Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 189

Sổ tay trùng sinh công lược [189]

Phần Silvia (Trung)

Chương 189: Nàng đang lừa ta.

Trans: Meounonna

 

“Lan đạo hữu, thế nào, đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nam tử vẫn khoác áo choàng đen thấy Hy ngồi ở trước người, hơi không tự nhiên dời tầm mắt.

Hy ở đối diện dường như không ý thức được điểm này, vẫn cười dịu dàng thân thiết, “Chỗ của ta mới có được một ít đan dược trị thương, chắc là sẽ có lợi cho chàng.”

Nàng đem hai bình đan dược đặt ở trước mặt Lan. Lan không lấy, ngược lại cau mày, trông dáng vẻ hơi lạnh lùng nghiêm nghị.

“Chúng ta bèo nước gặp nhau, nàng không nên đối xử với ta tốt như vậy.”

Hy nghe thế bật cười, “Nhưng ta sẵn lòng đối xử tốt với chàng như thế.”

Lan nhanh chóng nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Trên thế gian này có rất nhiều người tâm địa độc ác, nàng như thế rất dễ bị lừa, sau này nàng đừng lơ là mất cảnh giác với người mình không quen biết như thế.”

Hy nghe những lời này xong chỉ cười nhẹ, còn trong lòng lại hết sức buồn cười thầm nghĩ, đúng là thế gian này có rất nhiều tên xấu xa tri nhân tri diện bất tri tâm, tiếp xúc với người khác vẫn nên có lòng phòng bị và cẩn thận thì hơn. Đáng tiếc, Lan đạo hữu, chính bản thân hắn cũng không hiểu đạo lý này.

Mấy hôm nay nàng giấu vị Lan đạo hữu này ở khe núi, bố trí trận pháp để hắn ở đây nghỉ dưỡng, bản thân thì tiếp tục đi khắp nơi ở gần khu Ngọc Ninh. Quả nhiên đám đệ tử Thanh Vân Tông đang tìm kiếm tung tích của ma tu mắt xanh ở gần đây, Hy còn đang cùng vài tên đệ tử Thanh Vân Tông gặp mặt hôm đó cùng nhau tìm kiếm ma tu mắt xanh, biết được không ít tin tức từ trong miệng của họ.

Mấy tu sĩ Bích Hải Tông lúc trước một đường đuổi theo nàng từ Côn Luân, làm nàng không thể không thay đổi thành một dáng vẻ khác để đến Ngọc Ninh, hôm nay cũng đã truy đuổi đến Ngọc Ninh. Nay khắp nơi ở gần Ngọc Ninh đều là các tu sĩ đang truy xét ma tu mắt xanh, vì Lan xuất hiện, thân phận của Hy hoàn toàn không bị nghi ngờ, ai nấy đều tin nàng là đệ tử tán tu lánh đời, đợi sau khi nàng thể hiện ra tay cứu một người bị thương một phen, thế là nàng vô cùng tự nhiên trở thành bạn đồng hành của mấy đệ tử Thanh Vân Tông kia.

Vì có tầng quan hệ này, mấy tu sĩ Bích Hải Tông lúc trước truy sát nàng, khi lần nữa nhìn thấy nàng đang ở cùng một chỗ với đệ tử Thanh Vân Tông, hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì cả.

Tầm mắt của họ đã hoàn toàn bị dịch chuyển rồi.

Để có thể nhanh chóng thoát thân, đương nhiên Hy mong rằng vị Lan đạo hữu này có thể sớm ngày khôi phục, chỉ cần hắn khôi phục, vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ dẫn tới kết cục bị đám tu sĩ truy đuổi bỏ chạy, nàng đương nhiên có thể thừa cơ thoát thân, hoặc là, nàng còn có thể mượn cơ hội này tiến vào Thanh Vân Tông.

Nếu như có thể tiến vào Thanh Vân Tông, việc nàng muốn giết người đó đương nhiên sẽ thuận tiện hơn nhiều, cũng không cần giống như lúc giết trưởng lão Bích Hải Tông khi trước, gây ra nhiều phiền toái như thế, còn suýt chút nữa bị bại lộ hình dáng của mình.

Trong lòng Hy thầm tính toán, trên mặt vẫn là vẻ thuần khiết tự nhiên, “Đa tạ Lan đạo hữu lo lắng cho ta, nếu Lan đạo hữu biết nói những lời này, đã nói rõ Lan đạo hữu không phải là một người xấu, hơn nữa cũng không phải ai, ta cũng đối xử như vậy, thật sự là vì ta có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu với Lan đạo hữu, không cầm lòng được khi nhìn Lan đạo hữu bị vây công nên mới ra tay giúp đỡ.”

Nàng nói những lời này, tám phần là giả, nhưng Lan đạo hữu- trông có vẻ rất xấu xa nhưng thật ra rất ngơ- ở đối diện lại cảm động, hắn hơi do dự bảo: “Ta cũng, có cảm giác quen thuộc với nàng.”

Hy: “…” Nàng che miệng ho một tiếng bảo: “Nói không chừng chúng ta thật sự có duyên phận đó, nếu đã có duyên như thế, Lan đạo hữu có thể nói cho ta biết, vì sao chàng không thể nói ra thân phận thật sự của mình không? Nếu nói ra thân phận thực sự rồi, đám người đó biết chàng không phải là ma tu mắt xanh cũng sẽ không đuổi theo chàng nữa.”

Lan do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Vì ta là yêu, là yêu tộc vũ nha (quạ mưa) trong Mộng Trạch. Lúc nhỏ ta bái sư ở môn hạ tán tiên Thiện Thanh ở Thanh Hải, dạo gần đây ta đào tẩu trốn khỏi sư môn…”

Hy: “…” Ấy thế mà thật sự nói ra thân phận của mình một cách đơn giản như vậy, thành thật thế này, nàng có chút không nhẫn tâm lừa hắn.

Nếu đã nói ra miệng, thì chuyện ở phía sau đơn giản hơn rất nhiều, Lan kể hết những việc mình từng gặp phải trên đường đi, “Khoảng thời gian trước không biết vì sao sư phụ ta bị thương nghiêm trọng, thần hồn tiêu tán giữa trời đất, trước khi chết ông ấy từng phó thác cho ta một món đồ, nhờ ta đưa đến một nơi. Nhưng mà vài vị sư huynh tham lam bảo vật, muốn có được vật đó từ trong tay ta, bèn vu khống là ta hại chết sư phụ, nay nhất môn Thanh Hải đều đang truy lùng tung tích của ta. Nếu ta nói ra thân phận thật sự, đám người đó chắc chắn sẽ nhanh chón tìm thấy ta.”

Đều là người bị bị người ta truy sát, một đường ung dung chưa từng bị thương, còn chơi chiêu làm cho đám truy binh quay mòng mòng- Hy, vô cùng thương tiếc nhìn yêu tu thực lực không yếu nhưng ngây thơ đến mức đáng thương trước mặt, dịu dàng hỏi han: “Vậy sau này chàng dự tính như thế nào?”

Lan cũng không che giấu bảo: “Ta muốn đi Mộng Trạch, ta có vài người bạn ở đó, ta muốn nhờ họ giúp ta, tìm được người mà sư phụ ta muốn tìm, sau đó đưa đồ vào tay của đối phương, hoàn thành di nguyện của sư phụ.” Hắn khựng lại một chút rồi nhìn về phía Hy, thận trọng nói: “Ân tình hôm nay, sau này ta nhất định sẽ báo đáp, đợi làm xong chuyện này, bất kể nàng muốn ta làm điều gì cho nàng, ta đều sẽ không từ chối.”

Hy hiếm khi tò mò một lần, nhưng không hề định sau này lại chơi hắn một vố, vì thế bảo: “Báo đáp thì thôi không cần đâu, con đường phía trước của bản thân chàng cũng gian khổ nguy nan, cần phải cẩn thận nhé.”

Sau cuộc trò chuyện hôm nay, Hy cảm thấy hình như Lan đạo hữu nhìn trúng nàng rồi. Khi nàng giúp hắn xem vết thương, ánh mắt của Lan nhất định sẽ trốn tránh, bình thường chắc chắn sẽ không đến gần nàng, khi đối diện với nàng thì căng thẳng và gò bó, đủ loại phản ứng trong khoảng thời gian này, nếu không phải nàng đã nhìn thấu hết thói đời trên thế gian nên hiểu được tâm tư của hắn, thì còn tưởng hắn chán ghét mình nên mới không muốn đến gần nàng.

Ban ngày Hy sẽ ở cùng với đám đệ tử Thanh Vân Tông, sư huynh Thanh Vân Tông kia đối xử với nàng ân cần vô cùng, vừa tặng đồ, vừa mời nàng đi du ngoạn cùng hắn ta, còn mời nàng cùng nhau đàm luận thuật pháp, đây mới là tình huống một tu sĩ bình thường theo đuổi người trong lòng chứ. Kết quả đến chỗ của Lan, hắn hận không thể trốn nàng thật xa.

Hy thầm nghĩ, đây là yêu tu kì quặc gì thế, chẳng lẽ là sư phụ của hắn đã dạy hắn thành ra dáng vẻ bảo thủ cứng nhắc như thế này.

Đúng vậy, Hy đã từng nghe nói về tán tiên Thiện Thanh ở Thanh Hải. Vì nàng muốn tìm người để báo thù, mà kẻ thù của nàng lại phân tán ở khắp các tông môn, cho nên nàng phải hao tốn tâm sức thăm dò tình hình các tông môn ngày nay một phen, nhất môn Thanh Hải tuy nàng không hiểu rõ lắm, nhưng điều cần biết nàng đã biết hết. Nghe nói tán tiên Thiện Thanh là một vị cố chấp cứng đầu nhất trong số các vị tán tiên nhân loại, hơn nữa ông ấy cũng là vị tán tiên duy nhất chưa từng có hồng nhan tri kỉ.

Một sư phụ như thế, khó trách sẽ có một đồ đệ như thế này.

Hy càng nghĩ càng cảm thấy yêu tộc này thật đáng thương, sau đó nàng rất tận tâm chăm sóc hắn vài ngày, xem như là sự bù đắp vì lúc trước nàng đã lừa gạt hắn.

Không được bao lâu, thương thế của Lan hơi có chút khởi sắc, quả nhiên hắn rời đi, nói là không muốn liên luỵ tới nàng, âm thầm rời đi ngay trong đêm. Hắn hoàn toàn không ngờ tới bên ngoài ấy thế mà lại có nhiều đệ tử Thanh Vân Tông như thế, thậm chỉ không chỉ là đệ tử Thanh Vân Tông, còn có một số tán tu và đệ tử tông môn khác, hắn vừa xuất hiện, đương nhiên là bị phát hiện ngay, thế là lại diễn ra một cuộc truy bắt vây công.

Không có gánh nặng là thương thế nghiêm trọng lúc trước, Lan ra tay càng thêm mạnh mẽ quyết liệt, trong lúc nhất thời nhiều tu sĩ như thế cũng chẳng làm gì được hắn, đám tu sĩ Bích Hải Tông đuổi theo ma tu mắt xanh tới Ngọc Ninh cũng gia nhập vào trận vây bắt này, bọn họ chưa từng nhìn thấy dung mạo thật sự của ma tu mắt xanh, chỉ có thể phân biệt từ ma khí mà đối phương thi thoảng để lộ ra ngoài. Lúc này bọn họ không cảm nhận được ma khí từ trên người của nam nhân mặc áo choàng đen, nhưng thấy người khác đều hô hào nhiệt huyết, cũng công kích theo, chuẩn bị bắt được người trước rồi nói sau.

Dẫu có bao nhiêu người như thế nhưng khi đối đầu với Lan, bọn họ cũng không thể chiếm thế thượng phong, Lan ra tay tốc độ, linh lực kinh người, làm cho những người vây công hắn bắt đầu kiêng dè. Nhưng chỉ có bản thân Lan biết tình hình bây giờ tồi tệ đến mức nào, thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không thể chống đỡ giằng co với đám người này trong thời gian dài.

Ngay vào lúc này, hắn nhìn thấy bóng dáng của Hy, ấy thế mà nàng ở trong đám người vây quét truy kích hắn, dường như nàng vô cùng quen thuộc với đám đệ tử Thanh Vân Tông.

Lan mím môi, nhân kẻ hở nhìn về phía nàng, ai ngờ dường như nàng tâm linh tương thông với hắn vậy, đưa cho hắn một ánh mắt ra hiệu. Lòng của Lan khẽ giật nảy lên, hơi đoán ra được nàng muốn làm gì.

Quả nhiên, sau đó Hy giả vờ bị hắn bắt giữ, tìm sơ hở tạo cơ hội cho hắn bỏ trốn. Trước khi bỏ trốn, Lan nhìn nàng một cái, nhớ tới câu bảo trọng nàng nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn, trong mắt cuộn trào vô số cảm xúc.

Họ chỉ mới quen biết được vài ngày ngắn ngủi, nhưng nàng lại sẵn lòng không màng bị thương cũng muốn giúp đỡ hắn. Có phải nàng cũng giống như hắn không?

Hy không hề biết Lan đang suy nghĩ điều gì, vì trong lúc truy kích ma tu mắt xanh nàng bị thương, lại quen biết thân thiết với vài đệ tử kia, nên nàng được sắp xếp chữa trị ở Thanh Vân Tông như lẽ đương nhiên.

Ba tháng sau khi Hy tiến vào Thanh Vân Tông, một vị trưởng lão trong Thanh Vân Tông bị ám sát, lại một tháng trôi qua, Hy từ chối khéo vị sư huynh của Thanh Vân Tông, rời khỏi Thanh Vân Tông.

Lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiến hành vô cùng thuận lợi, có điều kẻ thù nàng muốn giết còn có một vị, người đó đang ở trong Hoá Uẩn Tông ở đất Tây Nam.

Nàng lại thay đổi một thân phận khác, đến vùng Tây Nam.

Hy không hề ngờ tới, bản thân còn có thể nhìn thấy yêu tu của vài tháng trước, cũng không ngờ rằng, lần nữa gặp mặt lại là tình cảnh như vậy. Ngay bây giờ, tay nàng đang bóp cần cổ máu chảy đầm đìa của kẻ thù, một tay khác đưa vào đan điền, bóp nát nội đan của ông ta.

Hơn nữa lúc nàng ra tay, ma khí trên người khó tránh khỏi bộc lộ ra ngoài, đôi mắt cũng mất đi lớp nguỵ trang lúc trước, trở về màu xanh lục ban đầu.

Nàng phát giác có người đến gần, tràn ngập ác ý nhìn về phía đó, vừa hay đối diện với một đôi mắt cùng màu xanh lục. Chủ nhân của đôi mắt đó sững sờ nhìn nàng, linh khí chú quyết vốn đang ngưng tụ đợi lệnh trong tay cũng bất giác tiêu tán.

“Ồ, thật không ngờ còn có thể gặp lại Lan đạo hữu, cách biệt nửa năm, Lan đạo hữu khoẻ không?” Hy dùng ngữ điệu bình thường hỏi thăm, rút bàn tay đút vào đan điền của kẻ thù ra, gần như nửa thân người của nàng đều là máu, thậm chí một tay khác vẫn đang không ngừng xiết chặt cổ của người kia, nhưng nàng vẫn mỉm cười tươi tắn, dường như chưa từng ý thức được có gì không đúng.

Rặc rặc một tiếng, đó là âm thanh chiếc cổ hoàn toàn vỡ nát. Hy thả lỏng tay, ném tên đàn ông đang xách trong tay vào bãi máu dưới đất, sau đó lại thong thả ung dung chà lau tay mình. Nàng đi về phía Lan vẫn còn đang kinh ngạc chấn động tại chỗ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, hệt như vẫn còn là lúc nàng xem vết thương cho hắn ở trong sơn động.

“Có thể nhờ Lan đạo hữu xem như chưa từng thấy chuyện này không?”

Cuối cùng Lan cũng lấy lại tinh thần, hắn nhìn chằm chằm ma khí trên người Hy và đôi mắt xanh lục của nàng, quai hàm siết chặt, dường như đang cắn răng, sau đó hắn mới hỏi: “Nàng là ma tu mắt xanh.”

Hy xoè tay mỉm cười bảo: “Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?”

“Nàng…” Lan hít sâu một hơi, “Cho nên lúc đó nàng…” Hắn dừng lại, không hỏi ra miệng.

Hy cười tươi tắn nhìn hắn, tuy hiểu hắn đang hỏi gì, nhưng cũng không đáp lời, ngược lại dựa vào bên cạnh nói chuyện như đang tán gẫu, “Không biết vì sao Lan đạo hữu lại ở đây? Sao trùng hợp bắt gặp chuyện này như thế nhỉ.”

Lan không lên tiếng, Hy bèn thở dài một hơi nói: “Haizz, cũng khó trách chàng không muốn để ý tới ta, quả thực là do ta giấu giếm trước.”

Lan xoay đầu nhìn về phía trưởng lão Hoá Uẩn Tông đang ngã trong bãi máu kia, mở miệng đáp: “Món đồ sư phụ phó thác cho ta, người cần đưa đồ ta đã tìm được rồi, người đó ở trong Hoá Uẩn Tông, cho nên ta mới ở đây. Chỗ ta ở tạm cách nơi này không xa, ta là yêu, có thể phát giác được hơi thở bất thường nhạy hơn người bình thường, ngửi thấy mùi máu tanh nên đến đây tra xét.”

Điều hắn chưa nói là, hắn vội vàng tìm được người sư phụ muốn tìm, hoàn thành di nguyện của sư phụ xong, vốn chuẩn bị ngày mai sẽ rời đi tìm Hy, khoảng thời gian này hắn vẫn đang bận tâm về thương thế lúc đó của Hy, nhưng hắn không ngờ sẽ gặp lại nhau trong tình huống này, hơn nữa còn biết được chân tướng như vậy.

“Ồ, thì ra là thế.” Hy cười cười, còn muốn nói gì đó, đột nhiên xoay đầu nhìn ra ngoài, sau đó bảo: “Có người đến rồi, ta đi trước một bước, hữu duyên gặp lại.”

Nàng không yêu cầu Lan che giấu giúp nàng nữa, có lẽ nàng cảm thấy sau khi đối phương phát hiện sẽ thẹn quá hoá giận, chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên dứt khoát đi trước hẳn nói.

Hy mạo danh thân phận của một đệ tử Hoá Uẩn Tông trà trộn vào đây, nay trong tông môn một trưởng lão chết đi, nàng lo lắng bọn họ sẽ nhanh chóng điều tra tới mình, lập tức động thân bỏ trốn thật xa, nhưng điều làm nàng thấy lạ là Hoá Uẩn Tông ấy thế mà không phái người đến truy bắt nàng. Nàng đi rất vội vàng, chưa làm rất nhiều bước thu dọn tàn cuộc, chắc hẳn phải rất dễ bị truy xét mới đúng, nhưng tới nay vẫn gió yên biển lặng.

Hy nhớ tới Lan, chẳng lẽ là… hắn giúp nàng?

“Chuyện này làm sao mới tốt đây, trông cứ như mình đang bắt nạt hắn vậy.”

Bình Luận (0)
Comment