Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 194

Sổ tay trùng sinh công lược [194]

Phần Đàn Tú (Thượng)

Chương 194: Ai mà không phải là tiểu tiên nữ chứ.

Trans: Meounonna

 

Dao Đài trên trời có tiên, Tây Vương Mẫu và Nam Thiên Đế mỗi vị chấp chưởng một phương trời, dưới trướng Thiên Đế có nhiều tiên tướng, trong cung Vương Mẫu có nhiều nữ tiên. Những tiên nhân này đa phần là trời sinh trời nuôi, dựa vào thanh khí do Thánh Nhân viễn cổ để lại hóa thân mà thành, được Thượng Tiên thu nhận dưới trướng của mình, Vương Mẫu hiền từ, trong Dao Trì một khi xuất hiện linh thể tiên nhân, sẽ trợ giúp cho linh thể đó chuyển hóa, hình thành tiên thể, sau đó ở lại trên trời.

Chỉ tiếc là mấy năm gần đây, linh thức tiên nhân giáng sinh trong Dao Trì ngày càng ít đi, chuyện này làm Vương Mẫu rất lo lắng.

Dưới trướng Vương Mẫu có vô số nữ tiên, trong đó có một nữ tiên tên là Đàn Tú, được hóa thân ngay vào hôm sinh nhật của Vương Mẫu, vì thế rất được Vương Mẫu yêu thích, ban cho một ngụm linh lộ, vừa xuất hiện đã có cấp bậc tiên linh.

Trong số đông các nữ tiên, Đàn Tú tuổi đời còn nhỏ, vì thế được mọi người rất mực quan tâm chăm sóc, cũng vì tuổi còn nhỏ, nên vẫn luôn ở Tiên Cung Dao Đài, chưa từng rời khỏi đây. Nhưng tính cách của nàng không giống với người khác, không hề khao khát hướng đến hạ giới muôn màu muôn vẻ, khi nghe các nữ tiên khác nói về những đặc sắc và phong cảnh ở hạ giới, cũng không thể hiện thần sắc mong ước như những tiểu tiên khác.

Trong Tiên Cung từng có nữ tiên vì khao khát hạ giới, lén lút kết thành phu thê với phàm nhân ở trần gian, cuối cùng vì không thể quay về trời được nữa, thanh khí trong cơ thể bị uế khí của hạ giới ô nhiễm, lâu dần bị hóa thành khói ráng tan biến. Những nữ tiên lớn tuổi hơn một chút luôn lấy chuyện này để khuyên răn các nữ tiên trẻ, sau đó đem Đàn Tú ra khen ngợi một lượt.

Cuộc sống ở Tiên Cung Dao Đài rất yên bình, thời gian trôi qua cực kì chậm rãi, bình thường các nữ tiên không có việc gì, thường hay tụ tập ở Tinh Đài ca hát nhảy múa, ngày hôm nay, Đàn Tú được Vương Mẫu triệu kiến, nàng cáo biệt những nữ tiên khác, từ Tinh Đài đi tới độc cung của Vương Mẫu.

Đàn Tú được Vương Mẫu giao cho một nhiệm vụ, nàng sẽ đi xuống hạ giới, nhưng không phải là vùng đất của phàm nhân, mà là Mộng Trạch nơi cư trú của yêu quái, lấy một món đồ từ chỗ của Hồng Chủ mang về.

Đàn Tú không biểu hiện ra thần sắc xúc động, chỉ nghiêm túc nhẹ nhàng nhận việc, bái biệt các vị tỷ muội, đi về phía phàm giới.

Các nữ tiên ở nơi cách Tiên Môn khá xa nhìn Đàn Tú rời đi, có một nữ tiên than thở bảo: “Ta cũng muốn đi phàm giới du ngoạn một lần, Nương Nương tại sao không để ta đi.”

Một nữ tiên khác cười tiếp lời: “Chính vì biết các nàng đều muốn xuống dưới chơi, Nương Nương mới không yên tâm để các nàng đi, nàng nhìn tiểu Đàn Tú của chúng ta xem, tuy tuổi còn nhỏ, tính cách lại chững chạc, cũng không tham luyến hạ giới, nên chuyến đi này mới để nàng ấy đi.”

Còn có nữ tiên hay lo xa, mặt lộ ra vẻ sầu muộn, “Đàn Tú chưa từng xuống hạ giới, nếu gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao? Đại yêu quái ở Mộng Trạch không ít, có nhiều người chúng ta không chọc nổi đâu.”

“Sợ gì chứ, Mộng Trạch ta đã từng đi qua rồi, ở đó có Hồng Chủ tọa trấn, không xảy ra chuyện gì lớn đâu, đâu phải đến Ma Quật Quỷ Thành, có gì mà nguy hiểm.”

Các nữ tiên nói nói cười cười, lại kết bạn quay về Tinh Đài.

Còn Đàn Tú thông qua Thiên Môn, nhanh chóng đến bên Thiên Hà. Tuy đi Mộng Trạch gọi là hạ giới, kì thực lại khác với địa giới của phàm nhân thông thường, Tứ Thập Cửu Hà Xuyên trong đó trực tiếp liên kết với Thiên Hà thiên giới, nếu Đàn Tú muốn đi Mộng Trạch, trực tiếp xuôi theo bờ Thiên Hà đi về phía trước, xuyên qua Bắc Môn của Mộng Trạch, thì có thể tiến vào Tứ Thập Cửu Hà Xuyên thuộc địa giới Mộng Trạch.

Bắc Môn Mộng Trạch và Thiên Môn không giống nhau, tuy đều đồ sộ hùng vĩ, nhưng không có mây mù bao phủ, cánh cửa này vốn dĩ được tạo thành từ làn nước ngược dòng. Đàn Tú nhìn thêm vài lần, sau đó hai mắt nhìn thẳng đi vào cửa.

Vừa tiến vào Bắc Môn, chính là sơn mạch liên miên, và vô số sông ngòi yên lặng chảy dài giữa sơn mạch, giao nhau quanh co uốn lượn một mực chảy về phương xa. Đàn Tú dựa theo chỉ thị của pháp bảo, một đường bình an đi đến nơi ở của Hồng Chủ. Trên đường nhìn thấy phố phường náo nhiệt, các chủng loại yêu quái muôn màu muôn vẻ, nàng cũng chưa từng liếc mắt nhìn lâu, thật sự là vô cùng nghiêm chỉnh.

Đến nơi ở của Hồng Chủ, nàng càng lễ phép chừng mực, không có chút thất lễ nào. Hồng Chủ là một nữ tử mỹ mạo yêu kiều, Đàn Tú không biết vì sao, mơ hồ cảm thấy hình như bản thân có vài phần quen thuộc với y, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu. Hồng Chủ thì không biểu hiện ra điều gì, nhanh chóng giao một bình hồng ngọc cho nàng.

Đàn Tú cáo từ rời đi, vì thuận lợi lấy được đồ, cả người đã thả lỏng hơn. Dẫu sao đây là lần đầu tiên rời khỏi Tiên Cung, cho dù thường ngày có chững chạc đến đâu, trong lòng ít nhiều cũng sẽ hơi thấp thỏm, may mà sự tình không có trắc trở. Nàng lấy được đồ cũng không muốn ở lại lâu, xuôi theo con đường lúc nãy chuẩn bị quay về.

Lúc đi ngang qua Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, đột nhiên Đàn Tú nhìn thấy đàn cá mây (vân ngư) lớn từ trên không của dòng sông bay ngang qua, vì cảnh tượng đó quá đặc sắc xinh đẹp, nàng không cầm lòng được đứng lại ngắm nhìn.

Hồi nàng ở Tiên Cung nghe các tỷ tỷ nhắc tới cá mây ở Mộng Trạch, nghe nói những con cá mây được hóa thành từ những áng mây, chỉ vào thời điểm đặc biệt mới xuất hiện, không phải lúc mặt trời mới mọc thì là lúc ráng chiều ngập trời. Nếu xuất hiện trên không của dòng sông, đó chính là cá mây, nếu xuất hiện trên không của núi non, vậy đó chính là vân điểu (chim mây).

Đám cá mây lớn này có hình dạng của cá, thể tích lại lớn hơn gấp trăm lần, lắc đầu vẫy đuôi cực kì linh hoạt đáng yêu. Lúc này ánh hoàng hôn của trời chiều bao phủ lên đàn vân ngư, làm thân thể của đàn cá mây biến hóa ra các vầng sáng rực rỡ, đỏ cam vàng tím choáng ngợp đẹp mắt.

Thứ xinh đẹp ở Mộng Trạch nhiều quá, so với Tiên Cung quanh năm ấm áp như xuân, cảnh sắc không thay đổi, thì nơi này thú vị hơn rất nhiều, khó trách rất nhiều cung nữ đều muốn đến Mộng Trạch du ngoạn. Trong lòng Đàn Tú thầm nghĩ, lại nhìn thêm vân ngư đã bay đến phương xa một lần, nàng bay qua không trung của sông ngòi, đi qua cửa quay về Tiên Cung.

Chỉ là nàng đi quá vội vã, tâm tư lại bị thu hút bởi đàn cá mây, không hề phát hiện ngọc châu tùy thân của mình đã rớt xuống dưới Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, sau khi vang lên một tiếng tủm nhẹ, dần dần chìm vào đáy nước.

Đàn Tú quay về Tiên Cung, giao bình hồng ngọc cho Vương Mẫu. Vương Mẫu cầm chiếc bình ngọc cổ dài, đổ đồ từ bên trong vào Dao Trì. Ánh sáng vàng lấp lánh hệt như một chùm sáng mặt trời, được đổ chầm chậm vào trong Dao Trì, nhanh chóng hình thành các hạt nhỏ lóng lánh, sau đó thoắt cái, trong Dao Trì nở đầy hoa sen màu đỏ thẫm, trong chiếc ao đầy hoa sen thấp thoáng xuất hiện một điểm sáng.

Tuy Đàn Tú chưa từng nhìn thấy linh thức được dưỡng dục trong Dao Trì, nhưng cũng từng nghe các tiên nhân khác nói qua, Dao Trì nở hoa, chính là dấu hiệu sắp có tiên nhân mới xuất hiện.

Vương Mẫu thu gom ánh sáng sao ở trên trời, bao phủ lấy linh thức kia, lại gom đám hoa sen đầy ao đó lại, tạo thành một hình người.

Nữ tiên vừa giáng sinh ánh mắt ngơ ngác, nhìn thấy ánh nhìn tò mò của Đàn Tú, bất giác mỉm cười với nàng, thế nhưng lại mở miệng gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”

Vương Mẫu bèn cười, “Đàn Tú, nếu con bé đã gọi con là tỷ tỷ, sau này con bé chính là muội muội của con, là con mang con bé đến đây, sau này phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn nhé.”

Đàn Tú mỉm cười với tiểu nữ tiên hệt như em bé kia, dịu dàng đồng ý.

Vì phải sắp xếp cho nữ tiên mới hóa hình, Đàn Tú bận rộn một khoảng thời gian, đợi khi có thời gian ở một mình, lúc phát hiện ngọc châu trên người biến mất, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

Nàng tìm ngọc châu trên người và cả trong điện, tìm khắp nơi vẫn không thấy, sắc mặt thoắt cái xấu đi. Ngọc châu này không phải là món đồ bình thường, mà là linh bảo của nàng. Mỗi vị tiên nhân sau khi hóa hình, trên người sẽ mang theo một món linh bảo, linh bảo này là linh vật bổn mệnh của các nàng, nếu bị hủy hoại, bản thể cũng sẽ bị tổn hại.

Ấy thế mà nàng bất cẩn làm mất linh bảo của mình! Đàn Tú sắp khóc tới nơi, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận nhớ lại rốt cuộc có thể bị mất ở nơi nào.

Nàng dùng tiên pháp cảm ứng không được ngọc châu ở gần đây, điều này cho thấy ngọc châu không ở Tiên Cung, nếu như thế, ngọc châu chỉ có thể bị rớt ở trong Mộng Trạch.

Đàn Tú muốn nhanh chóng tìm được ngọc châu, lập tức đi đến nữ tiên trước điện Vương Mẫu xin phép, sau khi được cho phép xuống hạ giới. Lòng nàng như lửa đốt chạy về phía hạ giới, thấp thoáng cảm nhận được phương hướng ngọc châu của mình, lập tức chạy về phía đó.

Nhưng vừa đi được nửa đường, nàng phát hiện vị trí của ngọc châu đột nhiên thay đổi.

Lúc này, chủ nhân của Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, hiếm khi hoá thành hình người đi thăm hỏi các vị bằng hữu. Đi đến trước Trọng Minh Sơn Lâm, truyền tin thật lâu mà không có hồi âm, Hoà mới mang mang nhớ ra lúc bản thân nửa tỉnh nửa mê, có ai đó từng nói Dịch phải tạm thời rời đi.

Thế là hắn tiếp tục tìm bạn tốt Hoa. Kết quả đi đến động phủ của Hoa, cũng không tìm thấy người, lại nghĩ tới sau khi tên đó tìm được một nữ tử phàm nhân, bèn mang người đi chơi khắp nơi, ước chừng không nhanh chóng quay về như vậy, không còn cách nào, chỉ đành chuyển hướng đi tìm Er và Khanh, động phủ của hai vị này cách nhau rất gần, nhưng khi đến nơi, hắn phát hiện hai người đó đều không có ở nhà.

Hoa nhớ lúc trước khi mình ngủ, bạn tốt Er đã đi nhân giới, kết quả hắn đã ngủ một giấc tỉnh dậy, cậu ta còn chưa quay lại. Đã thế cũng thôi đi, ngay cả Khanh người vẫn luôn thích ở trong động phủ ngủ nướng cũng không có ở đây.

Lan thường trú ở nhân giới, bây giờ chắc chắn tìm không thấy cậu ấy, ôm suy nghĩ như thế, hắn cũng chỉ đành đi tìm Vị và Loan.

Đáng tiếc không biết hôm nay bị gì, mà việc nào cũng không như ý, ngay cả Vị và Loan cũng không có ở nhà, trong cung điện của Vị trống không, còn tộc nhân của Loan thì bảo tộc trưởng dẫn theo muội muội đi du ngoạn rồi.

Các bạn tốt đều không tìm thấy, Hòa cũng bó tay, chỉ đành quay về Tứ Thập Cửu Hà Xuyên của mình tiếp tục đi ngủ.

Nhưng đợi khi hắn quay về Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, vừa mới biến về nguyên hình—- Một con giao long khổng lồ, còn chưa kịp lăn một vòng ngủ tiếp, bèn nhìn thấy trước mặt có một nữ tiên mặt mày đỏ bừng giáng xuống, nữ tiên xa lạ này dường như cực kì tức giận, chặn trước mặt hắn, còn chưa kịp nói câu nào, đã bị Hoà vẩy nước ướt nhẹp toàn thân.

Chuyện này thật ra là trùng hợp, Hoà hoàn toàn không cố ý. Hắn vừa mới hoá thành nguyên hình, đuôi của giao long khổng lồ đập vào trong nước, vốn sẽ làm văng nước lên tứ tung, nữ tiên này đột ngột xuất hiện, đương nhiên sẽ bị văng nước khắp người rồi.

Nữ tiên bị nước văng lên ướt cả người run cầm cập, trừng mắt nhìn con giao long khổng lồ trước mặt vận khí thật lâu, mới cứng ngắc nói: “Không những lấy ngọc châu của ta, còn làm ta phải đi khắp nơi bôn ba tìm kiếm, còn cố ý làm thế, đúng là quá đáng quá thể!”

Nàng đuổi theo khí tức của ngọc châu, gần như chạy hơn phân nửa Mộng Trạch, khó khăn lắm mới chặn đường tên giấu ngọc châu của mình, lại bị đối phương chơi một chiêu thế này, nếu đổi thành nữ tiên tính tình nóng nảy khác, không nói hai lời đã bắt đầu đánh nhau rồi.

Hoà nghe nàng nói như thế, nhưng mặt mày ngơ ngác, cái gì? Ngọc châu? Hửm?

Mặt của giao long không thể biểu hiện biểu cảm, chỉ có đôi mắt to lớn, trông vô cùng sắc bén đáng sợ. Đàn Tú phát hiện con giao long đại yêu quái này đang doạ mình, nhưng nàng không hề sợ, giơ tay thẳng về phía trước: “Vui lòng trả ngọc châu lại cho ta, nếu không ta nhất định sẽ không để yên!”

Hoà dùng đôi mắt to đánh giá nữ tiên khó hiểu trước mặt, thật ra tính tình hắn không tốt, hơn nữa lúc nãy liên tục mấy lần không thể tìm được người, tâm tình lúc này càng tồi tệ hơn, nếu đổi thành người khác e là hắn cũng không nhẫn nại như bây giờ, nán ở đây lắng nghe, hoặc là trực tiếp nuốt luôn đối phương, hoặc là không thèm đếm xỉa tự mình chìm vào trong nước đi ngủ.

Nhưng khi hắn nhìn nữ tiên trước mặt, cũng không biết vì sao, hắn cảm thấy nàng xinh đẹp cực kì, trong lòng hơi yêu mến, không nhịn được trở nên khoan dung hơn rất nhiều.

Cho nên vị chủ nhân của sông ngòi tính tình không tốt quanh năm này hiếm khi dễ chịu, mở miệng giải thích bảo: “Ta không lấy ngọc châu của nàng.”

Sao Đàn Tú chịu tin, nàng mím môi, cảm thấy đại yêu quái trước mặt không chịu thừa nhận, nhưng vẫn muốn tranh luận với hắn bằng lí lẽ. Thế là nàng nói: “Ngọc châu của ta, ta có thể cảm nhận được, nó đang ở trên người của ngươi.”

Hoà nhìn nàng với vẻ thú vị, bèn bảo: “Ta không lấy ngọc châu của nàng, nếu không thì nàng tự mình đến tìm đi.”

Đàn Tú hỏi: “Làm sao tìm?”

Hoà cúi phần đầu của giao long khổng lồ xuống, hắn gác đầu vào chỗ lõm giữa hai ngọn núi bên cạnh, hệt như một cái gối đầu, đuôi giao long đặt ở ngọn núi đối diện, cả người cong thành hình bán nguyệt, phân nửa thân rắn ở giữa thì ngâm ở trong nước sông.

“Được rồi, ta ở đây nghỉ ngơi một lát, nàng tự tìm ngọc châu của nàng đi.”Hoa bày ra một tư thế thoải mái nói.

Hắn thực sự không có ý xấu, nhưng nghe vào tai Đàn Tú, đại yêu quái này rõ ràng đang cố ý làm khó. Cho nên nàng lạnh mặt nói: “Ta sẽ tìm thấy cho ngươi xem.” Đợi nàng tìm được rồi, đến lúc đó xem hắn còn nói được gì!

Đàn Tú bay đến bên cạnh thân hình khổng lồ của giao long, cảm ứng từng tấc một, từ đầu đến cuối không dám giẫm lên trên những chiếc vảy cực lớn đó. Một lát sau, nàng chỉ vào vị trí của một miếng vảy nào đó bảo: “Ngọc châu của ta ở trong đây.”

Hoà nhìn nàng tìm lâu như vậy, càng xem càng cảm thấy thú vị, nghe nàng nói như thế, ờ một tiếng, mở miếng vảy đó ra cho nàng xem.

Đàn Tú kinh ngạc, miếng vảy có thể mở ra sao? Có điều nàng nhanh chóng nhìn vào trong, không phát hiện ngọc châu, ngọc châu vẫn đang ở chỗ sâu hơn.

“Ở trong bụng của ngươi.”Đàn Tú càng thêm chắc chắn.

Hoà nghi hoặc hửm một tiếng, đột nhiên hoá thành hình người, nghi ngờ sờ bụng mình một cái. Đàn Tú thấy hắn như thế, trong lòng giận dữ mắng, nếu đã có thể biến thành hình người, lúc nãy vì sao còn muốn nàng tìm như thế, đúng là xấu xa vô cùng!

Tướng mạo của Hoà tuấn mỹ, nhưng vì quá nhợt nhạt và lạnh lẽo, nên trông hơi u ám, hơn nữa đường nét khuôn mặt của hắn quá sắc cạnh, nhìn không giống người tốt lắm, có sự việc lúc trước xảy ra, Đàn Tú triệt để cho rằng hắn là một tên yêu quái xấu xa.

Đáng thương cho Hoà tính nết chưa từng dễ chịu như thế bao giờ, phối hợp cảm nhận cảm giác trong bụng của mình một lát, cảm thấy có khí tức yếu ớt nào đó hơi khác biệt, hắn nghĩ có lẽ là đồ vật rơi vào trong nước sông, bị hắn bất cẩn nuốt vào, thế là hắn bảo: “Vậy ta nôn ra cho nàng.”

Nhìn ngọc châu bị yêu quái nôn từ trong bụng ra ngoài, Đàn Tú thật sự tức giận đến sắp khóc luôn.

Bình Luận (0)
Comment