Sổ tay trùng sinh công lược [190]
Phần Silvia (Hạ)
Chương 190: Đi theo hắn.
Trans: Meounonna
Danh tiếng tán tiên Thiện Thanh của sư môn Thanh Hải rất lớn, nhưng ông ấy rất khiêm tốn, hoặc nói cách khác ông chỉ chìm đắm vào tu hành, ngoài chuyện này ra không để ý thứ gì khác. Ông chưa từng xây dựng tông môn, chỉ sáng lập ra một động phủ, nhận bảy vị đệ tử thân truyền, và cả mười mấy vị đệ tử kí danh.
Vốn dĩ Hy không quá hiểu rõ về tu sĩ của môn phái Thanh Hải, nhưng nàng nghĩ tới yêu tu ngốc nghếch ngây thơ kia, không biết vì sao bèn đi tới Thanh Hải. Hy nghĩ mình phải đích thân điều tra xem lời của đối phương nói là thật hay giả.
Hơn nữa bây giờ nàng đã giết sạch kẻ thù rồi, vừa hay đang buồn chán, tìm chút chuyện làm cũng không phải không thể.
Động phủ tiên nhân của tán tiên Thiện Thanh ở phía đông của Thanh Hải, nằm trên một tiên đảo. Tiên đảo này được tán tiên Thiện Thanh tạo ra bằng pháp thuật, vì thế tên của nó được gọi là Đảo Thiện Thanh. Tiên đảo này quanh năm ẩn giấu trong sương mù dày đặc trên biển, người bình thường không thể phát hiện, dù là tu sĩ, vì kết giới bên ngoài đảo cũng rất khó tìm được cơ hội đi vào.
Hy không tìm cơ hội để đột phá mê chướng trên đảo, mà nàng dẫn dụ một hải quái ở trong Thanh Hải tới gần tiên đảo. Thật ra khoảng cách này cũng khá xa so với tiên đảo, cho dù làm ra chút động tĩnh gì, cũng không thể kinh động đến tu sĩ trên đảo gần đó.
Nhưng đương nhiên không phải nàng tùy tiện tìm thời gian và địa điểm, thời cơ này được xác định sau khi nàng âm thầm quan sát rất nhiều ngày. Nhị đệ tử Côn Tu của tán tu Thiện Thanh một lát sau sẽ đi ngang qua đây, tên Côn Tu này phong lưu thành thói, thích đùa bỡn nữ tu nhất, sau khi có được sự ái mộ và tình cảm của người ta bèn vứt bỏ người ta như chiếc giày rách, cứ làm thế không biết mệt mỏi. Hạng người này, đối với Hy là dạng dễ bỡn cợt nhất.
Tất cả diễn ra sau đó, như lẽ đương nhiên, lúc Côn Tu về đảo phát hiện một nữ tu mỹ mạo yếu ớt mảnh mai đang cố gắng giết hải quái ở gần đó, tuy đã chiến thắng, nhưng cơ thể bị thương nghiêm trọng, không thể rời khỏi Thanh Hải mênh mông này, thế là Côn Tu động lòng thèm muốn, giả vờ ra dáng quân tử tiến lên cứu nữ tu kia, mang về động phủ trên đảo dưỡng thương.
Nữ tu tự nhận mình tên Hy dáng vẻ lạnh lùng, hệt như băng tuyết trên trời, không thèm để ý gì tới Côn Tu, nhưng nàng càng như thế, Côn Tu lại càng mê đắm, càng ân cần với nàng hơn. Côn Tu mang Hy vào đảo, đương nhiên không muốn mấy vị huynh đệ của mình nhìn thấy, nhưng sao Hy có thể để gã ta được như ý, mấy lần cố ý tạo thời cơ, những người nên gặp trên đảo, nàng cũng đã gặp hết rồi.
Hy là ma tu, nhưng lại khác với ma tu bình thường, ngày nay rất nhiều ma tu đều do con người tu ma mà thành, còn Hy vốn dĩ đã có huyết mạch của ma tộc, nàng là con lai giữa nhân tộc và ma tộc, vì thế nên nàng mới có một đôi mắt xanh lục. Cũng vì cơ thể nàng có phân nửa dòng máu của ma tộc, nàng bẩm sinh đã biết cách làm thế nào để khơi gợi tranh chấp và mâu thuẫn, k*ch th*ch mặt tối trong nội tâm của con người, hơn nữa vô cùng yêu thích nhìn những người ôm suy nghĩ xấu xa trong lòng bị ác niệm của chính mình giày vò dằn vặt.
Sống ở trên đảo mới nửa tháng, Hy đã hiểu rõ mấy đệ tử của tán tiên Thiện Thanh rốt cuộc có tính cách như thế nào. Năng lực của đại đệ tử tầm thường lòng đố kị mạnh, nhị đệ tử phong lưu ngu xuẩn tam đệ tử ác độc tàn nhẫn, tứ đệ tử gian manh xảo trá, ngũ đệ tử tự đại tham lam, lục đệ tử nhu nhược vô năng, về phần thất đệ tử nhỏ nhất chính là vị Lan đạo hữu mà Hy quen biết.
Tán tiên Thiện Thanh này quả thực là người không có mắt nhìn, nhìn xem đồ đệ ông ấy thu nhận có dáng vẻ gì, cũng không biết làm sao ông ấy dạy ra được một đám môn đồ ngu xuẩn này nữa. Bao gồm tên đệ tử nhỏ nhất kia. Bị đám ngu xuẩn này ức h**p đến như vậy, không phải đồ ngu thì là gì.
Hy quen biết ngũ đệ tử Cư Hạ, lục đệ tử Thăng Đông ở trên đảo, nàng đối xử với Cư Hạ nhiệt tình thân thiết hơn người ‘cứu’ mình là Côn Tu rất nhiều, thường xuyên nhận lời mời của gã bàn luận đạo pháp.
Người này không phải do Hy chọn bừa, ngũ đệ tử Cư Hạ, có hiềm khích với nhị đệ tử Côn Tu đã lâu, hai người này một kẻ thì phong lưu khoác lác, người gã ta đã nhìn trúng tuyệt đối không cho phép người khác đến giành, một người tự đại ngông cuồng, hoàn toàn không biết nhân nhượng là gì, nếu như thế, thái độ của Hy sẽ làm cho xung đột giữa hai người càng thêm nghiêm trọng.
Về phần lục đệ tử Thăng Đông nhu nhược nhất, sở dĩ Hy có cái nhìn khác về hắn ta, đương nhiên là vì nàng phát hiện đệ tử thân truyền của tán tu ấy thế mà đã rơi vào đạo ma tu, chuyện này thú vị quá, một ma tu ẩn náu trong Thanh Hải, còn phải chịu đựng sự đánh mắng quát nạt của các sư huynh, hơ, nếu hắn ta không hận, thì vì sao lại rơi vào đạo ma tu?
Nếu đã trở thành ma tu, vậy chứng tỏ trong lòng hắn ta đã nảy sinh ác niệm, tiếp sau đó chỉ thiếu một thời cơ để bộc phát. Trong mắt của Hy, nhất môn Thanh Hải này như thể một chiếc thuyền lớn đã lung lay sắp chìm, lỗ hổng nhiều vô số kể, chỉ cần một con sóng lớn ập tới, cả con thuyền này sẽ chìm xuống đáy biển.
Thú vi, vô cùng thú vị.
Ngoài việc thưởng thức minh tranh ám đấu của mấy vị sư huynh đệ với nhau, lựa thời cơ thích hợp thêm dầu vào lửa, nhằm k*ch th*ch mâu thuẫn giữa họ, Hy còn nghe ngóng không ít chuyện của Lan.
Vị đệ tử nhỏ nhất của tán tu Thiện Thanh trong sự miêu tả của mấy vị sư huynh đệ của hắn, đều là ‘Không tôn trọng sư huynh, trong mắt không có ai khác, cao ngạo ngang ngược, ỷ thế h**p người.’ Buồn cười là, trong miệng của kẻ hầu người hạ trên đảo, thất đệ tử Lan lại là người hiền hòa dễ nói chuyện nhất trong đám đệ tử trên đảo.
Tuy thường hay lạnh mặt, trông có vẻ u ám âm trầm, nhưng so với sư huynh cười hi ha, hắn sẽ không tùy tiện xử phạt tiểu đệ tử trên đảo, cũng sẽ không ức h**p chèn ép người khác, ngoài trừ hơi quái dị âm trầm, thì hắn không hề làm cho người ta chán ghét, hơn nữa hắn còn là vị đệ tử được tán tiên Thiện Thanh yêu thích nhất, ai nấy đều cảm thấy hắn sẽ trở thành động chủ tiếp theo của đảo Thiện Thanh, nhưng ai ngờ tán tiên Thiện Thanh đột nhiên qua đời, còn mấy vị sư huynh của hắn thì liên thủ muốn trừ khử hắn cho thống khoái.
“Lúc đó Lan sư huynh bị mấy vị kia hợp sức phục kích trong nghi thức đưa tiễn của động chủ, do chịu tấn công bất ngờ nên bị trọng thương, nhưng năng lực của huynh ấy vượt xa các vị sư huynh, cho nên cuối cùng vẫn bỏ trốn được, sau đó mấy vị trên đảo vẫn luôn lan truyền tin đồn ra ngoài, nói Lan sư huynh giết thầy đào tẩu, đến nay các tông môn động phủ ở gần Thanh Hải cũng đều biết cả rồi… Đúng là đáng giận, cũng không biết bây giờ Lan sư huynh thế nào rồi, thật sự hy vọng huynh ấy không sao.”
Tiểu đồng nói những lời này có vẻ mặt tức giận phẫn nộ, nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm lắng nghe của vị nữ tu xinh đẹp trước mặt, y lại không nhịn được hai má đỏ bừng, hơi ngại ngùng nói: “Thật sự xin lỗi vì đã để cô nghe ta oán trách những lời này, ta thật sự tức lắm, những người khác sợ hãi mấy người đó, đều không dám nói xấu gì về bọn họ, không có ai giúp Lan sư huynh, những lời này tôi cũng không thể nói cho họ nghe.”
“Không sao, nghe cậu nói như thế, ta cũng hơi có chút tò mò về vị Lan sư huynh trong miệng của cậu.” Hy vừa nói như thế, tiểu đồng lập tức như được cổ vũ, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chuyện liên quan đến Lan sư huynh.
“Mấy năm trước khi ta vừa đến đây, vì đắc tội với tam sư huynh Đại Chu, suýt chút nữa bị đánh chết, là Lan sư huynh vừa hay bắt gặp cứu ta, vốn nơi này của huynh ấy không cần tiểu đồng hầu hạ, nhưng sau đó huynh ấy biết ta thường hay bị người ta bắt nạt, bèn gọi ta cách mấy hôm lại đến đây quét dọn đình viện, như thế thì những kẻ hầu khác cũng không dám ức h**p ta nữa.”
“Còn nữa, Lan sư huynh cực kì lợi hại! Mỗi lần động chủ Thiện Thanh khảo hạch đệ tử, chỉ có Lan sư huynh có thể làm động chủ hài lòng, động chủ thường hay khen Lan sư huynh sáng suốt thấu đáo, nói Lan sư huynh không chỉ ngộ tính linh tính mà cả tài năng và chăm chỉ cũng vượt xa các đệ tử khác hàng trăm lần!”
Tiểu đồng còn không ngừng liệt kê các điểm tốt của Lan sư huynh, Hy vừa nghe mà vừa thở dài trong lòng. Có lẽ tán tiên Thiện Thanh là một người lợi hại, nhưng cũng thật sự quá đơn thuần, có lẽ vì khi đến tu vi như ông ấy, ông hoàn toàn không cần để ý tới tâm tư nhỏ của các đệ tử nữa, cho nên ông không biết sự thiên vị tán thưởng của bản thân dành cho tiểu đệ tử mình yêu thương nhất đã gây ra rất nhiều thù hận và đố kị.
Còn Lan… không nói thì thôi, Hy cảm thấy yêu tu dễ lừa như thế trên thế gian này cũng hiếm có lắm, nếu không phải mấy năm nay hắn đều ở trên đảo, cực kì ít ra ngoài, trên người lại có tu vi cao cường đến thế, chắc chắn đã sớm bị người ta lừa giết rồi.
Nghe xong một đống ‘Lan sư huynh’ thế này thế kia, Hy dần dần đi về phía chỗ ở tạm của mình. Nếu nàng muốn biết gì đó, không cần hỏi, chỉ cần hơi dẫn dắt một tí, đối phương sẽ bất giác chủ động nói ra điều nàng muốn biết, cho dù sau khi mọi chuyện đã xảy ra, họ suy nghĩ lại, những người đó cũng sẽ cảm thấy là do bản thân họ muốn nói, còn nàng chẳng qua chỉ là người lắng nghe tốt nhất mà thôi.
Hy suy nghĩ, những chuyện Lan đã từng nói chắc hẳn là không sai, nếu đã như thế, niệm tình hắn lại giúp nàng thêm một lần, nàng sẽ tặng cho hắn một món quà nhỏ vậy.
Thế là chẳng được bao lâu, Lan còn đang ở khu chợ trao đổi La Sát nghe thấy sư môn của mình xảy ra hai chuyện, một là nhị sư huynh Côn Tu và ngũ sư huynh Cư Hạ vì tranh đoạt một nữ tu, mà vung tay đánh nhau dữ dội, kết quả cuối cùng lưỡng bại câu thương, một người mất sạch tu vi không thể tu hành được nữa, một người biến thành phế nhân thần trí rối loạn.
Hai là lục sư huynh Thăng Đông của hắn rơi vào đạo ma tu, phản bội sư môn, đồng thời trước khi rời đi còn đả thương mấy vị sư huynh, cướp đi bảo ấn khuy thiên (nhìn trộm trời) linh khí trấn thủ sư môn. Nay nhất môn Thanh Hải lâm vào nội loạn, nguyên khí đại thương, có lẽ không tài nào dễ dàng khôi phục lại sự hưng thịnh lúc trước, chỉ đành chìm vào kết cục suy tàn.
Như thế, nhất môn Thanh Hải cũng không còn thời gian đi truy xét tung tích của Lan nữa.
Khi Lan biết được tin tức này, trong lòng có suy nghĩ hơi kì lạ, nhưng ngay sau đó hắn đã đè suy nghĩ viễn vông này xuống. Sao có thể là nàng được, rõ ràng nàng chỉ lợi dụng hắn thôi, sao có thể cố ý đi Thanh Hải tìm hắn, còn làm những chuyện đó nữa.
Lan có khí tức u ám lạnh lùng, tuy đi tới đi lui trong khu chợ trao đổi La Sát có rất nhiều ma tu, toàn thân khoác áo choàng đen cũng không hề thu hút sự chú ý của người khác.
Khu chợ trao đổi La Sát nằm ở phía tây của Côn Luân, là nơi giao nhau giữa nhân tộc và quỷ tộc, đi vào sâu hơn, sẽ đến địa bàn của ma tộc, đa phần ma tu sẽ chiếm giữ cư trú ở nơi này, còn địa cung ở nơi sâu thẳm hơn là nơi sinh sống của ma tộc. Dẫu cho ở trong khu chợ trao đổi, thi thoảng cũng có thể nhìn thấy một ma tộc có màu mắt khác thường. Ở đây không chỉ có ma tộc nhân tộc, còn có yêu tộc quỷ tộc linh tộc vu tộc thậm chí tiên tộc, vàng thau lẫn lộn, cho dù người đi lại trên đường là ai, đều không thể thu hút sự chú ý của người khác.
Vì vàng thau lẫn lộn người tốt người xấu đủ cả, nên các loại chuyện ‘ngoài ý muốn’ xảy ra ở chỗ này cũng rất nhiều, các con ngõ nhỏ âm u đều tản mát mùi hôi của thi thể và máu tanh.
Đây là lần đầu tiên Lan đến đây, sở dĩ hắn ở đây là vì truy xét theo sự tích ‘Ma tu mắt xanh lục’. Hắn đã biết Hy chính là ma tu mắt xanh. Nhưng ngoài điều này ra, hắn không biết gì cả. Hắn vốn không nên để ý tới chuyện này, nhưng không biết vì sao không tài nào quên được, thế là hắn thuận theo tiếng lòng đến nơi này.
Chung quy vẫn phải gặp lại nàng lần nữa, Lan đã suy nghĩ như thế. Lúc đầu khi ở sơn động, hắn đã từng hứa đợi sau khi làm xong chuyện của mình, sẽ đi tìm nàng, sau đó sẽ làm một chuyện cho nàng xem như báo đáp. Tuy nàng đã lừa mình, nhưng cũng thật sự đã giúp mình, nếu đã như thế, hắn không thể nói mà không giữ lời.
Đợi làm xong chuyện này, hai người đã hoàn toàn không nợ gì nhau, có lẽ nàng cũng không hy vọng mình tiếp tục đeo bám. Lan đến đây, nhưng mãi vẫn không thể tìm được tung tích của Hy.
Về chuyện của ma tu mắt xanh, Lan một đường nghe ngóng, chuyện nghe được toàn là nàng tàn ác bạo lực như thế nào, đã giết bao nhiêu nam tử phàm nhân, tu sĩ và ma tu, nhưng không ai biết vì sao nàng giết những người đó, thậm chí có nhiều người miêu tả sự tích nàng hung tàn thế nào thật sinh động cũng hoàn toàn không biết ma tu mắt xanh trong miệng bọn họ thật ra là một nữ tử.
Lan không hề thất vọng, hắn một mực đi sâu vào trong khu chợ trao đổi La Sát. Nghe nói ma tu mắt xanh đến từ nơi rất xa xôi, hắn muốn tìm thêm nhiều thông tin nữa.
Có lẽ vì sự cố chấp của hắn, hoặc có lẽ vì lá bùa hộ mệnh bạn hắn tặng đã làm cho vận khí của hắn tốt hơn, trong lúc vô tình Lan biết được một số chuyện xa xưa liên quan đến ma tu mắt xanh, nghe nói nàng đến từ một thành trì nhỏ ở dưới vực Việt Uyên. Cho nên hắn đã đi tới toà thành nhỏ đó.
Kết quả đi đến nơi, Lan nhìn thấy một khung cảnh hoang tàn, nơi này từ lâu đã không còn bóng người, kiến trúc tinh mỹ lúc trước đã đổ nát đứng lặng ở đó, cát vàng mênh mông gần như vùi lấp cả phân nửa toà thành nhỏ.
Trong thành đã không còn ai hết, Lan đi trong toà thành trống trải, phát hiện trên những cây cột ven đường treo rất nhiều thi thể, đếm sơ qua có tới mười mấy bộ thi thể, đều đã biến thành bộ xương.
Khi hắn đi đến trong một cái sân viện lớn, hắn phát hiện trong viện ấy thế mà có vô số bia mộ, các bia mộ lớn nhỏ không đều nằm san sát nhau, trên bia mộ không có tên, nhưng xung quanh các bia mộ đó có trồng hoa ma la màu tím đen.
Những cây hoa ma la này không có lá, cắm rễ ở trong nền đất cằn cỗi, nở rộ một cách diêm dúa lẳng lơ, trong toà thành trống trải lặng ngắt như tờ trông vô cùng quỷ dị.
Lan đi xung quanh những bia mộ đó một vòng, ở một góc hẻo lánh hắn phát hiện một bia mộ vẫn chưa được lấp lại. Ngôi mộ đó trống rỗng, chỉ có ngôi mộ đó còn trống thôi.
Không biết xuất phát từ tâm tình gì, Lan ở lại đây vài ngày. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi nơi này, lần nữa khởi hành đi tìm vết tích của người đó, hắn đã bất ngờ gặp lại người mà mình muốn tìm trong khu rừng bia mộ trồng đầy hoa ma la đang nở rộ.
Nàng v**t v* những ngôi mộ lạnh băng ấy, thấp giọng thủ thỉ gì với chúng, giọng điệu vô cùng dịu dàng. Khi nàng phát giác được sự hiện diện của hắn, khi xoay đầu bắt gặp hắn, Lan thật sự nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong mắt nàng.
Sau đó hắn nghe nàng cười nói một câu: “Đúng là lần nào chàng cũng xuất hiện vào lúc ta hoàn toàn không ngờ tới.”
“Sao chàng lại ở đây? Chắc không phải đến tìm ta đâu nhỉ.” Hy mỉm cười nói.
Lan nhìn chăm chú vào đôi mắt không hề nguỵ trang và gương mặt hơi xa lạ của nàng, bảo: “Không phải, ta đến để báo ân. Khi đó ta đã từng nói, đợi ta làm xong việc của mình sẽ báo đáp cho nàng, cho nên nàng có thể yêu cầu ta làm một việc cho mình.”
Hy không ngờ hắn sẽ nói như vậy, lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhanh chóng kiềm lại, đỡ trán bật cười vui vẻ, “Con người của chàng thật là… người có thể khiến ta kinh ngạc liên tiếp không nhiều đâu nhé. À không, chỉ có chàng làm được thôi.”
Nàng vừa nói vừa đi về phía của Lan, “Cho dù ta lừa gạt chàng, chàng vẫn muốn báo đáp ta ư?”
Lan không có biểu cảm gì, mặt mày lạnh lùng gật đầu. Hy đi đến trước mặt hắn, đột nhiên sáp tới gần, dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào trong mắt hắn.
Lan không nhìn nàng, xoay đầu nhìn những bia mộ kia. Hy buông tay ra, cười nhẹ một tiếng. “Thật sự thích ta như vậy à? Thích đến mức không tiếc chạy tới chỗ thế này để tìm ta? Muốn biết chỗ này, không phải là chuyện đơn giản, dẫu sao người biết ta xuất thân từ nơi này, đúng là cực kì hiếm hoi.”
“Những ngôi mộ ở đây, đã chôn cất những ai?” Đột nhiên Lan hỏi.
Hy thuận theo ánh mắt của hắn nhìn những ngôi mộ kia, giọng nói vẫn mang theo ý cười như cũ, “Đây rõ ràng là bí mật của ta, chàng cảm thấy ta sẽ tuỳ tiện nói cho chàng biết à?”
Lan lại im lặng. Hy cười cười đi về phía trước, Lan đi theo phía sau nàng, nhìn nàng đi đến phía trước ngôi mộ còn trống ở trong góc kia, nhảy lên trên mộ ngồi xuống.
“Ngôi mộ này là ta chuẩn bị cho mình, nếu có một ngày ta chết đi, ta muốn được chôn ở đây. Chàng muốn ta đưa ra một yêu cầu, vậy ta nhờ cậy chàng việc này nhé. Khi ta qua đời, hãy thu dọn thi thể giúp ta, chôn ta ở chỗ này.”
“Cho nên để trao đổi, ta có thể giải đáp nghi vấn cho chàng.” Hy dang tay, chỉ vào đống bia mộ chi chít kia, “Những người được chôn trong các ngôi mộ kia đều là người thân của ta.”
“Lan, chàng biết trong toà thành này, lúc trước có bao nhiêu hắc lâu không? Ừm, hoặc ta nên hỏi chàng, chàng biết hắc lâu là gì không?” Hy không chờ hắn trả lời, đã tự mình giải thích bảo: “Chính là toà nhà buôn bán người. Rất nhiều đứa trẻ từ nhỏ bị bán vào đây, một số là bị người thân bán vào, một số thì bị bắt vào đây, ở chỗ này, đám trẻ con kia cũng phải chia thành mấy cấp bậc, có một số được nuôi dưỡng để làm lô đỉnh, bán cho đám tu sĩ bồi bổ, một số thì để làm nguyên liệu, bán cho đám quỷ tu tà tu chế tạo phù khí, một số thì để làm thức ăn, bán cho đám ma tu và quỷ tộc ăn thịt, và đủ loại công dụng khác.”
“Ta là hỗn huyết giữa nhân tộc và ma tộc, bị bán vào đây với em gái. Ở nơi này ta đã quen biết được rất nhiều tỉ muội, ta còn nhớ có một đại tỉ tỉ, tỉ ấy chăm sóc chu đáo cho bọn ta lắm. Sau đó, nàng bị một tu sĩ hút khô đến chết rành rành trước mặt ta, mà tu sĩ đó chính là một vị trưởng lão của Bích Hải Tông, đức cao vọng trọng, ai ngờ trong bóng tối ông ta lại tồi tệ như thế chứ nhỉ?”
“Đại tỉ tỉ này chết rồi, còn có rất nhiều tỉ tỉ khác, các tỉ ấy chăm sóc cho đám muội muội tuổi nhỏ hơn như bọn ta, sau đó từng người một chết đi, sau này người chết ngày một nhiều, lại có nhiều người hơn bị bán vào chỗ này, tiếp đó đến lượt ta và em gái. Em gái ta chết rồi, nhưng vận khí ta rất tốt, ta bị một ma tu nhìn trúng mua về làm nô bộc, ta làm thí luyện phẩm (công cụ tu luyện thử nghiệm) cho bà ta, tuy rất đau đớn, nhưng cuối cùng vẫn sống sót được.”
Nghe tới đây, Lan cau mày, ánh mắt nhìn Hy ngây ngẩn, “Nàng…”
Trên mặt Hy không có biểu cảm gì khác, thậm chí còn tươi cười nhìn hắn, “Sau đó ta dùng thời gian hai mươi năm, g**t ch*t ma tu kia, có được tất cả của bà ta, bao gồm cả tu vi. Tiếp đó, ta quay về nơi này, làm bia mộ cho tất cả tỉ muội ở đây.”
“Ta tốn năm năm, dưới sự phối hợp của các tỉ muội, mới có thể biến nơi này thành một toà thành trống. Kẻ đã từng bức hại bọn ta, ta đem từng người bọn chúng treo trên cây cột thật cao, về phần đám trẻ con kia, người chịu rời đi đã đi rồi, người không chịu đi thì đều ngủ lại nơi này, còn những kẻ đã từng hại chết tỉ muội của ta mà ta vẫn còn nhớ tên, đã bị ta giết sạch tất cả.”
“A—– Đây đúng là một cuộc báo thù dài đăng đẵng, may mà cuối cùng ta đã kết thúc được thù hận của các tỉ muội.” Hy ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, sau đó ngã đầu về sau, rơi vào trong hố mộ trống trải.
Nàng tự lẩm bẩm: “Cả đời này của ta đều đang báo thù cho mọi người, kết quả bây giờ cũng không biết bản thân còn muốn làm gì nữa, nói không chừng ở đây ngủ một giấc dài với mọi người cũng không tồi.”
Nàng nhắm mắt lại, đặt tay trước ngực, vẻ mặt thanh thản, dáng vẻ chuẩn bị ngủ vùi không tỉnh lại nữa.
Qua một lát sau, Hy cảm thấy mình được người ta bế lên từ hố mộ. Nàng mở mắt ra, nhìn các ngôi mộ càng ngày càng cách xa mình, trước tiên vẫy tay chào chúng, sau đó mới nhìn về phía gương mặt tuấn mĩ căng thẳng kia, buồn cười hỏi hắn, “Chàng muốn mang ta đi đâu?”
“Nàng muốn đến Mộng Trạch không?” Lan nhìn về phía trước hỏi.
“Mộng Trạch? Nơi cư trú của yêu quái trong truyền thuyết? Chẳng phải nói là không phải yêu tộc thì không dễ tiến vào sao? Chàng mang ta đi như vậy, thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
“Vậy thì ta thật sự hứng thú lắm.” Hy cười híp mắt sờ cằm, được người ta bế đi cũng không vùng vẫy, ngược lại còn vô cùng thích ý híp mắt lại.
Họ đi ra khỏi toà thành đó, đột nhiên Lan lại mở miệng, hắn nói: “Yêu cầu đó, ta hứa với nàng. Đợi nàng chết rồi, ta sẽ đích thân mang nàng đến đây mai táng. Nhưng bây giờ thì không được.”
“Vậy thì đa tạ chàng nhé, chàng đúng là một yêu tộc tốt, ta cảm thấy hình như mình sắp thích chàng rồi á.”
“…”
“Ài, Lan đạo hữu đừng kích động, chàng phải ôm ta vững vào, làm ta ngã là ta sẽ ghi thù đấy nhé.”
“… Ta muốn hỏi nàng một chuyện, chuyện xảy ra dạo gần đây ở sư môn của ta, có phải liên quan đến nàng không?”
“Chàng đang nói gì đó, sao ta nghe không hiểu?”
“…”
“Được rồi, là ta làm.”
“…”
“Ta thừa nhận rồi, cũng không thấy chàng vui, cũng chẳng thấy chàng tức giận, con người của chàng cũng thật thú vị, xem ra sau này ta sẽ không buồn chán đâu~ Ờm, đúng rồi, tên của ta thật ra không phải là Hy, mà là Silvia, đây là tên do mẫu thân ma tộc của ta đặt, tuy ta không thích gì mấy, nhưng đó là tên thật của ta, ta tạm nói cho chàng vậy.”
“… Silvia.”
“Ha ha ha~ Đỏ mặt gì chứ, chàng đỏ mặt như vậy, muốn phỏng tay rồi này~”