Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 191

Sổ tay trùng sinh công lược [191]

Phần Ứng Nhàn (Thượng)

Chương 191: Ngày xưa có một hồng hồ. (hồ ly đỏ)

Trans: Meounonna

 

Khanh cảm thấy dạo gần đây mình hơi xui xẻo, quả thật là mọi chuyện không suôn sẻ.

Ra ngoài đến trà lâu uống trà nghe hát gặp hai con yêu đang đánh nhau, xui xẻo bị dính líu vào, vô duyên vô cớ đánh nhau một trận với người ta còn không đòi được tiền bồi thường; nghe nói rừng hoa ở Mộng Trạch vừa nuôi dưỡng được một đóa linh hoa ngàn năm có một nên đi tới đó ngắm hoa, kết quả vừa đi tới đó được thông báo là linh hoa đã tàn; dụng cụ bói toán mình yêu thích nhất bị bản thân bất cẩn làm hư; còn gặp phải thủy triều đêm trăm năm mới xuất hiện một lần, động phủ bị ngập phân nửa, chỉ đành tạm thời dọn tới động phủ còn trống của bạn tốt Er ở tạm; còn nữa, hắn bị người ta từ hôn rồi.

Là tộc hồng hồ giỏi bói toán, lại là một chi hậu duệ của Hồng Chủ, dẫu cho dòng họ của hắn chỉ còn lại một mình hắn, trong Mộng Trạch cũng có vài phần mặt mũi. Khi hắn còn nhỏ, lúc ba mẹ còn sống, hắn và Sở Lăng tộc bạch hồ đã được định sẵn hôn ước, khi ấy hắn và Sở Lăng còn nhỏ, sau khi được đính hôn, bao nhiêu năm nay mối quan hệ giữa hai người không tốt không xấu, cũng không qua lại với nhau.

Ai ngờ đột nhiên cô nương Sở Lăng kia tìm tới cửa, nói một trận tới tấp làm hắn không kịp vuốt mũi, cuối cùng bảo: “Ta đã có người thương rồi, ta muốn ở bên chàng ấy cả đời, hôn ước của chúng ta coi như bỏ, như vậy đi!”

Nàng ta hùng hổ nói xong liền đi, để lại một mình Khanh ngây người tại chỗ, hắn vừa mới ngủ trưa dậy, còn chưa kịp ngáp xong nữa. Đợi hắn chậm rãi bò dậy từ chiếc giường nhỏ làm từ bạch ngọc, chống trán bình tĩnh một hồi mới phản ứng lại là lúc nãy đã xảy ra chuyện gì. Hắn bị vị hôn thê từ hôn thẳng mặt rồi.

Chậc. Chuyện nào chuyện nấy đều không suôn sẻ. Khanh sờ cằm nhớ lại tiểu cô nương Sở Lăng kia lúc nãy đã nói thế nào.

“Tuy chúng ta đính hôn từ nhỏ, nhưng mà ta cảm thấy ngươi là kẻ phong lưu đa tình, gả cho ngươi nhất định sẽ rất mệt”—- Cái này, hắn phong lưu đa tình? Đúng là oan uổng người tốt, chẳng qua hắn có một đôi mắt đào hoa lại thích cười một tí thôi mà, hắn chưa bao giờ đi trêu hoa ghẹo cỏ, càng không ngắt hoa đi lừa gạt cô nương nhé, phong lưu ở đâu ra, rồi đa tình ở đâu ra.

“Còn nữa, ta không muốn gả cho một nam nhân xinh đẹp hơn ta gấp trăm lần, đối diện với gương mặt của ngươi, ta cảm thấy mình không còn thiết sống nữa.”—-Lớn lên xinh đẹp cũng là lỗi của hắn à? Hồng hồ (hồ ly đỏ) đều trông rất xinh đẹp, đặc biệt là nam tử càng rạng rỡ hơn, chẳng qua hắn chỉ nhỉnh hơn người ta một xíu thôi. Được rồi, hắn xinh đẹp vậy đó, đẹp chẳng lẽ cũng sai à? Nói lý lẽ đi trời.

“Khi ta ra khỏi Mộng Trạch đi ngao du đã tìm được người mình thật sự yêu thích, Quách Lang ôn tồn nhã nhặn, còn thông thạo thi thư, đời này của ta nhất định phải gả cho chàng ấy, về phần ngươi, không được ngăn cản ta!” —– Hoàn toàn không muốn ngăn cản nàng ta, người muốn ngăn cản nàng ta hơn cả ước chừng là cha mẹ huynh trưởng trong gia tộc của nàng ta kia kìa, dẫu sao nghe nàng ta nói như thế, hình như kẻ nàng ta thích là một nhân loại.

A, ấy thế mà thích nam tử nhân loại, nam tử nhân loại sao có thể sánh được với hắn, không phải hắn tự khen, luận về dung mạo, học thức, gia thế, tính cách, không có nam tử nhân loại nào có thể so sánh được với hắn, tiểu cô nương Sở Lăng kia chẳng lẽ là đầu óc hỏng rồi?

Khanh lại nghĩ, có lẽ nàng ta xem nhiều thoại bản hồ yêu và thư sinh được lưu truyền từ nhân giới vào quá. Dạo gần đây cũng không biết cơn gió không lành mạnh này từ đâu nổi lên, mấy thứ đó của nhân gian được mang vào Mộng Trạch, được rất nhiêu yêu tộc yêu thích.

Tiểu yêu quái vừa bước chân ra đời như Sở Lăng, đọc vài cuốn sách tiêu khiển chí quái của nhân loại, liền bắt đầu khao khát yêu đương với con người. Đợi mà xem đi, cuối cùng chắc chắn không cần đợi người nhà nàng ta ra tay, bản thân nàng ta đã chịu không nổi trước rồi.

Khanh lười biếng nằm lại trên giường nhỏ, chống đầu chơi đùa với hòn ngọc mình lúc nào cũng mang theo bên người. Nói tới thì một người bạn tốt tên Hoa của hắn cũng thích nhân loại, cực kì yêu thích, thậm chí còn mang đến chỗ lão tổ tông Hồng Chủ của hắn cộng mệnh. Nhưng mà tên Hoa kia nào giờ vẫn hành xử không theo lẽ thường, làm ra chuyện gì cũng không làm người ta kinh ngạc.

Còn cô nương mà người bạn tên Vị của hắn yêu thích, tuy lúc trước nàng ấy là nhân loại, nhưng bây giờ đã là quỷ tộc rồi, chuyện này cũng không vấn đề gì.

Kì lạ thay, ngày nay tại sao mọi người đều thích kiếm bạn đời ở nhân gian vậy nhỉ? Chẳng lẽ cảm giác bất đồng chủng tộc sẽ có một phong vị riêng?

Khanh đang ngẫm nghĩ, bỗng nhiên tay không nắm chắc, miếng ngọc hắn yêu thích nhất rơi xuống đất, vỡ nát.

Khanh: “…” Quả nhiên năm nay không thuận lợi.

Đáng tiếc hồng hồ giỏi bói toán nhưng không thể gieo quẻ cho mình, nếu không hắn nhất định sẽ xem cho mình một quẻ, xem thử có phải bản thân đã mạo phạm đại thần phương nào không. Có điều, không cần hắn bói, chỉ nhìn từ vận khí gần đây thôi, hắn đã biết bản thân chắc chắn có vấn đề.

“Chíp chíp chíp~” Một chú chim nhỏ màu trắng đột nhiên bay vào từ ngoài động phủ, vừa hay đậu trước mặt Khanh.

“Ể, là linh điểu của Dịch? Chẳng lẽ cậu ấy tìm mình có việc gì? Không lẽ cũng bảo mình tính nhân duyên cho à.” Khanh chống người dậy lẩm bẩm, hai chân trần giẫm lên guốc ngọc, tuỳ ý vén mái tóc đen rối bời, khoác áo ống tay rộng ngáp ngắn ngáp dài đi theo linh điểu ra ngoài động phủ.

Ra ngoài động phủ, Khanh nhìn thấy một con hươu trắng từ trên bầu trời đáp xuống, hươu trắng toàn thân đều là thanh khí, chân đạp áng mây, vừa nhìn là biết đến từ Trọng Minh Sơn Lâm. Chú chim nhỏ trắng như tuyết đậu trên sừng hươu, gõ vào một chiếc bình và bức thư treo trên sừng hươu.

Thân bình lấp lánh trơn bóng, mang theo hoạ tiết thiên nhiên, Khanh lấy bình xuống ngửi thử, hơi thất vọng than thở, “Ài, sao không phải là rượu chứ, đợt rượu lần trước được tặng đã uống hết rồi.” Than xong hắn mới mở bức thư kia ra xem.

Tờ giấy viết thư mang theo ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, vừa mở ra mùi thơm của trúc liền ập vào mũi, trong đó còn kẹp hai phiến lá trúc đường vân màu bạc. Phần đầu thư hỏi thăm hắn, câu cú từ ngữ cực kì nghiêm chỉnh, đọc là biết thư do Dịch viết. Con người của cậu ấy chính là như thế, một cậu chàng đứng đắng đến mức hơi tẻ nhạt.

Sau khi hỏi thăm xong, Dịch hơi lo lắng cho biết khi cậu ấy quan sát tinh tượng vào buổi tối, phát giác được người bạn là hắn sắp tới mọi sự có thể sẽ không được như ý lắm, cho nên đặc biệt gửi thư hỏi thăm, thuận tiện mang cho hắn một chai nước xua vận đen, bảo là có thể trừ khử xui xẻo, giúp cuộc sống hắn ổn hơn đôi chút.

Khanh cầm thư nghĩ, trong mấy người bạn, chỉ có Dịch là đáng tin nhất, tuy cả ngày ở trong Trọng Minh Sơn Lâm, nhưng chỉ cần bọn hắn có chuyện gì, Dịch nhất định sẽ gửi thư an ủi đồng thời hỏi thăm có cần giúp đỡ không. Nào có giống mấy tên vô lo vô nghĩ không có lương tâm khác, đôi khi Khanh cũng không biết vì sao cả đám bọn họ có thể tụ họp lại với nhau trở thành bạn tốt nữa.

“Tặng quà đáp lễ gì đây…” Khanh cầm bình nước khử vận xui quay về động phủ, lục tìm ra vài sợi dây đỏ, “Mấy sợi dây đỏ này lấy từ chỗ Nguyệt Tiểu Tiên, tuy hắn ta học nghệ không tinh, nhưng ít nhiều cũng có chút tác dụng, dứt khoát tặng cho Dịch vậy.”

Hắn gói mấy sợi dây đỏ lại, sau đó lưu loát phóng khoáng viết một phong thư cảm ơn, buộc trên sừng hươu để chúng mang về cho Dịch.

Đưa mắt nhìn theo hươu trắng rời đi, Khanh quay về động phủ uống nước khử vận xui, quả nhiên mấy ngày sau tất cả mọi thứ bình thường trở lại, không còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Tiếc là chẳng được bao lâu, hắn lại bắt đầu xui vẻo. Hồng hồ như hắn bẩm sinh đã có linh tính, tu hành khá dễ dàng, theo lý mà nói bây giờ hắn phải thuận lợi suôn sẻ mới phải, lôi kiếp ít nhất phải đợi đến trăm năm sau, nhưng ai biết được là chuyện gì, lôi kiếp của hắn đột nhiên đến sớm hơn.

“Chẳng lẽ bình thường mình xem bói cho người ta nhiều quá, tiết lộ thiên cơ nên gặp phải báo ứng?” Khanh lắc đầu than thở, nhìn động phủ thuộc về bạn tốt Er, lại nghĩ tới động phủ vẫn còn bị thuỷ triều đêm ngấm vào của mình. Lỡ như lôi kiếp đánh xuống, cho dù đánh vào động phủ nào hắn cũng đau lòng lắm, sau này còn phải trùng tu động phủ, phiền phức cực kì.

Chi bằng đi nơi khác trốn thử?

Thông thường gặp phải loại chuyện này, rất nhiều yêu quái sẽ đi tới nhân gian, chọn một gia đình nào đó phù hộ cho họ, đồng thời cũng mượn nhân khí áp chế lôi kiếp một tí. Phàm nhân bình thường, thiên lôi hoàn toàn sẽ không làm họ bị thương, nếu yêu quái như bọn hắn được chủ nhà cho phép đi vào nhà, thì có thể mượn một ít nhân khí.

Yêu quái như bọn hắn, nếu không có sự chuẩn bị gì, vậy lôi kiếp sẽ không quan tâm nhiều như vậy đâu, thích đánh thế nào thì đánh thế đó.

Đương nhiên xui xẻo nhất không phải yêu tộc, ma tộc quỷ tộc còn xui hơn yêu tộc của bọn hắn nhiều, lôi kiếp cứ lựa vào đầu mà đánh, nhất định phải đánh cho người ta thành heo quay mới thôi.

Nếu đã quyết định như thế, Khanh cũng không chần chừ nữa, để lại thư ở trước cửa động phủ, sau đó rời Mộng Trạch đi tới nhân giới. Nhân giới phồn hoa, trong lúc nhất thời Khanh vẫn chưa quyết định được mình sẽ đi đâu, nhưng mọi việc cứ trùng hợp thế đó, ngay khi hắn đang cân nhắc nên đi nơi nào, hắn phát hiện Sở Lăng cũng từ Mộng Trạch đi ra.

Vị hôn thê cũ thần thần bí bí, vừa nhìn là biết nàng ta lén trốn ra ngoài. Chẳng lẽ là muốn bỏ nhà đi theo tình nhân nam tử nhân loại kia của nàng ta? Khanh nổi hứng, dứt khoát ẩn giấu thân hình, chắp tay sau lưng theo đuôi Sở Lăng, muốn đi mở mang tầm mắt xem thử nam tử nhân loại nghe nói còn ưu tú hơn cả hắn kia.

Theo sau Sở Lăng, Khanh đi tới một cái sân. Hắn ngồi trên chạc cây, nhìn tiểu cô nương Sở Lăng bình thường ở Mộng Trạch hễ cái là bùng nổ trở nên nhu tình như nước, và một nam tử nhân loại miễn cưỡng có thể được xem là tuấn tú đẹp trai đang ôm ấp nhau, hai người cứ không ngừng gọi nhau là ‘Quách Lang’, ‘Lăng Nhi’ mãi.

Khanh không nhịn được vuốt cánh tay trong ống tay áo của mình, quả nhiên đã nổi một lớp da gà. Hắn suýt một tiếng như đau răng, cảm thấy cực kì chịu không nổi sự sến sẩm của hai người này.

Chẳng lẽ nam nữ trên thế gian đều dính lấy nhau như thế sao? Đổi thành hắn, hắn chịu không nổi đâu. Trong lúc nhất thời, ấy thế mà hắn hơi cảm thấy may mắn vì Sở Lăng đã huỷ hôn ước với mình, nếu không chỉ cần nghĩ tới hắn và Sở Lăng sẽ như thế này, hắn đã nhịn không được cảm thấy đau khổ ngàn lần, ruột gan xoắn hết lại với nhau.

Hỏi thế gian tình là chi, đúng là làm hắn không thể hiểu nổi, nhìn hai người này, dính nhau như sam chàng đút thiếp thiếp đút chàng, một quả trái cây thôi mà có thể ăn lâu như vậy, rốt cuộc có nghĩa lí gì? Khanh nhìn cả ngày trời, chỉ cảm thấy có lẽ bản thân rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ấy thế mà ở đây lãng phí thời gian.

Khanh không hiểu đôi tiểu uyên ương này lắm, dứt khoát hoá thành nam tử bình thường, đi tới tửu lâu của phàm nhân uống rượu.

Ba ngày trôi qua, Khanh định rời khỏi nơi này, đi tìm một hộ gia đình mà mình nhìn thuận mắt để tránh lôi kiếp, ai ngờ vào ngay lúc đó, hắn nhìn thấy vị ‘Quách Lang’, chính là người thân mật chàng chàng thiếp thiếp với Sở Lăng, và một cô nương đội mũ che mặt đứng ở dưới một gốc cây hoa lê, không biết đang nói gì.

Vốn dĩ Khanh định mặc kệ, nhưng đảo mắt một cái, hắn vẫn ẩn thân hình, đi tới gần hai người đó. Hắn đứng ở chỗ không xa đằng sau vị cô nương đội mũ che mặt, vừa hay nhìn thấy vị ‘Quách Lang’ kia mặt đầy ưu thương tự trách, nói với nữ tử trước mặt: “Nhàn Nhi, biểu ca có lỗi với muội, biểu ca có người trong lòng rồi, nên không thể cưới muội.”

Khanh ôm ngực dựa vào thân cây, nghe những lời này xong hơi hiểu ra, ồ, biểu ca biểu muội, phàm nhân thích định ra loại hôn nhân với họ hàng đằng ngoại nhất. Đang suy nghĩ, hắn nghe thấy cô nương kia mở miệng.

“Biểu ca không cần như thế, hôn ước chẳng qua chỉ là chuyện đùa giữa cha mẹ khi chúng ta còn nhỏ, hơn nữa với cơ thể này của muội, vẫn không nên làm dở lỡ biểu ca thì hơn, muội cũng không có tâm tư gả chồng, nay biểu ca tìm được người mình thương, muội thật sự vui thay cho biểu ca.” Giọng nói này bình thản như nước, thật ra cũng không được tính là quá hay, nhưng Khanh vừa nghe thấy âm thanh này liền cảm thấy mình như bị ai đó đập một quyền vào đầu, cả người không nhịn được giật bắn lên, bất giác đứng thẳng dậy.

Ở chỗ này của hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô nương kia, Khanh ngẩng đầu nhìn, cuối cùng nhún người nhảy lên cây hoa lê bên cạnh hai người họ.

Cành cây chịu đựng trọng lượng của hắn, hơi rủ xuống, đung đưa rụng vài cánh hoa, vừa hay ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió thổi qua, hoa lê đầu cành bỗng dưng rơi xuống lả tả.

Cô nương dưới cây dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên cây hoa lê.

Thoáng chốc ấy, Khanh nhìn thấy một đôi mắt cực kì xinh đẹp.

Cô nương kia ngẩng đầu, tấm vải mỏng nhẹ trên mũ che mặt bị gió thổi phất lên, lộ ra cặp mắt màu đen, trong đôi mắt kia phản ánh hoa lê trắng như tuyết, và cả hình bóng của Khanh trên cây lê.

Khanh đã dùng pháp thuật, phàm nhân bình thường không thể nhìn thấy hắn. Nhưng không biết vì sao, dẫu biết cô nương này không thể nhìn thấy mình, khi hắn đối diện với cặp mắt kia vẫn không tự giác căng thẳng một hồi.

Cô nương ấy nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Khanh nghe thấy nàng nói với tên họ Quách kia: “Biểu ca, hôm nay muội ra ngoài lâu rồi, bây giờ muội xin phép cáo từ.”

Hai người lại nói thêm vài câu, sau đó có hai thị nữ mang theo một chiếc kiệu nhỏ đến, mời cô nương ấy lên kiệu.

Khanh đứng ở trên cây hoa lê ôm ngực- nơi trái tim vẫn đang không ngừng loạn nhịp của mình, sững sờ trong giây lát, hắn nghĩ, chuyện này là thế nào đây? Dù lôi kiếp đánh lên người, hắn cũng không có loại cảm giác muốn bùng cháy như thế này, chỉ là bị cô nương ấy nhìn một cái thôi mà.

Khanh tặc lưỡi một tiếng, đuổi theo chiếc kiệu nhỏ kia. Tránh lôi kiếp gì đó, hắn cảm thấy nhà cô nương kia thích hợp lắm cơ.

Bình Luận (0)
Comment