Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 192

Sổ tay trùng sinh công lược [192]

Phần Ứng Nhàn (Trung)

Chương 192: Là một lưu manh

Trans: Meounonna

 

Khanh một đường theo sau chiếc kiệu đi tới một phủ đệ ở thành Nam, nhìn thấy hai chữ ‘Ứng Phủ’, hắn thầm nghĩ, hoá ra cô nương này họ Ứng. Nhìn phủ đệ này tuy không được tính là nguy nga lộng lẫy, nhưng cũng trang nhã xinh đẹp, có thể thấy chủ nhân của nơi này khá giàu có sung túc.

Hắn quan sát một lát, khai nhãn nhìn vận khí của phủ, vừa nhìn hắn liền không nhịn được cau mày. Khí vận liên miên, hẳn phải là dấu hiệu đại cát, nhưng trong dòng chảy vận khí vàng óng ánh này lại có một luồng khí đen cuồn cuộn, nếu cứ tiếp tục như thế, có lẽ chẳng qua bao lâu, Ứng Phủ này sắp phải suy tàn.

Khanh lại đưa mắt nhìn về phía cô nương bước từ trong kiệu xuống, sau khi khai nhãn nhìn cô nương ấy, hắn không cầm lòng được kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Trên người cô nương này, ấy thế mà lại có một tầng Phật quang bao phủ?! Khanh sờ đầu mình một cái, lòng thầm nhủ, nếu đây là một nam tử, ước chừng là mệnh xuất gia đi tu. Dẫu không phải là nam tử, cô nương này chắc hẳn cũng có một trái tim thành khẩn hướng về Phật pháp. Thật ra đối với Khanh chuyện này là việc tốt, dẫu sao lôi kiếp vẫn luôn thân thiện với loại Phật quang này, nếu hắn có thể mượn thế, ắt hẳn sức mạnh của lôi kiếp có thể giảm bớt một bậc.

Nhưng hắn nghĩ tới cô nương này có thể một lòng hướng Phật thanh tâm quả dục, cớ sao trong lòng lại cảm thấy buồn bã vô cùng?

Mắt thấy cô nương nhà người ta đã tiến vào một tiểu lâu nhỏ, Khanh cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, hắn như thể tên ph*ng đ*ng háo sắc theo đuôi người ta đi vào. Khi sắp tiến vào tú lâu của cô nương người ta, Khanh đứng ở cửa lẩm bẩm một câu: “Chớ trách chớ trách.” Sau đó vẻ mặt tự nhiên nhấc chân bước vào.

Tú lâu này cũng hơi khác so với khuê phòng của cô nương nhà bình thường, tú lâu của cô nương nhà nào lại làm một cái Phật đường lớn như vậy chứ.

Khanh chấp hai tay sau lưng, ỷ người khác không nhìn thấy mình, ung dung đi đằng sau vị cô nương kia, cùng nhau đi qua giếng trời nuôi cá vàng, rùa đen và trồng hoa sen, tiến thẳng vào trong Phật đường.

“Các em lui xuống trước đi.” Cô nương cho nha hoàn lui xuống, bản thân quỳ ngồi trên bồ đoàn, lấy một xâu tràng hạt trên cổ tay xuống, bắt đầu nhẹ nhàng lần hạt.

Khanh đứng ở phía sau nàng một hồi, thấy nàng thẳng lưng nhìn về tượng Phật trên bàn, bèn đi vòng qua tới trước mặt nàng, vừa hay đứng giữa nàng và tượng Phật. Khanh ngồi xổm xuống, ghé sát vào mặt của cô nương kia, hiếm lạ soi xét một lần.

Cô nương này trông cũng đâu xinh đẹp lắm, sau hắn lại như thể sinh bệnh lạ, trái tim cứ đập thình thịch liên hồi? Chuyện này có chỗ quái lạ, hắn phải ở bên cạnh cô nương này quan sát một khoảng thời gian mới được. Khanh thầm nghĩ trong lòng, yên lòng thoải mái ở lại chỗ này.

Ứng cô nương nhà người ta niệm Phật, hắn liền ngồi đối điện người ta giả vờ như người ta đang nói chuyện với hắn; Ứng cô nương ăn cơm, hắn bèn cười híp mắt ngồi đối diện nhìn người ta ăn. Thi thoảng lại nhân lúc người ta không chú ý, ăn vụng vài miếng, sau đó đánh giá: “Món gà chiên giòn này đúng là danh không xứng với thực, Mộng Trạch chỗ ta có một quán gà nướng do thanh hồ mở, thịt gà trong đó làm mới đúng là tuyệt vời, da giòn thịt mềm thơm ngon nức mũi, cắn một miếng dầu tứa ra trong khoang miệng, ngon mà không ngáy, chậc chậc.”

“Còn món canh kỉ tử khoai mỡ xương heo này, độ lửa không tới, mùi vị của xương heo chưa đạt tới độ chín muồi, trong cửa hàng bán canh lâu đời năm trăm năm ở Mộng Trạch, mỗi loại canh đều ngon hơn cái này trăm lần, dùng địa hoả của Miên Sơn hầm canh, xương ống mềm rục, một bát canh nho nhỏ đều là tinh hoa, sau khi hầm canh xong màu canh trong như nước, cho vào miệng mới có thể nếm được hương vị đậm đà.”

Khanh thao thao bất tuyệt nói mãi, nhìn Ứng cô nương ở đối diện như thể nuốt không trôi, buông chén bát xuống. Nàng cụp mắt thở dài một tiếng, không động đũa nữa.

Khanh cũng than vắn thở dài theo, rất thấu hiểu bảo: “Thân thể không khoẻ, khẩu vị quả thật cũng không tốt, nhưng cơm nước phải ăn cho đàng hoàng, nếu không sức khoẻ sẽ tệ hơn.”

Khanh cũng không biết sự lo lắng của mình đến từ đâu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Ứng cô nương, lòng đau như cắt. Ở đây vài ngày, Khanh đã biết cô nương này tên là Ứng Nhàn, thân thể cực kì không tốt, một năm hơn phân nữa thời gian chỉ có thể nằm trên giường, bây giờ đã là lúc cơ thể hiếm khi khoẻ mạnh trong một năm rồi.

Nhìn Ứng Nhàn uống thuốc, một bát thuốc đắng to như thế uống hết một lần mà không thèm cau mày, Khanh thương tiếc vô cùng, ước gì lập tức hiện thân dỗ dành an ủi một phen. May mà hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi lí trí, biết bản thân đột ngột xuất hiện có thể sẽ doạ sợ cô nương nhà người ta, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ ở bên cạnh ôm ngực ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn người ta uống thuốc.

Buổi tối Ứng Nhàn ngồi trên giường đọc sách, nàng cho thị nữ lui xuống giống vài ngày trước, không để họ ngủ dưới chỗ gác chân để gác đêm. Khanh cũng không khách sáo ngồi phịch xuống đó, đưa đầu nhìn sách trong tay Ứng Nhàn.

“Chậc, chữ của quyển sách này nhỏ tí, nàng cũng nhìn rõ được à.” Hắn nói xong, tiện thể búng tay một cái, ánh nến đặt trên tiểu trà kỉ liền sáng lên hẳn.

Ứng Nhàn đang đọc sách nhìn ngọn nến đột nhiên sáng hơn hẳn một cái, như thể khó hiểu, nhưng nàng nhanh chóng tiếp tục đọc sách tiếp, dường như không phát giác gì với tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

Trà Ứng Nhàn đã uống qua tiện tay đặt ở mép bàn, Khanh lén nhìn nàng một cái, thấy nàng không chú ý phía này, bưng tách trà lên uống một ngụm.

Hắn cảm thấy bản thân chưa từng uống loại trà nào ngọt như vậy, không nhịn được nghi hoặc lẩm bẩm: “Trà này bỏ cái gì vào vậy, sao ngọt lịm thế này?”

Một lát sau, Ứng Nhàn đứng dậy đi rót thêm trà vào ly rồi đặt ở chỗ cũ, nhưng không uống nữa. Trà này là trà đắng, không ngọt chút nào, lòng nàng thầm nghĩ như thế, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Khanh cảm thấy cô nương này thật sự không chú ý sức khoẻ của mình chút nào, cứ thế nằm trên giường nhỏ ngủ thiếp đi, cửa sổ không đóng, chăn mỏng cũng không đắp. Đầu tiên hắn nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa sổ lại, sau đó cầm tấm chăn mỏng đắp lên người Ứng Nhàn.

“Phàm nhân đúng là yếu ớt.” Khang ngồi ở đuôi giường, suy tính một việc. Đại phu phàm nhân không có cách nào với bệnh của Ứng Nhàn, nói không chừng yêu quái có cách thì sao?

“Tiếc là ta không thông y đạo, để ta nghĩ xem có thể hỏi ai.” Khanh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định viết thư hỏi thăm bạn tốt Dịch. Cho dù cậu ấy không có cách trị bệnh, làm linh thuỷ bồi bổ sức khoẻ gì đó, chắc là cũng không thành vấn đề.

Khanh biến hoá ra một tờ giấy trắng từ hư không, tập trung tinh thần viết một bức thư, sau đó hắn thổi một hơi vào trang giấy đó, tờ giấy vốn mỏng manh liền biến thành một con hồ ly nhỏ màu đỏ lớn bằng lòng bàn tay.

Khanh đẩy cửa sổ mở ra một khe hở, nói với tiểu hồ ly kia: “Đi đi.”

Hồ ly đỏ bé nhỏ chạy ra ngoài từ trong cửa sổ. Khanh xoay đầu nhìn Ứng Nhàn đang ngủ trên giường, nói: “Hy vọng cậu ấy có cách với bệnh của nàng.”

Cuộc sống của Ứng Nhàn trôi qua rất tẻ nhạt, mỗi ngày gần như đều ở trong tú lâu, nhiều nhất là xuống hoa viên đi dạo, nếu không thì đi gặp phụ thân của nàng, cực ít khi ra cửa. Mỗi ngày Khanh đều đi qua đi lại theo đuôi nàng, Khanh- người luôn sợ buồn chán nhất ấy thế mà lần này cũng không cảm thấy buồn tẻ, chỉ riêng việc nhìn chằm chằm bóng lưng của người ta thôi là hắn có thể làm cả ngày.

Ngày nào hắn cũng lo lắng sức khoẻ của Ứng Nhàn, suýt nữa thì quên bản thân đến đây làm gì. Đợi khi hắn cuối cùng nhớ ra chuyện này, thiên kiếp đã đến đỉnh đầu rồi.

Tiếng sấm rền vang đánh xuống, ngoài cửa sổ sáng rực, Khanh đứng dậy từ trên chỗ gác chân, đi đến bên cửa sổ nhìn một cái, lại xoay đầu nhìn Ứng Nhàn đang đọc sách trên giường, cười khổ bảo: “Đây đúng thật là sắc đẹp lỡ việc, ngay cả bản thân đến làm gì cũng quên mất.”

Cả đời này hắn chưa từng mê mẩn thế này, nếu không sao lại có câu Ôn nhu hương là mồ chôn anh hùng chứ, cho dù một người có thông minh lợi hại đến đâu, gặp phải người trong lòng cũng sẽ biến thành một tên ngốc.

Hắn vốn định sẽ thử tiếp xúc với cha của Ứng Nhàn, sau đó hứa hẹn giúp ông ấy giải quyết kiếp nạn của Ứng Phủ, để xin mượn nhân khí, nhưng bây giờ, lôi kiếp đã sắp đánh l*n đ*nh đầu luôn rồi, chắc chắn không kịp nữa, lần này xem ra chỉ có thể cố gắng chỗng đỡ.

Khanh nghe thấy tiếng sấm càng ngày càng lớn ở bên ngoài da đầu tê dại, lập tức đi đến trước giường khom người nhanh chóng hôn lên má Ứng Nhàn một cái, bảo: “Ta phải đi chịu sét đánh rồi, không biết có thể quay lại hay không, hôn nàng một cái coi như lời hứa hẹn, chớ trách ta, ta là yêu quái đàng hoàng, không phải là phường lưu manh háo sắc, nàng nhất định phải đợi ta quay lại nhé.”

Hắn nói xong, chẹp miệng không nỡ, lại vuốt tóc Ứng Nhàn một cái, sau đó hoá thành một luồng khói xanh bay ra khỏi phòng.

Đợi hắn rời đi, Ứng Nhàn vẻ mặt bình tĩnh đọc sách bỗng nhiên vuốt vuốt má mình, sau đó buông sách ra, xuống giường đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra ngoài.

Bên ngoài không có mưa, nhưng tiếng sấm rền vang, tia sét thoắt cái chiếu sáng bầu trời như ban ngày. Ứng Nhàn nhìn tia sét kia đột nhiên di chuyển ra hướng bên ngoài thành, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt.

Tiếng sấm vang lên cả một đêm, rất nhiều người đều không ngủ ngon. Lúc nha hoàn của Ứng phủ đi vào phòng của tiểu thư nhà mình như thường ngày, thấy nàng ngồi bên mép giường, tay lần chuỗi tràng hạt, sắc mặt không quá tốt.

“Tiểu thư, cô sao thế, có phải lại khó chịu không? Nô tỳ cho người mời Lý đại phu của Nhân Tâm Đường đến xem bệnh cho cô nhé?”

Ứng Nhàn lắc đầu, đứng dậy, “Em đi chuẩn bị kiệu, sau đó cho người đi báo với phụ thân một tiếng, ta muốn đi Động Vân Tự ở ngoài thành.”

Nha hoàn không hiểu vì sao tiểu thư nhà mình lại muốn đến ngôi chùa nhỏ hương hoả không hưng thịnh đó, bình thường không phải đều đi La Vân Tự sao? Nhưng nàng ta nhìn biểu cảm của tiểu thư, không dám hỏi nhiều, lui xuống chuẩn bị.

Một chiếc kiệu nhỏ đi ra từ Ứng Phủ, di chuyển về phía ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở cổng Động Vân Tự. Chùa này hương hoả không nhiều, cực kì ít người, lúc này trước cửa không có ai cả. Nha hoàn đỡ người từ trong kiệu ra ngoài, nhưng thấy nàng không hề đi vào chùa, mà đi về phía bậc thềm đá xanh bên cạnh.

“Tiểu thư, cô muốn đi đâu thế ạ?”

“Tuỳ ý đi loanh quanh.” Ứng Nhàn nói.

Hai nha hoàn nhìn nhau một cái, không có cách nào chỉ đành đi theo.

Lúc này, trong khu rừng thông xanh bên trái Động Vân Tự, Khanh đã biến thành nguyên hình hồ ly đỏ nằm rạp dưới cây hoa tú cầu thân gỗ màu xanh tím than, bây giờ hắn đã mệt đến mức gần như kiệt sức, trong lòng không ngừng mắng lôi kiếp kia đúng là cố tính gây sự. Đã nói rõ ràng là ba mươi bảy tia sét, sau đột nhiên biến thành bốn mươi chín tia chứ, bỗng nhiên tăng thêm nhiều lôi kiếp như thế, nếu không phải tu vi linh lực thuật pháp của hắn không tệ, lần này chắc bị đánh chết ở đây rồi.

Nhắc tới thì mấy tia sét cuối cùng thanh thế vang dội, hắn suýt nữa cảm thấy bản thân chịu đựng không nổi, nhưng không biết một luồng Phật quang từ đâu ra thay hắn chắn đỡ một chút, bây giờ hắn mới có sức ở đây mắng mỏ. Phật quang đó là chuyện gì? Đâu thể nào là Ứng Nhàn, nàng còn không quen biết hắn. Vậy chỉ có thể là Động Vân Tự bên cạnh rồi, Khanh gật đầu, chắc chắn là do Động Vân Tự, xem ra chọn độ kiếp bên cạnh Phật tự đúng là một quyết định đúng đắn.

Hắn xoay đầu l**m láp vết thương trên người mình nghĩ, nếu thật sự chết ở đây, vậy thì quá oan uổng, ngay cả thê tử hắn nhìn trúng còn chưa cưới vào tay, nếu hắn tắt thở ở đây, bệnh của thê tử ai chữa? Nếu để vợ mình nửa đời sau đều ốm yếu bệnh tật, hắn không đành lòng đâu.

May mà đã sống sót, chỉ là lớp lông vốn xinh đẹp trên người đã bị thiêu trụi phân nửa, toàn thân khắp nơi đều là vết thương— Đây có lẽ là thời khắc xấu xí nhất của hắn từ khi chào đời đến nay, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để người ta nhìn thấy.

Vừa suy nghĩ như vậy xong, Khanh liền nghe thấy ở con đường phía trước vang lên giọng nói của ai đó.

“Tiểu thư, đi thẳng về phía này cũng không có cảnh gì đẹp đâu. Hoà thượng tình cờ gặp lúc nãy cũng nói rồi, nơi này hôm qua bị sét đánh cháy trên núi, bị thiêu rụi một khoảng lớn, hay là chúng ta vào trong chùa xem thử đi?”

“Đi tiếp về phía trước nào.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Khanh vểnh lỗ tai lên. Đồng thời chân sau của hắn không nhịn được co rút một chút, cả người… Không, cả con hồ ly như bị sét đánh.

Là Ứng Nhàn? Thê tử của hắn sao lại ở đây? Ông trời vô tình ơi, lúc này sao lại đưa vợ con qua đây làm gì, để nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn sao?

“Á! Tiểu thư cô xem, hoa tú cầu thân gỗ bên kia nở đẹp quá. Chúng ta qua đó xem đi!”

Khanh len lén rúc người xuống bên dưới bụi hoa, lòng thầm hét to: “Đừng qua đây đừng qua đây ngàn lần đừng qua đây!”

Đáng tiếc ông trời vô tình lần nữa nở nụ cười lạnh với hắn, Ứng Nhàn đi về phía bên này, hơn nữa nàng còn rất tinh mắt nhìn thấy nhúm lông đỏ đang run lẩy bẩy dưới bụi hoa.

Lá hoa trước mắt bị vén ra, Khanh đối diện với cặp mắt làm mình vừa gặp đã xiêu lòng.

Ô hô thương thay, Khanh giơ móng vuốt bịt mắt mình lại.

“Là một con hồ ly đỏ bị thương, tội nghiệp quá.” Một nha hoàn nói, thấy tiểu thư nhà mình ấy thế mà giơ tay muốn ôm con hồ ly kia, vội khuyên: “Tiểu thư, đừng! Loại hồ ly này tính tình hoang dã khó thuần phục, không thân thiết với người, sẽ làm tiểu thư bị thương đó!”

Nàng ta vừa nói xong, đã nhìn thấy tiểu thư ôm con hồ ly đỏ kia vào trong ngực, còn con hồ ly thì từ đầu đến cuối chẳng hề vùng vẫy, cứng ngắc hệt như chết rồi vậy.

Nha hoàn nhất thời cứng họng, lại bảo: “Tiểu thư, thân mình con hồ ly này dơ, để tụi em ôm cho.”

Ứng Nhàn lắc đầu: “Không cần, về nhà thôi.”

“Tiểu thư, không vào chùa bái Phật nữa ạ?”

“Ừm.”

Ứng Nhàn mang hồ ly đỏ về nhà, sau khi vệ sinh băng bó kĩ lưỡng, đặt vào trong chăn ấm mềm mại. Khanh nằm trong ổ chăn mềm mại mình thèm muốn đã lâu, cảm thấy mình sắp tan chảy. Vợ mình tốt bụng dịu dàng chu đáo thấu hiểu thế này, hắn có thể tưởng tượng được cuộc sống tốt đẹp sau khi kết hôn rồi.

Đến lúc đó họ tình nồng ý mật cầm sắc hoà minh, hắn gọi thê tử là Nhàn Nhàn, thê tử gọi hắn là Khanh Lang. Suy nghĩ mãi, suýt chút nữa là Khanh toét miệng cười ra tiếng, lúc phát giác có điều không đúng vội ngậm miệng lại, đột nhiên cảm thấy khoé miệng lành lạnh.

Ể, sau ch** n**c miếng rồi. Khanh vội nâng mắt nhìn Ứng Nhàn một cái, muốn nhân lúc nàng không chú ý len lén cọ sạch, vừa ngẩng đầu đã được một chiếc khăn tay lau nước miếng bên khoé miệng.

Khanh: “…” Tuyệt đối không thể để thê tử phát hiện phu quân tương lai của nàng chính là con hồ ly đỏ từng ch** n**c miếng trên giường nàng! Tuyệt đối!

Một lát sau, Khanh uống được ly trà Ứng Nhàn rót cho mình. Hắn nhìn nước trà lòng thầm nghĩ, ấy thế mà cho một con hồ ly uống trà, vợ mình đúng là ngốc nghếch đáng yêu quá cơ~

Ứng Nhàn thì nhìn con hồ ly trụi lông đáng thương kia suy nghĩ, yêu quái này chẳng lẽ bị sét đánh cho ngốc rồi à, sao không những ch** n**c miếng mà còn cười ngu ngơ? Một con hồ ly mỉm cười thực sự có hơi quái dị ấy.

Bình Luận (0)
Comment