng Nhàn về chuyện này, Ứng Nhàn mở to hai mắt suy ngẫm một hồi, hỏi hắn: “Loại chuyện này, có cần ta ra mặt nói chuyện với tiểu quận chúa không?”

Nói thế nào nàng cũng thê tử của Bùi Thuấn Khanh, gặp phải loại chuyện này, cũng đâu thể để Bùi Thuấn Khanh một mình buồn phiền. Hơn nữa, nàng cũng không muốn nhường Bùi Thuấn Khanh cho ai hết.

Bùi Thuấn Khanh nhìn cơ thể nhỏ nhắn ngắn ngủn hiện tại của thê tử, yêu thương xoa đầu nàng, bảo: “Không sao đâu, chuyện nhỏ này không cần phu nhân ra tay, tự ta có thể giải quyết được.”

Bình Luận (0)
Comment